Vô Hạn Khủng Bố

Quyển 10 - Chương 5: Bay tới New York

Zzhty

03/04/2013

Mọi người lại tiến vào thành phố Cairo trong thế giới The Mummy, vừa rời khỏi đây không lâu đã quay lại, tất cả đều cảm thấy tâm tình có chút quỷ dị, có điều bọn họ dù sao cũng đã quen với việc tiến vào thế giới phim kinh dị, đối với thế giới an toàn này kỳ thật cũng không có quá nhiều mâu thuẫn.

Theo chỉ đạo của Sở Hiên, mọi người dùng một ít dây thép và chất dẻo chất lượng cao do Trịnh Xá lấy từ trong Nạp giới ra, bắt đầu lắp ráp một số đồ vật. Trước kia khi sử dụng Goblin glider, tất cả chỉ đơn giản sử dụng dây thừng buộc lên, thực tế di chuyển như vậy sẽ rất đơn giản tiện lợi nhưng khi bay đường dài sẽ rất bất lợi, lúc bay cứ phải bám vào dây thừng, đặc biệt là khi thời gian kéo dài đến mấy giờ thậm chí càng lâu sẽ khiến người ta rất mệt mỏi.

Chính vì thế, Trịnh Xá đề nghị lắp ráp loại giỏ khí cầu cỡ nhỏ này, đủ chỗ cho từ ba đên năm người ngồi, hơn nữa do sử dụng vật liệu nhẹ chất lượng cao nên tổng trọng lượng chưa tới một cân, ngoài một người phải ở trên điều khiển, mỗi giỏ treo phía dưới có thể chở theo hai người, vậy là ba người sử dụng một glider, hoàn toàn có thể trực tiếp bay từ đây sang thành phố lớn ven biển của Mỹ, New York.

Trịnh Xá lại lấy trong Nạp giới ra hệ thống định vị cỡ nhỏ, nhập kinh độ và vĩ độ của New York vào, một mũi tên màu đỏ lập tức hiện lên, chỉ sang hướng tây.

Trịnh Xá quay sang Sở Hiên nói:

- Vậy ta chở Chiêm Lam và Zero, ngươi chở Bá Vương và Vương Hiệp, hệ thống dẫn đường đã chuẩn bị tốt chưa?

Sở Hiên bỏ tọt máy dẫn đường vào túi rồi đáp:

- Không thành vấn đề, vậy sẽ bay tới New York rồi tập hợp, sau đó chúng ta tới tìm mấy người O’Connell rồi sẽ tính, manh mối về mặt nạ phải lấy từ chỗ họ.

Vừa dứt lời, hắn đã bước lên glider, bay đi, nhìn bộ dạng có vẻ đã sớm không thể chờ được để rời khỏi đây.

Chiếc giỏ khí cầu hình tròn, đường kính khoảng ba mét, Chiêm Lam cùng Zero đã sớm ngồi vào trong, Trịnh Xá nhìn hai người cười cười rồi hắn cũng bước lên glider, khởi động kéo chiếc giỏ bay theo Sở Hiên. Sau khi bay ra khỏi Cairo, Trịnh Xá đặt chế độ phi hành tự động, chỉ cần cho glider bay thẳng là được, tiếp đó hắn ngồi xuống bắt đầu vận hành nội lực trong cơ thể theo lộ tuyến của Hỗn Nguyên nhất khí công.

Nếu như nói nội lực nguyên bản của Trịnh Xá là một khối năng lượng có tính ăn mòn tại đan điền thì sau khi vận hành theo lộ tuyến của Hỗn Nguyên nhất khí công, nội lực liền biến thành năng lượng thuần túy không tạp chất. Nếu nội lực trước kia còn cần hắn tập trung sức chú ý để khống chế vận hành thì năng lượng mới sinh này phảng phất như đã biến thành một bộ phận của thân thể, ý niệm vừa động là nội lực đã tới nơi, cảm giác này thật sự rất tuyệt, mặc dù hắn còn chưa thử qua sức công kích của loại nội lực này nhưng hẳn là sẽ không thua kém nội lực ăn mòn, thậm chí còn cao hơn.

Muốn tinh lọc toàn bộ nội lực hiện tại trong cơ thể thành nội lực thuần tịnh của Hỗn Nguyên nhất khí công theo như hắn tính thì đại khái cần khoảng ba mươi ngày. Đến lúc đó cả chất và lượng của nội lực đều sẽ được đề cao từ ba đến năm lần, hơn nữa nội lực sẽ tự động vận hành theo tâm pháp, tốc độ khôi phục và tăng cường đều cao hơn gấp bội, có thể nói, Hỗn Nguyên nhất khí công thật sự không làm xấu hổ danh hiệu nội lực cao cấp của nó, so với nội công câp B thì quả là một trời một vực.

Bất quá suy luận của Sở hiên lại thành lập, nếu như nói tất cả cường hóa từ cấp A trở xuống đều là dựng sào thấy bóng thì cường hóa cấp A và trên cấp A đều cần bản thân phải từ từ tiêu hóa, ít nhất với tình huống trước mắt, hắn ngoài khái niệm trực quan về tinh luyện và tăng cường nội lực thì cơ bản tố chất thân thể không có gì thay đổi lớn, đặc biệt là đối với lực lượng cùng tốc độ, chỉ có theo nội lực tinh luyện gia tăng mới từ từ được tăng cường.

Trong đầu liên tục suy nghĩ nhưng Trịnh Xá vẫn như cũ vận hành nội lực theo lộ tuyến của Hỗn Nguyên nhất khí công, chẳng bao lâu sau hắn đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, đến khi tỉnh lại liền cảm thấy một luồng gió biển trong mát thổi qua.

Lúc này, ở dưới Goblin glider là biển rộng mênh mông, đưa mắt ra xa chỉ có một màu xanh ngắt, giống như màu phỉ thúy, từ trên cao nhìn xuống khiến người ta lưu luyến khó quên, vẻ mỹ lệ của biển cả xem mãi không biết chán.

Trịnh Xá hít sâu một hơi nhìn xuống mặt biển, cùng lúc ấy, từ phía dưới truyền đến thanh âm của Chiêm Lam, cô gái này đang nhẹ nhàng ngâm một khúc ca, cũng không hát ra thành lời mà chỉ ngân nga giai điệu, âm sắc mỹ lệ nếu cẩn thận lắng nghe sẽ khiến người ta như cảm nhận được trời xanh, biển rộng, xa xăm.

Trịnh Xá nhìn về phía mấy người sở Hiên bay trước đó không xa rồi cẩn thận quan sát chiếc glider của mình, về cơ bản không có dấu vết trục trặc nào nên hắn dứt khoát nhảy xuống. Chiêm Lam vẫn đang ngâm nga, Zero thì dựa vào thành rổ nhắm mắt dưỡng thần, sau khi Trịnh Xá hạ xuống gần bên cạnh, Chiêm Lam lập tức hét lên sợ hãi, Zero phản ứng càng trực tiếp, vụt mở mắt cầm lấy súng ngắm Gauss bên cạnh, đến khi hắn thấy người kia là Trịnh Xá mới thở phào nhẹ nhõm nhưng lại cảm thấy có gì không thích hợp, tại sao Trịnh Xá lại nhảy xuống biển? Hắn cũng lập tức thiếu chút nữa thì hét lên.

Trịnh Xá nhìn vẻ mặt hai người cười hắc hắc, tiếp đó hắn trực tiếp tiến vào trạng thái Hủy diệt, bốn phía nhất thời như biến thành phim quay chậm, đến cả tốc độ hắn rơi xuống cũng càng lúc càng chậm, không khí xung quanh từ từ ngưng kết lại. Đến khi hoàn toàn tiến vào trạng thái Hủy diệt, chỉ thấy hắn bước lên không khí ngưng đọng, ung dung sử dụng Nguyệt bộ, sau mấy bước đã thuận lợi tiến vào trong rổ, mà Chiêm Lam cùng Zero vẫn đang há hốc mồm.

Trịnh Xá cười ha ha nhìn hai người, hắn còn chưa kịp mở miệng Chiêm Lam đã chụp lấy tay hắn cắn mạnh, vừa cắn vừa nức nở, bộ dạng đáng thương giống như vừa bị Trịnh Xá bắt nạt, mặc dù chính nàng đang cắn tay hắn.

Zero thở phào nhẹ nhõm, tên lạnh lùng này lập tức nhắm mắt lại, thậm chí còn nằm xuống, nghiêng người, coi như không nhìn thấy hai người Trịnh Xá.

Trịnh Xá nhất thời cười khổ, lúc này hắn cũng không dám thu tay lại, chỉ có thể để mặc cho Chiêm Lam cắn, mặc dù trên cánh tay đã xuất hiện mấy dấu răng rớm máu nhưng hắn cũng chỉ biết cười chịu khổ, dù sao thì với lực hồi phục của hắn hiện tại, sau hơn mười giây là có thể lành lặn như cũ, mà Chiêm Lam cũng đã ngừng khóc, chỉ yên lặng cắn tay hắn.

- Được rồi, cô nhóc, tay ta cũng không phải móng giò, ngươi muốn cắn thì cắn thẳng một lần đi, nhay mãi thế không thấy đau răng à?

Đến cuối cùng Trịnh Xá chỉ có thể bất đắc dĩ nói.

Chiêm Lam nhả răng ra những vẫn tóm chặt lấy tay Trịnh Xá, khớp khớp miệng rồi hỏi:

- Đau thật... Tay ngươi sao cứ như cao su vậy? Cắn kiểu gì cũng không ra?

Trịnh Xá thở ra một hơi, nói:

- Đồ ngốc, thuộc tính cường hóa của ta đã vượt xa các ngươi, nếu có thể bị răng ngươi dễ đàng cắn rách thì ngươi đã có thể cắn đứt cả thép rồi.

Chiêm Lam hơi đỏ mặt nói:

- Ngươi mới đi cắn thép ấy... Sao vừa rồi phải làm như vậy? Ta không cần biết ngươi có khinh công hay là năng lực gì khác, nhưng ngươi làm như vậy chẳng lẽ không biết sẽ làm bọn ta rất lo lắng sao?

Trịnh Xá cười cười đang định nói gì đó nhưng hắn đột nhiên nhớ tới lúc Sở Hiên đưa súng tự nhắm vào thái dương, mặc dù là đó là sau khi Sở Hiên thí nghiệm, tuyệt đối tin tưởng mới làm vậy nhưng động tác đó không nghi ngờ gì đã khiến hắn vô cùng tức giận. Bây giờ cũng vậy, mặc dù hắn tuyệt đối tin tưởng có thể sử dụng Nguyệt bộ bước lên nhưng việc này cũng sẽ khiến đồng đội hắn lo lắng, thậm chí phẫn nộ, có thể nói, cơ bản hắn đã lặp lại hành động của Sở Hiên.

Trịnh Xá yên lặng gật đầu, đáp:

- Xin lỗi, chuyện này thật sự là ta sai, ta đảm bảo lần sau sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa... Ngoài lúc gặp nguy hiểm hoặc lát nữa lại lên trên glider... Như vậy được chưa hả nhóc?

Chiêm Lam đỏ mặt, cúi đầu thì thào:

- Sao lại gọi ta là nhóc? Tên ta là Chiêm Lam, không gọi tên ta ra được sao?

Trịnh Xá cười ha ha, nói:

- Không, chỉ thấy gọi ngươi là cô nhóc thì hay hơn, ha ha ha... Vừa rồi ngươi ngâm bài gì vậy? Nghe rất có cảm giác, ngâm lại một lần dược không?

Chiêm Lam nhìn Trịnh Xá vui vẻ cười, nói:

- Khúc này tên là Thiên Không... Hì hì, cảm giác rất xa xăm phải không? Ta cũng cảm thấy vậy, ngồi đi, ta ngâm cho ngươi nghe.

Chiêm Lam nói xong liền nhắm mắt lại, bắt đầu ngân nga khúc hát, Trịnh Xá cũng nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe, tiếng ngâm quanh quẩn, quấn quít quanh hai người

Đến khi mọi người tới New York, trời đã về khuya, từ trên cao nhìn xuống, mặc dù mới chỉ là những năm ba mươi, bốn mươi nhưng nơi đây đã dần dần có hình tượng của thành phố không ngủ, khắp thành phố chỗ nào cũng lấp lánh sáng như sao trời, chỉ là ánh sáng này cũng không rực rỡ, hơn nữa các tòa nhà cao tầng cũng không dược như New York thế kỷ 21, nên mọi người cũng không cảm thấy có gì rung động, chỉ tùy tiện kiếm một bãi đất trống rồi hạ xuống.

Chờ mọi người bước xuống, Trịnh Xá thu hết hai chiếc Goblin glider và giỏ khí cầu vào trong túi không sao, dù sao lần này hắn cũng không cần mang theo nhiều vàng nên túi không gian gần như chẳng đựng gì cả ngoài một mét khối vàng để dự phòng, trong thế giới này hắn vẫn còn rất nhiều đô la Mỹ và bảng Anh, cũng đủ để mọi người tiêu xài trong thời gian dài.

Xong xuôi mọi việc, Bá Vương bỗng lên tiếng:

- Bây giờ đã muộn rồi, hay là trước tiên cứ tìm chỗ nghỉ lại đã?

Trịnh Xá gật đầu rồi bỗng quay sáng phía Chiêm Lam, nói:

- Chiêm Lam, có thể quét được vị trí của mấy người O’Connell không? Nếu lúc này họ đang ở New York thì ngươi có cách tìm được họ không?

Chiêm Lam hơi sửng sốt đáp:

- Hẳn là có thể, mặc dù dân số thành phố này quá nhiều nhưng tinh thần lực tảo miêu khác với điều tra dân số, chỉ cần tập trung vào tinh thần lực của họ là được... Nhưng mà ta không biết tinh thần lực của họ, lúc gặp nhau ta còn chưa học được kỹ năng này nên bây giờ muốn tìm ra vị trí của họ thì khó có khả năng...

Trịnh Xá thở dài, hắn nhìn sang phía Sở Hiên nói:

- Có cách nào tìm ra họ trong thời gian ngắn không? Thời đại này cũng không có máy vi tính gì gì đó.

Sở Hiên nhíu màu suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có cách, nhưng biện pháp này cần phải có một chút thời gian, mà bọn họ nhất định phải ở tại New York mới được. Như vậy đi, bây giờ trước hết chúng ta đi tìm khách sạn nghỉ ngơi, đến ngày mai sẽ xem xét biện pháp này...

Mọi người thương lượng thêm vài câu rồi cả nhóm kéo nhau từ bãi đất trống tới thành phố phồn hoa, dù sao thì đô la Mỹ và bảng Anh mà Trịnh Xá mang theo cũng đủ cho sáu người tiêu xài tại chỗ này...

Cùng lúc đó, một chiếc tàu hỏa hơi nước từ phía tây nước Mỹ đang chạy xình xịch trên đường ray, ống khói phun mù mịt, trong khoang hạng nhất, hai nam một nữ ngồi yên lặng nhìn nhau, không nói tiếng nào.

- Carnahan... Ngươi khẳng định đã gửi mảnh vàng đó và thư gửi đến viện bảo tàng Ai Cập ở Cairo rồi chứ? Gửi cách đây một tháng?

Một người đàn ông da trắng gần như nghiến răng nói.

Gã được gọi là Carnahan miễn cưỡng cười đáp:

- O’Connell, ngươi đừng căng thẳng thế chứ, chuyện ta từng nói đã bao giờ không làm chưa? Yên tâm đi, với thể diện thượng lưu của ta sao lại phải tham lam một khối vàng nhỏ như vậy chứ? Ta tuyệt đối không đánh bạc thua mất nó đâu!

O’Connell thiếu chút nữa thì xốc cổ Carnahan dậy, hắn quát lên hung dữ:

- Nói như vậy, ngươi quả nhiên đã thua bạc mất mảnh vàng đó? Nếu con trai ta gặp chuyện gì, ta nhất định phải lấy mạng ngươi!

Carnahan vội vàng lắc đầu nói:

- Không, không, ta thật sự không thua bạc mà, dù ta có đưa nó cho mỹ nữ cũng không thua bạc mất mảnh vàng ấy đâu.

Lần này thì O’Connell thật sự túm cổ Carnahan dựng dậy, gầm lên:

- Mẹ kiếp, hóa ra là ngươi đưa nó cho kỹ nữ? Ngươi thật sự muốn ta ném xuống xe lửa ngay bây giờ sao?

Carnahan vội vàng đổi giọng, nói:

- Ta thề có Chúa, ta chắc chắn, chắc chắn đã gửi mảnh vàng tới viện bảo tàng Ai Cập, đúng rồi, thư ngươi cầu cứu bọn Trịnh Xá cũng gửi cùng lúc, chỉ cần bọn họ nhận được thư là có thể đã sớm ở New York chờ chúng ta.

O’Connell thở ra một hơi nặng nhọc, hắn chậm rãi thả Carnahan xuống, Evenlyn vẫn trầm mặc bỗng lên tiếng:

- Các anh nói tên quái vật kia sẽ không biến cả con trai em thành quái vật chứ? Hắn không được, hắn không được biến nó thành quái vật.

Nàng vừa nói vừa khóc, bộ dạng thật sự đã thương tâm muốn chết.

O’Connell vội vàng ôm lấy nàng, cố gượng cười nói:

- Yên tâm đi, đối với con quái vật ấy chiếc mặt nạ vàng có ý nghĩ cực lớn, nếu không phải nó muốn tìm lại mảnh bị vỡ hì đã sớm giết sạch chúng ta tại thị trấn đó rồi, căn bản không cần bắt con trai chúng ta đi... Ha ha, nói không chừng hắn vừa tới đã đụng đầu với bọn Trịnh Xá rồi cũng nên, khi đó phải xem xem tên quái vật ấy chết kiểu gì.

Evelyn thở dài nói:

- Trịnh Xá và đồng đội của hắn quả thật rất mạnh, nhưng quái vật kia giết thế nào cũng không chết, ngoài ánh mặt trời có thể tiêu diệt hắn ra, chỉ có bạc là có thể miễn cưỡng gây thương tổn còn các đồ vật khác đều vô hiệu. Hơn nữa hắn không hề biết đau đớn, người bị hắn hút máu đều biến thành quái vật, mặc dù hơi yếu một chút nhưng cũng bất tử... Em thật không biết chúng ta có phải đang hại mấy người Trịnh Xá không nữa.

O’Connell thở dài nói:

- Hại hay không cũng đừng nói nữa, trươc kia đã thiếu bọn họ rất nhiều rồi, tóm lại cũng chỉ có thể hy vọng họ có thể giúp chúng ta một chút, có thể giúp chúng ta một chút... Hắn là đồng đội của chúng ta mà, không ngờ hắn trợ giúp thì biết nhờ ai đây?

- Nói như vậy... Kể ta nghe câu chuyện thú vị này đi!

Một giọng nói đột ngột vang lên, hơn nữa thanh âm này còn cực kỳ quen thuộc, Evelyn cùng O’Connell nhất thời còn chưa phục hồi tinh thần thì người nhạy cảm siêu cấp với nguy hiểm là Carnahan đã nhảy dựng lên, không thèm để ý cái gì, chạy vụt ra trốn sau lưng O’Connell và Evelyn, bộ dạng so với đàn bà chân chính còn đàn bà hơn nhiều.

Một luồng cát vàng thổi qua, một gã đầu trọc và một cô gái xinh đẹp xuất hiện trong khoang xe của ba người, gã đầu trọc có vẻ rất thân thiện, hắn nhìn ba người cười cười ngồi xuống uống một ngụm rượu, còn cô gái xinh đẹp kia tựa hồ rất thù hận Evelyn, nhìn nàng trừng mắt rồi cũng ngồi xuống cạnh gã đầu trọc.

- Imhotep!

O’Connell rống lên, hắn đưa tay chắn trước Evelyn, đồng thời rút súng bên hông, lạnh lùng hỏi:



- Imhotep, sao ngươi lại ở Mỹ? Chẳng lẽ ngươi vẫn theo dõi bọn ta sao?

Gã đầu trọc đó chính là bất tử tế tự Imhotep, hắn cười cười đáp:

- Lần trước ta nói với Trịnh Xá là muốn tới Mỹ, ta tưởng hắn đã nói cho các ngươi biết rồi chứ... Nói thật, nếu kông phải nhìn bộ dạng các ngươi chật vật chạy trốn lên tàu hỏa, ta còn nghĩ là các ngươi theo dõi ta ấy chứ, giờ có thể nói qua một chút không? Rút cuộc các ngươi gặp chuyện đáng sợ gì? Khối vàng nhỏ đó là thứ gì?

Lúc này mọi người đang ở New York, đương nhiên là không biết O’Connell cùng Imhotep chạm mặt nhau, họ tùy ý tìm một khách sạn ở lại, dù sao không phải lo lắng vấn đề tiền bạc nên tất cả dứt khoát chọn một chỗ xa hoa, một nắm đô la vung ra, phòng ở lập tức thuộc loại cao cấp nhất.

Một đêm yên ổn, đến ngày thứ hai, mọi người bắt đầu ngồi nghe kế hoạch gần như không thể tưởng tượng nổi của sở Hiên, kỳ thật rất đơn giản, hối lộ viên chức địa phương, kiếm giấy tờ mở một cuộc triển lãm cổ vật, đồ triển lãm tự nhiên là hai cuốn cổ thư trong truyền thuyết Ai Cập, Cuốn sách của thần Ra và Cuốn sách của thần Anubis. Sau đó, tận lực tuyên truyền đến khắp thành phố New York, đánh động các nói, nếu như bọn họ đang ở thành phố này, Evelyn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội, bởi vì nếu cổ vật là thật, vậy chủ nhân đương nhiên là mấy người Trịnh Xá, nếu là đồ giả thì với tính cách của Evelyn tự nhiên cũng sẽ tìm tới để vạch trần.

- Hiện tại, đây là biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ ra, thời đại này cũng không có chuyện đăng thông báo tìm người, muốn đăng tin cũng không phải đơn giản, vì thế chỉ có thể lấy cớ tiến hành triển lãm để thông báo. Nếu chúng ta không tìm được họ thì cứ để họ đến tìm chúng ta, thời gian là ba ngày, sau ba ngày, chúng ta sẽ trực tiếp đi tìm di tích Maya, tình tiết kịch bản này tạm thời bỏ qua cũng không sao.

Sở Hiên thản nhiên nói.

Trịnh Xá trong lòng thật ra lại cảm thấy bội phục, vốn hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, muốn trong khoản thời gian ngắn như thế muốn tìm ra mấy người O’Connell giữa biển người thật sự có chút miễn cưỡng, nhưng ai mà ngờ được Sở Hiên thật sự có cách tìm được bọn họ, dù là để họ tự tìm đến, coi như là ôm cây đợi thỏ, bất quá còn tốt hơn là không có biện pháp nào, chạy loạn đi tìm.

- Được, cứ làm như vậy đi, bây giờ trước hết chúng ta đi bán vàng, sau đó lấy tiền trải đường tới tòa thị chính kiếm giấy tờ tổ chức triển lãm, tốt nhất là Bá Vương và Vương Hiệp, hai ngươi có thể dùng thân phận bảo an để bảo vệ hai cuốn cổ thư này... Giá trị của chúng so với tình tiết kịch bản lần này còn lớn hơn nhiều, ta thà chuyến này đi không công chứ tuyệt đối không thể để mất hai quyển sách này, đặc biệt là Cuốn sách của Amun-Ra...

Trịnh Xá gật gật rồi quay sang phía mấy người còn lại dặn dò vài câu.

Mọi người gật đầu đi theo Trịnh Xá tới ngân hàng New York, nhưng bọn họ không hề chú ý tới một nam nhân vừa đi lướt qua chỗ họ, hắn ôm một bé trai trong lòng, mặt đeo một tấm mặt nạ màu vàng, chỉ thấy hắn vội vã tiến vào trong con ngách, hơn nữa mặt nạ của hắn còn khuyết một mảnh nhỏ.

Đến khi mọi người tới New York, trời đã về khuya, từ trên cao nhìn xuống, mặc dù mới chỉ là những năm ba mươi, bốn mươi nhưng nơi đây đã dần dần có hình tượng của thành phố không ngủ, khắp thành phố chỗ nào cũng lấp lánh sáng như sao trời, chỉ là ánh sáng này cũng không rực rỡ, hơn nữa các tòa nhà cao tầng cũng không dược như New York thế kỷ 21, nên mọi người cũng không cảm thấy có gì rung động, chỉ tùy tiện kiếm một bãi đất trống rồi hạ xuống.

Chờ mọi người bước xuống, Trịnh Xá thu hết hai chiếc Goblin glider và giỏ khí cầu vào trong túi không sao, dù sao lần này hắn cũng không cần mang theo nhiều vàng nên túi không gian gần như chẳng đựng gì cả ngoài một mét khối vàng để dự phòng, trong thế giới này hắn vẫn còn rất nhiều đô la Mỹ và bảng Anh, cũng đủ để mọi người tiêu xài trong thời gian dài.

Xong xuôi mọi việc, Bá Vương bỗng lên tiếng:

- Bây giờ đã muộn rồi, hay là trước tiên cứ tìm chỗ nghỉ lại đã?

Trịnh Xá gật đầu rồi bỗng quay sáng phía Chiêm Lam, nói:

- Chiêm Lam, có thể quét được vị trí của mấy người O’Connell không? Nếu lúc này họ đang ở New York thì ngươi có cách tìm được họ không?

Chiêm Lam hơi sửng sốt đáp:

- Hẳn là có thể, mặc dù dân số thành phố này quá nhiều nhưng tinh thần lực tảo miêu khác với điều tra dân số, chỉ cần tập trung vào tinh thần lực của họ là được... Nhưng mà ta không biết tinh thần lực của họ, lúc gặp nhau ta còn chưa học được kỹ năng này nên bây giờ muốn tìm ra vị trí của họ thì khó có khả năng...

Trịnh Xá thở dài, hắn nhìn sang phía Sở Hiên nói:

- Có cách nào tìm ra họ trong thời gian ngắn không? Thời đại này cũng không có máy vi tính gì gì đó.

Sở Hiên nhíu màu suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có cách, nhưng biện pháp này cần phải có một chút thời gian, mà bọn họ nhất định phải ở tại New York mới được. Như vậy đi, bây giờ trước hết chúng ta đi tìm khách sạn nghỉ ngơi, đến ngày mai sẽ xem xét biện pháp này...

Mọi người thương lượng thêm vài câu rồi cả nhóm kéo nhau từ bãi đất trống tới thành phố phồn hoa, dù sao thì đô la Mỹ và bảng Anh mà Trịnh Xá mang theo cũng đủ cho sáu người tiêu xài tại chỗ này...

Cùng lúc đó, một chiếc tàu hỏa hơi nước từ phía tây nước Mỹ đang chạy xình xịch trên đường ray, ống khói phun mù mịt, trong khoang hạng nhất, hai nam một nữ ngồi yên lặng nhìn nhau, không nói tiếng nào.

- Carnahan... Ngươi khẳng định đã gửi mảnh vàng đó và thư gửi đến viện bảo tàng Ai Cập ở Cairo rồi chứ? Gửi cách đây một tháng?

Một người đàn ông da trắng gần như nghiến răng nói.

Gã được gọi là Carnahan miễn cưỡng cười đáp:

- O’Connell, ngươi đừng căng thẳng thế chứ, chuyện ta từng nói đã bao giờ không làm chưa? Yên tâm đi, với thể diện thượng lưu của ta sao lại phải tham lam một khối vàng nhỏ như vậy chứ? Ta tuyệt đối không đánh bạc thua mất nó đâu!

O’Connell thiếu chút nữa thì xốc cổ Carnahan dậy, hắn quát lên hung dữ:

- Nói như vậy, ngươi quả nhiên đã thua bạc mất mảnh vàng đó? Nếu con trai ta gặp chuyện gì, ta nhất định phải lấy mạng ngươi!

Carnahan vội vàng lắc đầu nói:

- Không, không, ta thật sự không thua bạc mà, dù ta có đưa nó cho mỹ nữ cũng không thua bạc mất mảnh vàng ấy đâu.

Lần này thì O’Connell thật sự túm cổ Carnahan dựng dậy, gầm lên:

- Mẹ kiếp, hóa ra là ngươi đưa nó cho kỹ nữ? Ngươi thật sự muốn ta ném xuống xe lửa ngay bây giờ sao?

Carnahan vội vàng đổi giọng, nói:

- Ta thề có Chúa, ta chắc chắn, chắc chắn đã gửi mảnh vàng tới viện bảo tàng Ai Cập, đúng rồi, thư ngươi cầu cứu bọn Trịnh Xá cũng gửi cùng lúc, chỉ cần bọn họ nhận được thư là có thể đã sớm ở New York chờ chúng ta.

O’Connell thở ra một hơi nặng nhọc, hắn chậm rãi thả Carnahan xuống, Evenlyn vẫn trầm mặc bỗng lên tiếng:

- Các anh nói tên quái vật kia sẽ không biến cả con trai em thành quái vật chứ? Hắn không được, hắn không được biến nó thành quái vật.

Nàng vừa nói vừa khóc, bộ dạng thật sự đã thương tâm muốn chết.

O’Connell vội vàng ôm lấy nàng, cố gượng cười nói:

- Yên tâm đi, đối với con quái vật ấy chiếc mặt nạ vàng có ý nghĩ cực lớn, nếu không phải nó muốn tìm lại mảnh bị vỡ hì đã sớm giết sạch chúng ta tại thị trấn đó rồi, căn bản không cần bắt con trai chúng ta đi... Ha ha, nói không chừng hắn vừa tới đã đụng đầu với bọn Trịnh Xá rồi cũng nên, khi đó phải xem xem tên quái vật ấy chết kiểu gì.

Evelyn thở dài nói:

- Trịnh Xá và đồng đội của hắn quả thật rất mạnh, nhưng quái vật kia giết thế nào cũng không chết, ngoài ánh mặt trời có thể tiêu diệt hắn ra, chỉ có bạc là có thể miễn cưỡng gây thương tổn còn các đồ vật khác đều vô hiệu. Hơn nữa hắn không hề biết đau đớn, người bị hắn hút máu đều biến thành quái vật, mặc dù hơi yếu một chút nhưng cũng bất tử... Em thật không biết chúng ta có phải đang hại mấy người Trịnh Xá không nữa.

O’Connell thở dài nói:

- Hại hay không cũng đừng nói nữa, trươc kia đã thiếu bọn họ rất nhiều rồi, tóm lại cũng chỉ có thể hy vọng họ có thể giúp chúng ta một chút, có thể giúp chúng ta một chút... Hắn là đồng đội của chúng ta mà, không ngờ hắn trợ giúp thì biết nhờ ai đây?

- Nói như vậy... Kể ta nghe câu chuyện thú vị này đi!

Một giọng nói đột ngột vang lên, hơn nữa thanh âm này còn cực kỳ quen thuộc, Evelyn cùng O’Connell nhất thời còn chưa phục hồi tinh thần thì người nhạy cảm siêu cấp với nguy hiểm là Carnahan đã nhảy dựng lên, không thèm để ý cái gì, chạy vụt ra trốn sau lưng O’Connell và Evelyn, bộ dạng so với đàn bà chân chính còn đàn bà hơn nhiều.

Một luồng cát vàng thổi qua, một gã đầu trọc và một cô gái xinh đẹp xuất hiện trong khoang xe của ba người, gã đầu trọc có vẻ rất thân thiện, hắn nhìn ba người cười cười ngồi xuống uống một ngụm rượu, còn cô gái xinh đẹp kia tựa hồ rất thù hận Evelyn, nhìn nàng trừng mắt rồi cũng ngồi xuống cạnh gã đầu trọc.

- Imhotep!

O’Connell rống lên, hắn đưa tay chắn trước Evelyn, đồng thời rút súng bên hông, lạnh lùng hỏi:

- Imhotep, sao ngươi lại ở Mỹ? Chẳng lẽ ngươi vẫn theo dõi bọn ta sao?

Gã đầu trọc đó chính là bất tử tế tự Imhotep, hắn cười cười đáp:

- Lần trước ta nói với Trịnh Xá là muốn tới Mỹ, ta tưởng hắn đã nói cho các ngươi biết rồi chứ... Nói thật, nếu kông phải nhìn bộ dạng các ngươi chật vật chạy trốn lên tàu hỏa, ta còn nghĩ là các ngươi theo dõi ta ấy chứ, giờ có thể nói qua một chút không? Rút cuộc các ngươi gặp chuyện đáng sợ gì? Khối vàng nhỏ đó là thứ gì?

Lúc này mọi người đang ở New York, đương nhiên là không biết O’Connell cùng Imhotep chạm mặt nhau, họ tùy ý tìm một khách sạn ở lại, dù sao không phải lo lắng vấn đề tiền bạc nên tất cả dứt khoát chọn một chỗ xa hoa, một nắm đô la vung ra, phòng ở lập tức thuộc loại cao cấp nhất.

Một đêm yên ổn, đến ngày thứ hai, mọi người bắt đầu ngồi nghe kế hoạch gần như không thể tưởng tượng nổi của sở Hiên, kỳ thật rất đơn giản, hối lộ viên chức địa phương, kiếm giấy tờ mở một cuộc triển lãm cổ vật, đồ triển lãm tự nhiên là hai cuốn cổ thư trong truyền thuyết Ai Cập, Cuốn sách của thần Ra và Cuốn sách của thần Anubis. Sau đó, tận lực tuyên truyền đến khắp thành phố New York, đánh động các nói, nếu như bọn họ đang ở thành phố này, Evelyn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội, bởi vì nếu cổ vật là thật, vậy chủ nhân đương nhiên là mấy người Trịnh Xá, nếu là đồ giả thì với tính cách của Evelyn tự nhiên cũng sẽ tìm tới để vạch trần.

- Hiện tại, đây là biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ ra, thời đại này cũng không có chuyện đăng thông báo tìm người, muốn đăng tin cũng không phải đơn giản, vì thế chỉ có thể lấy cớ tiến hành triển lãm để thông báo. Nếu chúng ta không tìm được họ thì cứ để họ đến tìm chúng ta, thời gian là ba ngày, sau ba ngày, chúng ta sẽ trực tiếp đi tìm di tích Maya, tình tiết kịch bản này tạm thời bỏ qua cũng không sao.

Sở Hiên thản nhiên nói.

Trịnh Xá trong lòng thật ra lại cảm thấy bội phục, vốn hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, muốn trong khoản thời gian ngắn như thế muốn tìm ra mấy người O’Connell giữa biển người thật sự có chút miễn cưỡng, nhưng ai mà ngờ được Sở Hiên thật sự có cách tìm được bọn họ, dù là để họ tự tìm đến, coi như là ôm cây đợi thỏ, bất quá còn tốt hơn là không có biện pháp nào, chạy loạn đi tìm.

- Được, cứ làm như vậy đi, bây giờ trước hết chúng ta đi bán vàng, sau đó lấy tiền trải đường tới tòa thị chính kiếm giấy tờ tổ chức triển lãm, tốt nhất là Bá Vương và Vương Hiệp, hai ngươi có thể dùng thân phận bảo an để bảo vệ hai cuốn cổ thư này... Giá trị của chúng so với tình tiết kịch bản lần này còn lớn hơn nhiều, ta thà chuyến này đi không công chứ tuyệt đối không thể để mất hai quyển sách này, đặc biệt là Cuốn sách của Amun-Ra...

Trịnh Xá gật gật rồi quay sang phía mấy người còn lại dặn dò vài câu.

Mọi người gật đầu đi theo Trịnh Xá tới ngân hàng New York, nhưng bọn họ không hề chú ý tới một nam nhân vừa đi lướt qua chỗ họ, hắn ôm một bé trai trong lòng, mặt đeo một tấm mặt nạ màu vàng, chỉ thấy hắn vội vã tiến vào trong con ngách, hơn nữa mặt nạ của hắn còn khuyết một mảnh nhỏ...

Vô Hạn Khủng Bố

Tác giả: zhttty

Quyển 10 : JoJo's Bizarre Adventure

Chương 6 : Một người, hai người, ba người.... (1+2+3)

Người dịch: ngo_ngo

Nguồn: TTV

Tiền bạc không phải vạn năng nhưng trong 99% trường hợp, tiền tuyệt đối là vô địch, đây là nhận thức chung của mọi người, mà phe Trịnh Xá cũng chỉ mượn mị lực của đồng tiền đã dễ dàng kiếm được công văn đồng ý của chính quyền New York, tiếp theo thuê một ít luật sư cùng người các ngành nghề liên quan. Đến chiều cùng ngày họ đã thuê luôn cả quảng trường trung tâm New York, sau đó tiếng hành thông báo, tuyên truyền, cùng liên hệ tìm kiếm các tổ chức, ban nhạc biểu diễn góp vui, đương nhiên cũng thể thiếu việc gửi giấy mời cho các nhân vật nổi tiếng khu vực thành phố và phụ cận. Tóm lại, đến cuối cùng mấy người Trịnh Xá lại cực kỳ nhàn hạ, mọi chuyện đều do đám nhân viên tổ chức chạy long tóc gáy đi lo liệu, đến cuối cùng cuộc triển lãm cổ vật Ai Cập này không ngờ làm rung động cả New York, rất nhiều nhân vật của công chúng không nhận được giấy mời thậm chí còn đến tận nơi xin. Bất đắc dĩ, đám nhân viên tổ chức chỉ có thể xin ý kiến nhóm Trịnh Xá, cuối cùng nhân được đồng ý, quyết định buổi tối hôm tổ chức triển lãm sẽ có một tiệc rượu lớn, ngoài những người có tiếng tăm sẽ được vào trong quảng trường, dân chúng phổ thông cũng được phân phát rượu và thức ăn, dù sao thì tiền với nhóm Trịnh Xá chẳng qua cũng chỉ là một dãy số thôi.

- Không ngờ lại phát triển đến tận mức này, xem ra bây giờ chúng ta đâm lao thì phải theo lao thôi.

Trịnh Xá đứng trên một tòa cao ốc cách xa quảng trường, lẩm bẩm, bên cạnh hắn chẳng có một ai.

Sau khi Chiêm Lam sống lại, liên lạc giữa thành viên trong đội lại một lần nữa trở nên chặt chẽ dị thường, Chiêm Lam có hai kỹ năng tinh thần lực tảo miêu và tâm linh tỏa liên, cho dù thành viên trong đội ở chỗ nào trong thành phố cũng có thể dễ dàng tìm được. Hơn thế nữa, do có tâm linh tỏa liên, có thể giúp thành viên đoàn đội chia sẻ tầm nhìn cho nhau, thậm chí trực tiếp nói chuyện hoặc trao đổi chiến thuật, tóm lại, hồi sinh Chiêm Lam trong nháy mắt đã biến cả đội thành một chỉnh thể, có tầm nhìn như nhau, tùy lúc có thể trao đổi.

Thanh âm của Sở Hiên vang lên trong đầu hắn, nói:

- Cũng không hẳn là đâm lao thì phải theo lao, chuyện này cũng giống với dự tính của ta, về cơ bản vẫn nằm trong kế hoạch.

Trịnh Xá trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng;

- ...Vậy nói rõ kế hoạch của ngươi đi, hôm đó ngươi vẫn chưa nói hết, kỳ thật muốn kéo mấy người O’Connell ra có rất nhiều biện pháp có thể tiến hành, thật sự không cần đem hai cuốn cổ thư quý giá ra, làm thế này gần như đánh bạc với một nửa số bảo bối của chúng ta. Hiện tại trong đội có bốn vật phẩm kịch bản, Cuốn sách của thần Anubis, Cuốn sách của thần Ra, Vòng tay của Anubis, Ngọn giáo thần Osiris, long tinh cũng có thể coi là một nửa vật phẩm kịch bản, nhưng ngươi lại lấy ra mất một nữa….

Sở Hiên ngắt lời hắn, nói:

- Nếu chỉ để kéo mấy người O’Connell đến thì quả thật không cần hai cuốn cổ thư, nhưng nếu muốn hấp dẫn cả Imhotep đến thì sao? Lần trước ngươi nói Imhotep quyết định đưa nữ nhân của hắn cùng tới Mỹ phải không? Tên xác ướp này có trực giác liên hệ với hai cuốn sách, nếu đặt trong Nạp giới thì đương nhiên hắn không cảm nhận được, nhưng nếu lấy ra ngoài, rất có thể hắn sẽ tìm tới New York, đây chính là nguyên nhân ta đề nghị lấy hai cuốn cổ thư ra.

Trịnh Xá ngẩn người, hắn ngơ ngẩn hỏi:

- Tại sao lại muốn hấp dẫn vả Imhotep lại? Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị tiêu diệt hắn một lần nữa? Cái này hơi quá đấy, hắn không trêu chọc gì tới chúng ta, hơn nữa cũng không đáng phải mạo hiểm tiêu diệt hắn, nếu như ngươi thật sự muốn làm như vậy thì ta từ chối đưa hai cuốn sách ra!



Nói tới đây, giọng hắn đã bắt đầu nghiêm lại.

Thanh âm của Sở Hiên vẫn lạnh nhạt như trước, chờ Trịnh Xá dừng lại hắn mới nói:

- Không, không cần tiêu diệt hắn, hơn nữa còn là một nhân vật có sức chiến đấu mạnh như vậy, ngoài việc hy vọng tình tiết kịch bản lần này có thể được hắn trợ giúp, còn một chuyện quan trọng khác mà ta đang cân nhắc... Ngươi nhớ cái đồng hồ có thể đưa nhân vật trong phim rời khỏi thế giới phim kinh dị không? Cần phải được nhân vật đó đồng ý mới có có thể sử dụng, cũng tức là nhân vật trong phim càng mạnh mẽ thì càng khó đưa ra, hơn nữa trong các thế giới phim kinh dị nhân vật có thực lực mạnh thường lại là mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta. Chính vì vậy, Imhotep chẳng những thực lực mạnh mà lại không phải mục tiêu của chúng ta, đồng thời hắn cũng không có gì quá quyến luyến với thế giới này, nếu như có thể, tìm hắn rồi thương lượng chuyện này, đây là nguyên nhân ta muốn dùng hai cuốn cổ thư để dẫn dụ Imhotep tới.

Đưa Imhotep về Chủ Thần không gian? Ý nghĩ này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của Trịnh Xá, vì dù sao Imhotep cũng không phải người trong thế giới hiện thực tiến vào luân hồi phim kinh dị như bọn họ. Nhưng nếu như thật sự có thể đem gã tế tự bất tử này vào Chủ Thần không gian, vậy Trung Châu đội sẽ được tăng thêm một ma pháp sư bất tử, hắn còn có thể triệu hồi tượng nhân sư khổng lồ, mặc dù số lượng tối đa chỉ có mười con, thua xa Đội quân của Thần Anubis nhưng loại sinh vật bất tử, khi cận chiến có thể hấp thu sinh mệnh người khác, hơn nữa còn có thể triệu hồi quái vật này mà đi theo đoàn đội, ý nghĩa thế nào cũng không cần phải nói.

Trịnh Xá ngây ngốc đứng trên tầng cao ốc, ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nới nói:

- Đề nghị này cũng không tồi... Ta lập tức quay về thương lượng với mọi người một chuyến. Chiêm Lam, gọi cả Zero về...

Nói đoạn, hắn từ trên tầng thượng bước tới, rơi thẳng xuống đất.

Hạ xuống hơn mười mét, Trịnh Xá đã lấy Goblin glider từ trong túi không gian ra sau đó bay về phía thành phố, bay khoảng mấy phút, hắn liền hạ xuống một con hẻm nhỏ, dù sao lúc này cũng đã tối, một chiếc ván trượt nho nhỏ bay trên trời hẳn là cũng không ai tình cờ trông thấy.

Quả thật, với thị lực của người bình thường thì rất khó để thấy được glider bay qua với tốc độ cao, dù thấy cũng căn bản không biết đó là thứ gì, có lẽ còn tưởng là một đám dơi bay qua, nhưng nếu là kẻ có thị giác siêu việt người thường thì sao?

Một nam nhân tóc nâu cực kỳ anh tuấn đứng trên nóc một tòa nhà cao tầng, hắn xuyên qua mấy nghìn mét nhìn về hướng này, trước ngực ôm một đứa né khoảng hai tuổi. Trên mặt nam nhân không hề có chút tình cảm nào, sau lưng hắn, mấy bóng người nằm dưới đất từ từ đứng dậy, một số ống nhỏ từ cơ thể những người này rút về chỗ nam tử tóc nâu.

- Ẩn nấp đi, đừng để mặt trời chiếu vào... Đại triển lãm cổ vật truyền thuyết Ai Cập sao?

Nam tử tóc nâu khẽ lẩm bẩm, mà sau lưng hắn, thân thể mấy người kia nhanh chóng phình lên, dần dần biến thành người không lồ cao đến hai mét...

- ... Giống như ta đã phân tích, Imhotep và Anck-Su-Namun cũng không phải loại tốt đẹp gì, thực tế nếu phân tích từ góc độ người bình thường, bọn họ giống hệt mấy loại kẻ xâu trong truyện hay phim, tà ác, mạnh mẽ, mong muốn thống trị thế giới, xét theo góc độ nhân tính, bọn họ kỳ thật chỉ là hai người bình thường, giống với đại đa số người khác... Điểm này có thể thấy thường xuyên trong những tiểu thuyết huyền huyễn mà Vương Hiệp hay xem, một thiếu niên nhu nhược, thường xuyên bị bắt nạt, một khi hắn có lực lượng, chuyện nghĩ tới đầu tiên tự nhiên là sức mạnh, quyền lực, mỹ nữ, dục vọng. Thực tế, mặc dù dùng vô số cách để che đậy cái bản chất này, nhưng người bình thường một khi đột nhiên có được sức mạnh, rất có thể so với người từ từ nỗ lực mới có được sức mạnh sẽ càng điên cuồng, càng đen tối hơn, bởi vì bọn họ không biết sự quý giá của sức mạnh, cho nên chỉ nghĩ đến chuyện phát tiết, chỉ muốn có được quyền lực, mỹ nữ, dục vọng... Tương tự, Imhotep và Anck-Su-Namun cũng có thể coi là loại người như vậy.

Sở Hiên ngồi trên ghế sa lông thản nhiên nói:

- Nếu như gặp phải loại như vậy, ta sẽ là người đầu tiên toàn lực giết chết họ, không cần biết trước khi có được sức mạnh, họ lương thiện thế nào, vô tội thế nào, chỉ cần xem cách hành sự của họ, sức mạnh càng lớn, nguy hại cho thế giới càng lớn, đương nhiên, tiền đề là ta và họ là người cũng một thế giới... Ở đây, Imhotep và người bình thường đột nhiên nhận được sức mạnh có khác biệt rất lớn, hắn trước khi có sức mạnh đã hưởng hết vinh hoa phú quý, hơn nữa địa vị cũng cao sang vô cùng cho nên hắn sẽ không để tâm tới quyền lực và tiền bạc. Cũng như vậy, sở dĩ hắn biến thành như vây giờ là vì hắn yêu Anck-Su-Namun nên nữ nhân và dục vọng cũng không phải thứ hắn truy cầu... Vì thế ta suy đoán rằng thứ hắn theo đuổi chỉ có thể là hai loại, một là lực lượng mạnh mẽ vô cùng, sau đó thống trị toàn bộ thế giới, chuyện này có thể thấy được từ hành trình hắn đi tìm giết Vua bọ cạp. Hai là hắn theo đuổi lực lượng mạnh mẽ vô cùng, sau đó hy vọng dùng lực lượng này để bảo hộ bản thân và Anck-Su-Namun, chuyện này có thể đại khái suy luận ra từ những chuyện hắn đã trải qua trước đây, chỉ có lực sức mạnh cường đại mới có thể bảo vệ chính mình và người mình yêu thương. Hai khả năng này là 50-50, cơ hội chúng ta đưa hắn về Chủ Thần không gian cũng chỉ có 50%.

Trịnh Xá cười khổ nói:

- Chỉ được một nửa đã đáng để chúng ta bỏ hai cuốn cổ thư ra sao? Ta thủy chung vẫn cảm thấy sử dụng Cuốn sách của Amun- Ra là quá mạo hiểm, chỉ có điểm này là ta không tiếp thu được...

Sở Hiên đẩy đẩy mắt kính, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

- Chỉ 50% là đáng để chúng ta đánh cược một lần. Phải biết rằng đội ngũ chúng ta đang đuổi theo cũng không ngừng tìm kiếm tình tiết kịch bản, không ngừng mạnh mẽ lên, nếu như cứ ôm suy nghĩ an toàn sống sót... vậy căn bản không cần tốn hơn một vạn điểm thưởng và chi tiết kịch tình để tới đây. Lần này tới Mỹ, tìm cách đưa Imhotep về Chủ Thần không gian, tìm kiến di tích văn minh Maya cổ, hoàn thành tình tiết kịch bản, ba cái này mới đáng giá hơn một vạn điểm thưởng, nếu không ngươi nghĩ ta mạo hiểm tới đây làm gì?

Trịnh Xá khổ sở gãi gãi đầu, hắn thở dài nói:

- Hiểu rồi, hiểu rồi, nguy hiểm ngang bằng với phần thưởng, đúng không? Câu này ta nghe mãi rồi... Nhưng ta vẫn không đồng ý sử dụng Cuốn sách của Amun-Ra, chuyện này không chỉ liên quan đến một mình ta mà còn là hy vọng hồi sinh lại các đồng đội.... Phát tuyên bố đi, Cuốn sách của Amun-Ra chỉ triển lãm trong ngày cuối cùng, trước lúc đó, chỉ cần trưng bày Cuốn sách của thần Anubis là được.

Sở Hiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, mà Zero ở bên cạnh vẫn một mực yên lặng lại đột nhiên mở miệng:

- Lúc trước khi ngươi ở trên nóc cao ốc, có một người ở cách đó rất xa một mực nhìn về phía ngươi. Cự ly giữa hai bên ít nhất cũng phải tới mấy nghìn mét, với thị lực của người bình thường hẳn là không thể nhìn thấy ngươi mới đúng, nhưng ánh mắt của hắn có vẻ luôn tập trung vào ngươi, hơn nữa khi ta nhìn về phía đó, hắn không ngờ lại giống như cảm thấy được, nấp phía sau căn phòng nhỏ trên nóc để tránh tầm mắt của ta.

Tất cả mọi người đều nhìn lại, Trịnh Xá vội vàng hỏi:L

- Chuyện xảy ra lúc nào? Là lúc chúng ta đang quan sát quảng trường sao? Zero, lúc đó sao ngươi không liên lạc với Chiêm Lam? Không cần biết là dùng tinh thần lực tảo miêu tập trung vào kẻ đó hay dùng tâm linh tỏa liên kết nối chúng ta lại, tùy tiện chọn cái nào cũng được mà, trời ạ, nói không chừng kẻ đó chính là Imhotep!

Zero gãi gãi đầu, đáp:

- Ta không biết liên lạc với Chiêm Lam thế nào, cũng không thuần thục với năng lực quét hình, có lẽ phải luyện tập thêm một chút mới có thể phối hợp tác chiến với các ngươi được...

Trịnh Xá nhất thời trầm mặc, hắn chợt nhớ ra rằng những người ở đây đều chưa từng phối hợp chiến đấu với kỹ năng tinh thần lực tảo miêu và tâm linh tỏa liên của Chiêm Lam nên nhiều lúc bọn họ vẫn như cách cũ dựa vào thị lực bản thân tìm kiếm địch nhân, sau đó dùng ngôn ngữ thông báo tin tức, cứ như vậy kỹ năng của Chiêm Lam sẽ gần như chẳng có ý nghĩa gì hết, vì thế hắn lập tức hỏi:

- Chiêm Lam, tinh thần lực tảo miêu của ngươi hẳn là có thể xác định được tất cả mấy người chúng ta trong chốc lát phải không?

Chiêm Lam gật đầu, cười cười nói:

- Đương nhiên là không thành vấn đề, từ năm mươi người trở xuống ta có thể giám sát được toàn bộ, chỉ cần bọn họ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hoặc tinh thần lực chấn động rất lớn là ta có thể tùy lúc cảm giác được.

Trịnh Xá gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi, ngươi tập trung tinh thần lực của tất cả thành viên trong đội lại đi, ngoài những chuyện riêng tư ra... E hèm, ngoài những chuyện này, khi bọn ta cần liên lạc sẽ không ngừng kêu gọi trong ý thức, mà ngươi có thể căn cứ theo tình hình liên lạc với bất kỳ người nào... Trước tiên thử chuyển tình huống quét hình vào ý thức Zero, Bá Vương và Vương Hiệp đi.

Chiêm Lam ngoan ngoãn gật đầu, tiếp theo nàng bao phủ toàn bộ New York trong phạm vi tinh thần lực tảo miêu, mà ba ngươi Zero, Bá Vương, Vương Hiệp cũng đồng thời nhắm mắt lại, hẳn là đã nhận được thông tin Chiêm Lam truyền tới.

Lúc này Trịnh Xá nhìn sang Sở Hiên, thoáng ngẫm nghĩ rồi nói:

- Vậy ngày mai bắt đầu cuộc triển lãm, ta sẽ đặt Cuốn sách của thần Ra vào trung tâm gian trưng bày, Bá Vương cùng Vương Hiệp phụ trách ở gần để bảo vệ, còn ta sẽ trà trộn trong đám người tùy lúc ngăn chặn Imhotep hoặc người khác, Zero ở xa tiến hành bắn tỉa, ngươi ở lại khách sạn này điều phối toàn cục, có vấn đề gì không?

Sở Hiên yên lặng lắc đầu, đáp:

- Không, ngươi xắp sếp rất thỏa đáng, cứ như kế hoạch chúng ta đã thảo luận, chỉ đợi tại đây ba ngày, sau đó sẽ tới di tích Maya cổ...

- Đúng vậy, chỉ đợi ba ngày...

Sáng ngày thứ hai, xung quanh quảng trường người đông nghìn nghịt, mặc dù trước đó Trịnh Xá đã tốn không ít tiền thuê rất nhiều cảnh sát và bảo vệ nhưng so với số dân tính bằng đơn vị hàng vạn này, hơn trăm cảnh sát và bảo vệ quả thật quá ít ỏi. Cũng còn khá là số người này đại đa số thuộc tầng lớp trung lưu nên văn hóa cũng không kém, tự giác xếp thành hàng dài bên ngoài quảng trường, chờ soát vé rồi mới vào trong, còn một số có thiếp mời có thể từ cửa bên đi vào trước, cứ như vậy, đối với cuộc triển lãm này cũng là một cách tuyên truyền hữu hiệu.

“Vẫn quá náo nhiệt, dù chúng ta không cố ý tới đây để làm triển lãm nhưng cứ thể này cảm giác không thể yên tâm được...”

Trịnh Xá đứng giữa đá bảo vệ nhìn ra ngoài, cả quảng trường đâu đâu cũng là người, một buổi triển lãm sao có thể chỉ trưng bày một Cuốn sách chứ? Vì thế trước đó hắn cũng bỏ rất nhiều tiền thuê vô số hiện vật tự các bảo tàng khác trong thành phố, mà nhiều nơi vì muốn quảng cáo cho bản thân nên cũng ch mượn không ít hiện vật nổi tiếng, chính vì vậy cái triển lãm này càng lúc càng náo nhiệt, ở một số mặt thậm chí bắt đầu vượt quá sự không chế của đám Trịnh Xá.

“Cho dù thế nào mọi người cũng phải kiên trì nhiệm vụ của bản thân, có thể hấp dẫn cả Imhotep và nhóm O’Connell tới thì càng tốt, dù không thu hút được họ thì cũng phải đảm bảo hai cuốn cổ thư không có chuyện gì xảy ra!”

Trịnh Xá thông qua tâm linh tỏa liên trao đổi với những người còn lại, mà bản thân hắn cũng tập trung tinh thần chú ý quan sát xung quanh.

Thời gian liên tục trôi qua, bận rộn như vậy suốt một ngày cuối cùng cũng đến buổi tối, mà tới đêm số người trên quảng trường lại càng lúc càng đông, bởi vì một số dân nghèo không có tiền xem triển lãm đều nhìn chằm chằm vào số rượu thịt miễn phí nên đã sớm tập trung xung quanh, sau khi đại bộ phận tầng lớp trung lưu rời đi, lượng người tập trung lại càng nhiều hơn.

Cùng lúc đó, tại nhà ga New York, mấy người O’Connell cũng đã xuống xe lửa đi ra ngoài, bên cạnh họ vẫn có hai người một nam một nữ mặc trường bào, nam là một tên đầu trọc anh tuấn, nữ là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, vẻ mặt hai người cực kỳ ung dung thoải mái, không có chút nào trầm trọng như ba người kia.

O’Connell thì thào nói:

- Imhotep, ngươi không nên coi thường con quái vật đó, hắn tuyệt đối không thua kém ngươi đâu. Ngươi căn bản không thể tưởng tượng được những gì bọn ta đã chứng kiến trong thị trấn đó, bất kỳ ai bị hắn hút máu đều biến thành quái vật mạnh mẽ vô cùng, có thể một tay giơ lên một chiếc xe hơi, thậm chí có thể một quyền đánh sập căn phòng. Chuyện này còn chưa là gì, cái đáng sợ nhất chính là, thân thể quái vật đó quả thật giống như là... quả thật giống như là...

Evelyn thấy chồng mình bí lời vội vàng nói:

- Giống như từng bộ phận trên thân thể hắn đều là sinh mạng có ý thức riêng, mạch máu của hắn có thể rời khỏi thân thể biến thành kim chậm, mức độ cứng rắn thậm chí có thẻ xuyên thủng vỏ xe hơi, tóc trên đầu cũng có thể chuyển động như rắn, từ tóc cũng hút được máu người. Lực lượng của hắn rất mạnh, tốc độ cũng cực nhanh đáng sợ nhất chính là hắn có thể trong nháy mắt hạ thân nhiệt xuống mức cực thấp, chỉ cần ngươi chạm vào cơ thể hắn là lập tức bị đông thành băng vụn....

Imhotep cười hắc hắc nói:

- Nghe có vẻ là một quái vật rất lợi hại, nhưng hắn có thể không bị sa mặc biến thành xác khô sao? Ha ha ha... So với sinh vật này, ta có hứng thú với chiếc mặt nạ vàng kia hơn, có thể biến người đeo nó thành quỷ hút máu phải không? Các ngươi xác nhận trước khi đeo mặt nạ hắn là một ông già rất cao tuổi phải không?

O’Connell gật đầu đáp:

- Không sai, trước khi đeo mặt nạ hắn thật sự là một ông già hơn sáu mươi tuổi, nhưng sau khi đeo vào, rất nhiều châm vàng từ phía sau mặt nạ xuất hiện, đâm vào đầu hắn, sau đó hắn trở nên trẻ trung lạ thường, chỉ khoảng mười tám, đôi mươi.

Imhotep nhìn Anck-Su-Namun, cười nói:

- Chỉ có một mình ta bất lão bất tử thì thật quá cô độc, Anck-Su-Namun, nàng cũng có thể có sức mạnh siêu việt người thường, cũng có thể bất lão bất tử như ta... Có vui không?

Đôi mắt quyến rũ của cô gái hơi sáng lên, nàng nhìn Imhotep mỉm cười, mà Imhotep thì vừa cười vừa nói:

- Chiếc mặt nạ này rất có thể là mặt nạ tiến hóa sinh vật bậc cuối có ghi trong thư tịch cổ. Ha ha, không ngờ rằng tới nơi này lại có thể phát hiện được chuyện thú vị như thế....

Trí tò mò của Evelyn lập tức bị hấp dẫn, nàng vội vàng hỏi:

- Mặt nạ tiến hóa sinh vật bậc cuối? Đó là thứ gì? Là tên thật của mặt nạ vàng sao? Tại sao lại lấy tên như vậy?

Imhotep cười thản nhiên đáp:

- Đây chỉ là cái tên thôi, trong những thứ lúc trước ta từng lưu trữ có rất nhiều văn tự điển tịch cổ đại, theo truyền thuyết trước đây loài người đã từng đạt tới văn minh rất cao. Ách, là văn minh thật sự đấy, sinh mạng thể tiến hóa cao cấp trong số họ có thể tùy ý không chế bản nguyên sinh mệnh của mình, biến hóa thành các loại sinh vật, thậm chí là biến thành sinh vật giống như thần, mà sinh vật bậc cuối càng cao cấp hơn có thể khống chế vạn vật trong tự nhiên, ví dụ lửa, ánh sáng, gió, các loại, bọn họ đã là thần rồi... Mà theo ghi chép trong các văn tự điển tịch, chiếc mặt nạ vàng này có thể làm người ta biến thành sinh mạng thể cao cấp, chỉ cách sinh mạng thể bậc cuối một bước. Bất quá, ghi chép có nói những thực thể do mặt nạ vàng tạo ra có chút vấn đề, mặc dù biến thành sinh mạng thể cao cấp nhưng không hoàn chỉnh, sợ ánh mặt trời, bị ánh nắng chiếu vào sẽ xong đời. Ta nghĩ thứ các ngươi gặp phải chính là loại này, không hổ là sinh mạng thể cao cấp, chỉ cách sinh vật bậc cuối một bước, ha ha ha...

Imhotep nói xong, hắn đã nắm tay Anck-Su-Namun bước nhanh tới trước, còn ba người O’Connell đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể yên lặng theo sao, nói theo phương diện nào đi nữa, hiện tại Imhotep chính là đồng minh lớn nhất của bọn họ, mặc dù cái đồng mình này cũng chẳng có chút đáng tin nào.

Trong lúc này, Trịnh Xá đã thu hồi lại Cuốn sách của thần Anubis, hắn cũng hòa vào đám người trên quảng trường ăn ăn uống uống, trái ngược, đám nhân viên được thuê giờ lại giống như chủ nhân của buổi triển lãm, đi tới đi lui giữa đám người nổi tiếng, còn nhân vật chính trong số này thì lại trốn vào chỗ không ai quen biết, tự ăn tự uống.

“Bọn chúng chẳng qua là cần một cái cớ để mở tiệc rượu thôi, chúng ta vừa khéo trở thành cái cớ ấy, ha ha...”

Vương Hiệp nói với những người còn lại như thế.

Một ngày yên ổn, nên đến cuối cùng Sở Hiên, Chiêm Lam, thậm chí cả Zero cũng tới chỗ quảng trường, dù sao ăn uống tại đây cũng rất tiện, hơn nữa Cuốn sách của thần Anubis đã được thu lại, những thứ khác có bị đánh cắp cũng chẳng sao, chẳng liên quan gì tới bọn họ cả.

Bá Vương cầm cả một con gà quay, há mồm xơi nhồm nhoàm, tên thô lỗ này cũng chẳng biết cái gì gọi là ý tứ, vừa ăn gà quay vừa tu vodka ừng ực, bộ dạng rõ ràng là lợn chết không sợ nước sôi, mặc cho người xung quanh cau mày nhìn lại, hắn càng ăn càng tợn, vừa nhai vừa nói:

- Đám gia hỏa đó thật đáng ghét, muốn tổ chức thì tự đi mà làm, bây giờ cái triển lãm này rút cuộc lại biến thành của bọn chúng. Ha ha, mọi người cùng ăn đi... Món gà quay này mùi vị rất không tệ.

Đang nói hắn lại với lấy đĩa bò bít tết trên bàn xé từng miếng từng miếng cho vào mồm.

Trịnh Xá chỉ nhìn bộ dạng hắn ăn đã cảm thấy no mất rồi, hắn bất đắc dĩ lấy chút salad lên ăn rồi nói:

- Ta vẫn không mê được thức ăn Tây, mùi vị đồ ăn Trung vẫn đa dạng hơn, đặc biệt vị cay nồng của món Tứ Xuyên là tuyệt nhất.

Chiêm Lam đứng bên cạnh cười hì hì nói:

- Vậy lúc về làm một nồi lẩu đi, ta có một người bạn ở Tứ Xuyên từng được xem cô ấy làm món này rồi, đến lúc về sẽ chuẩn bị cho mọi người một nồi lẩu thượng hạng...

Lúc này tất cả coi như cũng thoải mái, Sở Hiên cắt nửa con cá hấp, yên lặng ăn, thỉnh thoảng lại thấy hắn nhằn ra một chiếc xương cá. Tên này có vẻ không biết ăn cá như thế nào, chuyện này quả thật không phù hợp với trí tuệ mà hắn thể hiện, nhìn giống như một đứa trẻ con đang chăm chú ăn, nhất là bộ dạng liên tục nhằn xương cá ra.

Trịnh Xá đang định đi lấy chút gì để uống, đột nhiên hắn dừng phát lại, vọt tới chắn trước mặt mọi người. Những người ở đây, Sở Hiên Vương Hiệp, Bá Vương, Zero, ngoài Chiêm Lam vốn chỉ là người bình thường, bốn người còn lại không ai là chưa từng trải qua sinh tử tồn vong, hơn nữa đều từng phối hợp chiến đấu với Trịnh Xá nên khi thấy hắn có động tác, bốn người lập tức vây lấy Chiêm Lam vào giữa, mà Vương Hiệp cùng Sở Hiên còn rút cả súng tiểu liên và súng lục ra.

- Có chuyện gì vậy? Xung quanh có địch nhân sao?

Sở Hiên lạnh lùng nhìn bốn phía, đồng thời hỏi Trịnh Xá.

Đám nhân viện phục

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Khủng Bố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook