Chương 55: Kẻ tham lam (Mười một)
Điều Văn Hoa Bình
19/03/2022
Hành lang cuối, bên ngoài cửa phòng 305. Vương Tiểu Linh tiện tay đặt
một bó dây thừng ở trên thang chữ A bên cạnh, đẩy cửa sổ ra, quơ tay ra
bên ngoài, nói với Tuyên Hoà: “Có thể cùng lúc đứng hai người, nhưng
vòng bảo hộ xung quanh không rộng lắm, vẫn nên cẩn thận một chút.”
Ngã xuống từ lầu ba cũng không phải chuyện đùa.
Tuyên Hoà: “Anh đi ra ngoài trước, em có thể chuyển thang chữ A không? Đưa cho anh từ cửa sổ.”
Thang chữ A rất nhẹ, ai cũng chuyển được! Nhưng suy nghĩ khác đi một chút, nói rõ hơn thì là Tuyên Hoà cảm thấy cô ấy yếu đuối, có nghĩa cô ấy cho tới bây giờ đã thành công thiết lập nhân vật. Cho nên nũng nịu nói: “Để em thử xem đã, hẳn là có thể.”
Chờ hai người vai sát vai, đứng ở trên sân thượng bên ngoài chung cư, Vương Tiểu Linh vẫn luôn sợ hãi áp lực mới từ từ đi ra.
“Người họ Nhuế kia không giống kẻ lừa gạt… Gác mái có lẽ thật sự rất nguy hiểm, em nhớ tới chuyện xưa mà sứ giả dẫn đường kể, cảm thấy trong lòng lạnh giá. Hay là đừng lên thì hơn.”
Giọng Tuyên Hoà rất nhẹ, thấm vẻ mê hoặc lòng người.
“Nhưng không làm như vậy thì sao được nhiều người thích hơn chứ?”
Vương Tiểu Linh không phát hiện tư duy của bản thân bị chậm lại, trên mặt mang theo mê mang: “Trời có sập xuống thì vẫn có dáng người cao lớn đó đỡ lại, câu like cũng không phải chuyện để em lo. Anh cũng đừng lo lắng, có kinh nghiệm hôm qua, hai người chơi lâu năm kia nhất định có thể gom đủ sáu ngàn ba trăm lượt like.”
“Được, anh không lo lắng chuyện câu like, nhưng lúc em livestream thì tốc độ live quá chậm, sao anh có thể không lo đây?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyên Hoà tràn đầy ưu sầu, dịu dàng nhìn Vương Tiểu Linh một cái, nhìn đến nỗi lòng cô ấy mềm nhũn.
Tuyên Hoà tiếp tục nói: “Hiện tại là một giờ hai mươi chín phút chiều. Cho tới bây giờ, thời gian livestream của em còn chưa đến một giờ, hết hạn vào mười hai giờ đêm, khẳng định không đủ tám tiếng.”
Vương Tiểu Linh: “Không đủ tám tiếng sẽ thế nào?”
Đôi mắt Tuyên Hoà trở nên sâu thẳm, giọng nói dịu dàng trở nên lạnh lẽo.
“Em sẽ chết, còn chết thảm hơn cả Lỗ Y Y và Chu Vĩ.”
Vương Tiểu Linh hoàn toàn không phát hiện sự kỳ lạ của người trước mặt, rùng mình một cái, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hồi lâu cũng nói không nên lời.
Tuyên Hoà lại nói: “Anh sẽ không hại em. Em nhìn xem, của anh đã có hơn bốn tiếng rồi, nếu không phải vì em thì anh sẽ không mạo hiểm lên gác mái.”
Anh ta đã livestream bốn tiếng rồi sao?
Vương Tiểu Linh kỳ quái nghĩ… Không thể nào chứ?
Tuyên Hoà giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô ấy, khẳng định nói có thể.
Tuyên Hoà sẽ không lừa mình.
Người ta rất nhiệt tình, lại từ chối thì chính là không biết tốt xấu.
Tuyên Hoà kéo tay cô ấy, nói nếu cô ấy không sợ, đồ trên gác mái chỉ có buổi tối mới có thể xuất hiện, ban ngày sẽ không xuất hiện. Đợi lát nữa anh ta đi trước cô ấy, gặp phải nguy hiểm thì bảo cô ấy chạy trước, anh ta sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì.
Vương Tiểu Linh cảm động gật đầu, trong lòng xuất hiện dũng khí vô hạn.
Hai người một trước một sau bò lên trên nóc nhà, sau đó mở cửa sổ ở mái nhà ra.
Gác mái còn cao hơn dự tính của bọn họ, cửa sổ ở mái nhà mở ở nơi thấp nhất cũng phải cao hơn hai mét
Vương Tiểu Linh để Tuyên Hoà đón được cô ấy, người phía dưới đồng ý xong xuôi, kết quả cô ấy nhảy xuống không có lọt vào cái ôm ấm áp nào, ngược lại dẫm lên sàn nhà lạnh cứng, không cẩn thận bị trẹo chân.
Theo ánh sáng từ cửa sổ, Vương Tiểu Linh phát hiện trên sàn nhà xi măng dưới lầu chảy ra một ít chất lỏng màu vàng trong, tản ra mùi tanh nhẹ.
Vương Tiểu Linh nhỏ giọng mà kêu tên Tuyên Hoà: “Anh ở đâu rồi?”
“Em đến phía trước đi, anh ở phía trước.”
Đó đúng là giọng của Tuyên Hoà, Vương Tiểu Linh vừa nghe đã vội vã đáp.
“Anh chờ em với!”
Vương Tiểu Linh cũng không dám một mình ở lại phía sau, nhịn đau đi về phía trước, vòng qua túi nhựa đóng gói trên mặt đất, vượt qua miếng da cổ không cũ không mới, cẩn thận để không đá đến ghế dựa. Cô ấy nghĩ thầm gác mái quả thật giống bãi rác, đồ đạc trong chung cư tạm thời không dùng được lại không muốn vứt mà để đầy trên đất!
“Tuyên Hoà, anh ở đâu? Sao em không nhìn thấy anh?”
“Anh ở phía trước này… Em tiếp tục đi vào gian giữa đi.”
Vương Tiểu Linh lại đi phía về trước vài bước, càng đi càng thấy âm u, giống như ánh sáng chiếu không tới được, quá tối tăm.
“Em nhìn thấy thứ gì?”
Cô ấy nghe thấy Tuyên Hoà hỏi, chỉ có thể trả lời chẳng nhìn thấy thứ gì cả, quá tối.
Ánh sáng điện thoại không dùng được ở trong gác mái.
Tuyên Hoà: “Anh có bỏ một chiếc đèn pin vào trong túi của em đấy.”
Vương Tiểu Linh không thể nhớ ra đèn pin được bỏ vào từ lúc nào nữa, vì sao cô ấy không có ấn tượng gì cả. Dựa vào ánh sáng hiu hắt, cô ấy run rẩy mà lấy đèn pin ra, bật chốt lên.
Lần này lúc Tuyên Hoà hỏi, cô ấy có thể trả lời được.
“Bên cạnh em có một bức tranh, che vải bố trắng.”
Tuyên Hoà bảo cô ấy kéo vải trắng xuống xem là tranh gì.
Vương Tiểu Linh lớn gan kéo vải bố trắng xuống, bị đứa bé trai đang khóc trong tranh dọa nhảy dựng. Cô ấy miêu tả đúng sự thật cho Tuyên Hoà, mái tóc màu nâu, một gương mặt trẻ con mũm mỉm, trừng lớn đôi mắt và chảy xuống nước mắt khiến cho dáng vẻ của bé trai vốn dĩ đáng yêu lại trở nên quái dị.
Tuyên Hoà bảo cô ước lượng kích thước khung tranh.
“Hẳn là khoảng sáu mươi tám mươi…”
Tuyên Hoà bảo cô ấy tiếp tục đi về phía trước.
Vương Tiểu Linh không muốn đi về phía trước một chút nào, chỉ muốn lùi về phía sau. Lúc cô ấy chuẩn bị thay đổi hành động, thì tinh thần lại lập tức trở nên hoảng hốt, ý định ‘lùi về phía sau’ cũng bị xóa đi, thay đổi thành ý nghĩ ‘đi tới, tiếp tục thăm dò’. Cô ấy cũng không phát hiện sự khác lạ của mình, tuy rằng bản thân sợ hãi nhưng lại kiên định đi về phía trước.
Vương Tiểu Linh đi vào nơi cao nhất của gác mái, phía dưới nóc nhà.
… Không có quái vật kinh khủng, có phải cô ấy có thể trở về được rồi không? Có lẽ quái vật thật sự phải buổi tối mới xuất hiện.
Đúng lúc này, một giọt nước rơi xuống giữa mày của cô ấy.
Vương Tiểu Linh theo bản năng ngẩng đầu, nhìn đến một người bị bao bọc trong chất lỏng màu vàng, treo ở chỗ cao trên xà nhà, chất lỏng đung đưa .
Tay cô ấy không khống chế được mà run nhẹ, ánh sáng từ đèn pin chiếu ra cũng run rẩy.
Cô ấy thấy rõ ràng.
Trong chất lỏng nói là người, chi bằng nói là một cái đầu của quái vật.
Cơ thể trần trụi sưng mủ, nhiều chỗ thối rữa, nhìn sâu vào có thể thấy xương cốt. Đầu xoay tròn một trăm mười độ, trên cổ có dấu vết khâu lại rõ ràng.
Vương Tiểu Linh nhớ tới chuyện xưa Tham Lam bị chém rơi đầu rồi được khâu lại lần nữa… Nữ thần Rhea khâu đầu con trai lại sao?
“Em nhìn thấy cái gì?”
Bên tai lại vang lên tiếng của Tuyên Hoà, Vương Tiểu Linh không dám miêu tả, cũng không cách nào miêu tả được cảnh tượng bản thân nhìn thấy, từ trong cổ họng tràn ra tiếng khóc rất nhỏ: “Anh ở đâu?”
Cô ấy không nghe thấy câu trả lời của Tuyên Hoà, dùng đèn pin chiếu sáng khắp bốn phía cũng hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Tuyên Hoà. Đầu óc mơ màng nháy mắt trở nên thanh tỉnh, một suy nghĩ xuất hiện: Chạy mau!
Cô ấy hoảng loạn chạy về, lại vô ý vấp phải đồ trên đất. Đó là nửa cái chén, đập vào vách tường phát ra tiếng vang thanh thúy.
Chớp mắt Vương Tiểu Linh đã hiểu ra, cả đêm hôm qua nghe thấy tiếng động kỳ lạ là chuyện gì.
Nếu ‘Tham Lam’ phải dùng tay chân bò sát trên mặt đất, đầu bị vá lại của nó vốn dĩ không cách nào nhìn thấy phía trước được, cho nên luôn đụng phải chướng ngại vật… Bởi vậy, trong tiếng bò ngẫu nhiên còn có tiếng ngổn ngang của đồ vật.
Sau đó cô ấy nghe thấy có tiếng vật nặng rơi xuống, tiếp theo là tiếng bò lạt xạt dưới đất.
Đó là tiếng cô ấy nghe cả đêm, tuyệt đối sẽ không nghe nhầm, là tiếng Tham Lam bò đến chỗ cô.
Vương Tiểu Linh ý thức được, tiếng động vừa nãy của cô đã làm quái vật thức tỉnh.
Không sao cả, Tham Lam bò đến cũng không nhanh.
Cô ấy chỉ cần chạy đến cửa sổ phía dưới là có thể bắt lấy dây thừng bò lên trên rồi.
Giây tiếp theo, cơn đau từ da đầu truyền đến, tóc cô ấy bị kéo lấy.
Cô ấy ngửi thấy mùi hôi thối.
Đau quá!
Trước mắt tối sầm, cô ấy hoàn toàn mất đi ý thức.
Thẳng đến khi cái chết kéo đến, cô ấy còn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
…
Tuyên Hoà ngồi xếp bằng ở trên nóc nhà, phần đầu tự nhiên rũ xuống, đôi mắt đóng lại, như đang ngủ vậy. Ở phía sau anh ta, cũng có một người ngồi giống như anh ta, là khuôn mặt ‘Tuyên Hoà’ mang mặt nạ xương trắng.
Người trước là thực thể, người sau là trong suốt.
Hơn nữa, trên mặt người sau mang theo ác ý không hề che giấu, tiếng thét chói tai truyền ra từ gác mái dường như khiến anh ta vô cùng suиɠ sướиɠ. Thế cho nên đoản đao đang ma sát trên xà nhà hưng phấn đến run rẩy: “Người phụ nữ ngu xuẩn.”
Anh ta giơ đoản đao lên, nhắm ngay ánh mặt trời, để con dao được chiếu dưới ánh sáng.
“Thâm Uyên, mày nói xem?”
“Ha ha, mày cũng cảm thấy cô ta ngu xuẩn đúng không?”
Tuyên Hoà xương trắng cười nhạo, rồi để đoản đao dung nhập hoàn toàn vào thân thể. Anh ta đứng lên, đi đến phía sau Tuyên Hoà, ngồi xuống giống như Tuyên Hoà, cho đến khi thật sự hòa vào với Tuyên Hoà.
Hư ảnh hoàn toàn đi vào bên trong thực thể, Tuyên Hòa tỉnh lại, ác ý trên mặt rút đi, lộ ra khuôn mặt hoảng loạn không thật lòng. Ngay sau đó, anh ta linh hoạt nhảy xuống nóc nhà, vững vàng dừng ở trên sân thượng. Một giây sau đó đã té ngã lộn nhào vào hành lang, đôi mắt đỏ hồng hô to: “Cứu mạng! Cứu mạng!”
…
Phòng 302, Nhuế Nhất Hòa nhìn Tuyên Hoà, lạnh lùng hỏi: “Ý anh là… Anh bị Vương Tiểu Linh kéo đi gác mái, đánh thức quái vật bên trong. Anh chạy ra được, nhưng Vương Tiểu Linh đã chết.”
Tuyên Hoà: “Ừm, tay chân cô ấy bị thương không chạy được. Tôi không đủ can đảm, không dám trở về cứu cô ấy.”
Các người chơi đều rối rít an ủi anh ta, nói anh ta có thể sống mà quay về là may mắn. Với tính cách của Vương Tiểu Linh sẽ muốn đi gác mái tra xét, sau đó ở trước mặt mọi người làm kẻ nổi bật, cũng không phải không có khả năng.
Cô gái này vẫn luôn thể hiện ra sự khờ khạo, lại tự cho là thông minh lanh lợi. Đủ loại hành động của cô ấy cho cô ấy là người không nhìn rõ được tình hình, tìm không thấy trọng điểm, khiến cho mọi người có ấn tượng sâu sắc. Còn về việc tại sao hai người lại tự mình hành động? Tuyên Hoà nói, Vương Tiểu Linh không thích Nhuế Nhất Hòa, không cho phép anh ta nói chuyện lên gác mái cho Nhuế Nhất Hòa biết.
Chuyện này hợp logic.
Nói trắng ra là tìm đường chết đi.
Bảo Tĩnh hỏi anh ta có phát hiện gì không.
Tuyên Hoà: “Tôi nhìn thấy một bức tranh trên gác mái… Bé Trai Khóc Lóc.”
Đan Tiểu Dã: “Ý, là bức tranh bị nguyền rủa đó sao?”
Các người chơi đồng loạt hỏi bị nguyền rủa là có ý gì.
“Tôi đã từng xem qua một danh sách, một loạt những bức họa bị nguyền rủa. Bé Trai Khóc Lóc là một trong số đó.” Đan Tiểu Dã nhớ lại một chút, mới nói: “Chỉ cần treo bức tranh Bé Trai Khóc Lóc này lên tường, rất nhanh sẽ có hỏa hoạn. Hiện trường bị cháy rụi, chỉ còn lại bức tranh và bức tường treo bức tranh là nguyên vẹn…”
Trách không được hiện trường đám cháy phòng 302 với 205 lại kỳ lạ như thế.
Vậy mà lúc trước anh ta không nghĩ tới?
Ngã xuống từ lầu ba cũng không phải chuyện đùa.
Tuyên Hoà: “Anh đi ra ngoài trước, em có thể chuyển thang chữ A không? Đưa cho anh từ cửa sổ.”
Thang chữ A rất nhẹ, ai cũng chuyển được! Nhưng suy nghĩ khác đi một chút, nói rõ hơn thì là Tuyên Hoà cảm thấy cô ấy yếu đuối, có nghĩa cô ấy cho tới bây giờ đã thành công thiết lập nhân vật. Cho nên nũng nịu nói: “Để em thử xem đã, hẳn là có thể.”
Chờ hai người vai sát vai, đứng ở trên sân thượng bên ngoài chung cư, Vương Tiểu Linh vẫn luôn sợ hãi áp lực mới từ từ đi ra.
“Người họ Nhuế kia không giống kẻ lừa gạt… Gác mái có lẽ thật sự rất nguy hiểm, em nhớ tới chuyện xưa mà sứ giả dẫn đường kể, cảm thấy trong lòng lạnh giá. Hay là đừng lên thì hơn.”
Giọng Tuyên Hoà rất nhẹ, thấm vẻ mê hoặc lòng người.
“Nhưng không làm như vậy thì sao được nhiều người thích hơn chứ?”
Vương Tiểu Linh không phát hiện tư duy của bản thân bị chậm lại, trên mặt mang theo mê mang: “Trời có sập xuống thì vẫn có dáng người cao lớn đó đỡ lại, câu like cũng không phải chuyện để em lo. Anh cũng đừng lo lắng, có kinh nghiệm hôm qua, hai người chơi lâu năm kia nhất định có thể gom đủ sáu ngàn ba trăm lượt like.”
“Được, anh không lo lắng chuyện câu like, nhưng lúc em livestream thì tốc độ live quá chậm, sao anh có thể không lo đây?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyên Hoà tràn đầy ưu sầu, dịu dàng nhìn Vương Tiểu Linh một cái, nhìn đến nỗi lòng cô ấy mềm nhũn.
Tuyên Hoà tiếp tục nói: “Hiện tại là một giờ hai mươi chín phút chiều. Cho tới bây giờ, thời gian livestream của em còn chưa đến một giờ, hết hạn vào mười hai giờ đêm, khẳng định không đủ tám tiếng.”
Vương Tiểu Linh: “Không đủ tám tiếng sẽ thế nào?”
Đôi mắt Tuyên Hoà trở nên sâu thẳm, giọng nói dịu dàng trở nên lạnh lẽo.
“Em sẽ chết, còn chết thảm hơn cả Lỗ Y Y và Chu Vĩ.”
Vương Tiểu Linh hoàn toàn không phát hiện sự kỳ lạ của người trước mặt, rùng mình một cái, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hồi lâu cũng nói không nên lời.
Tuyên Hoà lại nói: “Anh sẽ không hại em. Em nhìn xem, của anh đã có hơn bốn tiếng rồi, nếu không phải vì em thì anh sẽ không mạo hiểm lên gác mái.”
Anh ta đã livestream bốn tiếng rồi sao?
Vương Tiểu Linh kỳ quái nghĩ… Không thể nào chứ?
Tuyên Hoà giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô ấy, khẳng định nói có thể.
Tuyên Hoà sẽ không lừa mình.
Người ta rất nhiệt tình, lại từ chối thì chính là không biết tốt xấu.
Tuyên Hoà kéo tay cô ấy, nói nếu cô ấy không sợ, đồ trên gác mái chỉ có buổi tối mới có thể xuất hiện, ban ngày sẽ không xuất hiện. Đợi lát nữa anh ta đi trước cô ấy, gặp phải nguy hiểm thì bảo cô ấy chạy trước, anh ta sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì.
Vương Tiểu Linh cảm động gật đầu, trong lòng xuất hiện dũng khí vô hạn.
Hai người một trước một sau bò lên trên nóc nhà, sau đó mở cửa sổ ở mái nhà ra.
Gác mái còn cao hơn dự tính của bọn họ, cửa sổ ở mái nhà mở ở nơi thấp nhất cũng phải cao hơn hai mét
Vương Tiểu Linh để Tuyên Hoà đón được cô ấy, người phía dưới đồng ý xong xuôi, kết quả cô ấy nhảy xuống không có lọt vào cái ôm ấm áp nào, ngược lại dẫm lên sàn nhà lạnh cứng, không cẩn thận bị trẹo chân.
Theo ánh sáng từ cửa sổ, Vương Tiểu Linh phát hiện trên sàn nhà xi măng dưới lầu chảy ra một ít chất lỏng màu vàng trong, tản ra mùi tanh nhẹ.
Vương Tiểu Linh nhỏ giọng mà kêu tên Tuyên Hoà: “Anh ở đâu rồi?”
“Em đến phía trước đi, anh ở phía trước.”
Đó đúng là giọng của Tuyên Hoà, Vương Tiểu Linh vừa nghe đã vội vã đáp.
“Anh chờ em với!”
Vương Tiểu Linh cũng không dám một mình ở lại phía sau, nhịn đau đi về phía trước, vòng qua túi nhựa đóng gói trên mặt đất, vượt qua miếng da cổ không cũ không mới, cẩn thận để không đá đến ghế dựa. Cô ấy nghĩ thầm gác mái quả thật giống bãi rác, đồ đạc trong chung cư tạm thời không dùng được lại không muốn vứt mà để đầy trên đất!
“Tuyên Hoà, anh ở đâu? Sao em không nhìn thấy anh?”
“Anh ở phía trước này… Em tiếp tục đi vào gian giữa đi.”
Vương Tiểu Linh lại đi phía về trước vài bước, càng đi càng thấy âm u, giống như ánh sáng chiếu không tới được, quá tối tăm.
“Em nhìn thấy thứ gì?”
Cô ấy nghe thấy Tuyên Hoà hỏi, chỉ có thể trả lời chẳng nhìn thấy thứ gì cả, quá tối.
Ánh sáng điện thoại không dùng được ở trong gác mái.
Tuyên Hoà: “Anh có bỏ một chiếc đèn pin vào trong túi của em đấy.”
Vương Tiểu Linh không thể nhớ ra đèn pin được bỏ vào từ lúc nào nữa, vì sao cô ấy không có ấn tượng gì cả. Dựa vào ánh sáng hiu hắt, cô ấy run rẩy mà lấy đèn pin ra, bật chốt lên.
Lần này lúc Tuyên Hoà hỏi, cô ấy có thể trả lời được.
“Bên cạnh em có một bức tranh, che vải bố trắng.”
Tuyên Hoà bảo cô ấy kéo vải trắng xuống xem là tranh gì.
Vương Tiểu Linh lớn gan kéo vải bố trắng xuống, bị đứa bé trai đang khóc trong tranh dọa nhảy dựng. Cô ấy miêu tả đúng sự thật cho Tuyên Hoà, mái tóc màu nâu, một gương mặt trẻ con mũm mỉm, trừng lớn đôi mắt và chảy xuống nước mắt khiến cho dáng vẻ của bé trai vốn dĩ đáng yêu lại trở nên quái dị.
Tuyên Hoà bảo cô ước lượng kích thước khung tranh.
“Hẳn là khoảng sáu mươi tám mươi…”
Tuyên Hoà bảo cô ấy tiếp tục đi về phía trước.
Vương Tiểu Linh không muốn đi về phía trước một chút nào, chỉ muốn lùi về phía sau. Lúc cô ấy chuẩn bị thay đổi hành động, thì tinh thần lại lập tức trở nên hoảng hốt, ý định ‘lùi về phía sau’ cũng bị xóa đi, thay đổi thành ý nghĩ ‘đi tới, tiếp tục thăm dò’. Cô ấy cũng không phát hiện sự khác lạ của mình, tuy rằng bản thân sợ hãi nhưng lại kiên định đi về phía trước.
Vương Tiểu Linh đi vào nơi cao nhất của gác mái, phía dưới nóc nhà.
… Không có quái vật kinh khủng, có phải cô ấy có thể trở về được rồi không? Có lẽ quái vật thật sự phải buổi tối mới xuất hiện.
Đúng lúc này, một giọt nước rơi xuống giữa mày của cô ấy.
Vương Tiểu Linh theo bản năng ngẩng đầu, nhìn đến một người bị bao bọc trong chất lỏng màu vàng, treo ở chỗ cao trên xà nhà, chất lỏng đung đưa .
Tay cô ấy không khống chế được mà run nhẹ, ánh sáng từ đèn pin chiếu ra cũng run rẩy.
Cô ấy thấy rõ ràng.
Trong chất lỏng nói là người, chi bằng nói là một cái đầu của quái vật.
Cơ thể trần trụi sưng mủ, nhiều chỗ thối rữa, nhìn sâu vào có thể thấy xương cốt. Đầu xoay tròn một trăm mười độ, trên cổ có dấu vết khâu lại rõ ràng.
Vương Tiểu Linh nhớ tới chuyện xưa Tham Lam bị chém rơi đầu rồi được khâu lại lần nữa… Nữ thần Rhea khâu đầu con trai lại sao?
“Em nhìn thấy cái gì?”
Bên tai lại vang lên tiếng của Tuyên Hoà, Vương Tiểu Linh không dám miêu tả, cũng không cách nào miêu tả được cảnh tượng bản thân nhìn thấy, từ trong cổ họng tràn ra tiếng khóc rất nhỏ: “Anh ở đâu?”
Cô ấy không nghe thấy câu trả lời của Tuyên Hoà, dùng đèn pin chiếu sáng khắp bốn phía cũng hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Tuyên Hoà. Đầu óc mơ màng nháy mắt trở nên thanh tỉnh, một suy nghĩ xuất hiện: Chạy mau!
Cô ấy hoảng loạn chạy về, lại vô ý vấp phải đồ trên đất. Đó là nửa cái chén, đập vào vách tường phát ra tiếng vang thanh thúy.
Chớp mắt Vương Tiểu Linh đã hiểu ra, cả đêm hôm qua nghe thấy tiếng động kỳ lạ là chuyện gì.
Nếu ‘Tham Lam’ phải dùng tay chân bò sát trên mặt đất, đầu bị vá lại của nó vốn dĩ không cách nào nhìn thấy phía trước được, cho nên luôn đụng phải chướng ngại vật… Bởi vậy, trong tiếng bò ngẫu nhiên còn có tiếng ngổn ngang của đồ vật.
Sau đó cô ấy nghe thấy có tiếng vật nặng rơi xuống, tiếp theo là tiếng bò lạt xạt dưới đất.
Đó là tiếng cô ấy nghe cả đêm, tuyệt đối sẽ không nghe nhầm, là tiếng Tham Lam bò đến chỗ cô.
Vương Tiểu Linh ý thức được, tiếng động vừa nãy của cô đã làm quái vật thức tỉnh.
Không sao cả, Tham Lam bò đến cũng không nhanh.
Cô ấy chỉ cần chạy đến cửa sổ phía dưới là có thể bắt lấy dây thừng bò lên trên rồi.
Giây tiếp theo, cơn đau từ da đầu truyền đến, tóc cô ấy bị kéo lấy.
Cô ấy ngửi thấy mùi hôi thối.
Đau quá!
Trước mắt tối sầm, cô ấy hoàn toàn mất đi ý thức.
Thẳng đến khi cái chết kéo đến, cô ấy còn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
…
Tuyên Hoà ngồi xếp bằng ở trên nóc nhà, phần đầu tự nhiên rũ xuống, đôi mắt đóng lại, như đang ngủ vậy. Ở phía sau anh ta, cũng có một người ngồi giống như anh ta, là khuôn mặt ‘Tuyên Hoà’ mang mặt nạ xương trắng.
Người trước là thực thể, người sau là trong suốt.
Hơn nữa, trên mặt người sau mang theo ác ý không hề che giấu, tiếng thét chói tai truyền ra từ gác mái dường như khiến anh ta vô cùng suиɠ sướиɠ. Thế cho nên đoản đao đang ma sát trên xà nhà hưng phấn đến run rẩy: “Người phụ nữ ngu xuẩn.”
Anh ta giơ đoản đao lên, nhắm ngay ánh mặt trời, để con dao được chiếu dưới ánh sáng.
“Thâm Uyên, mày nói xem?”
“Ha ha, mày cũng cảm thấy cô ta ngu xuẩn đúng không?”
Tuyên Hoà xương trắng cười nhạo, rồi để đoản đao dung nhập hoàn toàn vào thân thể. Anh ta đứng lên, đi đến phía sau Tuyên Hoà, ngồi xuống giống như Tuyên Hoà, cho đến khi thật sự hòa vào với Tuyên Hoà.
Hư ảnh hoàn toàn đi vào bên trong thực thể, Tuyên Hòa tỉnh lại, ác ý trên mặt rút đi, lộ ra khuôn mặt hoảng loạn không thật lòng. Ngay sau đó, anh ta linh hoạt nhảy xuống nóc nhà, vững vàng dừng ở trên sân thượng. Một giây sau đó đã té ngã lộn nhào vào hành lang, đôi mắt đỏ hồng hô to: “Cứu mạng! Cứu mạng!”
…
Phòng 302, Nhuế Nhất Hòa nhìn Tuyên Hoà, lạnh lùng hỏi: “Ý anh là… Anh bị Vương Tiểu Linh kéo đi gác mái, đánh thức quái vật bên trong. Anh chạy ra được, nhưng Vương Tiểu Linh đã chết.”
Tuyên Hoà: “Ừm, tay chân cô ấy bị thương không chạy được. Tôi không đủ can đảm, không dám trở về cứu cô ấy.”
Các người chơi đều rối rít an ủi anh ta, nói anh ta có thể sống mà quay về là may mắn. Với tính cách của Vương Tiểu Linh sẽ muốn đi gác mái tra xét, sau đó ở trước mặt mọi người làm kẻ nổi bật, cũng không phải không có khả năng.
Cô gái này vẫn luôn thể hiện ra sự khờ khạo, lại tự cho là thông minh lanh lợi. Đủ loại hành động của cô ấy cho cô ấy là người không nhìn rõ được tình hình, tìm không thấy trọng điểm, khiến cho mọi người có ấn tượng sâu sắc. Còn về việc tại sao hai người lại tự mình hành động? Tuyên Hoà nói, Vương Tiểu Linh không thích Nhuế Nhất Hòa, không cho phép anh ta nói chuyện lên gác mái cho Nhuế Nhất Hòa biết.
Chuyện này hợp logic.
Nói trắng ra là tìm đường chết đi.
Bảo Tĩnh hỏi anh ta có phát hiện gì không.
Tuyên Hoà: “Tôi nhìn thấy một bức tranh trên gác mái… Bé Trai Khóc Lóc.”
Đan Tiểu Dã: “Ý, là bức tranh bị nguyền rủa đó sao?”
Các người chơi đồng loạt hỏi bị nguyền rủa là có ý gì.
“Tôi đã từng xem qua một danh sách, một loạt những bức họa bị nguyền rủa. Bé Trai Khóc Lóc là một trong số đó.” Đan Tiểu Dã nhớ lại một chút, mới nói: “Chỉ cần treo bức tranh Bé Trai Khóc Lóc này lên tường, rất nhanh sẽ có hỏa hoạn. Hiện trường bị cháy rụi, chỉ còn lại bức tranh và bức tường treo bức tranh là nguyên vẹn…”
Trách không được hiện trường đám cháy phòng 302 với 205 lại kỳ lạ như thế.
Vậy mà lúc trước anh ta không nghĩ tới?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.