Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 94: Khối Rubik công nghệ cao (Sáu)

Điều Văn Hoa Bình

22/03/2022

Lúc ba người họ đi vào cao ốc của trụ sở chính đội hộ vệ Lục Châu thì sắc trời đã tối. Có điều lúc này thành phố sắt thép Lục Châu vẫn sáng ngời như ban ngày, cảnh đêm được tạo nên bởi những ngọn đèn thậm chí còn đẹp hơn rất nhiều so với ban ngày.

Nhuế Nhất Hòa cảm thấy mình đã đợi ở bên trong thật lâu, Mike lại nói: "Thời gian cháu vượt qua kiểm tra xem như đã rất ngắn, rất ngắn rồi. Lấy ví dụ như Jack chẳng hạn, cậu ta cũng được chú giới thiệu tham gia kiểm tra. Cậu ta phải mất tổng cộng chín mươi bảy giờ mới vượt qua bài kiểm tra."

"Không hổ là gen của nhà chúng ta! Ba mẹ cháu là thành viên của đội hộ vệ, chú cũng vậy… Chú hẳn nên nghĩ tới từ lâu, cháu có thiên phú này cũng là chuyện bình thường."

Mike hoàn toàn không thể che giấu được niềm tự hào và kiêu ngạo.

Ánh mắt của thành viên tóc đen Jack nhìn Nhuế Nhất Hòa cũng thay đổi rất lớn, nếu nói ban đầu chỉ xem cô là một cô gái nhỏ chưa trưởng thành, bây giờ chính là nhìn một người lớn ngang hàng với mình. Giọng điệu nói chuyện của anh ta không xen lẫn vẻ cợt nhả như trước nữa, mà trở nên nghiêm túc hơn.

Nhuế Nhất Hòa mỉm cười hơi kiêu ngạo, còn có chút thẹn thùng. Sứ giả dẫn đường trả lời cô bằng một chuỗi chấm lửng, sau đó anh không tiếp tục tiếp tục liên lạc với cô nữa. Vì bảo đảm an toàn, cô sẽ không chủ động thử liên lạc với đối phương.

Hóa ra trong căn tin có người phục vụ, không phải người máy mà là người thật.

"Lính mới, muốn ăn một chút gì không?"

Nhân viên phục vụ cười nói với Nhuế Nhất Hòa: "Chỉ cần cô nếm thử đồ ăn của đầu bếp lớn trong căn tin chúng tôi, bảo đảm cô sẽ không thể nuốt nổi đồ do máy móc làm nữa. Hôm nay đồ mặn ngọt có đủ cả, đồ mặn có óc đậu hũ, gà cung bảo, thịt kho và thịt heo thái sợi xào nước cốt cá… Thức ăn chay có củ cải, cà và các loại rau xanh, canh chỉ có canh rong biển nấu trứng."

Nhuế Nhất Hòa bâng quơ chọn hai món, hỏi Mike: "Tiếp theo cháu phải làm gì?" Cô cảm thấy chắc là huấn luyện, về lý thuyết cô không biết gì cả.

"Câu này cô nên hỏi tôi mới đúng." Jack cướp lời: "Lính mới, cô đã được phân đến tiểu đội của tôi. Kêu thử một tiếng tiểu đội trưởng nghe xem nào?"

Việc phân chia cấp bậc trong đội hộ vệ Lục Châu không phải là chuyện bí mật gì. Nhuế Nhất Hòa đã biết được những thông tin liên quan, lần lượt có: Không có cấp bậc là đội viên bình thường rồi đến rồi tới tiểu đội trưởng, đại đội trưởng và trung đoàn trưởng. Bình thường tiểu đội trưởng sẽ quản lý một thành phố Sa Mạc, có thế thấy họ là nhân viên trung tầng.

Tổng cộng có mười vị đại đội trưởng, ông chú từ trên rơi xuống Mike đã là nhân viên cao cấp chỉ tay năm ngón trong đội hộ vệ.

Sáng hôm nay thân phận của Nhuế Nhất Hòa vẫn còn là học sinh, buổi tối thì đã trở thành người trong xã hội. Cô không hề cảm thấy khó xử khi kêu Jack là đội trưởng, cô lại hỏi anh ta anh ta tiếp theo nên làm gì.

Jack không giỏi làm bộ làm tịch, có điều vẻ thong dong của anh ta toát ra từ trong xương cốt, thường thích nói chuyện vòng vo: "Nếu như cô không mệt thì chúng ta sẽ học mọi thứ cần học suốt đêm. Sáng mai cô có theo tôi thể đi theo tôi làm nhiệm vụ."

Nhuế Nhất Hòa: "..." Không phải do đầu óc cô đen tối… Nhưng học cái gì mà chỉ cần một đêm là học được thế?

Nếu cô không phải học sinh trung học mười chín tuổi, không thể nói đùa chuyện 18+ thì cô nhất định sẽ trêu chọc một câu: ‘"Muốn học được bản lĩnh, buổi tối phải ngủ với thầy rồi.’"

Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, Jack cầm bát đũa rồi dặn dò Nhuế Nhất Hòa: "Ăn nhiều một chút, buổi tối học tập tốn rất nhiều thể lực đấy."



Nhuế Nhất Hòa: "..."

Mike nho nhã lườm Jack một cái rồi dịu dàng nói với cháu gái: "Đừng lo lắng, tí nữa đói bụng vẫn có thể xuống đây ăn bữa khuya."

Nhuế Nhất Hòa: "..." Thôi được rồi.

Dùng xong bữa tối cũng coi như vui vẻ, ba người họ đi tới tầng hai mươi hai. Tòa cao ốc đầy hơi thở khoa học kỹ thuật này có tổng cộng chín mươi chín tầng, từ tầng sáu mươi trở lên muốn đi lên cần phải có quyền hạn. Văn phòng Mike ở tầng ba mươi sáu, nên dĩ nhiên Jack - một trong những tiểu đội trưởng thuộc quyền quản lý trực tiếp của ông ấy cũng có văn phòng ở tầng ba mươi sáu.

Còn về phần Nhuế Nhất Hòa, cô vẫn chưa có văn phòng riêng, có điều vách ngăn chỗ ngồi làm việc của cô đã được chuẩn bị xong.

Tầng hai mươi hai, người phụ nữ tinh anh vừa mới gặp mặt lúc nãy như thể đã biết họ sắp đến từ lâu, đang đứng chờ bọn họ. Cô ấy đã đổi một bộ quần áo khác, mặc dù vẫn là một bộ trang phục công sở, nhưng màu sắc và phong cách đã thay đổi, trên mũi là một chiếc kính gọng vàng, giày cao gót dưới chân cũng thay từ màu đen sang trắng.

"Đại đội trưởng, anh Jack, đã lâu không gặp." Người phụ nữ cười với Nhuế Nhất Hòa, đưa tay ra: "Lần đầu gặp mặt, cô có thể gọi tôi là Thứ Ba. Mời đi theo tôi."

Nhuế Nhất Hòa bắt tay cô ấy: "Lần đầu gặp mặt sao?"

"Người dưới lầu là chị của tôi, sau này cô còn có thể nhìn thấy ba người em gái khác của tôi nữa. Chúng tôi là bào thai sinh năm."

Nhuế Nhất Hòa nhịn không được ‘ồ’ trong lòng một tiếng. Song sinh không hiếm thấy, cô cũng từng gặp sinh ba, còn sinh năm thì chỉ mới nghe nói thôi.

"Chị của cô có phải tên Thứ Hai hay không?"

"Không, tên chị ấy là Monday... Tôi nói giỡn thôi."

Cô gái tên Thứ Ba này nói đùa một chuyện cười nhạt nhẽo, tiếp đó cô ấy dẫn Nhuế Nhất Hòa đi vào trong một căn phòng thuần trắng, bên trong có một thiết bị thoạt nhìn rất giống với ghế mát xa, bên cạnh là một bàn điều khiển. Nhuế Nhất Hòa không cần phải nghĩ ngợi, chắc chắn chiếc ghế mát xa này là chuẩn bị cho cô.

Nhuế Nhất Hòa thả lỏng nằm lên ghế, đã vượt qua cửa ải khó khăn, cô không cảm thấy người bên cạnh sẽ làm hại mình.

Có hai sợi dây vươn ra từ chiếc ghế mát xa, chui vào trong huyệt thái dương của Nhuế Nhất Hòa, mang đến cảm giác hơi tê dại.

Thứ Ba điều chỉnh máy móc, Jack tóc đen mở miệng hỏi cô với vẻ mặt đầy hứng thú: "Cô muốn học gì trước? Nhu đạo, đao pháp hay kiến thức về vũ khí?"

Nhuế Nhất Hòa nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Kiến thức về vũ khí đi."



Thứ Ba từ trên bàn điều khiển lấy ra một chiếc usb rồi cắm vào trong rãnh. Nhuế Nhất Hòa nhìn chữ "đang tải" xuất hiện trên màn hình của bàn điều khiển, ngay sau đó rất nhiều thông tin lẫn lộn bị nhét vào trong đầu cô, chúng lại tự động phân loại một cách nhanh chóng.

Thứ Ba hỏi: "Có thể tiếp tục không?"

Nhuế Nhất Hòa gật đầu, nói không vấn đề gì.

Chuyện này thật sự rất hạnh phúc, tri thức có thể được truyền trực tiếp vào trong đầu.

Thật đấy, đột nhiên Nhuế Nhất Hòa chợt không còn cảm thấy ngưỡng mộ Đan Tiểu Dã, người đã gặp qua là nhớ nữa.

Trên trán của Nhuế Nhất Hòa từ từ đổ mồ hôi, cô thấy thao tác của Thứ Ba rất thành thạo, chỉ biết đây là ‘huấn luyện’ mà mỗi thành viên mới đều phải trải qua. Kiến thức cần sao chép cũng có trình tự trước sau.

Sau hơn hai giờ, Thứ Ba đã hoàn thành thao tác.

Nhuế Nhất Hòa đề nghị: "Cô có thể sao chép toàn bộ kiến thức trung học cho tôi không, trình độ đủ để tôi thi vào đại học Lục Châu là được."

Buổi sáng Russell vẫn còn là một học sinh, đưa ra yêu cầu như vậy rất bình thường.

Cô gái tên Thứ Ba lập tức bị chọc cười, chưa kể đến kiến thức trung học không hề có tác dụng đối với thành viên của đội hộ vệ Lục Châu. Chu đáo mà nói, cô ấy cần phải tải hết kiến thức vào trong usb trước đã, sau khi sắp xếp xong rồi mới có thể chuyển cho Nhuế Nhất Hòa: "Chờ tôi chuẩn bị xong sẽ gửi tin nhắn cho cô. Ồ! Đúng rồi. Đây là huy hiệu của cô, đừng làm mất đấy."

Thứ Ba đưa cho cô một chiếc huy hiệu hình tròn treo trên sợi dây chuyền màu bạc.

Nhuế Nhất Hòa đã tiếp nhận thông tin nên biết, vật bị cô nghĩ lầm là đồng hồ quả quýt thật ra là không gian bỏ túi. Vật này được trói định với đội hộ vệ Lục Châu, tất cả vũ khí cô có thể sử dụng được đặt ở bên trong.

Nhuế Nhất Hòa nhận lấy vật đó, cô giống như trẻ con được tặng một món đồ chơi mới, ngắm nghía yêu thích đến độ không rời tay.

Mike mỉm cười, lịch sự nói lời tạm biệt với Thứ Ba.

Tối nay bọn họ ngủ ở tầng ba mươi sáu.

Mặc dù trụ sở chính là nơi làm việc, nhưng mà thường xuyên có người ngủ lại. Hoàn cảnh ở nơi đây thật ra tốt hơn rất nhiều so với nhà của Russell, ít nhất có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài.

Mike nhìn theo cháu gái vào nhà: "Chúc cháu ngủ ngon!"

Jack tóc đen luôn làm người ta không thích nổi, anh ta tiêu sái vẫy tay với Nhuế Nhất Hòa: "Nếu như cô ngủ không được có thể uống một chút thuốc ngủ. Trong phòng có đấy, ở trong ngăn kéo đầu giường."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Đoàn Tàu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook