Vô Hạn: Dựa Vào Điểm Tích Lũy Kéo Dài Mạng Sống
Chương 23:
Trú Trường Xuân Vãn
10/11/2024
"À..." Một lát sau, giọng nói của người đàn ông vang lên, trở lại sự dịu dàng ban đầu.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông lại nói, "Thế sao các cháu chưa ra vậy?"
Năm người lại trợn mắt nhìn Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm: "Chúng cháu muốn xâu chìa khóa lại, nhưng ở đây quá tối, xâu chậm."
"Ồ..."
Rồi không nói gì nữa, nhưng cũng không nghe thấy tiếng bước chân đi xa.
"Còn cần tìm gì nữa không?" Diệp Nhiễm dùng khẩu hình hỏi bọn họ.
Mấy người lắc đầu, nhưng không ai dám động, vì không biết người "ở" ngoài có còn ở đó không.
"Đi rồi à?" Hà Giai Doanh dùng khẩu hình hỏi Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm nghiêng tai nghe, đột nhiên lại gọi một tiếng, "Chú ơi!"
Những người khác bị tiếng gọi của cô làm giật mình.
"Các cháu định ra chưa?" Quả nhiên người đàn ông trung niên này chưa đi!!
"Chú ơi, đèn ở lớp học của chúng cháu làm thế nào cũng không bật được, chú có thể giúp chúng cháu đi xem được không?"
"...Các cháu ở tầng mấy?"
"Tầng năm."
"Vậy để chú đi xem, các cháu mau ra nhé!"
Tiếng bước chân của người đàn ông ngoài cửa dần dần xa dần.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng cũng đi rồi..."
Để chắc chắn, vài người đợi thêm một lúc rồi gọi lớn một tiếng, bên ngoài không có tiếng trả lời, lúc này mới đứng dậy.
Lần này vẫn là Diệp Nhiễm đi đầu.
Nhưng lúc bọn họ mở cửa ra, một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ, mặt tái nhợt pha chút tím bầm, đứng thẳng tắp trước cửa, cười híp mắt nhìn bọn họ.
"Cuối cùng các cháu cũng ra rồi..."
Còn cưa nói dứt lời, ông ta đột nhiên trợn mắt, lộ ra đôi tròng mắt lệch lạc, giật giật, miệng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn càng mở rộng ra, lao thẳng về phía bọn họ.
Hóa ra lúc nãy ông ta giả vờ đi xa để lừa bọn họ ra ngoài! Quả nhiên lời ma quỷ không thể tin được!!
Nhưng Diệp Nhiễm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cô nhanh chóng ném hộp thuốc lá đã châm lửa vào miệng lớn đang tiến lại gần của ông ta.
"Á ————!!!!" Ngọn lửa vào miệng ông ta, rồi theo cổ họng trôi xuống cơ thể.
Người đàn ông phát ra tiếng kêu đau đớn, dùng sức nắm lấy hai bên mặt, toàn thân bắt đầu tan chảy từ đầu, làn da lộ ra biến thành thứ giống như bùn đen, từng lớp từng lớp trào ra, ngũ quan, tai không còn hình dạng, tròng mắt rơi xuống từ hốc mắt đang tan chảy.
"Chạy!"
Tận dụng lúc ông ta đau đớn lùi lại, Diệp Nhiễm dẫn mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng bảo vệ, lao về phía bên kia hành lang.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp hành lang, vô cùng rợn người.
Mỗi người đều chạy hết sức, chạy mạnh khiến lồng ngực Diệp Nhiễm bắt đầu đau nhói, cổ họng dâng lên một chút vị tanh.
Cô quay đầu lại, người đàn ông đã tan chảy chỉ còn lại nửa thân dưới, trên mặt đất là một vũng bùn lớn, bụng ông ta chìm trong đó, cánh tay và đầu phía trên vẫn đang giãy giụa dữ dội.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông lại nói, "Thế sao các cháu chưa ra vậy?"
Năm người lại trợn mắt nhìn Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm: "Chúng cháu muốn xâu chìa khóa lại, nhưng ở đây quá tối, xâu chậm."
"Ồ..."
Rồi không nói gì nữa, nhưng cũng không nghe thấy tiếng bước chân đi xa.
"Còn cần tìm gì nữa không?" Diệp Nhiễm dùng khẩu hình hỏi bọn họ.
Mấy người lắc đầu, nhưng không ai dám động, vì không biết người "ở" ngoài có còn ở đó không.
"Đi rồi à?" Hà Giai Doanh dùng khẩu hình hỏi Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm nghiêng tai nghe, đột nhiên lại gọi một tiếng, "Chú ơi!"
Những người khác bị tiếng gọi của cô làm giật mình.
"Các cháu định ra chưa?" Quả nhiên người đàn ông trung niên này chưa đi!!
"Chú ơi, đèn ở lớp học của chúng cháu làm thế nào cũng không bật được, chú có thể giúp chúng cháu đi xem được không?"
"...Các cháu ở tầng mấy?"
"Tầng năm."
"Vậy để chú đi xem, các cháu mau ra nhé!"
Tiếng bước chân của người đàn ông ngoài cửa dần dần xa dần.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng cũng đi rồi..."
Để chắc chắn, vài người đợi thêm một lúc rồi gọi lớn một tiếng, bên ngoài không có tiếng trả lời, lúc này mới đứng dậy.
Lần này vẫn là Diệp Nhiễm đi đầu.
Nhưng lúc bọn họ mở cửa ra, một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ, mặt tái nhợt pha chút tím bầm, đứng thẳng tắp trước cửa, cười híp mắt nhìn bọn họ.
"Cuối cùng các cháu cũng ra rồi..."
Còn cưa nói dứt lời, ông ta đột nhiên trợn mắt, lộ ra đôi tròng mắt lệch lạc, giật giật, miệng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn càng mở rộng ra, lao thẳng về phía bọn họ.
Hóa ra lúc nãy ông ta giả vờ đi xa để lừa bọn họ ra ngoài! Quả nhiên lời ma quỷ không thể tin được!!
Nhưng Diệp Nhiễm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cô nhanh chóng ném hộp thuốc lá đã châm lửa vào miệng lớn đang tiến lại gần của ông ta.
"Á ————!!!!" Ngọn lửa vào miệng ông ta, rồi theo cổ họng trôi xuống cơ thể.
Người đàn ông phát ra tiếng kêu đau đớn, dùng sức nắm lấy hai bên mặt, toàn thân bắt đầu tan chảy từ đầu, làn da lộ ra biến thành thứ giống như bùn đen, từng lớp từng lớp trào ra, ngũ quan, tai không còn hình dạng, tròng mắt rơi xuống từ hốc mắt đang tan chảy.
"Chạy!"
Tận dụng lúc ông ta đau đớn lùi lại, Diệp Nhiễm dẫn mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng bảo vệ, lao về phía bên kia hành lang.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp hành lang, vô cùng rợn người.
Mỗi người đều chạy hết sức, chạy mạnh khiến lồng ngực Diệp Nhiễm bắt đầu đau nhói, cổ họng dâng lên một chút vị tanh.
Cô quay đầu lại, người đàn ông đã tan chảy chỉ còn lại nửa thân dưới, trên mặt đất là một vũng bùn lớn, bụng ông ta chìm trong đó, cánh tay và đầu phía trên vẫn đang giãy giụa dữ dội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.