Chương 48: Kẻ tham lam (Ba)
Điều Văn Hoa Bình
18/03/2022
Những người chơi tập hợp ở phòng 302.
Nhuế Nhất Hòa lật xem tài liệu mà bạn học Đệ Ngũ đưa, Đan Tiểu Dã và những người chơi thì kiểm tra đồ vật trong ba lô.
Khoảng cách thời gian giữa hai vụ án phóng hỏa gϊếŧ người ở nhà trọ Nam Loan không xa, xảy ra vào tháng ba và tháng tám năm nay.
Ba người gặp nạn trong vụ phóng hỏa đầu tiên là một gia đình. Người ba bốn mươi bảy tuổi, người mẹ bốn mươi sáu tuổi, và một đứa con gái hai mươi ba tuổi vừa tốt nghiệp.
Nửa đêm nổi lửa, một nhà ba người chết cháy trong một phòng của nhà trọ.
Nhà trọ Nam Loan là tài sản do người ba này thừa kế, sau khi cả nhà họ chết, quyền thừa kế liền vào tay em trai ông ta.
Người em trai này lại không có liên hệ máu mủ gì với ông ta, mà là do cha mẹ nhận nuôi lúc trước, nhưng nói theo pháp luật cũng có quyền thừa kế.
Sau khi cả nhà anh trai chết, người em và vợ con dọn vào nhà trọ ở. Không lâu sau, hai vợ chồng cũng bị chết cháy trong phòng.
Kỳ quái là phạm vi hai lần bốc cháy đều giới hạn trong phòng, sau khi người trong phòng chết cháy, lửa cũng không có lan ra. Phía cảnh sát khi điều tra nguyên nhân cháy cũng rơi vào cục diện bế tắc, chỉ có thể phán đoán sơ bộ là phóng hỏa gϊếŧ người.
Nhưng ngay cả cách mà tội phạm phóng hỏa cũng không thể xác định, nên càng không có cách nào khoanh vùng hung thủ.
Nhuế Nhất Hòa lật tài liệu tiếp đến phần sau, rốt cuộc tìm được giới thiệu có liên quan tới đứa con trai duy nhất của hai vợ chồng gặp nạn trong vụ cháy thứ hai. Thanh niên hai mươi hai tuổi này tên là Tần Lãng, là sinh viên năm tư của Đại học Hoán Hoa.
Trong tài liệu còn có một tấm ảnh của anh ta, mặt mày đứng đắn, nhưng không có cười.
Sau khi ba mẹ mất, anh ta lập tức trở thành thành người thừa kế mới của nhà trọ Nam Loan.
Nhưng chủ nhà trọ này đều chết rất thảm, giống như bị nguyền rủa vậy. Tần Lãng vừa từ trường dời đến nhà trọ ở chẳng mấy cũng xảy ra chuyện, giờ không biết còn sống hay đã chết.
Nhưng cũng chính vì sự mất tích của Tần Lãng, hơn nữa trước khi anh ta mất tích còn gửi tin nhắn cầu cứu cho em họ, nên ‘Câu lạc bộ nghiên cứu chuyện không thể tin’ của bọn họ mới có thể đến nhà trọ triển khai hoạt động câu lạc bộ.
Mọi người đều trút đồ đạc trong ba lô ra để trên sopha và bàn trà, trong túi đều có điện thoại, cục sạc và đồ rửa mặt.
Chín cái điện thoại giống nhau như đúc, ngoại trừ thời gian biểu hiện thì không có tính năng khác biệt.
Một nhóm người nhặt được ba lô, đồ đạc trong đó đều không giống với người khác.
Trong ba lô của Vương Tiểu Linh và Chu Vĩ có chocolate, bánh quy, kẹo cũng các loại đồ ăn vặt.
Trong ba lô của Tuyên Hoà có nước hạt tiêu, chai xịt chống dê xồm và máy chích điện nhỏ xinh.
Trong ba lô của Bạch Phàm có hai cái đèn pin cầm tay ánh sáng mạnh.
Trong ba lô của Bảo Tĩnh có một tài liệu quan trọng – là sách kế hoạch ‘Bí mật nhà ma’ của Câu lạc bộ nghiên cứu chuyện không thể tin.
“Một, thời gian hoạt động là một giờ trưa ngày mười bảy tháng mười đến một giờ trưa ngày hai mươi tháng mười. Mục tiêu: thông qua cách livestream bí mật tìm ra hung thủ hai vụ phóng hỏa gϊếŧ người ở nhà trọ Nam Loan.
Hai, hết không giờ sáng, hiệu quả livestream của mỗi thành viên hôm đó không thể ít hơn tám giờ.
Ba, hôm livestream, lượng like tổng cộng của tất cả thành viên không thể ít hơn sáu ngàn ba trăm. Nếu hết thời gian mà lượng like không đạt mức thì cần tăng thời gian livestream. Một giờ đêm, toàn bộ thành viên tham gia chọn ra một trò chơi nhỏ thú vị nhất từ khán giả, live đến khi nào lượt like đủ số mới thôi.
Bốn, hôm đó sau khi kết thúc livestream, thành viên câu lạc bộ bỏ phiếu để chọn ra kẻ bị hiềm nghi phạm tội. Từ livestream thần bí vạn năng quyết định kẻ hiềm nghi có phải thật sự là hung thủ hay không.
Năm, sau khi hoạt động livestream ba ngày kết thúc, thành viên có tổng số like vượt hơn ba vạn liền có thể đặt một câu hỏi với livestream thần bí, cũng chắc chắn nhận được một đáp án chân thật.”
Đan Tiểu Dã nuốt nước miếng một cái, dự cảm không lành khiến cậu ta không kiềm được mắng: “Kiểu hoạt động tìm chết này rốt cuộc do kẻ nào có khúc mắc trong lòng sắp xếp vậy?”
‘Trò chơi nhỏ thú vị’ gì đó, khỏi nghĩ cũng làm người ta phát run phát rét rồi.
Nhưng sự sợ hãi trước sách kế hoạch của cậu ta cũng không ảnh hưởng tới người mới.
Bởi vì quy tắc và bối cảnh đều rõ ràng nên những người mới của phó bản này cũng không đến nổi đi loạn như con ruồi không đầu, mà phần lớn đều có suy nghĩ rõ ràng logic.
Dù sao từ tình hình trước mặt mà xét, nhà trọ Nam Loan tuy quái dị nhưng cũng không có kinh khủng.
Ví dụ như Bảo Tĩnh đề nghị lấy đồ ăn vặt đi gõ cửa hàng xóm mới: “Tôi cảm thấy nên làm rõ trong nhà trọ có những người nào đang ở cái đã”.
Ý tưởng không tệ, Nhuế Nhất Hòa lập tức đồng ý. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là mười hai giờ ba mươi phút.
“Đợi một giờ lại hành động.”
Vương Tiểu Linh: “Sao vậy?”
Nhuế Nhất Hòa: “Vì nội dung livestream. Nhà trọ có tất cả ba tầng, chỗ lớn như vậy, thời gian livestream mỗi ngày lại phải đủ tám giờ. Nếu livestream mà vừa ăn vừa nghỉ thì chắc chắn không tính là ‘Livestream hiệu quả’. Bây giờ mà làm những chuyện có thể nghĩ đến, rồi lúc bắt đầu livestream cô sẽ live cái gì?”
“A, ra vậy”.
Vương Tiểu Linh làm ra vẻ sợ hãi, cô bé rụt cổ, bĩu môi oán giận: “Chị gái, chị hung dữ quá!”
Trong lòng Đan Tiểu Dã nói thầm này có là gì, cô đâu có thấy dáng vẻ sếp khi chặn họng cô La, cũng đâu có thấy dáng vẻ khủng bố khi sếp dùng một móng vuốt chẹt cương thi xuống đất mà nghiến. Thật là kiến thức quá ít, chứ không sao dám diễn trà xanh trước mặt vị này.
Nhuế Nhất Hòa cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, loại thẳng một màn biểu diễn đặc sắc của Vương Tiểu Linh.
Vương Tiểu Linh thè lưỡi, đáng thương cúi đầu.
Bạch Phàm ôn tồn an ủi cô bé hồi lâu, sau đó nói: “Chúng ta đều là người mới, nên nghe ý kiến của người chơi có thâm niên.”
Đến một giờ.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện một cái app màu đen – Livestream thần bí.
Nhuế Nhất Hòa mở livestream, lại phát hiện trong màn hình xuất hiện hình ảnh góc nhìn của mình.
Trước khi chết cô cũng từng chơi rất nhiều trò nên lập tức nhận ra, livestream góc nhìn trực tiếp như vậy sẽ khiến khán giả có cảm giác nhập vai rất mạnh. Nhưng đây cũng không phải không có khuyết điểm. Nếu bạn không phải nhân vật chính mà chỉ là vai phụ, vậy e là khán giả xem live sẽ cảm thấy rất vô vị.
Khán giả chán, liền khó gom like.
Nhuế Nhất Hòa vừa nghiên cứu giao diện livestream thần bí, vừa để ý đạn mạc xuất hiện ở góc trái bên dưới.
Cô phát hiện hình ảnh xuất hiện giữa lúc livestream sẽ biến hóa tùy theo tầm mắt của cô. Camera trên điện thoại chỉ là vật trang trí, cho dù có bỏ điện thoại vào trong túi thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến livestream. Cái này rất có tính khoa học, nếu cầm điện thoại chụp những người thuê phòng thì e là không những hỏi được gì, mà còn có thể bị cho là thần kinh.
Về phần đạn mạc gần như đều là dấu hỏi, cũng có đánh chữ hỏi live nội dung gì.
Nhuế Nhất Hòa nói ngắn gọn, giới thiệu nhà trọ Nam Loan và hai vụ án phóng hỏa, cũng nói rõ nội dung hoạt động ‘Bí mật nhà ma’ của ‘Câu lạc bộ nghiên cứu chuyện khó tin’. Lập tức liền có rất nhiều khán giả tỏ vẻ cảm thấy hứng thú, like được ba mươi sáu cái.
Nhưng cũng có rất nhiều khán giả cảm thấy chủ đề nhàm chán, xuất hiện không ít đạn mạc kiểu: ‘Chán ghê á, không có ý nghĩa’, ‘Trẻ con’, ‘Lượn đi, lượn đi’.
Nhuế Nhất Hòa không thấy được có bao nhiêu người rời livestream, cũng không thấy được có bao nhiêu người đang xem livestream. Giao diện app livestream thần bí cực kỳ ngắn gọn, cũng thần bí như cái tên. Tổng cộng chỉ có ba mục, khu vực đạn mạc dưới góc trái, khu vực tập hợp lượt like dưới góc phải, và thời gian livestream ở giữa.
Bấm rời khỏi là có thể trực tiếp rời khỏi giao diện livestream.
Tên của livestream là livestream thần bí, nhưng không biết khán giả xem livestream có thân phận gì.
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Nhuế Nhất Hòa, lại bị cô ném đi.
Những người chơi rối rít học cô giới thiệu nội dung livestream, nhưng lượt like rất ít, mười mấy cái là nhiều, Tuyên Hoà giới thiệu cuối cùng chỉ được có năm like.
Mọi người ra khỏi phòng 302, người đầu tiên nói chuyện đi thăm hỏi hàng xóm là Bảo Tĩnh đi gõ cửa phòng 305.
Cửa phòng rất nhanh mở ra một khe hở khoản hai ngón tay.
Khuôn mặt anh béo cách cửa rất gần, Bảo Tĩnh chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt bóng nhẫy.
“Chào anh, tôi tên Bảo Tĩnh, vừa mới dọn vào 303. Từ nay về sau, chúng ta chính là hàng xóm rồi”.
“Rồm rộp... rồm rộp”.
Trong cửa truyền đến tiếng tên mập nhai thức ăn, nhưng anh ta không mở cửa, cũng không có đóng cửa lại. Bảo Tĩnh chỉ có thể kiên trì nói tiếp: “Tôi có mua chút đồ ăn vặt, nếu anh không ngại thì có thể thử”.
Cửa phòng mở ra phân nửa, một cái tay béo tốt thò ra.
Đôi tay này đã bẩn thỉu còn dính bột của đồ ăn, trong móng tay dài lâu ngày không chăm sóc toàn là gét bẩn.
Bảo Tĩnh đưa thỏi chocolate qua, anh béo vừa thấy thức ăn thì hai mắt phát sáng, liền cướp lấy. Anh ta xé bao bì, nhét thỏi chocolate vào miệng. Chỉ mấy giây sau, cả hộp chocolate đều nhét vào cái miệng rộng của anh ta, anh ta cũng không kịp nhai mà giấu ở trong quai hàm.
Bảo Tĩnh cách anh ta gần nhất, thấy có chút buồn nôn.
Tất cả thỏi chocolate đều ở trong miệng, tên mập dường như an tâm, lúc nhai thức ăn cũng không gấp như vậy. Lúc này anh ta mới có thời gian để ý người chơi, liền ngoắc ngón tay, tỏ ý kêu Bảo Tĩnh tới gần hơn chút.
Bảo Tĩnh: “...”
Cô ấy cố gắng để mình đừng lộ vẻ ghét bỏ, rồi mím môi đưa đầu tới.
Anh béo nhìn chung quanh một chút, đợi nuốt xuống thức ăn trong miệng rồi mới hạ giọng, giọng nói âm trầm nói bên tai Bảo Tĩnh: “Chỗ này có ma, đừng ở lại đây.”
Bảo Tĩnh bị dọa cho nhảy dựng.
Anh béo cũng giống như bị chính mình dọa, anh ta ‘kẹt’ một tiếng, đóng cửa lại.
Bảo Tĩnh phục hồi tinh thần, lại nghi ngờ trên mặt mình bị phun nước bọt, liền chạy đến lầu một rửa mặt.
Nhuế Nhất Hòa phát hiện, thời gian livestream lúc này của các người chơi vẫn luôn tăng thêm. Nhưng trừ Bảo Tĩnh, số like mọi người đạt được ít đến đáng thương, giống như cô đứng xa cửa phòng một chút thì ngay cả một like cũng không có.
Nếu muốn lấy được tích lũy thì phải làm người gõ cửa. Nhưng chín người cùng đi làm quen hàng xóm mới... Này không giống bạn tốt giao lưu mà giống đi trả nợ hơn.
“Mặc dù không thể làm chung, nhưng có thể lần lượt gõ cửa”.
Bảo Tĩnh lau khô nước trên mặt, nói: “Đồ ăn vặt chia một phần, tôi cảm thấy mọi người có thể tách ra làm việc.”
Vương Tiểu Linh giơ tay hỏi: “Đồ ăn vặt tặng hết, vậy chúng ta ăn gì bây giờ?”
Nhuế Nhất Hòa: “Cứ làm như vậy. Tiểu Dã, đi!”
Vương Tiểu Linh: “... Lại không chú ý đến tôi”.
Cô bé cảm thấy người chơi có kinh nghiệm lâu năm, vẻ mặt bình tĩnh này có lẽ hơi thù dai.
Bảo Tĩnh phát hiện mình suy tính không chu đáo, kéo theo người có tính tình rất tốt là Đan Tiểu Dã cũng nói lên nghi vấn y vậy. Nghe được phó bản sẽ cung cấp cho người chơi một ngày ba bữa thì mới yên tâm.
Chút đồ ăn vặt trong túi cho dù không tặng hết cũng chắc chắn không thể khiến người chơi no bụng. Nhưng nếu cuộc sống ba ngày kế tiếp cần những đồ ăn vặt này, vậy thì thật sự một chút cũng không thể đưa ra ngoài.
Nhuế Nhất Hòa trở lại phòng 302, Đan Tiểu Dã cũng theo vào, phía sau còn có thanh niên Tuyên Hoà đẹp trai mà ngượng ngùng.
Đan Tiểu Dã kỳ quái nhìn anh ta: “Anh không đi gõ cửa hả?”
“Không đi, cho tôi theo các bạn đi!”
Tuyên Hoà nói tiếp: “Chỉ vừa nghĩ đến việc phải đi gõ cửa phòng người xa lạ là tôi sắp xấu hổ chết luôn.”
Nhân viên mắc chứng sợ xã hội nhẹ - Đan Tiểu Dã – tỏ ý rất hiểu.
Nhuế Nhất Hòa lấy ra con dao tùy thân, chăm chú cạy ra một khe hở chỗ giấy dán trên tường.
Đan Tiểu Dã cũng tìm được công cụ thuận tay, liền tới giúp.
“Sếp Nhuế, dưới giấy dán tường có thứ gì sao?”
“Không biết, phải xé ra mới xác định được.” Nhuế Nhất Hòa thản nhiên nói: “Tôi nghi ngờ đây là một trong hai hiện trường xảy ra hỏa hoạn.”
Nhuế Nhất Hòa lật xem tài liệu mà bạn học Đệ Ngũ đưa, Đan Tiểu Dã và những người chơi thì kiểm tra đồ vật trong ba lô.
Khoảng cách thời gian giữa hai vụ án phóng hỏa gϊếŧ người ở nhà trọ Nam Loan không xa, xảy ra vào tháng ba và tháng tám năm nay.
Ba người gặp nạn trong vụ phóng hỏa đầu tiên là một gia đình. Người ba bốn mươi bảy tuổi, người mẹ bốn mươi sáu tuổi, và một đứa con gái hai mươi ba tuổi vừa tốt nghiệp.
Nửa đêm nổi lửa, một nhà ba người chết cháy trong một phòng của nhà trọ.
Nhà trọ Nam Loan là tài sản do người ba này thừa kế, sau khi cả nhà họ chết, quyền thừa kế liền vào tay em trai ông ta.
Người em trai này lại không có liên hệ máu mủ gì với ông ta, mà là do cha mẹ nhận nuôi lúc trước, nhưng nói theo pháp luật cũng có quyền thừa kế.
Sau khi cả nhà anh trai chết, người em và vợ con dọn vào nhà trọ ở. Không lâu sau, hai vợ chồng cũng bị chết cháy trong phòng.
Kỳ quái là phạm vi hai lần bốc cháy đều giới hạn trong phòng, sau khi người trong phòng chết cháy, lửa cũng không có lan ra. Phía cảnh sát khi điều tra nguyên nhân cháy cũng rơi vào cục diện bế tắc, chỉ có thể phán đoán sơ bộ là phóng hỏa gϊếŧ người.
Nhưng ngay cả cách mà tội phạm phóng hỏa cũng không thể xác định, nên càng không có cách nào khoanh vùng hung thủ.
Nhuế Nhất Hòa lật tài liệu tiếp đến phần sau, rốt cuộc tìm được giới thiệu có liên quan tới đứa con trai duy nhất của hai vợ chồng gặp nạn trong vụ cháy thứ hai. Thanh niên hai mươi hai tuổi này tên là Tần Lãng, là sinh viên năm tư của Đại học Hoán Hoa.
Trong tài liệu còn có một tấm ảnh của anh ta, mặt mày đứng đắn, nhưng không có cười.
Sau khi ba mẹ mất, anh ta lập tức trở thành thành người thừa kế mới của nhà trọ Nam Loan.
Nhưng chủ nhà trọ này đều chết rất thảm, giống như bị nguyền rủa vậy. Tần Lãng vừa từ trường dời đến nhà trọ ở chẳng mấy cũng xảy ra chuyện, giờ không biết còn sống hay đã chết.
Nhưng cũng chính vì sự mất tích của Tần Lãng, hơn nữa trước khi anh ta mất tích còn gửi tin nhắn cầu cứu cho em họ, nên ‘Câu lạc bộ nghiên cứu chuyện không thể tin’ của bọn họ mới có thể đến nhà trọ triển khai hoạt động câu lạc bộ.
Mọi người đều trút đồ đạc trong ba lô ra để trên sopha và bàn trà, trong túi đều có điện thoại, cục sạc và đồ rửa mặt.
Chín cái điện thoại giống nhau như đúc, ngoại trừ thời gian biểu hiện thì không có tính năng khác biệt.
Một nhóm người nhặt được ba lô, đồ đạc trong đó đều không giống với người khác.
Trong ba lô của Vương Tiểu Linh và Chu Vĩ có chocolate, bánh quy, kẹo cũng các loại đồ ăn vặt.
Trong ba lô của Tuyên Hoà có nước hạt tiêu, chai xịt chống dê xồm và máy chích điện nhỏ xinh.
Trong ba lô của Bạch Phàm có hai cái đèn pin cầm tay ánh sáng mạnh.
Trong ba lô của Bảo Tĩnh có một tài liệu quan trọng – là sách kế hoạch ‘Bí mật nhà ma’ của Câu lạc bộ nghiên cứu chuyện không thể tin.
“Một, thời gian hoạt động là một giờ trưa ngày mười bảy tháng mười đến một giờ trưa ngày hai mươi tháng mười. Mục tiêu: thông qua cách livestream bí mật tìm ra hung thủ hai vụ phóng hỏa gϊếŧ người ở nhà trọ Nam Loan.
Hai, hết không giờ sáng, hiệu quả livestream của mỗi thành viên hôm đó không thể ít hơn tám giờ.
Ba, hôm livestream, lượng like tổng cộng của tất cả thành viên không thể ít hơn sáu ngàn ba trăm. Nếu hết thời gian mà lượng like không đạt mức thì cần tăng thời gian livestream. Một giờ đêm, toàn bộ thành viên tham gia chọn ra một trò chơi nhỏ thú vị nhất từ khán giả, live đến khi nào lượt like đủ số mới thôi.
Bốn, hôm đó sau khi kết thúc livestream, thành viên câu lạc bộ bỏ phiếu để chọn ra kẻ bị hiềm nghi phạm tội. Từ livestream thần bí vạn năng quyết định kẻ hiềm nghi có phải thật sự là hung thủ hay không.
Năm, sau khi hoạt động livestream ba ngày kết thúc, thành viên có tổng số like vượt hơn ba vạn liền có thể đặt một câu hỏi với livestream thần bí, cũng chắc chắn nhận được một đáp án chân thật.”
Đan Tiểu Dã nuốt nước miếng một cái, dự cảm không lành khiến cậu ta không kiềm được mắng: “Kiểu hoạt động tìm chết này rốt cuộc do kẻ nào có khúc mắc trong lòng sắp xếp vậy?”
‘Trò chơi nhỏ thú vị’ gì đó, khỏi nghĩ cũng làm người ta phát run phát rét rồi.
Nhưng sự sợ hãi trước sách kế hoạch của cậu ta cũng không ảnh hưởng tới người mới.
Bởi vì quy tắc và bối cảnh đều rõ ràng nên những người mới của phó bản này cũng không đến nổi đi loạn như con ruồi không đầu, mà phần lớn đều có suy nghĩ rõ ràng logic.
Dù sao từ tình hình trước mặt mà xét, nhà trọ Nam Loan tuy quái dị nhưng cũng không có kinh khủng.
Ví dụ như Bảo Tĩnh đề nghị lấy đồ ăn vặt đi gõ cửa hàng xóm mới: “Tôi cảm thấy nên làm rõ trong nhà trọ có những người nào đang ở cái đã”.
Ý tưởng không tệ, Nhuế Nhất Hòa lập tức đồng ý. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là mười hai giờ ba mươi phút.
“Đợi một giờ lại hành động.”
Vương Tiểu Linh: “Sao vậy?”
Nhuế Nhất Hòa: “Vì nội dung livestream. Nhà trọ có tất cả ba tầng, chỗ lớn như vậy, thời gian livestream mỗi ngày lại phải đủ tám giờ. Nếu livestream mà vừa ăn vừa nghỉ thì chắc chắn không tính là ‘Livestream hiệu quả’. Bây giờ mà làm những chuyện có thể nghĩ đến, rồi lúc bắt đầu livestream cô sẽ live cái gì?”
“A, ra vậy”.
Vương Tiểu Linh làm ra vẻ sợ hãi, cô bé rụt cổ, bĩu môi oán giận: “Chị gái, chị hung dữ quá!”
Trong lòng Đan Tiểu Dã nói thầm này có là gì, cô đâu có thấy dáng vẻ sếp khi chặn họng cô La, cũng đâu có thấy dáng vẻ khủng bố khi sếp dùng một móng vuốt chẹt cương thi xuống đất mà nghiến. Thật là kiến thức quá ít, chứ không sao dám diễn trà xanh trước mặt vị này.
Nhuế Nhất Hòa cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, loại thẳng một màn biểu diễn đặc sắc của Vương Tiểu Linh.
Vương Tiểu Linh thè lưỡi, đáng thương cúi đầu.
Bạch Phàm ôn tồn an ủi cô bé hồi lâu, sau đó nói: “Chúng ta đều là người mới, nên nghe ý kiến của người chơi có thâm niên.”
Đến một giờ.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện một cái app màu đen – Livestream thần bí.
Nhuế Nhất Hòa mở livestream, lại phát hiện trong màn hình xuất hiện hình ảnh góc nhìn của mình.
Trước khi chết cô cũng từng chơi rất nhiều trò nên lập tức nhận ra, livestream góc nhìn trực tiếp như vậy sẽ khiến khán giả có cảm giác nhập vai rất mạnh. Nhưng đây cũng không phải không có khuyết điểm. Nếu bạn không phải nhân vật chính mà chỉ là vai phụ, vậy e là khán giả xem live sẽ cảm thấy rất vô vị.
Khán giả chán, liền khó gom like.
Nhuế Nhất Hòa vừa nghiên cứu giao diện livestream thần bí, vừa để ý đạn mạc xuất hiện ở góc trái bên dưới.
Cô phát hiện hình ảnh xuất hiện giữa lúc livestream sẽ biến hóa tùy theo tầm mắt của cô. Camera trên điện thoại chỉ là vật trang trí, cho dù có bỏ điện thoại vào trong túi thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến livestream. Cái này rất có tính khoa học, nếu cầm điện thoại chụp những người thuê phòng thì e là không những hỏi được gì, mà còn có thể bị cho là thần kinh.
Về phần đạn mạc gần như đều là dấu hỏi, cũng có đánh chữ hỏi live nội dung gì.
Nhuế Nhất Hòa nói ngắn gọn, giới thiệu nhà trọ Nam Loan và hai vụ án phóng hỏa, cũng nói rõ nội dung hoạt động ‘Bí mật nhà ma’ của ‘Câu lạc bộ nghiên cứu chuyện khó tin’. Lập tức liền có rất nhiều khán giả tỏ vẻ cảm thấy hứng thú, like được ba mươi sáu cái.
Nhưng cũng có rất nhiều khán giả cảm thấy chủ đề nhàm chán, xuất hiện không ít đạn mạc kiểu: ‘Chán ghê á, không có ý nghĩa’, ‘Trẻ con’, ‘Lượn đi, lượn đi’.
Nhuế Nhất Hòa không thấy được có bao nhiêu người rời livestream, cũng không thấy được có bao nhiêu người đang xem livestream. Giao diện app livestream thần bí cực kỳ ngắn gọn, cũng thần bí như cái tên. Tổng cộng chỉ có ba mục, khu vực đạn mạc dưới góc trái, khu vực tập hợp lượt like dưới góc phải, và thời gian livestream ở giữa.
Bấm rời khỏi là có thể trực tiếp rời khỏi giao diện livestream.
Tên của livestream là livestream thần bí, nhưng không biết khán giả xem livestream có thân phận gì.
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Nhuế Nhất Hòa, lại bị cô ném đi.
Những người chơi rối rít học cô giới thiệu nội dung livestream, nhưng lượt like rất ít, mười mấy cái là nhiều, Tuyên Hoà giới thiệu cuối cùng chỉ được có năm like.
Mọi người ra khỏi phòng 302, người đầu tiên nói chuyện đi thăm hỏi hàng xóm là Bảo Tĩnh đi gõ cửa phòng 305.
Cửa phòng rất nhanh mở ra một khe hở khoản hai ngón tay.
Khuôn mặt anh béo cách cửa rất gần, Bảo Tĩnh chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt bóng nhẫy.
“Chào anh, tôi tên Bảo Tĩnh, vừa mới dọn vào 303. Từ nay về sau, chúng ta chính là hàng xóm rồi”.
“Rồm rộp... rồm rộp”.
Trong cửa truyền đến tiếng tên mập nhai thức ăn, nhưng anh ta không mở cửa, cũng không có đóng cửa lại. Bảo Tĩnh chỉ có thể kiên trì nói tiếp: “Tôi có mua chút đồ ăn vặt, nếu anh không ngại thì có thể thử”.
Cửa phòng mở ra phân nửa, một cái tay béo tốt thò ra.
Đôi tay này đã bẩn thỉu còn dính bột của đồ ăn, trong móng tay dài lâu ngày không chăm sóc toàn là gét bẩn.
Bảo Tĩnh đưa thỏi chocolate qua, anh béo vừa thấy thức ăn thì hai mắt phát sáng, liền cướp lấy. Anh ta xé bao bì, nhét thỏi chocolate vào miệng. Chỉ mấy giây sau, cả hộp chocolate đều nhét vào cái miệng rộng của anh ta, anh ta cũng không kịp nhai mà giấu ở trong quai hàm.
Bảo Tĩnh cách anh ta gần nhất, thấy có chút buồn nôn.
Tất cả thỏi chocolate đều ở trong miệng, tên mập dường như an tâm, lúc nhai thức ăn cũng không gấp như vậy. Lúc này anh ta mới có thời gian để ý người chơi, liền ngoắc ngón tay, tỏ ý kêu Bảo Tĩnh tới gần hơn chút.
Bảo Tĩnh: “...”
Cô ấy cố gắng để mình đừng lộ vẻ ghét bỏ, rồi mím môi đưa đầu tới.
Anh béo nhìn chung quanh một chút, đợi nuốt xuống thức ăn trong miệng rồi mới hạ giọng, giọng nói âm trầm nói bên tai Bảo Tĩnh: “Chỗ này có ma, đừng ở lại đây.”
Bảo Tĩnh bị dọa cho nhảy dựng.
Anh béo cũng giống như bị chính mình dọa, anh ta ‘kẹt’ một tiếng, đóng cửa lại.
Bảo Tĩnh phục hồi tinh thần, lại nghi ngờ trên mặt mình bị phun nước bọt, liền chạy đến lầu một rửa mặt.
Nhuế Nhất Hòa phát hiện, thời gian livestream lúc này của các người chơi vẫn luôn tăng thêm. Nhưng trừ Bảo Tĩnh, số like mọi người đạt được ít đến đáng thương, giống như cô đứng xa cửa phòng một chút thì ngay cả một like cũng không có.
Nếu muốn lấy được tích lũy thì phải làm người gõ cửa. Nhưng chín người cùng đi làm quen hàng xóm mới... Này không giống bạn tốt giao lưu mà giống đi trả nợ hơn.
“Mặc dù không thể làm chung, nhưng có thể lần lượt gõ cửa”.
Bảo Tĩnh lau khô nước trên mặt, nói: “Đồ ăn vặt chia một phần, tôi cảm thấy mọi người có thể tách ra làm việc.”
Vương Tiểu Linh giơ tay hỏi: “Đồ ăn vặt tặng hết, vậy chúng ta ăn gì bây giờ?”
Nhuế Nhất Hòa: “Cứ làm như vậy. Tiểu Dã, đi!”
Vương Tiểu Linh: “... Lại không chú ý đến tôi”.
Cô bé cảm thấy người chơi có kinh nghiệm lâu năm, vẻ mặt bình tĩnh này có lẽ hơi thù dai.
Bảo Tĩnh phát hiện mình suy tính không chu đáo, kéo theo người có tính tình rất tốt là Đan Tiểu Dã cũng nói lên nghi vấn y vậy. Nghe được phó bản sẽ cung cấp cho người chơi một ngày ba bữa thì mới yên tâm.
Chút đồ ăn vặt trong túi cho dù không tặng hết cũng chắc chắn không thể khiến người chơi no bụng. Nhưng nếu cuộc sống ba ngày kế tiếp cần những đồ ăn vặt này, vậy thì thật sự một chút cũng không thể đưa ra ngoài.
Nhuế Nhất Hòa trở lại phòng 302, Đan Tiểu Dã cũng theo vào, phía sau còn có thanh niên Tuyên Hoà đẹp trai mà ngượng ngùng.
Đan Tiểu Dã kỳ quái nhìn anh ta: “Anh không đi gõ cửa hả?”
“Không đi, cho tôi theo các bạn đi!”
Tuyên Hoà nói tiếp: “Chỉ vừa nghĩ đến việc phải đi gõ cửa phòng người xa lạ là tôi sắp xấu hổ chết luôn.”
Nhân viên mắc chứng sợ xã hội nhẹ - Đan Tiểu Dã – tỏ ý rất hiểu.
Nhuế Nhất Hòa lấy ra con dao tùy thân, chăm chú cạy ra một khe hở chỗ giấy dán trên tường.
Đan Tiểu Dã cũng tìm được công cụ thuận tay, liền tới giúp.
“Sếp Nhuế, dưới giấy dán tường có thứ gì sao?”
“Không biết, phải xé ra mới xác định được.” Nhuế Nhất Hòa thản nhiên nói: “Tôi nghi ngờ đây là một trong hai hiện trường xảy ra hỏa hoạn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.