Quyển 4 - Chương 18: Cắn chết tiểu hòa thượng.
Zzhty
04/04/2013
Rama sợ đến hồn phi phách tán, hắn hiện tại chỉ còn một cánh tay, chẳng những cầm theo một cây đuốc, trên vai còn vác theo một cái túi lớn, khi Mandavya bị bắn chết, gần như đồng thời, sau lưng hắn vang lên vài tiếng súng nổ, liên tục máy viên đạn bắn trúng vào lưng, cơ hồ đẩy hắn ngã sấp xuống đất. Bất quá, tên này chắc chắn là đã cường hóa tố chất thân thể, không ngờ vẫn cứng rắn chịu đựng mấy lỗ đạn đầy máu, dưới chân ngược lại còn tăng tốc chạy thẳng vào sâu trong thông đạo, mấu giây sau đã hoàn toàn biến mất.
Tiêu Hoành Luật hạ súng thở dài, hắn lẩm bẩm:
- Không được a, súng ở thời đại này uy lực quá nhỏ, mà độ chính xác cũng hoàn toàn không đủ... Lực giật quá mạnh, tê hết cả tay, âm thanh cũng quá lớn, tai vẫn còn ong ong... Trương Hằng! Ngươi nói gì đi chứ!
Trương Hằng nửa quỳ trên đất, không ngừng nôn mửa, hơn nửa ngày sau mới đứng dậy, yếu nhược nói:
- Chờ... chờ một chút, ta đi kiếm đuốc.
Tiêu Hoành Luật thở dài, hắn cao giọng nói:
- Nếu vừa rồi ngươi có thể bắn ra một tiến nữa thì gã kia chết chắc rồi, ngươi rút cuộc là sợ cái gì a? Ta không hiểu về mấy loại bệnh thần kinh này lắm, lúc trước thầy thuốc trị liệu cho ngươi thông minh một chút, trực tiếp tiến hành thôi miên trị liệu cho ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ không để gã kia chạy thoát đâu.
Trương Hằng không nói gì, chạy vào trong ngõ tắt lấy đuốc, tiếp theo đốt đuốc cắm lên tường, lúc này Tiêu Hoành Luật mới phát hiện Trương Hằng cả người vẫn đang run rẩy, sắc mặt nhìn trắng bệch, phảng phất như bị thứ gì đó cực kỳ kinh khủng dọa khiếp.
- Ngươi rút cuộc là sợ cái gì chứ?
Tiêu Hoành Luật kỳ quái hỏi.
Trương Hằng yên lặng xốc Trương Kiệt lên lưng, hắn cười khổ nói:
- Ta cũng không biết chính mình sợ cái gì, nhưng chỉ cần đánh nhau với người khác hoặc phát sinh mâu thuẫn, trong lòng ta liền sợ bị đánh... Ta thật sự sợ bị người khác đánh a. Lúc ấy nếu không phải tên đã lên dây, nói không chừng ta sẽ trực tiếp chạy trốn.
Tiêu Hoành Luật cười lạnh nói:
- Giống như ngươi bỏ bạn gái lai chạy trốn phải không?
Trương Hằng lập tức đỏ mặt, nhưng hắn chung quy vẫn không nói gì, hơn nửa ngày sau mới thì thào nói:
- Nếu như có thể... Ta hi vọng có thể chết trước mặt nàng, thù đã báo rồi, chết trước mặt nàng cũng có chút chuộc tội... Ta biết thương tổn ta gây ra cho cô ấy cả đời này cũng không có cơ hội sửa chữa, nhưng ta vẫn hy vọng, có thể gặp lại cô ấy, dù chỉ một lần cũng được.
Tiêu Hoành Luật móc trong áo ra một quả táo, hắn cắn một miếng nhồm nhoàm nói:
- Chuyện này bỏ đi... Nếu như ta không lầm, phỏng chừng trong lăng mộ này sẽ có thứ gì đó có thể bảo vệ tính mạng chúng ta. Mặc dù không dám khẳng định, bất quá từ tình huống trước mắt, suy luận của ta có lẽ là đúng, nói cách khác, ngươi cũng có cơ hội...
Trương Hằng kỳ quái hỏi:
- Có cơ hội gì?
Một giọng nữ cũng nhàn nhạt hỏi:
- Có cơ hội gì?
Tiêu Hoành Luật và Trương Hằng lập tức sợ đến phát khiếp, Trương Hằng vội muốn giương cung, mà Tiêu Hoành Luật thì trực tiếp trốn sau lưng Trương Hằng, thằng nhóc này đến tận giờ phút này mới lộ ra một chút khí chất trẻ con. Giọng nữ kia nói xong, nàng cũng từ từ bước ra khỏi bóng tối, chính là Triệu Anh Không vẻ mặt bình thản vô thường.
Tiêu Hoành Luật lập tức từ sau lưng Trương Hằng đi ra, hắn vòng quanh Triệu Anh Không hai vòng nói:
- Rất nhẹ nhành giải quyết à? Không thấy có mùi máu tươi a, thật sự giải quyết xong? Hay là một mình ngươi chạy về trước?
Triệu Anh Không cười nhẹ, nàng không ngờ lại đưa tay vỗ vỗ đầu Tiêu Hoành Luật, thằng nhóc này cả kinh tròn mắt nhìn, nàng bấy giờ mới nói:
- Ta không có thói quen vứt bỏ đội viên... Nếu như ta trở lại, chỉ có thể là đã hoàn thành nhiệm vụ, nếu ta không trở lại... Vậy địch nhân đã tiêu diệt được ta rồi.
Nói đoạn, nàng chuyển thân đi vào trong góc đường.
Tiêu Hoành Luật kỳ quái vuốt vuốt tóc, hắn thì thào nói:
- Nghe nói bị người khắc sờ đầu sẽ không cao được nữa/ nếu có thể trở về Chủ Thần không gian, ta nhất định phải cường hóa một thuộc tính tóc thật cứng, cho các ngươi sờ, cho các ngươi sờ...
Trương Hằng cười khổ, hắn hơi hâm mộ nhìn về phía thân ảnh Triệu Anh Không càng đi càng xa, hắn nắm chặt trường cung bằng gỗ cứng trong tay, thần sắc lại càng khổ sở...
Cùng lúc đó, trong một thông đạo khác của lăng mộ, Trịnh Xá như phát điên cầm chủy thủ đuổi chém tiểu hòa thượng, bộ dạng thật sự điên cuồng khát máu tới cực điểm. Trên mặt đầy máu tươi, một tay cầm chủy thủ, tay kia điêm cuồng vồ lấy tiểu hòa thượng, xem dáng vẻ hắn, nếu thật sự bị chộp trúng sẽ trực tiếp ăn một đao. Một chạy một đuổi nhìn qua giống hệt hai tên côn đồ đầu đường xó chợ đuổi đánh nhau, chỉ là trong đó một người toàn thân bao trùm hảo diễm đỏ máu, người kia bap trùm phật quang.
- Mẹ kiếp, đừng chạy nữa! Ngươi không phải muốn ta một một đối chiến sao? Lão tử tới rồi đây! Các ngươi không phải rất ngoan cố, một mực truy sát chúng ta sao? Các ngươi không phải giết Linh Điểm và Tề Đằng Nhất sao? Tân nhân kia bị các ngươi làm gì rồi? Mẹ kiếp! Đừng chạy!
Trình độ mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai của Trịnh Xá rõ ràng là cao hơn tiểu hòa thượng, cơ nhục hai chân hắn cường hóa cũng mạnh hơn một chút, mỗi bước chân đều giẫm nát nham thạch và bùn đất dưới chân, sau đó cả người phảng phất như lưu phong lao về phía trước. Dần dần hắn đã tới sau tiểu hòa thượng, vung chủy thủ chém mạnh tới, âm thanh như sắt thép va chạm vang lên, tiểu hòa thượng bị chém trúng cước bộ loạng choạng, thiếu chút nữa đã bị tay trái Trịnh Xá tóm được, hắn sợ đến vỡ mật, liều mạng chạy trốn kéo giãn khoảng cách ra một chút.
- Mẹ nó! Đi ra đi!
Tiêu hòa thượng chạy một đoạn dài như vậy, hắn mới nhớ ra mình có thể triệu hồi rắn hổ mang hai đầu, vừa rồi một trận khiếp đảm làm hắn ngoài chạy trốn ra cơ hồ không nghĩ nổi điều gì. Từ khi lên làm đội trưởng Ấn Châu đội, đây là là lần đầu tiên hắn chật vật không chịu nổi, hơn nữa cũng làm hắn mất mặt nhất, trước đó, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chật vật như vậy, không ngờ bị người khác truy đuổi phải chạy trốn. Sỉ nhục như vậy làm lửa giận trong lòng hắn bốc lên, nhưng đồng thời, chỉ vừa nghĩ tới sát tinh đằng sau lưng đang liều mạng truy sát, hắn lại không thu nổi dũng khí quay đầu lại ứng chiến, bất đắc dĩ, chỉ có thể càng lúc càng chạy trối chết.
Tiểu hòa thượng vừa chạy vừa phẫn nộ quát, theo tiếng quát của hắn, từ bên người lập tức xuất hiện một con rắn hổ mang hai đầu cực lớn, trong đó một đầu rắn bị hắn đạp dưới chân, phù không không chạy trốn, cái đầu còn lại cắn ngược về phía Trịnh Xá đang truy đuổi hắn, oanh một tiếng lớn, đầu rắn nuốt trọn lấy Trịnh Xá, hơn nữa ép thẳng vào vách tường.
Trịnh Xá giờ phút này trong mắt chỉ còn thân ảnh của tiểu hòa thượng, hăn bị áp lên vách tường cũng không hề dừng lại, huyết săc hỏa diễm trên người dễ dàng thiêu đốt sạch sẽ đầu rắn, cả ngươi lại tăng tốc lao về phía tiểu hòa thượng đang chạy càng lúc càng xa.
Hai người lại một lần nữa một chạy một đuổi, đến khi bọn họ chạy tới một cửa thông đạo bên vách núi, không ngờ lại trông thấy trên vách núi có vài người đang đứng, chính là mấy người O’Conneil, Carnahan. Bọn họ đang đứng vây quanh một bức tượng, có vẻ đang thương lượng gì đó, mãi đến lúc Trịnh Xá và tiểu hào thượng một chạy một đuổi tới nói, bọn họ mới giật mình nhìn xuống.
Tiểu hòa thượng nhìn thấy rõ ràng, hắn chỉ huy đầu rắn dưới chân hướng về phía vách núi, Trịnh Xá thấy vậy trong lòng lo lắng, hắn đang muốn hét lên nhắc nhở chợt thấy đầu rắn bắn ra một tia chớp đánh trúng nham thạch dưới chân bốn người. Tiểu hòa thượng cũng không công kích bốn người, ngược lại đánh nát nham thạch dưới chân họ, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Carnahan tên ngốc nghếch này đang muốn đưa tay vẫy gọi, không nghĩ tới dưới chân chợt hẫng, cả người theo vách núi trượt xuống, may hắn phản ứng nhanh nắm được vào một khối đá nhô ra, bấy giờ mời tránh được rơi xuống vách núi. Nhưng dù như vậy, ba người ở phía trên cũng không giúp được hắn bởi vì lúc này hắn đã hòa toàn dán vào phần vách đá cuối cùng.
Trịnh Xá nhìn đến muốn rách khóe mắt, hắn thật sự hận không thể tóm được tiểu hòa thượng, nhưng không thể khác được, hắn vẫn phải từ từ chậm lại, còn tiểu hòa thượng càng gào lên khoa trương chạy đi, hắn không ngừng la hét:
- Cút mẹ các ngươi đi, Trung Châu đội! Ngươi có gan thì tới mà giết a!Lão tử sẽ chạy tới chỗ Imhotep! Bây giờ không giết ta, sau này ngươi sẽ phải hối hận cả đời, ha ha ha, giả nhân giả nghĩa, ngươi là đồ ngu ngốc... Lão tử không đem từng đội viên Trung Châu đội các ngươi ra lột da không xong, ha ha ha...
Thanh âm đã càng lúc càng xa.
Trịnh Xá hít sâu một hơi, hắn lạnh lùng nhìn bóng tiểu hòa thượng chạy càng lúc càng xa, đột nhiên nhặt một cục đá trên đất, tiếp đó ném mạnh về phía xa, mơ hồ thoáng nghe thấy một tiếng á lên từ thông đạo truyền tới...
Carnahan dán người vào vách núi, hắn đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, thậm chí cả gào lên kêu cứu cũng không dám chỉ có mấy đầu ngón tay gắt gao bám chặt lấy khối nham thạch. Dù vậy cả người vẫn từ từ, từ từ trượt xuống dưới... Ngón tay hắn đầu mồ hôi, cộng thêm trọng lượng của một người thì sao có thể bám giữ lâu được, đến lúc này hắn cuối cùng gân cổ gào lên:
- Mẹ nó... Đế tượng đá là vàng khối a!
Tiếp đó cả người rơi xuống vách núi.
Trịnh Xá lúc này đang đứng bên gờ đá, cách vách núi chỗ Carnahan rới xuống khoảng tám mét, khoảng cách này cũng không phải là xa, với tốc độ và lực lượng của hắn chỉ cần tăng tốc một chút là đến nói... Nhưng hắn nhất định phải tính toán chuẩn xác mới có thể đỡ được Carnahan, vậy không thể cứ tăng tốc chạy tới, mà hắn chỉ có thể...
Trịnh Xá hít một hơi thật sâu, khi Carnahan rơi xuống cách hắn khoảng ba mét, Trịnh Xá cũng nhảy từ bờ đá nhảy xuống, tiếp đó hai chân dụng lực đạp mạnh vào vách đá. Mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, toàn lực cường hóa lực lượng của hai đùi, cơ hồ trong nháy mắt đã đạp nát vụn nham thạch, tiếp đó cả người như đạn pháo bắn về phía Carnahan, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tóm lấy Carnahan, hai người bay thẳng về phía vách núi đối diện. Tiếp theo, quyền trái Trịnh Xá toàn lực đánh ra, một quyền hung hăng ngập thẳng vào đá, trên quyền trái lập tức đầy máu tươi nhưng cũng cắm chặt trên vách...
Carnahan phản ứng tuyệt đối nhanh chóng, hắn vụt áp thẳng vào vách đá, cả người như rắn trong hang, không chút động đậy, nhưng miệng lại không ngừng nói:
- A ha, Trịnh Xá! Ta biết ngươi nhất định sẽ tới cứu ta mà, ngươi thật sự là người tốt a, không cần bảy khối vàng nữa... không cần nhiều như vậy, ta chỉ cần sáu khối thôi.
Trịnh Xá trong lòng buồn cười, hắn cũng mở miệng chửi:
- Mẹ kiếp, vốn là sáu khối, biến thành bảy từ bao giờ thế? Đừng động đậy... O’Conneil, tìm dây thừng đến đây!
Thanh âm của O’Conneil từ trên vách đá truyền xuống nói:
- Ở đây tìm đâu ra dây thừng a... Có cần tới cửa mộ hỏi đám kỵ binh không?
Trịnh Xá hét lớn:
- Mẹ nó, kết quần áo các ngươi thành dây đi, ta không kiên trì được lâu nữa đâu.
Nhất thời, trên đầu hai người truyền đến tiếng xé vài soàn soạt, không lâu sau, một sợi dây vải thô to ròng xuống, Trịnh Xá kéo kéo dây, hắn nói tiếp:
- Các ngươi quấn chặt nó vào đâu đó, chúng ta tự leo lên, không cần kéo!
Không lâu sau, trên đầu hai người lại truyền đến tiếng hô, ba người O’Conneil cuối cùng cũng buộc chặt sợi dây, Trịnh Xá đưa tay kéo thử một cái, bên trên quả nhiên đã được buộc kỹ, hơn nữa sợi dây này rõ ràng là quần áo kết thành, nhìn rất chắc chắn.
Trịnh Xá một tay kéo lấy Carnahan, để hắn bám dây leo lên trước, tiếp đó, đợi Carnahan lên đến nơi hắn mới leo lên theo. Lên đến nơi, hắn chợt phì cười, trước mặt ba nam nhân trần truồng đứng trước mặt, hoàn hảo ba người còn mặc nội khố, nếu không thật có chút ý vị hoài cổ.
O’Conneil kéo sợi dây lại nhìn, sợi dây đã bị lôi kéo đến gần rách, nên hắn dứt khoát đứng dậy nói:
- Mẹ kiếp, dứt khoát khỏa thân liều mạng với xác ướp đi. Bất quá trên người chúng còn có chút vải quấn thân, chúng ta nhìn đúng là nhếch nhác a!
Trịnh Xá cười hắc hắc nói:
- Ngươi không phải vẫn còn nội khố sao... Cuốn sách Amun-Ra thế nào rồi?
Mọi người bấy giờ mời phục hồi tinh thần, Carnahan vội vàng nói:
- Cuốn sách Amun-Ra chắc chắn ở dưới này... Ngươi xem bệ đỡ tượng đá này không ngờ lại làm bằng vàng a, ở dưới sao có thể không có sách được? Đánh chết ta cũng không tin!
- ... Trong mắt ngươi chỉ có vàng thôi sao?
Trịnh Xá cười khổ, đến lúc này hắn mới từ từ tiếp nhận thống khổ sau trạng thái mở cơ nhân tỏa. Hiện tại cơ thể hắn đã tương đối có thể chịu được thống khổ sau khi mở cơ nhân tỏa, đến lúc cơn thống khổ này đi qua, trên người hắn chỉ có mồ hôi như mưa, mấy người xung quanh cũng không phát hiện có gì dị thường.
Viện trưởng viện bảo tàng nói:
- Cuốn sách Amun-Ra thật sự là ở dưới này, bấy quá, khi lấy ra có chút phiền phức, phía dưới hình như có một khóa mã kỳ quái, phải đưa cuốn sách đến vị trí chính xác mới có thể lấy ra từ từ. Nếu cường hành kéo nó ra, rất có thể sẽ làm nó bị hủy diệt. Hiện tại, ta đại khái đã di động được hai phần ba, cho chúng ta hai ba phút nữa sẽ có thể hoàn toàn lấy được cuốn sách của Amun-Ra.
Trịnh Xá hơi suy nghĩ một chút, hắn lập tức nói với họ:
- Vậy các ngươi ở đây lấy sách ra, ta tiếp tục truy đuổi tên kia... Cẩn thận một chút, ta cảm thấy Imhotep sẽ không dễ dang để chúng ta có được cuốn sách Amun-Ra, đã lâu như vậy hắn vẫn không có động tĩnh gì, cảm thấy rất lo lắng a.
Carnahan toàn bộ tinh thần tập trung vào bệ đỡ bằng vàng nặng trịch dưới chân tượng, hắn thuận miệng đáp:
- Động tĩnh gì a? Có động tĩnh gì lớn như chỗ vàng này không?
Chưa dứt lời, đột nhiên từ sâu trong trong lăng mộ truyền đến một tràng tiếng rít gào, thanh âm như sư tử, như hổ, nhưng tuyệt không phải tiếng gào của Imhotep, Trịnh Xá cùng mấy người Imhotep nhìn nhau, hắn không nói tiếng nào, kéo sợi dây, dưới chân dụng lực nhảy sang vách đá bên kia...
Không ngừng chạy về phía tiếng gào sâu trong lăng mộ, đột nhiên trước mặt hắn sáng bừng lên, bất tri bất giác, hắn đã chạy tới tế đàn ở sâu trong lăng mộ. Lọt vào tầm mắt, Imhotep đang cẩn thận đặt một xác ướp xuống cạnh Chiêm Lam và Evelyn, vẻ mặt phảng phất như đang che chở cho tình nhân.
Tiểu hòa thượng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đột nhiên một đạo kình phong ập tới, cả người hắn bị một cỗ cự lực hung hăng đẩy bắn xuống đất, trước mặt hắn là một cái mồm lớn đầy răng.
Tượng nhân sư! Hơn nữa nhìn hàm răng của bộ mặt này cũng sắc bén kinh người, nhân sư dài hơn năm mét đánh ngã tiểu hòa thượng xuống đất, khuôn mặt người không ngờ lại nhe ra hàm răng sắc nhọn như sư tử, một ít nước dãi từ trong miệng chảy xuống mặt tiểu hòa thượng, nhìn qua phảng phất như muốn ăn thịt hắn.
Tiểu hòa thượng dù sao cũng là thực lực bất phàm, bàn tay hắn vừa động, rắn hổ mang hai đầu khổng lồ lập tức từ hai phía cắn về phía tượng nhân sư, nhẹ nhành xé nát nó, lực lượng cự đại thậm chí làm mảnh vụn vung vãi khắp tế đàn chỗ nào cũng thấy, mà tiểu hòa thượng cũng nhân cơ hội nhảy bật dậy.
Tiểu hòa thượng phun cát trong miệng ra, hắn lạnh lùng hỏi:
- Imhotep! Ngươi muốn công kích minh hữu sao? Tình nhân của ngươi hiện còn chưa sống lại à?
Imhotep hứng thú nhìn rắn hổ mang khổng lồ lượn vòng quanh người tiểu hòa thượng, hắn cười lạnh nói:
- Ngươi thật là chật vật a, minh hữu của ta... Yên tâm đi, ta còn cần lực lượng của ngươi để đối phó với người của Trung Châu đội... Không biết ngươi với đám “hộ vệ” của ta có cảm giác thế nào a?
Tiểu hòa thượng đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cát bụi lạo xạo, hắn quay đầu lại đúng lúc tượng nhân sư đã gần khôi phục hoàn hảo, thân thể của nó không ngờ lại do vô số hạt cát tạo thành, cho dù bị phá vụn cũng có thể nhanh chóng khôi phục, chỉ cho giây lát, tượng nhân sư đã từ cát bụi không phục hoàn hảo.
Tiểu hòa thượng bấy giờ mới kinh ngạc nhìn bốn phía tế đàn, xung quanh không ngờ có đến bảy tám tượng nhân sư, tất cả đều có thân hình dài tới năm mét, loại quái vật này không hề xuất hiện trong phim The Mummy, uy lưch của chúng thật sự đáng sợ, hăn nữa, mấu chốt là chúng có thể tự phục hồi như cũ, nhất thời tiểu hòa thượng vừa mừng vừa sợ, hắn vội vàng nói:
- Bọn chúng đang đào cuốn sách Amun-Ra, ngươi nhất định phải ngăn cản chúng a, nếu không một khi chúng đào được sách, ta sợ pháp lực của ngươi sẽ bị tước đoạt... Ngươi thật sự không sợ sao?
Imhotep cười ha ha nói:
- Yên tâm đi, ta đã để hộ vệ lăng mộ đi tìm chúng, chỉ cần chờ gã gọi là Trịnh Xá kia tới đây, lấy được cuốn sách của Anubis sẽ có thể hồi sinh người yêu của ta... Anck-Su-Namun...
Hắn vừa nói, vừa âu yếm vuốt ve xác ướp kia.
Tiểu hòa thượng đang muốn để Imhotep dứt khoát phái vài tượng nhân sư đi công kích mấy người Trịnh Xá, đúng lúc ấy, đột nhiên một người đầy máu chạy vào tế đàn, người này chính là Rama, trước ngực không ngừng ứa máu, hắn vừa chạy vừa gào lên:
- Cứu, cứu ta, đội trưởng cứu ta... Ta sắp không chịu nổi nữa, đội trưởng, dùng phật luân của ngươi cứu ta đi...
Phật luân của tiểu hòa thượng có thể chữa trị thương thế cho ngươi khác, lại có thể bảo hộ cho người sử dụng, quả nhiên là một kiên phật khí khó kiếm, giá hoán đổi cũng là chi tiết kịch tình cấp B cùng đại lượng điểm thưởng. Bất quá, phật luân này cũng có giới hạn sử dụng, tương đươg với nội lực có hạn chế năng lượng. Mặc dù có thể tự khôi phục, nhưng nếu sử dụng quá mức, cuối cùng nó sẽ khô kiệt năng lượng, khi đó phật quang sẽ không còn tính chất phòng ngự nữa.
Tiểu hòa thượng lức này cũng chỉ còn một cánh tay, hắn vội vàng đỡ lấy Rama, nói:
- Ngươi trúng đạn rồi? Là người của Trung Châu đội bắn trúng sao? Có vẻ phổi bị thương...
Rama vừa khóc vừa nói:
- Đúng vậy, đội trưởng, ta đã hết lực rồi, vừa rồi phải ăn Hành quân hoàn mới có thể chạy tới đây... Đội trưởng, cứu ta với.
Tiểu hòa thượng sắc mặt dữ tợn nói:
- Năng lượng của phật luân không đủ! Ta lát nữa còn phải đối chiến với bọn chúng, không có bảo vệ của phật luân không được... Không thể để Trung Châu đội được chút điểm nào, ngươi yên nghỉ đi!
Hắn tung Rama lên, rắn hổ mang hai đầu lập tức đớp lấy, nam nhân này vừa hét lên đã bị hai đầu rắn cắn nát, bộ dạng máu tươi lâm lâm, đến cả Imhotep nhìn thấy thế cũng phải nhíu mày.
Tiểu hòa thượng điên cuồng cười lớn:
- Không quan hệ, chỉ bị trừ một phần điểm thôi... Chỉ cần giết chết đội trưởng của chúng! Sau đó giết sạch lũ còn lại ta sẽ được đại lượng chi tiết kịch tình, về phần điểm thưởngthì vô số! Ha ha ha...
Tiếng cười vừa dứt, mục quang của tiểu hòa thượng liền nhìn về phía cái túi lớn đầu máu, còn có Chiêm Lam trên tế đàn, ánh mắt đầy vẻ tham lam, thèm thuồng và sát ý.
- Nếu người chết là ngươi thì sao?
Một giọng nữ nhân băng lãnh từ thông đạo chỗ Rama chạy đến truyền tới, Triệu Anh Không tay cầm một thanh hỏa diễm chủy thủ đứng đó. Tiểu cô nương này ánh mắt lạnh lùng, cả người như đã biến thành hắc ám, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm vào tâm tạng tiều hòa thượng.
Imhotep tựa hồ phi thường kiêng kỵ thanh chủy thủ đó, hắn đang định chỉ huy tượng nhân sư công kích Triệu Anh Không thì đột nhiên một thanh âm khác từ thông đạo tiểu hòa thượng chạy tới lúc nãy truyền đến:
- Đúng vậy, nếu người chết là ngươi thì sao đây? Sao lại khéo vậy? Đội trưởng Ấn Châu đội?
Trịnh Xá nghiên răng lạnh lùng nói, cả người hắn lộ ra khỏi thông đạo, khi hắn nhìn thấy Triệu Anh Không, trong mắt lóe lên một tia vui mừng, nhẹ nhõm. Khi hắn nhìn lại phía tiểu hòa thượng, trong mắt lập tức bộc phát sát ý, sát lục ý vị thật sự đậm đặc dị thường, cho dù cách xa mấy chục mét tiểu hòa thượng vẫn phải rùng mình, đặc biệt là khi hắn nhớ lại lúc trước Trịnh Xá điên cuồng truy sát, trong lòng lập tức sợ hãi, không ngừng run rẩy.
Trịnh Xá và Triệu Anh Không cũng không nói nhiều, hai mắt đồng thời mờ mịt, dưới chân dùng sức lao về phía tượng nhân sư gần nhất, chỉ trong nháy mắt, quyền trái của Trịnh Xá, chủy thủ của Triệu Anh Không đồng thời đánh tới... tiếp theo xuyên hẳn qua!
Tốc độ của hai tượng nhân sư cũng không nhanh như tưởng tượng, với người bình thường mà nói, thân hình to lớn như vậy đã có tính chấn nhiếp, không chỉ như vậy, lực lượng và tốc độ của chúng cũng vượt qua khả năng phản ứng của người thường. Bất quả, chỉ vỏn vẹn đối với người bình thường mà thôi, tố chất thân thể Trịnh Xá và Triệu Anh Không đều hơn gấp ba người thường, trong đó thực lực của Trịnh Xá là cường đại nhất, Triệu Anh Không mặc dù kém một chút bất quá thân pháp quỷ dị của nàng đã bổ khuyết cho chút bất lợi ấy, hai người cơ hồ đồng thời đánh trúng tượng nhân sư.
Nạp giới của Trịnh Xá và chủy thủ của Triệu Anh Không đều là vũ khí đặc biệt hữu hiệu với sinh vật linh loại, thậm chí đến cả Imhotep cũng ăn phải quả đắng, đừng nói đến mấy tượng nhân sư này. Bị hai người công kích, hai tượng nhân sư nhất thời bị hai vũ khí xuyên qua, tiếp theo thân hình bắt đầu tan vỡ, chậm rãi biến thành tro bụi, mặc dù đám tro bụi này chậm rãi chuyển động tổ hợp lại nhưng tốc độ so với lúc trước bị tiểu hòa thượng đánh tan thì chậm hơn cả trăm lần. Trịnh Xá đột nhiên quát lớn, tượng nhân sư xung quanh đang định xông tới tấn công hai người chợt khựng lại, Imhotep nhìn Trịnh Xá nói:
- Ta không muốn đối địch với các ngươi, chỉ cần các ngươi giao cuốn sách Anubis cho ta, ta sẽ để các ngươi mang cô gái da vàng này đi, ta chỉ cần cuốn sách Anubis và nữ nhân này là được.
Imhotep chỉ về phía Evelyn trên tế đàn.
Evelyn hai tay đều bị dây xích trói lại, nàng nhìn xác ướp bên cạnh không ngừng la hét:
- Trịnh Xá! Đừng đáp ứng hắn, hắn chỉ sợ uy lực vũ khí của các ngươi thôi, đừng bỏ ta lại đây a!
Trịnh Xá cười khổ, bất luận bọn họ có nguyện ý giao cuốn sách của Anubis ra hay không, giao dịch này căn bản bản không cách nào thực hiện, vì nhiệm vị của bọn họ chính là mai táng bất tử tế tự Imhotep, hơn nữa nếu không giết hắn, người khác tựa hồ vô pháp sử dụng cuốn sách của Anubis. Chẳng lẽ muốn hắn tự sát rồi giao sách ra sao?
Imhotep không kiên nhẫn được, cuộn lên một cơn lốc cát, sau khi lốc tan, bên cạnh Evelyn và Chiêm Lam xuất hiện hai xác ướp thị vệ, chúng cầm khảm đao trong tay chỉ về phía hai người trên tế đàn. Tiếp đó Imhotep lạnh lùng nói:
- Các ngươi tự mình chọn đi. Là bọn họ chết, sau đó ta tới đoạt cuốn sách Anubis... Hay là các ngươi tự giao sách ra, ta chỉ dùng một người làm tế phẩm, các ngươi cứ lựa chọn cho tốt đi.
Trịnh Xá hít sâu một hơi, hắn lấy cuốn sách của Anubis trong Nạp giới ra, tiếp theo đưa về phía hồ hỗn tương bên cạnh nói:
- Ngươic hỉ cần làm các nàng bị thương một cọng lông, ta sẽ lập tức ném sách xuống, như vậy không ai có được hết... Ngươi muốn thử không?
Imhotep rút cuộc sắc mặt cũng biến đổi, hắn hung ác nhìn Trịnh Xá nói:
- Được! Ta sẽ không để họ chết! Bắt hết những kẻ lấy được cuốn sách của Amun-Ra lại đây!
Hắn quát lớn, tượng nhân sư lập tức lao vào thông đạo lúc trước Trịnh Xá tới, không lâu sau đã có vài tượng nhân sư chạy vào thông đạo.
Trịnh Xá trong lòng khẩn trương, đang định lao tới chỗ tiểu hòa thượng và Imhotep, nhưng hắn vừa đụng đậy, đao trong hai gã xác ướp thị vệ đã ấn xuống, chỉ cách cổ hai cô gái mười phân, đén khi Trịnh Xá vội dừng lại, hai xác ướp mới giơ đao lên.
Imhotep hung tợn nói:
- Ta để ngươi chậm rãi suy nghĩ, mấy phút nữa chúng sẽ về tới đây, thời gian của ngươi cũng không nhiều, trước khi bọn họ phải chết, ngươi tốt nhất là cho ta một đáp án thích hợp...
Tiểu hòa thượng vẫn quan sát thế cục biến hóa, hắn chợt cười ha hả, tiếp theo nhấc cái túi lớn đi về phía Trịnh Xá, Trịnh Xá phản ứng cũng rất nhanh, hắn lập tức bỏ cuốn sách của Anubis vào Nạp giới, dự phòng tiểu hòa thượng có thể đánh lén.
Tiểu hòa thượng vừa đi vừa mở túi ra, bên trong chính là Tần Chuế Ngọc mặt mũi đầy máu tươi, hai mắt đã trắng dã, trong miệng toàn máu và nước dãi, tiểu hòa thượng chậm rãi lôi Tần Chuế Ngọc trong túi ra, vừa nhìn thấy Trịnh Xá lập tức cuồng nộ vô cùng, trong nháy mắt, hắn thiếu chút nữa đã xông vào tiểu hòa thượng.
Tần Chuế Ngọc tứ chi đã bị cắt rời, không chỉ như thế, từ cổ trở xuống không còn chút da dẻ nào. Toàn thân đều là cơ nhục và mạch máu đỏ hồng, nhìn vô cùng khủng bố. Cho dù là thầy thuốc ngoại khoa nhìn thấy cũng phải nôn ọe. Da trên người nàng không ngờ bị lột tươi xuống, cả người nhìn như một con thỏ bị lột da, tàn khốc đến mức không thể dùng lời nào để hình dung.
Động tác của tiểu hòa thượng tựa hồ kích thích Tần Chuế Ngọc tỉnh dậy, nàng nhìn thấy Trịnh Xá cách đó không xa, nữ nhân này lập tức bắt đầu điên cuồng giãy giụa, nàng há miệng muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô, nữ nhân vốn xinh đẹp này trong mắt đầy lệ.... vì trên mặt quá nhiều máu nên lệ cũng biến thành huyết lệ.
Trịnh Xá yên lặng nhìn miệng nàng đang ra hiệu, phảng phất như đang nói cái gì giết nàng đi, không chỉ như thế, nàng vừa nói vừa không ngừng giãy giụa trên đất, chỉ như vậy thôi cũng khiến nàng đau đớn vô cùng...
- Ngươi... Ta nhất định sẽ giết ngươi! Ngươi là kẻ khiến ta thống hận nhất từ nhỏ đến lớn, ta tuyệt đối không thể tha thứ cho ngươi, tuyệt đối không thể!
Trịnh Xá nghiến răng lạnh lùng nói, khóe miệng hắn không ngừng chảy máu, răng cắn chặt đến sắp vỡ.
Tiểu hòa thượng cười dữ tợn nói:
- Không cần ngươi tha thứ! Giết chết các ngươi, ta sẽ thu hoạch được một lượng lớn điểm thưởng và chi tiết kịch tình a! Cho dù lập lại một đội ngũ cường đại hơn cũng không phải là nói suông, ha ha ha... Các ngươi đều sẽ chết! Toàn bộ các ngươi đều phải chết
Tiều hòa thượng vừa nói, hắn vừa ném Tần Chuế Ngọc lên không trung.
Ngay trước mặt Trịnh Xá, Tần Chuế Ngọc vô lực bị ném về phía rắn hổ mang hai đàu, tiếp đó nàng không kêu nổi một tiếng đã bị rắn hổ mang phân thây, trước mặt Trịnh Xá... nàng thật sự bị phâ thây thành vạn mảnh.
Ba!
Khi rằn hổ mang ăn thịt Tần Chuế Ngọc, ngực Trịnh Xá như bị giáng một đòn mạnh, cả người đứng ngẩn ra, hai miệng rắn to lớn đã lao về phía hắn, chỉ cần bị cắn trúng, vậy đúng là chết không có chỗ chôn...
- Trịnh Xá!
Triệu Anh Không đột nhiên hét lớn, thừa dịp mọi người đang chú ý vào Trịnh Xá và tiểu hòa thượng, Triệu Anh Không lặng lẽ giấu phi đao bằng bạc trong tay, tiêp đó, phi đao bắn ra, trước khi hai gã xác ướp thị vệ kịp phục hồi tinh thần, đã bắn trúng đầu cả hai, cùng lúc đó, một thanh hỏa diễm chủy thủ cũng hoành không bay tới phía Imhotep, vẻ mặt hắn đang sững sờ, hỏa diễm chủy thủ đã ghim hắn vào cột, nhất thời lồng ngực hắn bắt đầu bùng cháy.
Trịnh Xá gầm lên, huyết sắc hỏa quang trên người bùng phát, hắn cũng không tránh né hai miệng rắn, dễ dàng thiêu cả hai đầu rắn thành tro bụi, sau đó bao trùm trong hỏa diễm lăng không đánh về phía tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượn sợ đến hồn phi phách tán, hắn đang định lui về phía sau, cả người đã bị Trịnh Xá giữ chặt, nhất thời huyết sắc hỏa quang và phật quang kịch liệt xung đột, hỏa diễm dần dần tan biến, phật quang cũng từ từ ảm đạm xuống, đến khi biến mất không thấy nữa...
- A!
Trịnh Xá gào lên, hắn vung tay điên cuồng đánh thẳng vào bụng tiểu hòa thượng, vài quyền đánh xuống, mặt đất sau lưng tiểu hòa thượng gần như đã bị đánh nứt ra, mà tiểu hòa thượng thì miệng mũi phun máu, trong thời khắc liều mạng này, hắn cũng bất chấp tất cả, mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai toàn lực bộc phát, cơ nhục hai tay bành trướng lên gấp ba người bình thường, ngắn trở quyền Trịnh Xá, đồng thời dụng sức đẩy hắn ra, liều mạng chạy vào trong một thông đạo.
Trịnh Xá hai mắt một màu đỏ đậm, hắn giờ phút này đã hận không thể nuốt tươi tiểu hòa thượng vào bụng, khi tiểu hòa thượng giãy khỏi tay hắn, Trịnh Xá lập tức đạp mạnh dưới chân lao tới ôm lấy tiểu hòa thượng, há miệng cắn tới, rứt ra một miếng thịt lớn trên lưng. Lưng tiểu hòa thượng cơ hồ bị xé ra, máu tươi phun ra như suối.
Tiểu hòa thượng cũng bất chấp cảm giác đau đớn của thân thể, hắn đã bị sát ý điên cuồng của Trịnh Xá làm kinh sợ, trong đầu chỉ còn ý nghĩ làm thế nào sống sót, vai bị xé ra một miếng thịt nữa, hắn ngược lại càng liều mạng chạy vào trong thông đạo.
Trịnh Xá trong miệng cắn chặt lấy khối thịt, dụng sức quá mức, cắn đứt đôi ra, tốc độ dưới chân cũng không chậm lại, hai người một chạy một đuổi, khoảng cách giữa hắn và tiểu hòa thượng rút ngắn lại, hai tay lại một lần nữa kẹp chặt lấy tiểu hòa thượng. Tiếp đó tay phải biến thành trảo chụp lên mặt, bụp một tiếng trầm đục, tiểu hòa thượng cuối cùng kêu thảm một tiếng, nửa mặt bên phải hắn cơ hồ bị xé nát, mắt phải cũng bị ngón tay cứng rắn móc ra. Hắn liều mạng giãy giụa tránh khỏi trảo của Trịnh Xá, cả người lao vào trong thông đạo.
Trịnh Xá cũng lao theo, hắn tóm lấy thắt lưng tiểu hòa thượng, hai người cứ như vậy lăn lộn chìm vào trong bóng tối, tiếp đó trong tế đàn chỉ còn nghe thấy tiếng huyết nhục và xương cốt lạo xạo, còn có tiếng kêu thảm càng lúc càng yếu ớt của tiểu hòa thượng. Hơn mười giây sau, tiểu hòa thượng khuôn mặt đầy máu, hai mắt đã hoàn toàn biến mất, trên mặt còn có một dấu răng to tướng, rút cuộc cũng bò ra được, hắn vừa kêu to cứu mạng đã bị một bàn tay đầy máu lôi vào trong thông đạo, tiếp đó... trong thông đạo không còn chút thanh âm nào.
Bên ngoài đại sảnh tế đàn, Chiêm Lam, Evelyn, Triệu Anh Không, còn có Imhotep vừa rút chủy thủ ra, bốn người nhất tề nuốt nước bọt...
Tiêu Hoành Luật hạ súng thở dài, hắn lẩm bẩm:
- Không được a, súng ở thời đại này uy lực quá nhỏ, mà độ chính xác cũng hoàn toàn không đủ... Lực giật quá mạnh, tê hết cả tay, âm thanh cũng quá lớn, tai vẫn còn ong ong... Trương Hằng! Ngươi nói gì đi chứ!
Trương Hằng nửa quỳ trên đất, không ngừng nôn mửa, hơn nửa ngày sau mới đứng dậy, yếu nhược nói:
- Chờ... chờ một chút, ta đi kiếm đuốc.
Tiêu Hoành Luật thở dài, hắn cao giọng nói:
- Nếu vừa rồi ngươi có thể bắn ra một tiến nữa thì gã kia chết chắc rồi, ngươi rút cuộc là sợ cái gì a? Ta không hiểu về mấy loại bệnh thần kinh này lắm, lúc trước thầy thuốc trị liệu cho ngươi thông minh một chút, trực tiếp tiến hành thôi miên trị liệu cho ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ không để gã kia chạy thoát đâu.
Trương Hằng không nói gì, chạy vào trong ngõ tắt lấy đuốc, tiếp theo đốt đuốc cắm lên tường, lúc này Tiêu Hoành Luật mới phát hiện Trương Hằng cả người vẫn đang run rẩy, sắc mặt nhìn trắng bệch, phảng phất như bị thứ gì đó cực kỳ kinh khủng dọa khiếp.
- Ngươi rút cuộc là sợ cái gì chứ?
Tiêu Hoành Luật kỳ quái hỏi.
Trương Hằng yên lặng xốc Trương Kiệt lên lưng, hắn cười khổ nói:
- Ta cũng không biết chính mình sợ cái gì, nhưng chỉ cần đánh nhau với người khác hoặc phát sinh mâu thuẫn, trong lòng ta liền sợ bị đánh... Ta thật sự sợ bị người khác đánh a. Lúc ấy nếu không phải tên đã lên dây, nói không chừng ta sẽ trực tiếp chạy trốn.
Tiêu Hoành Luật cười lạnh nói:
- Giống như ngươi bỏ bạn gái lai chạy trốn phải không?
Trương Hằng lập tức đỏ mặt, nhưng hắn chung quy vẫn không nói gì, hơn nửa ngày sau mới thì thào nói:
- Nếu như có thể... Ta hi vọng có thể chết trước mặt nàng, thù đã báo rồi, chết trước mặt nàng cũng có chút chuộc tội... Ta biết thương tổn ta gây ra cho cô ấy cả đời này cũng không có cơ hội sửa chữa, nhưng ta vẫn hy vọng, có thể gặp lại cô ấy, dù chỉ một lần cũng được.
Tiêu Hoành Luật móc trong áo ra một quả táo, hắn cắn một miếng nhồm nhoàm nói:
- Chuyện này bỏ đi... Nếu như ta không lầm, phỏng chừng trong lăng mộ này sẽ có thứ gì đó có thể bảo vệ tính mạng chúng ta. Mặc dù không dám khẳng định, bất quá từ tình huống trước mắt, suy luận của ta có lẽ là đúng, nói cách khác, ngươi cũng có cơ hội...
Trương Hằng kỳ quái hỏi:
- Có cơ hội gì?
Một giọng nữ cũng nhàn nhạt hỏi:
- Có cơ hội gì?
Tiêu Hoành Luật và Trương Hằng lập tức sợ đến phát khiếp, Trương Hằng vội muốn giương cung, mà Tiêu Hoành Luật thì trực tiếp trốn sau lưng Trương Hằng, thằng nhóc này đến tận giờ phút này mới lộ ra một chút khí chất trẻ con. Giọng nữ kia nói xong, nàng cũng từ từ bước ra khỏi bóng tối, chính là Triệu Anh Không vẻ mặt bình thản vô thường.
Tiêu Hoành Luật lập tức từ sau lưng Trương Hằng đi ra, hắn vòng quanh Triệu Anh Không hai vòng nói:
- Rất nhẹ nhành giải quyết à? Không thấy có mùi máu tươi a, thật sự giải quyết xong? Hay là một mình ngươi chạy về trước?
Triệu Anh Không cười nhẹ, nàng không ngờ lại đưa tay vỗ vỗ đầu Tiêu Hoành Luật, thằng nhóc này cả kinh tròn mắt nhìn, nàng bấy giờ mới nói:
- Ta không có thói quen vứt bỏ đội viên... Nếu như ta trở lại, chỉ có thể là đã hoàn thành nhiệm vụ, nếu ta không trở lại... Vậy địch nhân đã tiêu diệt được ta rồi.
Nói đoạn, nàng chuyển thân đi vào trong góc đường.
Tiêu Hoành Luật kỳ quái vuốt vuốt tóc, hắn thì thào nói:
- Nghe nói bị người khắc sờ đầu sẽ không cao được nữa/ nếu có thể trở về Chủ Thần không gian, ta nhất định phải cường hóa một thuộc tính tóc thật cứng, cho các ngươi sờ, cho các ngươi sờ...
Trương Hằng cười khổ, hắn hơi hâm mộ nhìn về phía thân ảnh Triệu Anh Không càng đi càng xa, hắn nắm chặt trường cung bằng gỗ cứng trong tay, thần sắc lại càng khổ sở...
Cùng lúc đó, trong một thông đạo khác của lăng mộ, Trịnh Xá như phát điên cầm chủy thủ đuổi chém tiểu hòa thượng, bộ dạng thật sự điên cuồng khát máu tới cực điểm. Trên mặt đầy máu tươi, một tay cầm chủy thủ, tay kia điêm cuồng vồ lấy tiểu hòa thượng, xem dáng vẻ hắn, nếu thật sự bị chộp trúng sẽ trực tiếp ăn một đao. Một chạy một đuổi nhìn qua giống hệt hai tên côn đồ đầu đường xó chợ đuổi đánh nhau, chỉ là trong đó một người toàn thân bao trùm hảo diễm đỏ máu, người kia bap trùm phật quang.
- Mẹ kiếp, đừng chạy nữa! Ngươi không phải muốn ta một một đối chiến sao? Lão tử tới rồi đây! Các ngươi không phải rất ngoan cố, một mực truy sát chúng ta sao? Các ngươi không phải giết Linh Điểm và Tề Đằng Nhất sao? Tân nhân kia bị các ngươi làm gì rồi? Mẹ kiếp! Đừng chạy!
Trình độ mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai của Trịnh Xá rõ ràng là cao hơn tiểu hòa thượng, cơ nhục hai chân hắn cường hóa cũng mạnh hơn một chút, mỗi bước chân đều giẫm nát nham thạch và bùn đất dưới chân, sau đó cả người phảng phất như lưu phong lao về phía trước. Dần dần hắn đã tới sau tiểu hòa thượng, vung chủy thủ chém mạnh tới, âm thanh như sắt thép va chạm vang lên, tiểu hòa thượng bị chém trúng cước bộ loạng choạng, thiếu chút nữa đã bị tay trái Trịnh Xá tóm được, hắn sợ đến vỡ mật, liều mạng chạy trốn kéo giãn khoảng cách ra một chút.
- Mẹ nó! Đi ra đi!
Tiêu hòa thượng chạy một đoạn dài như vậy, hắn mới nhớ ra mình có thể triệu hồi rắn hổ mang hai đầu, vừa rồi một trận khiếp đảm làm hắn ngoài chạy trốn ra cơ hồ không nghĩ nổi điều gì. Từ khi lên làm đội trưởng Ấn Châu đội, đây là là lần đầu tiên hắn chật vật không chịu nổi, hơn nữa cũng làm hắn mất mặt nhất, trước đó, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chật vật như vậy, không ngờ bị người khác truy đuổi phải chạy trốn. Sỉ nhục như vậy làm lửa giận trong lòng hắn bốc lên, nhưng đồng thời, chỉ vừa nghĩ tới sát tinh đằng sau lưng đang liều mạng truy sát, hắn lại không thu nổi dũng khí quay đầu lại ứng chiến, bất đắc dĩ, chỉ có thể càng lúc càng chạy trối chết.
Tiểu hòa thượng vừa chạy vừa phẫn nộ quát, theo tiếng quát của hắn, từ bên người lập tức xuất hiện một con rắn hổ mang hai đầu cực lớn, trong đó một đầu rắn bị hắn đạp dưới chân, phù không không chạy trốn, cái đầu còn lại cắn ngược về phía Trịnh Xá đang truy đuổi hắn, oanh một tiếng lớn, đầu rắn nuốt trọn lấy Trịnh Xá, hơn nữa ép thẳng vào vách tường.
Trịnh Xá giờ phút này trong mắt chỉ còn thân ảnh của tiểu hòa thượng, hăn bị áp lên vách tường cũng không hề dừng lại, huyết săc hỏa diễm trên người dễ dàng thiêu đốt sạch sẽ đầu rắn, cả ngươi lại tăng tốc lao về phía tiểu hòa thượng đang chạy càng lúc càng xa.
Hai người lại một lần nữa một chạy một đuổi, đến khi bọn họ chạy tới một cửa thông đạo bên vách núi, không ngờ lại trông thấy trên vách núi có vài người đang đứng, chính là mấy người O’Conneil, Carnahan. Bọn họ đang đứng vây quanh một bức tượng, có vẻ đang thương lượng gì đó, mãi đến lúc Trịnh Xá và tiểu hào thượng một chạy một đuổi tới nói, bọn họ mới giật mình nhìn xuống.
Tiểu hòa thượng nhìn thấy rõ ràng, hắn chỉ huy đầu rắn dưới chân hướng về phía vách núi, Trịnh Xá thấy vậy trong lòng lo lắng, hắn đang muốn hét lên nhắc nhở chợt thấy đầu rắn bắn ra một tia chớp đánh trúng nham thạch dưới chân bốn người. Tiểu hòa thượng cũng không công kích bốn người, ngược lại đánh nát nham thạch dưới chân họ, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Carnahan tên ngốc nghếch này đang muốn đưa tay vẫy gọi, không nghĩ tới dưới chân chợt hẫng, cả người theo vách núi trượt xuống, may hắn phản ứng nhanh nắm được vào một khối đá nhô ra, bấy giờ mời tránh được rơi xuống vách núi. Nhưng dù như vậy, ba người ở phía trên cũng không giúp được hắn bởi vì lúc này hắn đã hòa toàn dán vào phần vách đá cuối cùng.
Trịnh Xá nhìn đến muốn rách khóe mắt, hắn thật sự hận không thể tóm được tiểu hòa thượng, nhưng không thể khác được, hắn vẫn phải từ từ chậm lại, còn tiểu hòa thượng càng gào lên khoa trương chạy đi, hắn không ngừng la hét:
- Cút mẹ các ngươi đi, Trung Châu đội! Ngươi có gan thì tới mà giết a!Lão tử sẽ chạy tới chỗ Imhotep! Bây giờ không giết ta, sau này ngươi sẽ phải hối hận cả đời, ha ha ha, giả nhân giả nghĩa, ngươi là đồ ngu ngốc... Lão tử không đem từng đội viên Trung Châu đội các ngươi ra lột da không xong, ha ha ha...
Thanh âm đã càng lúc càng xa.
Trịnh Xá hít sâu một hơi, hắn lạnh lùng nhìn bóng tiểu hòa thượng chạy càng lúc càng xa, đột nhiên nhặt một cục đá trên đất, tiếp đó ném mạnh về phía xa, mơ hồ thoáng nghe thấy một tiếng á lên từ thông đạo truyền tới...
Carnahan dán người vào vách núi, hắn đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, thậm chí cả gào lên kêu cứu cũng không dám chỉ có mấy đầu ngón tay gắt gao bám chặt lấy khối nham thạch. Dù vậy cả người vẫn từ từ, từ từ trượt xuống dưới... Ngón tay hắn đầu mồ hôi, cộng thêm trọng lượng của một người thì sao có thể bám giữ lâu được, đến lúc này hắn cuối cùng gân cổ gào lên:
- Mẹ nó... Đế tượng đá là vàng khối a!
Tiếp đó cả người rơi xuống vách núi.
Trịnh Xá lúc này đang đứng bên gờ đá, cách vách núi chỗ Carnahan rới xuống khoảng tám mét, khoảng cách này cũng không phải là xa, với tốc độ và lực lượng của hắn chỉ cần tăng tốc một chút là đến nói... Nhưng hắn nhất định phải tính toán chuẩn xác mới có thể đỡ được Carnahan, vậy không thể cứ tăng tốc chạy tới, mà hắn chỉ có thể...
Trịnh Xá hít một hơi thật sâu, khi Carnahan rơi xuống cách hắn khoảng ba mét, Trịnh Xá cũng nhảy từ bờ đá nhảy xuống, tiếp đó hai chân dụng lực đạp mạnh vào vách đá. Mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, toàn lực cường hóa lực lượng của hai đùi, cơ hồ trong nháy mắt đã đạp nát vụn nham thạch, tiếp đó cả người như đạn pháo bắn về phía Carnahan, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tóm lấy Carnahan, hai người bay thẳng về phía vách núi đối diện. Tiếp theo, quyền trái Trịnh Xá toàn lực đánh ra, một quyền hung hăng ngập thẳng vào đá, trên quyền trái lập tức đầy máu tươi nhưng cũng cắm chặt trên vách...
Carnahan phản ứng tuyệt đối nhanh chóng, hắn vụt áp thẳng vào vách đá, cả người như rắn trong hang, không chút động đậy, nhưng miệng lại không ngừng nói:
- A ha, Trịnh Xá! Ta biết ngươi nhất định sẽ tới cứu ta mà, ngươi thật sự là người tốt a, không cần bảy khối vàng nữa... không cần nhiều như vậy, ta chỉ cần sáu khối thôi.
Trịnh Xá trong lòng buồn cười, hắn cũng mở miệng chửi:
- Mẹ kiếp, vốn là sáu khối, biến thành bảy từ bao giờ thế? Đừng động đậy... O’Conneil, tìm dây thừng đến đây!
Thanh âm của O’Conneil từ trên vách đá truyền xuống nói:
- Ở đây tìm đâu ra dây thừng a... Có cần tới cửa mộ hỏi đám kỵ binh không?
Trịnh Xá hét lớn:
- Mẹ nó, kết quần áo các ngươi thành dây đi, ta không kiên trì được lâu nữa đâu.
Nhất thời, trên đầu hai người truyền đến tiếng xé vài soàn soạt, không lâu sau, một sợi dây vải thô to ròng xuống, Trịnh Xá kéo kéo dây, hắn nói tiếp:
- Các ngươi quấn chặt nó vào đâu đó, chúng ta tự leo lên, không cần kéo!
Không lâu sau, trên đầu hai người lại truyền đến tiếng hô, ba người O’Conneil cuối cùng cũng buộc chặt sợi dây, Trịnh Xá đưa tay kéo thử một cái, bên trên quả nhiên đã được buộc kỹ, hơn nữa sợi dây này rõ ràng là quần áo kết thành, nhìn rất chắc chắn.
Trịnh Xá một tay kéo lấy Carnahan, để hắn bám dây leo lên trước, tiếp đó, đợi Carnahan lên đến nơi hắn mới leo lên theo. Lên đến nơi, hắn chợt phì cười, trước mặt ba nam nhân trần truồng đứng trước mặt, hoàn hảo ba người còn mặc nội khố, nếu không thật có chút ý vị hoài cổ.
O’Conneil kéo sợi dây lại nhìn, sợi dây đã bị lôi kéo đến gần rách, nên hắn dứt khoát đứng dậy nói:
- Mẹ kiếp, dứt khoát khỏa thân liều mạng với xác ướp đi. Bất quá trên người chúng còn có chút vải quấn thân, chúng ta nhìn đúng là nhếch nhác a!
Trịnh Xá cười hắc hắc nói:
- Ngươi không phải vẫn còn nội khố sao... Cuốn sách Amun-Ra thế nào rồi?
Mọi người bấy giờ mời phục hồi tinh thần, Carnahan vội vàng nói:
- Cuốn sách Amun-Ra chắc chắn ở dưới này... Ngươi xem bệ đỡ tượng đá này không ngờ lại làm bằng vàng a, ở dưới sao có thể không có sách được? Đánh chết ta cũng không tin!
- ... Trong mắt ngươi chỉ có vàng thôi sao?
Trịnh Xá cười khổ, đến lúc này hắn mới từ từ tiếp nhận thống khổ sau trạng thái mở cơ nhân tỏa. Hiện tại cơ thể hắn đã tương đối có thể chịu được thống khổ sau khi mở cơ nhân tỏa, đến lúc cơn thống khổ này đi qua, trên người hắn chỉ có mồ hôi như mưa, mấy người xung quanh cũng không phát hiện có gì dị thường.
Viện trưởng viện bảo tàng nói:
- Cuốn sách Amun-Ra thật sự là ở dưới này, bấy quá, khi lấy ra có chút phiền phức, phía dưới hình như có một khóa mã kỳ quái, phải đưa cuốn sách đến vị trí chính xác mới có thể lấy ra từ từ. Nếu cường hành kéo nó ra, rất có thể sẽ làm nó bị hủy diệt. Hiện tại, ta đại khái đã di động được hai phần ba, cho chúng ta hai ba phút nữa sẽ có thể hoàn toàn lấy được cuốn sách của Amun-Ra.
Trịnh Xá hơi suy nghĩ một chút, hắn lập tức nói với họ:
- Vậy các ngươi ở đây lấy sách ra, ta tiếp tục truy đuổi tên kia... Cẩn thận một chút, ta cảm thấy Imhotep sẽ không dễ dang để chúng ta có được cuốn sách Amun-Ra, đã lâu như vậy hắn vẫn không có động tĩnh gì, cảm thấy rất lo lắng a.
Carnahan toàn bộ tinh thần tập trung vào bệ đỡ bằng vàng nặng trịch dưới chân tượng, hắn thuận miệng đáp:
- Động tĩnh gì a? Có động tĩnh gì lớn như chỗ vàng này không?
Chưa dứt lời, đột nhiên từ sâu trong trong lăng mộ truyền đến một tràng tiếng rít gào, thanh âm như sư tử, như hổ, nhưng tuyệt không phải tiếng gào của Imhotep, Trịnh Xá cùng mấy người Imhotep nhìn nhau, hắn không nói tiếng nào, kéo sợi dây, dưới chân dụng lực nhảy sang vách đá bên kia...
Không ngừng chạy về phía tiếng gào sâu trong lăng mộ, đột nhiên trước mặt hắn sáng bừng lên, bất tri bất giác, hắn đã chạy tới tế đàn ở sâu trong lăng mộ. Lọt vào tầm mắt, Imhotep đang cẩn thận đặt một xác ướp xuống cạnh Chiêm Lam và Evelyn, vẻ mặt phảng phất như đang che chở cho tình nhân.
Tiểu hòa thượng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đột nhiên một đạo kình phong ập tới, cả người hắn bị một cỗ cự lực hung hăng đẩy bắn xuống đất, trước mặt hắn là một cái mồm lớn đầy răng.
Tượng nhân sư! Hơn nữa nhìn hàm răng của bộ mặt này cũng sắc bén kinh người, nhân sư dài hơn năm mét đánh ngã tiểu hòa thượng xuống đất, khuôn mặt người không ngờ lại nhe ra hàm răng sắc nhọn như sư tử, một ít nước dãi từ trong miệng chảy xuống mặt tiểu hòa thượng, nhìn qua phảng phất như muốn ăn thịt hắn.
Tiểu hòa thượng dù sao cũng là thực lực bất phàm, bàn tay hắn vừa động, rắn hổ mang hai đầu khổng lồ lập tức từ hai phía cắn về phía tượng nhân sư, nhẹ nhành xé nát nó, lực lượng cự đại thậm chí làm mảnh vụn vung vãi khắp tế đàn chỗ nào cũng thấy, mà tiểu hòa thượng cũng nhân cơ hội nhảy bật dậy.
Tiểu hòa thượng phun cát trong miệng ra, hắn lạnh lùng hỏi:
- Imhotep! Ngươi muốn công kích minh hữu sao? Tình nhân của ngươi hiện còn chưa sống lại à?
Imhotep hứng thú nhìn rắn hổ mang khổng lồ lượn vòng quanh người tiểu hòa thượng, hắn cười lạnh nói:
- Ngươi thật là chật vật a, minh hữu của ta... Yên tâm đi, ta còn cần lực lượng của ngươi để đối phó với người của Trung Châu đội... Không biết ngươi với đám “hộ vệ” của ta có cảm giác thế nào a?
Tiểu hòa thượng đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cát bụi lạo xạo, hắn quay đầu lại đúng lúc tượng nhân sư đã gần khôi phục hoàn hảo, thân thể của nó không ngờ lại do vô số hạt cát tạo thành, cho dù bị phá vụn cũng có thể nhanh chóng khôi phục, chỉ cho giây lát, tượng nhân sư đã từ cát bụi không phục hoàn hảo.
Tiểu hòa thượng bấy giờ mới kinh ngạc nhìn bốn phía tế đàn, xung quanh không ngờ có đến bảy tám tượng nhân sư, tất cả đều có thân hình dài tới năm mét, loại quái vật này không hề xuất hiện trong phim The Mummy, uy lưch của chúng thật sự đáng sợ, hăn nữa, mấu chốt là chúng có thể tự phục hồi như cũ, nhất thời tiểu hòa thượng vừa mừng vừa sợ, hắn vội vàng nói:
- Bọn chúng đang đào cuốn sách Amun-Ra, ngươi nhất định phải ngăn cản chúng a, nếu không một khi chúng đào được sách, ta sợ pháp lực của ngươi sẽ bị tước đoạt... Ngươi thật sự không sợ sao?
Imhotep cười ha ha nói:
- Yên tâm đi, ta đã để hộ vệ lăng mộ đi tìm chúng, chỉ cần chờ gã gọi là Trịnh Xá kia tới đây, lấy được cuốn sách của Anubis sẽ có thể hồi sinh người yêu của ta... Anck-Su-Namun...
Hắn vừa nói, vừa âu yếm vuốt ve xác ướp kia.
Tiểu hòa thượng đang muốn để Imhotep dứt khoát phái vài tượng nhân sư đi công kích mấy người Trịnh Xá, đúng lúc ấy, đột nhiên một người đầy máu chạy vào tế đàn, người này chính là Rama, trước ngực không ngừng ứa máu, hắn vừa chạy vừa gào lên:
- Cứu, cứu ta, đội trưởng cứu ta... Ta sắp không chịu nổi nữa, đội trưởng, dùng phật luân của ngươi cứu ta đi...
Phật luân của tiểu hòa thượng có thể chữa trị thương thế cho ngươi khác, lại có thể bảo hộ cho người sử dụng, quả nhiên là một kiên phật khí khó kiếm, giá hoán đổi cũng là chi tiết kịch tình cấp B cùng đại lượng điểm thưởng. Bất quá, phật luân này cũng có giới hạn sử dụng, tương đươg với nội lực có hạn chế năng lượng. Mặc dù có thể tự khôi phục, nhưng nếu sử dụng quá mức, cuối cùng nó sẽ khô kiệt năng lượng, khi đó phật quang sẽ không còn tính chất phòng ngự nữa.
Tiểu hòa thượng lức này cũng chỉ còn một cánh tay, hắn vội vàng đỡ lấy Rama, nói:
- Ngươi trúng đạn rồi? Là người của Trung Châu đội bắn trúng sao? Có vẻ phổi bị thương...
Rama vừa khóc vừa nói:
- Đúng vậy, đội trưởng, ta đã hết lực rồi, vừa rồi phải ăn Hành quân hoàn mới có thể chạy tới đây... Đội trưởng, cứu ta với.
Tiểu hòa thượng sắc mặt dữ tợn nói:
- Năng lượng của phật luân không đủ! Ta lát nữa còn phải đối chiến với bọn chúng, không có bảo vệ của phật luân không được... Không thể để Trung Châu đội được chút điểm nào, ngươi yên nghỉ đi!
Hắn tung Rama lên, rắn hổ mang hai đầu lập tức đớp lấy, nam nhân này vừa hét lên đã bị hai đầu rắn cắn nát, bộ dạng máu tươi lâm lâm, đến cả Imhotep nhìn thấy thế cũng phải nhíu mày.
Tiểu hòa thượng điên cuồng cười lớn:
- Không quan hệ, chỉ bị trừ một phần điểm thôi... Chỉ cần giết chết đội trưởng của chúng! Sau đó giết sạch lũ còn lại ta sẽ được đại lượng chi tiết kịch tình, về phần điểm thưởngthì vô số! Ha ha ha...
Tiếng cười vừa dứt, mục quang của tiểu hòa thượng liền nhìn về phía cái túi lớn đầu máu, còn có Chiêm Lam trên tế đàn, ánh mắt đầy vẻ tham lam, thèm thuồng và sát ý.
- Nếu người chết là ngươi thì sao?
Một giọng nữ nhân băng lãnh từ thông đạo chỗ Rama chạy đến truyền tới, Triệu Anh Không tay cầm một thanh hỏa diễm chủy thủ đứng đó. Tiểu cô nương này ánh mắt lạnh lùng, cả người như đã biến thành hắc ám, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm vào tâm tạng tiều hòa thượng.
Imhotep tựa hồ phi thường kiêng kỵ thanh chủy thủ đó, hắn đang định chỉ huy tượng nhân sư công kích Triệu Anh Không thì đột nhiên một thanh âm khác từ thông đạo tiểu hòa thượng chạy tới lúc nãy truyền đến:
- Đúng vậy, nếu người chết là ngươi thì sao đây? Sao lại khéo vậy? Đội trưởng Ấn Châu đội?
Trịnh Xá nghiên răng lạnh lùng nói, cả người hắn lộ ra khỏi thông đạo, khi hắn nhìn thấy Triệu Anh Không, trong mắt lóe lên một tia vui mừng, nhẹ nhõm. Khi hắn nhìn lại phía tiểu hòa thượng, trong mắt lập tức bộc phát sát ý, sát lục ý vị thật sự đậm đặc dị thường, cho dù cách xa mấy chục mét tiểu hòa thượng vẫn phải rùng mình, đặc biệt là khi hắn nhớ lại lúc trước Trịnh Xá điên cuồng truy sát, trong lòng lập tức sợ hãi, không ngừng run rẩy.
Trịnh Xá và Triệu Anh Không cũng không nói nhiều, hai mắt đồng thời mờ mịt, dưới chân dùng sức lao về phía tượng nhân sư gần nhất, chỉ trong nháy mắt, quyền trái của Trịnh Xá, chủy thủ của Triệu Anh Không đồng thời đánh tới... tiếp theo xuyên hẳn qua!
Tốc độ của hai tượng nhân sư cũng không nhanh như tưởng tượng, với người bình thường mà nói, thân hình to lớn như vậy đã có tính chấn nhiếp, không chỉ như vậy, lực lượng và tốc độ của chúng cũng vượt qua khả năng phản ứng của người thường. Bất quả, chỉ vỏn vẹn đối với người bình thường mà thôi, tố chất thân thể Trịnh Xá và Triệu Anh Không đều hơn gấp ba người thường, trong đó thực lực của Trịnh Xá là cường đại nhất, Triệu Anh Không mặc dù kém một chút bất quá thân pháp quỷ dị của nàng đã bổ khuyết cho chút bất lợi ấy, hai người cơ hồ đồng thời đánh trúng tượng nhân sư.
Nạp giới của Trịnh Xá và chủy thủ của Triệu Anh Không đều là vũ khí đặc biệt hữu hiệu với sinh vật linh loại, thậm chí đến cả Imhotep cũng ăn phải quả đắng, đừng nói đến mấy tượng nhân sư này. Bị hai người công kích, hai tượng nhân sư nhất thời bị hai vũ khí xuyên qua, tiếp theo thân hình bắt đầu tan vỡ, chậm rãi biến thành tro bụi, mặc dù đám tro bụi này chậm rãi chuyển động tổ hợp lại nhưng tốc độ so với lúc trước bị tiểu hòa thượng đánh tan thì chậm hơn cả trăm lần. Trịnh Xá đột nhiên quát lớn, tượng nhân sư xung quanh đang định xông tới tấn công hai người chợt khựng lại, Imhotep nhìn Trịnh Xá nói:
- Ta không muốn đối địch với các ngươi, chỉ cần các ngươi giao cuốn sách Anubis cho ta, ta sẽ để các ngươi mang cô gái da vàng này đi, ta chỉ cần cuốn sách Anubis và nữ nhân này là được.
Imhotep chỉ về phía Evelyn trên tế đàn.
Evelyn hai tay đều bị dây xích trói lại, nàng nhìn xác ướp bên cạnh không ngừng la hét:
- Trịnh Xá! Đừng đáp ứng hắn, hắn chỉ sợ uy lực vũ khí của các ngươi thôi, đừng bỏ ta lại đây a!
Trịnh Xá cười khổ, bất luận bọn họ có nguyện ý giao cuốn sách của Anubis ra hay không, giao dịch này căn bản bản không cách nào thực hiện, vì nhiệm vị của bọn họ chính là mai táng bất tử tế tự Imhotep, hơn nữa nếu không giết hắn, người khác tựa hồ vô pháp sử dụng cuốn sách của Anubis. Chẳng lẽ muốn hắn tự sát rồi giao sách ra sao?
Imhotep không kiên nhẫn được, cuộn lên một cơn lốc cát, sau khi lốc tan, bên cạnh Evelyn và Chiêm Lam xuất hiện hai xác ướp thị vệ, chúng cầm khảm đao trong tay chỉ về phía hai người trên tế đàn. Tiếp đó Imhotep lạnh lùng nói:
- Các ngươi tự mình chọn đi. Là bọn họ chết, sau đó ta tới đoạt cuốn sách Anubis... Hay là các ngươi tự giao sách ra, ta chỉ dùng một người làm tế phẩm, các ngươi cứ lựa chọn cho tốt đi.
Trịnh Xá hít sâu một hơi, hắn lấy cuốn sách của Anubis trong Nạp giới ra, tiếp theo đưa về phía hồ hỗn tương bên cạnh nói:
- Ngươic hỉ cần làm các nàng bị thương một cọng lông, ta sẽ lập tức ném sách xuống, như vậy không ai có được hết... Ngươi muốn thử không?
Imhotep rút cuộc sắc mặt cũng biến đổi, hắn hung ác nhìn Trịnh Xá nói:
- Được! Ta sẽ không để họ chết! Bắt hết những kẻ lấy được cuốn sách của Amun-Ra lại đây!
Hắn quát lớn, tượng nhân sư lập tức lao vào thông đạo lúc trước Trịnh Xá tới, không lâu sau đã có vài tượng nhân sư chạy vào thông đạo.
Trịnh Xá trong lòng khẩn trương, đang định lao tới chỗ tiểu hòa thượng và Imhotep, nhưng hắn vừa đụng đậy, đao trong hai gã xác ướp thị vệ đã ấn xuống, chỉ cách cổ hai cô gái mười phân, đén khi Trịnh Xá vội dừng lại, hai xác ướp mới giơ đao lên.
Imhotep hung tợn nói:
- Ta để ngươi chậm rãi suy nghĩ, mấy phút nữa chúng sẽ về tới đây, thời gian của ngươi cũng không nhiều, trước khi bọn họ phải chết, ngươi tốt nhất là cho ta một đáp án thích hợp...
Tiểu hòa thượng vẫn quan sát thế cục biến hóa, hắn chợt cười ha hả, tiếp theo nhấc cái túi lớn đi về phía Trịnh Xá, Trịnh Xá phản ứng cũng rất nhanh, hắn lập tức bỏ cuốn sách của Anubis vào Nạp giới, dự phòng tiểu hòa thượng có thể đánh lén.
Tiểu hòa thượng vừa đi vừa mở túi ra, bên trong chính là Tần Chuế Ngọc mặt mũi đầy máu tươi, hai mắt đã trắng dã, trong miệng toàn máu và nước dãi, tiểu hòa thượng chậm rãi lôi Tần Chuế Ngọc trong túi ra, vừa nhìn thấy Trịnh Xá lập tức cuồng nộ vô cùng, trong nháy mắt, hắn thiếu chút nữa đã xông vào tiểu hòa thượng.
Tần Chuế Ngọc tứ chi đã bị cắt rời, không chỉ như thế, từ cổ trở xuống không còn chút da dẻ nào. Toàn thân đều là cơ nhục và mạch máu đỏ hồng, nhìn vô cùng khủng bố. Cho dù là thầy thuốc ngoại khoa nhìn thấy cũng phải nôn ọe. Da trên người nàng không ngờ bị lột tươi xuống, cả người nhìn như một con thỏ bị lột da, tàn khốc đến mức không thể dùng lời nào để hình dung.
Động tác của tiểu hòa thượng tựa hồ kích thích Tần Chuế Ngọc tỉnh dậy, nàng nhìn thấy Trịnh Xá cách đó không xa, nữ nhân này lập tức bắt đầu điên cuồng giãy giụa, nàng há miệng muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô, nữ nhân vốn xinh đẹp này trong mắt đầy lệ.... vì trên mặt quá nhiều máu nên lệ cũng biến thành huyết lệ.
Trịnh Xá yên lặng nhìn miệng nàng đang ra hiệu, phảng phất như đang nói cái gì giết nàng đi, không chỉ như thế, nàng vừa nói vừa không ngừng giãy giụa trên đất, chỉ như vậy thôi cũng khiến nàng đau đớn vô cùng...
- Ngươi... Ta nhất định sẽ giết ngươi! Ngươi là kẻ khiến ta thống hận nhất từ nhỏ đến lớn, ta tuyệt đối không thể tha thứ cho ngươi, tuyệt đối không thể!
Trịnh Xá nghiến răng lạnh lùng nói, khóe miệng hắn không ngừng chảy máu, răng cắn chặt đến sắp vỡ.
Tiểu hòa thượng cười dữ tợn nói:
- Không cần ngươi tha thứ! Giết chết các ngươi, ta sẽ thu hoạch được một lượng lớn điểm thưởng và chi tiết kịch tình a! Cho dù lập lại một đội ngũ cường đại hơn cũng không phải là nói suông, ha ha ha... Các ngươi đều sẽ chết! Toàn bộ các ngươi đều phải chết
Tiều hòa thượng vừa nói, hắn vừa ném Tần Chuế Ngọc lên không trung.
Ngay trước mặt Trịnh Xá, Tần Chuế Ngọc vô lực bị ném về phía rắn hổ mang hai đàu, tiếp đó nàng không kêu nổi một tiếng đã bị rắn hổ mang phân thây, trước mặt Trịnh Xá... nàng thật sự bị phâ thây thành vạn mảnh.
Ba!
Khi rằn hổ mang ăn thịt Tần Chuế Ngọc, ngực Trịnh Xá như bị giáng một đòn mạnh, cả người đứng ngẩn ra, hai miệng rắn to lớn đã lao về phía hắn, chỉ cần bị cắn trúng, vậy đúng là chết không có chỗ chôn...
- Trịnh Xá!
Triệu Anh Không đột nhiên hét lớn, thừa dịp mọi người đang chú ý vào Trịnh Xá và tiểu hòa thượng, Triệu Anh Không lặng lẽ giấu phi đao bằng bạc trong tay, tiêp đó, phi đao bắn ra, trước khi hai gã xác ướp thị vệ kịp phục hồi tinh thần, đã bắn trúng đầu cả hai, cùng lúc đó, một thanh hỏa diễm chủy thủ cũng hoành không bay tới phía Imhotep, vẻ mặt hắn đang sững sờ, hỏa diễm chủy thủ đã ghim hắn vào cột, nhất thời lồng ngực hắn bắt đầu bùng cháy.
Trịnh Xá gầm lên, huyết sắc hỏa quang trên người bùng phát, hắn cũng không tránh né hai miệng rắn, dễ dàng thiêu cả hai đầu rắn thành tro bụi, sau đó bao trùm trong hỏa diễm lăng không đánh về phía tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượn sợ đến hồn phi phách tán, hắn đang định lui về phía sau, cả người đã bị Trịnh Xá giữ chặt, nhất thời huyết sắc hỏa quang và phật quang kịch liệt xung đột, hỏa diễm dần dần tan biến, phật quang cũng từ từ ảm đạm xuống, đến khi biến mất không thấy nữa...
- A!
Trịnh Xá gào lên, hắn vung tay điên cuồng đánh thẳng vào bụng tiểu hòa thượng, vài quyền đánh xuống, mặt đất sau lưng tiểu hòa thượng gần như đã bị đánh nứt ra, mà tiểu hòa thượng thì miệng mũi phun máu, trong thời khắc liều mạng này, hắn cũng bất chấp tất cả, mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai toàn lực bộc phát, cơ nhục hai tay bành trướng lên gấp ba người bình thường, ngắn trở quyền Trịnh Xá, đồng thời dụng sức đẩy hắn ra, liều mạng chạy vào trong một thông đạo.
Trịnh Xá hai mắt một màu đỏ đậm, hắn giờ phút này đã hận không thể nuốt tươi tiểu hòa thượng vào bụng, khi tiểu hòa thượng giãy khỏi tay hắn, Trịnh Xá lập tức đạp mạnh dưới chân lao tới ôm lấy tiểu hòa thượng, há miệng cắn tới, rứt ra một miếng thịt lớn trên lưng. Lưng tiểu hòa thượng cơ hồ bị xé ra, máu tươi phun ra như suối.
Tiểu hòa thượng cũng bất chấp cảm giác đau đớn của thân thể, hắn đã bị sát ý điên cuồng của Trịnh Xá làm kinh sợ, trong đầu chỉ còn ý nghĩ làm thế nào sống sót, vai bị xé ra một miếng thịt nữa, hắn ngược lại càng liều mạng chạy vào trong thông đạo.
Trịnh Xá trong miệng cắn chặt lấy khối thịt, dụng sức quá mức, cắn đứt đôi ra, tốc độ dưới chân cũng không chậm lại, hai người một chạy một đuổi, khoảng cách giữa hắn và tiểu hòa thượng rút ngắn lại, hai tay lại một lần nữa kẹp chặt lấy tiểu hòa thượng. Tiếp đó tay phải biến thành trảo chụp lên mặt, bụp một tiếng trầm đục, tiểu hòa thượng cuối cùng kêu thảm một tiếng, nửa mặt bên phải hắn cơ hồ bị xé nát, mắt phải cũng bị ngón tay cứng rắn móc ra. Hắn liều mạng giãy giụa tránh khỏi trảo của Trịnh Xá, cả người lao vào trong thông đạo.
Trịnh Xá cũng lao theo, hắn tóm lấy thắt lưng tiểu hòa thượng, hai người cứ như vậy lăn lộn chìm vào trong bóng tối, tiếp đó trong tế đàn chỉ còn nghe thấy tiếng huyết nhục và xương cốt lạo xạo, còn có tiếng kêu thảm càng lúc càng yếu ớt của tiểu hòa thượng. Hơn mười giây sau, tiểu hòa thượng khuôn mặt đầy máu, hai mắt đã hoàn toàn biến mất, trên mặt còn có một dấu răng to tướng, rút cuộc cũng bò ra được, hắn vừa kêu to cứu mạng đã bị một bàn tay đầy máu lôi vào trong thông đạo, tiếp đó... trong thông đạo không còn chút thanh âm nào.
Bên ngoài đại sảnh tế đàn, Chiêm Lam, Evelyn, Triệu Anh Không, còn có Imhotep vừa rút chủy thủ ra, bốn người nhất tề nuốt nước bọt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.