Quyển 20 - Chương 20: Chiến trường chính.... Chiến đấu của mỗi người! (3)
Zzhty
04/04/2013
Chủ lực Trung Châu đội đấu với chủ lực Ác Ma đội, trong khi chiến đấu của hai tên Sở Hiên kéo dài thì chiến đấu của những người khác đã tới thời khắc quyết định.
Lại nói Trung Châu đội bên này cũng có một người cường hóa thuộc tính quả cây ác quỷ. Imhotep vốn là dị vật do bí pháp văn tự ký hiệu cổ đại tạo thành, không chỉ có thể biến cát thành hình mà còn có thể sử dụng rất nhiều bí pháp Ai Cập cổ, chỉ cần năng lượng bất diệt, thân thể sẽ có thể hồi sinh vô hạn. Chỉ là hắn ở lâu trong thế giới luân hồi cũng biết trong thế giới này kẻ mạnh vô số, năng lực của hắn đối phó với người bình thường đương nhiên là vô định tuyệt đối nhưng nếu đối phó với cường giả đỉnh cấp trong thế giới luân hồi, kiểu như Trịnh Xá, clone Trịnh Xá, Sở Hiên thì không biết chừng sẽ bị giết trong nháy mắt. Trải qua nhiều thế giới phim kinh dị với Trung Châu đội, hắn cũng có đủ điểm thưởng và chi tiết kịch tình, vì thế liền dứt khoát cường hóa một thuộc tính rất phù hợp với năng lực bản thân hắn, quả cây cát bụi.
Lại cộng thêm năng lượng bản thân của Imhotep mạnh hơn con người đến hơn trăm lần, tuy chưa được đến mức như tên hifi dựa vào sản phẩm của Sở Hiên có thể không chút cố kỵ sử dụng sức mạnh quả cây ác quỷ nhưng khi hắn sử dụng ra thì thanh thế khổng lồ cũng cực kỳ khoa trương.
Thế nhưng đối thủ của Imhotep lại là Hạo Thiên, kẻ vừa khéo khắc chế hắn. Tên này lai lịch có chút bí ẩn, hình như là có chút liên quan tới tổ chức cải tạo gen của Sở Hiên, ngoài ra thực lực bản thực cũng cực kỳ mạnh, chưa tiến vào thế giới luân hồi đã bẩm sinh có thể sử dụng ánh sáng tâm linh. Sau khi Hạo Thiên tiến vào thế giới luân hồi, mặc dù bị tắc trong Trung Châu đội, bị Sở Hiên chơi cho một vố rất thảm, sau đó lại bị giết nhưng tiềm lực của hắn vẫn rất lớn, không chỉ gia nhập tiểu đội luân hồi Ác Ma mà còn đưa ánh sáng tâm linh niệm động lực của mình tiến hóa, trở thành cái gì thánh quang khí, vừa khéo có thể gây là thương tổn cực lớn với năng lượng của Imhotep. Chỉ không biết tại sao, hắn lại không hề muốn tử đấu với Imhotep, nắm được cơ hội là lập tức chạy trốn, vì thế hai bên mới giằng co tới bây giờ, nếu không còn chưa đợi Imhotep sử dụng quả cây cát bụi có khi đã bị thánh quang khí làm trọng thương rồi.
Nhưng Imhotep đã sử dụng quả cây cát bụi, mọi thứ trong phạm vi mấy nghìn mét từ từ tan vỡ biến thành cát bụi, chân thân hắn lại càng ẩn nấp ở bên trong, mỗi lần tấn công là một tên người cát đột ngột xuất hiện. Cát trong phạm vi nghìn mét đều tập trung lại một chỗ, người cát cao đến cả trăm mét, lăc lắc lư lư đứng dậy, nắm tay đánh về phía Hạo Thiên giống như đánh một con kiến.
Hạo Thiên cũng thật sự liễu đắc, ánh sáng tâm linh được hắn sử dụng thuần thục lạ thường. Ngay từ lúc còn ở trong thế giới hiện thực hắn đã có niệm động lực, hình thái cơ bản nhất của ánh sáng tâm linh, sau khi tiến vào thế giới luân hồi, thực lực lại không ngừng tăng cường. Niệm động lực không cần biết là chất lượng hay số lượng đều tăng lên rất nhiều, cho đến khi xuất hiện biến đổi về chất, trở thành thánh quang khí công phòng nhất thể, quả thực có thể sánh với trường lực AT của EVA. Không chỉ như thế, do từ rất sớm đã bắt đầu sử dụng ánh sáng tâm linh nên khi đạt tới trình độ như hiện tại, sức khống chế với ánh sáng tâm linh của hắn thật sự rất kinh người. Mỗi lần phòng ngực, mỗi quyền đánh ra, lượng ánh sáng tâm linh sử dụng đều vừa đúng, không thừa một phân mà cũng không thiếu một phân. Cho dù là chiến đấu lâu dài, cho dù là năng lượng bản thân hắn không sung túc như Imhotep, nếu duy trì như thế này thì người không chịu đựng được trước chắc chắn là Imhotep.
- Ê, ta nói với ngươi đấy. À ừm, chúng ta dứt khoát giảng hòa đi, để ta thoát có được không? Ta không cướp bà xã ngươi, cũng chẳng trộm tiền để dành của ngươi, mẹ nó, làm cái gì mà cứ phải đuổi đánh ta mãi thế!
Hạo Thiên vừa tránh né nắm đấm cát to lớn, vừa liên tục lớn tiếng quát hỏi.
- Bớt nói nhảm đi! Nhiệm vụ của ta giết ngươi!
Imhotep cũng không hàm hồ, nói chính xác là hắn đã cưỡi lên lưng hổ rồi. Uy lực quả cây cát bụi đúng là không tầm thường, sử dụng một cái là có thể dẫn phát đất đá trong phạm vi mấy nghìn mét hoàn toàn biến thành cát bụi. Ngoài ra bản thân hắn cũng có thêm chút đề kháng với đòn tấn công bằng năng lượng, không còn bị như lúc trước kim quang thoáng tiếp xúc với cơ thể là gần như tan rã. Những hạt cát này rõ ràng là có thể ngăn cản kim quang một cách hữu hiệu, tuy không thể thoát được hẳn nhưng dù sao cũng tốt hơn cái kiểu lấy cứng chọi cứng lúc nãy nhiều. Nhưng đây cũng chính là điểm trói buộc hắn, nếu như không sử dụng quả cây cát bụi... Hắn thật sự không dám chắc có thể chống đỡ được công kích của Hạo Thiên, vì thế chỉ có thể phóng lao theo lao, một mực áp chế Hạo Thiên.
Hạo Thiên trong lòng cũng cực kỳ phiền muộn. Không biết tại sai, đến trận chiến cuối cùng này Sở Hiện lại chẳng hề giao cho hắn bất kỳ nhiệm vụ nào. Nhưng cái gì khác thường tức là quỷ dị, tình huống như vậy lại khiến hắn tâm lý nghi hoặc bất an, vì thế sau khi đối chiến bắt đầu, ý nghĩ đầu tiên của hắn không phải giao chiến gì cả mà là lập tức trốn khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt! Có trời mới biết Sở Hiên lại đang tính toán âm mưu gì nữa, hắn không hề muốn vô duyên vô cớ bị biến thành vật hi sinh, đặc biệt là trong trận chiến cuối cùng này...
- Ta xin ngươi đấy! Ta thật sự không muốn đánh với ngươi! Ngươi làm cái gì mà phải ép ta đến thế! Chúng ta chào hỏi nhau một câu sau đó đường ai nấy chạy mà giữ mạng không tốt hơn sao?
Hạo Thiên một lần nữa bộc phát thánh quang khí, một luồng sáng vàng khổng lồ đánh nát bàn tay hình thành từ cát to hơn ba mươi mét. Thật sự là, đến tận lúc này trong lòng Hạo Thiên cũng đã đầy lửa giận, vì thế hắn hô lên một lần cuối cùng, đây cũng là nỗ lực cuối cùng của hắn.
Imhotep căn bản không hề dừng lại, mà nói chính xác là không hề dám dừng lại. Hắn một lần nữa phát lực, một hình người bằng cát cao hơn trăm mét lại tụ tập lên, người cát há miệng phun ra một luồng bão cát lớn, lập tức phủ kín Hạo Thiên vào bên trong.
- Mẹ nhà nó!
Hạo Thiên rống lên một tiếng, trên người vụt tỏa ra quang mang màu vàng chói mắt. Bị ánh sáng vàng đó chiếu trúng, người cát liền tan chảy giống như băng tuyết dưới ánh mặt trời. Đó còn chưa hết, Hạo Thiên lần này cũng quyết định nặng tay, lúc trước hắn năm lần bảy lượt muốn chạy trốn đều bị tên người cát này ngăn cản, bây giờ đã hạ quyết tâm lập tức đầy sát phạt quyết đoán. Trên người Hạo Thiên kim quang tỏa ra cuồn cuộn không dứt, phảng phất như một mặt trời thu nhỏ đứng giữa không trung. Ở dưới chân hắn, người cát không ngừng thu nhỏ, chỉ trong chốc lát không ngờ đã hoàn toàn dung nhập vào mặt đất, giống như đã bị tiêu diệt, không còn chút dấu hiệu tồn tại nào nữa.
Hạo Thiên trong lòng lại hiểu rõ, tên Imhotep này cái gì thì không mạnh chứ sức sống thì thật sự là dai như gián, công kích thế này căn bản không thể giết được hắn nên cũng không hề dừng lại chút nào. Chỉ thấy hắn giơ một tay lên, tụ thành một một quả cầu ánh sáng màu vàng, tiếp đó khẽ tung quả cầu lên, dùng chân đá mạnh. Quả cầu bị hắn đá trúng cũng không phát nổ mà giống như một trái bóng, bay thẳng xuống mặt cát phía dưới.
Quả cầu ánh sáng vừa tiếp xúc với mặt cát lập tức hóa thành một khối chất lỏng màu vàng cực lớn, chầm chậm dung nhập vào đất cát. Nói thì chậm, xảy ta thì nhanh, chất lỏng màu vàng mới xuất hiện được hai, ba giây, mặt cát bị chất lỏng dung nhập dưới chân Hạo Thiên đột ngột phát nổ kịch liệt. Chất lỏng màu vàng giống như thuốc nổ lỏng, đất cát trong phạm vi một trăm mét phía dưới đã bị nổ thành hư vô.
- Cáu rồi đấy! Cái thằng quỷ cát nhà ngươi! Khốn kiếp, ông đây không phải tượng đất, muốn chết thì cùng nhau chết đi!
Hạo Thiên cũng chẳng để tới cái gì mà Sở Hiên đáng sợ nữa, hắn hiện tại đơn giản là giận đến phát cuồng, thánh quang khí trên người ào ạt tràn xuống dưới, cứ phóng ra một luồng lại phát nổ một luồng, mặt cát phía dưới đã bị nổ thành vô số miệng hố. Một lúc lâu sau hắn cuối cùng cũng thở hồng hộc, dừng lại. Nhưng hắn dừng lại chưa được bao lâu thì cát bụi phía dưới lại bắt đầu chuyển động, dần dần tụ thành một hình người bằng cát.
- ...Bỏ đi, ta bây giờ đến cả sức để nổi giận cũng không có nữa, chỉ có thể giải quyết ngươi, sau đó lại bắt đầu chạy trốn!
Hạo Thiên khổ sở day day huyệt thái dương, vừa nói vừa đá một cước vào đầu người cát, chỉ thấy kim quang bùng lên, người cát lập tức bị đá nát vụn. Thánh quang khí quả không hổ là ánh sáng tâm linh thể tiến hóa, uy lực cũng tuyệt đối vượt xa niệm động lực, chỉ một đòn vừa rồi đã không thua kém gì trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt của Trịnh Xá rồi. Nếu chỉ xét về uy lực thì còn có chút không bằng nhưng về phương diện phá hủy với năng lượng thì lại còn có phần hơn.
Công kích nhìn như mãnh liệt, đánh cho Imhotep không có sức trả đòn, kỳ thực Imhotep lúc này tâm lý lại từ từ bình tĩnh lại. Lúc trước hắn một mực liều mạng công kích, Hạo Thiên thì hữu khí vô lực chống đỡ. Khi ấy hắn tiêu hao quá nhiều năng lượng, có muốn dừng lại cũng không dừng lại nổi. Đến bây giờ tuy Hạo Thiên điên cuồng tấn công nhưng hắn lại có thể dựa vào ưu thế đất cát không ngừng tránh né, về thực chất không hề bị thương hại quá lớn. Tình hình hiện tại đã đảo ngược, chính hắn lại không hề muốn kết thúc, dù sao cũng chỉ cần quấn lấy Hạo Thiên, không cho hắn chạy trốn là được.
Cứ như vậy, trên mặt cát liên tục bùng lên kim quang, cứ khi Hạo Thiên ngừng lại muốn rời đi thì cát bụi đầy trời lại ập tới, một tên người cát lập tức chắn đường đi của hắn. Cứ tiếp như vậy, Imhotep trong lòng thầm mừng rỡ, ngầm quyết định cứ dứt khoát từ từ thế này tiêu hao Hạo Thiên đến chết.
Trong lúc hai người đang rơi vào giằng co thì đột nhiên từ phía xa bùng lên một tràng ánh sáng rực rỡ, tiếp đó một luồng sóng chấn động kịch liệt từ dướt đất bắn lên, làm tất cả nhà cửa trong phạm vi mấy trăm mét hoàn toàn biến thành mảnh vụn. Hai người ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ở cách đó rất xa đang có ba người lơ lửng trên không trung, hai tên Sở Hiên hình dạng giống nhau như đúc cùng với một cô gái ở cách hai người không xa, trên đầu một tên Sở Hiên còn có một chiếc chuồng đồng nhỏ cổ xưa. Ba người không ngừng bay lượn, suốt hồi lâu vẫn không bắn thêm phát súng nào.
Kỳ thực, chuyện này là do thời gian ba người đang trải qua khác với những người khác. Do tác dụng của Đông Hoàng chung và Phong Thần bảng, cả hai bên đều muốn khóa chặt hành động của đối phương nhưng lại đều bị năng lực của hai bên triệt tiêu. Dưới tác động qua lại lẫn nhau, người ngoài nhìn vào thì thấy tốc độ tấn công của hai tên Sở Hiên cực kỳ chậm chạp, nhưng nếu đổi thành một người khác tiến vào giữa bọn hắn thì có thể sẽ bị λ-drive đánh nát trong nháy mắt.
Tuy tần suất công kích của hai người chậm chạp nhưng cứ một chốc lại bắn ra một súng, vạch thành hai rãnh sâu hoắm trên mặt đất, tiếp đó hai người từ từ bay dần ra xa… Bất hạn là, hai vạch súng đó vừa khéo nằm bên trái và bên phải vùng đát cát, nếu công kích tập trung hơn một chút thì Hạo Thiên và Imhotep có thể đã dính đòn rồi.
- …Imhotep, hay là chúng ta mau mau phân thắng bại đi? Ngươi thấy thế nào?
- Yêu cầu của ngươi có thể được chấp nhận…
Sắc mặt hai người đều mang theo vẻ hoảng sợ. Đòn công kích vừa rồi khác với thánh quang khí, đó là một loại công kích tương tự như hủy diệt năng lượng. Những rãnh súng bắn ra không hẳn là do sóng chấn động tạo thành, ngoài gạch đá bị sóng chấn động đánh nát ra thì những thứ nằm trong rãnh lại trực tiếp bị tín niệm lực hủy diệt, nếu bắn trúng người bọn họ… Hai người đơn giản là không dám tưởng tượng kết quả sẽ thế nào nữa. Không phải không tưởng tượng nổi, mà là không dám tưởng tượng.
Lại nói Trung Châu đội bên này cũng có một người cường hóa thuộc tính quả cây ác quỷ. Imhotep vốn là dị vật do bí pháp văn tự ký hiệu cổ đại tạo thành, không chỉ có thể biến cát thành hình mà còn có thể sử dụng rất nhiều bí pháp Ai Cập cổ, chỉ cần năng lượng bất diệt, thân thể sẽ có thể hồi sinh vô hạn. Chỉ là hắn ở lâu trong thế giới luân hồi cũng biết trong thế giới này kẻ mạnh vô số, năng lực của hắn đối phó với người bình thường đương nhiên là vô định tuyệt đối nhưng nếu đối phó với cường giả đỉnh cấp trong thế giới luân hồi, kiểu như Trịnh Xá, clone Trịnh Xá, Sở Hiên thì không biết chừng sẽ bị giết trong nháy mắt. Trải qua nhiều thế giới phim kinh dị với Trung Châu đội, hắn cũng có đủ điểm thưởng và chi tiết kịch tình, vì thế liền dứt khoát cường hóa một thuộc tính rất phù hợp với năng lực bản thân hắn, quả cây cát bụi.
Lại cộng thêm năng lượng bản thân của Imhotep mạnh hơn con người đến hơn trăm lần, tuy chưa được đến mức như tên hifi dựa vào sản phẩm của Sở Hiên có thể không chút cố kỵ sử dụng sức mạnh quả cây ác quỷ nhưng khi hắn sử dụng ra thì thanh thế khổng lồ cũng cực kỳ khoa trương.
Thế nhưng đối thủ của Imhotep lại là Hạo Thiên, kẻ vừa khéo khắc chế hắn. Tên này lai lịch có chút bí ẩn, hình như là có chút liên quan tới tổ chức cải tạo gen của Sở Hiên, ngoài ra thực lực bản thực cũng cực kỳ mạnh, chưa tiến vào thế giới luân hồi đã bẩm sinh có thể sử dụng ánh sáng tâm linh. Sau khi Hạo Thiên tiến vào thế giới luân hồi, mặc dù bị tắc trong Trung Châu đội, bị Sở Hiên chơi cho một vố rất thảm, sau đó lại bị giết nhưng tiềm lực của hắn vẫn rất lớn, không chỉ gia nhập tiểu đội luân hồi Ác Ma mà còn đưa ánh sáng tâm linh niệm động lực của mình tiến hóa, trở thành cái gì thánh quang khí, vừa khéo có thể gây là thương tổn cực lớn với năng lượng của Imhotep. Chỉ không biết tại sao, hắn lại không hề muốn tử đấu với Imhotep, nắm được cơ hội là lập tức chạy trốn, vì thế hai bên mới giằng co tới bây giờ, nếu không còn chưa đợi Imhotep sử dụng quả cây cát bụi có khi đã bị thánh quang khí làm trọng thương rồi.
Nhưng Imhotep đã sử dụng quả cây cát bụi, mọi thứ trong phạm vi mấy nghìn mét từ từ tan vỡ biến thành cát bụi, chân thân hắn lại càng ẩn nấp ở bên trong, mỗi lần tấn công là một tên người cát đột ngột xuất hiện. Cát trong phạm vi nghìn mét đều tập trung lại một chỗ, người cát cao đến cả trăm mét, lăc lắc lư lư đứng dậy, nắm tay đánh về phía Hạo Thiên giống như đánh một con kiến.
Hạo Thiên cũng thật sự liễu đắc, ánh sáng tâm linh được hắn sử dụng thuần thục lạ thường. Ngay từ lúc còn ở trong thế giới hiện thực hắn đã có niệm động lực, hình thái cơ bản nhất của ánh sáng tâm linh, sau khi tiến vào thế giới luân hồi, thực lực lại không ngừng tăng cường. Niệm động lực không cần biết là chất lượng hay số lượng đều tăng lên rất nhiều, cho đến khi xuất hiện biến đổi về chất, trở thành thánh quang khí công phòng nhất thể, quả thực có thể sánh với trường lực AT của EVA. Không chỉ như thế, do từ rất sớm đã bắt đầu sử dụng ánh sáng tâm linh nên khi đạt tới trình độ như hiện tại, sức khống chế với ánh sáng tâm linh của hắn thật sự rất kinh người. Mỗi lần phòng ngực, mỗi quyền đánh ra, lượng ánh sáng tâm linh sử dụng đều vừa đúng, không thừa một phân mà cũng không thiếu một phân. Cho dù là chiến đấu lâu dài, cho dù là năng lượng bản thân hắn không sung túc như Imhotep, nếu duy trì như thế này thì người không chịu đựng được trước chắc chắn là Imhotep.
- Ê, ta nói với ngươi đấy. À ừm, chúng ta dứt khoát giảng hòa đi, để ta thoát có được không? Ta không cướp bà xã ngươi, cũng chẳng trộm tiền để dành của ngươi, mẹ nó, làm cái gì mà cứ phải đuổi đánh ta mãi thế!
Hạo Thiên vừa tránh né nắm đấm cát to lớn, vừa liên tục lớn tiếng quát hỏi.
- Bớt nói nhảm đi! Nhiệm vụ của ta giết ngươi!
Imhotep cũng không hàm hồ, nói chính xác là hắn đã cưỡi lên lưng hổ rồi. Uy lực quả cây cát bụi đúng là không tầm thường, sử dụng một cái là có thể dẫn phát đất đá trong phạm vi mấy nghìn mét hoàn toàn biến thành cát bụi. Ngoài ra bản thân hắn cũng có thêm chút đề kháng với đòn tấn công bằng năng lượng, không còn bị như lúc trước kim quang thoáng tiếp xúc với cơ thể là gần như tan rã. Những hạt cát này rõ ràng là có thể ngăn cản kim quang một cách hữu hiệu, tuy không thể thoát được hẳn nhưng dù sao cũng tốt hơn cái kiểu lấy cứng chọi cứng lúc nãy nhiều. Nhưng đây cũng chính là điểm trói buộc hắn, nếu như không sử dụng quả cây cát bụi... Hắn thật sự không dám chắc có thể chống đỡ được công kích của Hạo Thiên, vì thế chỉ có thể phóng lao theo lao, một mực áp chế Hạo Thiên.
Hạo Thiên trong lòng cũng cực kỳ phiền muộn. Không biết tại sai, đến trận chiến cuối cùng này Sở Hiện lại chẳng hề giao cho hắn bất kỳ nhiệm vụ nào. Nhưng cái gì khác thường tức là quỷ dị, tình huống như vậy lại khiến hắn tâm lý nghi hoặc bất an, vì thế sau khi đối chiến bắt đầu, ý nghĩ đầu tiên của hắn không phải giao chiến gì cả mà là lập tức trốn khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt! Có trời mới biết Sở Hiên lại đang tính toán âm mưu gì nữa, hắn không hề muốn vô duyên vô cớ bị biến thành vật hi sinh, đặc biệt là trong trận chiến cuối cùng này...
- Ta xin ngươi đấy! Ta thật sự không muốn đánh với ngươi! Ngươi làm cái gì mà phải ép ta đến thế! Chúng ta chào hỏi nhau một câu sau đó đường ai nấy chạy mà giữ mạng không tốt hơn sao?
Hạo Thiên một lần nữa bộc phát thánh quang khí, một luồng sáng vàng khổng lồ đánh nát bàn tay hình thành từ cát to hơn ba mươi mét. Thật sự là, đến tận lúc này trong lòng Hạo Thiên cũng đã đầy lửa giận, vì thế hắn hô lên một lần cuối cùng, đây cũng là nỗ lực cuối cùng của hắn.
Imhotep căn bản không hề dừng lại, mà nói chính xác là không hề dám dừng lại. Hắn một lần nữa phát lực, một hình người bằng cát cao hơn trăm mét lại tụ tập lên, người cát há miệng phun ra một luồng bão cát lớn, lập tức phủ kín Hạo Thiên vào bên trong.
- Mẹ nhà nó!
Hạo Thiên rống lên một tiếng, trên người vụt tỏa ra quang mang màu vàng chói mắt. Bị ánh sáng vàng đó chiếu trúng, người cát liền tan chảy giống như băng tuyết dưới ánh mặt trời. Đó còn chưa hết, Hạo Thiên lần này cũng quyết định nặng tay, lúc trước hắn năm lần bảy lượt muốn chạy trốn đều bị tên người cát này ngăn cản, bây giờ đã hạ quyết tâm lập tức đầy sát phạt quyết đoán. Trên người Hạo Thiên kim quang tỏa ra cuồn cuộn không dứt, phảng phất như một mặt trời thu nhỏ đứng giữa không trung. Ở dưới chân hắn, người cát không ngừng thu nhỏ, chỉ trong chốc lát không ngờ đã hoàn toàn dung nhập vào mặt đất, giống như đã bị tiêu diệt, không còn chút dấu hiệu tồn tại nào nữa.
Hạo Thiên trong lòng lại hiểu rõ, tên Imhotep này cái gì thì không mạnh chứ sức sống thì thật sự là dai như gián, công kích thế này căn bản không thể giết được hắn nên cũng không hề dừng lại chút nào. Chỉ thấy hắn giơ một tay lên, tụ thành một một quả cầu ánh sáng màu vàng, tiếp đó khẽ tung quả cầu lên, dùng chân đá mạnh. Quả cầu bị hắn đá trúng cũng không phát nổ mà giống như một trái bóng, bay thẳng xuống mặt cát phía dưới.
Quả cầu ánh sáng vừa tiếp xúc với mặt cát lập tức hóa thành một khối chất lỏng màu vàng cực lớn, chầm chậm dung nhập vào đất cát. Nói thì chậm, xảy ta thì nhanh, chất lỏng màu vàng mới xuất hiện được hai, ba giây, mặt cát bị chất lỏng dung nhập dưới chân Hạo Thiên đột ngột phát nổ kịch liệt. Chất lỏng màu vàng giống như thuốc nổ lỏng, đất cát trong phạm vi một trăm mét phía dưới đã bị nổ thành hư vô.
- Cáu rồi đấy! Cái thằng quỷ cát nhà ngươi! Khốn kiếp, ông đây không phải tượng đất, muốn chết thì cùng nhau chết đi!
Hạo Thiên cũng chẳng để tới cái gì mà Sở Hiên đáng sợ nữa, hắn hiện tại đơn giản là giận đến phát cuồng, thánh quang khí trên người ào ạt tràn xuống dưới, cứ phóng ra một luồng lại phát nổ một luồng, mặt cát phía dưới đã bị nổ thành vô số miệng hố. Một lúc lâu sau hắn cuối cùng cũng thở hồng hộc, dừng lại. Nhưng hắn dừng lại chưa được bao lâu thì cát bụi phía dưới lại bắt đầu chuyển động, dần dần tụ thành một hình người bằng cát.
- ...Bỏ đi, ta bây giờ đến cả sức để nổi giận cũng không có nữa, chỉ có thể giải quyết ngươi, sau đó lại bắt đầu chạy trốn!
Hạo Thiên khổ sở day day huyệt thái dương, vừa nói vừa đá một cước vào đầu người cát, chỉ thấy kim quang bùng lên, người cát lập tức bị đá nát vụn. Thánh quang khí quả không hổ là ánh sáng tâm linh thể tiến hóa, uy lực cũng tuyệt đối vượt xa niệm động lực, chỉ một đòn vừa rồi đã không thua kém gì trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt của Trịnh Xá rồi. Nếu chỉ xét về uy lực thì còn có chút không bằng nhưng về phương diện phá hủy với năng lượng thì lại còn có phần hơn.
Công kích nhìn như mãnh liệt, đánh cho Imhotep không có sức trả đòn, kỳ thực Imhotep lúc này tâm lý lại từ từ bình tĩnh lại. Lúc trước hắn một mực liều mạng công kích, Hạo Thiên thì hữu khí vô lực chống đỡ. Khi ấy hắn tiêu hao quá nhiều năng lượng, có muốn dừng lại cũng không dừng lại nổi. Đến bây giờ tuy Hạo Thiên điên cuồng tấn công nhưng hắn lại có thể dựa vào ưu thế đất cát không ngừng tránh né, về thực chất không hề bị thương hại quá lớn. Tình hình hiện tại đã đảo ngược, chính hắn lại không hề muốn kết thúc, dù sao cũng chỉ cần quấn lấy Hạo Thiên, không cho hắn chạy trốn là được.
Cứ như vậy, trên mặt cát liên tục bùng lên kim quang, cứ khi Hạo Thiên ngừng lại muốn rời đi thì cát bụi đầy trời lại ập tới, một tên người cát lập tức chắn đường đi của hắn. Cứ tiếp như vậy, Imhotep trong lòng thầm mừng rỡ, ngầm quyết định cứ dứt khoát từ từ thế này tiêu hao Hạo Thiên đến chết.
Trong lúc hai người đang rơi vào giằng co thì đột nhiên từ phía xa bùng lên một tràng ánh sáng rực rỡ, tiếp đó một luồng sóng chấn động kịch liệt từ dướt đất bắn lên, làm tất cả nhà cửa trong phạm vi mấy trăm mét hoàn toàn biến thành mảnh vụn. Hai người ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ở cách đó rất xa đang có ba người lơ lửng trên không trung, hai tên Sở Hiên hình dạng giống nhau như đúc cùng với một cô gái ở cách hai người không xa, trên đầu một tên Sở Hiên còn có một chiếc chuồng đồng nhỏ cổ xưa. Ba người không ngừng bay lượn, suốt hồi lâu vẫn không bắn thêm phát súng nào.
Kỳ thực, chuyện này là do thời gian ba người đang trải qua khác với những người khác. Do tác dụng của Đông Hoàng chung và Phong Thần bảng, cả hai bên đều muốn khóa chặt hành động của đối phương nhưng lại đều bị năng lực của hai bên triệt tiêu. Dưới tác động qua lại lẫn nhau, người ngoài nhìn vào thì thấy tốc độ tấn công của hai tên Sở Hiên cực kỳ chậm chạp, nhưng nếu đổi thành một người khác tiến vào giữa bọn hắn thì có thể sẽ bị λ-drive đánh nát trong nháy mắt.
Tuy tần suất công kích của hai người chậm chạp nhưng cứ một chốc lại bắn ra một súng, vạch thành hai rãnh sâu hoắm trên mặt đất, tiếp đó hai người từ từ bay dần ra xa… Bất hạn là, hai vạch súng đó vừa khéo nằm bên trái và bên phải vùng đát cát, nếu công kích tập trung hơn một chút thì Hạo Thiên và Imhotep có thể đã dính đòn rồi.
- …Imhotep, hay là chúng ta mau mau phân thắng bại đi? Ngươi thấy thế nào?
- Yêu cầu của ngươi có thể được chấp nhận…
Sắc mặt hai người đều mang theo vẻ hoảng sợ. Đòn công kích vừa rồi khác với thánh quang khí, đó là một loại công kích tương tự như hủy diệt năng lượng. Những rãnh súng bắn ra không hẳn là do sóng chấn động tạo thành, ngoài gạch đá bị sóng chấn động đánh nát ra thì những thứ nằm trong rãnh lại trực tiếp bị tín niệm lực hủy diệt, nếu bắn trúng người bọn họ… Hai người đơn giản là không dám tưởng tượng kết quả sẽ thế nào nữa. Không phải không tưởng tượng nổi, mà là không dám tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.