Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 11: Lễ tang của cô La (10)

Điều Văn Hoa Bình

17/03/2022

Tháp đồng hồ màu trắng đứng sừng sững giữa bãi cỏ xanh mượt vừa được nước mưa rửa sạch, bức tường bên ngoài lấp lánh trong suốt sáng ngời, không một chút tì vết.

Ánh mắt Nhuế Nhất Hòa nhìn lướt qua bốn cây cột bên cạnh, cô phát hiện tượng đại bàng đứng trên đỉnh đã không còn dáng vẻ muốn sải cánh bay lên trời, mà là cúi người hung dữ chờ được thả ra để vồ con mồi bên dưới.

Nhuế Nhất Hòa nhất định phải đi ngang qua bên dưới cây cột này bỗng cảm thấy không thoải mái, cô chính là con mồi duy nhất ở đây.

Thời điểm tra chìa khóa mở cửa ra, thậm chí cô còn tưởng rằng bốn pho tượng chim săn mồi sẽ lập tức biến thành vật sống. Nhưng tận cho đến khi cô bước vào cửa, pho tượng cũng không hề có động tĩnh gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Khi Nhuế Nhất Hòa bước vào đại sảnh, tầm mắt khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại kia như thể lưỡi dao đang chém qua lưng cô.

Lần trước họ đến đây, những bức tượng này không có phản ứng quỷ dị như vậy.

Lần này lại có chuyện gì vậy? Bức tượng có thể cảm nhận được suy nghĩ của cô không? Một kẻ có ác ý đến gần tháp chuông sẽ đánh thức con rồng khổng lồ canh giữ kho báu...à không, là con đại bàng khổng lồ.

Vậy cô càng muốn đi vào bên trong.

La Đan đã phá hủy phòng máy... Nhuế Nhất Hòa đoán rằng cô ta đã phát hiện ra điểm mấu chốt để phá hủy vu thuật của La Lệ.

Ở đây càng khó đi vào thì càng chứng tỏ suy đoán là chính xác.

Ánh đèn trong sảnh lớn vẫn mờ mịt như cũ.

Trong góc có một bóng người, đó là một người sắp bị cô lãng quên.

Người đàn ông trung niên ăn mặc như cha xứ nghe thấy tiếng bước chân cũng không thèm ngẩng đầu lên, cứ úp mặt vào tường như thể đang đọc kinh cầu nguyện vô cùng thành kính vậy: “... Do ngươi mắc nhiều tội lỗi, giao dịch không công bằng, bất kính với nơi thần thánh đó của mình. Vì vậy ta làm ngọn lửa thuộc về ngươi thiêu đốt ngươi, khiến ngươi trở thành tro tàn trên mặt đất ngay trước mặt tất cả mọi người đang chứng kiến.”

Nhuế Nhất Hòa dừng bước lắng nghe một lát, cô phát hiện anh ta chỉ lặp đi lặp lại mấy câu này. Vì thế cô lại đi tiếp trèo lên cầu thang, ánh sáng cũng di chuyển theo nguồn sáng cô đang cầm trên tay lên phía trên, đại sảnh lại chìm trong bóng tối.

Bóng cha xứ chiếu xuống đất như thể có ý thức, vặn vẹo rồi vươn hai tay ra ...kêu cứu không tiếng động.

Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, liệu cô sẽ bị biến thành như vậy hay không?

Nhuế Nhất Hòa thở dài, cô vẫn còn cách phòng điều khiển đồng hồ một đoạn nữa nhưng đã có thể ngửi thấy mùi tanh mặn nồng nặc. Bên trong vẫn y nguyên như cũ, toàn bộ máy móc đều bị ngâm nước, bánh răng vướng rong rêu, búp bê mặt quỷ làm kim đồng hồ dịch chuyển.

Nhuế Nhất Hòa nhìn chằm chằm vào con búp bê đang làm việc tận tâm một lúc, sau đó vươn một bàn tay ra.

Một con đại bàng đáp xuống mặt đồng hồ nhưng không hề phát ra tiếng động nào. Con ngươi màu vàng dựng thẳng, tầm mắt khóa chặt lên người cô.

Nhuế Nhất Hòa thử rút tay về, nhưng con đại bàng vẫn cứ nhìn cô.

Thật là phiền phức.

Cô La không thích mùi máu của mình, cô có cần thử nhỏ một ít máu xem thử con đại bàng này sẽ có phản ứng như thế nào...

“Sếp Nhuế, nhất định không được chạm vào con búp bê..."

Giọng của Đan Tiểu Dã truyền tới từ tầng dưới, cậu ta chạy một mạch lên lầu. Cơ thể hầu như không hay luyện tập sao có thể chịu được loại vận động kịch liệt này, cậu ta chống tay lên gối thở hổn hển không thốt ra nổi một câu.

Cậu ta chạy từ ngoài lâu đài tới đây mà không hề dừng lại nghỉ ngơi.

“Con búp bê này đã bị nguyền rủa, nếu chạm phải sẽ chết người.”

Đan Tiểu Dã thở hổn hển, cảm thấy may mắn vì mình đã chạy đủ nhanh. Sếp Nhuế đều đã đưa tay ra, sao có thể tùy tiện chạm vào chứ?

"Chị cũng can đảm quá đi mất."

Vẻ ngoài của con búp bê trông thật kỳ quái!

Đừng nói là chạm vào mà ngay cả nhìn nhiều một chút cậu ta cũng không dám.

“Không phải là dũng cảm mà là cần can đảm làm thử.” Khi Nhuế Nhất Hòa nhìn lại mặt đồng hồ, cô phát hiện ra rằng con đại bàng đã không còn ở đó nữa. Cô bình tĩnh nói: "Tôi rất sốt ruột muốn vượt qua cửa này sớm một chút để có thể nhanh chóng trở về nhà."

Đan Tiểu Dã sững sờ một lúc, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Hóa ra sếp Nhuế cũng cũng sẽ sốt ruột? Chỉ với câu nói này, cậu ta đã cảm nhận được người đang đứng trước mặt này như thể từ trên trời rơi xuống, cảm giác xa cách khó mà diễn tả được bằng lời kia chợt biến mất. Trước đó tại sao cậu ta luôn cảm thấy sếp Nhuế rất bình tĩnh, điềm đạm như một vị phật đã vứt bỏ thất tình lục dục nhỉ? Một chút cũng không giống phàm nhân.

Có lẽ là do khí chất của cô, cộng thêm việc sếp Nhuế gặp phải chuyện gì đều tỏ ra rất thong dong, không hề sợ hãi một chút nào.

Bây giờ xem ra vẻ thản nhiên của sếp Nhuế cũng có giới hạn.

Trong thoáng chốc Đan Tiểu Dã không biết nên nói gì cho phải, ngượng ngùng thốt ra một câu: "Chị nhớ nhà à?"

Cậu ta cảm thấy mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn, ngốc không thể tả.

Không muốn trở về, lẽ nào lại muốn ở mãi trong phó bản chết tiệt này sao?



Nhuế Nhất Hòa: "Năm nay tôi hai mươi tám tuổi, chưa lập gia đình và còn độc thân. Từ hai năm trước tôi bắt đầu kinh doanh một quán cà phê cho nên cơm áo không thành vấn đề. Năm ngoái mẹ tôi đã nghỉ hưu, nhưng không vì lấy được lương hưu mà bỏ bê công việc mà nghỉ làm. Ba tôi bị cao huyết áp nên sức khỏe vẫn có vài bệnh vặt vãnh nọ kia.

Ba tôi có hai anh em, ông bà nội tôi mất từ

khi tôi còn rất nhỏ. Ông nội bảy mươi lăm tuổi, bà ngoại bảy mươi hai tuổi. Mẹ tôi là con gái duy nhất trong gia đình, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẽ thay bà ấy phụng dưỡng hai ông bà cụ từ lâu.

Mọi người trong gia đình tôi đều rất yêu quý tôi, mà tôi cũng rất yêu họ. Nếu tôi thực sự chết đi thì họ sẽ phải làm sao đây?”

Đan Tiểu Dã sững sờ.

Trong lòng chua xót muốn khóc, nước mắt lưng tròng.

Cậu ta cũng nhớ người thân trong gia đình và bạn bè của mình cùng với tất cả những thứ trên đời khiến bản thân lưu luyến.

"... Tôi không thể chết được."

Sau khi Nhuế Nhất Hòa nói xong, nghĩ thầm: “Mà trên đời này, cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.”

Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài, rời khỏi tháp chuông từ lâu.

Nhuế Nhất Hòa quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt quét qua con đại bàng đã được khôi phục lại dáng vẻ ban đầu trên bốn cây cột.

Còn về phần Đan Tiểu Dã... cậu ta hoàn toàn không thấy bức tượng đại bàng có vấn đề gì.

"Cậu đã đọc xong sách pháp thuật chưa?"

"Đọc xong." Đan Tiểu Dã tỉnh táo lại, nghiêm mặt nói: "Trong đó có rất nhiều nội dung quan trọng..."

Nhuế Nhất Hòa: "Vừa đi vừa nói chuyện."

Cậu ta mở cuốn sách và chỉ vào một trang trong số đó: "Vu nữ tôn thờ Vu Thần và gần gũi với thiên nhiên. Hầu hết các thần chú đều mượn sức mạnh của tự nhiên. Đây là nội dung có liên quan tới cách tăng cường phong ấn, đó chính là bôi nước hoa đã được xử lý đặc biệt lên đồ vật, cách phá giải là lại bôi nước của cùng một loại hoa này lên một lần nữa.”

Dùng cách phong ấn này thì sẽ không thể mở được hũ tro cốt từ bên trong cũng như bên ngoài.

Nhuế Nhất Hòa cũng biết rằng tất cả người chơi đều đã đi ra ngoài hái hoa loa kèn đỏ qua lời kể của Đan Tiểu Dã. Lúc đầu cũng không phải là không ai muốn nghiên cứu sách pháp thuật cùng với cậu ta, nhưng phát hiện ra cậu ta vừa xem đã hết mười dòng, mình lại phải chờ người khác đọc xong một trang rồi mới lật sang trang mới thì rất lãng phí thời gian, cuối cùng họ đều biết điều ngoan ngoãn.

Chẳng mấy chốc cậu ta đã đọc xong một cuốn sách dày cộp,

Đan Tiểu Dã: "Vu nữ có ba bảo vật, phong ấn, hiến tế vật sống, búp bê nguyền rủa."

Nhuế Nhất Hòa nghĩ thầm, đây chắc chắn không phải là những gì cuốn sách đã nhắc tới mà là Đan Tiểu Dã tự mình tổng kết lại.

Vừa rồi mới nói tác dụng lớn nhất của phong ấn chính là trấn áp oán linh.

"Việc thờ cúng những bông hoa loa kèn đỏ là một trò lừa đảo. Những kẻ làm như vậy đồng nghĩa với việc thừa nhận thân phận của vật sống. Mỗi đêm La Đan sẽ đến tìm em gái mình để trả thù, còn cô La sẽ hiến tế vật sống để xua đuổi oán khí của chị mình. Như vậy người chết dưới tay La Đan ngày càng nhiều, ngược lại oán khí càng giảm đi.”

Vậy nên tên ngốc cứ thế mà mất mạng.

Tuy nhiên việc cậu ta là người đầu tiên bị lựa chọn làm tế phẩm, nhất định vẫn còn lý do khác.

Chẳng hạn như cậu ta thờ cúng hoa loa kèn đỏ nhiều nhất, cũng là người đầu tiên thờ cúng hoa này.

Nhuế Nhất Hòa cũng không biết được rốt cuộc tại sao lại lựa chọn cậu ta.

Còn về phần Tiểu Viên, cái chết của cô ấy chắc chắn cũng có liên quan đến việc thờ cúng hoa loa kèn đỏ này. Tổng cộng có ba người đi vào trong phòng của La Lệ, đều lây dính mùi tro cốt. Nhưng chỉ có cô ấy thờ cúng hoa đỏ, bị La Đan tưởng rằng là người trợ giúp cho em gái mình, tức giận mà gϊếŧ chết cô ấy.

Đan Tiểu Dã lại bình an vô sự.

Điều này đã chứng thực được suy đoán trước đó của Nhuế Nhất Hòa.

“Oán khí của La Đan càng nhạt đi thì ngài Raymond bị nhập xác sẽ càng an toàn hơn.” Đan Tiểu Dã nói: “Thật ra cô La trông kỳ lạ lại cực đoan như một kẻ điên lại rất yêu ngài Raymond.”

Chuyện này cũng chẳng có gì để nói.

Cô La muốn gϊếŧ ngài Raymond vô cùng dễ dàng, nhưng khi bị ngược đãi cô ta không bao giờ chống trả. Cách xử lý oán linh đơn giản nhất chính là trực tiếp thiêu chết ngài Raymond, La Đan nhập vào người cũng sẽ xong đời cùng với anh ta.

Nhưng đối với cô La mà nói, La Đan là chuột còn ngài Raymond lại là bình ngọc, cô ta làm nhiều việc như vậy cũng chỉ vì sợ con chuột làm vỡ bình.

"Còn về chuyện búp bê nguyền rủa, trong sách không mô tả việc chế tạo ra hay hóa giải. Vu nữ cực lắm mới phải dùng đến vu thuật, ghê gớm tới mức chỉ cần động tới nó sẽ gặp phải chuyện không may.” Đan Tiểu Dã đè thấp giọng nói: “Em cho rằng chuyện đen đủi trong phó bản có lẽ chính là chết.”



Nhuế Nhất Hòa: "Còn gì nữa không?"

Đan Tiểu Dã: "Có, em nghĩ có một câu rất quan trọng... Vu thuật bị hóa giải, Vu nữ nhất định sẽ bị phản phệ nghiêm trọng.”

"Rất tốt."

Nhuế Nhất Hòa bật cười khi nghe thấy câu này.

Tiếp theo, Đan Tiểu Dã đã trông thấy sếp Nhuế đi đến kho chứa đồ của lâu đài để tìm dụng cụ tiện dụng, gỡ bỏ tất cả những bức tranh đã đóng lên tường rồi giẫm lên khung tranh sau đó ném ra ngoài cánh cửa nhỏ cạnh bếp.

Trước khi trời tối, tất cả những người chơi đều quay trở lại đại sảnh của lâu đài thì phát hiện trên tường có mấy lỗ đen, còn bị dọa giật nảy mình.

"Có chuyện gì vậy?"

Nhuế Nhất Hòa làm bộ không nghe thấy, Đan Tiểu Dã không biết phải trả lời ra sao, chỉ cúi đầu mặc kệ họ hỏi.

"Thôi bỏ đi." Chị Kỷ đặt một bó hoa loa kèn đỏ lên bàn: "Nghiền nát hoa ra trước đã."

Những bông hoa vừa mới hái ngày hôm qua, hôm nay không thể nào đã mọc lại được. Vì vậy lần hái hoa này ít hơn rất nhiều so với hôm qua, mà cũng mất nhiều thời gian hơn.

Quản gia bưng đĩa thức ăn lên, anh ta xuất hiện trong lâu đài cùng một thời gian với ngày hôm qua, cực kỳ đúng giờ không thừa thiếu một giây sau đó lắc chuông.

Điều khiến người ta kinh ngạc là cô La cũng xuống lầu.

Cô ta đã thay một bộ trang phục khác, cũng là một chiếc váy dài cực kỳ tinh xảo và lộng lẫy. Chiếc váy dài mặc buổi trưa trong mật đạo đã dính bẩn còn bị rách nữa. Cô ta ngồi ở tận cuối chiếc bàn dài, đôi mắt nhìn đăm đăm vào Nhuế Nhất Hòa, chậm rãi ăn một lát bánh mì khô.

"Cô đã đến tháp chuông rồi à?"

Cô La bỗng lên tiếng, trong bầu không khí vô cùng im ắng này bỗng đột ngột vang lên âm thanh, khiến những người chơi đều lần lượt cứng đờ cả người.

Nhuế Nhất Hòa: "Ừ, tôi cũng phát hiện ra mấy thứ khá thú vị."

"Bên trong đó rất nguy hiểm. Thật may là cô không có chuyện gì." Cô La khẽ mỉm cười đầy dịu dàng, giọng điệu cũng rất nhã nhặn: “Cô ấy à! Nếu quá dễ dàng chết đi mà chưa bị lăn lộn gì… thì sẽ khiến tôi buồn đó.”

Lời này của cô ta lại làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.

Nhuế Nhất Hòa: "Cô đừng cười như vậy, tôi sởn gai ốc khắp người rồi."

Cô La càng mỉm cười dịu dàng và vui vẻ hơn.

"Cô…"

"Có phải cô rất sợ hãi không?"

Nhuế Nhất Hòa ngắt lời cô ta rồi nói với giọng chắc nịch: "Tôi đến tháp chuông nên khiến cô cảm thấy hoảng sợ."

Nụ cười trên khuôn mặt của cô La chợt cứng đờ.

Anh quản gia tiến lên trước một bước rồi im lặng không nói.

Vẻ mặt cô La sa sầm rồi nhấc váy rời đi.

Đan Tiểu Dã hít một hơi, mới nhận ra rằng vừa rồi mình quên cả thở. Nhìn những người khác, tình trạng cũng giống hệt với cậu ta.

Đây mà gọi là dùng bữa à! Rõ ràng là tổn thọ mà.

Sau bữa tối, những người chơi trao đổi về kế hoạch chiến đấu.

Trước hết, cần chắc chắn rằng cô La không trốn ở chỗ tối nghe trộm... Bây giờ đã có thể thấy được lợi ích của việc gỡ bỏ các bức tranh treo tường rồi. Vừa nhìn thoáng qua là đã biết có ai trốn trong mật đạo hay không. Nếu không chỉ cần cô La ngồi xổm trong đó… cách một bức tranh là đã có thể nghe thấy hết tất cả, người chơi hoàn toàn không phòng bị.

Chị Kỷ: "Ngày mai cô La và Raymond sẽ xuống lầu, chúng tôi lập tức đi lên ăn trộm hũ tro cốt."

Nhuế Nhất Hòa: "Nhỡ đâu cô ta ôm hũ tro cốt kết hôn thì sao?"

Chị Kỷ: "..."

Cũng không phải không có khả năng.

"… Em nói phải làm thế nào giờ?"

Nhuế Nhất Hòa: "Tối nay lập tức hành động."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Đoàn Tàu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook