Chương 76: Gõ thai (Chín)
Điều Văn Hoa Bình
20/03/2022
Nhuế Nhất Hòa xé một túi bánh mì, cắn một miếng hết luôn nửa cái, cô
nuốt xuống rồi nói: “Thảo nào, trước đây tôi còn cảm thấy lạ, ông biết
quá nhiều rồi..."
Ví dụ như nữ quỷ giấu xác chết của mình ở một không gian khác, lại chỉ xuất hiện lúc hoàng hôn.
Ví dụ như đặt gương trang điểm vào ngực hài cốt, nữ quỷ có thể bị phong ấn một lần nữa.
Đây là chuyện mà một ông cụ bình thường sẽ biết sao? Trong câu chuyện hơn ba mươi năm trước, ông ấy đóng vai người yêu tri kỷ của nữ chính chứ đâu phải là một đạo sĩ quyết định phong ấn nữ quỷ nhưng giữa đường bị ác quỷ hại chết.
Trương Căn Miêu thở dài một hơi, buồn bã nói: “Cũng chỉ có chuyện của Cẩm Bối thì tôi còn có thể khoe khoang một chút bản lĩnh ít ỏi. Tôi đã theo học rất nhiều thầy, cũng bằng lòng dốc sức học tập. Nhưng cái số sinh ra đã không có tài, vẫn không thể coi là thầy âm dương thật sự."
“Vì sao lúc trước ông không cho một mồi lửa đốt hết hài cốt Dư Cẩm Bối?
Nhuế Nhất Hòa nuốt nửa ổ bánh mì còn lại: "Thành ra để lại tai họa, bây giờ xảy ra chuyện rồi."
“Tôi không nỡ.” Trương Căn Miêu lúng túng nhìn cô: “Cho nên hiện tại các người bị Cẩm Bối quấn lấy, bản thân tôi cũng có trách nhiệm..."
Vệ sĩ lái xe rất nhanh, chuyện thần thần quỷ quỷ thật khiến người ta sợ hãi. Trong lòng anh ta đã cảm thấy hối hận vì tham chút tiền bạc mà đồng ý ở lại bảo vệ cậu Bạch. Sau khi mở cửa cho những người phía sau, anh ta nói rằng mình muốn hút một điếu thuốc nên sẽ không đi lên với họ.
Ông cụ Trương Căn Miêu cũng nói không đi nữa: “Trời sinh không có số hưởng phúc, ngồi xe sang thì lại say xe."
Lão đại ở lại với ông ấy.
Anh ta cũng không muốn lên lầu, trong bồn tắm có thi thể của Lão tam. Nhìn không thấy thì thôi, nhìn thấy rồi trong lòng lại khó chịu.
Nhuế Nhất Hòa không nói gì, chỉ dặn dò Lão đại cẩn thận.
"Đúng rồi.” Ông cụ Trương Căn Miêu đột nhiên mở miệng gọi cô lại: “Đừng dùng tay chạm trực tiếp vào gương trang điểm. Dù sao nó cũng được chôn cùng Cẩm Bối dưới lòng đất ba mươi mấy năm, tôi hoài nghi phía trên có dính âm khí."
"Được rồi."
Nhuế Nhất Hòa vốn cũng không có ý định dùng tay không chạm vào nó, nhưng không phải bởi vì âm khí. Thứ nhất, bởi vì gương trang điểm rất bẩn. Thứ hai, không cầm trong tay mà nhét vào túi, có lẽ sẽ không bị nữ quỷ theo dõi.
Sau khi hai người lên lầu thì đi thẳng vào phòng tắm.
Gương trang điểm vẫn còn trong bồn tắm, có lẽ là do bên trong vẫn còn một người chết nên Đan Tiểu Dã cứ cảm thấy phòng tắm tràn ngập mùi hôi thối thoang thoảng. Cậu ta nghĩ bản thân mình sẽ lấy chiếc gương, sau đó tuyệt đối không được rời khỏi sếp Nhuế nửa bước cho an toàn.
Nhuế Nhất Hòa: "Lúc cậu muốn đi vệ sinh thì làm sao?"
"Em chỉ hơi lúng túng một chút.” Đan Tiểu Dã cười gượng: "... Em mà lấy thì nhiều nhất chỉ có em chết, nếu chị lấy rồi thì có chuyện gì cả hai chúng ta đều chết."
Tính thế nào cũng thấy chết một người lời hơn.
Đan Tiểu Dã không tin một mình cậu ta có thể vượt qua phó bản này, cậu ta luôn tự hiểu rõ vị trí của bản thân chỉ là một vật đính kèm, cho dù đã là siêu nhân, cũng không thay đổi ý định ban đầu.
Nhuế Nhất Hòa liếc cậu ta một cái: "Được rồi, tôi cầm thì thích hợp hơn."
Sếp Nhuế đã lên tiếng thì phải có một lý do nào đó. Đan Tiểu Dã luôn tuân theo nguyên tắc: Quyết định của sếp Nhuế đều là chính xác, sếp Nhuế nói gì cũng phải ngoan ngoãn nghe. Cậu ta tự hiểu rằng não của mình không đủ linh hoạt, không thông minh. Không trông chờ vào bản thân có thể giúp đỡ cái gì, chỉ cần đừng gây rối thêm việc là được. Cậu ta nhanh chóng gật đầu: “Hiểu rồi ạ, đã rõ, em đi tìm túi để đựng nó."
Hai người đi thang máy xuống lầu, xa xa nhìn thấy ông cụ Trương Căn Miêu cùng vệ sĩ ở bên cạnh xe nuốt mây phun sương, trong tay mỗi người cầm một điếu thuốc. Điếu thuốc trong tay vệ sĩ chỉ còn mỗi đầu lọc, ông cụ mới hút hết nửa điếu. Cửa xe đóng lại, một bàn tay rộng lớn từ bên trong cửa sổ buông thõng xuống.
"Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi.” Nhuế Nhất Hòa chạy qua đó mở cửa xe.
Lão đại đang dựa vào cửa xe, vừa mở cửa ra, cơ thể anh ta lập tức trượt ra ngoài. Cũng may Nhuế Nhất Hòa đã có chuẩn bị từ trước, cô nhẹ nhàng đặt anh ta quay lại chỗ ngồi. Trong quá trình này, cô có thể cảm thấy cơ thể người đàn ông cường tráng như một ngọn núi ấy lại mềm mại như không có xương.
Nhuế Nhất Hòa sử dụng liên tiếp tám lần Vu thuật trắng, mí mắt Lão đại giật giật vài cái, nhưng đầu vẫn nghiêng đi, không còn sinh khí.
...
Thấy Đan Tiểu Dã và Nhuế Nhất Hòa rời đi, ông cụ Trương Căn Miêu cũng xuống xe hít thở không khí trong lành.
Lão đại cũng định xuống xe, lại nghe thấy ông cụ bên ngoài nói: "Cô gái vừa lên lầu, là người mạnh nhất trong các người phải không?"
Người mạnh nhất hẳn là La Tư Di.
Tuy rằng hai người đó đều đã tích được đủ điểm tích lũy để đổi huyết mạch, nhưng từ năng lực huyết mạch hiện tại mà hai người họ sử dụng thì có vẻ La Tư Di mạnh hơn. Nhưng anh ta không phủ nhận Nhuế Nhất Hòa mới là người can đảm, hơn nữa cô có một phong thái trầm ổn cực kỳ đặc biệt, như thể chuyện vượt qua phó bản chỉ là một chuyện nhỏ.
Là người lần đầu tiên tiến vào phó bản cấp C, điểm tích lũy của anh ta ở bốn phó bản phía trước còn chưa đủ để đổi huyết mạch, chỉ có thể đổi một món vật phẩm thần kỳ bảo vệ tính mạng trước.
So sánh với hai người từng có năng lực huyết mạch, anh ta chỉ giống như cái bia đỡ đạn bạc nhược...
Những thứ này bản thân anh ta biết là được, Lão đại không muốn nói nhiều với NPC nên chỉ gật đầu qua loa.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Ông lão tiện tay đóng cửa xe lại, lẩm bẩm: "Chuyện lấy gương trang điểm giao cho cô ấy làm thì tôi yên tâm."
Không gian khép kín làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, Lão đại đang định mở cửa xe thì bả vai lại bị người ta vỗ nhẹ một cái từ phía sau. Một làn gió lạnh lẽo thổi qua tai anh ta mang theo một chút mùi tanh.
Chỉ có anh ta trên xe...
“Leng keng keng, leng keng keng..."
Lão đại không dám nhìn về phía sau, anh ta lựa chọn chạy trốn theo bản năng, nhưng cửa xe không khóa lại không sao mở ra được, hơn nữa xúc giác khi chạm vào cửa xe lạnh lẽo, trơn nhẵn. Anh ta từng được trải nghiệm thứ cảm giác này, cảm giác lạnh thấu xương này như chạm vào da của nữ quỷ, dưới da có thứ gì đó nho nhỏ đang nhúc nhích, cả đời này anh ta cũng không thể quên.
Lão đại lấy ra vật phẩm thần kỳ từ trong túi, đột nhiên xoay người lại. Thứ ngồi ở hàng phía sau, đang chuẩn bị nhào về phía anh ta không phải là nữ quỷ, mà là một con quái vật mà anh ta đã gặp trong phó bản trước đó. Anh ta không có thời gian nghĩ xem tại sao con quái vật của phó bản trước lại xuất hiện trong phó bản mới, chỉ có một ý tưởng nảy lên trong tâm trí lúc này, phải tiêu diệt nó.
Anh ta không do dự, lập tức ném các vật phẩm thần kì vào con quái vật.
Vật phẩm thần kỳ này có thể tạo thành vết thương sâu trong cơ thể của loại quái vật có thực thể, đối với cơ thể con người, nó có thể bóp vụn xương cốt, biến kẻ đó thành một vũng máu thịt nhầy nhụa. Nhưng để chống lại quái vật không có thực thể thì chỉ có tác dụng đe dọa.
Ngay sau đó là cơn đau ập tới khiến con người có thể phát điên trong nháy mắt...
Tại sao... là do anh ta đã sử dụng vật phẩm thần kỳ lên chính bản thân mình sao?
Đau quá, nhưng anh ta không muốn chết...
Vào giây phút cuối cùng còn giữ được ý thức, mong muốn sống mãnh liệt để khiến anh ta vươn tay ra đập cửa xe.
...
Ông cụ Trương Căn Miêu cảm thấy vô cùng tự trách trước cái chết của Lão đại.
Vệ sĩ cũng không quay đầu lại, chạy thẳng.
Trên xe có định vị, còn có bản đồ hình người như Đan Tiểu Dã nên Nhuế Nhất Hòa cũng không cản người ta. Cô mở tủ lạnh mini, lấy thức ăn với hoa quả bên trong ra dùng. Đánh nhau từ sáng đến giờ mà cô chỉ ăn có hai ổ bánh mì khô.
Trạng thái ma thuật tiêu hao rất nhiều thể lực, đói đến mức ngực cô như dán vào lưng.
“Ông Trương, ông cũng ăn chút đi?”
Ông cụ Trương Căn Miêu lắc đầu: “Tôi ăn không nổi... chúng ta đi thôi! Nhỡ đâu trên đường lại bị trì hoãn, trước hoàng hôn không đến nơi thì sẽ có nhiều người chết hơn.”
Nhuế Nhất Hòa nhanh nhẹn xách anh chàng bản đồ hình người tới ghế phó lái rồi khởi động xe.
Gương trang điểm, thi thể của Lão đại và ông cụ Trương Căn Miêu đều ngồi ở hàng phía sau, Nhuế Nhất Hòa thỉnh thoảng nhìn ra phía sau qua gương chiếu hậu, chỉ thấy vẻ mặt ông cụ có vẻ nghiêm trọng, trong lo lắng mang theo một chút sợ hãi. Trừ khi ông ấy là diễn viên rất giỏi, nếu không không bao giờ có thể diễn được thứ cảm xúc chân thật như vậy.
Xe vừa đến chân núi Sư Tử thì điện thoại vệ sĩ để lại trên xe vang lên.
Nhuế Nhất Hòa tiện tay bắt máy, bên trong truyền đến giọng của của La Tư Nguyên.
“Alo..."
“Làm sao vậy?”
Nhuế Nhất Hòa quẹo qua một khúc cua, cô bấm còi để cảnh báo.
La Tư Nguyên: “Vừa rồi đám người tay sai nhỏ bị tập kích, chúng tôi không thể cứu được cậu ta... cậu ta chết rồi."
"Tôi biết.” Nhuế Nhất Hòa dùng đuôi mắt liếc qua gương, phát hiện phía sau có tận ba người đang ngồi. Nhìn kỹ thì có Lão đại, Trương Căn Miêu và... một nữ quỷ mặc áo xanh đang cúi đầu. Cô ta ngồi bên cạnh ông cụ, đang dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn cô.
Đoạn đường này quanh co, nếu cô ấy giật mình đạp chân ga thì có thể khiến cả chiếc xe rơi xuống vách đá.
Chị gái, chị muốn gϊếŧ cả mối tình đầu của chị đấy hả?
Nhuế Nhất Hòa còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, liền cảm thấy mắt cá chân bị một đôi tay lạnh lẽo tóm lấy. Cô cúi đầu nhìn xuống, dưới ghế vươn ra một cái đầu máu thịt mơ hồ, tóc buông xuống đất, khuôn mặt màu xanh âm u đối diện với cô, trong đôi mắt không có con ngươi chảy đầy máu.
“Chị gái, có thể dọa người ta nhưng đừng chơi mấy trò kỳ quặc như vậy. Chị quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ là hơi quá rồi đấy."
Nữ quỷ: "..."
Nhuế Nhất Hòa dừng xe, cô mặc kệ người ta có hiểu hay không... Biết gửi video gϊếŧ người thì chắc chắn có thể hiểu được. Ai đời lại gườm mặt nhìn cô, hai chân cô tách ra như thế còn nắm lấy. Sờ bắp chân không tính, còn chui ra từ giữa hai chân người ta. May mà cô ấy mặc quần, nếu mặc váy thì xấu hổ biết mấy.
Đan Tiểu Dã không nhìn thấy gì, nhưng từ động tác của sếp Nhuế có thể đoán được một ít.
“Làm sao vậy?”
Cậu ta và La Tư Nguyên ở đầu dây bên kia đồng thời đặt câu hỏi.
"Gặp phải một chút chuyện.” Nhuế Nhất Hòa không đợi La Tư Nguyên hỏi nhiều, lập tức cúp điện thoại. Cô vui vẻ chia sẻ những hành động của nữ quỷ với Đan Tiểu Dã, coi như giúp đối phương luyện can đảm.
"Làm ma cũng phải bắt kịp thời đại. Nữ quỷ âm trầm tóc dài áo xanh rất khủng bố đúng không? Cậu tưởng tượng một lần nữa, bình thường khi không đi ra ngoài để gϊếŧ người thì cô ta sẽ ngồi xổm trong một góc tối để lướt Internet. Có phải không còn thấy sợ nữa đúng không?"
Đan Tiểu Dã: "..."
Vẫn sợ lắm.
Không phải vì câu chuyện cười của sếp Nhuế không giúp cậu ta giải tỏa áp lực, mà là cậu ta bỗng nhiên xuất hiện cảm giác kỳ quái, khiến người ta sởn tóc gáy. Trên xe chỉ có ba người sống, nhưng cậu ta lại cảm thấy phía sau ghế có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nhìn chằm chằm vào sếp Nhuế.
Ông cụ Trương Căn Miêu: “Sao không đi tiếp đi?"
Nhuế Nhất Hòa: "Chờ một chút, tôi sợ mình sẽ đưa hai người đi chết cùng tôi mất." Cô thực sự muốn xuống xe, đứng bên ngoài một lúc, để gió khiến cô bình tĩnh lại. Mặc dù cô rất tin tưởng ý chí của mình, nhưng cô cũng không dám đảm bảo rằng bản thân có thể chống lại mong muốn được tự tử của mình.
Trương Căn Miêu: “Cô can đảm lắm, không dễ trúng chiêu như vậy đâu."
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy lúc này ông cụ ấy có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng sự khắc nghiệt này chỉ lóe qua rồi thôi. Cô gật đầu, người ngồi sau xe còn không sợ thì kẻ lái xe như cô lo cái gì.
Chẳng bao lâu, ba người đã đi đến bên sườn đồi hoang dã đầy cỏ dại.
Ví dụ như nữ quỷ giấu xác chết của mình ở một không gian khác, lại chỉ xuất hiện lúc hoàng hôn.
Ví dụ như đặt gương trang điểm vào ngực hài cốt, nữ quỷ có thể bị phong ấn một lần nữa.
Đây là chuyện mà một ông cụ bình thường sẽ biết sao? Trong câu chuyện hơn ba mươi năm trước, ông ấy đóng vai người yêu tri kỷ của nữ chính chứ đâu phải là một đạo sĩ quyết định phong ấn nữ quỷ nhưng giữa đường bị ác quỷ hại chết.
Trương Căn Miêu thở dài một hơi, buồn bã nói: “Cũng chỉ có chuyện của Cẩm Bối thì tôi còn có thể khoe khoang một chút bản lĩnh ít ỏi. Tôi đã theo học rất nhiều thầy, cũng bằng lòng dốc sức học tập. Nhưng cái số sinh ra đã không có tài, vẫn không thể coi là thầy âm dương thật sự."
“Vì sao lúc trước ông không cho một mồi lửa đốt hết hài cốt Dư Cẩm Bối?
Nhuế Nhất Hòa nuốt nửa ổ bánh mì còn lại: "Thành ra để lại tai họa, bây giờ xảy ra chuyện rồi."
“Tôi không nỡ.” Trương Căn Miêu lúng túng nhìn cô: “Cho nên hiện tại các người bị Cẩm Bối quấn lấy, bản thân tôi cũng có trách nhiệm..."
Vệ sĩ lái xe rất nhanh, chuyện thần thần quỷ quỷ thật khiến người ta sợ hãi. Trong lòng anh ta đã cảm thấy hối hận vì tham chút tiền bạc mà đồng ý ở lại bảo vệ cậu Bạch. Sau khi mở cửa cho những người phía sau, anh ta nói rằng mình muốn hút một điếu thuốc nên sẽ không đi lên với họ.
Ông cụ Trương Căn Miêu cũng nói không đi nữa: “Trời sinh không có số hưởng phúc, ngồi xe sang thì lại say xe."
Lão đại ở lại với ông ấy.
Anh ta cũng không muốn lên lầu, trong bồn tắm có thi thể của Lão tam. Nhìn không thấy thì thôi, nhìn thấy rồi trong lòng lại khó chịu.
Nhuế Nhất Hòa không nói gì, chỉ dặn dò Lão đại cẩn thận.
"Đúng rồi.” Ông cụ Trương Căn Miêu đột nhiên mở miệng gọi cô lại: “Đừng dùng tay chạm trực tiếp vào gương trang điểm. Dù sao nó cũng được chôn cùng Cẩm Bối dưới lòng đất ba mươi mấy năm, tôi hoài nghi phía trên có dính âm khí."
"Được rồi."
Nhuế Nhất Hòa vốn cũng không có ý định dùng tay không chạm vào nó, nhưng không phải bởi vì âm khí. Thứ nhất, bởi vì gương trang điểm rất bẩn. Thứ hai, không cầm trong tay mà nhét vào túi, có lẽ sẽ không bị nữ quỷ theo dõi.
Sau khi hai người lên lầu thì đi thẳng vào phòng tắm.
Gương trang điểm vẫn còn trong bồn tắm, có lẽ là do bên trong vẫn còn một người chết nên Đan Tiểu Dã cứ cảm thấy phòng tắm tràn ngập mùi hôi thối thoang thoảng. Cậu ta nghĩ bản thân mình sẽ lấy chiếc gương, sau đó tuyệt đối không được rời khỏi sếp Nhuế nửa bước cho an toàn.
Nhuế Nhất Hòa: "Lúc cậu muốn đi vệ sinh thì làm sao?"
"Em chỉ hơi lúng túng một chút.” Đan Tiểu Dã cười gượng: "... Em mà lấy thì nhiều nhất chỉ có em chết, nếu chị lấy rồi thì có chuyện gì cả hai chúng ta đều chết."
Tính thế nào cũng thấy chết một người lời hơn.
Đan Tiểu Dã không tin một mình cậu ta có thể vượt qua phó bản này, cậu ta luôn tự hiểu rõ vị trí của bản thân chỉ là một vật đính kèm, cho dù đã là siêu nhân, cũng không thay đổi ý định ban đầu.
Nhuế Nhất Hòa liếc cậu ta một cái: "Được rồi, tôi cầm thì thích hợp hơn."
Sếp Nhuế đã lên tiếng thì phải có một lý do nào đó. Đan Tiểu Dã luôn tuân theo nguyên tắc: Quyết định của sếp Nhuế đều là chính xác, sếp Nhuế nói gì cũng phải ngoan ngoãn nghe. Cậu ta tự hiểu rằng não của mình không đủ linh hoạt, không thông minh. Không trông chờ vào bản thân có thể giúp đỡ cái gì, chỉ cần đừng gây rối thêm việc là được. Cậu ta nhanh chóng gật đầu: “Hiểu rồi ạ, đã rõ, em đi tìm túi để đựng nó."
Hai người đi thang máy xuống lầu, xa xa nhìn thấy ông cụ Trương Căn Miêu cùng vệ sĩ ở bên cạnh xe nuốt mây phun sương, trong tay mỗi người cầm một điếu thuốc. Điếu thuốc trong tay vệ sĩ chỉ còn mỗi đầu lọc, ông cụ mới hút hết nửa điếu. Cửa xe đóng lại, một bàn tay rộng lớn từ bên trong cửa sổ buông thõng xuống.
"Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi.” Nhuế Nhất Hòa chạy qua đó mở cửa xe.
Lão đại đang dựa vào cửa xe, vừa mở cửa ra, cơ thể anh ta lập tức trượt ra ngoài. Cũng may Nhuế Nhất Hòa đã có chuẩn bị từ trước, cô nhẹ nhàng đặt anh ta quay lại chỗ ngồi. Trong quá trình này, cô có thể cảm thấy cơ thể người đàn ông cường tráng như một ngọn núi ấy lại mềm mại như không có xương.
Nhuế Nhất Hòa sử dụng liên tiếp tám lần Vu thuật trắng, mí mắt Lão đại giật giật vài cái, nhưng đầu vẫn nghiêng đi, không còn sinh khí.
...
Thấy Đan Tiểu Dã và Nhuế Nhất Hòa rời đi, ông cụ Trương Căn Miêu cũng xuống xe hít thở không khí trong lành.
Lão đại cũng định xuống xe, lại nghe thấy ông cụ bên ngoài nói: "Cô gái vừa lên lầu, là người mạnh nhất trong các người phải không?"
Người mạnh nhất hẳn là La Tư Di.
Tuy rằng hai người đó đều đã tích được đủ điểm tích lũy để đổi huyết mạch, nhưng từ năng lực huyết mạch hiện tại mà hai người họ sử dụng thì có vẻ La Tư Di mạnh hơn. Nhưng anh ta không phủ nhận Nhuế Nhất Hòa mới là người can đảm, hơn nữa cô có một phong thái trầm ổn cực kỳ đặc biệt, như thể chuyện vượt qua phó bản chỉ là một chuyện nhỏ.
Là người lần đầu tiên tiến vào phó bản cấp C, điểm tích lũy của anh ta ở bốn phó bản phía trước còn chưa đủ để đổi huyết mạch, chỉ có thể đổi một món vật phẩm thần kỳ bảo vệ tính mạng trước.
So sánh với hai người từng có năng lực huyết mạch, anh ta chỉ giống như cái bia đỡ đạn bạc nhược...
Những thứ này bản thân anh ta biết là được, Lão đại không muốn nói nhiều với NPC nên chỉ gật đầu qua loa.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Ông lão tiện tay đóng cửa xe lại, lẩm bẩm: "Chuyện lấy gương trang điểm giao cho cô ấy làm thì tôi yên tâm."
Không gian khép kín làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, Lão đại đang định mở cửa xe thì bả vai lại bị người ta vỗ nhẹ một cái từ phía sau. Một làn gió lạnh lẽo thổi qua tai anh ta mang theo một chút mùi tanh.
Chỉ có anh ta trên xe...
“Leng keng keng, leng keng keng..."
Lão đại không dám nhìn về phía sau, anh ta lựa chọn chạy trốn theo bản năng, nhưng cửa xe không khóa lại không sao mở ra được, hơn nữa xúc giác khi chạm vào cửa xe lạnh lẽo, trơn nhẵn. Anh ta từng được trải nghiệm thứ cảm giác này, cảm giác lạnh thấu xương này như chạm vào da của nữ quỷ, dưới da có thứ gì đó nho nhỏ đang nhúc nhích, cả đời này anh ta cũng không thể quên.
Lão đại lấy ra vật phẩm thần kỳ từ trong túi, đột nhiên xoay người lại. Thứ ngồi ở hàng phía sau, đang chuẩn bị nhào về phía anh ta không phải là nữ quỷ, mà là một con quái vật mà anh ta đã gặp trong phó bản trước đó. Anh ta không có thời gian nghĩ xem tại sao con quái vật của phó bản trước lại xuất hiện trong phó bản mới, chỉ có một ý tưởng nảy lên trong tâm trí lúc này, phải tiêu diệt nó.
Anh ta không do dự, lập tức ném các vật phẩm thần kì vào con quái vật.
Vật phẩm thần kỳ này có thể tạo thành vết thương sâu trong cơ thể của loại quái vật có thực thể, đối với cơ thể con người, nó có thể bóp vụn xương cốt, biến kẻ đó thành một vũng máu thịt nhầy nhụa. Nhưng để chống lại quái vật không có thực thể thì chỉ có tác dụng đe dọa.
Ngay sau đó là cơn đau ập tới khiến con người có thể phát điên trong nháy mắt...
Tại sao... là do anh ta đã sử dụng vật phẩm thần kỳ lên chính bản thân mình sao?
Đau quá, nhưng anh ta không muốn chết...
Vào giây phút cuối cùng còn giữ được ý thức, mong muốn sống mãnh liệt để khiến anh ta vươn tay ra đập cửa xe.
...
Ông cụ Trương Căn Miêu cảm thấy vô cùng tự trách trước cái chết của Lão đại.
Vệ sĩ cũng không quay đầu lại, chạy thẳng.
Trên xe có định vị, còn có bản đồ hình người như Đan Tiểu Dã nên Nhuế Nhất Hòa cũng không cản người ta. Cô mở tủ lạnh mini, lấy thức ăn với hoa quả bên trong ra dùng. Đánh nhau từ sáng đến giờ mà cô chỉ ăn có hai ổ bánh mì khô.
Trạng thái ma thuật tiêu hao rất nhiều thể lực, đói đến mức ngực cô như dán vào lưng.
“Ông Trương, ông cũng ăn chút đi?”
Ông cụ Trương Căn Miêu lắc đầu: “Tôi ăn không nổi... chúng ta đi thôi! Nhỡ đâu trên đường lại bị trì hoãn, trước hoàng hôn không đến nơi thì sẽ có nhiều người chết hơn.”
Nhuế Nhất Hòa nhanh nhẹn xách anh chàng bản đồ hình người tới ghế phó lái rồi khởi động xe.
Gương trang điểm, thi thể của Lão đại và ông cụ Trương Căn Miêu đều ngồi ở hàng phía sau, Nhuế Nhất Hòa thỉnh thoảng nhìn ra phía sau qua gương chiếu hậu, chỉ thấy vẻ mặt ông cụ có vẻ nghiêm trọng, trong lo lắng mang theo một chút sợ hãi. Trừ khi ông ấy là diễn viên rất giỏi, nếu không không bao giờ có thể diễn được thứ cảm xúc chân thật như vậy.
Xe vừa đến chân núi Sư Tử thì điện thoại vệ sĩ để lại trên xe vang lên.
Nhuế Nhất Hòa tiện tay bắt máy, bên trong truyền đến giọng của của La Tư Nguyên.
“Alo..."
“Làm sao vậy?”
Nhuế Nhất Hòa quẹo qua một khúc cua, cô bấm còi để cảnh báo.
La Tư Nguyên: “Vừa rồi đám người tay sai nhỏ bị tập kích, chúng tôi không thể cứu được cậu ta... cậu ta chết rồi."
"Tôi biết.” Nhuế Nhất Hòa dùng đuôi mắt liếc qua gương, phát hiện phía sau có tận ba người đang ngồi. Nhìn kỹ thì có Lão đại, Trương Căn Miêu và... một nữ quỷ mặc áo xanh đang cúi đầu. Cô ta ngồi bên cạnh ông cụ, đang dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn cô.
Đoạn đường này quanh co, nếu cô ấy giật mình đạp chân ga thì có thể khiến cả chiếc xe rơi xuống vách đá.
Chị gái, chị muốn gϊếŧ cả mối tình đầu của chị đấy hả?
Nhuế Nhất Hòa còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, liền cảm thấy mắt cá chân bị một đôi tay lạnh lẽo tóm lấy. Cô cúi đầu nhìn xuống, dưới ghế vươn ra một cái đầu máu thịt mơ hồ, tóc buông xuống đất, khuôn mặt màu xanh âm u đối diện với cô, trong đôi mắt không có con ngươi chảy đầy máu.
“Chị gái, có thể dọa người ta nhưng đừng chơi mấy trò kỳ quặc như vậy. Chị quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ là hơi quá rồi đấy."
Nữ quỷ: "..."
Nhuế Nhất Hòa dừng xe, cô mặc kệ người ta có hiểu hay không... Biết gửi video gϊếŧ người thì chắc chắn có thể hiểu được. Ai đời lại gườm mặt nhìn cô, hai chân cô tách ra như thế còn nắm lấy. Sờ bắp chân không tính, còn chui ra từ giữa hai chân người ta. May mà cô ấy mặc quần, nếu mặc váy thì xấu hổ biết mấy.
Đan Tiểu Dã không nhìn thấy gì, nhưng từ động tác của sếp Nhuế có thể đoán được một ít.
“Làm sao vậy?”
Cậu ta và La Tư Nguyên ở đầu dây bên kia đồng thời đặt câu hỏi.
"Gặp phải một chút chuyện.” Nhuế Nhất Hòa không đợi La Tư Nguyên hỏi nhiều, lập tức cúp điện thoại. Cô vui vẻ chia sẻ những hành động của nữ quỷ với Đan Tiểu Dã, coi như giúp đối phương luyện can đảm.
"Làm ma cũng phải bắt kịp thời đại. Nữ quỷ âm trầm tóc dài áo xanh rất khủng bố đúng không? Cậu tưởng tượng một lần nữa, bình thường khi không đi ra ngoài để gϊếŧ người thì cô ta sẽ ngồi xổm trong một góc tối để lướt Internet. Có phải không còn thấy sợ nữa đúng không?"
Đan Tiểu Dã: "..."
Vẫn sợ lắm.
Không phải vì câu chuyện cười của sếp Nhuế không giúp cậu ta giải tỏa áp lực, mà là cậu ta bỗng nhiên xuất hiện cảm giác kỳ quái, khiến người ta sởn tóc gáy. Trên xe chỉ có ba người sống, nhưng cậu ta lại cảm thấy phía sau ghế có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nhìn chằm chằm vào sếp Nhuế.
Ông cụ Trương Căn Miêu: “Sao không đi tiếp đi?"
Nhuế Nhất Hòa: "Chờ một chút, tôi sợ mình sẽ đưa hai người đi chết cùng tôi mất." Cô thực sự muốn xuống xe, đứng bên ngoài một lúc, để gió khiến cô bình tĩnh lại. Mặc dù cô rất tin tưởng ý chí của mình, nhưng cô cũng không dám đảm bảo rằng bản thân có thể chống lại mong muốn được tự tử của mình.
Trương Căn Miêu: “Cô can đảm lắm, không dễ trúng chiêu như vậy đâu."
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy lúc này ông cụ ấy có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng sự khắc nghiệt này chỉ lóe qua rồi thôi. Cô gật đầu, người ngồi sau xe còn không sợ thì kẻ lái xe như cô lo cái gì.
Chẳng bao lâu, ba người đã đi đến bên sườn đồi hoang dã đầy cỏ dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.