Vô Hạn Khủng Bố

Quyển 20 - Chương 16: Chiến đấu! Bộc phát toàn diện! (3)

Zzhty

04/04/2013

Từ phía xa đột ngột phát sinh vụ nổ cực lớn, Imhotep từ trạng thái cát biến lại thành hình người, đứng trên nóc một cao ốc. Hắn đưa mắt nhìn ra xa, cũng không biết chiến đấu phía đó như thế nào, không ngờ lại sinh ra vô số sấm sét liên tục đánh xuống đất, cảnh tượng vừa kỳ lạ vừa đáng sợ.

- Tên đó chắc là chạy sang phía này? Nhưng sao một chút khí tức cũng không có?

Imhotep chuyển sự chú ý từ vụ nổ đằng xa lại trước mặt. Kẻ hắn đuổi theo lúc nãy chạy vào con ngõ ở phía này, tuy không biết thực lực như thế nào nhưng đã có thể đứng cạnh clone Sở Hiên thì thực lực người đó sao có thể yếu được? Do đó hắn liền dứt khoát chỉ đuổi theo một người này, cũng mặc kệ những người khác rút cuộc sẽ thế nào. Dù sao thì pháp thuật của hắn về cơ bản cũng toàn là công kích trên phạm vi rộng, nếu có đồng đội ở bên cạnh thì ngược lại càng vướng chân vướng tay, khi một mình chiến đấu không cần biết là hóa cát hay thi pháp đều có thể tự do hành động.

“Không biết Anck-Su-Namun thế nào rồi, trong thế giới luân hồi này thực lực của cô ấy thật sự quá yếu, lại không có ta ở bên cạnh.. Phải nhanh chóng giải quyết tên này mới được, sau đó quay sang giúp bọn họ một tay...”

Trong lúc Imhotep đang không ngừng cân nhắc thì đột nhiên, một luồng áp lực hình chợt từ trên không ập xuống, nóc tòa cao ốc chỗ hắn đang đứng lập tức bị phá nát ra một khoảng rộng vài mét, cả một khối bê tông lớn cộng thêm hắn ở bên trong đồng thời bị ép thành cát vụn. Vẫn chưa hết, luồng áp lực đó còn càng lúc càng lớn, phạm vi tầng lầu bị ép thành cát vụn cũng từ từ mở rộng. Đúng lúc này, chỗ Imhotep bị ép xuống xuất hiện một cơn lốc xoáy nhỏ, cát bụi thuận theo gió xoáy dần dần bay lên, chậm rãi ngưng tụ lại giữa không trung thành một khuôn mặt bằng cát.

- Imhotep phải không?

Tại ngã rẽ cách đó không xa, một thanh niên da vàng đứng đứng, rõ ràng là Hạo Thiên từng xuất hiện trong Trung Châu đội. Hắn cười khổ nói:

- Biết tại sao ta dẫn ngươi ra xa đến đây không? chỗ ấy là chiến trường của hai tên Sở Hiên đấy nhé. Ta xem qua tài liệu về ngươi rồi, là tư tế bất tử trong The Mummy phải không? Ngươi có thể không chết được nhưng ta ở bên đó thì chết chắc...

Trong lòng imhotep thoáng có chút cảm giác, mà nghĩ cũng đúng, một tên Sở Hiên đã đủ khiến người ta phát điên lên rồi, nếu là hai tên... Tình huống như thế tốt nhất là tránh càng xa càng tốt. Mặc dù nói hắn có thể hóa cát nhưng ai dám khẳng định tên biến thái Sở Hiên không có mấy chiêu thức đặc biết chứ? Ví dụ như Ma động pháo cầm tay chẳng hạn....

- Được rồi, bới nói chuyện thừa đi. Mau mau chịu chết, ta đang vội lắm đây...

Gương mặt khổng lồ bằng cát mở miệng nói, tiếp đó nó giống như hô hấp, hút toàn bộ cát bụi bị ép nát trên tầng lầu vào mồm. Trước sau chỉ mất vài giây ngắn ngủi, khi khuôn mẳ mở miệng phun ra, vô số cát bụi đã giống như bão tố, cuốn ào ào về phía Hạo Thiên, che phủ cả trời đất.

- A a, đúng là giống cảnh trong phim mà...

Hạo Thiên tựa hồ trời sinh đã có một loại khí chất ung dung, đến cả khi ở trong Trung Châu đội bị Sở Hiên giết chết hắn cũng mang theo vẻ thoái mái đối mặt. Lúc này nhìn bão cát ập tới, hắn mìm cười hắc hắc, tiếp đó giậm chân, lao về phía một toàn nhà cao tầng bên cạnh. Chỉ thấy hắn phảng phất như không có trọng lượng, hoàn toàn đi ngược lại với quy tắc lực hút trái đất, đạp vào vách tường chạy lên trên, tốc độ cũng cực kỳ nhanh. Trước khi bão cát cuốn đến nơi, tên này đã thuận theo bức tường lao lên hơn mười tầng lầu, không lâu sau liền đứng trên tầng thượng.

- Đúng là phiền phức, hàng ngon không chọn, tự dưng lại vớ phải một tên ý niệm lực biến hình. Công kích tuần vật lý hoàn toàn vô hiệu, công kích tinh thần lực hiệu quả giảm một nửa, chỉ có năng lượng và ánh sáng tâm linh là còn có chút hữu hiệu.... Thật nản hết sức, khó khăn lắm mới mô phỏng ra ánh sáng tâm linh của cơ nhân tỏa tầng thứ tư, kết quả là lại gặp phải cục xương cứng này... Xem ra sau khi đánh thắng cũng chẳng còn sức mà chạy nữa.

Hạo Thiên lại cười khổ không ngừng, mà trận bão cát đã một lần nữa tổ hợp thành khuôn mặt người, Imhotep quát lên tức giận:

- Chạy? Chạy đi đâu? Mau mau chịu chết đi!

- Đương nhiên là chạy tới chỗ không bị hai tên Sở Hiên giao chiến lan đến rồi, ngoài ra cũng phải tránh khỏi phạm vi hai tên biến thái Trịnh Xá giao đấu... À, mà nói những chuyện này với ngươi làm gì? Không bằng chúng ta làm một vụ thương lượng đi. Ngươi để ta chạy trốn, ta nói cho ngươi biết vị trí Trịnh Xá giao chiến, được không?

Hạo Thiên nhìn khuôn mặt cát bay tới càng lúc càng gần, bất đắc dĩ nói.

- Nói năng....

Gương mặt cát khổng lồ còn chưa dứt lời, Hạo Thiên đã vung tay đánh ra một luồng kim quang chói sáng. Khuôn mặt cát giống như bị một chiếc chùy lớn quật mạnh vào, thoáng cái liền tan rã. Đến khi khuôn mặt một lần nữa thành hình thì đã bị đẩy lùi lại cách mấy chục mét.

- Thật là phiền phức. Ta cứ luôn nghĩ rằng loại hình ánh sáng tâm linh của mình sẽ là niệm động lực vừa tiết kiệm công sức nhất, lại vừa tiện lợi nhất, chẳng ngờ vậy mà lại là loại sản phẩm tiến hóa của niệm động lực này. Mặc dù uy lực lớn hơn rất nhiều nhưng quá phí lực, trước khi đạt tới tầng thứ tư trung cấp, ta căn bản không thể hoàn toàn sử dụng nó..... Thánh quang khí, thứ mà rất nhiều kẻ được gọi là thiên sứ thời viễn cổ nắm giữ...

Hạo Thiên dùng sức vung mạnh hai tay, trên người hắn một quầng sáng màu vàng tràn ra ào ạt, phảng phất như tạo thành một bức màn bao trùm lấy hắn vào bên trọng. Tiếp theo, hắn từ từ bay lên, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung.

- Đi đi!

Hạo Thiên đưa tay lên, một quả cầm sáng màu vàng xuất hiện trên tay hắn, sau đó chỉ thấy hắn nhẹ nhàng ném quả cầu ra, dùng chân đá mạnh về phía khuôn mặt cát. Quả cầu lập tức bắn tới với tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc trước khi tiếp xúc với khuôn mặt, nó liền bùng nổ mãnh liệt. Ánh sáng bùng lên cao cả nghìn trượng, khiến cho mắt người giống như không thể mở ra nổi, mơ hồ còn nghe được tiếng khuôn mặt cát hét lên phẫn nộ, đến khi ánh sáng yếu bớt, cả khuôn mặt khổng lồ đã hoàn toàn biến mất.

- Ta biết ngươi không sao cả. Imhotep, loại sinh mệnh thể như ngươi, ta tại Ác Ma đội cũng gặp qua vài lần, không gì khác chính là một loại binh khí chiến đấu mà Thánh nhân tạo ra, hơn nữa còn thuộc trình độ cải tạo cấp trung, chỉ có ý niệm lực, cũng tức là ánh sáng tâm linh trường tồn, còn trói buộc của cơ thể cùng vật ngoại thân đối vơi ngươi quả thật là quá nhỏ. Một đòn vừa rồi căn bản không làm bị thương tới ánh sáng tâm linh của ngươi, đừng có trốn nữa, bước ra đường đường chính chính chiến đấu nữa, ta đang vội lắm...

Hạo Thiên không chút do dự, lập tức quát lên.



Tại một góc trong khu đỏ nất gần đó, Imhotep sắc mặt xanh lè, đứng dựa lưng vào tường. Tâm lý hắn buồn bực vô cùng, lúc trước còn lớn tiếng tác chiến, ai mà biết tình huống lại thay đổi nhanh như vậy, bây hắn hắn không ngờ lại trở thành người ẩn nấp.

Kỳ thực thương tổn mà luồng kim quang lúc trước gây ra cho hắn thật sự rất lớn. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy phảng phât như linh hồn cũng sắp sửa bị tấn công tới, nếu không phải hắn nhanh chóng quyết đoán từ bỏ hóa thân cát, nhân lúc thoát hình lẻn thoát tới chỗ này thì một đòn vừa rồi quả thực có thể làm hắn trọng thương.

- Không còn biết nói gì nữa... Liều mạng thôi. Dù sao cũng là trận chiến cuối cùng rồi, dứt khoát liều mạng thôi!

Nói về thực lực thì imhotep vừa gia nhập thế giới luân hồi đã có thể lập tức được xếp vào hàng ngũ nhân vật đặc thù có thực lực cực mạnh. Dù sao cũng là nhân vật trong điện ảnh, tự nhiên là không thể so sánh với người bình thường trong thế giới hiện thực, hơn nữa Trung Châu đội cũng đã trải qua rất nhiều lần chiến đấu, tuy nói phần lớn điểm thưởng và chi tiết kịch tình đều dành để Anck-Su-Namun cường hóa nhưng hắn tốt xấu gì cũng tìm được một số công pháp thích hợp với bản thân. Mặc dù chưa học được ban lâu nhưng giờ phút này hắn cũng chỉ có thể đem công pháp ra liều mạng thử một lần.

- Quả cây cát bụi....

Trong lúc Imhotep sắp xuất toàn bộ thực lực liều chết một trận thì ở phía bên kia, Trình Khiếu đang chạy đến bở cả hơi tai. Người giao chiến với hắn là một thiếu nữ mặc áo hoa. Dáng vẻ cô gái này thật sự là xinh đẹp dị thường, tuy thân hình có hơi gầy nhỏ nhưng phối hợp với dung mạo non tơ, xinh xắn của nàng càng khiến cho người ta phải cảm thấy yêu quý thêm một chút, rõ ràng là một khuôn hình mỹ nhân cực phẩm, chỉ vừa hết tầm loli nhưng vẫn chưa tiến vào giai đoạn thiếu nữ.

- Đánh với ta một trận đi mà, huynh chạy nhanh vậy làm gì?

Cô gái áo hoa đứng trên một tòa nhà cao tầng, bộ dạng cực kỳ thoải mái, chỉ khẽ nhảy một bước là đã dễ dàng vượt qua khoảng cách cả trăm mét. Còn Trình Khiếu thì mặt mũi xanh lè, căn bản không thèm để ý tới thiếu nữ áo hóa, cứ cắm đầu cắm cổ chạy về phía con đường trước mặt.

- Này! Đang nói chuyện với huynh đấy, không phải một tên vừa câm vừa điếc đấy chứ?

Thiếu nữ áo hoa cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng nhảy lên trước mặt Trình Khiếu, rút cuộc cũng chặn được tên này lại. Nàng hỏi vẻ trách móc, thần tình đầy vẻ dụ hoặc với đàn ông.

Trình Khiếu làm mặt lạnh nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, nói:

- Trình Khiếu ta từng lập lời thề với bản thân. Ta tuyệt đối không đánh phụ nữ...

- Không đánh phụ nữ? Hì hì, vậy thì tốt. Huynh đứng yên đó cho ta giết nhé?

Nghe vậy thiếu nữ bật cười, đưa tay lên chuẩn bị tấn công.

- Không phải...

- Trình Hiếu vội vã lắc đầu nói:

- Ta tuyệt đối không đánh loại sinh vật không phải đàn ông, cũng chẳng phải phụ nữ... Khốn kiếp, ta bình sinh tuyệt đối không đánh nhau với loại pê đê, pê đê! Bao nhiêu cái hay không học, lại phải đi học biến thành pê đê!

Cô gái giật bắn cả người, đôi mắt đẹp lập tức ầng ậng nước mắt. Nàng cúi đầu tủi hổ, khẽ nói:

- Nhưng... Nhưng mà trái tim ta là một thiếu nữ, mặc dù cơ thể này... Huynh cũng không thể sỉ nhục ta như vậy chứ, hơn nữa huynh làm sao phát hiện được?

Không nói những cái khác, vẻ ngoài cô gái này thật sự là tuyệt sắc, vạn người không được một, cộng thêm động tác cùng thần thái quyến rũ đó, tuy trông vẫn còn nhỏ nhưng đã là một vưu vật rồi.... Ngoại trừ giới tính ra.

Trình Khiếu hừ lạnh một tiếng, chỉ vào thiếu nữ... hoặc có thể nói là thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi này, nói:

- Ngươi nghĩ Trình Khiếu ta là ai? Non từ tám tuổi, già đến tám mươi tuổi, ta nhìn qua một cái, nghe tiếng một câu là đủ biết giới tính thật sự rồi! Nếu không ngươi coi dê già là thế nào? Phải như ta mới được gọi là dê già!

Cô gái một lần nữa chấn động, giống như máy tính bị treo cứng, ngây ngốc đứng đó, một lúc lâu sau mới phảng phất như bị đánh bại, ngồi phịch xuống đát, thì thào không ngớt:

- Không thể nào... Không thể nào...

- Oa ha ha ha, đã hiểu chưa hả? Tự tôn của dê già không cho phép ta giao đấu với tên pê đê nhà ngươi! Vì thế ngươi cũng mau cút đi!



Trình Khiếu cười lớn, đoạn lại nhấc chân, chạy ra xa.

Cô gái trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên kêu lên nũng nịu:

- Cái tên dê già chết tiệt nhà ngươi! Mở miệng ngậm miệng lại là pê đê. Ta nói rồi, trái tim ta là một thiếu nữ cơ mà! Hơn nữa nếu giết chết huynh, chẳng phải sẽ không còn ai có thể liếc mắt đã nhìn thấu được ta nữa sao? Hì hì...

Thiếu nữ nhanh chóng mỉm cười, lập tức nhẹ nhàng đuổi theo sau Trình Khiếu. Khi còn cách Trình Khiếu khoảng một nghìn mét, nàng ta vung tay đánh ra, một lưỡi đao gió vô hình chém về phía hắn. Roạt roạt một tràng dài, lưỡi đao gió dài hơn mười mét chặt đứt một loạt kiến trúng bên đường, vậy mà uy lực vẫn không hề suy giảm chút nào. Mắt thấy Trình Khiếu sắp sửa bị chém thành hai đoạn, tên này đột nhiên lộn người nhảy lên, dùng một tư thế kỳ quái vặn vẹo giữa không trúng. Đến khi hắn hạ xuống đấy thì lưỡi đao gió đã vượt qua chỗ hắn vừa đứng lúc trước, chém ra xa.

- A a, xem ra huynh cũng phải là loại dê già bình thường. Ta nói rồi mà, người của Trung Châu đội dù thế nào cũng là đội ngũ duy nhất trong cả thế giới luân hồi có thể đối địch với Ác Ma đội bọn ta. Thực lực của huynh cũng không yếu đâu...

Cô gái cười hì hì nói, vừa nói vừa đưa tay nghịch nghịch mái tóc. Nhìn bộ dạng này nếu có tên nào không biết thì có lẽ sẽ thật sự bị hấp dẫn, đúng là một yêu nữ.

Trình khiếu trầm mặc nhìn thiếu nữ, mà nói chính xác hơn là hifi trước mặt. Lúc trước khi vừa gặp hắn lập tức chấn động, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi tất da chân màu đen cùng cặp đùi thon thả của dưới chiếc váy ngắn của thiếu nữ áo hoa, gọi là sinh lý bộc phát cũng không có gì quá đáng. Nhưng sau đó khi phát hiện cô gái xinh đẹp trước mắt là một tên hifi thì hắn cũng thiếu chút nữa biến thành liệt dương mãn tính. Chẳng còn cách nào, để tránh cho vì phản ứng sinh lý mà vấy bẩn cả một đời, hắn dứt khoát không đánh đấm gì hết, bắt đầu chạy trốn. Mà thật sự trong nội tâm, hắn cũng có chút không nỡ ra tay với yêu nữ tuyệt sắc này, không phải vì thương hương tiếc ngọc gì cả mà là một cảm giác vô thức không muốn phá hỏng cái đẹp mà thôi.

- Hì hì, sao ngây ra nhìn ta vậy, có phải là đang muốn nhìn đùi ta không? Đúng rồi, bên trong ta mặc dây đai tất cùng với đồ lót mỏng nhé... Ồ, muốn nhìn sao?

Thiếu nữ thấy Trình Khiếu đang trợn mắt nhìn mình lập tức hé miệng cười, tiếp đó đưa tay khe khẽ nâng váy lên. Hai chân quả nhiên là vừa thon dài lại vừa cân xứng, có thể coi là một cặp đùi đẹp hiếm thấy.

- Mẹ nó, hifi... Đánh ngươi dở sống dở chết cũng không tính là giao chiến với pê đê nhỉ?

Trình Khiếu quát lên giận giữ, cất bước tiến về phía cô gái. Vừa đi hắn vừa không ngừng khai mở cơ nhân tỏa, sức chú ý cũng hoàn toàn tập trung vào thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo hoa trước mặt.

Hifi lại hé miệng cười, hai tay hợp lại từ từ nâng lên khỏi mặt đất. Quanh thân thể cô ta đầy những cơn lốc xoáy nhỏ có thể thấy được bằng mắt thường, những cơn lốc xoáy giống như những cánh tay lớn, nâng bổng cơ thể cô lên, chiếc váy ngắn cũng bị gió thổi bay phấp phới. Quả nhiên, phía dưới váy là một chiếc quần lót gợi cảm bằng sa mỏng nửa trong suốt, cùng với dây đai tất chân màu đen buộc quanh eo, nếu không phải do giới tính của nàng ta thì cảnh tượng này chắc chắn sẽ khiến Trình Khiếu trợn đến lòi cả mắt ra ngoài.

Nhưng Trình Khiếu lúc này lại bỗng nổi giận bừng bừng, hắn gào lên:

- Không được sỉ nhục nội y gợi cảm cùng dây đai tất chân thần thánh trong lòng ta! Khốn kiếp, pê đê, ngươi cứ đợi đấy!

Thiếu nữ cũng không nói gì thêm, nàng ta đứng cách mặt đất khoảng bảy tám mét, hướng về phía Trình Khiếu đang gia tốc xông tới, khẽ vung tay lên. Một lưỡi đao gió không bé hơn lần trước lại bắn ra, trong khoảnh khắc đã bắn tới trước mặt Trình Khiếu. Tên này không ngờ lại một lần nữa nhảy lên, áp sát vào đao gió uốn người một cách kỳ lạ, cả người phảng phất như một con thiên nga lượt sát mặt nước, thoáng cái tránh thoát khỏi lưỡi đao. Đến khi hắn đứng ổn lại, lưỡi đao dó đã bắn ra đằng xa.

- Thật, thật là lợi hại! Ca ca làm như nào vậy?

Đôi mắt hifi lập tức mở to lấp lánh, đầy vẻ sùng bái hỏi Trình Khiếu.

- Ta là tổ sư về dùng gió đấy nhé, Nam Đẩu thủy điểu quyền của ta... Mà sao ta phải nói với ngươi chứ? Mau cút đi cho ta, hoặc là để ta đánh ngươi bay đi, tự chọn lấy một đường!

Trình Khiếu bật cười khà khà, tiếp đó mới giật mình tỉnh lại, vội quát lên.

Hifi dẩu dẩu môi, lẩm bẩm nói:

- Đúng là mất hứng, vốn còn muốn đùa với ca ca một chút... Đã lâu lắm không gặp người thú vị như ca ca rồi, có điều ta cũng phải nắm chắc thời gian thôi. Có lễ chỗ này cũng sắp sửa biến thành chiến trường của tên Sở biến thái ấy rồi, nếu đến lúc ấy mà còn ở đây...

- Sở biến thái....

Trình Khiếu gần như trong nháy mắt đã hiếu ý tên hifi muốn nói. Vốn hắn vội vã chạy trốn chiến đấu như vậy ngoài một phần vì không muốn giao đấu với gã pê đê tuyệt sắc này ra, còn một phần lớn là để tránh khỏi phạm vi chiến trường của Sở Hiên... Đó là hai tên Sở Hiên đấy, có trời mới biết sẽ có xuất hiện thứ gì như Ma động pháo cầm tay, bom phá nổ trái đất bản đơn giản, hay là súng ngắn hủy diệt thế giới gì đó hay không, danh hiệu Doraemon cũng không phải chỉ để gọi cho có. Khi một tên Sở Hiên gặp phải một tên Sở Hiên khác thì công thức đã không đơn giản là một công một bằng hai nữa mà phải là một trăm nhân một trăm.... Nói tóm lại là, hắn cứ chạy trốn càng sớm càng tốt.

- Ca ca, ta sắp phải dùng toàn lực rồi đấy. À quên, thuộc tính cường hóa của ta là quả cây gió lốc, phối hợp với vòng đeo năng lượng tinh thạch Sở Hiên chế tạo, thế nên thực lực của ta cũng rất mạnh nhé...

- Muốn dùng toàn lực rồi à? Đúng hợp ý ta, nhanh chóng giải quyết đi!

Trình Khiếu thở ra một hơi, lấy cặp găng tay Sở Hiên cải tạo cho hắn ra, chậm rãi đeo lên tay... Nam Đẩu thủy điểu quyền cũng không phải là công pháp quá mạnh mẽ, nhưng bất kỳ công pháp mạnh yếu nào đều được quyết định bằng sự mạnh yếu cùng phương phát sử dụng của người khống chế. Trận chiến này, hắn không có lý do để thua! Cũng không được phép thua....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Khủng Bố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook