Chương 117: Ác ma Thời Triết (một)
Điều Văn Hoa Bình
24/03/2022
Trước khi xuống tàu, vé tàu màu xanh nhạt bèn biến thành một tấm thẻ gỗ
màu xanh nhạt. Mặt chính của nó có hoa văn thần bí, phía sau có khắc một chữ "hai".
Nhuế Nhất Hòa tiện tay ném nó vào trong huân chương không gian, bước nhanh xuống xe.
Đan Tiểu Dã cảm thấy kỳ quái: "Sao lần trước đó không có mà lần này lại có?" Phó bản trước đó lại là phó bản cấp B đầu tiên của sếp Nhuế. Vì sao lần đầu tiên không cho lần thứ hai lại cho? Có thể có một chút quy luật gì đó không, toàn dựa vào tâm trạng của trưởng tàu thôi!
Nhuế Nhất Hòa vừa đi vừa nói: "Có thể trưởng tàu thích hành khách kiên trì cần cù hơn, không thích những người theo phái cấp tiến mạo hiểm."
"Chị đang nói là đoàn tàu không đồng ý cho chị đi vào phó bản cấp B Khối Rubik công nghệ cao à?"
"Trọng điểm của chị nằm ở câu trước ấy, nếu ai cũng tăng thêm thời gian nghỉ ngơi như chúng ta thì họ phải tìm người chơi tích cực chủ động vào phó bản ở đâu? Trưởng tàu cảm thấy thái độ làm việc của chúng ta đoan chính, có lòng can đảm nên mới thưởng cho chúng ta."
Họ vừa đi ra khỏi nhà ga đã chợt nghe thấy từ trong quầy báo tường xám ngói đen truyền đến một tiếng cười lạnh.
"Tích cực chủ động vào phó bản? Tôi thấy cô là đang tích cực chủ động muốn chết thì có! Chưa từng thấy da mặt ai cứ dày như cô, cố gắng tự dát vàng lên mặt mình với không sợ xấu hổ như vậy!"
Người nói chuyện chính là Plankton.
Nhuế Nhất Hòa điềm đạm chào hỏi anh ta: "Chào buổi sáng nhé!"
Giọng nói của Plankton kéo cao lên quãng tám, vội vã cuống cuồng hỏi: "Vì sao cô không oán hận lại? Cô có âm mưu gì?"
Đan Tiểu Dã: "..." Tôi là thấy ngài cũng rảnh lắm đó!
Nhuế Nhất Hòa lấy tấm thẻ gỗ hối lộ ra, lắc lắc nó rồi nói.
"Chắc cái này cũng là vật phẩm thần kỳ phải không? Anh có thu hồi cái này không?"
Plankton: "..." Gan chó lớn dữ đấy! Chỉ cần giao thẻ gỗ hối lộ của trưởng tàu ra là sứ giả dẫn đường có thể hiểu ngay. Người chơi vào phó bản mà không đưa thẻ gỗ hối lộ ra thì sứ giả dẫn đường sẽ nổi giận.
Anh ta ngẫm nghĩ lại, nếu sứ giả dẫn đường nổi giận vậy không phải càng đúng ý mình hay sao? Không chỉnh chết người này thì cũng có thể làm cho cô ta chịu khổ một chút!
"Sao tự nhiên anh đực ra đó vậy?"
Nhuế Nhất Hòa bảo Plankton có được hay không thì nói một lời.
"Cũng không phải không thể. . ."
Mắt Nhuế Nhất Hòa sáng lên: "Bao nhiêu điểm thưởng?"
Plankton cắn răng nói: "Tối đa 200 điểm thưởng thôi! Cô cũng đừng ngại ít, tôi làm cuộc trao đổi này với cô, nhất định sẽ đắc tội sứ giả dẫn đường. Tôi đã chịu đựng nguy hiểm rồi!"
Nhuế Nhất Hòa: "Tôi biết rồi. Nhiệm vụ của phó bản là gì? "
Plankton điều khiển bàn tay to màu xanh trắng ném ra hai cái túi tiền màu xanh nhạt: "Một trăm bộ tóc dài của Thời Triết, đổi lấy 500 điểm thưởng và một tấm vé tàu. Vật phẩm nhiệm vụ cất vào trong túi, thời hạn của nhiệm vụ là bảy mươi hai tiếng."
Nhuế Nhất Hòa cất túi tiền xong, chuẩn bị rời khỏi.
"Đợi đã!" Plankton nóng nảy nhảy lên trên trên mặt bàn đá cẩm thạch, hai cái sừng trên trán giật giật không ngừng: "Không bán thẻ gỗ hối lộ à?"
Nhuế Nhất Hòa quay đầu, mỉm cười nói: "Hàng thì phải so sánh giá cả. Tôi cần hỏi ngài sứ giả dẫn đường một chút xem người đó có thể ra giá bao nhiêu tiền đã. Anh đưa 200, người đó không thể đưa ra ít hơn 200 điểm thưởng được!"
Plankton: “...” NMD.
Hãm hại tôi đấy à?
...
Phương thức đi vào phó bản lần này là đi vào lớp sương mù dày đặc vây xung quanh quầy báo. Họ đi bộ được gần năm phút thì lớp sương mù nhạt dần đi. Một con phố bẩn thỉu xuất hiện ở trước mặt họ, nhà cửa hai bên trái phải bị tàn phá, ở giữa chất đầy rác rưởi, có ruồi bay lượn vo ve.
Hai đầu của con phố bị lưới sắt và một đống vật dụng trong nhà đồng nát, rỉ sét loang lổ phá hỏng. Thứ duy nhất được bảo tồn tốt hơn là một tòa kiến trúc đỉnh nhọn trông như là một nhà thờ. Có mấy người đứng ngẩng đầu lên ở trước cửa lớn của tòa kiến trúc. Trong đó, người dễ thấy nhất tất nhiên là quý ngài sứ giả dẫn đường đẹp trai anh tuấn. Trong miệng anh đang ngậm một cái tẩu thuốc lá, trên người mặc một cái áo khoác trông có phần cũ nát. Quần không đủ vừa người, lộ ra mắt cá chân của chân trái và một đống xương xẩu ở chân phải.
Nhuế Nhất Hòa chú ý thấy nơi đùi phải trong ống quần của anh trống rỗng, bàn chân phải bằng xương trắng đạp trên đất, không hề mang giày... Lúc này cô rất muốn biết thiết lập nhân vật của anh trong phó bản này là gì.
Ngoại trừ ngài sứ giả dẫn đường ra, trước cửa còn có năm người đang đứng. Hai nam ba nữ.
Một người đàn ông trong đó có tướng mạo kỳ dị, khiến cho người ta chú ý. Vóc người anh ta cao lớn khỏe mạnh, trong màu da đen hiện lên sắc xanh, con mắt trừng to ra, răng nanh mọc hở, mũi ưng, cái miệng to như thiên lôi. Đặc điểm quá rõ ràng nổi bật, so với việc cho là mình gặp được người chơi có năng lực hoán đổi huyết mạch thiên lôi thứ hai chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thì Nhuế Nhất Hòa cảm thấy khả năng gặp được người quen có khi còn lớn hơn. Anh ta chính là người chơi Nhuế Nhất Hòa đã gặp ở trong phó bản trước đó - Lôi Chấn Tử. Hình như dùng một thân phận gọi là Mạc Tiểu Lôi, tên thật là Khưu Ất.
Ánh mắt Nhuế Nhất Hòa đảo qua bốn người khác. Trong đó, người đáng để chú ý còn có một cô gái với bề ngoài vô cùng nổi bật. Sắc mặt cô ấy tái nhợt, mặc một cái váy dài màu đen kiểu dáng phổ thông không có chút hoa văn nào. Dưới vạt váy hư ảo không có gì như hình chiếu, hai chân hư ảo cũng tương tự, không hề chân chính chạm xuống mặt đất.
Nhuế Nhất Hòa nghi ngờ trên người người này có huyết mạch của âm hồn gì đó. Năng lực đó thì tương đối khá khẩm. Hồn ma quỷ quái, ít ra cũng là sinh vật cấp bậc truyền thuyết.
Đệ Ngũ Triều Lãng tiến lên trước một bước. Đầu tiên là cố gắng hết sức để cử động chân trái, rồi lại cẩn thận hơn, khó khăn để cho chân phải di chuyển về phía trước, sau đó đưa tay ra nói: "Người chơi có thể đưa thẻ gỗ hối lộ cho tôi rồi."
Nhuế Nhất Hòa không hề có ý muốn lấy tấm thẻ gỗ ra một chút nào, trong miệng nói: "Đừng mà. Chờ một chút đi!"
Mặt của Đệ Ngũ Triều Lãng lập tức sụ xuống.
Đầu Đan Tiểu Dã cúi xuống thật thấp. Dù biết người ngài sứ giả dẫn đường đang trừng là sếp Nhuế nhưng cậu ta cũng sợ đến lạnh run.
Đúng lúc này, lại có ba người đột nhiên xuất hiện ở trên đường phố.
Bọn họ đều là đàn ông, mặc quần áo có độ tương tự cực kỳ cao. Đi ở phía trước nhất là người đàn ông trung niên toàn thân toát ra phong độ của một nhà tri thức. Cùng lúc đi về phía mọi người, người đàn ông trung niên mở miệng hỏi: "Vị nào là sứ giả dẫn đường của phó bản vậy? Trong tay của ba người chúng tôi có thẻ gỗ hối lộ, cần phải giao cho ngài!"
"Chào mừng tới trấn nhỏ đã bị lãng quên! Tôi là sứ giả dẫn đường của phó bản lần này. Mọi người có thể gọi tôi là ngài thị trưởng."
Lúc Đệ Ngũ Triều Lãng nhận lấy thẻ gỗ hối lộ, người này đặc biệt liếc mắt nhìn Nhuế Nhất Hòa tựa như muốn nói: Nhìn người ta kìa, rồi tự nhìn lại cô đi!
Nhuế Nhất Hòa thong thả tự đắc, hoàn toàn làm như không nhìn thấy.
"Các vị đúng là những người có lòng hảo tâm, xin cho tôi giới thiệu bối cảnh trấn nhỏ bị lãng quên. Lúc đầu chỗ đây cực kỳ phồn vinh, người dân trong trấn được sống những ngày tháng yên ổn. Tuy nhiên, từ khi một thiếu niên tên là Thời Triết tới đây, trấn nhỏ rơi vào trong những nguy hiểm đáng sợ. Nơi chúng ta sẽ vào ngay đây là cô nhi viện duy nhất ở trong trấn, nữ tu sĩ và bọn nhỏ chưa tìm được chỗ ở nên vẫn chưa dọn đi. Thời Triết mà các vị muốn gặp đang ở bên trong.”
Trong sự giới thiệu của Đệ Ngũ Triều Lãng, những người chơi đều đã rõ ràng thân phận của mình: Một nhóm thương nhân giàu có dự định xây sửa lại trấn nhỏ đã bị lãng quên.
"Tiếp sau đây là manh mối của phó bản, một bài đồng dao có hơi đặc biệt."
Đệ Ngũ Triều Lãng hắng giọng, âm thanh thuần hậu, giai điệu kỳ lạ.
"Một thiếu niên lạc mất thời gian, sống ở trong khu vườn Eden xinh đẹp.
Hai cái cây đại thụ, lá xanh không bao giờ úa tàn.
Bốn con mèo không mắt phun ra mười hai lệnh cấm.
Tám con chuột nhỏ không có đuôi mọc ra mười tám cái đầu.
Mười hai thiếu niên tà ác trộm mất sợi tơ vàng.
Gϊếŧ chết cậu ấy, gϊếŧ chết bọn họ!
Hai mươi bốn vạch chuông lớn, mỗi lúc, mỗi phút, mỗi giây đều đang vang lên "boong boong".
Xuỵt! Có một người bạn tốt, mãi mãi đi theo cậu ấy, nhưng xưa nay không mở miệng."
Cho dù là Nhuế Nhất Hòa, nghe xong cả bài hát cũng không kìm được mà rùng mình. Cô rất muốn hỏi một chút, rằng quý ngài này à, cách cho manh mối có thể bình thường một chút được không. Nếu là phó bản cấp B, cũng không cần làm cái kiểu đoán tới đoán lui như vậy mà, nói rõ ra không được hay sao?
Tuy nhiên, cô cũng không nói ra miệng, chỉ im lặng nhớ kỹ ca từ.
Tầng mây rất dày, sắc trời âm u, hệt như đang chuẩn bị có một trận mưa lớn, hoặc như là đang tạo ra một bầu không khí quỷ dị. Đệ Ngũ Triều Lãng đẩy cửa sắt ra, dẫn dắt các người chơi đi vào cô nhi viện. Một tia chớp xẹt qua phía chân trời, rọi sáng cái cô nhi viện với khu vườn mọc đầy cỏ dại.
Tường viện xung quanh phải cao chừng hai mét, phần ở giữa là một hàng lỗ nhỏ hình thoi có tính trang trí, nạm thủy tinh hoa văn màu. Chỗ chân tường có một con rối hình mèo bị bẻ gãy đầu, vừa bẩn vừa nát.
Đan Tiểu Dã nhặt lên nhìn một chút, lắc đầu với Nhuế Nhất Hòa.
Đây chỉ là một con rối trông rất bình thường.
Trong sân có hai cái cây cổ thụ to, tán lá tươi tốt, hai người dang tay ra cũng không tài nào ôm hết được.
Tường của tòa kiến trúc đỉnh nhọn có màu xám đậm, sử dụng nhiều thủy tinh hoa văn màu. Chính diện có ba cánh cửa, cái lớn nhất ở giữa là một cánh cổng vòm màu đỏ thắm. Hai cánh cửa khác tương đối nhỏ, có màu xám lạnh tương tự như màu của bức tường.
"Tiểu Ngọc, cô mau tới xem này!"
Khưu Ất bỗng nhiên lớn giọng gọi.
Một cô gái tóc ngắn, vẻ ngoài bình thường, nhìn vào không để lại chút ấn tượng nào nghe như thế thì chạy về phía anh ta.
Tiểu Ngọc... La Tiểu Ngọc... Hai mắt của Nhuế Nhất Hòa sáng lên. Nhạc Du Du, nhân viên của công ty Lục Châu Tạo Mộng, tên thật La Tiểu Ngọc, năng lực là "tàng hình không hoàn toàn". Lại là người quen, đôi bên đã từng nói chuyện nhiều lần trong phó bản Khối Rubik công nghệ cao. Vì để nhận được sự tin tưởng của khối rubik, Nhuế Nhất Hòa còn từng tự tay bắt Nhạc Du Du giao cho rubik thẩm vấn.
Ở trong kế hoạch đâm sau lưng rubik của Nhuế Nhất Hòa, năng lực của La Tiểu Ngọc cũng là một trong những điểm quan trọng.
Tuy nhiên, La Tiểu Ngọc cũng không biết những thứ này.
Nhất định là Khưu Ất đã phát hiện ra gì rồi. Thấy ngài sứ giả dẫn đường không có ý ngăn cản, mấy người chơi ồn ào đi về phía bên cạnh của tòa kiến trúc đỉnh nhọn. Chỉ thấy, trên mặt tường màu xám đậm có một chuỗi dấu tay và dấu giày màu đỏ tươi, lan về phía trước. Xem độ cao của dấu vết thì họ biết là do đứa bé nào đó để lại.
Nơi dấu vết máu biến mất, có mảng lớn chữ bằng máu được viết lộn xộn, bút pháp non nớt. Nhuế Nhất Hòa nhìn hồi lâu mới nhận ra những nội dung bị chồng chéo lên nhau.
Một, cấm bạo lực.
Hai, cấm khóc lóc.
Ba, cấm hút thuốc.
Bốn, cấm uống rượu.
Năm, cấm ăn cắp.
Sáu, cấm nói tục chửi bậy.
Bảy, cấm quăng rác bừa bãi.
Tám, cấm áo quần lố lăng.
Chín, cấm phô trương sắc tình.
Mười, cấm mang giày cao gót.
Mười một, cấm dùng tay trái mở cửa.
Mười hai, cấm nằm ỳ ra.
Mười ba, nghe lời của nữ tu sĩ.
Đan Tiểu Dã cũng đọc ra được những nội dung này. Cậu ta nhỏ giọng bảo: "Số mười ba không hề có trong mười hai lệnh cấm của bài đồng dao."
Nhuế Nhất Hòa gật đầu, lỗ tai bắt được tiếng vang nhỏ xíu. Cô nhìn về phía cửa của tòa kiến trúc đỉnh nhọn. Chẳng biết từ khi nào, cánh cửa lớn màu đỏ được đóng chặt đã mở ra. Nơi đó có hai bóng người, một là ngài sứ giả dẫn đường, một người khác thì thấp bé hơn rất nhiều.
"Những nhà hảo tâm, chúng ta cần vào trong rồi!"
Ngài sứ giả dẫn đường la to lên, sau đó lẳng lặng đợi những người chơi đến gần mới giới thiệu thiếu niên ở bên cạnh.
"Vị này chính là Thời Triết."
Đó là một thiếu niên trông như con thỏ nhỏ vậy, có một mắt xanh lóng lánh nước. Hẳn là vì thấy có nhiều người xa lạ thế này nên cậu ta hơi sợ hãi, cả người đang run lên. Đôi mắt cậu ta lộ ra vẻ bất lực, gắng gượng nở nụ cười một ngượng ngùng, cực kỳ đáng thương.
"Mọi, mọi, mọi người... Chào, chào mọi người. Các nhà... hảo tâm."
A, thiếu niên này là một người nói lắp.
Vật phẩm nhiệm vụ là tóc của đứa bé này... Nhưng cái đầu của thằng nhóc này bóng lưỡng, là một đứa đầu trọc mà?
Nhuế Nhất Hòa tiện tay ném nó vào trong huân chương không gian, bước nhanh xuống xe.
Đan Tiểu Dã cảm thấy kỳ quái: "Sao lần trước đó không có mà lần này lại có?" Phó bản trước đó lại là phó bản cấp B đầu tiên của sếp Nhuế. Vì sao lần đầu tiên không cho lần thứ hai lại cho? Có thể có một chút quy luật gì đó không, toàn dựa vào tâm trạng của trưởng tàu thôi!
Nhuế Nhất Hòa vừa đi vừa nói: "Có thể trưởng tàu thích hành khách kiên trì cần cù hơn, không thích những người theo phái cấp tiến mạo hiểm."
"Chị đang nói là đoàn tàu không đồng ý cho chị đi vào phó bản cấp B Khối Rubik công nghệ cao à?"
"Trọng điểm của chị nằm ở câu trước ấy, nếu ai cũng tăng thêm thời gian nghỉ ngơi như chúng ta thì họ phải tìm người chơi tích cực chủ động vào phó bản ở đâu? Trưởng tàu cảm thấy thái độ làm việc của chúng ta đoan chính, có lòng can đảm nên mới thưởng cho chúng ta."
Họ vừa đi ra khỏi nhà ga đã chợt nghe thấy từ trong quầy báo tường xám ngói đen truyền đến một tiếng cười lạnh.
"Tích cực chủ động vào phó bản? Tôi thấy cô là đang tích cực chủ động muốn chết thì có! Chưa từng thấy da mặt ai cứ dày như cô, cố gắng tự dát vàng lên mặt mình với không sợ xấu hổ như vậy!"
Người nói chuyện chính là Plankton.
Nhuế Nhất Hòa điềm đạm chào hỏi anh ta: "Chào buổi sáng nhé!"
Giọng nói của Plankton kéo cao lên quãng tám, vội vã cuống cuồng hỏi: "Vì sao cô không oán hận lại? Cô có âm mưu gì?"
Đan Tiểu Dã: "..." Tôi là thấy ngài cũng rảnh lắm đó!
Nhuế Nhất Hòa lấy tấm thẻ gỗ hối lộ ra, lắc lắc nó rồi nói.
"Chắc cái này cũng là vật phẩm thần kỳ phải không? Anh có thu hồi cái này không?"
Plankton: "..." Gan chó lớn dữ đấy! Chỉ cần giao thẻ gỗ hối lộ của trưởng tàu ra là sứ giả dẫn đường có thể hiểu ngay. Người chơi vào phó bản mà không đưa thẻ gỗ hối lộ ra thì sứ giả dẫn đường sẽ nổi giận.
Anh ta ngẫm nghĩ lại, nếu sứ giả dẫn đường nổi giận vậy không phải càng đúng ý mình hay sao? Không chỉnh chết người này thì cũng có thể làm cho cô ta chịu khổ một chút!
"Sao tự nhiên anh đực ra đó vậy?"
Nhuế Nhất Hòa bảo Plankton có được hay không thì nói một lời.
"Cũng không phải không thể. . ."
Mắt Nhuế Nhất Hòa sáng lên: "Bao nhiêu điểm thưởng?"
Plankton cắn răng nói: "Tối đa 200 điểm thưởng thôi! Cô cũng đừng ngại ít, tôi làm cuộc trao đổi này với cô, nhất định sẽ đắc tội sứ giả dẫn đường. Tôi đã chịu đựng nguy hiểm rồi!"
Nhuế Nhất Hòa: "Tôi biết rồi. Nhiệm vụ của phó bản là gì? "
Plankton điều khiển bàn tay to màu xanh trắng ném ra hai cái túi tiền màu xanh nhạt: "Một trăm bộ tóc dài của Thời Triết, đổi lấy 500 điểm thưởng và một tấm vé tàu. Vật phẩm nhiệm vụ cất vào trong túi, thời hạn của nhiệm vụ là bảy mươi hai tiếng."
Nhuế Nhất Hòa cất túi tiền xong, chuẩn bị rời khỏi.
"Đợi đã!" Plankton nóng nảy nhảy lên trên trên mặt bàn đá cẩm thạch, hai cái sừng trên trán giật giật không ngừng: "Không bán thẻ gỗ hối lộ à?"
Nhuế Nhất Hòa quay đầu, mỉm cười nói: "Hàng thì phải so sánh giá cả. Tôi cần hỏi ngài sứ giả dẫn đường một chút xem người đó có thể ra giá bao nhiêu tiền đã. Anh đưa 200, người đó không thể đưa ra ít hơn 200 điểm thưởng được!"
Plankton: “...” NMD.
Hãm hại tôi đấy à?
...
Phương thức đi vào phó bản lần này là đi vào lớp sương mù dày đặc vây xung quanh quầy báo. Họ đi bộ được gần năm phút thì lớp sương mù nhạt dần đi. Một con phố bẩn thỉu xuất hiện ở trước mặt họ, nhà cửa hai bên trái phải bị tàn phá, ở giữa chất đầy rác rưởi, có ruồi bay lượn vo ve.
Hai đầu của con phố bị lưới sắt và một đống vật dụng trong nhà đồng nát, rỉ sét loang lổ phá hỏng. Thứ duy nhất được bảo tồn tốt hơn là một tòa kiến trúc đỉnh nhọn trông như là một nhà thờ. Có mấy người đứng ngẩng đầu lên ở trước cửa lớn của tòa kiến trúc. Trong đó, người dễ thấy nhất tất nhiên là quý ngài sứ giả dẫn đường đẹp trai anh tuấn. Trong miệng anh đang ngậm một cái tẩu thuốc lá, trên người mặc một cái áo khoác trông có phần cũ nát. Quần không đủ vừa người, lộ ra mắt cá chân của chân trái và một đống xương xẩu ở chân phải.
Nhuế Nhất Hòa chú ý thấy nơi đùi phải trong ống quần của anh trống rỗng, bàn chân phải bằng xương trắng đạp trên đất, không hề mang giày... Lúc này cô rất muốn biết thiết lập nhân vật của anh trong phó bản này là gì.
Ngoại trừ ngài sứ giả dẫn đường ra, trước cửa còn có năm người đang đứng. Hai nam ba nữ.
Một người đàn ông trong đó có tướng mạo kỳ dị, khiến cho người ta chú ý. Vóc người anh ta cao lớn khỏe mạnh, trong màu da đen hiện lên sắc xanh, con mắt trừng to ra, răng nanh mọc hở, mũi ưng, cái miệng to như thiên lôi. Đặc điểm quá rõ ràng nổi bật, so với việc cho là mình gặp được người chơi có năng lực hoán đổi huyết mạch thiên lôi thứ hai chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thì Nhuế Nhất Hòa cảm thấy khả năng gặp được người quen có khi còn lớn hơn. Anh ta chính là người chơi Nhuế Nhất Hòa đã gặp ở trong phó bản trước đó - Lôi Chấn Tử. Hình như dùng một thân phận gọi là Mạc Tiểu Lôi, tên thật là Khưu Ất.
Ánh mắt Nhuế Nhất Hòa đảo qua bốn người khác. Trong đó, người đáng để chú ý còn có một cô gái với bề ngoài vô cùng nổi bật. Sắc mặt cô ấy tái nhợt, mặc một cái váy dài màu đen kiểu dáng phổ thông không có chút hoa văn nào. Dưới vạt váy hư ảo không có gì như hình chiếu, hai chân hư ảo cũng tương tự, không hề chân chính chạm xuống mặt đất.
Nhuế Nhất Hòa nghi ngờ trên người người này có huyết mạch của âm hồn gì đó. Năng lực đó thì tương đối khá khẩm. Hồn ma quỷ quái, ít ra cũng là sinh vật cấp bậc truyền thuyết.
Đệ Ngũ Triều Lãng tiến lên trước một bước. Đầu tiên là cố gắng hết sức để cử động chân trái, rồi lại cẩn thận hơn, khó khăn để cho chân phải di chuyển về phía trước, sau đó đưa tay ra nói: "Người chơi có thể đưa thẻ gỗ hối lộ cho tôi rồi."
Nhuế Nhất Hòa không hề có ý muốn lấy tấm thẻ gỗ ra một chút nào, trong miệng nói: "Đừng mà. Chờ một chút đi!"
Mặt của Đệ Ngũ Triều Lãng lập tức sụ xuống.
Đầu Đan Tiểu Dã cúi xuống thật thấp. Dù biết người ngài sứ giả dẫn đường đang trừng là sếp Nhuế nhưng cậu ta cũng sợ đến lạnh run.
Đúng lúc này, lại có ba người đột nhiên xuất hiện ở trên đường phố.
Bọn họ đều là đàn ông, mặc quần áo có độ tương tự cực kỳ cao. Đi ở phía trước nhất là người đàn ông trung niên toàn thân toát ra phong độ của một nhà tri thức. Cùng lúc đi về phía mọi người, người đàn ông trung niên mở miệng hỏi: "Vị nào là sứ giả dẫn đường của phó bản vậy? Trong tay của ba người chúng tôi có thẻ gỗ hối lộ, cần phải giao cho ngài!"
"Chào mừng tới trấn nhỏ đã bị lãng quên! Tôi là sứ giả dẫn đường của phó bản lần này. Mọi người có thể gọi tôi là ngài thị trưởng."
Lúc Đệ Ngũ Triều Lãng nhận lấy thẻ gỗ hối lộ, người này đặc biệt liếc mắt nhìn Nhuế Nhất Hòa tựa như muốn nói: Nhìn người ta kìa, rồi tự nhìn lại cô đi!
Nhuế Nhất Hòa thong thả tự đắc, hoàn toàn làm như không nhìn thấy.
"Các vị đúng là những người có lòng hảo tâm, xin cho tôi giới thiệu bối cảnh trấn nhỏ bị lãng quên. Lúc đầu chỗ đây cực kỳ phồn vinh, người dân trong trấn được sống những ngày tháng yên ổn. Tuy nhiên, từ khi một thiếu niên tên là Thời Triết tới đây, trấn nhỏ rơi vào trong những nguy hiểm đáng sợ. Nơi chúng ta sẽ vào ngay đây là cô nhi viện duy nhất ở trong trấn, nữ tu sĩ và bọn nhỏ chưa tìm được chỗ ở nên vẫn chưa dọn đi. Thời Triết mà các vị muốn gặp đang ở bên trong.”
Trong sự giới thiệu của Đệ Ngũ Triều Lãng, những người chơi đều đã rõ ràng thân phận của mình: Một nhóm thương nhân giàu có dự định xây sửa lại trấn nhỏ đã bị lãng quên.
"Tiếp sau đây là manh mối của phó bản, một bài đồng dao có hơi đặc biệt."
Đệ Ngũ Triều Lãng hắng giọng, âm thanh thuần hậu, giai điệu kỳ lạ.
"Một thiếu niên lạc mất thời gian, sống ở trong khu vườn Eden xinh đẹp.
Hai cái cây đại thụ, lá xanh không bao giờ úa tàn.
Bốn con mèo không mắt phun ra mười hai lệnh cấm.
Tám con chuột nhỏ không có đuôi mọc ra mười tám cái đầu.
Mười hai thiếu niên tà ác trộm mất sợi tơ vàng.
Gϊếŧ chết cậu ấy, gϊếŧ chết bọn họ!
Hai mươi bốn vạch chuông lớn, mỗi lúc, mỗi phút, mỗi giây đều đang vang lên "boong boong".
Xuỵt! Có một người bạn tốt, mãi mãi đi theo cậu ấy, nhưng xưa nay không mở miệng."
Cho dù là Nhuế Nhất Hòa, nghe xong cả bài hát cũng không kìm được mà rùng mình. Cô rất muốn hỏi một chút, rằng quý ngài này à, cách cho manh mối có thể bình thường một chút được không. Nếu là phó bản cấp B, cũng không cần làm cái kiểu đoán tới đoán lui như vậy mà, nói rõ ra không được hay sao?
Tuy nhiên, cô cũng không nói ra miệng, chỉ im lặng nhớ kỹ ca từ.
Tầng mây rất dày, sắc trời âm u, hệt như đang chuẩn bị có một trận mưa lớn, hoặc như là đang tạo ra một bầu không khí quỷ dị. Đệ Ngũ Triều Lãng đẩy cửa sắt ra, dẫn dắt các người chơi đi vào cô nhi viện. Một tia chớp xẹt qua phía chân trời, rọi sáng cái cô nhi viện với khu vườn mọc đầy cỏ dại.
Tường viện xung quanh phải cao chừng hai mét, phần ở giữa là một hàng lỗ nhỏ hình thoi có tính trang trí, nạm thủy tinh hoa văn màu. Chỗ chân tường có một con rối hình mèo bị bẻ gãy đầu, vừa bẩn vừa nát.
Đan Tiểu Dã nhặt lên nhìn một chút, lắc đầu với Nhuế Nhất Hòa.
Đây chỉ là một con rối trông rất bình thường.
Trong sân có hai cái cây cổ thụ to, tán lá tươi tốt, hai người dang tay ra cũng không tài nào ôm hết được.
Tường của tòa kiến trúc đỉnh nhọn có màu xám đậm, sử dụng nhiều thủy tinh hoa văn màu. Chính diện có ba cánh cửa, cái lớn nhất ở giữa là một cánh cổng vòm màu đỏ thắm. Hai cánh cửa khác tương đối nhỏ, có màu xám lạnh tương tự như màu của bức tường.
"Tiểu Ngọc, cô mau tới xem này!"
Khưu Ất bỗng nhiên lớn giọng gọi.
Một cô gái tóc ngắn, vẻ ngoài bình thường, nhìn vào không để lại chút ấn tượng nào nghe như thế thì chạy về phía anh ta.
Tiểu Ngọc... La Tiểu Ngọc... Hai mắt của Nhuế Nhất Hòa sáng lên. Nhạc Du Du, nhân viên của công ty Lục Châu Tạo Mộng, tên thật La Tiểu Ngọc, năng lực là "tàng hình không hoàn toàn". Lại là người quen, đôi bên đã từng nói chuyện nhiều lần trong phó bản Khối Rubik công nghệ cao. Vì để nhận được sự tin tưởng của khối rubik, Nhuế Nhất Hòa còn từng tự tay bắt Nhạc Du Du giao cho rubik thẩm vấn.
Ở trong kế hoạch đâm sau lưng rubik của Nhuế Nhất Hòa, năng lực của La Tiểu Ngọc cũng là một trong những điểm quan trọng.
Tuy nhiên, La Tiểu Ngọc cũng không biết những thứ này.
Nhất định là Khưu Ất đã phát hiện ra gì rồi. Thấy ngài sứ giả dẫn đường không có ý ngăn cản, mấy người chơi ồn ào đi về phía bên cạnh của tòa kiến trúc đỉnh nhọn. Chỉ thấy, trên mặt tường màu xám đậm có một chuỗi dấu tay và dấu giày màu đỏ tươi, lan về phía trước. Xem độ cao của dấu vết thì họ biết là do đứa bé nào đó để lại.
Nơi dấu vết máu biến mất, có mảng lớn chữ bằng máu được viết lộn xộn, bút pháp non nớt. Nhuế Nhất Hòa nhìn hồi lâu mới nhận ra những nội dung bị chồng chéo lên nhau.
Một, cấm bạo lực.
Hai, cấm khóc lóc.
Ba, cấm hút thuốc.
Bốn, cấm uống rượu.
Năm, cấm ăn cắp.
Sáu, cấm nói tục chửi bậy.
Bảy, cấm quăng rác bừa bãi.
Tám, cấm áo quần lố lăng.
Chín, cấm phô trương sắc tình.
Mười, cấm mang giày cao gót.
Mười một, cấm dùng tay trái mở cửa.
Mười hai, cấm nằm ỳ ra.
Mười ba, nghe lời của nữ tu sĩ.
Đan Tiểu Dã cũng đọc ra được những nội dung này. Cậu ta nhỏ giọng bảo: "Số mười ba không hề có trong mười hai lệnh cấm của bài đồng dao."
Nhuế Nhất Hòa gật đầu, lỗ tai bắt được tiếng vang nhỏ xíu. Cô nhìn về phía cửa của tòa kiến trúc đỉnh nhọn. Chẳng biết từ khi nào, cánh cửa lớn màu đỏ được đóng chặt đã mở ra. Nơi đó có hai bóng người, một là ngài sứ giả dẫn đường, một người khác thì thấp bé hơn rất nhiều.
"Những nhà hảo tâm, chúng ta cần vào trong rồi!"
Ngài sứ giả dẫn đường la to lên, sau đó lẳng lặng đợi những người chơi đến gần mới giới thiệu thiếu niên ở bên cạnh.
"Vị này chính là Thời Triết."
Đó là một thiếu niên trông như con thỏ nhỏ vậy, có một mắt xanh lóng lánh nước. Hẳn là vì thấy có nhiều người xa lạ thế này nên cậu ta hơi sợ hãi, cả người đang run lên. Đôi mắt cậu ta lộ ra vẻ bất lực, gắng gượng nở nụ cười một ngượng ngùng, cực kỳ đáng thương.
"Mọi, mọi, mọi người... Chào, chào mọi người. Các nhà... hảo tâm."
A, thiếu niên này là một người nói lắp.
Vật phẩm nhiệm vụ là tóc của đứa bé này... Nhưng cái đầu của thằng nhóc này bóng lưỡng, là một đứa đầu trọc mà?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.