Quyển 19 - Chương 5: Đội ngũ hai bên (2)
Zzhty
03/04/2013
“Anh biết em rất khó xử, cũng biết em rất yêu anh…”
Hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến đôi lứa thề nguyền sống chết... Trịnh Xá không hề tự nhận mình là tình thánh hoặc là tình si gì gì đó, là một người bình thường ở cái thời đại văn minh suy sụp này, hắn từng nghĩ rằng bản thân đã chai sạn, đối với những thứ như tình yêu các loại đã gần như miễn dịch. Chuyện này rất bình thường trong xã hội hiện thực, hoặc có thể nói, có loại bình thường “bệnh tật” nà mới là một “người bình thường” đủ tư cách.
Tất cả cứ nhận vậy cho đến sau khi hắn tiến vào thế giới luân hồi mới từ từ thay đổi. Cho đến lúc hắn chết rồi lại hồi sinh, hoàn toàn phá vỡ được tâm ma, hắn cuối cùng mới minh bạch tại sao Chủ Thần lại lựa chọn những kẻ thất bại trong thế giới hiện thực để gia nhập thế giới luân hồi, bởi vì thứ cần nhất chính là thất bại.
Chuyện đó cũng tương tự như thân thế của Sở Hiên vậy, nếu như là một người cực kỳ hoàn mỹ, trong thế giới ai ai cũng phải giãy giụa cầu sinh, lúc nào cũng rất có thể sẽ thất bại tử vong như thế này, người đó không chắc sẽ có dũng khí để đứng dậy một lần nữa, một khi thất bại rất có khả năng sẽ hoàn toàn gục ngã. Ví dụ như trong Resident Evil 2, Trung Châu đội chỉ còn độc một mình Trịnh Xá sống sót, người bình thường căn bản sẽ không còn dũng khí để chiến đấu nữa, chỉ có người đã không ngừng trải qua thất bại, hoặc là đã từng rất nhiều lần thất bại mới có thể chịu đựng được cay đắng của thất bại, sau đó từng bước từng bước một lần nữa quật khởi.
Vì thế, người tiến vào thế giới phim kinh dị cơ bản đều là những người đã chai lỳ hoặc là gần như tuyệt vọng với thế giới hiện thực. Mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, không cần biết câu chuyện đó có đau đớn, bi thảm đến mức nào, nhưng nó sẽ biến thành động lực để họ phát triển, giống như Trịnh Xá, giống như Sở Hiên...
Lần đầu tiên Trịnh Xá tiến vào thế giới ý thức của Chiêm Lam, chiếc máy Sở Hiên chế ra lần này quả nhiên là tiên tiến hơn những lần trước nhiều, không chỉ có thể tồn tại giống như linh hồn trong thế giới này mà hắn càng có thể chủ động tiếp xúc với ký ức của chủ nhân thế giới ý thức này, cho dù là tình cảm ẩn chứa tận sâu trong trí nhớ cũng có thể cảm nhận được một cách hoàn hảo. Loại cảm giác này không biết phải hình dung như thế nào, thật sự là vô cùng quái dị.
Thế giới ý thức của Chiêm Lam cũng không phải là một thế giới đầy đủ và hợp lý, kém rất xa thế giới ý thức của Triệu Anh Không, từ đó có thể thấy, giống như Sở Hiên đã nói, trình độ mở cơ nhân tỏa quả nhiên có quan hệ với độ mạnh yếu của ý thức, cho dù là tinh thần lực khống chế giả cũng không ngoại lệ.
Đây là một thế giới kỳ lạ, phảng phất như Alice tới xứ sở thần tiên, trong thế giới này không có bất cứ quy tắc nào, một giây trước Trịnh Xá còn đang đứng trong thành phố hiện đại, nhìn Chiêm Lam dạo phố, giây tiếp theo hắn có thể đã bay tới một bộ phim kinh dị nào đó trong thế giới luân hồi, nhìn quái vật gầm thét. Trong một thế giới vô quy tắc như vậy hắn không ngừng tìm kiếm quy tắc, không ngừng trải qua những chuyện chuyện Chiêm Lam đã từng trải qua, nhìn nàng cười, nhìn nàng khóc...
Chiêm Lam chỉ là một cô gái bình thường, có một mối tình đầu ngây thơ, rồi mối tình đó cũng theo ngây thơ mà đi mất, nàng lại giống như những cô gái bình thường khác, đọc sách, trưởng thành, dần dần càng lúc càng xinh đẹp, cho đến một ngày nàng gặp người đó, một người tốt thật sự, rồi nàng lại yêu, không, là tình yêu thật sự.
Người ấy đúng là một người đàn ông rất tốt, có trách nhiệm, có lòng cảm thông, nhân ái, hơn nữa cũng rất dũng cảm. Ở cái thế giới phàm tục này, người như hắn thật sự là quá quá ít, bởi vì người như vậy hoặc là sẽ bị thế tục, tiền bạc biến đổi thành tầm thường, hoặc là bị xã hội ảnh hưởng mà từ từ sa ngã, hoặc là không thể dung nhập với thế giới, chết đi hoặc không ngừng bị kẻ khác lăng nhục, cho đến khi hoàn toàn chìm đắm, sa ngã mới thôi. Ngựa tốt bị người cưỡi, người tốt bị người khinh, câu nói này cũng không phải là không có đạo lý.
Đương nhiên, trong trí nhớ của Trịnh Xá hắn từng xem qua một bộ phim hài có nói, tham quan gian giảo, vì thế thanh quan lại càng phải gian giảo hơn tham quan, cũng như vậy, nếu như ngươi muốn làm người tốt, vậy thì người phải mạnh mẽ hơn người xấu. Cho dù là trí tuệ cũng được, tiền tài cũng được, mà cả đánh nhau ẩu đả bình thường cũng được, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được sự lương thiện của chính mình, mà người đó đúng là một người như vậy, thông minh, trí tuệ, cần cù. Tuy vì tuổi tác không lớn nên chưa phát đạt nhưng với biểu hiện của hắn trước mắt mà suy đoán, tương lai của người này thật không thể đo lường được.
Hai người gặp nhau, yêu nhau, rồi yêu nhau sâu nặng. Họ đều là người lương thiện, cũng đều đầy mơ mộng, tin tưởng với tình yêu, vì thế họ yêu nhau mãnh liệt, tương lai của họ sẽ ngập tràn hạnh phúc, nếu như không có chuyện đó, cuộc sống của họ sau này quả thật rất đáng chờ mong, mỹ lệ như cổ tích.
Nhưng, người ấy, mất rồi…
Trịnh Xá khẽ thở dài, yên lặng mở mắt ra, hắn đã từ không gian ý thức của Chiêm Lam tỉnh lại. Lần này máy móc do Sở Hiên chế tạo quả là cực kỳ hữu dụng, chiếc máy này đã sử dụng công nghệ khoa học tu chân, giúp Trịnh Xá có thể dễ dàng rời khỏi không gian ý thức, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là hắn phải đưa được ý thức của Chiêm Lam từ không gian cấp thấp lên đã.
- Tỉnh rồi à?
Trịnh Xá vừa mới ngồi dậy trên giương, một người đang đứng ăn táo ở cách đó không xa đã lên tiếng, người này chính là Sở Hiên.
- Rõ sờ sờ ra đấy còn gì, tất nhiên là tỉnh rồi, nếu không ngươi nghĩ ta đang mộng du à?
Trịnh Xá cáu kỉnh nói, vừa nói hắn đẩy chăn đáp trên người ra, cẩn thận đánh giá xung quanh.
Chỗ hắn ngủ vẫn là trong khoan thuyền, chỉ là nhìn qua có vẻ lớn hơn khoang thuyền cá lúc trước không ít, hơn nữa giường chiếu cũng xếp thành từng dãy hai tầng. Nơi đây chắc chắn không phải tàu đánh cá, nếu như hắn đoán không sai, giờ này hắn hẳn là đang ở trên chiến hạm.
- Ta ngủ bao lâu rồi?
Trịnh Xá day day thái dương, hỏi.
- Từ lúc chúng ta rời khỏi Trân Châu cảng, ngươi đã ngủ được một ngày một đêm.
Sở hiên đóng tập tài liệu trên tay lại, vừa ăn táo vừa nói.
- ..... Mặc dù hỏi vấn đề này có hơi kỳ lạ nhưng người không cảm thấy gần đây tần suất ăn táo của ngươi tăng lên hơi nhiều sao?
Trịnh Xá bực dọc hỏi.
- À, vì “con mắt” này tác động vào khiến mức độ tiêu hao của năng lượng của cơ thể tăng mạnh, cho dù không sử dụng thì độ tiêu hao cũng gấp năm lần một người chạy bộ chậm, di đí ta cần rất nhiều thức ăn để bù đắp thiếu hụt. Loại táo này là giống mới ta dùng kỹ thuật chuyển đổi gen trong Chủ Thần không gian nuôi cấy ra, bên trong có chứa đường fructose nhiệt lượng cao, nhiệt lượng của một quả táo còn cao hơn mức người bình thường ăn một bữa thịt cá lớn. Ngoài ra, “con mắt” cũng có tác dụng chứa năng lượng, vì thế bình thường ăn nhiều thêm một chút có lợi cho việc dự trữ năng lượng...
Sở Hiên điềm nhiên như không, giải thích.
- Doraemon, người quả nhiên là cũng “tiến hóa”.
Trịnh Xá tiếp tục day day hai huyệt thái dương, đối với tên Sở Hiên đã càng lúc càng tiếp cận Doraemon này hắn có chút đau đầu không thấu, hơn nửa ngày sau mới hỏi tiếp:
- Quá trình tập kích Trân Châu cảng... Có người bị thương vong không?
- Không...
Sở Hiên vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
- Này, ngươi đang chột xạ đấy à? Sao phải nhìn sang chỗ khác....
Hóa ra Trung Châu đội đúng là đã đột kích Trân Châu cảng, cho dù không có sức chiến đấu của Trịnh Xá hỗ trợ nhưng nếu đánh bất ngờ thì sức chiến đấu của mấy người còn lại trong đội cũng là đủ rồi. Khi tập kích, bọn họ có thể hủy diệt cả một quân đoàn hoặc một hạm đội trương vòng mười phút, đó còn là trong tình huống không sử dụng Ma động pháo. Ngoài cận chiến và chiến đấu cá nhân ra, kỹ năng Tạc đạn chi phối giả của Vương Hiệp là thích hợp nhất tại chiến trường như thế này, còn những người khác, tỷ như một lượt cung tên tán xạ của Trương Hằng có thể giết chết cả vạn người trong nháy mắt, súng ngắm Gauss của Zero đủ sức xuyên thủng cả chiến hạm, kể cả những người kia không ra tay thì chỉ với mấy người này cũng hoàn toàn đủ.
Sau một phen hăm dọa cùng phô trương thực lực, lại thêm Vương Hiệp dẫn nổ mấy quả tên lửa hạt nhân mini, bọn họ thuận lợi uy hiếp hơn một trăm lính hải quân, cộng thêm một con tàu khu trục cao tốc, cứ như vậy rời khỏi Trân Châu cảng, tiến về phía quần đảo Điếu Ngư Đài.
- Tình huống cơ bản là như vậy, mọi chuyện đều thuận lợi.
- Thuận lợi cái rắm! Ngươi không có việc gì lại lấy Ma động pháo bắn sang đảo Midway một phát làm quái gì?
Sau khi Trịnh Xá tỉnh lại, các thành viên trong đội vẫn theo lệ cũ, tập hợp thảo luận các bước tiếp theo. Đến khi Trịnh Xá nghe Sở Hiên kể lại đã hành động như thế nào hắn lập tức vọt miệng chửi lớn, bởi vì phía sau con tàu khu trục này có ít nhất là ba chiếc tàu sân bay hợp lại thành hạm đội truy cản, còn phía trước thì có hải quân của mấy nước Nhật Bản, Hàn Quốc, vân vân đang chặn đường. Có thể nói, tàu khu trục này đã trở thành công địch của phần lớn các quốc gia trên thế giới.
……
Sở Hiên còn chưa lên tiếng, Tiêu Hoành Luật dứng bên cạnh đã chen vào:
- Yên tâm, yên tâm, lần này Sở Hiên làm không sai, đây mới chỉ là mở đầu của bố cục thôi. Nếu như chúng ta có khả năng sẽ không thể đuổi kịp Đông Hải đội, vậy thì bắt Đông Hải đội phải giảm tốc độ xuống chờ chúng ta, thế mới phải mượn sức của hạm đội những quốc gia đó. Ngoài ra, trên tàu khu trục này Sở Hiên đã lắp đặt máy quấy nhiễu, những hạm đội đó trừ phi là mặt đối mặt nếu không căn bản không thể phát hiện ra chúng ta. Chúng ta thì cứ liên tục giám sát thông tin mà bọn họ thu thập được, chờ đến khi phát hiện hành tung của Đông Hải đội, chúng ta sẽ triển khai đoàn đội tác chiến!
Kỳ thật Trịnh Xá cũng biết Sở Hiên làm như vậy thật sự là không thể chê vào đâu được, hơn nữa với tính cách của hắn chắc chắn sẽ phải làm như vậy. Đầu tiên là dùng sức mạnh cường hãn uy hiếp hải quân Mỹ tại Trân Châu cảng, luôn tiện thể hiện ra một chút lực lượng hoặc vũ khí vượt xa tưởng tượng của người bình thường. Tiếp theo đó sử dụng Ma động pháo, không chỉ có thể uy hiếp binh lính hải quân Mỹ sử dụng con tàu khu trục này rời đi cùng bọn hắn mà còn có thể kích thích lòng tham của các quốc gia, khiến họ tận tâm đẩy hải quân ra chặn đường, như vậy cũng có thể ngăn chặn Đông Hải đội.
- Những mà vẫn khá mạo hiểm, hải quân tạm thời chưa bàn, nếu máy bay, tên lửa đến thì chúng ta phải ứng phó thế nào?
Mấy chi tiết đó Trịnh Xá nghĩ qua một lúc là đủ hiểu hết, dù sao đây cũng là chuyện bọn hắn làm đã quen tay rồi, dùng trí bố cục, lấy lực phá xảo. Chỉ là cho dù như thế thì hành động lần này vẫn quá nguy hiểm, một khi bị mấy quốc gia lớn phát hiện ra hành tung, thứ chờ đợi bọn hắn sẽ là hàng loạt tên lửa, máy bay. Giữa biển khơi vô cùng vô tận thế này, kể cả Trịnh Xá cũng không thể ngăn cản công kích dày đặc với uy lực lớn như vậy, do đó Trung Châu đội rất có thể sẽ chết người, hơn nữa còn tử thương nặng nề, chính vì thế Trịnh Xá mới nói hai người Sở Hiên có chút mạo hiểm.
- Máy bay và tên lửa?
Ngoài Trịnh Xá và Sở Hiên ra, những người còn lại đều lộ ra vẻ mặt quỷ dị, như cười mà không phải cười, nếu thật sự muốn hình dung một cách chính xác thì hẳn là có thể dùng hai chữ “cười khổ”.
Trịnh Xá còn đang ngơ ngác liền bị họ kéo ra khỏi khoang, thế giới bên ngoài là một mảng hôn ám, tuy không phải buổi tối hoặc hoàng hôn nhưng xung quanh vẫn tối đen, nhìn không quá được mười mét. Trên trời mưa to vẫn ập xuống như trút, những ngọn sóng khổng lồ cơ hồ có thể lật úp cả con tàu khu trục, lại thêm từng tia sét lớn liên tục đánh xuống, trong khung cảnh bão tố như thế này, bất cứ kẻ nào dám bay lên trời cũng đều chết chắc. Ngoài ra, tên lửa dò tìm cũng không thể xuyên qua tầng mây sét trong thời tiết hiện tại, chỉ cần cần bão hoàn mỹ này tiếp tục duy trì thì vĩnh viễn chỉ có tàu chiến chạy trên biển mới có thể phát hiện và tấn công được tàu khu trục này.
- Được rồi, những chuyện đó tạm thời bỏ qua, bây giờ chúng thương lượng một chút cách đối phó với Đông Hải đội đi.
Trịnh Xá từ bên ngoài quay vào trong phòng họp, hắn thở phào một hơi, nói.
Đột nhiên Sở Hiên lại lên tiếng, ngắt lời hắn:
- Chuyện đối phó với Đông Hải đội tạm thời chưa bàn… Không gian ý thức, kể về không gian ý thức của Chiêm Lam đi.
Hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến đôi lứa thề nguyền sống chết... Trịnh Xá không hề tự nhận mình là tình thánh hoặc là tình si gì gì đó, là một người bình thường ở cái thời đại văn minh suy sụp này, hắn từng nghĩ rằng bản thân đã chai sạn, đối với những thứ như tình yêu các loại đã gần như miễn dịch. Chuyện này rất bình thường trong xã hội hiện thực, hoặc có thể nói, có loại bình thường “bệnh tật” nà mới là một “người bình thường” đủ tư cách.
Tất cả cứ nhận vậy cho đến sau khi hắn tiến vào thế giới luân hồi mới từ từ thay đổi. Cho đến lúc hắn chết rồi lại hồi sinh, hoàn toàn phá vỡ được tâm ma, hắn cuối cùng mới minh bạch tại sao Chủ Thần lại lựa chọn những kẻ thất bại trong thế giới hiện thực để gia nhập thế giới luân hồi, bởi vì thứ cần nhất chính là thất bại.
Chuyện đó cũng tương tự như thân thế của Sở Hiên vậy, nếu như là một người cực kỳ hoàn mỹ, trong thế giới ai ai cũng phải giãy giụa cầu sinh, lúc nào cũng rất có thể sẽ thất bại tử vong như thế này, người đó không chắc sẽ có dũng khí để đứng dậy một lần nữa, một khi thất bại rất có khả năng sẽ hoàn toàn gục ngã. Ví dụ như trong Resident Evil 2, Trung Châu đội chỉ còn độc một mình Trịnh Xá sống sót, người bình thường căn bản sẽ không còn dũng khí để chiến đấu nữa, chỉ có người đã không ngừng trải qua thất bại, hoặc là đã từng rất nhiều lần thất bại mới có thể chịu đựng được cay đắng của thất bại, sau đó từng bước từng bước một lần nữa quật khởi.
Vì thế, người tiến vào thế giới phim kinh dị cơ bản đều là những người đã chai lỳ hoặc là gần như tuyệt vọng với thế giới hiện thực. Mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, không cần biết câu chuyện đó có đau đớn, bi thảm đến mức nào, nhưng nó sẽ biến thành động lực để họ phát triển, giống như Trịnh Xá, giống như Sở Hiên...
Lần đầu tiên Trịnh Xá tiến vào thế giới ý thức của Chiêm Lam, chiếc máy Sở Hiên chế ra lần này quả nhiên là tiên tiến hơn những lần trước nhiều, không chỉ có thể tồn tại giống như linh hồn trong thế giới này mà hắn càng có thể chủ động tiếp xúc với ký ức của chủ nhân thế giới ý thức này, cho dù là tình cảm ẩn chứa tận sâu trong trí nhớ cũng có thể cảm nhận được một cách hoàn hảo. Loại cảm giác này không biết phải hình dung như thế nào, thật sự là vô cùng quái dị.
Thế giới ý thức của Chiêm Lam cũng không phải là một thế giới đầy đủ và hợp lý, kém rất xa thế giới ý thức của Triệu Anh Không, từ đó có thể thấy, giống như Sở Hiên đã nói, trình độ mở cơ nhân tỏa quả nhiên có quan hệ với độ mạnh yếu của ý thức, cho dù là tinh thần lực khống chế giả cũng không ngoại lệ.
Đây là một thế giới kỳ lạ, phảng phất như Alice tới xứ sở thần tiên, trong thế giới này không có bất cứ quy tắc nào, một giây trước Trịnh Xá còn đang đứng trong thành phố hiện đại, nhìn Chiêm Lam dạo phố, giây tiếp theo hắn có thể đã bay tới một bộ phim kinh dị nào đó trong thế giới luân hồi, nhìn quái vật gầm thét. Trong một thế giới vô quy tắc như vậy hắn không ngừng tìm kiếm quy tắc, không ngừng trải qua những chuyện chuyện Chiêm Lam đã từng trải qua, nhìn nàng cười, nhìn nàng khóc...
Chiêm Lam chỉ là một cô gái bình thường, có một mối tình đầu ngây thơ, rồi mối tình đó cũng theo ngây thơ mà đi mất, nàng lại giống như những cô gái bình thường khác, đọc sách, trưởng thành, dần dần càng lúc càng xinh đẹp, cho đến một ngày nàng gặp người đó, một người tốt thật sự, rồi nàng lại yêu, không, là tình yêu thật sự.
Người ấy đúng là một người đàn ông rất tốt, có trách nhiệm, có lòng cảm thông, nhân ái, hơn nữa cũng rất dũng cảm. Ở cái thế giới phàm tục này, người như hắn thật sự là quá quá ít, bởi vì người như vậy hoặc là sẽ bị thế tục, tiền bạc biến đổi thành tầm thường, hoặc là bị xã hội ảnh hưởng mà từ từ sa ngã, hoặc là không thể dung nhập với thế giới, chết đi hoặc không ngừng bị kẻ khác lăng nhục, cho đến khi hoàn toàn chìm đắm, sa ngã mới thôi. Ngựa tốt bị người cưỡi, người tốt bị người khinh, câu nói này cũng không phải là không có đạo lý.
Đương nhiên, trong trí nhớ của Trịnh Xá hắn từng xem qua một bộ phim hài có nói, tham quan gian giảo, vì thế thanh quan lại càng phải gian giảo hơn tham quan, cũng như vậy, nếu như ngươi muốn làm người tốt, vậy thì người phải mạnh mẽ hơn người xấu. Cho dù là trí tuệ cũng được, tiền tài cũng được, mà cả đánh nhau ẩu đả bình thường cũng được, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được sự lương thiện của chính mình, mà người đó đúng là một người như vậy, thông minh, trí tuệ, cần cù. Tuy vì tuổi tác không lớn nên chưa phát đạt nhưng với biểu hiện của hắn trước mắt mà suy đoán, tương lai của người này thật không thể đo lường được.
Hai người gặp nhau, yêu nhau, rồi yêu nhau sâu nặng. Họ đều là người lương thiện, cũng đều đầy mơ mộng, tin tưởng với tình yêu, vì thế họ yêu nhau mãnh liệt, tương lai của họ sẽ ngập tràn hạnh phúc, nếu như không có chuyện đó, cuộc sống của họ sau này quả thật rất đáng chờ mong, mỹ lệ như cổ tích.
Nhưng, người ấy, mất rồi…
Trịnh Xá khẽ thở dài, yên lặng mở mắt ra, hắn đã từ không gian ý thức của Chiêm Lam tỉnh lại. Lần này máy móc do Sở Hiên chế tạo quả là cực kỳ hữu dụng, chiếc máy này đã sử dụng công nghệ khoa học tu chân, giúp Trịnh Xá có thể dễ dàng rời khỏi không gian ý thức, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là hắn phải đưa được ý thức của Chiêm Lam từ không gian cấp thấp lên đã.
- Tỉnh rồi à?
Trịnh Xá vừa mới ngồi dậy trên giương, một người đang đứng ăn táo ở cách đó không xa đã lên tiếng, người này chính là Sở Hiên.
- Rõ sờ sờ ra đấy còn gì, tất nhiên là tỉnh rồi, nếu không ngươi nghĩ ta đang mộng du à?
Trịnh Xá cáu kỉnh nói, vừa nói hắn đẩy chăn đáp trên người ra, cẩn thận đánh giá xung quanh.
Chỗ hắn ngủ vẫn là trong khoan thuyền, chỉ là nhìn qua có vẻ lớn hơn khoang thuyền cá lúc trước không ít, hơn nữa giường chiếu cũng xếp thành từng dãy hai tầng. Nơi đây chắc chắn không phải tàu đánh cá, nếu như hắn đoán không sai, giờ này hắn hẳn là đang ở trên chiến hạm.
- Ta ngủ bao lâu rồi?
Trịnh Xá day day thái dương, hỏi.
- Từ lúc chúng ta rời khỏi Trân Châu cảng, ngươi đã ngủ được một ngày một đêm.
Sở hiên đóng tập tài liệu trên tay lại, vừa ăn táo vừa nói.
- ..... Mặc dù hỏi vấn đề này có hơi kỳ lạ nhưng người không cảm thấy gần đây tần suất ăn táo của ngươi tăng lên hơi nhiều sao?
Trịnh Xá bực dọc hỏi.
- À, vì “con mắt” này tác động vào khiến mức độ tiêu hao của năng lượng của cơ thể tăng mạnh, cho dù không sử dụng thì độ tiêu hao cũng gấp năm lần một người chạy bộ chậm, di đí ta cần rất nhiều thức ăn để bù đắp thiếu hụt. Loại táo này là giống mới ta dùng kỹ thuật chuyển đổi gen trong Chủ Thần không gian nuôi cấy ra, bên trong có chứa đường fructose nhiệt lượng cao, nhiệt lượng của một quả táo còn cao hơn mức người bình thường ăn một bữa thịt cá lớn. Ngoài ra, “con mắt” cũng có tác dụng chứa năng lượng, vì thế bình thường ăn nhiều thêm một chút có lợi cho việc dự trữ năng lượng...
Sở Hiên điềm nhiên như không, giải thích.
- Doraemon, người quả nhiên là cũng “tiến hóa”.
Trịnh Xá tiếp tục day day hai huyệt thái dương, đối với tên Sở Hiên đã càng lúc càng tiếp cận Doraemon này hắn có chút đau đầu không thấu, hơn nửa ngày sau mới hỏi tiếp:
- Quá trình tập kích Trân Châu cảng... Có người bị thương vong không?
- Không...
Sở Hiên vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
- Này, ngươi đang chột xạ đấy à? Sao phải nhìn sang chỗ khác....
Hóa ra Trung Châu đội đúng là đã đột kích Trân Châu cảng, cho dù không có sức chiến đấu của Trịnh Xá hỗ trợ nhưng nếu đánh bất ngờ thì sức chiến đấu của mấy người còn lại trong đội cũng là đủ rồi. Khi tập kích, bọn họ có thể hủy diệt cả một quân đoàn hoặc một hạm đội trương vòng mười phút, đó còn là trong tình huống không sử dụng Ma động pháo. Ngoài cận chiến và chiến đấu cá nhân ra, kỹ năng Tạc đạn chi phối giả của Vương Hiệp là thích hợp nhất tại chiến trường như thế này, còn những người khác, tỷ như một lượt cung tên tán xạ của Trương Hằng có thể giết chết cả vạn người trong nháy mắt, súng ngắm Gauss của Zero đủ sức xuyên thủng cả chiến hạm, kể cả những người kia không ra tay thì chỉ với mấy người này cũng hoàn toàn đủ.
Sau một phen hăm dọa cùng phô trương thực lực, lại thêm Vương Hiệp dẫn nổ mấy quả tên lửa hạt nhân mini, bọn họ thuận lợi uy hiếp hơn một trăm lính hải quân, cộng thêm một con tàu khu trục cao tốc, cứ như vậy rời khỏi Trân Châu cảng, tiến về phía quần đảo Điếu Ngư Đài.
- Tình huống cơ bản là như vậy, mọi chuyện đều thuận lợi.
- Thuận lợi cái rắm! Ngươi không có việc gì lại lấy Ma động pháo bắn sang đảo Midway một phát làm quái gì?
Sau khi Trịnh Xá tỉnh lại, các thành viên trong đội vẫn theo lệ cũ, tập hợp thảo luận các bước tiếp theo. Đến khi Trịnh Xá nghe Sở Hiên kể lại đã hành động như thế nào hắn lập tức vọt miệng chửi lớn, bởi vì phía sau con tàu khu trục này có ít nhất là ba chiếc tàu sân bay hợp lại thành hạm đội truy cản, còn phía trước thì có hải quân của mấy nước Nhật Bản, Hàn Quốc, vân vân đang chặn đường. Có thể nói, tàu khu trục này đã trở thành công địch của phần lớn các quốc gia trên thế giới.
……
Sở Hiên còn chưa lên tiếng, Tiêu Hoành Luật dứng bên cạnh đã chen vào:
- Yên tâm, yên tâm, lần này Sở Hiên làm không sai, đây mới chỉ là mở đầu của bố cục thôi. Nếu như chúng ta có khả năng sẽ không thể đuổi kịp Đông Hải đội, vậy thì bắt Đông Hải đội phải giảm tốc độ xuống chờ chúng ta, thế mới phải mượn sức của hạm đội những quốc gia đó. Ngoài ra, trên tàu khu trục này Sở Hiên đã lắp đặt máy quấy nhiễu, những hạm đội đó trừ phi là mặt đối mặt nếu không căn bản không thể phát hiện ra chúng ta. Chúng ta thì cứ liên tục giám sát thông tin mà bọn họ thu thập được, chờ đến khi phát hiện hành tung của Đông Hải đội, chúng ta sẽ triển khai đoàn đội tác chiến!
Kỳ thật Trịnh Xá cũng biết Sở Hiên làm như vậy thật sự là không thể chê vào đâu được, hơn nữa với tính cách của hắn chắc chắn sẽ phải làm như vậy. Đầu tiên là dùng sức mạnh cường hãn uy hiếp hải quân Mỹ tại Trân Châu cảng, luôn tiện thể hiện ra một chút lực lượng hoặc vũ khí vượt xa tưởng tượng của người bình thường. Tiếp theo đó sử dụng Ma động pháo, không chỉ có thể uy hiếp binh lính hải quân Mỹ sử dụng con tàu khu trục này rời đi cùng bọn hắn mà còn có thể kích thích lòng tham của các quốc gia, khiến họ tận tâm đẩy hải quân ra chặn đường, như vậy cũng có thể ngăn chặn Đông Hải đội.
- Những mà vẫn khá mạo hiểm, hải quân tạm thời chưa bàn, nếu máy bay, tên lửa đến thì chúng ta phải ứng phó thế nào?
Mấy chi tiết đó Trịnh Xá nghĩ qua một lúc là đủ hiểu hết, dù sao đây cũng là chuyện bọn hắn làm đã quen tay rồi, dùng trí bố cục, lấy lực phá xảo. Chỉ là cho dù như thế thì hành động lần này vẫn quá nguy hiểm, một khi bị mấy quốc gia lớn phát hiện ra hành tung, thứ chờ đợi bọn hắn sẽ là hàng loạt tên lửa, máy bay. Giữa biển khơi vô cùng vô tận thế này, kể cả Trịnh Xá cũng không thể ngăn cản công kích dày đặc với uy lực lớn như vậy, do đó Trung Châu đội rất có thể sẽ chết người, hơn nữa còn tử thương nặng nề, chính vì thế Trịnh Xá mới nói hai người Sở Hiên có chút mạo hiểm.
- Máy bay và tên lửa?
Ngoài Trịnh Xá và Sở Hiên ra, những người còn lại đều lộ ra vẻ mặt quỷ dị, như cười mà không phải cười, nếu thật sự muốn hình dung một cách chính xác thì hẳn là có thể dùng hai chữ “cười khổ”.
Trịnh Xá còn đang ngơ ngác liền bị họ kéo ra khỏi khoang, thế giới bên ngoài là một mảng hôn ám, tuy không phải buổi tối hoặc hoàng hôn nhưng xung quanh vẫn tối đen, nhìn không quá được mười mét. Trên trời mưa to vẫn ập xuống như trút, những ngọn sóng khổng lồ cơ hồ có thể lật úp cả con tàu khu trục, lại thêm từng tia sét lớn liên tục đánh xuống, trong khung cảnh bão tố như thế này, bất cứ kẻ nào dám bay lên trời cũng đều chết chắc. Ngoài ra, tên lửa dò tìm cũng không thể xuyên qua tầng mây sét trong thời tiết hiện tại, chỉ cần cần bão hoàn mỹ này tiếp tục duy trì thì vĩnh viễn chỉ có tàu chiến chạy trên biển mới có thể phát hiện và tấn công được tàu khu trục này.
- Được rồi, những chuyện đó tạm thời bỏ qua, bây giờ chúng thương lượng một chút cách đối phó với Đông Hải đội đi.
Trịnh Xá từ bên ngoài quay vào trong phòng họp, hắn thở phào một hơi, nói.
Đột nhiên Sở Hiên lại lên tiếng, ngắt lời hắn:
- Chuyện đối phó với Đông Hải đội tạm thời chưa bàn… Không gian ý thức, kể về không gian ý thức của Chiêm Lam đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.