Chương 138: Ác ma Thời Triết (Hai mươi hai)
Điều Văn Hoa Bình
24/03/2022
Trong lúc nhất thời, Nhuế Nhất Hòa rất tò mò về việc làm sao Thời Triết
lại phân ra được nhiều nhân cách đến vậy, hơn nữa mỗi một nhân cách còn
có cá tính riêng, vì vậy cô lên tiếng hỏi.
Người mặt cười trả lời: “Về cơ bản, các nhân cách không có siêu năng lực đã được phân ra từ trước khi Thời Triết nhập viện. Ví dụ như tôi, bởi vì ba dượng của Thời Triết là một con sâu rượu, một con bạc đáng sợ, không thích trẻ con vừa sinh ra đã khóc. Nếu lúc nào cũng giữ vững nụ cười thì sẽ bị đánh ít hơn. Lúc Thời Triết và ba dượng của mình ở nhà cùng nhau, tôi sẽ xuất hiện.”
“Nếu ba dượng uống quá say sẽ ra tay rất ác, lúc đó sẽ có con chuột nhỏ xuất hiện, nó né tránh rất giỏi. Chỉ cần cho nó một chút thời gian, nó sẽ ngay lập tức tìm được chỗ trốn trong căn phòng chật hẹp đó. Trừ khi nó chủ động xuất hiện, nếu không ba dượng nhất định không thể tìm được nó.”
“Người hầu gái tồn tại để thay thế Thời Triết hoàn mỹ hoàn thành việc nội trợ, nếu cô ta có ích thì sẽ không bị ăn đánh nhiều.”
“Hiếm khi mẹ mới về nhà, khi bà ta không hài lòng sẽ tìm Thời Triết gây chuyện, lúc này Tiểu Ân sẽ xuất hiện. Điều khiến Thời Triết cảm thấy đau lòng nhất không phải là những trận đánh đập của ba dượng, mà chính là sự trách móc của mẹ.”
Nhuế Nhất Hòa hiểu rõ nhưng vẫn hỏi: “Người gϊếŧ ba mẹ Thời Triết là Phùng Phụng đúng không?”
Người mặt cười gật đầu: “Đúng thế, sau đó Thời Triết trở thành kẻ tình nghi và bị bắt lại, sau thêm một khoảng thời gian trị liệu thì anh ta được đưa đến viện mồ côi trong một trấn nhỏ.”
“Vậy, tại sao bà nội lại xuất hiện?”
Trước khi Thời Triết được đưa vào viện mồ côi, mỗi một nhân cách phân liệt đều có tác dụng nhất định.
“Thực ra bà nội xuất hiện trong thời gian Thời Triết nằm viện điều trị. Nhưng thân thể của bà cụ không được tốt, rất ít khi xuất hiện, chỉ có lúc tiếp nhận đánh giá tâm lý bà cụ mới thức tỉnh và làm chủ thân thể. Cũng vì có sự tồn tại của bà nội nên đám chúng tôi mới được xác định là ‘điều trị khỏi’, sau đó xuất viện và được đưa đến viện mồ côi.”
“Thì ra là thế.”
Người mặt cười nói tiếp: “Nhân cách có siêu năng lực xuất hiện sau khi hoàn thành ‘nghi thức tế tự’. Tôi cũng không hiểu rõ bọn họ lắm… Nhưng cho dù là tôi hay là các nhân cách có siêu năng lực cũng đều không dám chống lại Jormungandr. Ông ta rất tài giỏi, chính ông ta đã sáng tạo thế giới Bên Trong.”
Nhuế Nhất Hòa nghe xong, lên tiếng hỏi người mặt cười: “Anh có để bụng chuyện tôi còng tay anh lại không?”
Sau khi nhận được câu trả lời không sao, Nhuế Nhất Hòa ném ma ăn thịt người ra ngoài một cách thô bạo, rồi lập tức còng tay người mặt cười và người hầu gái lại. Người mặt cười thờ ơ nhìn bàn tay bị còng lại của mình, đến khi nhìn thấy người hầu gái cũng bị còng, suýt chút nữa anh ta đã lên tiếng cầu xin ‘đừng còng tay cô ấy’, nhưng cuối cùng lại biến thành câu: “Xin cô gϊếŧ cô ấy trước! Ít nhất sau khi hồi sinh vết thương trên người cô ấy sẽ biến mất. Nếu cứ để như vậy, cô ấy sẽ đau đến mức sống không bằng chết.”
Ngực người hầu gái chảy đầy máu, vết thương trên cánh tay và lưng sâu đến mức nhìn thấy cả xương.
Vết thương như vậy, dù có uống một lọ ma dược cũng không điều trị được.
Nhuế Nhất Hòa nghe theo lời người mặt cười, cô bẻ gãy cổ người hầu gái, để cô ta chết không bị đau khổ dày vò. Cô nghe thấy âm thanh quen thuộc ở bên ngoài, gấp gáp đi ra cửa nhìn. From app TYT & Thảo Vân team
Cuộc chiến đấu ở bên ngoài đã kết thúc được một lúc, Nhuế Tam Hòa mặc một bộ quần áo thủy thủ có hai màu trắng xanh đan xen dẫm chân lên người Nhạc Nguyên Mưu. Người đang đứng tựa vào tường, chân đạp trời cao, ngón trỏ đang đùa nghịch chiếc nhẫn trong tay chính là yêu nữ Nhuế Nhị Hòa.
Nhuế Nhất Hòa còn gì mà không hiểu nữa. Chắc chắn là Nhuế Nhị Hòa thừa dịp Nhuế Tam Hòa đang khống chế Nhạc Nguyên Mưu, cô ta đột nhiên xuất hiện cướp được chiến lợi phẩm. Hết lần này đến lần khác cô ta còn tỏ ra khiêu khích: “Cướp đồ vật của một tên vô dụng mà còn tốn nhiều thời gian như thế. Ôi! Thiên sứ không có cánh, đừng nói anh cũng là một tên vô dụng nhé.”
“Tôi không muốn cướp đoạt, chỉ muốn khiến anh ta phải trả giá đắt vì đã lừa gạt nhân cách chủ… Hơn nữa, phải để cho anh ta hóa thân cho đôi mắt ‘cay’ của mình, sau đó bồi tội với tôi.”
Nói đến đây, giọng nói của Nhuế Tam Hòa thay đổi, trở nên cao vút.
“Tôi có phải đồ vô dụng hay không, nhân cách chủ rõ ràng nhất. Dù thế nào thì tôi cũng mạnh hơn cái đồ bình hoa nhà cô, tên vô dụng vẫn phát huy được tác dụng, nếu bình hoa không xinh đẹp thì ngay cả giá trị thường thức cơ bản cũng không có, nó chỉ là gánh nặng mà thôi.”
Nhuế Nhị Hòa: “…”
Bởi vì anh ta mắng đúng chỗ nên cô ta không thể phản bác.
Nhuế Tam Hòa có tính chủ động rất mạnh, chuyện gì cũng xông lên phía trước, bảo vệ nhân cách chủ, còn yêu nữ Nhuế Nhị Hòa lại cực kỳ lười, gặp chuyện gì cũng lùi về phía sau, cô ta còn đi giày quá cao, muốn đi lại trong sân thì phải có người đỡ mới đi được.
“Nhất Hòa, biểu cảm đấy của cô là thế nào?”
Nhuế Nhị Hòa thẹn quá hóa giận, đạp một phát lên tay Nhạc Nguyên Mưu.
“Anh thấy anh ta nói có đúng không?”
Nhuế Nhất Hòa chắc chắn mình đã nghe được âm thanh ‘rắc rắc’ vang lên, đó là âm thanh xương bàn tay của con người bị gãy. Gót giày mảnh khảnh đỡ lấy trọng lượng cơ thể của một cô gái trưởng thành, đủ sức tạo nên tổn thương nghiêm trọng cho nam giới.
Thảm quá đi!
Trong lòng Nhuế Nhất Hòa không đồng tình với Nhuế Nhị Hòa, vội vàng lảng tránh câu hỏi chết chóc này, chỉ nói: “Đi thôi! Đến những phòng khác xem thử thế nào?”
Nhuế Nhất Hòa không có dũng khí nhìn biểu cảm trên mặt người bị hại, không phải do lương tâm cô trỗi dậy, mà vì đối phương đã biến thân thành ‘thiếu nữ ma thuật’, thật sự cay mắt không chịu nổi.
Một người đàn ông dịu dàng, có làn da trắng nõn nhưng không hề nữ tính, trên người mặc bộ quần áo liền người bó sát màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc váy dài màu lam, trước ngực có một chiếc nơ con bướm màu đỏ… Nếu chị gái xinh đẹp Thủy Băng Nguyệt nhìn thấy hình ảnh này, nhất định sẽ hét lên ‘thật là xinh đẹp đáng yêu’.
Mặc lên người một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn…
Nhuế Nhất Hòa thấy trạng thái biến thân của anh ta đã hoàn thành, cô hận không thể chọc mù hai mắt mình, Nhuế Tam Hòa đáng thương, phải tận mắt chứng kiến cả quá trình biến thân.
Mọi người đều biết, cô gái xinh đẹp biến thân là chuẩn bị ‘nổ tung quần áo’ đấy.
Rốt cuộc điều gì đã khiến Nhạc Nguyên Mưu đổi lấy huyết mạch ‘thiếu nữ ma thuật’?
Sau khi nhìn thấy ông chủ biến thân, thật sự sẽ có nhân viên tình nguyện phục tùng anh ta sao? Làm theo anh ta sẽ bị coi là biếи ŧɦái, cả đời không thể lấy vợ.
Hai nhân cách phụ không hợp nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm, nhưng lại bận tâm đến nhân cách chủ, vì vậy không ra tay ngay.
Nhuế Nhất Hòa đang định đẩy cánh cửa đóng chặt của căn phòng khác ra thì cửa phòng đã tự động mở.
Bên trong có một người đàn ông bị trói gô ném ra ngoài, người này gầy đến mức da bọc xương, tóc tai thưa thớt, móng tay trên hai bàn tay rất dài, còn được sơn bằng màu đỏ rất thu hút sự chú ý của người khác.
Người mặt cười thốt lên: “Là quỷ giữ cửa.”
Tiếp theo, có một cái đinh ba được ném ra, có lẽ đây chính là vũ khí của quỷ giữ cửa.
Một người mặc áo choàng, dường như đi nhầm chỗ, hai tay giơ cao làm động tác đầu hàng từ trong phòng đi ra.
“Đừng ra tay! Tôi là nhân cách phụ của Khưu Ất.”
Mặc dù dáng vẻ người này không giống Khưu Ất lắm, nhưng dựa vào mái tóc màu đỏ, đôi mắt lồi, răng nanh dài và cái miệng trề ra của anh ta thì câu này vẫn có thể tin được bảy phần.
Anh ta thấy Nhuế Nhất Hòa tin rồi, mới vẫy tay để cho người bên trong ra ngoài.
Một cô gái có dáng người cao gầy bước ra, trong tay cầm cây côn, tự xưng là nhân cách thứ ba của La Tiểu Ngọc: “Tôi tên là La Tiểu Lâm.”
Người đi ra còn có một chàng trai hay mắc cỡ, không quá mười lăm tuổi. Sau khi cậu ta đi ra ngoài, gấp gáp bước đến chỗ Nhạc Nguyên Mưu, vẻ mặt đau khổ, cúi đầu với mấy người bọn họ: “Thật sự xin lỗi, nhân cách chủ của tôi đã làm phiền mọi người rồi.”
Ngay cả Nhuế Nhất Hòa cũng không ngờ chàng trai này lại là nhân cách phụ của Nhạc Nguyên Mưu.
Chàng trai này và ông lão nhân cách phụ của Nhạc Nguyên Mưu kia giống hệt nhau, cậu ta cũng rất ngứa mắt cách cư xử của nhân cách chủ nên đã tiết lộ nhân cách chủ còn có một vật phẩm rất thần kỳ có thể khống chế người khác. Cái đó gọi là ‘tuyên truyền giác ngộ’, đã được khảm vào sợi dây chuyền ma pháp của nhân cách chủ, lúc anh ta biến thành thiếu nữ ma thuật, dây chuyền sẽ biến thành đũa phép.
Nhạc Nguyên Mưu nói: “Chúng ta không phải cùng một người sao?”
Chàng trai nước mắt rưng rưng: “Chính vì như vậy nên tôi rất xấu hổ.”
Nhạc Nguyên Mưu: “…”
Nhuế Tam Hòa bẻ gãy đũa phép, lấy đá quý ném cho Nhuế Nhất Hòa.
Nhuế Nhị Hòa cũng ném chiếc nhẫn là vật phẩm thần kỳ cho Nhuế Nhất Hòa, còn vật phẩm trang sức thì trả lại cho Nhạc Nguyên Mưu.
Hai vật phẩm đã đến tay, Nhuế Nhất Hòa bỏ hết vào huân chương không gian, đợi lúc nào rảnh sẽ lấy ra nghiên cứu.
Căn phòng còn lại cũng không có gì đáng kinh ngạc, sau khi Nhuế Nhất Hòa và Đan Tiểu Dã hội hợp, đám người không tùy tiện xuống tầng mà nhảy từ cửa sổ trên tầng hai xuống sân.
Cửa sổ ở căn phòng tầng một chỉ mở một bên, không biết tình huống bên trong thế nào.
Trong bóng tối, người thạch đã đợi một lúc lâu.
“Đức Thụy đã chết, Lan Lan đi vào kéo người ra ngoài. Nhân cách chủ vừa mới lên tầng, cô không gặp cô ấy à?”
“Chắc đã bỏ lỡ.”
Nhuế Nhất Hòa ngẩng đầu, nói với Đan Tiểu Dã đang cúi đầu nhìn xuống dưới: “Dẫn người theo, đi đến nhà thờ.”
…
Thế giới Bên Trong, nhà thờ.
Kẻ lừa gạt Đức Thụy, nữ hoàng khát máu Queen, quỷ giữ cửa, tội phạm gϊếŧ người Phùng Phụng, người hầu gái, bà nội, người mặt cười, ma ăn thịt người, tám người đang bị các game thủ trông coi.
Nhiều game thủ có thâm niên tụ tập tại một chỗ như vậy là muốn bắt sinh vật phó bản câm miệng, ngoan ngoãn nghe lời, thật sự quá dễ dàng.
Bây giờ chỉ còn ba người Tiểu Ân, Tham Tài và con chuột nhỏ là chưa tìm thấy.
Nhuế Nhất Hòa nhìn pho tượng ở trên Thần Đàn, nói: “Khó đối phó nhất chính là Jormungandr đang trốn trong pho tượng, không giải quyết được kẻ hồi sinh trong vòng một giây như ông ta thì cho dù chúng ta có tìm được ba người đã trốn đi kia cũng chẳng có ích gì. Tôi có một vật phẩm thần thánh, có thể ngẫu nhiên thu được một vài tin tức của quái vật phó bản.”
Thực ra ‘con mắt bí mật’ không chỉ lấy được tin tức của quái vật mà còn có thể lấy được tin tức của các game thủ. Nhuế Nhất Hòa cố ý giấu diếm điều này là vì không muốn để game thủ bí mật nghi ngờ cô, dẫn đến những phiền phức không cần thiết.
Lư Lan Lan lên tiếng, giọng nói biến ảo khôn lường.
“Tôi cũng có năng lực tương tự như vậy, nhưng tôi cần phải tiếp xúc với mục tiêu trong vòng mười giây.”
Nhuế Nhất Hòa nói: “Tôi cũng vậy.”
“Tôi đi ép ông ta ra ngoài.”
Nhuế Tam Hòa đi về phía Thần Đàn, vươn tay nhắm thẳng về phía tượng thần, xướng lên: “Kính báo Chư Thần, mượn lực lượng bầu trời, tẩy rửa vẩn đục thế gian, Thánh Quang Tịnh Hóa.”
Một quả cầu ánh sáng bắn ra từ trong lòng bàn tay anh ta, bị người đàn ông hiện ra từ trong pho tượng nuốt vào trong miệng.
Lần đầu tiên Jormungandr hiện ra đã bị bom đạn công nghệ nổ tung biến thành than đen, không nhìn rõ mặt mũi, cả người bị thiêu rụi, quần áo trên người cũng bị thiêu hủy.
Lần này, Nhuế Nhất Hòa mới chính thức nhìn rõ diện mạo của ông ta.
Vẻ ngoài hay cảm giác mà ông ta mang đến cho người khác giống hệt tượng thần, trên người ông ta có một loại khí chất tà dị, cổ quái khiến người ta phải sợ hãi.
Jormungandr khoác một tầng sa mỏng lấp lánh rực rỡ, điểm khác biệt với tượng thần là ông ta có đủ hai tay.
“Bùm!”
Phần bụng của Jormungandr bị nổ tung.
Quả cầu bị ông ta nuốt vào trong bụng phát nổ.
Lư Lan Lan đưa tay trái đặt lên vai Jormungandr, Nhuế Nhất Hòa bẻ gãy một tay ông ta.
Sử dụng ‘con mắt bí mật’, một giây, hai giây, ba giây!
‘Jormungandr’, cấp quái vật…
Người mặt cười trả lời: “Về cơ bản, các nhân cách không có siêu năng lực đã được phân ra từ trước khi Thời Triết nhập viện. Ví dụ như tôi, bởi vì ba dượng của Thời Triết là một con sâu rượu, một con bạc đáng sợ, không thích trẻ con vừa sinh ra đã khóc. Nếu lúc nào cũng giữ vững nụ cười thì sẽ bị đánh ít hơn. Lúc Thời Triết và ba dượng của mình ở nhà cùng nhau, tôi sẽ xuất hiện.”
“Nếu ba dượng uống quá say sẽ ra tay rất ác, lúc đó sẽ có con chuột nhỏ xuất hiện, nó né tránh rất giỏi. Chỉ cần cho nó một chút thời gian, nó sẽ ngay lập tức tìm được chỗ trốn trong căn phòng chật hẹp đó. Trừ khi nó chủ động xuất hiện, nếu không ba dượng nhất định không thể tìm được nó.”
“Người hầu gái tồn tại để thay thế Thời Triết hoàn mỹ hoàn thành việc nội trợ, nếu cô ta có ích thì sẽ không bị ăn đánh nhiều.”
“Hiếm khi mẹ mới về nhà, khi bà ta không hài lòng sẽ tìm Thời Triết gây chuyện, lúc này Tiểu Ân sẽ xuất hiện. Điều khiến Thời Triết cảm thấy đau lòng nhất không phải là những trận đánh đập của ba dượng, mà chính là sự trách móc của mẹ.”
Nhuế Nhất Hòa hiểu rõ nhưng vẫn hỏi: “Người gϊếŧ ba mẹ Thời Triết là Phùng Phụng đúng không?”
Người mặt cười gật đầu: “Đúng thế, sau đó Thời Triết trở thành kẻ tình nghi và bị bắt lại, sau thêm một khoảng thời gian trị liệu thì anh ta được đưa đến viện mồ côi trong một trấn nhỏ.”
“Vậy, tại sao bà nội lại xuất hiện?”
Trước khi Thời Triết được đưa vào viện mồ côi, mỗi một nhân cách phân liệt đều có tác dụng nhất định.
“Thực ra bà nội xuất hiện trong thời gian Thời Triết nằm viện điều trị. Nhưng thân thể của bà cụ không được tốt, rất ít khi xuất hiện, chỉ có lúc tiếp nhận đánh giá tâm lý bà cụ mới thức tỉnh và làm chủ thân thể. Cũng vì có sự tồn tại của bà nội nên đám chúng tôi mới được xác định là ‘điều trị khỏi’, sau đó xuất viện và được đưa đến viện mồ côi.”
“Thì ra là thế.”
Người mặt cười nói tiếp: “Nhân cách có siêu năng lực xuất hiện sau khi hoàn thành ‘nghi thức tế tự’. Tôi cũng không hiểu rõ bọn họ lắm… Nhưng cho dù là tôi hay là các nhân cách có siêu năng lực cũng đều không dám chống lại Jormungandr. Ông ta rất tài giỏi, chính ông ta đã sáng tạo thế giới Bên Trong.”
Nhuế Nhất Hòa nghe xong, lên tiếng hỏi người mặt cười: “Anh có để bụng chuyện tôi còng tay anh lại không?”
Sau khi nhận được câu trả lời không sao, Nhuế Nhất Hòa ném ma ăn thịt người ra ngoài một cách thô bạo, rồi lập tức còng tay người mặt cười và người hầu gái lại. Người mặt cười thờ ơ nhìn bàn tay bị còng lại của mình, đến khi nhìn thấy người hầu gái cũng bị còng, suýt chút nữa anh ta đã lên tiếng cầu xin ‘đừng còng tay cô ấy’, nhưng cuối cùng lại biến thành câu: “Xin cô gϊếŧ cô ấy trước! Ít nhất sau khi hồi sinh vết thương trên người cô ấy sẽ biến mất. Nếu cứ để như vậy, cô ấy sẽ đau đến mức sống không bằng chết.”
Ngực người hầu gái chảy đầy máu, vết thương trên cánh tay và lưng sâu đến mức nhìn thấy cả xương.
Vết thương như vậy, dù có uống một lọ ma dược cũng không điều trị được.
Nhuế Nhất Hòa nghe theo lời người mặt cười, cô bẻ gãy cổ người hầu gái, để cô ta chết không bị đau khổ dày vò. Cô nghe thấy âm thanh quen thuộc ở bên ngoài, gấp gáp đi ra cửa nhìn. From app TYT & Thảo Vân team
Cuộc chiến đấu ở bên ngoài đã kết thúc được một lúc, Nhuế Tam Hòa mặc một bộ quần áo thủy thủ có hai màu trắng xanh đan xen dẫm chân lên người Nhạc Nguyên Mưu. Người đang đứng tựa vào tường, chân đạp trời cao, ngón trỏ đang đùa nghịch chiếc nhẫn trong tay chính là yêu nữ Nhuế Nhị Hòa.
Nhuế Nhất Hòa còn gì mà không hiểu nữa. Chắc chắn là Nhuế Nhị Hòa thừa dịp Nhuế Tam Hòa đang khống chế Nhạc Nguyên Mưu, cô ta đột nhiên xuất hiện cướp được chiến lợi phẩm. Hết lần này đến lần khác cô ta còn tỏ ra khiêu khích: “Cướp đồ vật của một tên vô dụng mà còn tốn nhiều thời gian như thế. Ôi! Thiên sứ không có cánh, đừng nói anh cũng là một tên vô dụng nhé.”
“Tôi không muốn cướp đoạt, chỉ muốn khiến anh ta phải trả giá đắt vì đã lừa gạt nhân cách chủ… Hơn nữa, phải để cho anh ta hóa thân cho đôi mắt ‘cay’ của mình, sau đó bồi tội với tôi.”
Nói đến đây, giọng nói của Nhuế Tam Hòa thay đổi, trở nên cao vút.
“Tôi có phải đồ vô dụng hay không, nhân cách chủ rõ ràng nhất. Dù thế nào thì tôi cũng mạnh hơn cái đồ bình hoa nhà cô, tên vô dụng vẫn phát huy được tác dụng, nếu bình hoa không xinh đẹp thì ngay cả giá trị thường thức cơ bản cũng không có, nó chỉ là gánh nặng mà thôi.”
Nhuế Nhị Hòa: “…”
Bởi vì anh ta mắng đúng chỗ nên cô ta không thể phản bác.
Nhuế Tam Hòa có tính chủ động rất mạnh, chuyện gì cũng xông lên phía trước, bảo vệ nhân cách chủ, còn yêu nữ Nhuế Nhị Hòa lại cực kỳ lười, gặp chuyện gì cũng lùi về phía sau, cô ta còn đi giày quá cao, muốn đi lại trong sân thì phải có người đỡ mới đi được.
“Nhất Hòa, biểu cảm đấy của cô là thế nào?”
Nhuế Nhị Hòa thẹn quá hóa giận, đạp một phát lên tay Nhạc Nguyên Mưu.
“Anh thấy anh ta nói có đúng không?”
Nhuế Nhất Hòa chắc chắn mình đã nghe được âm thanh ‘rắc rắc’ vang lên, đó là âm thanh xương bàn tay của con người bị gãy. Gót giày mảnh khảnh đỡ lấy trọng lượng cơ thể của một cô gái trưởng thành, đủ sức tạo nên tổn thương nghiêm trọng cho nam giới.
Thảm quá đi!
Trong lòng Nhuế Nhất Hòa không đồng tình với Nhuế Nhị Hòa, vội vàng lảng tránh câu hỏi chết chóc này, chỉ nói: “Đi thôi! Đến những phòng khác xem thử thế nào?”
Nhuế Nhất Hòa không có dũng khí nhìn biểu cảm trên mặt người bị hại, không phải do lương tâm cô trỗi dậy, mà vì đối phương đã biến thân thành ‘thiếu nữ ma thuật’, thật sự cay mắt không chịu nổi.
Một người đàn ông dịu dàng, có làn da trắng nõn nhưng không hề nữ tính, trên người mặc bộ quần áo liền người bó sát màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc váy dài màu lam, trước ngực có một chiếc nơ con bướm màu đỏ… Nếu chị gái xinh đẹp Thủy Băng Nguyệt nhìn thấy hình ảnh này, nhất định sẽ hét lên ‘thật là xinh đẹp đáng yêu’.
Mặc lên người một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn…
Nhuế Nhất Hòa thấy trạng thái biến thân của anh ta đã hoàn thành, cô hận không thể chọc mù hai mắt mình, Nhuế Tam Hòa đáng thương, phải tận mắt chứng kiến cả quá trình biến thân.
Mọi người đều biết, cô gái xinh đẹp biến thân là chuẩn bị ‘nổ tung quần áo’ đấy.
Rốt cuộc điều gì đã khiến Nhạc Nguyên Mưu đổi lấy huyết mạch ‘thiếu nữ ma thuật’?
Sau khi nhìn thấy ông chủ biến thân, thật sự sẽ có nhân viên tình nguyện phục tùng anh ta sao? Làm theo anh ta sẽ bị coi là biếи ŧɦái, cả đời không thể lấy vợ.
Hai nhân cách phụ không hợp nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm, nhưng lại bận tâm đến nhân cách chủ, vì vậy không ra tay ngay.
Nhuế Nhất Hòa đang định đẩy cánh cửa đóng chặt của căn phòng khác ra thì cửa phòng đã tự động mở.
Bên trong có một người đàn ông bị trói gô ném ra ngoài, người này gầy đến mức da bọc xương, tóc tai thưa thớt, móng tay trên hai bàn tay rất dài, còn được sơn bằng màu đỏ rất thu hút sự chú ý của người khác.
Người mặt cười thốt lên: “Là quỷ giữ cửa.”
Tiếp theo, có một cái đinh ba được ném ra, có lẽ đây chính là vũ khí của quỷ giữ cửa.
Một người mặc áo choàng, dường như đi nhầm chỗ, hai tay giơ cao làm động tác đầu hàng từ trong phòng đi ra.
“Đừng ra tay! Tôi là nhân cách phụ của Khưu Ất.”
Mặc dù dáng vẻ người này không giống Khưu Ất lắm, nhưng dựa vào mái tóc màu đỏ, đôi mắt lồi, răng nanh dài và cái miệng trề ra của anh ta thì câu này vẫn có thể tin được bảy phần.
Anh ta thấy Nhuế Nhất Hòa tin rồi, mới vẫy tay để cho người bên trong ra ngoài.
Một cô gái có dáng người cao gầy bước ra, trong tay cầm cây côn, tự xưng là nhân cách thứ ba của La Tiểu Ngọc: “Tôi tên là La Tiểu Lâm.”
Người đi ra còn có một chàng trai hay mắc cỡ, không quá mười lăm tuổi. Sau khi cậu ta đi ra ngoài, gấp gáp bước đến chỗ Nhạc Nguyên Mưu, vẻ mặt đau khổ, cúi đầu với mấy người bọn họ: “Thật sự xin lỗi, nhân cách chủ của tôi đã làm phiền mọi người rồi.”
Ngay cả Nhuế Nhất Hòa cũng không ngờ chàng trai này lại là nhân cách phụ của Nhạc Nguyên Mưu.
Chàng trai này và ông lão nhân cách phụ của Nhạc Nguyên Mưu kia giống hệt nhau, cậu ta cũng rất ngứa mắt cách cư xử của nhân cách chủ nên đã tiết lộ nhân cách chủ còn có một vật phẩm rất thần kỳ có thể khống chế người khác. Cái đó gọi là ‘tuyên truyền giác ngộ’, đã được khảm vào sợi dây chuyền ma pháp của nhân cách chủ, lúc anh ta biến thành thiếu nữ ma thuật, dây chuyền sẽ biến thành đũa phép.
Nhạc Nguyên Mưu nói: “Chúng ta không phải cùng một người sao?”
Chàng trai nước mắt rưng rưng: “Chính vì như vậy nên tôi rất xấu hổ.”
Nhạc Nguyên Mưu: “…”
Nhuế Tam Hòa bẻ gãy đũa phép, lấy đá quý ném cho Nhuế Nhất Hòa.
Nhuế Nhị Hòa cũng ném chiếc nhẫn là vật phẩm thần kỳ cho Nhuế Nhất Hòa, còn vật phẩm trang sức thì trả lại cho Nhạc Nguyên Mưu.
Hai vật phẩm đã đến tay, Nhuế Nhất Hòa bỏ hết vào huân chương không gian, đợi lúc nào rảnh sẽ lấy ra nghiên cứu.
Căn phòng còn lại cũng không có gì đáng kinh ngạc, sau khi Nhuế Nhất Hòa và Đan Tiểu Dã hội hợp, đám người không tùy tiện xuống tầng mà nhảy từ cửa sổ trên tầng hai xuống sân.
Cửa sổ ở căn phòng tầng một chỉ mở một bên, không biết tình huống bên trong thế nào.
Trong bóng tối, người thạch đã đợi một lúc lâu.
“Đức Thụy đã chết, Lan Lan đi vào kéo người ra ngoài. Nhân cách chủ vừa mới lên tầng, cô không gặp cô ấy à?”
“Chắc đã bỏ lỡ.”
Nhuế Nhất Hòa ngẩng đầu, nói với Đan Tiểu Dã đang cúi đầu nhìn xuống dưới: “Dẫn người theo, đi đến nhà thờ.”
…
Thế giới Bên Trong, nhà thờ.
Kẻ lừa gạt Đức Thụy, nữ hoàng khát máu Queen, quỷ giữ cửa, tội phạm gϊếŧ người Phùng Phụng, người hầu gái, bà nội, người mặt cười, ma ăn thịt người, tám người đang bị các game thủ trông coi.
Nhiều game thủ có thâm niên tụ tập tại một chỗ như vậy là muốn bắt sinh vật phó bản câm miệng, ngoan ngoãn nghe lời, thật sự quá dễ dàng.
Bây giờ chỉ còn ba người Tiểu Ân, Tham Tài và con chuột nhỏ là chưa tìm thấy.
Nhuế Nhất Hòa nhìn pho tượng ở trên Thần Đàn, nói: “Khó đối phó nhất chính là Jormungandr đang trốn trong pho tượng, không giải quyết được kẻ hồi sinh trong vòng một giây như ông ta thì cho dù chúng ta có tìm được ba người đã trốn đi kia cũng chẳng có ích gì. Tôi có một vật phẩm thần thánh, có thể ngẫu nhiên thu được một vài tin tức của quái vật phó bản.”
Thực ra ‘con mắt bí mật’ không chỉ lấy được tin tức của quái vật mà còn có thể lấy được tin tức của các game thủ. Nhuế Nhất Hòa cố ý giấu diếm điều này là vì không muốn để game thủ bí mật nghi ngờ cô, dẫn đến những phiền phức không cần thiết.
Lư Lan Lan lên tiếng, giọng nói biến ảo khôn lường.
“Tôi cũng có năng lực tương tự như vậy, nhưng tôi cần phải tiếp xúc với mục tiêu trong vòng mười giây.”
Nhuế Nhất Hòa nói: “Tôi cũng vậy.”
“Tôi đi ép ông ta ra ngoài.”
Nhuế Tam Hòa đi về phía Thần Đàn, vươn tay nhắm thẳng về phía tượng thần, xướng lên: “Kính báo Chư Thần, mượn lực lượng bầu trời, tẩy rửa vẩn đục thế gian, Thánh Quang Tịnh Hóa.”
Một quả cầu ánh sáng bắn ra từ trong lòng bàn tay anh ta, bị người đàn ông hiện ra từ trong pho tượng nuốt vào trong miệng.
Lần đầu tiên Jormungandr hiện ra đã bị bom đạn công nghệ nổ tung biến thành than đen, không nhìn rõ mặt mũi, cả người bị thiêu rụi, quần áo trên người cũng bị thiêu hủy.
Lần này, Nhuế Nhất Hòa mới chính thức nhìn rõ diện mạo của ông ta.
Vẻ ngoài hay cảm giác mà ông ta mang đến cho người khác giống hệt tượng thần, trên người ông ta có một loại khí chất tà dị, cổ quái khiến người ta phải sợ hãi.
Jormungandr khoác một tầng sa mỏng lấp lánh rực rỡ, điểm khác biệt với tượng thần là ông ta có đủ hai tay.
“Bùm!”
Phần bụng của Jormungandr bị nổ tung.
Quả cầu bị ông ta nuốt vào trong bụng phát nổ.
Lư Lan Lan đưa tay trái đặt lên vai Jormungandr, Nhuế Nhất Hòa bẻ gãy một tay ông ta.
Sử dụng ‘con mắt bí mật’, một giây, hai giây, ba giây!
‘Jormungandr’, cấp quái vật…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.