Quyển 19 - Chương 2: Cửa ải đầu tiên của tu chân
Zzhty
03/04/2013
- ….Tình huống cơ bản là như vậy. Do các tin tức cần phiên dịch bao hàm rất nhiều phương diện, trước mắt cho dù là giai đoạn nền tảng nhập môn cơ bản nhất cũng chỉ phiên dịch được năm phần trăm. Nội dung của năm phần trăm này đại khái nói về thuộc tính của năng lượng vạn vật vũ trụ, bao hàm phần lớn nội dung của cơ học lượng tử cùng một số nội dung của thuyết tương đối rộng (*), còn có lý thuyết chuyển đổi giữa vật chất và năng lượng, giữa không gian và năng lượng các loại, công thức chuyển đổi giữa chân nguyên lực và các năng lượng kể trên là…
Sở Hiên vừa ăn cà chua vừa nói với mọi người.
- Dừng, dừng, dừng!
Trịnh Xá ở bên cạnh vội càng chặn lại, không chỉ có hắn, những người khác cũng đều một bộ có nghe mà chẳng có hiểu.
Sở Hiên liếc nhìn mọi người một lượt, cũng không phun ra cái câu cửa miệng “trí tuệ người bình thường” của hắn mà trực tiếp nói thẳng:
- Công thức chuyển đổi chỉ là bước đầu tiên của tu chân, theo ý là biến các loại năng lượng lưu tán trong không gian, ví dụ như năng lượng ion, năng lượng ánh sáng, năng lượng nhiệt, vân vân trở thành chân nguyên lực hoặc ma lực mà cơ thể người có thể hấp thu, tồn trữ lại. Phương thức cụ thể là sử dụng... Công nghệ văn tự ký hiệu, nhất định phải dùng công nghệ văn tự ký hiệu dẫn dắt bước đầu tiên. Bước này cũng được gọi là trúc cơ, từ cơ thể người bình thường tiến hóa thành tu chân giả trong cơ thể có chứa chân nguyên lực hoặc ma lực, sau đó mới có thể không cần dựa vào công nghệ văn tự ký hiệu để chuyển hóa chân nguyên lực. Vô cùng đáng tiếc là, công nghệ văn tự ký hiệu cần cho việc trúc cơ phải do người có chân nguyên lực bố trí, nói cách khác... Người tu chân đầu tiên căn bản không tồn tại!
- Không tồn tại? Thế là thế nào?
Tất cả mọi người đều tò mò hỏi.
- Cũng giống như câu chuyện quả trứng có trước hay con gà có trước vậy, nếu như nói muốn trở thành một tu chân giả cần phải do một tu chân giả khác hỗ trợ trúc cơ, vậy thì tu chân giả đầu tiên đã được sinh ra như thế nào? Theo mức độ hiểu biết thấu triệt với năng lượng ghi lại bên trong, ta cho rằng tu chân giả đầu tiên rất có thể chính là Thánh nhân, chỉ là vì hắn phải chạy trốn nên mới làm cho tập đoàn người tu chân xuất hiện. Dù sao thì so với Thánh nhân buộc phải trải qua vô số chiến đấu mới có thể chiến hóa trưởng thành thì người tu chân không nghi ngờ gì, chính là “khoa học” có thể phổ cập rộng rãi, vì thế sau đó mới xuất hiện tình huống người tu chân đông đảo hơn Thánh nhân rất nhiều.. Giả thuyết đó cũng có thể giải thích tại sao Thánh nhân lại hận tập đoàn người tu chân như vậy, còn người tu chân tại sao cũng coi thường các Thánh nhân như thế...
Sở Hiên nói tới đây liền ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục:
- Chân nguyên lực cần cho trúc cơ có thể do Trịnh Xá ngươi cung cấp, tuy ngươi không có thể chất của tu chân giả nhưng chúng ta có bảo vật là chiếc nhẫn tối cao nên chân nguyên lực muốn là được, còn lại là phải mang theo đạo cụ văn tự ký hiệu có chân nguyên lực. Mặc dù ngươi có chân nguyên lực trong người nhưng không thể vận dụng, cũng không thể dung hợp vào trong vật thể, vì thế chỉ còn lại một cách...
Trịnh Xá vốn còn có chút chán nản, tưởng rằng công pháp tu chân căn bản đã nằm ngoài tầm với của hắn, nhưng không ngờ Sở Hiên lại lật ngược vấn đề như vậy, chẳng lẽ còn có cách khác có thể giúp hắn hoàn thành trúc cơ sao?
- Ừm, biện pháp thì có. Ngươi còn nhớ ngươi từng lấy được đạo cụ tấn công của La Ứng Long trong Lord of the Ring không? Tám lá cờ nhỏ gọi là Đâu suất bát quái lô đó chính là khí cụ tu chân. Nếu như chỉ dùng để trúc cơ thì tài liệu của tám lá cờ đó hoàn toàn đủ, ta có thể sử dụng những tài liệu này bố trí một trận pháp, tiếp đó dùng năng lược cực lớn để khởi động, khoảng không phẩy mấy giây là đủ để ngươi trúc cơ thành công...
Sở Hiên điềm nhiên như không, nói.
- Chờ, chờ một chút!
Trịnh Xá bỗng tò mò hỏi:
- Ngươi nói chuyện gì cũng thích nói thành cực kỳ nhẹ nhàng, giống như lúc xếp đặt kế hoặc, giống như lúc lừa gạt bọn ta... Lần này ngươi không ngờ lại nói cần nguồn năng lượng cực lớn... Ta có dự cảm rất xấu.
- .......
Sở Hiên có chút ngắc ngứ, hắn đưa mắt nhìn Trịnh Xá một cái rồi mới nói:
- Đại khái cần 5,872x10^23 J. Năng lượng này bằng với năng lượng phát ra khi một nguyên tử phân liệt, nếu đổi thành thành nhiệt năng thì đại khái tương đương với tổng nhiệt lượng của mặt trời tỏa ra trong 0,001 giây (**), tương đương với tổng lượng điện mà con người sử dụng trong vòng 500 năm, hoặc nếu đổi thành…
- Dừng!
Trịnh Xá trực tiếp ngắt lời hắn, nói:
- Ngươi nói thẳng ra đi, số năng lượng đó nếu để vận hành Đông Hoàng chung thì có thể được bao lâu.
- Đại khái có thể hoạt động được khoảng mười phút.
Sở Hiên cũng không do dự, nói thẳng luôn:
- Lò phản ứng tụ hợp cỡ nhỏ trong tầng hầm phòng ta không thể sinh ra được năng lượng lớn như vậy, hơn nữa số năng lượng đó phải phải truyền vào trận pháp trong vòng mười giây, không thể dự trữ được giống như điện năng hoặc là năng lượng khác. Trừ phi có một triệu lò phản ứng tụ hợp đồng thời hoạt động vượt siêu công suất, nếu không chỉ còn một biện pháp…
Trịnh Xá trong lòng chợt động, đột nhiên hiểu ra Sở Hiên muốn làm cái gì, hắn lập tức gào lên:
- Ngươi không phải muốn dùng Ma động pháo tới bắn ta đấy chứ? Nếu trúc cơ của người tu chân khó khăn đến thế thì tại sao lại xuất hiện nhiều tu chân giả như vậy? Ngươi đừng có mà lừa ta, chắc chắn là ngươi phiên dịch có vấn đề hoặc là muốn nhân cơ hội này thử nghiệm xem ta có thể chống đỡ được Ma động pháo hay không, đừng hòng lừa được ta…
- Trí tuệ của người bình thường…
Sở hiên bĩu môi, cười lạnh nói:
- Không sai, đúng là chỉ còn cách sử dụng Ma động pháo oanh kích, có điều cũng không phải trực tiếp bắn vào mà là dùng ma động pháo làm động cơ. Khi ma lực và chân nguyên lực hỗn hợp hủy diệt thì lập tức chuyển luồng năng lượng đó vào trong trận thức, trong khoảnh khắc năng lượng sẽ có thể đạt tới mức yêu cầu cho trúc cơ… Còn về chuyện ngươi nói trúc cơ khó khăn như vậy, kỳ thực cũng không phải trúc cơ khó khăn mà là chúng ta không thể sử dụng năng lượng trên phương diện đó nên mới làm cho mức độ hao phí năng lượng lên đến trên 99,9%. Mức độ hao phí này là không thể tránh khỏi, nếu như có một người tu chân đã trúc cơ để phát động trận thức này thì không cần phải tiêu tốn nhiều năng lượng đến thế. Tình huống cơ bản là như vậy, ngươi muốn nắm giữ được chân nguyên lực và ma lực thì nhất định phải trúc cơ!
Trịnh Xá hiển nhiên là cũng có hơi động tâm, đây là tiên nhân cao cao tại thượng trong truyền thuyết cơ mà, đây là năng lực trong truyền thuyết cơ mà, ai mà không động tâm cho được? Nhưng hắn vẫn lo lắng hỏi:
- Thật sự không có nguy hiểm gì chứ? Hơn nữa sau khi trúc cơ xong ta sẽ có thể linh hoạt khống chế chân nguyên lực và ma lực… Đến lúc đó ta sẽ sử dụng được Bạo tạc và Hủy diệt vô hạn, cùng cả chiêu thức cuối cùng ấy nữa?
Sở Hiên cười lạnh, lắc lắc đầu đáp:
- Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, thực lực của ngươi khác xa tu chân giả bình thường, tu chân giả mới trúc cơ sao có thể là đối thủ của ngươi? Tuy ngươi chỉ có trình độ tu chân giai đoạn trúc cơ nhưng thực lực của ngươi đã là đỉnh cao của tầng thứ tư trung cấp rồi. Nguồn sức mạnh của ba chiêu đó không phải chân nguyên lực hay ma lực thuần túy mà là ngươi sử dụng cơ nhân tỏa cường hành dung hợp hai loại năng lượng tu chân trái ngược nhau, dựa vào hiệu quả hủy diệt để phát huy sực mạnh. Có thể nói ngươi là tập hợp của thánh nhân và ngươi tu chân, mà cũng không phải cả hai. Nếu thật sự muốn sử dụng không hạn chế ba loại chiêu thức này thì điều kiện bắt buộc đầu tiên là ngươi phải có thể khống chế sơ bộ được năng lượng, nếu không thì đừng có mà mơ. Còn về sau khi trúc cơ xong thực lực sẽ tăng lên bao nhiêu, ta cũng không nói chắc được, lực lượng là phải lấy mức độ mà cá nhân có thể phát huy được làm chuẩn, có thể nâng cao bao nhiêu phải xem khả năng của ngươi thôi.
Trịnh Xá lại trầm mặc một thoáng rồi nắm lấy Sở Hiên, nghiêm túc nói:
- Cũng được, lại tin ngươi thêm một lần, nhưng ngươi phải đảm bảo ta nhất định sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng!
…….
- Ừm, ta đảm bảo.
Sở Hiên gật đầu, bình thản đáp.
“…Mặc dù nói như vậy nhưng sao ta có cảm giác trong lòng hắn nhất định đang nói hắn đang lừa ta?”
Đối với Sở Hiên, Trịnh Xá thật sự có một sự ám ảnh sợ hãi, nỗi ám ảnh này bắt nguồn từ mười mấy lần liên tiếp bị lừa gạt, xếp đặt, đến bây giờ hắn thậm chí đã từ từ quen với chuyện này. Nếu như Sở Hiên không lừa người khác… Vậy thì mặt trời chắc chắn là đang mọc đằng tây.
Ôm theo tâm trạng như vậy, mọi người cùng đi vào trong tầng hầm phòng Sở hiên. Tầng hầm nầy đã được hắn cải tạo thành một trụ sở thí nghiệm siêu hiện đại, bên trong đặt đầy các thứ máy móc mà mọi người không gọi nổi tên, đủ loại năng lượng các màu chớp động, lưu chuyển, bước chân vào nơi này phảng phất như đã bay tới tương lai mấy trăm năm sau.
- Doraemon này, trình độ khoa học kỹ thuật ở đây so với lần trước ta vào hình như lại cao hơn rất nhiều.
Trịnh Xá cảm thán nói.
Sở Hiên gật đầu đáp:
- Ừm, trong công pháp tu chân những phần liên quan đến khoa học công nghệ nhiều hơn những phần liên quan tới chiến đấu rất nhiều, người tu chân thật sự nên được là học giả hơn là chiến sỹ, hoặc có thể gọi họ là khoa học gia tìm kiếm sự thật. Trình độ khoa học kỹ thuật ở đây cao hơn thế giới hiện thực từ ba trăm đến năm trăm năm, đặc biệt là lò phản ứng tụ hợp nguyên tử cỡ nhỏ đã sơ bộ chuyển từ tụ hợp nguyên tử thành tụ hợp photon, vì thế có thể gọi tên nó là lò phản ứng tụ hợp photon, sau đó là…
Một khi nói đến những lĩnh vực còn chưa biết, Sở Hiên lập tức trở nên như phát cuồng, thần sắc cuồng nhiệt trong mắt hắn cực kỳ rõ rệt, làm cho người xung quanh đều bị dọa khiếp, ngoài một số ít ra, tất cả đều nìn thở nhìn ra xung quanh.
Vương Hiệp cũng cực kỳ hưng phấn, một lúc sau mới nói:
- Nếu như đưa được những khoa học kỹ thuật này về thế giới hiện thực, nước ta nhất định sẽ…
Sở Hiên nghe vậy lại đưa mắt nhìn hắn một cái rồi quay người đi, nói:
- Ta khuyên ngươi nên từ bỏ cái ý nghĩ ấy đi, giao bom nguyên tử cho một đưa bé, chẳng khác gì là muốn giết chết đứa bé ấy cả. Với trình độ văn minh của loài người hiện tại còn chưa đủ tư cách để tiếp nhận khoa học kỹ thuật ở cấp bậc này, có lẽ trong thời gian ngắn nước ta có thể dựa vào những vũ khí cùng công nghệ kỹ thuật này để trở thành bá chủ thế giới nhưng đó sẽ là lúc bắt đầu của hủy diệt, hiểu chưa?
- Chính quyền Trung Quốc không hề thích hợp để nắm giữ quyền lực to lớn như vậy, ít nhất là cho tới trước khi tẩy sạch được những ung nhọt hư thối trong nội bộ của nó. Nếu như để chính quyền này nắm giữ tương lai của toàn nhân loại, hơn nữa còn làm cho nó mạnh mẽ đến mức trên cả thế giới chỉ còn một tiếng nói duy nhất thì thảm họa văn hóa (***) thời mới lập nước sẽ lại tái hiện, đã hiểu chưa? Một quyền lực tối cao xuất hiện tuyệt đối không phải là chuyện tốt… Ít nhất là phải để quyền lực tối cao đó trưởng thành đến mức có thể tiếp nhận được mọi chuyện, chứ không phải làm cho nó tưởng rằng mình còn vĩ đại hơn bản thân loài người. Không làm được như vậy ta tuyệt không cho phép ngươi đưa những khoa học kỹ thuật này về thế giới hiện thực.
Vương Hiệp lập tức ngậm miệng, mà hắn cũng không thể nghĩ thông được tại sao Sở Hiên lại làm như vậy. Trong suy nghĩ của Vương Hiệp, lợi ích quốc gia cao hơn tất cả, so với tính mạng hắn còn quan trọng hơn, nhưng với năng lực của một mình hắn vẫn chưa đủ để đưa những khoa học kỹ thuật này về thế giới hiện, chỉ riêng việc tiết lộ ra đã đủ để Chủ Thần delete hắn rồi, chỉ có Sở Hiên mới nghĩ ra được cách có thể an toàn đưa những khoa học kỹ thuật này trở về.
Tạm thời bỏ qua Vương Hiệp đang suy nghĩ như thế nào, Sở Hiên quay sang phía Trịnh Xá, nói:
- Đưa tám lá cờ ấy cho ta.
Trịnh Xá cũng không do dự, lập tức lấy tám lá cờ tên gọi là bát quái lô đó sang. Chỉ thấy Sở Hiên ấn mấy nút trên một bàn điều khiển, ở một khoảng đất trống phía xa, mặt sàn bằng kim loại bỗng từ từ tách ra hai bên, tiếp đó một bình đài bằng ngọc trồi lên cao. Trên bình đài khắc đầy những văn tự ký hiệu, tổng cộng có tám vòng lớn, bao gồm hàng vạn văn tự, vô số ký hiệu cổ quái, hợp thành một trận thức đường kính khoảng tám mét, vô cùng phức tạp, cũng không biết Sở Hiên đã tốn bao nhiêu công sức vào đây.
Tất cả mọi người đều ồ lên cảm thán, xem được một lúc, Trương Hằng bỗng tinh mắt phát hiện, những phù văn trên trận pháp này không ngờ lại không phải được khắc lên mà là vô số dây kim loại được khảm vào lớp ngọc, bên ngoài tám vòng lớn lại càng có nhiều đầu dây kim loại lộ ra. Quả nhiên, mọi người liền thấy Sở Hiên cầm tám lá cờ bước vào trong tám vòng tròn, dùng những sợi dây kim loại đó buộc cố định chúng lại, cũng không biết hắn lấy từ dưới ngọc đài đâu ra nhiều dây kim loại như vậy. Sau khi xong xuôi, hắn mới lấy Ma động pháo ra, lại dùng rất nhiều dây kim loại gắn vào đó.
Cả quá trình nhìn qua có vẻ rất đơn giản nhưng tình huống tiếp theo lại khiến mọi người cho chút mất hứng. Sở Hiên cầm một chiếc máy tính xách tay nửa đứng nửa quỳ cạnh Ma động pháo liên tục bấm, gõ, trên màn hình điểu khiển cực lớn ở phía sau bình đài cũng không ngừng xuất hiện từng chuỗi số liệu. Quá trình này kéo dài đến hơn một tiếng đồng hồ, tới khi tất cả mọi người đều mơ màng muốn ngủ, Sở Hiên cuối cùng mới đứng dậy.
- Vậy thì… Ngươi đi vào đi.
Sở Hiên quay sang phía Trịnh Xá, nói.
Trịnh Xá vội vàng kêu lên:
- Ngươi phải cho ta chuẩn bị tâm lý một chút đã chứ! Hơn nữa sao giọng điệu ngươi lại giống như đang nói với vật thí nhiệm thế? Ngươi đảm bảo ta nhất định sẽ an toàn đúng không? Nhất định không gặp nguy hiểm đến tính mạng đúng không?
- Ừ, ta đảm bảo…
Sở Hiên đưa mắt nhìn sang chỗ khác, đáp.
- …Vậy sao ngươi không dám nhìn ta?
Không cần biết thế nào, đến cuối cùng Trịnh Xá vẫn phải bất đắc dĩ bước vào trong trung tâm trận pháp, ngồi xuống. Mặc dù trong lòng cực kỳ không muốn nhưng con đường này hắn lại không thể không đi… Clone của hắn quá mạnh, mạnh đến mức cho dù đã có một chiêu Hồng hoang, khai thiên tích địa, hắn cũng chỉ có thể nắm chắc việc đồng quy vu tận. Nếu như muốn chiến thắng trong trận chiến cuối cùng, hơn nữa còn sống sót được, hắn nhất định phải đề thăng thêm một lần nữa, dù là tâm lý hay thực lực… Mà trúc cơ của người tu chân này, có thể nói là con đường duy nhất để tăng cao thực lực trong lúc thời gian cấp bách như bây giờ.
Mọi người xung quanh nhìn mà đều cảm thấy trong lòng phát run, đặc biệt là khi chứng kiến Sở Hiên vẻ mặt cuồng nhiệt nhét năng lượng thạch vào trong Ma động pháo, họ đều thấy cả người lạnh cóng, ánh mắt nhìn Trịnh Xá lại càng thêm vẻ đồng tình.
“Không biết có phải ảo giác không nhưng sao ta lại thấy trong mắt Sở Hiên đang có hai chữ… Bảo trọng?”
Trịnh Xá càng nghĩ càng thấy không hợp lý, hắn ngồi trên ngọc đài đang định mở miệng hỏi thì bỗng thấy Sở Hiên vụt ấn chốt mở Ma động pháo. Trong khoảnh khắc, năng lượng cực lớn tràn tới, cả bình đài bằng ngọc phảng phất như bóng đèn được nối điện, lập tức sáng bừng lên… Còn Trịnh Xá, đương nhiên là ở trong luồng điện bị giật đến toàn thân phát sáng, mọi người xung quanh còn mơ hồ ngửi được mùi thịt cháy…
(*) Lý thuyết tương đối của Enstein bao gồm thuyết tương đối rộng và thuyết tương đối hẹp, trong đó thuyết tương đối rộng được công bố năm 1916, sau thuyết tương đối hẹp 11 năm
(**) Mỗi giây, Mặt Trời giải phóng ra không gian xung quanh 3,827×10^26 J
(***) Cuộc “Cách mạng văn hóa” của Trung Quốc trong 10 năm 1966-1976, một giai đoạn hỗn loạn và vô chính phủ
- Trịnh Xá, trong thế giới luân hồi, chuyện ngươi cảm thấy được an ủi nhất là gì?
- Ừm, hẳn là có được những đồng đội đáng tin cậy...
- Vậy thì chuyện đáng tiếc nhất, hoặc là chuyện sai lầm nhất từng làm là gì?
- À... Chắc chắn là đã tin tưởng tên khốn Sở Hiên!
Không biết tại sao, khi Trịnh Xá ở trong dòng điện lộ hết cả xương sống xương sườn ra, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên mấy câu đối thoại như vậy, hắn lập tức không chịu đựng nổi, phải hét lên.
- Sở, Sở, Sở Hiên... Ta, ta, phải, phải, giết, giết...
Trịnh Xá bị điện giật đến toàn thân run bần bật, không thể nói được trọn vẹn một câu nhưng mọi người xung quanh đều nghe được rất rõ ràng, Chỉ có điều, khi họ nhìn thấy Sở Hiên khẽ vuốt mắt kính, ánh mắt từ cuồng nhiệt biết thành nhiệt huyết, chẳng ai lại có gan đi ngăn cản Sở Hiên đã khởi động tín niệm lực nữa, vì thế tất cả chỉ có thể đứng đó, thương cảm nhìn Trình Xá.
Trịnh Xá thân ở trong dòng điện thật sự là khổ không tả xiết, điện áp ít nhất cũng phải lên đến hàng vạn vôn, cơ thể hắn cứ theo bản năng mà khai mở cơ nhân tỏa. Sau mấy giây, dưới tác động của điện cao áp, Trịnh Xá không ngờ đã mở tới cơ nhân tỏa tầng thứ tư sơ cấp, cứ tiếp tiếp tục thế này, có thể hắn rất có thể sẽ tự động tiến vào trạng thái Tiềm long biến.
- Trịnh Xá, đây chỉ là tình huống dự trữ năng lượng thôi, lát nữa sẽ sinh ra sinh ra sóng năng lượng còn mạnh hơn nữa, vì thế ngươi bây giờ cứ tiến vào trạng thái Tiềm long biến đi. Ta sẽ dùng tín niệm lực bảo vệ cơ thể ngươi, cứ yên tâm, chắc là không chết đâu...
Sở Hiên nói vẻ cực kỳ khẳng định, chỉ là nội dung lời hắn nói lại chẳng có chút ý tứ chắc chắn nào cả.
- Chắc, chắc, là?
- Ừm, nếu như thất bại thì người nhất định phải chết.
Sở Hiên lại gật đầu rất chắc chắn, đáp.
- Ta, ta, phải, phải, giết, giết...
Trịnh Xá liên tục gào lên nhưng hắn vẫn nghe lời, bắt đầu tiến vào trạng thái Tiềm long biến. Đến khi đôi cánh rồng sau lưng hắn vươn ra, cả ngọc đài liền vụt bừng sáng, điện quang lúc trước cũng biến thành lưu quang như nước chảy thuần túy, chậm rãi lưu động giữa những văn tự ký hiệu.
Tình cảnh nhìn thì mỹ lệ, nhưng Trịnh Xá thân ở bên trong lại có khổ tự biết. Lúc trước là dòng điện thuần chất, sự khổ sở không cần phải nói nữa, tuy có đau đớn nhưng với tố chất thân thể của hắn cộng thêm nội lực hộ thể vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng được dòng điện cao áp này, cả Tiềm long biến cũng không phải tiến vào. Nhưng đến khi luồng ánh sáng dạng lỏng xuất hiện thì thân thể hắn phảng phất như muốn nứt tung, năng lượng cực lớn truyền vào cơ thể không ngờ đều là năng lượng nén mạnh gần tương tự với chân nguyên lưc. Chỉ sau nháy mắt, các mạch máu nhỏ trên da hắn đều vỡ tan, trông giống như một người máu.
Trong điển tịch tu chân mà Sở Hiên phiên dịch, bước này kỳ thật rất đơn giản, bởi vì nếu như có một tu chân giả hỗ trợ trúc cơ, vậy thì tu chân giả hỗ trợ đó sẽ truyền vào trong trận pháp một loại năng lượng bán thành phẩm, nằm giữa nội lực và chân nguyên lực. Loại năng lượng này tuy cũng là năng lượng nén bậc cao nhưng sẽ không gây ra thương tổn với cơ thể mà giống như nước ấm, giúp cho tố chất thân thể của người được trúc cơ tăng mạnh. Chỉ là trong Trung Châu đội không có người tu chân, vì thế một bước trúc cơ vốn cực kỳ đơn giản chẳng những trở nên phức tạp mà còn có tính nguy hiểm cực lớn, nói theo một cách nào đó thì đây rõ ràng là bạo lực...(thiếu)
Sở Hiên lúc này đã khởi động tín niệm lực, chỉ thấy hắn đưa tay ra trước mặt, chỉ vào phía Trịnh Xá, màn ánh sáng rực rỡ chuyên bao trùm đạn coilgun lúc trước bây giờ hoàn toàn bao bọc lấy Trịnh Xá. Luồng ánh sáng đó vừa tiếp xúc với Trịnh Xá lập tức tỏa ra màu sắc còn rực rỡ hơn cả cầu vồng. Được luồng sáng bao trùm, vẻ khổ sở của Trịnh Xá lập tức giảm đi rất nhiều, nhưng vết rách trên da thịt vẫn không ngừng gia tăng.
- Vậy thì, ta sắp bắt đầu đây.
Sở Hiên vừa phát động tín niệm lực vừa đưa tay ấn nút trên Ma động pháo.
- Khốn, khốn, kiếp... Vẫn, vẫn còn, chưa, chưa bắt...
Câu nói run rẩy của Trịnh Xá còn chưa kết thúc, ánh sáng trên ngọc đài đột nhiên mạnh hơn cả trăm lần, tất cả mọi người đều đau đớn nhắm mắt lại, đến cặp kính của Sở Hiên cũng biến thành kính râm đen kịt, kính mắt của tên khốn này đúng là bảo vật, có vẻ tác dụng gì cũng có...
Lại nói luồng sáng này bừng lên một cái rồi lập tức lụi tàn, sau chớp mắt đã hoàn toàn biến mất, đến khi mọi người mở mắt ra mới phát hiện cả bình đài bằng ngọc đã hóa thành bụi phấn, còn Trịnh Xá nằm ở giữa thì toàn thân đầy máu, không ngừng co quắp, bộ dạng như sắp sửa đứt hơi.
Mọi người không kịp nghĩ ngợi vội vàng chạy tới, Zero cùng Vương Hiệp lại càng trực tiếp, nhảy vào giữa đám ngọc vụn nâng Trịnh Xá dậy, nhưng Trịnh Xá lại liều mạng hét lên:
- Đỡ ta cái làm gì! Sở Hiên sắp chết rồi! Đưa hắn tới chỗ Chủ Thần chữa trị!
Dứt lời, hắn đã hoàn toàn hôn mê.
Mọi người vô thức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Sở Hiên đầu tóc trắng xóa đứng đó. Mặt hắn lúc này đầy nép nhăn, thoạt nhìn có vẻ như đã hơn trăm tuổi, mà đó còn chưa hết, da thịt hắn đang từ từ khô héo với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, tựa hồ sắp biến thành một bộ xương khô.
Triệu Anh Không phản ứng nhanh nhất, khẽ đạp chân một cái đã xông tới cạnh Sở Hiên rồi vừa kéo áo hắn vừa lao lên trên tầng. Chưa đi được vài bước, ánh mắt cô bé đã biến thành vẻ mờ mịt của mở cơ nhân tỏa, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp. Đây chính là đặc tính của thuộc tính cường hóa Thiểm linh của nàng, có điều trong quá khứ khi nàng sử dụng thuộc tính này đều do tốc độ quá nhanh mà không thể khống chế được phương hướng, thường xuyên đâm sầm vào tường. Lần này không biết đã có chuyện gì xảy ra, nàng không ngờ lại nhìn thấy rõ ràng khung cảnh xung quanh, chưa mất tới một giây đã kéo Sở Hiên từ trong phòng hắn ra tới quảng trường Chủ Thần.
- Chủ Thần, chữa trị toàn thân cho hắn!
Triệu Anh Không hô lớn, đến khi một chùm ánh sáng từ trên chiếu xuống bao trùm lấy Sở Hiên, nàng mới khẽ thả lỏng người. Tới tận lúc này, nàng mới đột nhiện nhớ lại trạng thái của mình lúc trước, trạng thái có thể cảm nhận được rõ ràng tốc độ của Thiểm linh, phảng phất như mọi thứ đều nằm trong tầm tay.
“Mở cơ nhân tỏa sao? Không phải, mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai ta đã thử qua, không thể thích ứng được với tốc độ cực nhanh của Thiểm Linh. Nếu là tầng thứ ba thì ta vẫn chưa triệt để nắm giữ mới đúng, mô phỏng cũng có thể thích ứng với tốc độ của Thiểm linh sao? Chẳng lẽ... Là như vậy?”
Không lâu trước đây, Triệu Anh Không từng bí mật đến hỏi ý kiến của Sở Hiên, nàng nên làm thế nào để phát huy được sức mạnh của ý thức chủ. Nếu có được sức mạnh đó, thực lực của nàng có thể lập tức tăng lên gấp mười lần, thậm chí càng cao hơn, sức mạnh đó chính là thứ nàng cần nhất trước mắt, bất quá, đáp án nàng nhận được lại là...
- Nâng cao trình độ mở cơ nhân tỏa đi. Trình độ cơ nhân tỏa càng cao, ngươi cùng ý thức chủ càng ăn khớp với nhau, tới khi các ngươi hợp lại làm một thì có thể sẽ trực tiếp đột phá đến tầng thứ tư trung cấp... Nói như vậy, biện pháp an toàn vượt qua tâm ma tầng thứ tư là phải tạo ra một nhân cách phụ thứ hai sao?
Đây là phản ứng của Sở Hiên lúc đó, sau khi nói xong hắn liền việc ta, ta làm, cắm đầu vào nghiên cứu cái gì đó, Triệu Anh Không cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, trong lòng vẫn chưa rõ nên làm thế nào phát huy được sức mạnh chân chính mà cơ thể này nắm giữ.
Trong lúc Triệu Anh Không còn đang ngơ ngác thì các thành viên còn lại trong đội đã từ trong phòng Sở Hên chạy ra, tiếp đó Trịnh Xá cũng được chữa trị toàn thân, , hắn cùng Sở Hiên cứ như vậy lơ lửng trên không trung. Mười phút sau, Trình Xá mới từ từ hạ xuống còn Sở Hiên thì phải chữa trị tới hơn nửa giờ đồng hồ, thời gian chữa trị lâu chưa từng thấy trước đây.
Tuy thương thế của hai người đã được chữa trị xong nhưng họ vẫn hôn mê như cũ. Xung động năng lượng bộc phát ra trong khoảnh khắc lúc trúc cơ thật sự quá mạnh, đó là năng lượng của Ma động pháo, tuy không hoàn toàn nhưng cũng không phải thứ hai người có thể chống chọi được, hiện tại tuy thân thể họ đã được chưa trị xong nhưng tinh thần cũng bị tiêu hao quá độ mà hôn mê.
Đến tận trưa ngày thứ ba, Trịnh Xá mới tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, còn chưa mở mắt ra, cảm giác của thân thể đã cho hắn biết, thế giới này không còn như trước nữa.
Đây là một cảm giác không thể hình dung nổi, phảng phất như con mắt sinh ra đã có thể nhìn thấy, đôi tai sinh ra đã có thể nghe thấy, cái lưỡi sinh ra đã có thể nếm thấy, hiện tại hắn thật sự có thể cảm nhận được vô số năng lượng trong trời đất. Cảm giác này cực kỳ huyền diệu, nếu quả muốn hắn hắn nói ra mình cảm nhận được những năng lượng đó như thế nào, chúng ở đâu, tồn tại dưới dạng gì thì hắn không thể trả lời nồi. Cũng giống như không thể hình dung được màu sắc rút cuộc là cái gì, cảm giác xung quanh đều là năng lượng lúc này cũng không thể diễn tả được.
Theo Trịnh Xá dần dần tỉnh táo lại, cảm giác xung quanh đều là năng lượng cũng từ từ biến mất. Tới khi hắn mở mắt ra thì bốn phía phảng phất như đã khôi phục bình thường, chỉ là chân nguyên lực cùng ma lực trong người lại rõ ràng hơn bao giờ hết, giống như đã hóa thành một bộ phận của cơ thể. Hai luồng năng lượng này thuận theo ý niệm của hắn mà dịch chuyển lưu loát, không còn vẻ trúc trắc như trước nữa.
Trịnh Xá mừng rỡ điều khiển chân nguyên lực cùng ma lực tùy ý lưu động trong cơ thể, bất quá hắn chỉ nghịch chơi trong chốc lát rồi lập tức giật mình nhớ ra, khi trúc cơ lúc trước, Sở Hiên hình như sắp chết đến nơi! Hắn liền vội vàng nhìn ra xung quanh.
Đây là phòng của hắn và La Lệ, lúc này chỉ có một mình hắn đang nằm trên giường, không kịp nghĩ ngợi, Trịnh Xá vội mặc quần áo đặt ở đầu giường rồi nhảy xuống bước ra ngoài. Vừa mở cửa, đập vào mắt lại là một đám người đang ngồi trong phòng khách quây quần ăn lẩu, ai cũng ăn đến đỏ mặt tía tai. Khi Trịnh Xá từ trong phòng bước ra, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn hắn, nhất thời cả khung cảnh yên ăng như tờ, chỉ có tiếng sôi lục bục của nồi lẩu.
- A, anh tỉnh rồi!
La Lệ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhảy phóc vào lòng Trịnh Xá.
Trịnh Xá ôm chặt lấy La Lệ, khẽ khẽ xoa đầu nàng an ủi, tiếp đó vội vàng nhìn mọi người, hỏi:
- Tên đáng ghét Sở Hiên đâu? Hắn không sao chứ?
Mọi người đều gật đầu, Trình Khiếu lập tức cười, nói:
- Ha ha, yên tâm đi, hắn là Doraemon, không dễ chết như vậy đâu, bây giờ chắc là vẫn còn đang mơ dâm mộng đấy, ha ha ha...
“Ngươi đang nói về mình đấy à?”
Rất nhiều người ở đây đều có ý nghĩ như vậy, bất quá lúc này sự tò mò của họ đối với Trịnh Xá còn lớn hơn, Trương Hằng là người đầu tiên lên tiếng hỏi:
- Trịnh Xá, ngươi đã trúc cơ thành công rồi phải không? Đã có thể khống chế chân nguyên lực và ma lực chưa?
Trịnh Xá nghe tin Sở Hiên không việc gì, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, quay sang phía Trương Hằng, cười đáp:
- Vẫn chưa thử xem hiệu quả rút cuộc là thế nào, nhưng theo trạng thái hiện tại hình như thật sự có thể khống chế được chân nguyên lực và ma lực. Được rồi, chờ ăn cơm xong chúng ta sẽ xuống dưới tầng hầm thử nghiệm lực lượng của trúc cơ!
Kỳ thật trúc cơ chẳng qua chỉ là giai đoạn đầu tiên của tu chân, cũng giống khi luyện tập nội lực thì vừa có cảm giác với khí, thật sự quá nhỏ nhặt, chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi. Nếu để cường thân kiện thể thì còn có chút hiệu quả, còn muốn đối địch thật sự thì trừ phi là dựa vào tố chất thân thể lấy cứng đấu cứng nếu không giai đoạn trức cơ căn bản không có chút chiến lực nào của tu chân.
Nhưng tình huống của Trịnh Xá lại không như vậy, hắn vốn không hề dựa vào công pháp tu chân để chiến đấu. Đối với hắn mà nói, công pháp tu chân tối đa chỉ là để hắn càng thêm thuần thục với chiêu thức và phương pháp chiến đấu tự thân đã có của mình mà thôi, thực lực chân chính của hắn vẫn nằm tại ba chiêu thức Bạo tạc, Hủy diệt, Hồng hoang, khai thiến tích địa. Không cần biết là thể thuật, hay là phép thuật, chỉ cần đạt đến cực hạn thì đều có thể mạnh tới mức khủng bố.
Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi, Trịnh Xá mới đưa tất cả cùng xuống dưới tầng ngầm, tại đây có một đài cao làm toàn bằng hợp kim, chính là nơi hắn ngày thường tu luyện chiêu thức. Lúc này hắn một mình đứng trên đài, hai mắt nhắm lại cảm nhận chân nguyên lực và ma lực trong cơ thể.
- Hai chiêu Bạo tạc và Hủy diệt đều dựa vào nội lực cùng năng lượng vampire, chân nguyên lực và ma lực không có tác dụng gì, vì thế muốn thử nghiệm thì có thể thử nghiệm chiêu thức sinh ra tác dụng dựa vào chân nguyên lực cùng ma lực, đầu tiên là chiêu này!
Trịnh Xá hơi trầm người xuống, phân ra một tia chân nguyên lực và một tia ma lực chuyển qua hai bàn tay. Cùng lúc hai luồng năng lượng tiếp cận lòng bàn tay, hắn lập tức bắt đầu khống chế chuyển động của chúng, mỗi lần chỉ có một lượng nhỏ chân nguyên lực và ma lực giao hòa giữa hai lòng bàn tay. Trong nháy mắt trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một quả cầu sáng chói, quả cầu này lớn cỡ một quả táo nhưng không hề có dấu hiệu gì sẽ phát nổ như trong Independence Day. Thứ nhất là hắn đã có thể khống chế được chân nguyên lực và ma lực, thứ hai là dựa vào cảnh giới nhập vi, hắn có thể chỉ tách ra từng chút chân nguyên lực và ma lực một lần, kết hợp hai thứ lại, quả cầu ánh sáng tương tự như năng lượng của Ma động pháo này không ngờ lại có thể tồn tại một cách yên bình.
Trịnh Xá cứ như vậy nâng quả cầu ánh sáng lên, dùng sức ép mạnh xuống đất. Ầm một tiếng cực lớn, quả cầu cũng không phát sinh nổ mạnh mà vừa tiếp xúc với mặt đất lập tức bộc phát ra áp lực cực kỳ kinh khủng. May mà áp lực này cũng nằm dưới sự khống chế của chân nguyên lực và ma lực, tất cả đều đánh xuống đất, nhất thời mặt đất bùng lên một cột tro bụi, mảnh thép cao đến hơn chục mét. Đến khi tro bụi, mảnh thép hoàn toàn tiêu tan, mọi người đứng đằng xa mới nhìn thấy mặt đất bằng kim loại đã lõm hẳn xuống thành một hố sâu đường kính hơn ba mươi mét, còn Trịnh Xá thì nguyên vẹn không suy suyển đứng đó, ngây ngốc nhìn hai bàn tay mình.
- Tốt! Nếu như có thể sử dụng loại bán thành phẩm Hồng hoang này... Clone của ta! Cuối cùng cũng có sức đấu với ngươi một trận rồi!
Sở Hiên vừa ăn cà chua vừa nói với mọi người.
- Dừng, dừng, dừng!
Trịnh Xá ở bên cạnh vội càng chặn lại, không chỉ có hắn, những người khác cũng đều một bộ có nghe mà chẳng có hiểu.
Sở Hiên liếc nhìn mọi người một lượt, cũng không phun ra cái câu cửa miệng “trí tuệ người bình thường” của hắn mà trực tiếp nói thẳng:
- Công thức chuyển đổi chỉ là bước đầu tiên của tu chân, theo ý là biến các loại năng lượng lưu tán trong không gian, ví dụ như năng lượng ion, năng lượng ánh sáng, năng lượng nhiệt, vân vân trở thành chân nguyên lực hoặc ma lực mà cơ thể người có thể hấp thu, tồn trữ lại. Phương thức cụ thể là sử dụng... Công nghệ văn tự ký hiệu, nhất định phải dùng công nghệ văn tự ký hiệu dẫn dắt bước đầu tiên. Bước này cũng được gọi là trúc cơ, từ cơ thể người bình thường tiến hóa thành tu chân giả trong cơ thể có chứa chân nguyên lực hoặc ma lực, sau đó mới có thể không cần dựa vào công nghệ văn tự ký hiệu để chuyển hóa chân nguyên lực. Vô cùng đáng tiếc là, công nghệ văn tự ký hiệu cần cho việc trúc cơ phải do người có chân nguyên lực bố trí, nói cách khác... Người tu chân đầu tiên căn bản không tồn tại!
- Không tồn tại? Thế là thế nào?
Tất cả mọi người đều tò mò hỏi.
- Cũng giống như câu chuyện quả trứng có trước hay con gà có trước vậy, nếu như nói muốn trở thành một tu chân giả cần phải do một tu chân giả khác hỗ trợ trúc cơ, vậy thì tu chân giả đầu tiên đã được sinh ra như thế nào? Theo mức độ hiểu biết thấu triệt với năng lượng ghi lại bên trong, ta cho rằng tu chân giả đầu tiên rất có thể chính là Thánh nhân, chỉ là vì hắn phải chạy trốn nên mới làm cho tập đoàn người tu chân xuất hiện. Dù sao thì so với Thánh nhân buộc phải trải qua vô số chiến đấu mới có thể chiến hóa trưởng thành thì người tu chân không nghi ngờ gì, chính là “khoa học” có thể phổ cập rộng rãi, vì thế sau đó mới xuất hiện tình huống người tu chân đông đảo hơn Thánh nhân rất nhiều.. Giả thuyết đó cũng có thể giải thích tại sao Thánh nhân lại hận tập đoàn người tu chân như vậy, còn người tu chân tại sao cũng coi thường các Thánh nhân như thế...
Sở Hiên nói tới đây liền ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục:
- Chân nguyên lực cần cho trúc cơ có thể do Trịnh Xá ngươi cung cấp, tuy ngươi không có thể chất của tu chân giả nhưng chúng ta có bảo vật là chiếc nhẫn tối cao nên chân nguyên lực muốn là được, còn lại là phải mang theo đạo cụ văn tự ký hiệu có chân nguyên lực. Mặc dù ngươi có chân nguyên lực trong người nhưng không thể vận dụng, cũng không thể dung hợp vào trong vật thể, vì thế chỉ còn lại một cách...
Trịnh Xá vốn còn có chút chán nản, tưởng rằng công pháp tu chân căn bản đã nằm ngoài tầm với của hắn, nhưng không ngờ Sở Hiên lại lật ngược vấn đề như vậy, chẳng lẽ còn có cách khác có thể giúp hắn hoàn thành trúc cơ sao?
- Ừm, biện pháp thì có. Ngươi còn nhớ ngươi từng lấy được đạo cụ tấn công của La Ứng Long trong Lord of the Ring không? Tám lá cờ nhỏ gọi là Đâu suất bát quái lô đó chính là khí cụ tu chân. Nếu như chỉ dùng để trúc cơ thì tài liệu của tám lá cờ đó hoàn toàn đủ, ta có thể sử dụng những tài liệu này bố trí một trận pháp, tiếp đó dùng năng lược cực lớn để khởi động, khoảng không phẩy mấy giây là đủ để ngươi trúc cơ thành công...
Sở Hiên điềm nhiên như không, nói.
- Chờ, chờ một chút!
Trịnh Xá bỗng tò mò hỏi:
- Ngươi nói chuyện gì cũng thích nói thành cực kỳ nhẹ nhàng, giống như lúc xếp đặt kế hoặc, giống như lúc lừa gạt bọn ta... Lần này ngươi không ngờ lại nói cần nguồn năng lượng cực lớn... Ta có dự cảm rất xấu.
- .......
Sở Hiên có chút ngắc ngứ, hắn đưa mắt nhìn Trịnh Xá một cái rồi mới nói:
- Đại khái cần 5,872x10^23 J. Năng lượng này bằng với năng lượng phát ra khi một nguyên tử phân liệt, nếu đổi thành thành nhiệt năng thì đại khái tương đương với tổng nhiệt lượng của mặt trời tỏa ra trong 0,001 giây (**), tương đương với tổng lượng điện mà con người sử dụng trong vòng 500 năm, hoặc nếu đổi thành…
- Dừng!
Trịnh Xá trực tiếp ngắt lời hắn, nói:
- Ngươi nói thẳng ra đi, số năng lượng đó nếu để vận hành Đông Hoàng chung thì có thể được bao lâu.
- Đại khái có thể hoạt động được khoảng mười phút.
Sở Hiên cũng không do dự, nói thẳng luôn:
- Lò phản ứng tụ hợp cỡ nhỏ trong tầng hầm phòng ta không thể sinh ra được năng lượng lớn như vậy, hơn nữa số năng lượng đó phải phải truyền vào trận pháp trong vòng mười giây, không thể dự trữ được giống như điện năng hoặc là năng lượng khác. Trừ phi có một triệu lò phản ứng tụ hợp đồng thời hoạt động vượt siêu công suất, nếu không chỉ còn một biện pháp…
Trịnh Xá trong lòng chợt động, đột nhiên hiểu ra Sở Hiên muốn làm cái gì, hắn lập tức gào lên:
- Ngươi không phải muốn dùng Ma động pháo tới bắn ta đấy chứ? Nếu trúc cơ của người tu chân khó khăn đến thế thì tại sao lại xuất hiện nhiều tu chân giả như vậy? Ngươi đừng có mà lừa ta, chắc chắn là ngươi phiên dịch có vấn đề hoặc là muốn nhân cơ hội này thử nghiệm xem ta có thể chống đỡ được Ma động pháo hay không, đừng hòng lừa được ta…
- Trí tuệ của người bình thường…
Sở hiên bĩu môi, cười lạnh nói:
- Không sai, đúng là chỉ còn cách sử dụng Ma động pháo oanh kích, có điều cũng không phải trực tiếp bắn vào mà là dùng ma động pháo làm động cơ. Khi ma lực và chân nguyên lực hỗn hợp hủy diệt thì lập tức chuyển luồng năng lượng đó vào trong trận thức, trong khoảnh khắc năng lượng sẽ có thể đạt tới mức yêu cầu cho trúc cơ… Còn về chuyện ngươi nói trúc cơ khó khăn như vậy, kỳ thực cũng không phải trúc cơ khó khăn mà là chúng ta không thể sử dụng năng lượng trên phương diện đó nên mới làm cho mức độ hao phí năng lượng lên đến trên 99,9%. Mức độ hao phí này là không thể tránh khỏi, nếu như có một người tu chân đã trúc cơ để phát động trận thức này thì không cần phải tiêu tốn nhiều năng lượng đến thế. Tình huống cơ bản là như vậy, ngươi muốn nắm giữ được chân nguyên lực và ma lực thì nhất định phải trúc cơ!
Trịnh Xá hiển nhiên là cũng có hơi động tâm, đây là tiên nhân cao cao tại thượng trong truyền thuyết cơ mà, đây là năng lực trong truyền thuyết cơ mà, ai mà không động tâm cho được? Nhưng hắn vẫn lo lắng hỏi:
- Thật sự không có nguy hiểm gì chứ? Hơn nữa sau khi trúc cơ xong ta sẽ có thể linh hoạt khống chế chân nguyên lực và ma lực… Đến lúc đó ta sẽ sử dụng được Bạo tạc và Hủy diệt vô hạn, cùng cả chiêu thức cuối cùng ấy nữa?
Sở Hiên cười lạnh, lắc lắc đầu đáp:
- Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, thực lực của ngươi khác xa tu chân giả bình thường, tu chân giả mới trúc cơ sao có thể là đối thủ của ngươi? Tuy ngươi chỉ có trình độ tu chân giai đoạn trúc cơ nhưng thực lực của ngươi đã là đỉnh cao của tầng thứ tư trung cấp rồi. Nguồn sức mạnh của ba chiêu đó không phải chân nguyên lực hay ma lực thuần túy mà là ngươi sử dụng cơ nhân tỏa cường hành dung hợp hai loại năng lượng tu chân trái ngược nhau, dựa vào hiệu quả hủy diệt để phát huy sực mạnh. Có thể nói ngươi là tập hợp của thánh nhân và ngươi tu chân, mà cũng không phải cả hai. Nếu thật sự muốn sử dụng không hạn chế ba loại chiêu thức này thì điều kiện bắt buộc đầu tiên là ngươi phải có thể khống chế sơ bộ được năng lượng, nếu không thì đừng có mà mơ. Còn về sau khi trúc cơ xong thực lực sẽ tăng lên bao nhiêu, ta cũng không nói chắc được, lực lượng là phải lấy mức độ mà cá nhân có thể phát huy được làm chuẩn, có thể nâng cao bao nhiêu phải xem khả năng của ngươi thôi.
Trịnh Xá lại trầm mặc một thoáng rồi nắm lấy Sở Hiên, nghiêm túc nói:
- Cũng được, lại tin ngươi thêm một lần, nhưng ngươi phải đảm bảo ta nhất định sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng!
…….
- Ừm, ta đảm bảo.
Sở Hiên gật đầu, bình thản đáp.
“…Mặc dù nói như vậy nhưng sao ta có cảm giác trong lòng hắn nhất định đang nói hắn đang lừa ta?”
Đối với Sở Hiên, Trịnh Xá thật sự có một sự ám ảnh sợ hãi, nỗi ám ảnh này bắt nguồn từ mười mấy lần liên tiếp bị lừa gạt, xếp đặt, đến bây giờ hắn thậm chí đã từ từ quen với chuyện này. Nếu như Sở Hiên không lừa người khác… Vậy thì mặt trời chắc chắn là đang mọc đằng tây.
Ôm theo tâm trạng như vậy, mọi người cùng đi vào trong tầng hầm phòng Sở hiên. Tầng hầm nầy đã được hắn cải tạo thành một trụ sở thí nghiệm siêu hiện đại, bên trong đặt đầy các thứ máy móc mà mọi người không gọi nổi tên, đủ loại năng lượng các màu chớp động, lưu chuyển, bước chân vào nơi này phảng phất như đã bay tới tương lai mấy trăm năm sau.
- Doraemon này, trình độ khoa học kỹ thuật ở đây so với lần trước ta vào hình như lại cao hơn rất nhiều.
Trịnh Xá cảm thán nói.
Sở Hiên gật đầu đáp:
- Ừm, trong công pháp tu chân những phần liên quan đến khoa học công nghệ nhiều hơn những phần liên quan tới chiến đấu rất nhiều, người tu chân thật sự nên được là học giả hơn là chiến sỹ, hoặc có thể gọi họ là khoa học gia tìm kiếm sự thật. Trình độ khoa học kỹ thuật ở đây cao hơn thế giới hiện thực từ ba trăm đến năm trăm năm, đặc biệt là lò phản ứng tụ hợp nguyên tử cỡ nhỏ đã sơ bộ chuyển từ tụ hợp nguyên tử thành tụ hợp photon, vì thế có thể gọi tên nó là lò phản ứng tụ hợp photon, sau đó là…
Một khi nói đến những lĩnh vực còn chưa biết, Sở Hiên lập tức trở nên như phát cuồng, thần sắc cuồng nhiệt trong mắt hắn cực kỳ rõ rệt, làm cho người xung quanh đều bị dọa khiếp, ngoài một số ít ra, tất cả đều nìn thở nhìn ra xung quanh.
Vương Hiệp cũng cực kỳ hưng phấn, một lúc sau mới nói:
- Nếu như đưa được những khoa học kỹ thuật này về thế giới hiện thực, nước ta nhất định sẽ…
Sở Hiên nghe vậy lại đưa mắt nhìn hắn một cái rồi quay người đi, nói:
- Ta khuyên ngươi nên từ bỏ cái ý nghĩ ấy đi, giao bom nguyên tử cho một đưa bé, chẳng khác gì là muốn giết chết đứa bé ấy cả. Với trình độ văn minh của loài người hiện tại còn chưa đủ tư cách để tiếp nhận khoa học kỹ thuật ở cấp bậc này, có lẽ trong thời gian ngắn nước ta có thể dựa vào những vũ khí cùng công nghệ kỹ thuật này để trở thành bá chủ thế giới nhưng đó sẽ là lúc bắt đầu của hủy diệt, hiểu chưa?
- Chính quyền Trung Quốc không hề thích hợp để nắm giữ quyền lực to lớn như vậy, ít nhất là cho tới trước khi tẩy sạch được những ung nhọt hư thối trong nội bộ của nó. Nếu như để chính quyền này nắm giữ tương lai của toàn nhân loại, hơn nữa còn làm cho nó mạnh mẽ đến mức trên cả thế giới chỉ còn một tiếng nói duy nhất thì thảm họa văn hóa (***) thời mới lập nước sẽ lại tái hiện, đã hiểu chưa? Một quyền lực tối cao xuất hiện tuyệt đối không phải là chuyện tốt… Ít nhất là phải để quyền lực tối cao đó trưởng thành đến mức có thể tiếp nhận được mọi chuyện, chứ không phải làm cho nó tưởng rằng mình còn vĩ đại hơn bản thân loài người. Không làm được như vậy ta tuyệt không cho phép ngươi đưa những khoa học kỹ thuật này về thế giới hiện thực.
Vương Hiệp lập tức ngậm miệng, mà hắn cũng không thể nghĩ thông được tại sao Sở Hiên lại làm như vậy. Trong suy nghĩ của Vương Hiệp, lợi ích quốc gia cao hơn tất cả, so với tính mạng hắn còn quan trọng hơn, nhưng với năng lực của một mình hắn vẫn chưa đủ để đưa những khoa học kỹ thuật này về thế giới hiện, chỉ riêng việc tiết lộ ra đã đủ để Chủ Thần delete hắn rồi, chỉ có Sở Hiên mới nghĩ ra được cách có thể an toàn đưa những khoa học kỹ thuật này trở về.
Tạm thời bỏ qua Vương Hiệp đang suy nghĩ như thế nào, Sở Hiên quay sang phía Trịnh Xá, nói:
- Đưa tám lá cờ ấy cho ta.
Trịnh Xá cũng không do dự, lập tức lấy tám lá cờ tên gọi là bát quái lô đó sang. Chỉ thấy Sở Hiên ấn mấy nút trên một bàn điều khiển, ở một khoảng đất trống phía xa, mặt sàn bằng kim loại bỗng từ từ tách ra hai bên, tiếp đó một bình đài bằng ngọc trồi lên cao. Trên bình đài khắc đầy những văn tự ký hiệu, tổng cộng có tám vòng lớn, bao gồm hàng vạn văn tự, vô số ký hiệu cổ quái, hợp thành một trận thức đường kính khoảng tám mét, vô cùng phức tạp, cũng không biết Sở Hiên đã tốn bao nhiêu công sức vào đây.
Tất cả mọi người đều ồ lên cảm thán, xem được một lúc, Trương Hằng bỗng tinh mắt phát hiện, những phù văn trên trận pháp này không ngờ lại không phải được khắc lên mà là vô số dây kim loại được khảm vào lớp ngọc, bên ngoài tám vòng lớn lại càng có nhiều đầu dây kim loại lộ ra. Quả nhiên, mọi người liền thấy Sở Hiên cầm tám lá cờ bước vào trong tám vòng tròn, dùng những sợi dây kim loại đó buộc cố định chúng lại, cũng không biết hắn lấy từ dưới ngọc đài đâu ra nhiều dây kim loại như vậy. Sau khi xong xuôi, hắn mới lấy Ma động pháo ra, lại dùng rất nhiều dây kim loại gắn vào đó.
Cả quá trình nhìn qua có vẻ rất đơn giản nhưng tình huống tiếp theo lại khiến mọi người cho chút mất hứng. Sở Hiên cầm một chiếc máy tính xách tay nửa đứng nửa quỳ cạnh Ma động pháo liên tục bấm, gõ, trên màn hình điểu khiển cực lớn ở phía sau bình đài cũng không ngừng xuất hiện từng chuỗi số liệu. Quá trình này kéo dài đến hơn một tiếng đồng hồ, tới khi tất cả mọi người đều mơ màng muốn ngủ, Sở Hiên cuối cùng mới đứng dậy.
- Vậy thì… Ngươi đi vào đi.
Sở Hiên quay sang phía Trịnh Xá, nói.
Trịnh Xá vội vàng kêu lên:
- Ngươi phải cho ta chuẩn bị tâm lý một chút đã chứ! Hơn nữa sao giọng điệu ngươi lại giống như đang nói với vật thí nhiệm thế? Ngươi đảm bảo ta nhất định sẽ an toàn đúng không? Nhất định không gặp nguy hiểm đến tính mạng đúng không?
- Ừ, ta đảm bảo…
Sở Hiên đưa mắt nhìn sang chỗ khác, đáp.
- …Vậy sao ngươi không dám nhìn ta?
Không cần biết thế nào, đến cuối cùng Trịnh Xá vẫn phải bất đắc dĩ bước vào trong trung tâm trận pháp, ngồi xuống. Mặc dù trong lòng cực kỳ không muốn nhưng con đường này hắn lại không thể không đi… Clone của hắn quá mạnh, mạnh đến mức cho dù đã có một chiêu Hồng hoang, khai thiên tích địa, hắn cũng chỉ có thể nắm chắc việc đồng quy vu tận. Nếu như muốn chiến thắng trong trận chiến cuối cùng, hơn nữa còn sống sót được, hắn nhất định phải đề thăng thêm một lần nữa, dù là tâm lý hay thực lực… Mà trúc cơ của người tu chân này, có thể nói là con đường duy nhất để tăng cao thực lực trong lúc thời gian cấp bách như bây giờ.
Mọi người xung quanh nhìn mà đều cảm thấy trong lòng phát run, đặc biệt là khi chứng kiến Sở Hiên vẻ mặt cuồng nhiệt nhét năng lượng thạch vào trong Ma động pháo, họ đều thấy cả người lạnh cóng, ánh mắt nhìn Trịnh Xá lại càng thêm vẻ đồng tình.
“Không biết có phải ảo giác không nhưng sao ta lại thấy trong mắt Sở Hiên đang có hai chữ… Bảo trọng?”
Trịnh Xá càng nghĩ càng thấy không hợp lý, hắn ngồi trên ngọc đài đang định mở miệng hỏi thì bỗng thấy Sở Hiên vụt ấn chốt mở Ma động pháo. Trong khoảnh khắc, năng lượng cực lớn tràn tới, cả bình đài bằng ngọc phảng phất như bóng đèn được nối điện, lập tức sáng bừng lên… Còn Trịnh Xá, đương nhiên là ở trong luồng điện bị giật đến toàn thân phát sáng, mọi người xung quanh còn mơ hồ ngửi được mùi thịt cháy…
(*) Lý thuyết tương đối của Enstein bao gồm thuyết tương đối rộng và thuyết tương đối hẹp, trong đó thuyết tương đối rộng được công bố năm 1916, sau thuyết tương đối hẹp 11 năm
(**) Mỗi giây, Mặt Trời giải phóng ra không gian xung quanh 3,827×10^26 J
(***) Cuộc “Cách mạng văn hóa” của Trung Quốc trong 10 năm 1966-1976, một giai đoạn hỗn loạn và vô chính phủ
- Trịnh Xá, trong thế giới luân hồi, chuyện ngươi cảm thấy được an ủi nhất là gì?
- Ừm, hẳn là có được những đồng đội đáng tin cậy...
- Vậy thì chuyện đáng tiếc nhất, hoặc là chuyện sai lầm nhất từng làm là gì?
- À... Chắc chắn là đã tin tưởng tên khốn Sở Hiên!
Không biết tại sao, khi Trịnh Xá ở trong dòng điện lộ hết cả xương sống xương sườn ra, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên mấy câu đối thoại như vậy, hắn lập tức không chịu đựng nổi, phải hét lên.
- Sở, Sở, Sở Hiên... Ta, ta, phải, phải, giết, giết...
Trịnh Xá bị điện giật đến toàn thân run bần bật, không thể nói được trọn vẹn một câu nhưng mọi người xung quanh đều nghe được rất rõ ràng, Chỉ có điều, khi họ nhìn thấy Sở Hiên khẽ vuốt mắt kính, ánh mắt từ cuồng nhiệt biết thành nhiệt huyết, chẳng ai lại có gan đi ngăn cản Sở Hiên đã khởi động tín niệm lực nữa, vì thế tất cả chỉ có thể đứng đó, thương cảm nhìn Trình Xá.
Trịnh Xá thân ở trong dòng điện thật sự là khổ không tả xiết, điện áp ít nhất cũng phải lên đến hàng vạn vôn, cơ thể hắn cứ theo bản năng mà khai mở cơ nhân tỏa. Sau mấy giây, dưới tác động của điện cao áp, Trịnh Xá không ngờ đã mở tới cơ nhân tỏa tầng thứ tư sơ cấp, cứ tiếp tiếp tục thế này, có thể hắn rất có thể sẽ tự động tiến vào trạng thái Tiềm long biến.
- Trịnh Xá, đây chỉ là tình huống dự trữ năng lượng thôi, lát nữa sẽ sinh ra sinh ra sóng năng lượng còn mạnh hơn nữa, vì thế ngươi bây giờ cứ tiến vào trạng thái Tiềm long biến đi. Ta sẽ dùng tín niệm lực bảo vệ cơ thể ngươi, cứ yên tâm, chắc là không chết đâu...
Sở Hiên nói vẻ cực kỳ khẳng định, chỉ là nội dung lời hắn nói lại chẳng có chút ý tứ chắc chắn nào cả.
- Chắc, chắc, là?
- Ừm, nếu như thất bại thì người nhất định phải chết.
Sở Hiên lại gật đầu rất chắc chắn, đáp.
- Ta, ta, phải, phải, giết, giết...
Trịnh Xá liên tục gào lên nhưng hắn vẫn nghe lời, bắt đầu tiến vào trạng thái Tiềm long biến. Đến khi đôi cánh rồng sau lưng hắn vươn ra, cả ngọc đài liền vụt bừng sáng, điện quang lúc trước cũng biến thành lưu quang như nước chảy thuần túy, chậm rãi lưu động giữa những văn tự ký hiệu.
Tình cảnh nhìn thì mỹ lệ, nhưng Trịnh Xá thân ở bên trong lại có khổ tự biết. Lúc trước là dòng điện thuần chất, sự khổ sở không cần phải nói nữa, tuy có đau đớn nhưng với tố chất thân thể của hắn cộng thêm nội lực hộ thể vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng được dòng điện cao áp này, cả Tiềm long biến cũng không phải tiến vào. Nhưng đến khi luồng ánh sáng dạng lỏng xuất hiện thì thân thể hắn phảng phất như muốn nứt tung, năng lượng cực lớn truyền vào cơ thể không ngờ đều là năng lượng nén mạnh gần tương tự với chân nguyên lưc. Chỉ sau nháy mắt, các mạch máu nhỏ trên da hắn đều vỡ tan, trông giống như một người máu.
Trong điển tịch tu chân mà Sở Hiên phiên dịch, bước này kỳ thật rất đơn giản, bởi vì nếu như có một tu chân giả hỗ trợ trúc cơ, vậy thì tu chân giả hỗ trợ đó sẽ truyền vào trong trận pháp một loại năng lượng bán thành phẩm, nằm giữa nội lực và chân nguyên lực. Loại năng lượng này tuy cũng là năng lượng nén bậc cao nhưng sẽ không gây ra thương tổn với cơ thể mà giống như nước ấm, giúp cho tố chất thân thể của người được trúc cơ tăng mạnh. Chỉ là trong Trung Châu đội không có người tu chân, vì thế một bước trúc cơ vốn cực kỳ đơn giản chẳng những trở nên phức tạp mà còn có tính nguy hiểm cực lớn, nói theo một cách nào đó thì đây rõ ràng là bạo lực...(thiếu)
Sở Hiên lúc này đã khởi động tín niệm lực, chỉ thấy hắn đưa tay ra trước mặt, chỉ vào phía Trịnh Xá, màn ánh sáng rực rỡ chuyên bao trùm đạn coilgun lúc trước bây giờ hoàn toàn bao bọc lấy Trịnh Xá. Luồng ánh sáng đó vừa tiếp xúc với Trịnh Xá lập tức tỏa ra màu sắc còn rực rỡ hơn cả cầu vồng. Được luồng sáng bao trùm, vẻ khổ sở của Trịnh Xá lập tức giảm đi rất nhiều, nhưng vết rách trên da thịt vẫn không ngừng gia tăng.
- Vậy thì, ta sắp bắt đầu đây.
Sở Hiên vừa phát động tín niệm lực vừa đưa tay ấn nút trên Ma động pháo.
- Khốn, khốn, kiếp... Vẫn, vẫn còn, chưa, chưa bắt...
Câu nói run rẩy của Trịnh Xá còn chưa kết thúc, ánh sáng trên ngọc đài đột nhiên mạnh hơn cả trăm lần, tất cả mọi người đều đau đớn nhắm mắt lại, đến cặp kính của Sở Hiên cũng biến thành kính râm đen kịt, kính mắt của tên khốn này đúng là bảo vật, có vẻ tác dụng gì cũng có...
Lại nói luồng sáng này bừng lên một cái rồi lập tức lụi tàn, sau chớp mắt đã hoàn toàn biến mất, đến khi mọi người mở mắt ra mới phát hiện cả bình đài bằng ngọc đã hóa thành bụi phấn, còn Trịnh Xá nằm ở giữa thì toàn thân đầy máu, không ngừng co quắp, bộ dạng như sắp sửa đứt hơi.
Mọi người không kịp nghĩ ngợi vội vàng chạy tới, Zero cùng Vương Hiệp lại càng trực tiếp, nhảy vào giữa đám ngọc vụn nâng Trịnh Xá dậy, nhưng Trịnh Xá lại liều mạng hét lên:
- Đỡ ta cái làm gì! Sở Hiên sắp chết rồi! Đưa hắn tới chỗ Chủ Thần chữa trị!
Dứt lời, hắn đã hoàn toàn hôn mê.
Mọi người vô thức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Sở Hiên đầu tóc trắng xóa đứng đó. Mặt hắn lúc này đầy nép nhăn, thoạt nhìn có vẻ như đã hơn trăm tuổi, mà đó còn chưa hết, da thịt hắn đang từ từ khô héo với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, tựa hồ sắp biến thành một bộ xương khô.
Triệu Anh Không phản ứng nhanh nhất, khẽ đạp chân một cái đã xông tới cạnh Sở Hiên rồi vừa kéo áo hắn vừa lao lên trên tầng. Chưa đi được vài bước, ánh mắt cô bé đã biến thành vẻ mờ mịt của mở cơ nhân tỏa, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp. Đây chính là đặc tính của thuộc tính cường hóa Thiểm linh của nàng, có điều trong quá khứ khi nàng sử dụng thuộc tính này đều do tốc độ quá nhanh mà không thể khống chế được phương hướng, thường xuyên đâm sầm vào tường. Lần này không biết đã có chuyện gì xảy ra, nàng không ngờ lại nhìn thấy rõ ràng khung cảnh xung quanh, chưa mất tới một giây đã kéo Sở Hiên từ trong phòng hắn ra tới quảng trường Chủ Thần.
- Chủ Thần, chữa trị toàn thân cho hắn!
Triệu Anh Không hô lớn, đến khi một chùm ánh sáng từ trên chiếu xuống bao trùm lấy Sở Hiên, nàng mới khẽ thả lỏng người. Tới tận lúc này, nàng mới đột nhiện nhớ lại trạng thái của mình lúc trước, trạng thái có thể cảm nhận được rõ ràng tốc độ của Thiểm linh, phảng phất như mọi thứ đều nằm trong tầm tay.
“Mở cơ nhân tỏa sao? Không phải, mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai ta đã thử qua, không thể thích ứng được với tốc độ cực nhanh của Thiểm Linh. Nếu là tầng thứ ba thì ta vẫn chưa triệt để nắm giữ mới đúng, mô phỏng cũng có thể thích ứng với tốc độ của Thiểm linh sao? Chẳng lẽ... Là như vậy?”
Không lâu trước đây, Triệu Anh Không từng bí mật đến hỏi ý kiến của Sở Hiên, nàng nên làm thế nào để phát huy được sức mạnh của ý thức chủ. Nếu có được sức mạnh đó, thực lực của nàng có thể lập tức tăng lên gấp mười lần, thậm chí càng cao hơn, sức mạnh đó chính là thứ nàng cần nhất trước mắt, bất quá, đáp án nàng nhận được lại là...
- Nâng cao trình độ mở cơ nhân tỏa đi. Trình độ cơ nhân tỏa càng cao, ngươi cùng ý thức chủ càng ăn khớp với nhau, tới khi các ngươi hợp lại làm một thì có thể sẽ trực tiếp đột phá đến tầng thứ tư trung cấp... Nói như vậy, biện pháp an toàn vượt qua tâm ma tầng thứ tư là phải tạo ra một nhân cách phụ thứ hai sao?
Đây là phản ứng của Sở Hiên lúc đó, sau khi nói xong hắn liền việc ta, ta làm, cắm đầu vào nghiên cứu cái gì đó, Triệu Anh Không cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, trong lòng vẫn chưa rõ nên làm thế nào phát huy được sức mạnh chân chính mà cơ thể này nắm giữ.
Trong lúc Triệu Anh Không còn đang ngơ ngác thì các thành viên còn lại trong đội đã từ trong phòng Sở Hên chạy ra, tiếp đó Trịnh Xá cũng được chữa trị toàn thân, , hắn cùng Sở Hiên cứ như vậy lơ lửng trên không trung. Mười phút sau, Trình Xá mới từ từ hạ xuống còn Sở Hiên thì phải chữa trị tới hơn nửa giờ đồng hồ, thời gian chữa trị lâu chưa từng thấy trước đây.
Tuy thương thế của hai người đã được chữa trị xong nhưng họ vẫn hôn mê như cũ. Xung động năng lượng bộc phát ra trong khoảnh khắc lúc trúc cơ thật sự quá mạnh, đó là năng lượng của Ma động pháo, tuy không hoàn toàn nhưng cũng không phải thứ hai người có thể chống chọi được, hiện tại tuy thân thể họ đã được chưa trị xong nhưng tinh thần cũng bị tiêu hao quá độ mà hôn mê.
Đến tận trưa ngày thứ ba, Trịnh Xá mới tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, còn chưa mở mắt ra, cảm giác của thân thể đã cho hắn biết, thế giới này không còn như trước nữa.
Đây là một cảm giác không thể hình dung nổi, phảng phất như con mắt sinh ra đã có thể nhìn thấy, đôi tai sinh ra đã có thể nghe thấy, cái lưỡi sinh ra đã có thể nếm thấy, hiện tại hắn thật sự có thể cảm nhận được vô số năng lượng trong trời đất. Cảm giác này cực kỳ huyền diệu, nếu quả muốn hắn hắn nói ra mình cảm nhận được những năng lượng đó như thế nào, chúng ở đâu, tồn tại dưới dạng gì thì hắn không thể trả lời nồi. Cũng giống như không thể hình dung được màu sắc rút cuộc là cái gì, cảm giác xung quanh đều là năng lượng lúc này cũng không thể diễn tả được.
Theo Trịnh Xá dần dần tỉnh táo lại, cảm giác xung quanh đều là năng lượng cũng từ từ biến mất. Tới khi hắn mở mắt ra thì bốn phía phảng phất như đã khôi phục bình thường, chỉ là chân nguyên lực cùng ma lực trong người lại rõ ràng hơn bao giờ hết, giống như đã hóa thành một bộ phận của cơ thể. Hai luồng năng lượng này thuận theo ý niệm của hắn mà dịch chuyển lưu loát, không còn vẻ trúc trắc như trước nữa.
Trịnh Xá mừng rỡ điều khiển chân nguyên lực cùng ma lực tùy ý lưu động trong cơ thể, bất quá hắn chỉ nghịch chơi trong chốc lát rồi lập tức giật mình nhớ ra, khi trúc cơ lúc trước, Sở Hiên hình như sắp chết đến nơi! Hắn liền vội vàng nhìn ra xung quanh.
Đây là phòng của hắn và La Lệ, lúc này chỉ có một mình hắn đang nằm trên giường, không kịp nghĩ ngợi, Trịnh Xá vội mặc quần áo đặt ở đầu giường rồi nhảy xuống bước ra ngoài. Vừa mở cửa, đập vào mắt lại là một đám người đang ngồi trong phòng khách quây quần ăn lẩu, ai cũng ăn đến đỏ mặt tía tai. Khi Trịnh Xá từ trong phòng bước ra, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn hắn, nhất thời cả khung cảnh yên ăng như tờ, chỉ có tiếng sôi lục bục của nồi lẩu.
- A, anh tỉnh rồi!
La Lệ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhảy phóc vào lòng Trịnh Xá.
Trịnh Xá ôm chặt lấy La Lệ, khẽ khẽ xoa đầu nàng an ủi, tiếp đó vội vàng nhìn mọi người, hỏi:
- Tên đáng ghét Sở Hiên đâu? Hắn không sao chứ?
Mọi người đều gật đầu, Trình Khiếu lập tức cười, nói:
- Ha ha, yên tâm đi, hắn là Doraemon, không dễ chết như vậy đâu, bây giờ chắc là vẫn còn đang mơ dâm mộng đấy, ha ha ha...
“Ngươi đang nói về mình đấy à?”
Rất nhiều người ở đây đều có ý nghĩ như vậy, bất quá lúc này sự tò mò của họ đối với Trịnh Xá còn lớn hơn, Trương Hằng là người đầu tiên lên tiếng hỏi:
- Trịnh Xá, ngươi đã trúc cơ thành công rồi phải không? Đã có thể khống chế chân nguyên lực và ma lực chưa?
Trịnh Xá nghe tin Sở Hiên không việc gì, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, quay sang phía Trương Hằng, cười đáp:
- Vẫn chưa thử xem hiệu quả rút cuộc là thế nào, nhưng theo trạng thái hiện tại hình như thật sự có thể khống chế được chân nguyên lực và ma lực. Được rồi, chờ ăn cơm xong chúng ta sẽ xuống dưới tầng hầm thử nghiệm lực lượng của trúc cơ!
Kỳ thật trúc cơ chẳng qua chỉ là giai đoạn đầu tiên của tu chân, cũng giống khi luyện tập nội lực thì vừa có cảm giác với khí, thật sự quá nhỏ nhặt, chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi. Nếu để cường thân kiện thể thì còn có chút hiệu quả, còn muốn đối địch thật sự thì trừ phi là dựa vào tố chất thân thể lấy cứng đấu cứng nếu không giai đoạn trức cơ căn bản không có chút chiến lực nào của tu chân.
Nhưng tình huống của Trịnh Xá lại không như vậy, hắn vốn không hề dựa vào công pháp tu chân để chiến đấu. Đối với hắn mà nói, công pháp tu chân tối đa chỉ là để hắn càng thêm thuần thục với chiêu thức và phương pháp chiến đấu tự thân đã có của mình mà thôi, thực lực chân chính của hắn vẫn nằm tại ba chiêu thức Bạo tạc, Hủy diệt, Hồng hoang, khai thiến tích địa. Không cần biết là thể thuật, hay là phép thuật, chỉ cần đạt đến cực hạn thì đều có thể mạnh tới mức khủng bố.
Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi, Trịnh Xá mới đưa tất cả cùng xuống dưới tầng ngầm, tại đây có một đài cao làm toàn bằng hợp kim, chính là nơi hắn ngày thường tu luyện chiêu thức. Lúc này hắn một mình đứng trên đài, hai mắt nhắm lại cảm nhận chân nguyên lực và ma lực trong cơ thể.
- Hai chiêu Bạo tạc và Hủy diệt đều dựa vào nội lực cùng năng lượng vampire, chân nguyên lực và ma lực không có tác dụng gì, vì thế muốn thử nghiệm thì có thể thử nghiệm chiêu thức sinh ra tác dụng dựa vào chân nguyên lực cùng ma lực, đầu tiên là chiêu này!
Trịnh Xá hơi trầm người xuống, phân ra một tia chân nguyên lực và một tia ma lực chuyển qua hai bàn tay. Cùng lúc hai luồng năng lượng tiếp cận lòng bàn tay, hắn lập tức bắt đầu khống chế chuyển động của chúng, mỗi lần chỉ có một lượng nhỏ chân nguyên lực và ma lực giao hòa giữa hai lòng bàn tay. Trong nháy mắt trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một quả cầu sáng chói, quả cầu này lớn cỡ một quả táo nhưng không hề có dấu hiệu gì sẽ phát nổ như trong Independence Day. Thứ nhất là hắn đã có thể khống chế được chân nguyên lực và ma lực, thứ hai là dựa vào cảnh giới nhập vi, hắn có thể chỉ tách ra từng chút chân nguyên lực và ma lực một lần, kết hợp hai thứ lại, quả cầu ánh sáng tương tự như năng lượng của Ma động pháo này không ngờ lại có thể tồn tại một cách yên bình.
Trịnh Xá cứ như vậy nâng quả cầu ánh sáng lên, dùng sức ép mạnh xuống đất. Ầm một tiếng cực lớn, quả cầu cũng không phát sinh nổ mạnh mà vừa tiếp xúc với mặt đất lập tức bộc phát ra áp lực cực kỳ kinh khủng. May mà áp lực này cũng nằm dưới sự khống chế của chân nguyên lực và ma lực, tất cả đều đánh xuống đất, nhất thời mặt đất bùng lên một cột tro bụi, mảnh thép cao đến hơn chục mét. Đến khi tro bụi, mảnh thép hoàn toàn tiêu tan, mọi người đứng đằng xa mới nhìn thấy mặt đất bằng kim loại đã lõm hẳn xuống thành một hố sâu đường kính hơn ba mươi mét, còn Trịnh Xá thì nguyên vẹn không suy suyển đứng đó, ngây ngốc nhìn hai bàn tay mình.
- Tốt! Nếu như có thể sử dụng loại bán thành phẩm Hồng hoang này... Clone của ta! Cuối cùng cũng có sức đấu với ngươi một trận rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.