Vô Hạn Khủng Bố

Quyển 4 - Chương 9: Giao chiến trong viện bảo tàng.

Zzhty

04/04/2013

Đám người Trịnh Xá từ gác chuông giữa thành Cai-rô bắt đầu đi về phía viện bảo tàng. Đoạn đường này nói dài cũng không dài bảo ngắn cũng chẳng ngắn, vì đề phòng vạn nhất, ba nhóm đều cầm theo bộ đàm rồi mới tiến về phía viện bảo tàng.

Lúc này trong viện bảo tàng của thành Cai-rô, đám người O’Conneil lại vừa từ trong khách sạn đi ra. Tuy rằng có ước định ăn cắp xác ướp cùng đám người Trịnh Xá, có điều ba người vẫn là trước tiên cất hành lý trong khách sạn, tiếp theo tùy ý ăn điểm tâm bữa trưa, cho đến lúc này bọn họ mới từ trong khách sạn đi tới viện bảo tàng.

- Hai người có tin không? Mùi vị loại rượu đó giống như là máu tươi vậy, không, quả thực là toàn bộ đã biến thành máu tươi ...... Tôi còn chưa có uống qua loại rượu bran-đi màu hồng .......

Carnahall vừa đi vừa không ngừng than phiền.

Evelyn vội vàng nói:

- Sông Nile của Ai Cập toàn một mảnh huyết hồng, tất cả nước đều sẽ biến thành máu, đây cũng là một trong những lời nguyền của tên quái vật xác ướp sống lại kia. Hai người có trông thấy màn mưa sao băng vừa rồi không? Hắn hẳn là đã đi tới thành Cai-rô rồi!

O’Conneil thản nhiên nói:

- Cái khác tôi mặc kệ, sau khi đem xác ướp trộm ra ngoài chúng ta sẽ đi tìm thuyền rời khỏi Ai Cập. Tôi cũng không muốn liên quan gì với đám xác ướp rữa nát mấy nghìn năm đó........ Đem quái vật giao cho chuyên gia là được rồi, bọn Trịnh Xá mạnh hơn chúng ta nhiều.

Evelyn bỗng nhiên chống nạnh chắn trước mặt O’Conneil, cô nàng lớn tiếng nói:

- Ý của anh là nói, muốn chúng ta vứt bỏ trách nhiệm của chính mình sao? Chỉ vì bản thân mà chạy trốn một mình? Gã quái vật kia chính là do chúng ta thả ra! Cho dù có bọn Trịnh Xá hỗ trợ, chúng ta cũng tuyệt đối không thể đơn độc chạy trốn!

-Chờ một chút, cô trước tiên chờ một chút.

O’Conneil hung hăng trừng mắt nhìn mỹ nữ trước mắt này, hắn lớn tiếng nói:

- Là 'cô' thả quái vật kia ra, chứ không phải 'chúng ta'! Cô không nên bắt chúng ta đều phải gánh loại trách nhiệm này! Chúng ta cũng không có nghĩa vụ vì an nguy của toàn bộ thế giới mà đi đối kháng với quái vật đó! Hơn nữa quái vật kia căn bản chính là không thể giết chết được. Cô lẽ nào muốn chúng ta dùng thân thể xương thịt đi đối kháng với lũ xác ướp xương xẩu kia?

Evelyn vội vàng nói:

-Cho nên chúng ta mới cần đi tìm vũ khí đặc biệt, nếu ta nhớ không lầm thì còn có một quyển sách khác nữa, cuốn sách Amun-Ra chính là vũ khí tốt nhất để giết chết xác ướp ....... Hơn nữa bọn Trịnh Xá không phải đã có được cuốn sách Anubis sao? Dùng lực lượng đó cầm chân lũ xác ướp, còn chúng ta tiếp tục đi tìm cuốn sách Amun-Ra. Như vậy nhất định có thể giết chết 'nó' !

O’Conneil vò vò đầu tựa như rất đau đầu, hắn lớn tiếng nói:

- Chờ một chút, cái này đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Tôi vì sao phải làm như vậy? Tôi rất cảm ơn cô đã cứu tôi ra ngoài ngục giam, cho nên tôi chỉ đáp ứng với cô là đi tìm thành phố của người chết, sau đó mang cô an toàn trở về! Đây chính là ước định tôi đáp ứng với cô, tôi đã làm được rồi, lẽ nào tôi còn có nghĩa vụ giúp cô gánh chịu trách nhiệm của cá nhân cô sao? Lúc đó đến tột cùng là ai đã đọc lên văn tự trên cuốn sách Anubis chứ, là ai nào?

Evelyn sửng sốt, nàng thì thào nói:

- Là.... Là tôi..... Nhưng tôi đối với anh ...... vẻn vẹn chỉ là một cái ước định nho nhỏ thôi sao?

O’Conneil nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, vẫn hết sức chăm chú hướng về viện bảo tàng, vừa đi hắn vừa nói:

- Cho nên cô hoặc là tự mình ở lại cứu vớt thế giới, hoặc là theo tôi cùng nhau rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, thế nào? Cô tự mình lựa chọn đi.

Evelyn đi theo phía sau hắn, nữ nhân này nghiến răng nói:

-Tôi lựa chọn lưu lại!

O’Conneil sửng sốt nhìn nàng, hơn nửa ngày sau, nam nhân này mở miệng nói:

-Được, tùy cô!

-Đương nhiên là tùy tôi rồi, không cần anh quản!

-Tùy cô .....

-.......

Carnahall ở phía sau hai người không ngừng lắc đầu. Trong mắt hắn, hai người này giống như là trẻ con đang cãi nhau vậy. Rõ ràng song phương đều để ý đến nhau, nhưng lại làm ra vẻ bực bội khó chịu, thực sự là giống hai đứa trẻ con ấu trĩ.

Không bao lâu sau, ba người đã đi tới trước cửa chính viện bảo tàng. Làm cho ba người cảm thấy ngạc nhiên lại là trông thấy hai gã nước Mỹ đó đi tới với vẻ mặt tái nhợt. Biểu tình của bọn họ tựa hồ giống như là gặp quỷ, sợ đến ngay cả tóc tựa hồ đều dựng xù hết cả lên. Bọn họ vừa nhìn thấy ba người O’Conneil liền nhào qua, một gã trong đó vội vàng nói:

-Lạy chúa, chúng tôi đã trông thấy "nó", gã quái vật kinh khủng đó, các người nhất định không thể tin được. Không ngờ nó lôi mấy thi thể từ trong sa mạc lên, hơn nữa còn hấp bọn họ thành xác khô. Mấy cái xác khô đó bây giờ vẫn đang ở trong khách sạn. Quá kinh khủng rồi, lúc đó may mắn một con mèo đen đi ngang qua đã dọa hắn chạy đi, nếu không hai người chúng tôi khẳng định cũng đã biến thành xác khô rồi ........

Nói một hơi đến đầu đuôi lẫn lộn, cho đến khi hai người hơi bình tĩnh trở lại, kể lại một lần nữa, ba người O’Conneil cuối cùng mới biết bọn họ đã trông thấy cái gì.

Nguyên lai sau khi có được vàng, đám người Mỹ quay lại Cai-rô liền đi tìm thuyền bè. Tuy rằng bọn họ nguyện ý trả giá cao, thế nhưng các đội thuyền đều phải ngày mai mới có thể rời khỏi nơi này. Cho nên hai người đành phải bất đắc dĩ trở lại khách sạn. Chính là vừa vào trong phòng khách sạn, bọn họ liền trông thấy một xác ướp thối rữa đứng ở đầu giường, mà trên tay của xác ướp còn cầm hai cái thi thể vừa bị hấp khô. Hai gã người Mỹ tức thì liền bị hù dọa đờ người ra, chỉ biết là giơ súng lục lên bắn loạn một trận. Nhưng mà đạn bình thường căn bản vô pháp tạo thành thương tổn gì đối với xác ướp, cho nên xác ướp đó từng bước từng bước đã đi về phía bọn họ. Ngay khi hai người cũng sắp bị hấp thành thây khô thì một con mèo đen đi qua trên cây đàn Piano đã hù dọa xác ướp chạy mất dép. Hai gã người Mỹ rốt cục nhờ vậy mới bảo toàn tính mệnh. Mà khi nghe lời bọn họ kể, lúc này Evelyn mới nhớ lại những điều mà Carnahall khi đánh bài cùng bọn họ đã từng nhắc tới.

-Đúng rồi!

Evelyn vội vàng kinh ngạc vui mừng nói:

-Ở trong thần thoại Ai Cập, mèo chính là người canh giữ địa phủ, xác ướp cũng thuộc về thế giới vong linh tử vong, mèo chính là khắc tinh trí mạng của nó a! Các ngươi còn nhớ rõ bọn Trịnh Xá luôn mang theo mèo không? Nguyên lai là như vậy, bọn họ sớm đã dự liệu tới khả năng sẽ gặp phải quái vật xác ướp a, cho nên mới mang theo mèo để phòng thân. Chúng ta cũng có thể mang theo mèo bên người chứ nhỉ?

-Không sai, mèo là kẻ canh giữ địa phủ, trước khi hắn hoàn toàn sống lại, mèo tạm thời có thể khắc chế hắn. Thế nhưng xin nghe rõ nhé, chỉ là trước khi hắn hoàn toàn sống lại mà thôi. Tới lúc hắn hoàn toàn sống lại .......... Chúng ta sẽ không hề có biện pháp gì đối phó nổi hắn nữa!

Năm người đang từ cửa chính đi vào trong viện bảo tàng, vừa đi bọn họ còn vừa thảo luận chuyện về xác ướp. Đột nhiên, một thanh âm băng lãnh đột ngột xen vào giữa cuộc nói chuyện của bọn họ. Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn trông thấy một gã râu ria cả người trùm áo khoác đen đang bên cạnh viện trưởng viện bảo tàng ......Gã áo đen đó chính là thuộc nhóm người canh mộ đã từng vài lần tập kích bọn họ.

Phản ứng của năm người đều rất nhanh, Evelyn lập tức trốn phía sau O’Conneil, Carnahall cũng rất muốn trốn theo, thế nhưng lại bị O’Conneil tóm lại chắn trước người. Hắn và hai gã người Mỹ cùng nhau móc ra súng chĩa về phía gã áo đen kia.

Viện trưởng vẻ rất bất đắc dĩ nhún vai nói:

-Như vậy, các ngươi là muốn nổ súng? Hay là muốn biết hắn vì sao lại ở chỗ này? Ngồi xuống đi, ta sẽ đem chuyện của chúng ta nói cho các ngươi.......



Mọi người nhìn nhau, cuối cùng đều chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống. Dù sao người thật là có thể dùng đạn mà bắn chết, chứ xác ướp thì không cách nào dùng đạn uy hiếp. Cho nên bọn họ thà rằng kết bạn với kẻ đã từng là địch nhân kia, chứ thật sự là không muốn đi cùng một đường với gã xác ướp thối rữa đó.

-....... Cơ bản chính là như vậy, chúng ta thuộc về một tổ chức bí mật, canh giữ thành phố của người chết cùng bí mật của nó. Thời gian như vậy đã trôi qua đi ba ngàn năm, nhiệm vụ của chúng ta là giết chết bất luận người hoặc tổ chức nào có ý đồ nhòm ngó tới thành phố của người chết. Chúng ta đã phát thệ dùng hết mọi khả năng sức lực để bảo vệ tất cả mọi thư nơi này, sử dụng bất luận thủ đoạn và phương thức gì, vô luận như thế nào cũng phải ngăn cản đại tế tự Imhotep trở về nhân gian!

Viện trưởng lớn tiếng nói với mọi người xung quanh.

Gã áo đen nhíu mày nói tiếp:

-Thế nhưng bởi vì các ngươi, nhiệm vụ của chúng ta đã thất bại!

Biểu tình của mấy người O’Conneil đều có chút xấu hổ, Evelyn lại nghiêm túc nói:

-Các ngươi mượn cớ như vậy mà lạm sát kẻ vô tội sao?

-........

-Vì tổ chức hay là vì quái vật đó? Làm cho ta nghĩ rằng........

Viện trưởng và gã áo đen đồng thời nhìn nhau, tiếp theo bọn họ đồng thanh nói:

-Đúng vậy!

Mấy người O’Conneil tức thì liền không nói gì nữa, hơn nửa ngày sau, O’Conneil mới thì thào nói:

-Thế nhưng hắn vì sao vẫn muốn đuổi theo chúng ta đây? Lẽ nào bởi vì chúng ta đã từng vào kim tự tháp sao? Hắn không phải đã phản bội Pha-ra-ông sao? Vì sao còn muốn vì Pha-ra-ông mà thủ hộ lăng mộ chứ?

Gã áo đen nói:

-Không phải vì Pha-ra-ông, mà là vì bản thân hắn ........ Thân là quái vật sau khi được phục sinh, hắn cũng không cần giết chết tất cả những người đã tiến nhập vào lăng mộ, mà chỉ cần giết chết người đã mở ra quan tài mà thôi. Giết chết mỗi một người, pháp lực của hắn liền sẽ tăng một ít. Hơn nữa vì cần phục sinh cho người yêu của hắn là Anck-Su-Namun, hắn phải đoạt lại tất cả các vật thánh. Đây mới là nguyên nhân hắn đuổi theo các ngươi. Đương nhiên, cuốn sách Anubis trên tay các ngươi cũng là thứ hắn cần có.

Hai gã người Mỹ tức thì sắc mặt tái nhợt, mà O’Conneil kỳ quái nói:

-Cuốn sách Anubis sao? Đã bị bọn Trịnh Xá cầm đi rồi, lại nói ...... khi Trịnh Xá sử dụng cuốn sách Anubis không ngờ có thể cuộn lên bão cát dữ dội. Lẽ nào các ngươi thủ vệ lăng mộ mấy nghìn năm mà cũng không biết cuốn sách Anubis có uy lực lớn như vậy sao?

Viện trưởng và gã áo đen đồng thời lớn tiếng kêu lên:

-Không có khả năng!

Sau khi kêu xong, bọn họ mới giật mình kinh ngạc nhìn nhau. Bởi vì từ ngữ khí của O’Conneil mà xem, hắn tựa hồ cũng không có hay nói giỡn. Hơn nữa trên thân năm người bọn họ xác thực không có sự tồn tại của cuốn sách Anubis.

Viện trưởng lập tức kích động nói:

-Nói như vậy, không chừng chúng ta thực sự có thể giải quyết tên quái vật đó ......... Có người có thể sử dụng được cuốn sách Anubis đó sao? Trong những ghi chép trước đây cũng có một số đại tế tự có thể sử dụng lực lượng của cuốn sách Anubis. Sau khi bọn họ sử dụng liền sẽ xuất hiện một cái tử thần ấn ký trên tay. Trước khi bọn họ chết, bất luận kẻ nào khác đều không thể sử dụng cuốn sách Anubis. Cho dù là đoạn chú ngữ đơn giản chỉ cần niệm ra chú ngữ liền có thể phục sinh người chết cũng vô pháp sử dụng được. Như vậy chỉ cần gã tên là Trịnh Xá đó không chết, thì Imhotep sẽ vô pháp sử dụng cuốn sách Anubis!

Gã áo đen cũng kích động nói:

-Không chỉ là như vậy, hắn còn có thể sử dụng lực lượng của cuốn sách Anubis, nói không chừng có thể để cho đối kháng với quái vật đó. Nhân cơ hội đó chúng ta sẽ có thể thong dong đi tìm biện pháp tiêu diệt nó!

O’Conneil vội vàng hỏi:

-Vậy các ngươi có biện pháp tiêu diệt nó rồi sao?

-Biện pháp tiêu diệt nó?

Viện trưởng và gã áo đen lại liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đồng thanh nói:

-Đương nhiên chưa có!

Mấy người O’Conneil tức thì ôm đầu, trong lúc nhất thời bầu không khí có vẻ rất là quỷ dị. Evelyn đột nhiên hỏi:

-Không phải là có hai quyển sách sao? Một quyển là cuốn sách Anubis, quyển kia là cuốn sách Amun-Ra. Nếu như cuốn sách Anubis làm cho quái vật bất tử này xuất hiện, thì có phải là cuốn sách Amun-Ra sẽ có thể giết chết quái vật đó hay không?

Gã áo đen bất đắc dĩ nói:

-Tuy rằng chúng ta là người thủ vệ lăng mộ, thế nhưng chúng ta cũng không có quản lý hai quyển sách thành này. Trên thực tế, chúng ta cũng không được phép vô cớ tiến nhập lăng mộ. Thân là hậu duệ của hộ vệ Pha-ra-ông, thành phố của người chết đối với chúng ta mà nói chính là địa phương thần thánh. Đó là nơi mà người chết yên tĩnh ngủ say, chúng ta không nên đi quấy rối sự yên tĩnh của bọn họ.

Evelyn vội vàng nói:

-Ta biết, ta biết, nhưng chúng ta hiện tại không phải vì để bảo vệ thế giới sao? Ai cũng đều không hy vọng quái vật bất tử đó hoàn toàn sống lại phải không? Như vậy chúng ta hãy đi tìm cuốn sách Amun-Ra để giết chết nó ..... Đây chẳng lẽ cũng không phải là trách nhiệm của các ngươi sao?

Viện trưởng và gã áo đen tức thì đều nói không ra lời nào. Mà Evelyn đột nhiên phảng phất như nhớ tới cái gì đó, nàng bừng tỉnh đại ngộ nói:

-Đúng rồi, vừa rồi các ngươi nói tới cái tên Anck-Su-Namun phải không? Quái vật đó lúc ở dưới lăng mộ tựa hồ đã gọi ta bằng cái tên này. Điều này có liên quan gì không?

Viện trưởng và gã áo đen lại ngạc nhiên nhìn nhau. Viện trưởng vội vàng nói:

-Căn cứ lịch sử ghi chép của chúng ta, hắn sở dĩ gặp phải hình phạt trùng phệ, kỳ thực chính là vì nữ nhân tên là Anck-Su-Namun này ..... Hắn khẳng định là tưởng ngươi là chuyển thế của Anck-Su-Namun. Nếu như hắn muốn phục sinh Anck-Su-Namun, ngoại trừ cần cuốn sách Anubis ra, thì còn cần một người sống làm tế phẩm. Như vậy cái tế phẩm này hẳn chính là......

-Hẳn chính là ta sao?

Evelyn lộ ra biểu tình "lạy chúa". Nàng vừa nói chuyện vừa không ngừng theo cầu thang bộ leo lên tầng hai. Tiếp theo đứng ở bên cạnh một khối bia đá lớn không ngừng vuốt ve văn tự Ai Cập cổ ở trên mặt.

-Căn cứ vào nghiên cứu của các nhà khảo cổ học, cuốn sách Amun-Ra, cũng chính là "thái dương kim kinh" giấu ở trong cơ thể bức tượng tử thần Anubis. Thế nhưng chúng ta lại ở trong cơ thể tượng tử thần tìm được ...... cuốn sách Anubis. Cho nên đám các nhà khảo cổ học kia đã hoàn toàn sai rồi. Trong tượng tử thần chỉ có cuốn sách Anubis đại biểu cho tử vong. Cho nên rất có thể vị trí cất giấu của hai quyển sách đã bị đảo lộn cho nhau .........



-Nếu như ta không tính sai, cuốn sách Amun-Ra nhất định là giấu ở ......... trong cơ thể của bức tượng thần Mặt Trời!

-Không sai! Cuốn sách Amun-Ra chính là ở trong cơ thể bức tượng thần Mặt Trời. Có điều .......... các ngươi hẳn là sẽ không thấy được quyển sách đó rồi!

Một thanh âm đột ngột từ trên đầu Evelyn truyền đến. Mọi người vội vàng nhìn lên, chỉ nhìn thấy một gã gầy đét toàn thân đen thui, đang cầm một thanh loan đao hình thù kỳ dị đứng ở trên cửa sổ lầu hai. Cửa sổ thủy tinh chỗ đó không biết từ lúc nào đã bị gã gầy đét gỡ xuống, hắn kiêu ngạo mỉm cười, từ cửa sổ đó nhảy xuống, loan đao trong tay còn vạch thẳng về phía đầu của Evelyn!

"tạch tạch tạch!"

Một tràng tiếng súng liên tiếp vang lên, gã gầy đét kia khi thân vẫn còn ở giữa không trung liền bị một tràng đạn súng tiểu liên bắn trúng. Cả người hắn còn không có kịp gào thảm, tiếp theo đã bị tràng đạn này đánh cho bay ra xa hơn mười thước, đụng thẳng vào mấy giá sách. Mà cùng lúc đó, mọi người vừa vặn trông thấy đám người Trịnh Xá phá vỡ cửa sổ bên kia, rồi từ nơi đó xông thẳng vào trong viện bảo tàng!

-Còn đờ ra đó làm cái gì nữa! Không mau nhanh xuống đây cho ta!

Trịnh Xá vừa xông vào viện bảo tàng liền lớn tiếng kêu lên, đồng thời hắn còn trông thấy một bên tường trên tầng hai bỗng nhiên kịch liệt rung lên. Trên vách tường dày đó không ngờ xuất hiện vết nứt lan ra như mạng nhện. Tức thì dọa cho Evelyn gào thét rầm rĩ lên, nữ nhân này cũng coi như còn tỉnh táo, lập tức theo cầu thang bộ chạy xuống tầng một.

Mấy người O’Conneil cũng móc ra súng lục. Bọn họ còn chưa kịp chào hỏi cùng bọn Trịnh Xá, bỗng nhiên trên một mặt tường tầng hai chợt vỡ tung ra. Một gã khổng lồ thân cao gần ba thước từ chỗ đó đột ngột xông vào trong viện bảo tàng. Hắn vừa vào viện bảo tàng lập tức liền trông thấy Trịnh Xá, tức thì rống lớn lên:

-Đồ hèn nhát chỉ biết chạy trốn! Có gan thì tái chiến với ta một lần nữa thử xem, xem ta dập cho ngươi dẹp lép như cái bánh!

Lời còn chưa dứt, hắn đã hung hăng nhảy thẳng từ tầng hai xuống.

Trịnh Xá hơi sửng sốt nhìn gã khổng lồ cơ bắp này, bởi vì cái cánh tay kia của gã khổng lồ cơ bắp không ngờ đã khôi phục hoàn hảo. Ngoại trừ màu da nhìn thoáng hơi có chút trắng nõn ra thì cánh tay này cũng là cơ nhục cuồn cuộn. Mỗi một khối cơ nhục đều phảng phất như sắt thép cứng rắn lồi lên.

Mà cùng lúc đó, gã khổng lồ cơ bắp đã nhảy tới giữa Evelyn cùng những người khác. Rầm một tiếng vang lên, trên mặt đất không ngờ đã xuất hiện hai dấu chân hằn xuống. Đây chính là sàn bằng xi-măng a, vậy mà dễ dàng bị ấn lún xuống thành hai dấu chân, từ đó cũng có thể tưởng tượng ra thể trọng kinh khủng và sức mạnh to lớn cỡ nào của gã khổng lồ cơ bắp này.

Gã khổng lồ cơ bắp cũng không nhìn Evelyn, hắn đưa tay kéo một cái tủ sách bên cạnh lại, giơ lên quăng về phía đám người Trịnh Xá. Lực lượng đó xác thực kinh người, thế nhưng độ lệch cũng đồng dạng kinh người. Có thể nói là gần như sượt qua trên đầu mọi người mà bay đi, tiếp theo liên tiếp va chạm với các tủ kính trưng bày.

Viện trưởng viện bảo tàng rên rỉ một trận, khi ông ta vừa định gào lên vài câu thì O’Conneil, hai gã người Mỹ, gã áo đen tất cả đều cầm lấy súng bắn về phía gã khổng lồ cơ bắp. Thế nhưng uy lực đạn của bọn họ không ngờ ngay cả da của gã khổng lồ cơ bắp đều không thể đục thủng. Sau một tràng thanh âm "tạch tạch tạch", đạn bắt đầu không ngừng rụng lả tả xuống mặt sàn.

-Mẹ kiếp! Trịnh Xá, các ngươi từ nơi nào trêu vào quái vật như vậy! Đây chính là thủ hạ của quái vật kia hay sao?

O’Conneil vừa nổ súng vừa rống lên.

Trịnh Xá cũng là cười khổ không ngừng, hắn cũng gào thét lên:

- .......Xét trên một loại ý nghĩa nào đó, bọn họ xác thực là đồng đảng cùng cái xác ướp kia. Tóm lại các ngươi mau rời khỏi chỗ này đi, cuộc chiến đấu ở đây đã không phải trình độ mà các ngươi có thể nhúng tay vào. Tề Đằng Nhất, dẫn bọn họ trước tiên hãy rời khỏi viện bảo tàng!

Evelyn lập tức lớn tiếng thét to:

-O’Conneil! Ngươi dám vứt bỏ ta, ta chính là dù biến thành xác ướp cũng sẽ không buông tha ngươi!

O’Conneil lập tức cười khổ nhún vai đối với Trịnh Xá, hắn rút ra một khẩu súng lục khác ở bên hông rống lớn:

-Mẹ kiếp, ta như thế nào gặp phải một nữ nhân như ngươi chứ! Còn không mau vòng qua bên cạnh!

Trịnh Xá mắt thấy gã khổng lồ cơ bắp đó đã định quay đầu nhìn về phía Evelyn, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể lấy ra chủy thủ trong Nạp Giới, đạp mạnh chân một cái liền vọt về phía gã khổng lồ cơ bắp. Ngay trước khi Evelyn bị công kích, hắn đã rung động Prog Knife chém về phía hai chân của gã khổng lồ cơ bắp.

Phản ứng của gã khổng lồ cơ bắp lại là cực nhanh, hắn dậm mạnh chân một cái liền ngảy bật lên. Trước khi chủy thủ của Trịnh Xá chém tới gã khổng lồ cơ bắp này đã nhảy lên cao mấy thước, đồng thời trên nắm tay hắn đấm mạnh về phía mặt đất. Sức ép của quyền phong mạnh mẽ ép xuống, khiến cho Trịnh Xá ngay cả lui về phía sau một bước cũng không thể, chỉ đành dùng chủy thủ ngạnh tiếp đòn này của gã khổng lồ cơ bắp. Một tiếng nổ lớn vang lên, chỗ hai người đứng không ngờ bị ép tới toàn bộ đổ sụp xuống dưới. Hai người rơi thẳng từ tầng một xuống dưới.

Mọi người xung quanh nhìn thấy đều ngây dại, O’Conneil vội vàng hỏi:

-Phía dưới có tầng hầm ngầm sao?

Viện trưởng viện bảo tàng sửng sốt gật đầu nói:

-Không sai, phía dưới là một gian cất giữ hồ sơ giấy tờ. Nghiền nát tấm bia đá, còn nghiền nát xác ướp thành mảnh vụn ..... Ngươi có tin bọn họ còn là nhân loại hay không?

O’Conneil bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, hắn lạnh lùng nói:

-Bọn họ có đúng là nhân loại hay không thì ta không biết, thế nhưng nếu như chúng ta không liều mạng chạy trốn ..... Phỏng chừng chúng ta cũng sắp không còn là không phải nhân loại nữa rồi!

Ở trên tầng hai, cái gã gầy đét cầm loan đao đã bị đạn đánh bay lúc trước đang lạnh lùng đứng ở trên cầu thang, trên người hắn không ngờ ngay cả một chút vết đạn cũng nhìn không ra, phảng phất như đạn đối với hắn căn bản không có hiệu quả. Thanh loan đao đó càng là quỷ dị, không ngờ chậm rãi tụ tập vụ khí băng lãnh, hai thanh loan đao to lớn trông tựa như vầng trăng khuyết băng lãnh. Cái gã gầy đét này không nói một tiếng, từ tầng hai nhảy thẳng xuống, lại một lần nữa xông tới Evelyn đang đưa lưng về phía hắn.

Đúng lúc này, từ chỗ mà Trịnh Xá xông vào lúc trước đột ngột xuất hiện hai cô gái tiến vào trong viện bảo tàng. Trong đó trên tay của cô gái tuấn mỹ tóc ngắn chợt lóe hàn quang, một thanh phi đao màu bạc bay thẳng về phía cái cổ của gã gầy đét, làm cho gã gầy đét không thể không thu đao về ngăn cản phi đao. Một tiếng va chạm kim loại vang lên, gã gầy đét ngang nhiên bị phi đao đẩy lui ra hơn một thước. Cho đến lúc này mới hoàn toàn tiếp đất, mà Evelyn cũng đã nhào tới trong lòng O’Conneil.

Hai cô gái vừa xông tới chính là Triệu Anh Không và Chiêm Lam. Chiêm Lam nhìn cái động lớn dưới mặt đất, nàng khẽ nhíu mày nói:

-Các ngươi trước tiên hãy rời khỏi viện bảo tàng, mọi chuyện lát nữa hãy nói sau .... Phong Linh!

Phản ứng của Chiêm Lam cũng là kịp thời. Hai cô gái vừa xông vào viện bảo tàng, Triệu Anh Không đã cầm ngược Minh Hỏa Chi Nha xông về phía gã gầy đét cầm song loan đao, cho nên Chiêm Lam vội vàng thi triển một tầng Phong Linh gia tốc lên trên người Triệu Anh Không.

Tốc độ của cô bé này vốn đã cực nhanh, nay càng trở nên quỷ dị, cơ hồ là vừa lóe lên, thanh chủy thủ mang theo hỏa diễm đã va chạm cùng loan đao tràn ngập hàn quang kia. Một tiếng giòn vang, huyết quang trên tay trái của gã gầy đét chợt lóe, một thanh loan đao của hắn đã rơi trên mặt đất.

-Ngươi .... Ngươi cũng là người của thích khách thế gia!

Thần sắc gã gầy đét đại biến, hắn căn bản không thèm đi lấy loan đao trên mặt đất, mà ngược lại bắt đầu điên cuồng thối lui về phía sau.

Trong mắt Triệu Anh Không tràn đầy vẻ khát máu. Nàng cầm chủy thủ từng bước từng bước nhìn như nhàn nhã đi về phía gã gầy đét. Kỳ thực tốc độ của nàng so với tốc độ rút lui của gã gầy đét nhanh hơn rất nhiều. Khi mắt thấy đã sắp có thể công kích, thần sắc Triệu Anh Không lại bỗng nhiên đại biến trở mình lùi về phía sau. Vị trí nàng vừa đứng không ngờ đã xuất hiện mấy thanh phi đao..... Không, không phải phi đao, mà lại là mấy con dao giải phẫu trong suốt lóng lánh. Một thân ảnh màu trắng từ tầng hai vọt xuống, một gã tóc vàng người châu Âu mặc trang phục bác sĩ đang chắn trước mặt gã gầy đét.

Ở khung cửa sổ tầng hai, một gã tiểu hòa thượng mang theo mấy người nữa cả trai lẫn gái đứng ở nơi đó. Trong mắt tên tiểu hòa thượng này mang theo vẻ bỡn cợt nhìn về phía mọi người dưới tầng một, vẻ bỡn cợt đó .... phảng phất như là bộ dạng mèo nhìn chuột trong móng vuốt đang giãy dụa muốn chạy trốn vậy. Khát máu, băng lãnh ......

...........

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Khủng Bố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook