Chương 97: Khối Rubik công nghệ cao (Chín)
Điều Văn Hoa Bình
22/03/2022
Tại cửa chính của Cục trình báo con chip, cảnh sát cao cấp Lư Sinh Lâm buông súng xuống khoanh tay chịu trói.
Vấn đề sau đó không cần Nhuế Nhất Hòa phải bận tâm, cô chỉ cần còng tay viên cảnh sát cao cấp.
Jack tóc đen đầu đầy máu đứng hút thuốc ở góc đường, bị thương rất nặng. Anh ta không kịp xử lý miệng vết thương, tự mình dùng một miếng băng gạc ấn vào vị trí đang chảy máu. Sau khi lấy được ba quả bom công nghệ, vẻ mặt lạnh lùng mới hơi thả lỏng.
"Lính mới, biểu hiện thật sự không tệ."
Nhuế Nhất Hòa đắc ý khẽ hếch cằm. Cô liếc nhìn vết thương trên đầu anh ta, biểu cảm khoa trương hỏi: "Đội trưởng, có chuyện gì vậy? Anh cần lấy lại tinh thần!" Xem như đáp trả lời trêu chọc vào buổi sáng của anh ta.
Jack tóc đen: "... Khụ khụ khụ." Suýt chút nữa bị sặc khói mà chết.
Lúc đầu Jack tính toán gần giống với Nhuế Nhất Hòa đã đoán, định để cô ở trong phòng giám sát. Hiểu rõ Cục trình báo tương ứng với khu vực quản lý, là việc mỗi một vị đội viên hộ vệ phải làm được. Dù sao hai bên có rất nhiều nhiệm vụ, đều phải qua lại thường xuyên. Trừ chuyện lần đó ra thì không có liên quan với lính mới.
Jack thật không ngờ cảnh sát trưởng sẽ đánh lén anh ta, không hề phòng bị suýt chút nữa thì bị gϊếŧ chết. Là một tiểu đội trưởng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, anh ta nhận ra chuyện này không hề đơn giản. Nếu cảnh sát trưởng báo cáo chuyện mất tích của cảnh sát cao cấp lên trên có vấn đề, vậy vấn đề của chính chuyện mất tích này sẽ càng lớn hơn nữa.
Anh ta có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy cứu được vợ viên cảnh sát Lư ra, còn có thể bắt được cảnh sát trưởng trúng đạn gây mê. Quá trình chắc chắn rất hung hiểm kinh người... Mà năng lực anh ta thể hiện ra lại không hề khớp với hành vi ngày thường của mình. Mặc dù miệng rất xấu, hành động lề mà lề mề nhưng vẫn có thể xem là một thành viên xuất sắc của đội hộ vệ Lục Châu.
Nhuế Nhất Hòa: "Đợi đã, tại sao anh không nhắc tôi là cảnh sát trưởng có vấn đề?"
Jack: ".." Lúc ấy tình huống cấp bách! Lúc anh ta nhớ tới Nhuế Nhất Hòa thì phát hiện đối phương đã không cần mình nhắc nhở.
Nhuế Nhất Hòa: "... A."
Không đáng tin cậy, thật sự không đáng tin cậy. Đây là con sói cô đơn sao? Thật không xứng làm tiểu đội trưởng gì đó.
Sáu giờ chiều, rubik lại xoay chuyển một lần nữa. Biến thành ba màu xanh lá, đen, màu cam, dự báo trời sắp tối.
Nhuế Nhất Hòa áp giải Jack tóc đen đến tầng ba mươi lăm của cao ốc trụ sở chính, một một người phụ nữ với thân hình đầy đặn cùng mái tóc uốn thành những gợn sóng lớn đang ngồi trước quầy lễ tân. Đó là dáng người và khuôn mặt quen thuộc, Nhuế Nhất Hòa cũng không dám tùy tiện cất tiếng gọi tên của cô ấy. Chỉ vì không thể xác định được vị này chính là Thứ Hai mình đã từng gặp hay là Thứ Ba hoặc cũng có thể là ba vị khác trong năm bào thai mà mình chưa gặp.
"Chào cô! Tôi là Thứ Năm."
Nhuế Nhất Hòa đưa tay bắt tay với cô gái tên Thứ Năm còn nhiệt tình hơn so với hai người chị của mình.
"Thứ Ba nhờ tôi chuyển lời cho cô, sau khi hết bận cô có thể đi lên tầng hai mươi hai một chuyến. Chị ấy đã chuẩn bị xong tất cả đồ vật mà cô muốn. Trước mười giờ, chị ấy đều ở đó."
Nói xong, Thứ Ba chỉ vào hành lang bên tay phải: "Đại đội trưởng ở căn phòng thứ hai chờ cô."
"Được." Nhuế Nhất Hòa gật đầu.
Mặc dù biết người bên trong đang chờ cô, Nhuế Nhất Hòa vẫn gõ cửa, nghe thấy giọng ông chú tiện nghi phát ra từ bên trong cô mới đẩy cửa đi vào. Bên trong ngoài chú Mike ra còn có một người đàn ông khác.
"Russell, thành viên mới."
Mike giới thiệu thay hai người.
"Vị này chính là tiểu đội trưởng khu mười sáu, Jones. Sở trường của cậu ấy là thẩm vấn, cháu giao viên cảnh sát Lư Sinh Lâm cho cậu ấy là có thể đi về nghỉ ngơi trước."
Nhuế Nhất Hòa không định hỏi nhiều, toàn thân lộ ra vẻ mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Đi làm ngày đầu tiên còn suýt nữa bị nổ chết, cũng đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhỉ. Đối với lính mới đấu trí đấu dũng thể hiện được năng lực tiềm ẩn xuất sắc mà nói, nguy hiểm đã qua thì nên biểu hiện ra mặt yếu ớt kia.
Ngược lại viên cảnh sát Lư Sinh Lâm mở miệng nói: "Tôi hy vọng cô ấy cùng tham gia quá trình thẩm vấn. Tin tôi, việc này sẽ khiến cho cuộc trò chuyện càng thêm suôn sẻ. Các anh cũng không muốn lãng phí thời gian và công sức cạy miệng một cảnh sát lão làng chứ nhỉ?"
Mike lo lắng hồi lâu, mới gật đầu.
Nhuế Nhất Hòa đi theo Jones cùng nhau vào phòng thẩm vấn, khác với căn phòng tối tăm có đủ loại dụng cụ tra tấn, xếp đặt ghế thẩm vấn mà cô đã tưởng tượng, cái gọi là phòng thẩm vấn trang trí vô cùng ấm áp. Ngồi ở trên sô pha, cơ thể chìm mất một nửa vào trong, khiến cô khó tránh khỏi cảm thấy thể xác và tinh thần đều thả lỏng.
Trước khi bắt đầu thẩm vấn, Lư Sinh Lâm yêu cầu lại quét mức độ suy sụp một lần.
"Mức độ suy sụp 57%, ra lệnh quan sát trọng điểm."
Nhuế Nhất Hòa có thể cảm giác rõ ràng, ánh mắt Jones nhìn mình trở nên nóng như lửa. Anh ta trở nên đứng ngồi không yên, trực tiếp đứng lên hỏi: "Hai vị muốn uống gì?"
Nhuế Nhất Hòa làm bộ như không nhìn thấy vẻ khác thường của anh ta, gọi một ly cà phê.
Lư Sinh Lâm cũng muốn một ly cà phê đắng.
Jones tìm máy cà phê, trong quá trình pha cà phê, anh ta nói với Nhuế Nhất Hòa: "Jack thật là không đáng tin! Lại để một mình cô áp giải tội phạm trở về. Ôi trời ơi! Trong đầu tên kia chắc chắn thiếu dây thần kinh, không thích hợp dẫn dắt lính mới."
Đứng ở góc độ của Russell, quả thật không có cách khen ngợi Jack được. Nhưng đứng ở góc độ của Nhuế Nhất Hòa, Jack quả thực là người lãnh đạo vô cùng phù hợp với cô. Anh chàng như vậy sẽ cho cô giới hạn tự do lớn nhất.
Bởi vậy cô chỉ khen cà phê uống ngon, không hùa theo Jones cùng nhau phàn nàn về Jack tóc đen vẫn còn đang xử lý nốt công việc ở khu mười bảy.
Lư Sinh Lâm mau chóng khai ra toàn bộ quá trình xảy ra chuyện. Ngần ấy năm nay, mức độ suy sụp của viên cảnh sát này vẫn duy trì khoảng 40%. Nửa tháng trước, ông ta nhận được một gói bưu kiện bạn bè gửi đến, bên trong là quả cầu thủy tinh trang trí xinh đẹp. Buổi tối mấy ngày nay, bởi vì có chuyện xảy ra phải xử lý, hầu như ông ta đều ngủ lại văn phòng. Liên tục mấy tháng như vậy, tinh thần trở nên vô cùng mệt mỏi. Giống như cả đêm đều đang nằm mơ, thức dậy lại hoàn toàn không nhớ ra nội dung của giấc mộng.
Sau đó ông ta đưa quả cầu thủy tinh cho cảnh sát trưởng.
Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy hành động này rất kỳ lạ.
Đêm qua, vợ của Lư Sinh Lâm thật sự bị bắt cóc. Ông ta còn nhận được một tin nhắn của bọn cướp, yêu cầu mình mang theo bom làm nổ tung Cục trình báo, nếu không chúng sẽ gϊếŧ vợ ông ta. Đồng thời còn nói cho ông ta rằng mức độ suy sụp của ông ta đã vượt qua 60%.
Lư Sinh Lâm lén lút mở máy rà quét ra, nhận được số liệu mới nhất dưới tình huống không bị bất kỳ ai phát hiện. Quả thật giống như lời đối phương đã nói, mức độ suy sụp của ông ta đã đạt tới 62%. Làm cảnh sát cấp cao của Cục trình báo, ông ta chắc chắn là một trong những người hiểu rõ nhất về đội hộ vệ Lục Châu cùng với mức độ suy sụp trong đội ngũ cảnh sát.
Mặc dù người có mức độ suy sụp hơn 60% sẽ không bị bắn chết ngay lập tức, nhưng cũng bị cách ly hoàn toàn, cả đời mất đi sự tự do. Mỗi ngày tiến hành rà quét, chờ mức độ suy sụp vượt quá 80% sẽ bị bắn chết. Tử vong chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Trong nháy mắt, lửa giận trong lòng ông ta trào dâng.
‘Tại sao lại là tôi? Cái thế giới chết tiệt này.
Nếu phải chết, mọi người cùng chết đi.’
Sáng sớm hôm nay, ông ta đã bỏ lượng lớn thuốc mê vào két nước. Phần lớn cảnh sát viên đều có thói quen ăn sáng ở nhà ăn, khi tác dụng của thuốc phát huy công hiệu tất cả mọi người đều té xỉu. Ông ta phải làm như vậy cũng là vì sợ đồng nghiệp quá đông không đối phó được hết.
Lư Sinh Lâm kể hết tất cả, lại muốn xin tiến hành rà quét một lần nữa. Lần này trị số không hề thay đổi khiến ông ta có chút thất vọng, mạnh mẽ xốc lại tinh thần rồi nói với Nhuế Nhất Hòa: "Nếu có vấn đề gì muốn hỏi, hoan nghênh cô đến trong ngục giam gặp tôi. Tôi cam đoan biết gì thì sẽ nói hết."
Nhuế Nhất Hòa: "..." Cô đã nhìn ra ý đồ của Lư Sinh Lâm từ lâu. Chẳng qua ông ta muốn ở lại với cô một lát... Ông ta cảm thấy chỉ cần ở cùng một chỗ với cô, mức độ suy sụp sẽ từ từ giảm bớt.
Thật ra không phải như thế.
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Nhuế Nhất Hòa không có tiếp tục đi tìm chú Mike. Cô đi thang máy tới tầng hai mươi hai, Thứ Ba làm việc rất nhanh nhẹn đã chuẩn bị xong nội dung, sao chép vào trong đầu của cô, sau đó đau lòng cô đuổi cô trở về nghỉ ngơi.
"Hãy nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng đủ tinh thần. Ngày mai còn có rất nhiều chuyện chờ cô." Thứ Ba dừng lại một chút rồi nói: "Tin tôi, hầu như đều là chuyện tốt."
Nhuế Nhất Hòa: "... Tạm biệt."
Cô trở lại trụ sở chính, có cảm giác như thể ai cũng biết cô, hơn nữa cũng biết được cô đã làm gì ở khu mười bảy.
Có điều, Nhuế Nhất Hòa cũng không từ chối ý tốt của Thứ Ba. Ngày hôm qua là bởi vì thời gian quá trễ, không thể sắp xếp lại nơi ở của Nhuế Nhất Hòa, cô mới đồng ý ngủ một đêm trong phòng nghỉ ngơi của trụ sở chính. Trên thực tế, nơi nghỉ ngơi chân chính của các thành viên ở cách cao ốc trụ sở chính không xa. Cô đi bộ tới, phát hiện mỗi người đều được cấp một căn hộ độc lập. Mặc dù diện tích không lớn, nhưng tính riêng tư rất tốt.
Nhuế Nhất Hòa nghiên cứu sản phẩm công nghệ cao trong phòng một chút, sau đó rời sự chú ý đến tài liệu vừa mới sao chép. Bên trong có rất nhiều kiến thức phổ biến của thế giới rubik, không có ký ức của Russell nên cô rất cần tới chúng.
Cứ hai tiếng một rubik lại xoay chuyển một lần, kiểm soát trời sáng tối. Sở dĩ kêu thế giới bên ngoài Lục Châu là khu sa mạc, chủ yếu là vì lượng mưa ở thế giới bên ngoài rất ít, môi trường khô hanh chỉ có thành phố, không có núi xanh nước biếc, thực vật rất thưa thớt.
Chỉ có trong Lục Châu mới có ngày mưa cùng rừng rậm.
Mỗi một lần rubik chuyển động, đều sẽ có tiết mục ép buộc bắn ra từ trong màn hình ảo. Bỏ qua nó sẽ tốn một ngàn tiền Lục Châu, sau khi trở thành đội viên hộ vệ. Mỗi lần cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện tiết mục ảo, nhưng cũng không quấy nhiễu Nhuế Nhất Hòa.
Mọi người chỉ làm một ít công việc cực kỳ đơn giản là có thể nhận được đồng tiền ảo. Nhưng mọi thứ nhận được ở thế giới hiện thực, giá cả đều vô cùng đắt đỏ. Ví dụ như Mike dẫn Nhuế Nhất Hòa đi quán cà phê ăn cơm trưa một chút, đã tiêu xài mấy chục nghìn tiền Lục Châu.
Nhưng mua mọi thứ ở thế giới ảo, giá cả đều cực kỳ rẻ, thậm chí là miễn phí. Ví dụ như AI bầu bạn được phát triển gần đây, chính là miễn phí, trực tiếp trở thành một thiết bị tiêu chuẩn của mỗi người.
Loại chỉ dẫn này rất rõ ràng, mong muốn con người đắm chìm vào thế giới ảo tưởng, thoát khỏi hiện thực.
Không phải không có ai phát hiện ra vấn đề, nhưng loại xu thế này cũng có nguyên nhân của nó. Cuộc sống thật thiếu thốn nhạt nhẽo cỡ nào, thế giới ảo mang đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn chưa từng có. Đắm chìm vào thế giới ảo tưởng, là một cách trì hoãn cảm xúc suy sụp hiệu quả.
Mọi thứ trở nên hợp lý.
Hơn mười giờ tối, Jack gửi tin nhắn: ‘Tám giờ sáng mai, gặp ở ngục giam của trụ sở chính.’
Nhuế Nhất Hòa đã đoán được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, trả lời: ‘Ok.’
Jack: ‘Tôi mới nhận được thông báo của cấp trên. Lính mới, chúc mừng cô phá vỡ kỷ lục lính mới chuyển thành chính thức nhanh nhất, chính thức trở thành thành viên đội hộ vệ Lục Châu.’
Nhuế Nhất Hòa đã ngủ.
Vấn đề sau đó không cần Nhuế Nhất Hòa phải bận tâm, cô chỉ cần còng tay viên cảnh sát cao cấp.
Jack tóc đen đầu đầy máu đứng hút thuốc ở góc đường, bị thương rất nặng. Anh ta không kịp xử lý miệng vết thương, tự mình dùng một miếng băng gạc ấn vào vị trí đang chảy máu. Sau khi lấy được ba quả bom công nghệ, vẻ mặt lạnh lùng mới hơi thả lỏng.
"Lính mới, biểu hiện thật sự không tệ."
Nhuế Nhất Hòa đắc ý khẽ hếch cằm. Cô liếc nhìn vết thương trên đầu anh ta, biểu cảm khoa trương hỏi: "Đội trưởng, có chuyện gì vậy? Anh cần lấy lại tinh thần!" Xem như đáp trả lời trêu chọc vào buổi sáng của anh ta.
Jack tóc đen: "... Khụ khụ khụ." Suýt chút nữa bị sặc khói mà chết.
Lúc đầu Jack tính toán gần giống với Nhuế Nhất Hòa đã đoán, định để cô ở trong phòng giám sát. Hiểu rõ Cục trình báo tương ứng với khu vực quản lý, là việc mỗi một vị đội viên hộ vệ phải làm được. Dù sao hai bên có rất nhiều nhiệm vụ, đều phải qua lại thường xuyên. Trừ chuyện lần đó ra thì không có liên quan với lính mới.
Jack thật không ngờ cảnh sát trưởng sẽ đánh lén anh ta, không hề phòng bị suýt chút nữa thì bị gϊếŧ chết. Là một tiểu đội trưởng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, anh ta nhận ra chuyện này không hề đơn giản. Nếu cảnh sát trưởng báo cáo chuyện mất tích của cảnh sát cao cấp lên trên có vấn đề, vậy vấn đề của chính chuyện mất tích này sẽ càng lớn hơn nữa.
Anh ta có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy cứu được vợ viên cảnh sát Lư ra, còn có thể bắt được cảnh sát trưởng trúng đạn gây mê. Quá trình chắc chắn rất hung hiểm kinh người... Mà năng lực anh ta thể hiện ra lại không hề khớp với hành vi ngày thường của mình. Mặc dù miệng rất xấu, hành động lề mà lề mề nhưng vẫn có thể xem là một thành viên xuất sắc của đội hộ vệ Lục Châu.
Nhuế Nhất Hòa: "Đợi đã, tại sao anh không nhắc tôi là cảnh sát trưởng có vấn đề?"
Jack: ".." Lúc ấy tình huống cấp bách! Lúc anh ta nhớ tới Nhuế Nhất Hòa thì phát hiện đối phương đã không cần mình nhắc nhở.
Nhuế Nhất Hòa: "... A."
Không đáng tin cậy, thật sự không đáng tin cậy. Đây là con sói cô đơn sao? Thật không xứng làm tiểu đội trưởng gì đó.
Sáu giờ chiều, rubik lại xoay chuyển một lần nữa. Biến thành ba màu xanh lá, đen, màu cam, dự báo trời sắp tối.
Nhuế Nhất Hòa áp giải Jack tóc đen đến tầng ba mươi lăm của cao ốc trụ sở chính, một một người phụ nữ với thân hình đầy đặn cùng mái tóc uốn thành những gợn sóng lớn đang ngồi trước quầy lễ tân. Đó là dáng người và khuôn mặt quen thuộc, Nhuế Nhất Hòa cũng không dám tùy tiện cất tiếng gọi tên của cô ấy. Chỉ vì không thể xác định được vị này chính là Thứ Hai mình đã từng gặp hay là Thứ Ba hoặc cũng có thể là ba vị khác trong năm bào thai mà mình chưa gặp.
"Chào cô! Tôi là Thứ Năm."
Nhuế Nhất Hòa đưa tay bắt tay với cô gái tên Thứ Năm còn nhiệt tình hơn so với hai người chị của mình.
"Thứ Ba nhờ tôi chuyển lời cho cô, sau khi hết bận cô có thể đi lên tầng hai mươi hai một chuyến. Chị ấy đã chuẩn bị xong tất cả đồ vật mà cô muốn. Trước mười giờ, chị ấy đều ở đó."
Nói xong, Thứ Ba chỉ vào hành lang bên tay phải: "Đại đội trưởng ở căn phòng thứ hai chờ cô."
"Được." Nhuế Nhất Hòa gật đầu.
Mặc dù biết người bên trong đang chờ cô, Nhuế Nhất Hòa vẫn gõ cửa, nghe thấy giọng ông chú tiện nghi phát ra từ bên trong cô mới đẩy cửa đi vào. Bên trong ngoài chú Mike ra còn có một người đàn ông khác.
"Russell, thành viên mới."
Mike giới thiệu thay hai người.
"Vị này chính là tiểu đội trưởng khu mười sáu, Jones. Sở trường của cậu ấy là thẩm vấn, cháu giao viên cảnh sát Lư Sinh Lâm cho cậu ấy là có thể đi về nghỉ ngơi trước."
Nhuế Nhất Hòa không định hỏi nhiều, toàn thân lộ ra vẻ mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Đi làm ngày đầu tiên còn suýt nữa bị nổ chết, cũng đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhỉ. Đối với lính mới đấu trí đấu dũng thể hiện được năng lực tiềm ẩn xuất sắc mà nói, nguy hiểm đã qua thì nên biểu hiện ra mặt yếu ớt kia.
Ngược lại viên cảnh sát Lư Sinh Lâm mở miệng nói: "Tôi hy vọng cô ấy cùng tham gia quá trình thẩm vấn. Tin tôi, việc này sẽ khiến cho cuộc trò chuyện càng thêm suôn sẻ. Các anh cũng không muốn lãng phí thời gian và công sức cạy miệng một cảnh sát lão làng chứ nhỉ?"
Mike lo lắng hồi lâu, mới gật đầu.
Nhuế Nhất Hòa đi theo Jones cùng nhau vào phòng thẩm vấn, khác với căn phòng tối tăm có đủ loại dụng cụ tra tấn, xếp đặt ghế thẩm vấn mà cô đã tưởng tượng, cái gọi là phòng thẩm vấn trang trí vô cùng ấm áp. Ngồi ở trên sô pha, cơ thể chìm mất một nửa vào trong, khiến cô khó tránh khỏi cảm thấy thể xác và tinh thần đều thả lỏng.
Trước khi bắt đầu thẩm vấn, Lư Sinh Lâm yêu cầu lại quét mức độ suy sụp một lần.
"Mức độ suy sụp 57%, ra lệnh quan sát trọng điểm."
Nhuế Nhất Hòa có thể cảm giác rõ ràng, ánh mắt Jones nhìn mình trở nên nóng như lửa. Anh ta trở nên đứng ngồi không yên, trực tiếp đứng lên hỏi: "Hai vị muốn uống gì?"
Nhuế Nhất Hòa làm bộ như không nhìn thấy vẻ khác thường của anh ta, gọi một ly cà phê.
Lư Sinh Lâm cũng muốn một ly cà phê đắng.
Jones tìm máy cà phê, trong quá trình pha cà phê, anh ta nói với Nhuế Nhất Hòa: "Jack thật là không đáng tin! Lại để một mình cô áp giải tội phạm trở về. Ôi trời ơi! Trong đầu tên kia chắc chắn thiếu dây thần kinh, không thích hợp dẫn dắt lính mới."
Đứng ở góc độ của Russell, quả thật không có cách khen ngợi Jack được. Nhưng đứng ở góc độ của Nhuế Nhất Hòa, Jack quả thực là người lãnh đạo vô cùng phù hợp với cô. Anh chàng như vậy sẽ cho cô giới hạn tự do lớn nhất.
Bởi vậy cô chỉ khen cà phê uống ngon, không hùa theo Jones cùng nhau phàn nàn về Jack tóc đen vẫn còn đang xử lý nốt công việc ở khu mười bảy.
Lư Sinh Lâm mau chóng khai ra toàn bộ quá trình xảy ra chuyện. Ngần ấy năm nay, mức độ suy sụp của viên cảnh sát này vẫn duy trì khoảng 40%. Nửa tháng trước, ông ta nhận được một gói bưu kiện bạn bè gửi đến, bên trong là quả cầu thủy tinh trang trí xinh đẹp. Buổi tối mấy ngày nay, bởi vì có chuyện xảy ra phải xử lý, hầu như ông ta đều ngủ lại văn phòng. Liên tục mấy tháng như vậy, tinh thần trở nên vô cùng mệt mỏi. Giống như cả đêm đều đang nằm mơ, thức dậy lại hoàn toàn không nhớ ra nội dung của giấc mộng.
Sau đó ông ta đưa quả cầu thủy tinh cho cảnh sát trưởng.
Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy hành động này rất kỳ lạ.
Đêm qua, vợ của Lư Sinh Lâm thật sự bị bắt cóc. Ông ta còn nhận được một tin nhắn của bọn cướp, yêu cầu mình mang theo bom làm nổ tung Cục trình báo, nếu không chúng sẽ gϊếŧ vợ ông ta. Đồng thời còn nói cho ông ta rằng mức độ suy sụp của ông ta đã vượt qua 60%.
Lư Sinh Lâm lén lút mở máy rà quét ra, nhận được số liệu mới nhất dưới tình huống không bị bất kỳ ai phát hiện. Quả thật giống như lời đối phương đã nói, mức độ suy sụp của ông ta đã đạt tới 62%. Làm cảnh sát cấp cao của Cục trình báo, ông ta chắc chắn là một trong những người hiểu rõ nhất về đội hộ vệ Lục Châu cùng với mức độ suy sụp trong đội ngũ cảnh sát.
Mặc dù người có mức độ suy sụp hơn 60% sẽ không bị bắn chết ngay lập tức, nhưng cũng bị cách ly hoàn toàn, cả đời mất đi sự tự do. Mỗi ngày tiến hành rà quét, chờ mức độ suy sụp vượt quá 80% sẽ bị bắn chết. Tử vong chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Trong nháy mắt, lửa giận trong lòng ông ta trào dâng.
‘Tại sao lại là tôi? Cái thế giới chết tiệt này.
Nếu phải chết, mọi người cùng chết đi.’
Sáng sớm hôm nay, ông ta đã bỏ lượng lớn thuốc mê vào két nước. Phần lớn cảnh sát viên đều có thói quen ăn sáng ở nhà ăn, khi tác dụng của thuốc phát huy công hiệu tất cả mọi người đều té xỉu. Ông ta phải làm như vậy cũng là vì sợ đồng nghiệp quá đông không đối phó được hết.
Lư Sinh Lâm kể hết tất cả, lại muốn xin tiến hành rà quét một lần nữa. Lần này trị số không hề thay đổi khiến ông ta có chút thất vọng, mạnh mẽ xốc lại tinh thần rồi nói với Nhuế Nhất Hòa: "Nếu có vấn đề gì muốn hỏi, hoan nghênh cô đến trong ngục giam gặp tôi. Tôi cam đoan biết gì thì sẽ nói hết."
Nhuế Nhất Hòa: "..." Cô đã nhìn ra ý đồ của Lư Sinh Lâm từ lâu. Chẳng qua ông ta muốn ở lại với cô một lát... Ông ta cảm thấy chỉ cần ở cùng một chỗ với cô, mức độ suy sụp sẽ từ từ giảm bớt.
Thật ra không phải như thế.
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Nhuế Nhất Hòa không có tiếp tục đi tìm chú Mike. Cô đi thang máy tới tầng hai mươi hai, Thứ Ba làm việc rất nhanh nhẹn đã chuẩn bị xong nội dung, sao chép vào trong đầu của cô, sau đó đau lòng cô đuổi cô trở về nghỉ ngơi.
"Hãy nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng đủ tinh thần. Ngày mai còn có rất nhiều chuyện chờ cô." Thứ Ba dừng lại một chút rồi nói: "Tin tôi, hầu như đều là chuyện tốt."
Nhuế Nhất Hòa: "... Tạm biệt."
Cô trở lại trụ sở chính, có cảm giác như thể ai cũng biết cô, hơn nữa cũng biết được cô đã làm gì ở khu mười bảy.
Có điều, Nhuế Nhất Hòa cũng không từ chối ý tốt của Thứ Ba. Ngày hôm qua là bởi vì thời gian quá trễ, không thể sắp xếp lại nơi ở của Nhuế Nhất Hòa, cô mới đồng ý ngủ một đêm trong phòng nghỉ ngơi của trụ sở chính. Trên thực tế, nơi nghỉ ngơi chân chính của các thành viên ở cách cao ốc trụ sở chính không xa. Cô đi bộ tới, phát hiện mỗi người đều được cấp một căn hộ độc lập. Mặc dù diện tích không lớn, nhưng tính riêng tư rất tốt.
Nhuế Nhất Hòa nghiên cứu sản phẩm công nghệ cao trong phòng một chút, sau đó rời sự chú ý đến tài liệu vừa mới sao chép. Bên trong có rất nhiều kiến thức phổ biến của thế giới rubik, không có ký ức của Russell nên cô rất cần tới chúng.
Cứ hai tiếng một rubik lại xoay chuyển một lần, kiểm soát trời sáng tối. Sở dĩ kêu thế giới bên ngoài Lục Châu là khu sa mạc, chủ yếu là vì lượng mưa ở thế giới bên ngoài rất ít, môi trường khô hanh chỉ có thành phố, không có núi xanh nước biếc, thực vật rất thưa thớt.
Chỉ có trong Lục Châu mới có ngày mưa cùng rừng rậm.
Mỗi một lần rubik chuyển động, đều sẽ có tiết mục ép buộc bắn ra từ trong màn hình ảo. Bỏ qua nó sẽ tốn một ngàn tiền Lục Châu, sau khi trở thành đội viên hộ vệ. Mỗi lần cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện tiết mục ảo, nhưng cũng không quấy nhiễu Nhuế Nhất Hòa.
Mọi người chỉ làm một ít công việc cực kỳ đơn giản là có thể nhận được đồng tiền ảo. Nhưng mọi thứ nhận được ở thế giới hiện thực, giá cả đều vô cùng đắt đỏ. Ví dụ như Mike dẫn Nhuế Nhất Hòa đi quán cà phê ăn cơm trưa một chút, đã tiêu xài mấy chục nghìn tiền Lục Châu.
Nhưng mua mọi thứ ở thế giới ảo, giá cả đều cực kỳ rẻ, thậm chí là miễn phí. Ví dụ như AI bầu bạn được phát triển gần đây, chính là miễn phí, trực tiếp trở thành một thiết bị tiêu chuẩn của mỗi người.
Loại chỉ dẫn này rất rõ ràng, mong muốn con người đắm chìm vào thế giới ảo tưởng, thoát khỏi hiện thực.
Không phải không có ai phát hiện ra vấn đề, nhưng loại xu thế này cũng có nguyên nhân của nó. Cuộc sống thật thiếu thốn nhạt nhẽo cỡ nào, thế giới ảo mang đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn chưa từng có. Đắm chìm vào thế giới ảo tưởng, là một cách trì hoãn cảm xúc suy sụp hiệu quả.
Mọi thứ trở nên hợp lý.
Hơn mười giờ tối, Jack gửi tin nhắn: ‘Tám giờ sáng mai, gặp ở ngục giam của trụ sở chính.’
Nhuế Nhất Hòa đã đoán được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, trả lời: ‘Ok.’
Jack: ‘Tôi mới nhận được thông báo của cấp trên. Lính mới, chúc mừng cô phá vỡ kỷ lục lính mới chuyển thành chính thức nhanh nhất, chính thức trở thành thành viên đội hộ vệ Lục Châu.’
Nhuế Nhất Hòa đã ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.