Vô Hạn Khủng Bố

Quyển 18 - Chương 9: Ác ma viễn cổ và trở về (5)

Zzhty

04/04/2013

Lại nói quái vật kia sử ra đại thần thông làm ngừng thời gian nhưng nó dù sao cũng chỉ là Vu chứ không phải Thánh nhân, sử dụng thần thông như vậy đã là cực hạn của nó rồi, muốn khống chế hoàn toàn căn bản là chuyện không thể xảy ra, vì thế mới để cho Trịnh Xá có một tia cơ hội chạy thoát. Đương nhiên, Trịnh Xá thân đang trong thời gian ngưng đọng không thể biết được những chuyện này, chỉ có Sở Hiên mới có thể tính toán tham gia vào.

Sở Hiên bay lên không trung, tòa lâu đài hoàng cung ở ngay dưới chân hắn, một tay hắn cầm coilgun, ánh mắt đầy vẻ cuồng nhiệt. Lúc này, tín niệm lực của hắn đã được khởi động hoàn toàn, hơn nữa còn đạt tới cực hạn sức mạnh mà trước mắt hắn có thể sử dụng, cũng tức là trạng thái mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư sơ cấp.

- Ta nhất định có thể bắn xuyên tới vực sâu không đáy, nhất định có thể bắn tới! Nhất định có thể!

Sở Hiên thần tình cuồng nhiệt, hét lớn, khẩu coilgun lập tức tỏa ra quang mang vạn trượng, kịch liệt hơn tất cả mọi lần sử dụng tín niệm lực trước đó. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian xung quanh Sở Hiên phảng phất như đều ngừng lại, tất cả ánh sáng tập trung lên miệng súng. Theo ánh sáng tụ hợp, tín niệm lực cuối cùng cũng khởi động, ầm một tiếng vang dội, đạn coilgun mang theo ánh sáng cùng bắn ra. Viên đạn nhìn chỉ có vài milimet, uy lực hữu hạn nhưng khi nó bắn trúng mặt đất, luồng ánh sáng cũng đồng thời bộc phát...

Vương Hiệp ở đằng xa vẫn đang khẩn trường nhìn lên trời, đến khi Sở Hiên sử dụng tín niệm lực, hắn mới chứng kiến một luồng ánh sáng bắn thẳng xuống đất. Luồng sáng vừa chạm vào mặt đất lập tức bừng lên quang mang chói chang như mặt trời, khiến cho Vương Hiệp lóa cả mắt. Không đợi ánh sáng đó nhạt đi, mặt đất đã bắt đầu chấn động kịch liệt, giống như có động đất cực mạnh cấp tám, cấp chín, Vương Hiệp không kịp đề phòng cũng bị đẩy ngã xuống đất. Đến khi cả chấn động lẫn ánh sáng đều biến mất, Vương Hiệp mới đứng dậy nhìn ra xa, từ chỗ hắn có thể chứng kiến trên mặt đất đã hình thành một hố lớn, đường kích tới hơn hai trăm mét, không biết là sâu đến mức nào. Uy lực một phát súng này không ngờ lại mạnh đến vậy, không, nói chính xác là uy lực của tín niệm lực không ngờ lại mạnh đến vậy.

- Đúng là quá kinh khủng, sức mạnh của phát súng này dù là mười quả tên lửa hạt nhân mini cũng không bì được! Sở Hiên chẳng lẽ đã mạnh hơn cả Trịnh Xá rồi sao?

Vương Hiệp há hốc miệng, lẩm bẩm tự nói mấy câu, rồi mới đột nhiên hét lên:

- Đúng rồi, là tín niệm lực. Mẹ nó, tín niệm lực không phải là từ tiêu hao sức sống sao? Sở Hiên sử dụng sức mạnh lớn như vậy, tính mạng hắn...

Trong lúc nói, Vương Hiệp lập tức lấy Goblin glider ra, muốn bay tới chỗ Sở hiên, nhưng hắn còn chưa kịp bay lên, xung quanh chợt tối sầm lại. Một vật thể to lớn bay vọt qua phía trên đầu hắn khoảng năm, sáu mét, áp lực gió cực mạnh làm hắn không thể bay lên nổi, đồng thời, một bóng người vừa kêu gào vừa rơi xuống, cuối cùng thì đè cho cả hắn lẫn glider cùng ngã ra đất.

- ...Trình Khiếu, ngươi đè lên người ta đau quá...

- Xin lỗi, tự dưng bị ném xuống, ta nhất thời cũng không có sức động đậy. Yên tâm đi, trọng lượng ta tối đa chỉ có năm mươi mấy cân thôi, ngươi không phải chỉ có thế thôi mà cũng không chịu nổi chứ?

- Dù nói như vậy... Nhưng bị năm mấy cân đè bẹp xuống đất ngươi sẽ không cảm thấy đau sao? Mau tránh ra đi!

Tạm thời không nhắc đến Vương Hiệp vừa quát mắng vừa đẩy Trình Khiếu ra, ở bên kia, hắc long to lớn từ xa bay tới, tốc độ của nó thật sự quá nhanh, cũng không biết có phải là kết quả sử dụng năng lượng long tộc hay không. Nếu như xét theo vật lý học, vỗ cánh một cái đã bay xa mấy trăm mét, tốc độ như vậy tuyệt đối không thể tồn tại ở loại thằn lằn khổng lồ này.

Con hắc long to lớn cũng không chần chừ, khi bay tới phía trên hoàng cung, nó trực tiếp cúi người lao xuống, chui vào trong cái hang Sở Hiên dùng tín niệm lực bắn ra. Chỉ thấy nó vung trảo lên, bắt trúng một người đầu tóc bạc trắng, người này chính là Sở Hiên do sử dụng tín niệm lực tiêu hao quá lớn mà đã hôn mê. Con rồng cũng không ngừng lại chút nào, bắt lấy Sở Hiên xong liền tiếp tục lao xuống phía dưới.

Quay lại với lúc Sở Hiên sử dụng tín niệm lực, viên đạn coilgun mang theo tín niệm lực xuyên xuống lòng đất, cùng lúc bắn ra phát súng này, Sở Hiên cũng xác định được một chuyện mà hắn vẫn luôn phỏng đoán, đó chính là sức mạnh cực hạn của λ-drive và tiêu hao năng lượng.

Từ lâu trước đây, Sở Hiên đã bắt đầu nghiên cứu một cách có hệ thống thuộc tính cường hóa của mình, tín niệm lực λ-drive, phương thức phát sinh sức mạnh. Đáng tiếc là hắn không có rất nhiều công cụ thiết bị cần thiết, những trang thiết bị cấp cao này tầng hầm không thể sinh ra được, chỉ có thể hoán đổi từ chỗ Chủ Thần. Sở Hiên từ đầu đã không có nhiều điểm thưởng và chi tiết kịch tình như vậy, đến khi hắn hoán đổi được các thiết bị đó thì lại lấy được công pháp và đạo cụ tu chân, cần phải ưu tiên phá giải, do đó đến tận bây giờ hắn vẫn không có thiết bị tương ứng để nghiên cứu tín niệm lực, chỉ có thể dùng phỏng đoán.

Tín niệm lực λ-drive mạnh mẽ vô cùng, hơn nữa sau khi sử dụng còn có thể phá vỡ một số định luật vật lý, ví dụ như Sở Hiên đã từng lấy thân trần chắn trước chùm tia laser. Thứ mà loại sức mạnh này cần chỉ vỏn vẹn là “ngươi tin tưởng có thể”, chỉ cần ngươi có thể tin tưởng bản thân có thể làm được, vậy thì không cần biết chuyện đó có hoang đường đến mức nào cũng đều có thể thành công. Đương nhiên, bỏ ra sinh mệnh lực tương đương để triệt tiêu gánh nặng cũng có thể giải thích được.



Chỉ là nói thì đơn giản, làm mới khó, do ý thức không phải máy móc, cũng không thể giống như máy móc đã nhận định là có thể tin tưởng tuyệt đối. Người càng có trí tuệ thì lại càng khó phát huy được sức mạnh này, cho dù có tự thôi miên mình thành loại người cuồng nhiệt hoặc là thanh niên máu nóng thì tận sâu trong nội tâm vẫn sẽ này sinh dao động với hành vi của mình. Cho dù chỉ có một tia dao động thôi cũng sẽ hạ thấp tín niệm lực, thậm chí là hoàn toàn triệt tiêu nó, lấy ví dụ như thế này, một người bệnh cầm cùng tên bắn mặt trăng, muốn hắn tin tưởng mình có thể bắn xuyên mặt trăng, loại tự tin này cho dù thế nào cũng không thể tồn tại, kể cả dùng thôi miên cũng sẽ nảy sinh dao động. Chính vì thế, tín niệm lực cực kỳ khó phát động, đây cũng là phương hướng mà Sở Hiên vẫn luôn thăm dò, làm thế nào phát huy được tín niệm lực đến cực hạn.

Điểm thứ hai là suy đoán thuần túy, phương thức công kích mạnh mẽ như tín niệm lực không thể không tiêu hao năng lượng mà vẫn phát ra được. Mà mỗi lần tổn thất sinh mệnh, chiếu theo định luật bảo toàn năng lượng căn bản không thể tạo ra toàn bộ năng lượng của tín niệm lực, do đó tiêu hao sức sống rất có khả năng là để gánh chịu sức phản phệ của tín niệm lực, năng lượng thật sự hẳn là tới từ năng lượng lưu động trong không gian. Lần này Sở Hiên khai mở hoàn toàn tín niệm lực, từ trên trời cao bắn một phát súng xuyên sâu xuống đất mấy trăm mét tới tận vực sâu không đáy, sức mạnh như vậy đã đủ để chứng minh năng lượng của tín niệm lực không hề tới từ sinh mệnh lực mà là từ năng lượng lưu động tồn tại trong không gian rộng lớn xung quanh. Cứ như vậy, một tác dụng khác mà Sở Hiên phỏng đoán với chiêu thức này cuối cùng cũng đã được xác định, chuyện này tạm thời chưa bàn tới. Sở Hiên không biết rằng khi hắn liều mạng bắn ra một đòn cực mạnh này, cho dù tiêu hao sinh mệnh lực chỉ là để gánh chịu lực lượng thì cũng không thể chịu đựng nổi sức phản phệ của chiêu này, lập tức hôn mê đi, nếu không có cự long màu đen bắt lấy hắn thì tác dụng cuối cùng gì đó cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.

Bố cục cho trận đánh cuối cùng tạm thời không nói, quay lại chuyện chính, đang nói tới việc thần thông của quái vật không trọn vẹn, khi tạm dừng lại thời gian thì thời gian của bản thân nó cũng trở nên chậm chạp. Khi quái vật dần dần tách xa khỏi Trịnh Xá, những căn tự ký hiệu quanh người nó lại từ từ sang lên, có vẻ như đang muốn dùng loại năng lực nào đó để giết chết hắn. Tính từ lúc quái vật sử dụng sức mạnh đình chỉ thời gian đến giờ đã được vài phút, Trịnh Xá cùng mọi thứ xung quanh vẫn hoàn toàn bất động thì đột nhiên, xuất hiện một luồng ánh sáng từ trên không bắn xuống. Luồng ánh sáng dùng tốc độ cực cao bắn tới cách quái vật khoảng trăm mét tiếp đó nổ tung, năng lượng hỗn loạn khổng lồ tràn ra khắp bốn phía. Năng lượng quanh người quái vật đều tồn tại dưới dạng văn tự ký hiệu tổ hợp như bảng mạch điện tử, một khi bị đánh tan thần thông của nó liền lập tức biến mất, dù sao nó cũng không phải Thánh nhân, không thể ngăn cản đòn đột phá trong chớp mắt này.

Chỉ trong khoảnh khắc, một tiếng nổ cực mạnh vang lên, mặt đất xuất hiện một rãnh lớn rộng hơn mười mét, dài hơn trăm mét, chính là do một đao của Trịnh Xá chém xuống tạo thành.

Trịnh Xá cũng phản ứng cực nhanh, hắn đột nhiên phát hiện con quái vật không còn ở dưới đao mình nữa mà đã dịch sang bên cạnh người hơn mười mét. Trịnh Xá thoáng sửng sốt một chút rồi đạp mạnh chân, mặt đất lập tức bùng lên một đám mây hình nấm nhỏ, giây tiếp theo, Trịnh Xá đã cầm Hổ hồn đao xuyên qua cơ thể quái vật, phá thủng ngực nó thành một lỗ lớn rộng vài mét.

Quái vật gào lên một tiếng thảm thiết, văn tự ký hiệu quanh người không ngờ lại từ từ tụ họp, Trịnh Xá mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng những văn tự ký hiệu quanh người quái vật đã vỡ nát, hắn sao có thể để nó khôi phục lại sức chiến đấu? Trịnh Xá lập tức đạp mạnh vào hư không, cả người phảng phất như một quả tên lửa bắn ngược trở lại, ầm một tiếng, đâm vỡ tan ánh sáng tâm linh của quái vật. Phương thức tấn công thật dã man, hắn cũng không dùng ánh sáng tâm linh của mình để trung hòa mà trực tiếp đâm nát tầng bảo vệ đó, lại tạo thêm một lỗ hổng nữa trên người quái vật.

Quái vật cực kỳ khổ sở, chỉ trong một hai giây ngắn ngủi trên người nó đã xuất hiện hai cái lỗ lớn, có thể thấy là con quái vật này hẳn là thuộc loại Vu chuyên sử dụng kỹ năng ma pháp truyền thuyết. Mặc dù thân thể nó to lớn cả trăm mét, chiến đấu bằng thân thể không thể kém cỏi, nhưng Trịnh Xá lúc này khởi động Hồng hoang, khai thiên tích địa, sức chiến đấu thân thể giống như hủy thiên diệt địa, nó căn bản là đến tốc độ của hắn cũng không theo kịp, cứ tiếp tục thế này, trước khi năng lượng xung quanh bình tĩnh lại nó đã bị giết chết rồi. Bị ép bất đắc dĩ, quái vật không ngờ lại mở rộng chín cái miệng, phun ra chất độc màu xanh lục về phía Trịnh Xá.

Trịnh Xá sao lại phải e ngại chất độc? Đến cả dịch thể ăn mòn của Alien hắn còn không sợ, lập tức vung đao chém tan luồng chất độc, một lần nữa đâm vỡ màn ánh sáng tâm linh, tạo thêm một lỗ hổng trên người quái vật... Chỉ có điều, không phẩy mấy giây sau, trong chớp mắt lúc Trịnh Xá xuyên qua người quái vật, bản năng của hắn lại cảm giác được nguy hiểm. Mấy giọt chất độc rơi xuống ngực vào và một bên đùi hắn, loại chất độc này không biết do thứ gì tạo thành, không ngờ trong nháy mắt đã ăn mòn vào trong, với tố chất thân thể của Trịnh Xá vậy mà cũng không ngăn cản nổi. Chỉ có hai ba giọt mà chưa đến nửa giây đã ăn mòn thủng ngực phải Trịnh Xá, tiếp đó do rất nhiều máu tươi hòa tan vào mới khiến sự ăn mòn chậm lại nhưng dù như vậy thì phổi phải của hắn cũng đã hoàn toàn biến mất.

Một bên đùi cũng giống như vậy, bị ăn mòn sạch sẽ từ giữa chân, một nửa rơi xuống đất, nửa còn lại tiếp tục bị ăn mòn từ từ lên trên. Loại chất độc này không ngờ lại mãnh liệt đến mức chưa ăn mòn hoàn toàn thân thể hắn thì chưa thôi, chuyện này không khỏi quá khoa trương rồi.

Bất quá nhìn quái vật có vẻ cũng không dễ chịu gì, chín cái miệng sau khi phun ra chất động liền ủ rũ cả xuống, cộng thêm ba lỗ hổng trống hoác lại càng thêm dọa người. Mắt thấy nó lại sắp phun ra một lần chất độc nữa, trong đầu Trịnh Xá đột nhiên vang lên âm thanh của Chủ Thần.

“Hoàn thành tình tiết kịch bản, tất cả thành viên đoàn đội nhận được 5000 điểm thưởng, một chi tiết kịch tình cấp B.”

Trịnh Xá thoáng giật mình rồi lập tức bật cười điên cuồng. Mặc dù vừa cười vừa ho ra máu nhưng hắn vẫn cố gắng vận số chân nguyên lực cùng ma lực cuối cùng để duy trì Hồng hoang, khai thiên tích địa, dưới chân đạp mạnh, lao như bay về phía lỗ hổng trên đỉnh trời.

“Quá may mắn, tuy không biết tại sao con quái vật này lại không thể sử dụng kỹ năng ma pháp nữa những vẫn quá may mắn rồi. Hơn nữa giờ lại vừa khéo hoàn thành nhiệm vụ tình tiết kịch bản, không ngờ ta vẫn có thể sống sót... Chất độc này thật quá bá đạo, hơn nữa thân thể cũng bắt đầu không chịu đựng được sức mạnh của hồng hoang khai thiên tích địa, chuẩn bị tan vỡ rồi, hy vọng ta còn kiên trì được thêm một phút nữa...”

Đối với trạng thái thân thể mình, Trịnh Xá rõ ràng hơn ai hết, khi sử dụng Hồng hoang khai thiên tích địa, thân thể hắn cuối cùng cũng bắt đầu hư hỏng, số chất độc đó chẳng qua chỉ làm gia tăng quá trình này mà thôi. Cũng may là tình tiết kịch bản hoàn thành kịp lúc, Trịnh Xá rút cuộc cũng có thể rời khỏi vực sâu không đáy này, vì thế hắn lập tức liều mạng bay tới lỗ hổng trên trời. Cho dù dù thân thể hắn mấy chục giây sau sẽ hoàn toàn hư hỏng nhưng lạc đà chết đói vẫn còn to hơn ngựa, dư lực của Hồng hoang, khai thiên tích địa cũng đủ để hắn thoát ra khỏi vực sâu không đáy này.

“Tốt! Thoát ra khỏi cái hang dưới đất này rồi, sức mạnh thôi miên trong lối vào quả nhiên đã biến mất, vậy thì... Hỏng bét!”

Trịnh Xá ở dưới vực sâu không đáy chỉ dùng sức đạp một phát, lực lượng khổng lồ đã giúp hắn bay lên cao cả chục nghìn mét đi tới thế giới bên trên. Sức mạnh đã kiệt, thân thể tiếp tục tan vỡ, lực lượng của Hồng hoang, khai thiên tích địa đã không còn được được ba phần lúc bình thường, khi hắn vừa lao ra khỏi hang thì đột nhiên một ngọn lửa cực kỳ mãnh liệt chợt ập đến trước mặt. Trịnh Xá trong lòng máy động, cuối cùng cũng nhớ ra quốc vương Galbatorix cùng con rồng khổng lồ của lão đang trấn thủ chỗ này, có điều hiện tại hắn lực cũ đã hết, không thể linh hoạt tránh né, chỉ có thể vung Hổ hồn đao dùng sức nghênh tiếp luồng lửa ấy. Hắn dù sao cũng vẫn có thể sử dụng sức mạnh Hồng hoang, khai thiên tích địa, một đao chém ra lập tức cắt đôi luồng hỏa diễm như lửa địa ngục đó, nhưng cùng lúc ấy, con rồng đen khổng lồ sau khi phun lửa không ngờ lại liều mạng chồm cả người tới, muốn ép hắn rơi xuống dưới vực sâu không đáy.



Lúc này Trịnh Xá thật sự đã tới mức đèn cạn hết dầu, chưa nói toàn thân trúng kịch độc, Hồng hoang, khai thiên tích địa cũng đã tới mức độ không thể gánh chịu, sức mạnh còn lại cũng chỉ đủ để chém thêm một đao hoặc là đã thêm một cước tiếp tục xông lên, hai đằng chỉ có thể chọn một. Trịnh Xá cơ hồ tuyệt vọng nhìn cự long áp xuống, cùng với quốc vương Galbatorix đang gào thét trên lưng nó.

- Quay về vực sâu không đáy đi! Không có con quái vật nào có thể từ nơi ta trấn giữ tiến vào thế giới loài người!

Galbatorix gầm lên, trường thương trong tay ném ra, xuyên thẳng qua bụng Trịnh Xá. Tiếp đó móng vuốt của cự long màu đen cũng bổ về phía Trịnh Xá, bóng đen to lớn bao trùm lấy hắn, giống như sự tuyệt vọng trong lòng hắn hiện tại, lần này thật sự không còn cách nào nữa.

- Grào!

Một tiếng rồng ngâm hùng hậu vang lên, từ trên cao, một con cự long màu đen lao thẳng xuống. Khi con rồng của quốc vương Galbatorix vừa mới vồ đến trịnh Xá, con cự long này cũng phát sau tới trước, xông tới bên cạnh hắn, nó gầm lên một tiếng, cắn thẳng vào chân con rồng kia. Không kịp để phòng, rồng của quốc vương bị cắn trúng, Trịnh Xá rơi ra khỏi móng vuốt của nó liền lọt vào trong trảo của con hắc long nhỏ mới tới.

Hai con rồng tự nhiên là không thể mới cắn một cái đã phân thắng bại, cự long kia cũng không chịu yếu thế, chồm lên cắn lại, hai con rồng cứ như vậy quay cuồng trong hang cắn xe lẫn nhau, hai bên đã gần tiếp cận với vực sâu không đáy.

Lại nói tới Trịnh Xá bị con rồng đen nhỏ bắt trúng, một luồng năng lượng kỳ dị chợt từ chỗ tiếp xúc truyền vào thân thể hắn. Luồng năng lượng này mạnh mẽ hùng hậu, tuy không so được được với chân nguyên lực và ma lực trong người hắn nhưng so với nội lực cùng năng lượng vampire thì lại cao hơn một tầng. Luồng năng lượng vừa truyền vào người Trịnh Xá lập tức bắt đầu chữa trị cơ thể hắn, mặc dù thân thể này đã hỏng đến mức không thể hỏng hơn, bắt đầu tan vỡ từ những thành tố cơ bản nhất nhưng có luồng sinh lực này gia nhập, tốc độ hư hỏng lập tức chậm lại, còn sức mạnh của Hồng hoang, khai thiên tích địa cũng lại có thể vận hành.

- Là cún con phải không? Mày đã lớn thật rồi hả?

Trịnh Xá trong lòng chợt động, lập tức hiểu ra năng lượng truyền vào cơ thể mình chính là năng lượng long tộc thuần túy, hơn nữa cự long tới cứu hắn cũng có màu đen tuyền, hẳn chính là rồng non mà hắn nuôi đã trưởng thành. Theo năng lượng tụ tập một lần nữa, Hồng hoang, khai thiên tích địa lại có thể phát huy, mắt thấy sắp rơi xuống vực sâu không đáy, Trịnh Xá vụt lao ra khỏi móng rồng. Chỉ thấy hắn một tay nắm long trảo, chân dùng sức đạp mạnh, kéo theo cả hắc long cùng bay lên trên không. Uy lực của Hồng hoang, khai thiên tích địa mạnh mẽ đến mức nào? Sóng xung kích cực mạnh bộc phát ra không ngờ khiến cho cả con cự long kia cũng choáng váng mất một lúc, đến khi nó cùng quốc vương Galbatorix hồi tỉnh lại thì Trịnh Xá đã kéo cự long thuận theo lỗ hổng mà Sở Hiên bắn ra lao thẳng lên trời.

- Ai ở cạnh Ma động pháo?

Trịnh Xá vừa lên trên cao lập tức điên cuồng hét lên.

Vương Hiệp cùng Trình Khiếu đã sớm đứng dậy, mấy người Zero thì đang bảo vệ công chúy tinh linh đưa người đi tới bình nguyên, rời khỏi hoàng cung, lúc này trong thủ đô đã không còn thành viên Trung Châu đội nữa. Hai người nghe thấy tiếng hét của Trịnh Xá liền gần như đồng thanh nói vào tấm thẻ kim loại màu bạc:

- Vương Hiệp (Trình Khiếu)!

- Tốt!

Trịnh Xá lúc này đang ở trên cao cách mặt đất hơn hai nghìn mét, quốc vương Galbatorix cùng cự long của lão thì vừa mới lao ra khỏi miệng hang. Chạy thoát được một mạng, Trịnh Xá vô cùng hưng phấn, quát:

- Vương Hiệp, Trình Khiếu, dùng Ma động pháo bắn chết con rồng kia đi, tình tiết kịch bản của Eragon chúng ta không thể bỏ qua được!

- A! Chúng ta rút cuộc... cũng đều sống sót

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Khủng Bố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook