Quyển 8 - Chương 3: Cường hãn! Ngọn giáo của thần Osiris
Zzhty
03/04/2013
Là thủ lĩnh một bộ tộc, đối với việc lãnh đạo số đông Ardeth Bay tự nhiên là khá hơn Trịnh Xá nhiều, không phải năng lực lãnh đạo của hắn hơn hẳn Trịnh Xá, mà là do lĩnh vực hai người thông thạo khác nhau, nếu phải chỉ huy một đoàn đội chiến đấu khoảng dưới hai mươi người, thì rõ ràng là Trịnh Xá làm tốt hơn.
Vì thế với việc Ardeth Bay tự nguyện lãnh đạo những người này, Trịnh Xá cũng thoải mái chấp nhận. Trong mười mấy ngày này, vợ chồng O’Connell còn chưa tới, nên hắn bắt đầu tự khổ luyện nội lực cùng năng lượng Vampire. Từ sau khi giao chiến với Phục chế thể, hắn cảm nhận được rõ ràng thực lực bản thân không đủ, không chỉ thuần túy thực lực không đủ mà cả tâm tính, ý chí, cộng thêm kỹ năng chiến đấu, tất cả đều hoàn toàn không thể so sánh với Phục chế thể được.
Chỉ có chấp niệm sống sót là chưa đủ, hắn phải có những ý niệm khác cao hơn, mạnh mẽ hơn, đó là ý chí quyết thắng, ý chí bảo vệ đồng đội, là chấp niệm không để mất đồng đội nữa!
Nội lực có thể rèn luyện cho mạnh hơn, năng lượng Vampire có thể sử dụng linh hoạt hơn, thậm chí ngay cả hồng viêm cũng không chỉ có một tác dụng là để đốt cháy địch nhân mà thôi. Trong thời gian nhất định càng phát ra nhiều năng lượng Vampire thì màu sắc của ngọn lửa cũng càng lúc càng đậm, với trình độ của Trịnh Xá hiện tại, hắn có thể biến màu của hồng viêm trở nên đỏ thẫm. Vậy mới nói lúc trước Phục chế thể vốn chỉ là hồng viêm bình thường cực kỳ đơn giản, nhưng hắn có thể gia tăng năng lượng Vampire lên rất nhiều lần trong nháy mắt nên hồng viêm mới trở thành ngọn lửa hắc ám, thực lực như thế đáng sợ đến thế nào!
Cho nên những kỹ năng và thuộc tính cường hóa đổi từ Chủ Thần đều chỉ là nguyên hình, có thể dựa vào bản thân thuộc tính đó mà tự thay đổi vận dụng, đây mới là điểm mấu chốt, nếu không chỉ dựa vào các kỹ năng và thuộc tính hoán đổi từ Chủ Thần thì căn bản là không thể có sự thay đổi lớn đến thế.
Trịnh Xá không có năng lượng Vampire cường đại như vậy, nên chỉ có thể sử dụng hồng viêm và nội lực cùng lúc, khi đó nội lực và năng lượng Vampire đều có tính ăn mòn giống nhau, hai luồng năng lượng hòa trộn dung hợp lẫn nhau, cuối cùng sinh ra một ít tia lửa kim sắc lẫn trong hồng viêm, tuy rằng không thể kiểm tra cụ thể, nhưng uy lực của ngọn lửa màu vàng này hẳn là hơn xa hồng viêm ban đầu.
Sau đó hẳn thử đem nội lực quán chú vào vũ khí, giống như trong những phim võ hiệp hắn xem trước kia, tuy rằng hắn không cường hóa các chiêu thức võ công gì gì đó, nhưng mà nhất lý thông tắc bách lý thông (một đường thông thì trăm lối đều thông), vận dụng nội lực vào hẳn là cũng không kém.
Nhưng hắn thử nhiều lần, ngoại trừ Heat Hawk có thể chịu đựng được, tất cả vũ khí còn lại đều bị nội lực ăn mòn chấn gãy. Hơn nữa mấu chốt là theo phương pháp này nội lực nhanh chóng thoát ra ngoài không khí, cho dù với nội lực cao cấp của hắn hiện tại, tốc độ tiêu hao cũng rất lớn, cho nên loại công pháp này không dùng vẫn hơn.
Đương nhiên, uy lực cũng cường đại vô cùng.......
Thấm thoắt đã hơn mười ngày trôi qua, một hôm Trịnh Xá ngồi trong lều tu luyện nội lực, chợt thấy Ardeth Bay từ bên ngoài tiến vào, trên tay có một con chim ưng nhỏ rất khéo léo linh hoạt, hắn cười cười nói:
- Bọn O’Connell gần tới rồi, hiện tại họ đang ở thành Cairo chuẩn bị cùng đoàn tiếp viện đến đây, chừng vài ngày là có thể tới chỗ chúng ta.
Trịnh Xá sửng sốt một chút, rồi vui mừng nói:
- Thật không? Quá tuyệt vời! Ta phải tới đón bọn họ.... Đúng rồi, quá trình khai quật Hamunaptra tới đâu rồi?
Ardeth Bay nghe Trịnh Xá nói muốn đi đón bọn O’Conneil, cũng không có ý ngăn cản, chỉ đáp:
- Hamunaptra mới đào tới giữa tầng thứ nhất do phía ngoài phải chuyển đi khá nhiều khối đá lớn. Tiếp theo việc khai quật sẽ nhẹ nhàng hơn, trước mắt tìm được rất nhiều đồ dùng bằng vàng......
Trịnh Xá xua tay ngắt lời hắn, cười nói:
- Không cần nói, tất cả vàng bạc trong Hamunaptra đều là của các ngươi, dùng chúng để cải thiện điều kiện sống của bộ lạc đi, tốt nhất là cho bọn nhỏ đi học, không thể để miệng ăn núi lở, để bọn nhỏ có văn hóa, sau này mới có thể làm cho bộ tộc trở nên càng ngày càng cường đại, càng hoàn mỹ...... Ta đi đón bọn họ đây.
Nói xong, Trịnh Xá lấy Goblin Glider từ trong túi không gian ra.
Ardeth cùng đám người chung quanh ngây ngốc nhìn Trịnh Xá dùng ván trượt lăng không bay đi, tốc độ thật sự là hơn hẳn tốc độ của phi cơ họ từng gặp (tốc độ máy bay từ Thế Chiến I đến Thế Chiến II), không lâu sau đã biến mất tại chân trời, mọi người đều xôn xao.
- Nhìn đi đi, khoa học kỹ thuật của nước ngoài cao thật, một tấm thép cũng có thể bay cao, bay nhanh như vậy......
- Nói bậy, đó là ván trượt, ta từng thấy có người chơi rồi, nghe nói trẻ con nước ngoài đứa nào cũng có một cái......
......
Ardeth Bay nghe mấy người chung quanh không ngừng bàn tán, bỗng nhiên cười phá lên rồi xoay người đi tới Hamunaptra......
Trịnh Xá dùng glider bay đi, cảm giác này giống như là chính mình đang bay giữa không trung, thật sự là làm cho người ta vui vẻ sảng khoái, nhất thời mấy chuyện ấm ức về nội lực của hắn cũng tiêu tán rất nhiều. Bay vù vù giữa cát vàng trời xanh, hắn thống khoái hét to lên, mà tốc độ phu hành thật sự nhanh đến kinh người, chỉ bay hơn một giờ, thành phố Cairo đã từ từ xuất hiện trước mắt.
Trịnh Xá vừa đáp xuống cổng chính nhà bảo tàng ở Cai-rô đã nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền ra, có vẻ Carnahan đang tranh luận không ngừng với ai đó về một vật.
- Đừng nói giỡn, đây là cổ vật trân quý ta phải dùng dùng một ngàn bảng Anh mới mua được, trộm là trộm thế nào? Được rồi, được rồi, chúng ta không phải bằng hữu sao? Cổ vật này bán cho nhà bảo tàng này là tốt nhất, ta chỉ lấy một ngàn năm trăm bàng...... Không thì một ngàn bảng cũng được, ông không thể để ta lỗ vốn mà!
Carnahan ở trong phòng khách của nhà bảo tàng lớn tiếng trả giá, dĩ nhiên là trao đổi với viện trưởng viện bảo tàng.
Trịnh Xá vừa đi vào phòng khách là thấy ngay Carnahan đang cầm một cây hoàng kim đoản trượng không biết có từ đâu múa may, hắn nhanh tay lẹ mắt, xông lên cướp ngay cây hoàng kim đoản trượng đó, tiếp đó một mặt quan sát thật kỹ, một mặt cố nhớ lại tình tiết trong phim như thế nào, đưa tay vặn thử.
Roạt một tiếng, đoản trượng chợt duỗi dài ra, từ đoản trượng biến thành một thanh hoàng kim trường mâu, đồng thời trong đầu Trịnh Xá vang lên thanh âm trang nghiêm của Chủ Thần.
“Lấy được vật phẩm trong kịch bản..... Ngọn giáo của thần Orisis, có thể căn cứ theo mức năng lượng từ thân thể truyền vào để quyết định uy lực ném, có thể sử dụng nội lực, năng lượng Vampire, ma lực, niệm động lực, tu chân lực, tiên linh lực...... Có thể sử dụng ngay.”
Trịnh Xá nghe âm thanh này có chút sững sờ, sau đó liền bị Carnahan níu tay nói:
- Tốt, cuối cùng cũng gặp ngươi, lần trước ngươi còn thiếu ta ba khối vàng nhé? Bây giờ trả được chưa? Đúng rồi, có thêm món này nữa, thì tính gộp lại thành 5 khối vàng mới đủ......
Trịnh Xá vặn ngọn giáo trở lại thành đoản trượng rồi cười ha hả, trút trong túi không gian ra vô số khối vàng, đến khi viện trưởng phải kêu ầm lên mới thôi, hắn vừa ôm Carnahan vừa nói:
- Mẹ nó, ta rất thích ngươi, người anh em! Ha ha ha ha......
Chính Carnahan cũng ngây ngốc, hắn nhìn vàng khối đầy đất mà sững sờ, sau đó lại cầm một khối gõ thật mạnh vào đầu mình, nam nhân này liền bị khối vàng đánh hôn mê bất tỉnh, bất quá vẻ mặt của hắn thì thật sự là hạnh phúc...... Có lẽ trong lòng hắn bị vàng đập chết cũng là một loại hạnh phúc.
- Ôi Chúa ơi.
O’Conneil nhìn đống vàng dưới đất, sợ hãi than:
- Gần đây ngươi cướp Ngân hàng Hoàng Gia Anh sao? Tiêu hoang như vậy, hơn nữa cái túi miệng nhỏ này là cái gì, bên trong nó làm thế nào có thể chứa được nhiều vàng như vậy?
Trịnh Xá cười ha hả, hắn bỏ Ngọn giáo của thần Orisis vào nạp giới, rồi mới ngồi ở sô pha nhìn O’Connell và Evelyn nói:
- Muốn cùng ta cùng đi mạo hiểm không? Muốn đi tìm kho báu của Vua bọ cạp không? Hai bạn, cùng ta cùng đi thôi!
Evelyn lập tức hưng phấn kêu lên:
- Hay lắm, ngươi thật sự biết kho báu của Vua bọ cạp ở chỗ nào sao? Ta vẫn nghĩ là người xưa nói sai, thì ra trong lịch sử Ai Cập thật sự có Vua bọ cạp tồn tại sao? Ôi Chúa ơi, tin này thật sự là làm cho người ta rất hưng phấn!
Nhưng sắc mặt O’Connell thì trầm xuống:
- Thật xin lỗi, Trịnh Xá, chúng ta không thể cùng ngươi mạo hiểm được, kỳ thật nhìn ngươi vung ra nhiều vàng như vậy, có thể biết ngươi chắc chắn là không thiếu tiền, vì sao còn phải mạo hiểm? Chúng ta sống một cuộc sống bình yên không được sao? Việc này cực kỳ nguy hiểm, Evelyn đang mang thai, ta không nghĩ bây giờ là lúc thích hợp để tổ chức, thật xin lỗi......
Evelyn bĩu môi la lên:
- Anh nói gì đấy, O’Connell, anh để em quyết định việc này được không, em mới mang thai chưa đầy hai tháng, bác sĩ cũng không yêu cầu tĩnh dưỡng gì hết. Em cảnh cáo anh, anh đang xâm phạm của quyền tự do của em đó!
O’Connell hung hăng quay đầu lại phía nàng nói:
- Bởi vì không có phụ nữ nào khi mang thai mà đua đòi làm mấy chuyện nguy hiểm như em cả! Có Chúa mới biết tại sao anh lại đồng ý cùng em đi hưởng tuần trăng mật tại Phi Châu, không chỉ để Carnahan trộm mất hoàng kim đoản trượng của người ta, cả em cũng không ngừng la hét đòi mạo hiểm đi vào hang cá sấu khổng lồ trong truyền thuyết, lúc ấy anh thật sự hận không thể tự sát cho xong!
Trịnh Xá cười khổ, thở dài nói:
- Xem ra cũng không còn cách nào khác, như vậy ta tự mình đi tìm kho báu cũng được... O’Connell, ta không thiếu vàng, chỉ là ta thiếu một vật mà so với vàng còn quan trọng hơn gấp ngàn lần, đồng đội của ta trong một lần làm nhiệm vụ đều đã hy sinh, ta muốn khai quật Cuốn sách của Amun-Ra chính là để hồi sinh bọn họ, đồng thời ta cũng phải đi tìm kho báu của Vua bọ cạp ......
O’Conneil cười ha hả:
- Tuy rằng cô ấy không thể đi, nhưng ta chắc chắn sẽ đi cùng ngươi. Ha ha, lần trước thiếu ngươi một đoạn ân tình, cuối cùng cũng có dịp trả rồi, không phải sao? Chiến hữu, ha ha......
Trịnh Xá ngẩn người rồi cũng cười lớn:
- Đúng vậy, chiến hữu, chúng ta cùng đi tìm kho báu của Vua bọ cạp......
Chỉ là hai người không hề để ý, hai mắt Evelyn đảo qua đảo lại không ngừng, khóe miệng nhếch lên, khẽ nở một nụ cười giảo hoạt.
- Mặc dù ngươi cho ta rất nhiều vàng, ta cũng đã đem gửi cẩn thận ở ngân hàng, nhưng mà…. Trịnh Xá, ngươi xác nhận tấm ván trượt này có thể mang chúng ta bay lên trời sao? Hơn nữa còn đi từ đây đến tận Hamunaptra? Đừng đùa nữa mà, chúng ta cứ theo đoàn tiếp tế từ từ đi thôi, ngươi cũng không tiếc chút thời gian này chứ?
Carnahan tròn mắt nhìn Goblin glider gắn theo một cái rổ lớn ở phía dưới, mặt đầy vẻ quỷ dị nói.
Trịnh Xá mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, tấm ván trượt này có tải trọng 800kg, trong bốn người chúng ta không có ai nặng đến 200kg chứ? Ha ha ha, cứ yên tâm, ta đã tính cả trọng lượng chiếc rổ này trong đó rồi, nếu các ngươi thật sự lo lắng thì để ta bay thấp một đoạn, chắc là không có vấn đề gì phải không?
Cuối cùng ba người O’Connel không nén nổi tò mò ngồi vào trong rổ, khi họ nhìn thấy tấm ván trượt trên đỉnh đầu thật sự đã kéo chiếc rổ bay lên hơn nữa tốc độ vừa nhanh vừa ổn định, ba người mới thả lỏng tâm tình, Carnahan không nhịn được hét lên:
- Trịnh Xá, thứ này thật quá tiện lợi, ngươi có bản vẽ thiết kế không? Ta có mấy người bạn trong ngành công nghiệp, có thê chế tạo và tiêu thụ thứ này với số lượng lớn, tốc độ nhanh và ổn định thế này ta nghĩ so với máy bay còn tốt hơn nhiều. Khi có lãi chúng ta chia đôi nhé? Ách, được rồi, được rồi, ngươi sáu ta bốn, hoặc là ngươi bảy ta ba được không? Ê, chuyện này là ta giúp ngươi từ đầu đến cuối đó, ngươi tám ta hai, thấp hơn là không thương lượng gì nữa....
Trịnh Xá nghe thanh âm từ dưới Goblin glider truyền đến, hắn chợt cảm thấy trong lòng thật yên ả, đây chính là cảm giác có đồng đội cùng sóng vai chiến đấu. Từ sau Resident Evil 2, phải đến khi gặp mấy người O’Connell, cảm giác này mới lại xuất hiện, dù sao bọn họ cũng coi như là chiến hữu từng cùng nhau chiến đấu, cảm giác yên bình này mới chính là thứ thật sự khó kiếm nhất.
Vì có thêm ba người và một rổ lớn nên tốc độ của glider lập tức giảm xuống một chút, đương nhiên, tương ứng với trọng lượng gia tăng, vạch năng lượng trên glider cũng giảm nhanh gấp đôi. Với tốc độ và trọng lượng như hiện tại, Goblin glider có thể bay tối đa là ba mươi tiếng nữa, trừ phi có thể tự bổ sung năng lượng trạng thái cố định, nếu không glider coi như mất tác dụng phi hành, phải chờ đến khi trở lại Chủ Thần không gian bổ sung năng lượng mới có thể sử dụng tiếp.
“Một khối năng lượng trạng thái cố định tốn 300 điểm, cũng là một loại năng lượng cực kỳ đắt đỏ. Nhưng sử dụng Gblin glider này thật sự là cực kỳ tiện lợi, trừ phi có thể hóa đổi pháp bảo ma pháp truyền thuyết cấp 2 B hoặc phi kiếm cấp A, nếu không Goblin glider này chính là loại tiện dụng nhất trong số phương tiện giao thông. Sau này được bao nhiêu điểm thưởng cũng phải cố thửa mấy khối năng lượng vậy.”
Trịnh Xá vừa bay vừa suy nghĩ, tùy ý để glider không ngừng tiến tới, sau khoảng hai giờ, thành phố của người chết Hamunaptra đã xuất hiện ở phía chân trời. Từ phía trên nhìn xuống, chỗ nào cũng là nhân công đang làm việc, mấy nghìn người không ngừng đi lại trên di tích, cảnh tượng làm người ta phải rung động. Không chỉ như thế, từ trên cao, có thể thấy tầng thứ nhất của Hamunaptra đã được khai quật xong, không chỉ có người của tộc Medjai mặc áo bào đen đang vui vẻ hô hào, lấy từng món đồ bằng vàng từ trong di tích ra, khi nhìn thấy cảnh tượng này Carnahan lập tức thở hào hển, nếu không phải là đang ở trên không trung, có lẽ hắn sẽ lập tức nhảy xuống, “trợ giúp” mấy người áo đen kia.
Khi mọi người hạ xuống, Ardeth Bay cũng mấy trưởng lão cũng tới nơi, Ardeth cười ha ha khẽ đấm Trịnh Xá một cái, nói:
- Hóa ra ngươi vẫn giấu bản lĩnh như vậy, đi lại một hồi vẫn chưa quá trưa mà đã đón được họ từ tận Cairo về đến đây, hơn nữa còn chở theo nhiều người thế này, còn chiếc nào như thế nữa không?
Trịnh Xá cười áy náy nói:
- Chỉ có một chiếc thôi, thứ này dù là ở thế giới của ta cũng phi thường trân quý, so với vàng còn đắt hơn nhiều. Bất quá, nếu sau này có cơ hội ta nhất định sẽ tặng các ngươi bản vẽ thiết kế.
Ardeth hơi thất vọng nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Chuyện này cứ để đấy đã, các trưởng lão đã thương lượng, chỉ cần ngươi lấy được Ngọn giáo của thần Osiris, tay không đánh bại mười dũng sỹ cường tráng nhất trong tộc ta, vậy chúng ta sẽ báo cho ngươi tin tức về Vòng tay của thần Anubis.... Đương nhiên, mười người kia đều cầm vũ khí ngắn.
Trịnh Xá âm thầm cảm thán cùng có chút đắc ý, Ardeth ghé vào tai hắn khẽ nói:
- .... Chiều nay vừa đào được một bức tượng thần Ra bằng vàng, ít nhất cũng phải nặng hơn 15 tấn, mấy ông già này sướng đến phát điên lên được, vì thế tự nhiên là nhanh chóng đáp ứng.
Trịnh Xá cười ha ha, hắn lấy cây hoàng kim đoản trượng trong Nạp giới ra, vừa cười vừa nói:
- Ha ha ha, vận khí của ta đúng là quá tốt, còn nhớ tin tức thủ hạ ngươi từng báo cáo không? Ngọn giáo của thần Osiris bị đánh cắp, người trộm chính là Carnahan, ha ha ha....
Ardeth ngẩn người rồi cười mắng:
- Đúng vậy à, nếu là Carnahan thì trộm thứ này thật quá dễ dàng. Ha ha ha, vận khí của ngươi đúng là tốt.
Carnahan đứng cạnh vội vàng nói:
- Xin các ngươi đấy được không, đây là mượn, là mượn mà! Các ngươi đang hủy hoại danh dự của ta đấy!
Mọi người cũng mặc kệ hắn, chỉ có O’Connell bỗng nói:
- Một người tay không đánh bại mười người cầm vũ khĩ, đây là quy định tỷ thí gì vậy? Rõ ràng là ép buộc trắng trợn, ngươi không thể tận dụng quyền lực tộc trưởng sao?
Ardeth nhún vai bất đắc dĩ:
- Không có cách nào, trong bộ tộc, ngoài tế tự ra thì các trưởng lão là cao nhất, đến cả tộc trưởng như ta, bọn họ cũng có thể tùy ý bãi miễn. Thật sự bọn họ vẫn coi kho báu của Vua bọ cạp là đồ của mình, dù thứ này quá đáng sợ, tự mình không thể chiếm được nhưng tự nhiên là cũng không muốn người khác có được. Chuyện này vốn để làm khó dễ ngươi, dù có lấy được Ngọn giáo của thần Osiris, phỏng chừng bọn họ cũng không nguyện ý để ngươi lấy được kho báu của Vua bọ cạp đâu.
Trịnh Xá ngẫm nghĩ một chút, rồi đột nhiên quay đầu nhìn mấy trưởng lão mặc áo đen cười ngặt nghẽo, cười đến mức họ không thể hiểu nói. Bấy giờ hắn mới xoay Ngọn giáo của thần Osiris, nhắm về phía sa mạc trống trải, mọi người yên lặng nhìn hắn ném thanh trường mâu bằng vàng này đi.
“Nội lực và năng lượng Vampire đều có thể sử dụng phải không? Vậy nếu hòa trộn hai năng lượng này quán chú vào mũi giáo cùng một lúc....”
Trịnh Xá vận nội lực và năng lượng Vampire trong cơ thể, một hướng lên, một hướng xuống, hòa nhập trên cánh tay hắn, sau đó thuận theo cánh tay tiến vào trong Ngọn giáo của thần Osiris. Ngọn giáo phảng phất như vực sâu không đáy, không ngừng hấp thu nội lực và năng lượng Vampire, đến khi toàn thân ngọn giáo phát ra một luông quang mang kim sắc, Trịnh Xá mới hét lớn, phi thẳng nó ra xa.
Cây giáo giống như biến thành một mũi tên vàng bằng ánh sáng, phá không bay ra chừng 1500 mét, tiếp đó đâm thẳng xuống đất. Một đạo quang mang kim sắc lóe lên, mặc dù không một tiếng nổ nào nhưng chỗ ném trúng đã xuất hiện một cái hố lớn chường bảy tám mét, saau đến hai ba mét. Ngọ giáo của thần Osiris cắm ở giữa tâm hố, hình dạng chỉ như một mũi giáo bằng vàng bình thường.
Uy lực to lớn này đến cả Trịnh Xá cũng phải sững sờ, trước đó hắn cũng đã thử đưa hai luồng năng lượng vào trong Heat Hawk, nhưng tối đa cũng chỉ làm tăng độ cứng và thêm tính ăn mòn, còn lâu mới đạt tới trình độ như hiện tại. Ngọn giáo của thần Osiris quả thật là thần diệu, chẳng trách Chủ Thần coi đây là vật phẩm kịch bản, không biết có nhiều vật phẩm như vậy không? Ví dụ như Cuốn sách của thần Anubis, như Cuốn sách thần Ra hay là như ngọn giáo này?
Mấy lão nhân kia ngây ngẩn cả người, bọ họ lập tức gọi mấy người áo đen chạy tới chỗ Ngọn giáo của thần Osiris, nhưng tốc độ của Trịnh Xá nhanh hơn rất nhiều, vận hành khinh công dễ dàng lướt qua thu hồi mũi giáo lại, mấy người áo đen chỉ biết trơ mắt nhìn hắn.
Mấy lão nhân có vẻ rất nóng nảy, vội vã đến cạnh Ardeth nói gì đó, còn Ardeth nhìn chằm chằm vào họ, mặt đầy hàn ý, tựa hồ cực kỳ tức giận.
Trịnh Xá nghĩ thoáng qua là biết bọn họ đang thảo luận những gì, nói đi nói lại cũng chỉ có thể trách uy lực Ngọn giáo của thần Osiris thật quá lớn, mấy ông già kia tự nhiên là không muốn bỏ qua bảo bối như vậy. Bất quá, theo kịch bản phim, ngọn giáo này cũng không có uy lực lớn như thế, khi O’Connell ném đi cũng chẳng có thay đổi gì, có thể thấy nó giống Cuốn sách của thần Anubis và Cuốn sách của thần Ra, phải do thành viên tiểu đội luân hồi lấy được mới có thể phát huy được uy lực, cho nên hắn lập tức cười nói:
- Không việc gì, các ngươi muốn thử phải không? Ngoài ta ra, không ai có thể phát huy được sức mạnh của nó, nếu không tin các ngươi cứ thử đi.
Nói đoạn, hắn thản nhiên đưa mũi giáo ra.
Ardeth đang định nói gì đó, nhưng đã thấy một lão nhân trực tiếp cầm lấy Ngọn giáo của thần Osiris, sau đó giao cho một hán tử tráng kiện đứng bên cạnh. Hán tử này cũng không chần chừ, theo mệnh lệnh, cầm cây giáo nghiêm túc hướng về một cồn cát phía xa, hắn hít sâu mấy hơi rồi chạy tới mấy mét vung tay ném đi.
Đáng tiếc, Ngọn giáo của thần Osiris chẳng phát ra chút quang mang nào, nó cứ như một ngọn giáo bằng vàng bình thường, bay được mấy chục mét rồi nghiêng xuống cắm vào cát, còn cồn cát thì vẫn nguyên vẹn như cũ, không hề có dấu hiệu tan vỡ....
Mấy ông già lập tức ngây ngốc, không chỉ bọn họ, cả đám Ardeth và O’Connell cũng sững sờ, đến sau khi mười mấy người áo đen không ngừng luân phiên ném đi, Ngọn giáo của thần Osiris vẫn không chút biến hóa, đám lão nhân mới biết phe mình quả thật không cách nào sử dụng nổi thanh trường mâu này. Trao đổi nhanh một chút, bọn họ nhất trí trả lại Ngọn giáo của thần Osiris cho Trịnh Xá, hơn nữa còn phái ra một đội thám hiểm lăng mộ vài người cùng đám Trịnh Xá đi tìm Vòng tay của thần Anubis.
- Vậy là có ý gì? Sao tự nhiên nói chuyện dễ nghe vậy? Lúc trước không phải bọn họ chỉ chăm chăm muốn nuốt Ngọn giáo của thần Osiris sao?
Carnahan chợt tò mò hỏi.
Ardeth cười khổ nói:
- Vì trong tộc ta có một truyền thuyết, có một dũng sỹ cầm ngọn giáo này giết chết Vua bọ cạp, giải trừ tai họa hắn lưu lại vĩnh viễn. Hiện tại họ đều tin tưởng ngươi chính là dũng sỹ đó, dù sao việc ngươi cầm Ngọn giáo của thần Osiris ném đi chính là sự thật không thể chối cãi... Vì thế so với việc lưu lại mầm họa này, không bằng lấy một cái bảo tàng vô dụng ra trao đổi với ngươi, đám lão gia hỏa này tính toán cũng ghê lắm.
Trịnh Xá lại cười khổ nói:
- Không sao cả, dù sao cũng là ta đề nghị đi tìm kho báu của Vua bọ cạp nên họ nghĩ như thế cũng là hợp tình hợp lý. Kỳ thật lần này khai quật Hamunaptra cũng nhờ các ngươi xuất lực, nếu không có người của các ngươi quản lý, ta sẽ bận bù đầu lên mất, ha ha ha, thật sự chính ta phải cảm tạ các ngươi mới đúng.
Vẻ mặt Ardeth vẫn khổ sở như trước, nói:
- Lần này đúng là làm mất thể diện của nam nhi sa mạc.... Được rồi, Trịnh Xá, cho ta tham dự vào đội mạo hiểm của ngươi được không? Đợi mãi ở đên đến xương cốt cũng mốc meo cả rồi, không bằng theo ngươi đi lại, ha ha ha, có hoan nghênh ta gia nhập không đây?
Mặc dù thực lực bản thân vượt xa những người ở đây nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là lực chiến đấu mà thôi, trong thế giới phim kinh dị nếu chỉ có chiến lực mạnh mẽ thì vô pháp sinh tồn, ví dụ như hắn cần trí lực của Tiêu Hoành Luật hoặc Sở Hiên, hắn cần tinh thần lực tảo miêu của Chiêm Lam, hắn cần khả năng công kích tầm xa của Zero hoặc Trương Hằng, hay khi bị thương hoặc trúng độc, y thuật của Trình Khiếu sẽ là hỗ trợ tốt nhất. Vì thế khi hắn quay lại thế giới này, việc đầu tiên là tìm mấy người O’Connell tới cũng như nhờ bộ tộc Medjai của Ardeth bay giúp đỡ, bởi vì hắn biết, lực lượng của một người thủy chung vẫn rất hạn chế, hắn cần đồng đội có thể cùng sóng vai chiến đấu!
- Đương nhiên rồi, rất hoan nghênh ngươi, chiến hữu.
Trịnh Xá cười giơ tay ra, Ardeth cũng cười lớn nắm chặt tay hắn.
Sau khi thương lượng một chút, O’Connell đề nghị Trịnh Xá sử dụng Goblin glider quay lại Cairo một chuyến, do hắn chuẩn bị tìm một bằng hữu ở đó, nghe nói người đó có một chiếc khí cầu, có thể chở mọi người tới lăng mộ bí mật kia, còn mọi người ở lại đây chờ bọn họ quay lại.
Khi đứng lên glider, Trịnh Xá chợt thấy vẻ hâm mộ của O’Connell, hắn liền cười nói:
- Ngươi cũng thử chơi một lần xem, cảm giác giống như tự mình có thể bay lượn, chỉ cần cẩn thận bảo trì thăng bằng, hơn nữa ta cũng kiến nghị ngươi nên bay thử thấp thấp một chút.
O’Connel cũng không từ chối, ra vẻ người phương Tây không thích làm bộ làm tịch, hắn cười hớn hở bước lên Goblin glider, đáng tiếc bay mấy lần đều bị ép rơi xuống, không lên được nổi mấy mét, bấy giờ mới cười khổ nói:
- Khó quá đi mất, ngươi đúng là quái vật, thăng bằng vi diệu như vậy cũng có thể nắm giữ được sao?
Trịnh Xá cũng không để ý, vốn trong phim, chiếc glider này là đồ của Goblin cường hóa ngang với nửa siêu nhân rồi, lực lượng và phản ứng thần kinh nhạy bén đến kinh người mới có thể điều khiển được, hắn chỉ ừ ào mấy tiếng, chờ O’Connell đứng vào trong rổ rồi điều khiển Goblin glider nhanh chóng bay đi.
Bỏ qua chuyện O’Connell làm thế nào tìm được bạn của hắn, tóm lại là khi Trịnh Xá, O’Connell và gã bạn da đen của hắn cùng cưỡi khí cầu trở Hamunaptra thì trời đã tối. Cả khu di tích nhìn vẫn sáng rực, hơn một nghìn công nhân tạo thành một ca, tổng cộng ba ca làm việc liên tục, thế mới có thể hoàn thành nhiệm vụ Trịnh Xá giao trong thời gian ngắn nhất, đương nhiên, kết quả của việc hoàn thành sớm chính là mỗi công nhân sẽ được nhận một khoản tiền thưởng khá lớn, chính vì vậy, tiến độ khai quật thành phố của người chết mới có thể nhanh chóng như đã thấy.
Sau khi mọi người xuống khỏi khí cầu, Evelyn đã cầm một tấm bản đồ hưng phấn chạy tới, hóa ra sau khi nghe các trưởng lão miêu tả đại khái vị trí địa lý, nàng đã tìm ra vị trí cụ thể của lăng mộ trên bản đồ, chỉ chờ mọi người lên khí cầu là nàng có thể căn cứ vào bản đồ để chỉ đường.
- Em đừng có mơ tới chuyện này nữa, đừng trách anh không nói với em, lần nay anh nói cẩn thận cho em biết, tóm lại...
Trong căn lều tiếng O’Connell không ngừng gầm gừ truyền ra, nhưng âm thành càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cả căn lều bắt đầu rung động.
Trịnh Xá và Carnahan cùng lắc lắc đầu, họ dám khẳng định, ngày mai O’Connell sẽ trương bộ mặt bất đắc dĩ ra, còn Evelyn gần như chắc chắn sẽ theo họ tới lăng mộ, thế mới nói, làm nam nhi thật chẳng dễ dàng gì.
Hai người ngồi uống rượu với nhau, Carnahan nhấp một ngụm Brandy, nói:
- Nói như vậy, tất cả bọn họ đều chết dưới tay một đội ngũ khác? Giống Ấn Châu đội lúc trước à?
Trịnh Xá cũng uống một ngụm, hắn khẽ đáp:
- Đúng vậy, bọn họ.... thật sự đã chết trong tay một đội ngũ khác, giống như Ấn Châu đội lúc trước. Bất quá, đội ngũ này mạnh hơn rất nhiều, mạnh hơn Ấn Châu đội, mạnh hơn đội ngũ bọn ta.... Tóm lại, trước hết ta phải hồi sinh mọi người, sau đó tương lai nhất định sẽ đối mặt với đội ngũ đó một lần nữa... nhất định phải đánh bại bọn chúng!
Carnahan lại uống một ngụm rượu nói:
- Như bọn ta vẫn là hạnh phúc a, có rượu thì say, có tiền thì lấy, có mỹ nữ thì ôm. A a, mặc dù có chút tầm thường nhưng kỳ thật cuộc sống như thế mới chính là cuộc sống hạnh phúc nhất.
Trịnh Xá yên lặng nhìn bầu trời đáp:
- Có lẽ vậy, nói không chừng đó mới chính là cuộc sống hạnh phúc nhất...
Ngày thứ hai, tất cả mọi người tụ họp cạnh khí cầu, bốn gã dẫn đường của tộc Medjai, ba người O’Connell, Ardeth Bay, công thêm gã da đen lái khí cầu, tổng cộng mười người. May là khí cầu này thuộc loại khí cầu tầm trung, miễn cưỡng cũng chở được mười người, gã da đen vẻ mặt không tình nguyện, điều khiển khí cầu bay đi, đưa mọi người tới chỗ lăng mộ bí mật.
- Nghe nói lăng mộ này cũng sử dụng phương pháp xây dựng giống Hamunaptra, bên trong có rất nhiều cơ quan và cạm bẫy, vì thế sau khi vào trong, mọi người ngàn vạn lần không được chạy loạn lên, tất cả phải nghe chỉ huy mới được hành động. Đặc biệt một vài chỗ không được phép di động, nếu không có thể sẽ xuất hiện sụp đổ quy mô lớn như ở Hamunaptra, tất cả đã rõ chưa?
Đến lúc khí cầu hạ xuống, trước mắt mọi người xuất hiện một động nhỏ chẳng hề bắt mắt, bên ngoài gần như không có một kiến trúc nào. So với di tích thành phố của người chết Hamunaptra sau mấy nghìn năm vẫn cực kỳ hùng vĩ, lăng mộ này có thể coi là rất bí mật, đến chính phần mười những người nhìn thấy sẽ không nghĩ cái động nhỏ này là lăng mộ gì hết, tối đa cũng chỉ cho rằng cồn cát di động tạo thành hang mà thôi.
Evelyn đứng trước cửa động, bộ dạng như hướng dẫn viên chỉ đạo mọi người, O’Connell nhéo mũi nàng, nói:
- Nói mấy chuyện vô bổ này làm gì, có ai ở đây không biết mấy quy tắc mạo hiểm này đâu hả? Ách, Evelyn, em ở ngoài trông khí cầu đi, những người còn lại cùng lăng mộ.
Carnahan vội vàng tỏ thái độ:
- Kỳ thật ta cũng không ngại ở ngoài trông khí cầu, mặc dù hơi vất vả nhưng nếu để phục vụ mọi người...
Hắn còn chưa dứt lời đã bị Trịnh Xá và Ardeth trực tiếp lôi vào trong lăng mộ.
Evelyn gãi gãi mũi, hơn nửa ngày sau nàng mới khẽ kêu một tiếng chạy theo vào bên trong, cuối cùng bốn gã thủ vệ dẫn đường nhìn nhau rồi cũng tiến vào.
Lăng mộ này không thể so sánh với Hamunaptra, một là độ lớn, ngoài sảnh lúc mới vào hơi rộng một chút ra, thông đạo, phòng ốc bên trong đều không lớn lắm. Hai là chỗ này có vẻ hơi ẩm ướt nên có rất nhiều côn trùng sinh trưởng, ít nhất mọi người cũng nhìn thấy nhện và bọ cạp.
- ....Vua bọ cạp, chúng ta cũng có thể gọi là Hoàng đế bọ cạp quỷ, nghe nói đó là một dũng sỹ châu phi. Hắn thống lĩnh một đội quân, ý đồ thôn tính thế giới, mà quốc gia đầu tiên cần chinh phục chính là Ai Cập cổ, vì thế hắn dẫn quân tấn công. Nhưng hắn bị chặn lại tại thành Thebes, trận chiến này kéo dài suốt một năm cuối cùng Vua bọ cạp thất bại, chỉ có thể mang tàn quân chạy trốn vào sa mạc Ahm Shere.
- Trong sa mạc, từng người, từng người tử vong, cuối cùng chỉ còn một mình Vua bọ cạp còn sống sót. Đến lúc bản thân cũng sắp phải chết, hắn cầu xin thần Anubis, chỉ cần tha cho hắn một mạng, giúp hắn chinh phục định nhân, hắn sẽ hiến dâng linh hồn mình, vì thế....
Evelyn vừa đi vừa kể truyền thuyết về Vua bọ cạp.
Đột nhiên, Trịnh Xá vụt ngắt lời nàng, nói:
- Chờ, chờ một chút!
“Tiến vào kịch bản phim kinh dị trước thời hạn, hệ số khó khăn tăng lên mức cao nhất, khi hoàn thành được gấp đôi điểm thưởng và chi tiết kịch tình. Trong vòng mười phút lấy được Vòng tay của thần Anubis, được 4000 điểm và hai chi tiết kịch tình cấp C, sau mười phút không hoàn thành, lăng mộ sụp đổ, trừ 5000 điểm...”
Thanh âm của Trịnh Xá lạnh lùng vang lên bên tai Trịnh Xá, đáy lòng hắn chợt lạnh ngắt.
Vì thế với việc Ardeth Bay tự nguyện lãnh đạo những người này, Trịnh Xá cũng thoải mái chấp nhận. Trong mười mấy ngày này, vợ chồng O’Connell còn chưa tới, nên hắn bắt đầu tự khổ luyện nội lực cùng năng lượng Vampire. Từ sau khi giao chiến với Phục chế thể, hắn cảm nhận được rõ ràng thực lực bản thân không đủ, không chỉ thuần túy thực lực không đủ mà cả tâm tính, ý chí, cộng thêm kỹ năng chiến đấu, tất cả đều hoàn toàn không thể so sánh với Phục chế thể được.
Chỉ có chấp niệm sống sót là chưa đủ, hắn phải có những ý niệm khác cao hơn, mạnh mẽ hơn, đó là ý chí quyết thắng, ý chí bảo vệ đồng đội, là chấp niệm không để mất đồng đội nữa!
Nội lực có thể rèn luyện cho mạnh hơn, năng lượng Vampire có thể sử dụng linh hoạt hơn, thậm chí ngay cả hồng viêm cũng không chỉ có một tác dụng là để đốt cháy địch nhân mà thôi. Trong thời gian nhất định càng phát ra nhiều năng lượng Vampire thì màu sắc của ngọn lửa cũng càng lúc càng đậm, với trình độ của Trịnh Xá hiện tại, hắn có thể biến màu của hồng viêm trở nên đỏ thẫm. Vậy mới nói lúc trước Phục chế thể vốn chỉ là hồng viêm bình thường cực kỳ đơn giản, nhưng hắn có thể gia tăng năng lượng Vampire lên rất nhiều lần trong nháy mắt nên hồng viêm mới trở thành ngọn lửa hắc ám, thực lực như thế đáng sợ đến thế nào!
Cho nên những kỹ năng và thuộc tính cường hóa đổi từ Chủ Thần đều chỉ là nguyên hình, có thể dựa vào bản thân thuộc tính đó mà tự thay đổi vận dụng, đây mới là điểm mấu chốt, nếu không chỉ dựa vào các kỹ năng và thuộc tính hoán đổi từ Chủ Thần thì căn bản là không thể có sự thay đổi lớn đến thế.
Trịnh Xá không có năng lượng Vampire cường đại như vậy, nên chỉ có thể sử dụng hồng viêm và nội lực cùng lúc, khi đó nội lực và năng lượng Vampire đều có tính ăn mòn giống nhau, hai luồng năng lượng hòa trộn dung hợp lẫn nhau, cuối cùng sinh ra một ít tia lửa kim sắc lẫn trong hồng viêm, tuy rằng không thể kiểm tra cụ thể, nhưng uy lực của ngọn lửa màu vàng này hẳn là hơn xa hồng viêm ban đầu.
Sau đó hẳn thử đem nội lực quán chú vào vũ khí, giống như trong những phim võ hiệp hắn xem trước kia, tuy rằng hắn không cường hóa các chiêu thức võ công gì gì đó, nhưng mà nhất lý thông tắc bách lý thông (một đường thông thì trăm lối đều thông), vận dụng nội lực vào hẳn là cũng không kém.
Nhưng hắn thử nhiều lần, ngoại trừ Heat Hawk có thể chịu đựng được, tất cả vũ khí còn lại đều bị nội lực ăn mòn chấn gãy. Hơn nữa mấu chốt là theo phương pháp này nội lực nhanh chóng thoát ra ngoài không khí, cho dù với nội lực cao cấp của hắn hiện tại, tốc độ tiêu hao cũng rất lớn, cho nên loại công pháp này không dùng vẫn hơn.
Đương nhiên, uy lực cũng cường đại vô cùng.......
Thấm thoắt đã hơn mười ngày trôi qua, một hôm Trịnh Xá ngồi trong lều tu luyện nội lực, chợt thấy Ardeth Bay từ bên ngoài tiến vào, trên tay có một con chim ưng nhỏ rất khéo léo linh hoạt, hắn cười cười nói:
- Bọn O’Connell gần tới rồi, hiện tại họ đang ở thành Cairo chuẩn bị cùng đoàn tiếp viện đến đây, chừng vài ngày là có thể tới chỗ chúng ta.
Trịnh Xá sửng sốt một chút, rồi vui mừng nói:
- Thật không? Quá tuyệt vời! Ta phải tới đón bọn họ.... Đúng rồi, quá trình khai quật Hamunaptra tới đâu rồi?
Ardeth Bay nghe Trịnh Xá nói muốn đi đón bọn O’Conneil, cũng không có ý ngăn cản, chỉ đáp:
- Hamunaptra mới đào tới giữa tầng thứ nhất do phía ngoài phải chuyển đi khá nhiều khối đá lớn. Tiếp theo việc khai quật sẽ nhẹ nhàng hơn, trước mắt tìm được rất nhiều đồ dùng bằng vàng......
Trịnh Xá xua tay ngắt lời hắn, cười nói:
- Không cần nói, tất cả vàng bạc trong Hamunaptra đều là của các ngươi, dùng chúng để cải thiện điều kiện sống của bộ lạc đi, tốt nhất là cho bọn nhỏ đi học, không thể để miệng ăn núi lở, để bọn nhỏ có văn hóa, sau này mới có thể làm cho bộ tộc trở nên càng ngày càng cường đại, càng hoàn mỹ...... Ta đi đón bọn họ đây.
Nói xong, Trịnh Xá lấy Goblin Glider từ trong túi không gian ra.
Ardeth cùng đám người chung quanh ngây ngốc nhìn Trịnh Xá dùng ván trượt lăng không bay đi, tốc độ thật sự là hơn hẳn tốc độ của phi cơ họ từng gặp (tốc độ máy bay từ Thế Chiến I đến Thế Chiến II), không lâu sau đã biến mất tại chân trời, mọi người đều xôn xao.
- Nhìn đi đi, khoa học kỹ thuật của nước ngoài cao thật, một tấm thép cũng có thể bay cao, bay nhanh như vậy......
- Nói bậy, đó là ván trượt, ta từng thấy có người chơi rồi, nghe nói trẻ con nước ngoài đứa nào cũng có một cái......
......
Ardeth Bay nghe mấy người chung quanh không ngừng bàn tán, bỗng nhiên cười phá lên rồi xoay người đi tới Hamunaptra......
Trịnh Xá dùng glider bay đi, cảm giác này giống như là chính mình đang bay giữa không trung, thật sự là làm cho người ta vui vẻ sảng khoái, nhất thời mấy chuyện ấm ức về nội lực của hắn cũng tiêu tán rất nhiều. Bay vù vù giữa cát vàng trời xanh, hắn thống khoái hét to lên, mà tốc độ phu hành thật sự nhanh đến kinh người, chỉ bay hơn một giờ, thành phố Cairo đã từ từ xuất hiện trước mắt.
Trịnh Xá vừa đáp xuống cổng chính nhà bảo tàng ở Cai-rô đã nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền ra, có vẻ Carnahan đang tranh luận không ngừng với ai đó về một vật.
- Đừng nói giỡn, đây là cổ vật trân quý ta phải dùng dùng một ngàn bảng Anh mới mua được, trộm là trộm thế nào? Được rồi, được rồi, chúng ta không phải bằng hữu sao? Cổ vật này bán cho nhà bảo tàng này là tốt nhất, ta chỉ lấy một ngàn năm trăm bàng...... Không thì một ngàn bảng cũng được, ông không thể để ta lỗ vốn mà!
Carnahan ở trong phòng khách của nhà bảo tàng lớn tiếng trả giá, dĩ nhiên là trao đổi với viện trưởng viện bảo tàng.
Trịnh Xá vừa đi vào phòng khách là thấy ngay Carnahan đang cầm một cây hoàng kim đoản trượng không biết có từ đâu múa may, hắn nhanh tay lẹ mắt, xông lên cướp ngay cây hoàng kim đoản trượng đó, tiếp đó một mặt quan sát thật kỹ, một mặt cố nhớ lại tình tiết trong phim như thế nào, đưa tay vặn thử.
Roạt một tiếng, đoản trượng chợt duỗi dài ra, từ đoản trượng biến thành một thanh hoàng kim trường mâu, đồng thời trong đầu Trịnh Xá vang lên thanh âm trang nghiêm của Chủ Thần.
“Lấy được vật phẩm trong kịch bản..... Ngọn giáo của thần Orisis, có thể căn cứ theo mức năng lượng từ thân thể truyền vào để quyết định uy lực ném, có thể sử dụng nội lực, năng lượng Vampire, ma lực, niệm động lực, tu chân lực, tiên linh lực...... Có thể sử dụng ngay.”
Trịnh Xá nghe âm thanh này có chút sững sờ, sau đó liền bị Carnahan níu tay nói:
- Tốt, cuối cùng cũng gặp ngươi, lần trước ngươi còn thiếu ta ba khối vàng nhé? Bây giờ trả được chưa? Đúng rồi, có thêm món này nữa, thì tính gộp lại thành 5 khối vàng mới đủ......
Trịnh Xá vặn ngọn giáo trở lại thành đoản trượng rồi cười ha hả, trút trong túi không gian ra vô số khối vàng, đến khi viện trưởng phải kêu ầm lên mới thôi, hắn vừa ôm Carnahan vừa nói:
- Mẹ nó, ta rất thích ngươi, người anh em! Ha ha ha ha......
Chính Carnahan cũng ngây ngốc, hắn nhìn vàng khối đầy đất mà sững sờ, sau đó lại cầm một khối gõ thật mạnh vào đầu mình, nam nhân này liền bị khối vàng đánh hôn mê bất tỉnh, bất quá vẻ mặt của hắn thì thật sự là hạnh phúc...... Có lẽ trong lòng hắn bị vàng đập chết cũng là một loại hạnh phúc.
- Ôi Chúa ơi.
O’Conneil nhìn đống vàng dưới đất, sợ hãi than:
- Gần đây ngươi cướp Ngân hàng Hoàng Gia Anh sao? Tiêu hoang như vậy, hơn nữa cái túi miệng nhỏ này là cái gì, bên trong nó làm thế nào có thể chứa được nhiều vàng như vậy?
Trịnh Xá cười ha hả, hắn bỏ Ngọn giáo của thần Orisis vào nạp giới, rồi mới ngồi ở sô pha nhìn O’Connell và Evelyn nói:
- Muốn cùng ta cùng đi mạo hiểm không? Muốn đi tìm kho báu của Vua bọ cạp không? Hai bạn, cùng ta cùng đi thôi!
Evelyn lập tức hưng phấn kêu lên:
- Hay lắm, ngươi thật sự biết kho báu của Vua bọ cạp ở chỗ nào sao? Ta vẫn nghĩ là người xưa nói sai, thì ra trong lịch sử Ai Cập thật sự có Vua bọ cạp tồn tại sao? Ôi Chúa ơi, tin này thật sự là làm cho người ta rất hưng phấn!
Nhưng sắc mặt O’Connell thì trầm xuống:
- Thật xin lỗi, Trịnh Xá, chúng ta không thể cùng ngươi mạo hiểm được, kỳ thật nhìn ngươi vung ra nhiều vàng như vậy, có thể biết ngươi chắc chắn là không thiếu tiền, vì sao còn phải mạo hiểm? Chúng ta sống một cuộc sống bình yên không được sao? Việc này cực kỳ nguy hiểm, Evelyn đang mang thai, ta không nghĩ bây giờ là lúc thích hợp để tổ chức, thật xin lỗi......
Evelyn bĩu môi la lên:
- Anh nói gì đấy, O’Connell, anh để em quyết định việc này được không, em mới mang thai chưa đầy hai tháng, bác sĩ cũng không yêu cầu tĩnh dưỡng gì hết. Em cảnh cáo anh, anh đang xâm phạm của quyền tự do của em đó!
O’Connell hung hăng quay đầu lại phía nàng nói:
- Bởi vì không có phụ nữ nào khi mang thai mà đua đòi làm mấy chuyện nguy hiểm như em cả! Có Chúa mới biết tại sao anh lại đồng ý cùng em đi hưởng tuần trăng mật tại Phi Châu, không chỉ để Carnahan trộm mất hoàng kim đoản trượng của người ta, cả em cũng không ngừng la hét đòi mạo hiểm đi vào hang cá sấu khổng lồ trong truyền thuyết, lúc ấy anh thật sự hận không thể tự sát cho xong!
Trịnh Xá cười khổ, thở dài nói:
- Xem ra cũng không còn cách nào khác, như vậy ta tự mình đi tìm kho báu cũng được... O’Connell, ta không thiếu vàng, chỉ là ta thiếu một vật mà so với vàng còn quan trọng hơn gấp ngàn lần, đồng đội của ta trong một lần làm nhiệm vụ đều đã hy sinh, ta muốn khai quật Cuốn sách của Amun-Ra chính là để hồi sinh bọn họ, đồng thời ta cũng phải đi tìm kho báu của Vua bọ cạp ......
O’Conneil cười ha hả:
- Tuy rằng cô ấy không thể đi, nhưng ta chắc chắn sẽ đi cùng ngươi. Ha ha, lần trước thiếu ngươi một đoạn ân tình, cuối cùng cũng có dịp trả rồi, không phải sao? Chiến hữu, ha ha......
Trịnh Xá ngẩn người rồi cũng cười lớn:
- Đúng vậy, chiến hữu, chúng ta cùng đi tìm kho báu của Vua bọ cạp......
Chỉ là hai người không hề để ý, hai mắt Evelyn đảo qua đảo lại không ngừng, khóe miệng nhếch lên, khẽ nở một nụ cười giảo hoạt.
- Mặc dù ngươi cho ta rất nhiều vàng, ta cũng đã đem gửi cẩn thận ở ngân hàng, nhưng mà…. Trịnh Xá, ngươi xác nhận tấm ván trượt này có thể mang chúng ta bay lên trời sao? Hơn nữa còn đi từ đây đến tận Hamunaptra? Đừng đùa nữa mà, chúng ta cứ theo đoàn tiếp tế từ từ đi thôi, ngươi cũng không tiếc chút thời gian này chứ?
Carnahan tròn mắt nhìn Goblin glider gắn theo một cái rổ lớn ở phía dưới, mặt đầy vẻ quỷ dị nói.
Trịnh Xá mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, tấm ván trượt này có tải trọng 800kg, trong bốn người chúng ta không có ai nặng đến 200kg chứ? Ha ha ha, cứ yên tâm, ta đã tính cả trọng lượng chiếc rổ này trong đó rồi, nếu các ngươi thật sự lo lắng thì để ta bay thấp một đoạn, chắc là không có vấn đề gì phải không?
Cuối cùng ba người O’Connel không nén nổi tò mò ngồi vào trong rổ, khi họ nhìn thấy tấm ván trượt trên đỉnh đầu thật sự đã kéo chiếc rổ bay lên hơn nữa tốc độ vừa nhanh vừa ổn định, ba người mới thả lỏng tâm tình, Carnahan không nhịn được hét lên:
- Trịnh Xá, thứ này thật quá tiện lợi, ngươi có bản vẽ thiết kế không? Ta có mấy người bạn trong ngành công nghiệp, có thê chế tạo và tiêu thụ thứ này với số lượng lớn, tốc độ nhanh và ổn định thế này ta nghĩ so với máy bay còn tốt hơn nhiều. Khi có lãi chúng ta chia đôi nhé? Ách, được rồi, được rồi, ngươi sáu ta bốn, hoặc là ngươi bảy ta ba được không? Ê, chuyện này là ta giúp ngươi từ đầu đến cuối đó, ngươi tám ta hai, thấp hơn là không thương lượng gì nữa....
Trịnh Xá nghe thanh âm từ dưới Goblin glider truyền đến, hắn chợt cảm thấy trong lòng thật yên ả, đây chính là cảm giác có đồng đội cùng sóng vai chiến đấu. Từ sau Resident Evil 2, phải đến khi gặp mấy người O’Connell, cảm giác này mới lại xuất hiện, dù sao bọn họ cũng coi như là chiến hữu từng cùng nhau chiến đấu, cảm giác yên bình này mới chính là thứ thật sự khó kiếm nhất.
Vì có thêm ba người và một rổ lớn nên tốc độ của glider lập tức giảm xuống một chút, đương nhiên, tương ứng với trọng lượng gia tăng, vạch năng lượng trên glider cũng giảm nhanh gấp đôi. Với tốc độ và trọng lượng như hiện tại, Goblin glider có thể bay tối đa là ba mươi tiếng nữa, trừ phi có thể tự bổ sung năng lượng trạng thái cố định, nếu không glider coi như mất tác dụng phi hành, phải chờ đến khi trở lại Chủ Thần không gian bổ sung năng lượng mới có thể sử dụng tiếp.
“Một khối năng lượng trạng thái cố định tốn 300 điểm, cũng là một loại năng lượng cực kỳ đắt đỏ. Nhưng sử dụng Gblin glider này thật sự là cực kỳ tiện lợi, trừ phi có thể hóa đổi pháp bảo ma pháp truyền thuyết cấp 2 B hoặc phi kiếm cấp A, nếu không Goblin glider này chính là loại tiện dụng nhất trong số phương tiện giao thông. Sau này được bao nhiêu điểm thưởng cũng phải cố thửa mấy khối năng lượng vậy.”
Trịnh Xá vừa bay vừa suy nghĩ, tùy ý để glider không ngừng tiến tới, sau khoảng hai giờ, thành phố của người chết Hamunaptra đã xuất hiện ở phía chân trời. Từ phía trên nhìn xuống, chỗ nào cũng là nhân công đang làm việc, mấy nghìn người không ngừng đi lại trên di tích, cảnh tượng làm người ta phải rung động. Không chỉ như thế, từ trên cao, có thể thấy tầng thứ nhất của Hamunaptra đã được khai quật xong, không chỉ có người của tộc Medjai mặc áo bào đen đang vui vẻ hô hào, lấy từng món đồ bằng vàng từ trong di tích ra, khi nhìn thấy cảnh tượng này Carnahan lập tức thở hào hển, nếu không phải là đang ở trên không trung, có lẽ hắn sẽ lập tức nhảy xuống, “trợ giúp” mấy người áo đen kia.
Khi mọi người hạ xuống, Ardeth Bay cũng mấy trưởng lão cũng tới nơi, Ardeth cười ha ha khẽ đấm Trịnh Xá một cái, nói:
- Hóa ra ngươi vẫn giấu bản lĩnh như vậy, đi lại một hồi vẫn chưa quá trưa mà đã đón được họ từ tận Cairo về đến đây, hơn nữa còn chở theo nhiều người thế này, còn chiếc nào như thế nữa không?
Trịnh Xá cười áy náy nói:
- Chỉ có một chiếc thôi, thứ này dù là ở thế giới của ta cũng phi thường trân quý, so với vàng còn đắt hơn nhiều. Bất quá, nếu sau này có cơ hội ta nhất định sẽ tặng các ngươi bản vẽ thiết kế.
Ardeth hơi thất vọng nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Chuyện này cứ để đấy đã, các trưởng lão đã thương lượng, chỉ cần ngươi lấy được Ngọn giáo của thần Osiris, tay không đánh bại mười dũng sỹ cường tráng nhất trong tộc ta, vậy chúng ta sẽ báo cho ngươi tin tức về Vòng tay của thần Anubis.... Đương nhiên, mười người kia đều cầm vũ khí ngắn.
Trịnh Xá âm thầm cảm thán cùng có chút đắc ý, Ardeth ghé vào tai hắn khẽ nói:
- .... Chiều nay vừa đào được một bức tượng thần Ra bằng vàng, ít nhất cũng phải nặng hơn 15 tấn, mấy ông già này sướng đến phát điên lên được, vì thế tự nhiên là nhanh chóng đáp ứng.
Trịnh Xá cười ha ha, hắn lấy cây hoàng kim đoản trượng trong Nạp giới ra, vừa cười vừa nói:
- Ha ha ha, vận khí của ta đúng là quá tốt, còn nhớ tin tức thủ hạ ngươi từng báo cáo không? Ngọn giáo của thần Osiris bị đánh cắp, người trộm chính là Carnahan, ha ha ha....
Ardeth ngẩn người rồi cười mắng:
- Đúng vậy à, nếu là Carnahan thì trộm thứ này thật quá dễ dàng. Ha ha ha, vận khí của ngươi đúng là tốt.
Carnahan đứng cạnh vội vàng nói:
- Xin các ngươi đấy được không, đây là mượn, là mượn mà! Các ngươi đang hủy hoại danh dự của ta đấy!
Mọi người cũng mặc kệ hắn, chỉ có O’Connell bỗng nói:
- Một người tay không đánh bại mười người cầm vũ khĩ, đây là quy định tỷ thí gì vậy? Rõ ràng là ép buộc trắng trợn, ngươi không thể tận dụng quyền lực tộc trưởng sao?
Ardeth nhún vai bất đắc dĩ:
- Không có cách nào, trong bộ tộc, ngoài tế tự ra thì các trưởng lão là cao nhất, đến cả tộc trưởng như ta, bọn họ cũng có thể tùy ý bãi miễn. Thật sự bọn họ vẫn coi kho báu của Vua bọ cạp là đồ của mình, dù thứ này quá đáng sợ, tự mình không thể chiếm được nhưng tự nhiên là cũng không muốn người khác có được. Chuyện này vốn để làm khó dễ ngươi, dù có lấy được Ngọn giáo của thần Osiris, phỏng chừng bọn họ cũng không nguyện ý để ngươi lấy được kho báu của Vua bọ cạp đâu.
Trịnh Xá ngẫm nghĩ một chút, rồi đột nhiên quay đầu nhìn mấy trưởng lão mặc áo đen cười ngặt nghẽo, cười đến mức họ không thể hiểu nói. Bấy giờ hắn mới xoay Ngọn giáo của thần Osiris, nhắm về phía sa mạc trống trải, mọi người yên lặng nhìn hắn ném thanh trường mâu bằng vàng này đi.
“Nội lực và năng lượng Vampire đều có thể sử dụng phải không? Vậy nếu hòa trộn hai năng lượng này quán chú vào mũi giáo cùng một lúc....”
Trịnh Xá vận nội lực và năng lượng Vampire trong cơ thể, một hướng lên, một hướng xuống, hòa nhập trên cánh tay hắn, sau đó thuận theo cánh tay tiến vào trong Ngọn giáo của thần Osiris. Ngọn giáo phảng phất như vực sâu không đáy, không ngừng hấp thu nội lực và năng lượng Vampire, đến khi toàn thân ngọn giáo phát ra một luông quang mang kim sắc, Trịnh Xá mới hét lớn, phi thẳng nó ra xa.
Cây giáo giống như biến thành một mũi tên vàng bằng ánh sáng, phá không bay ra chừng 1500 mét, tiếp đó đâm thẳng xuống đất. Một đạo quang mang kim sắc lóe lên, mặc dù không một tiếng nổ nào nhưng chỗ ném trúng đã xuất hiện một cái hố lớn chường bảy tám mét, saau đến hai ba mét. Ngọ giáo của thần Osiris cắm ở giữa tâm hố, hình dạng chỉ như một mũi giáo bằng vàng bình thường.
Uy lực to lớn này đến cả Trịnh Xá cũng phải sững sờ, trước đó hắn cũng đã thử đưa hai luồng năng lượng vào trong Heat Hawk, nhưng tối đa cũng chỉ làm tăng độ cứng và thêm tính ăn mòn, còn lâu mới đạt tới trình độ như hiện tại. Ngọn giáo của thần Osiris quả thật là thần diệu, chẳng trách Chủ Thần coi đây là vật phẩm kịch bản, không biết có nhiều vật phẩm như vậy không? Ví dụ như Cuốn sách của thần Anubis, như Cuốn sách thần Ra hay là như ngọn giáo này?
Mấy lão nhân kia ngây ngẩn cả người, bọ họ lập tức gọi mấy người áo đen chạy tới chỗ Ngọn giáo của thần Osiris, nhưng tốc độ của Trịnh Xá nhanh hơn rất nhiều, vận hành khinh công dễ dàng lướt qua thu hồi mũi giáo lại, mấy người áo đen chỉ biết trơ mắt nhìn hắn.
Mấy lão nhân có vẻ rất nóng nảy, vội vã đến cạnh Ardeth nói gì đó, còn Ardeth nhìn chằm chằm vào họ, mặt đầy hàn ý, tựa hồ cực kỳ tức giận.
Trịnh Xá nghĩ thoáng qua là biết bọn họ đang thảo luận những gì, nói đi nói lại cũng chỉ có thể trách uy lực Ngọn giáo của thần Osiris thật quá lớn, mấy ông già kia tự nhiên là không muốn bỏ qua bảo bối như vậy. Bất quá, theo kịch bản phim, ngọn giáo này cũng không có uy lực lớn như thế, khi O’Connell ném đi cũng chẳng có thay đổi gì, có thể thấy nó giống Cuốn sách của thần Anubis và Cuốn sách của thần Ra, phải do thành viên tiểu đội luân hồi lấy được mới có thể phát huy được uy lực, cho nên hắn lập tức cười nói:
- Không việc gì, các ngươi muốn thử phải không? Ngoài ta ra, không ai có thể phát huy được sức mạnh của nó, nếu không tin các ngươi cứ thử đi.
Nói đoạn, hắn thản nhiên đưa mũi giáo ra.
Ardeth đang định nói gì đó, nhưng đã thấy một lão nhân trực tiếp cầm lấy Ngọn giáo của thần Osiris, sau đó giao cho một hán tử tráng kiện đứng bên cạnh. Hán tử này cũng không chần chừ, theo mệnh lệnh, cầm cây giáo nghiêm túc hướng về một cồn cát phía xa, hắn hít sâu mấy hơi rồi chạy tới mấy mét vung tay ném đi.
Đáng tiếc, Ngọn giáo của thần Osiris chẳng phát ra chút quang mang nào, nó cứ như một ngọn giáo bằng vàng bình thường, bay được mấy chục mét rồi nghiêng xuống cắm vào cát, còn cồn cát thì vẫn nguyên vẹn như cũ, không hề có dấu hiệu tan vỡ....
Mấy ông già lập tức ngây ngốc, không chỉ bọn họ, cả đám Ardeth và O’Connell cũng sững sờ, đến sau khi mười mấy người áo đen không ngừng luân phiên ném đi, Ngọn giáo của thần Osiris vẫn không chút biến hóa, đám lão nhân mới biết phe mình quả thật không cách nào sử dụng nổi thanh trường mâu này. Trao đổi nhanh một chút, bọn họ nhất trí trả lại Ngọn giáo của thần Osiris cho Trịnh Xá, hơn nữa còn phái ra một đội thám hiểm lăng mộ vài người cùng đám Trịnh Xá đi tìm Vòng tay của thần Anubis.
- Vậy là có ý gì? Sao tự nhiên nói chuyện dễ nghe vậy? Lúc trước không phải bọn họ chỉ chăm chăm muốn nuốt Ngọn giáo của thần Osiris sao?
Carnahan chợt tò mò hỏi.
Ardeth cười khổ nói:
- Vì trong tộc ta có một truyền thuyết, có một dũng sỹ cầm ngọn giáo này giết chết Vua bọ cạp, giải trừ tai họa hắn lưu lại vĩnh viễn. Hiện tại họ đều tin tưởng ngươi chính là dũng sỹ đó, dù sao việc ngươi cầm Ngọn giáo của thần Osiris ném đi chính là sự thật không thể chối cãi... Vì thế so với việc lưu lại mầm họa này, không bằng lấy một cái bảo tàng vô dụng ra trao đổi với ngươi, đám lão gia hỏa này tính toán cũng ghê lắm.
Trịnh Xá lại cười khổ nói:
- Không sao cả, dù sao cũng là ta đề nghị đi tìm kho báu của Vua bọ cạp nên họ nghĩ như thế cũng là hợp tình hợp lý. Kỳ thật lần này khai quật Hamunaptra cũng nhờ các ngươi xuất lực, nếu không có người của các ngươi quản lý, ta sẽ bận bù đầu lên mất, ha ha ha, thật sự chính ta phải cảm tạ các ngươi mới đúng.
Vẻ mặt Ardeth vẫn khổ sở như trước, nói:
- Lần này đúng là làm mất thể diện của nam nhi sa mạc.... Được rồi, Trịnh Xá, cho ta tham dự vào đội mạo hiểm của ngươi được không? Đợi mãi ở đên đến xương cốt cũng mốc meo cả rồi, không bằng theo ngươi đi lại, ha ha ha, có hoan nghênh ta gia nhập không đây?
Mặc dù thực lực bản thân vượt xa những người ở đây nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là lực chiến đấu mà thôi, trong thế giới phim kinh dị nếu chỉ có chiến lực mạnh mẽ thì vô pháp sinh tồn, ví dụ như hắn cần trí lực của Tiêu Hoành Luật hoặc Sở Hiên, hắn cần tinh thần lực tảo miêu của Chiêm Lam, hắn cần khả năng công kích tầm xa của Zero hoặc Trương Hằng, hay khi bị thương hoặc trúng độc, y thuật của Trình Khiếu sẽ là hỗ trợ tốt nhất. Vì thế khi hắn quay lại thế giới này, việc đầu tiên là tìm mấy người O’Connell tới cũng như nhờ bộ tộc Medjai của Ardeth bay giúp đỡ, bởi vì hắn biết, lực lượng của một người thủy chung vẫn rất hạn chế, hắn cần đồng đội có thể cùng sóng vai chiến đấu!
- Đương nhiên rồi, rất hoan nghênh ngươi, chiến hữu.
Trịnh Xá cười giơ tay ra, Ardeth cũng cười lớn nắm chặt tay hắn.
Sau khi thương lượng một chút, O’Connell đề nghị Trịnh Xá sử dụng Goblin glider quay lại Cairo một chuyến, do hắn chuẩn bị tìm một bằng hữu ở đó, nghe nói người đó có một chiếc khí cầu, có thể chở mọi người tới lăng mộ bí mật kia, còn mọi người ở lại đây chờ bọn họ quay lại.
Khi đứng lên glider, Trịnh Xá chợt thấy vẻ hâm mộ của O’Connell, hắn liền cười nói:
- Ngươi cũng thử chơi một lần xem, cảm giác giống như tự mình có thể bay lượn, chỉ cần cẩn thận bảo trì thăng bằng, hơn nữa ta cũng kiến nghị ngươi nên bay thử thấp thấp một chút.
O’Connel cũng không từ chối, ra vẻ người phương Tây không thích làm bộ làm tịch, hắn cười hớn hở bước lên Goblin glider, đáng tiếc bay mấy lần đều bị ép rơi xuống, không lên được nổi mấy mét, bấy giờ mới cười khổ nói:
- Khó quá đi mất, ngươi đúng là quái vật, thăng bằng vi diệu như vậy cũng có thể nắm giữ được sao?
Trịnh Xá cũng không để ý, vốn trong phim, chiếc glider này là đồ của Goblin cường hóa ngang với nửa siêu nhân rồi, lực lượng và phản ứng thần kinh nhạy bén đến kinh người mới có thể điều khiển được, hắn chỉ ừ ào mấy tiếng, chờ O’Connell đứng vào trong rổ rồi điều khiển Goblin glider nhanh chóng bay đi.
Bỏ qua chuyện O’Connell làm thế nào tìm được bạn của hắn, tóm lại là khi Trịnh Xá, O’Connell và gã bạn da đen của hắn cùng cưỡi khí cầu trở Hamunaptra thì trời đã tối. Cả khu di tích nhìn vẫn sáng rực, hơn một nghìn công nhân tạo thành một ca, tổng cộng ba ca làm việc liên tục, thế mới có thể hoàn thành nhiệm vụ Trịnh Xá giao trong thời gian ngắn nhất, đương nhiên, kết quả của việc hoàn thành sớm chính là mỗi công nhân sẽ được nhận một khoản tiền thưởng khá lớn, chính vì vậy, tiến độ khai quật thành phố của người chết mới có thể nhanh chóng như đã thấy.
Sau khi mọi người xuống khỏi khí cầu, Evelyn đã cầm một tấm bản đồ hưng phấn chạy tới, hóa ra sau khi nghe các trưởng lão miêu tả đại khái vị trí địa lý, nàng đã tìm ra vị trí cụ thể của lăng mộ trên bản đồ, chỉ chờ mọi người lên khí cầu là nàng có thể căn cứ vào bản đồ để chỉ đường.
- Em đừng có mơ tới chuyện này nữa, đừng trách anh không nói với em, lần nay anh nói cẩn thận cho em biết, tóm lại...
Trong căn lều tiếng O’Connell không ngừng gầm gừ truyền ra, nhưng âm thành càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cả căn lều bắt đầu rung động.
Trịnh Xá và Carnahan cùng lắc lắc đầu, họ dám khẳng định, ngày mai O’Connell sẽ trương bộ mặt bất đắc dĩ ra, còn Evelyn gần như chắc chắn sẽ theo họ tới lăng mộ, thế mới nói, làm nam nhi thật chẳng dễ dàng gì.
Hai người ngồi uống rượu với nhau, Carnahan nhấp một ngụm Brandy, nói:
- Nói như vậy, tất cả bọn họ đều chết dưới tay một đội ngũ khác? Giống Ấn Châu đội lúc trước à?
Trịnh Xá cũng uống một ngụm, hắn khẽ đáp:
- Đúng vậy, bọn họ.... thật sự đã chết trong tay một đội ngũ khác, giống như Ấn Châu đội lúc trước. Bất quá, đội ngũ này mạnh hơn rất nhiều, mạnh hơn Ấn Châu đội, mạnh hơn đội ngũ bọn ta.... Tóm lại, trước hết ta phải hồi sinh mọi người, sau đó tương lai nhất định sẽ đối mặt với đội ngũ đó một lần nữa... nhất định phải đánh bại bọn chúng!
Carnahan lại uống một ngụm rượu nói:
- Như bọn ta vẫn là hạnh phúc a, có rượu thì say, có tiền thì lấy, có mỹ nữ thì ôm. A a, mặc dù có chút tầm thường nhưng kỳ thật cuộc sống như thế mới chính là cuộc sống hạnh phúc nhất.
Trịnh Xá yên lặng nhìn bầu trời đáp:
- Có lẽ vậy, nói không chừng đó mới chính là cuộc sống hạnh phúc nhất...
Ngày thứ hai, tất cả mọi người tụ họp cạnh khí cầu, bốn gã dẫn đường của tộc Medjai, ba người O’Connell, Ardeth Bay, công thêm gã da đen lái khí cầu, tổng cộng mười người. May là khí cầu này thuộc loại khí cầu tầm trung, miễn cưỡng cũng chở được mười người, gã da đen vẻ mặt không tình nguyện, điều khiển khí cầu bay đi, đưa mọi người tới chỗ lăng mộ bí mật.
- Nghe nói lăng mộ này cũng sử dụng phương pháp xây dựng giống Hamunaptra, bên trong có rất nhiều cơ quan và cạm bẫy, vì thế sau khi vào trong, mọi người ngàn vạn lần không được chạy loạn lên, tất cả phải nghe chỉ huy mới được hành động. Đặc biệt một vài chỗ không được phép di động, nếu không có thể sẽ xuất hiện sụp đổ quy mô lớn như ở Hamunaptra, tất cả đã rõ chưa?
Đến lúc khí cầu hạ xuống, trước mắt mọi người xuất hiện một động nhỏ chẳng hề bắt mắt, bên ngoài gần như không có một kiến trúc nào. So với di tích thành phố của người chết Hamunaptra sau mấy nghìn năm vẫn cực kỳ hùng vĩ, lăng mộ này có thể coi là rất bí mật, đến chính phần mười những người nhìn thấy sẽ không nghĩ cái động nhỏ này là lăng mộ gì hết, tối đa cũng chỉ cho rằng cồn cát di động tạo thành hang mà thôi.
Evelyn đứng trước cửa động, bộ dạng như hướng dẫn viên chỉ đạo mọi người, O’Connell nhéo mũi nàng, nói:
- Nói mấy chuyện vô bổ này làm gì, có ai ở đây không biết mấy quy tắc mạo hiểm này đâu hả? Ách, Evelyn, em ở ngoài trông khí cầu đi, những người còn lại cùng lăng mộ.
Carnahan vội vàng tỏ thái độ:
- Kỳ thật ta cũng không ngại ở ngoài trông khí cầu, mặc dù hơi vất vả nhưng nếu để phục vụ mọi người...
Hắn còn chưa dứt lời đã bị Trịnh Xá và Ardeth trực tiếp lôi vào trong lăng mộ.
Evelyn gãi gãi mũi, hơn nửa ngày sau nàng mới khẽ kêu một tiếng chạy theo vào bên trong, cuối cùng bốn gã thủ vệ dẫn đường nhìn nhau rồi cũng tiến vào.
Lăng mộ này không thể so sánh với Hamunaptra, một là độ lớn, ngoài sảnh lúc mới vào hơi rộng một chút ra, thông đạo, phòng ốc bên trong đều không lớn lắm. Hai là chỗ này có vẻ hơi ẩm ướt nên có rất nhiều côn trùng sinh trưởng, ít nhất mọi người cũng nhìn thấy nhện và bọ cạp.
- ....Vua bọ cạp, chúng ta cũng có thể gọi là Hoàng đế bọ cạp quỷ, nghe nói đó là một dũng sỹ châu phi. Hắn thống lĩnh một đội quân, ý đồ thôn tính thế giới, mà quốc gia đầu tiên cần chinh phục chính là Ai Cập cổ, vì thế hắn dẫn quân tấn công. Nhưng hắn bị chặn lại tại thành Thebes, trận chiến này kéo dài suốt một năm cuối cùng Vua bọ cạp thất bại, chỉ có thể mang tàn quân chạy trốn vào sa mạc Ahm Shere.
- Trong sa mạc, từng người, từng người tử vong, cuối cùng chỉ còn một mình Vua bọ cạp còn sống sót. Đến lúc bản thân cũng sắp phải chết, hắn cầu xin thần Anubis, chỉ cần tha cho hắn một mạng, giúp hắn chinh phục định nhân, hắn sẽ hiến dâng linh hồn mình, vì thế....
Evelyn vừa đi vừa kể truyền thuyết về Vua bọ cạp.
Đột nhiên, Trịnh Xá vụt ngắt lời nàng, nói:
- Chờ, chờ một chút!
“Tiến vào kịch bản phim kinh dị trước thời hạn, hệ số khó khăn tăng lên mức cao nhất, khi hoàn thành được gấp đôi điểm thưởng và chi tiết kịch tình. Trong vòng mười phút lấy được Vòng tay của thần Anubis, được 4000 điểm và hai chi tiết kịch tình cấp C, sau mười phút không hoàn thành, lăng mộ sụp đổ, trừ 5000 điểm...”
Thanh âm của Trịnh Xá lạnh lùng vang lên bên tai Trịnh Xá, đáy lòng hắn chợt lạnh ngắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.