Quyển 11 - Chương 8: Huyết chiến và trở về
Zzhty
04/04/2013
Thời gian đã trôi qua được hơn ba tiếng đồng hồ, nhân số tử vong lên tới một ngàn ba trăm người, số người chết do các loại bọ khác chỉ có mấy chục, còn lại đại đa số là do những con bọ hình nhện phun bắn ra. Vài chục đợt đầu cò có thể dùng tên lửa hạt nhân mini công kích nhưng sau khi loại bọ hình nhện này xuất hiện càng lúc càng dày đặc, không thể không ngừng sử dụng tên lửa, hai chục quả còn lại phải để dành cho mấy tên gia hỏa khổng lồ khác, nếu cứ tiếp tục tiêu hao hết, đến lúc sinh tử quan đầu sẽ không còn chút sức công kích nào, đối với bất cứ ai có chút lý trí, cách sắp xếp như vậy không thể chấp nhận được.
Khi những con bọ hình nhện bắn lên không, chúng hoàn toàn cuộn lại thành một khối tròn, trạng thái như vậy thực sự là đao thương bất nhập, vỏ ngoài cứng rắn như thép, đạn bắn vào chỉ ma sát tạo ra vô số hoa lửa, trải qua mấy lần cùng Trịnh Xá chính diện nghênh địch, tử thương thảm trọng, đám lính cuối cùng cũng nắm được cách chiến đấu với loại bọ này như thế nào.
Đầu tiên tốt nhất là có thể bắn chết cả bọ hình nhện lẫn bọ tanker từ xa, chỉ cần bắt chết tất cả bọ tanker từ cách xa hơn năm trăm mét thì những con bọ hình nhện gần như không có tính uy hiếp. Nếu như vì số lượng bọ tanker quá nhiều, không cách nào tiêu diệt từ xa, vậy các binh sỹ sẽ bắt đầu liều mạng lùi về sau, chỉ cần cách xa những con bọ hình nhện hơn ba mươi mét thì có thể nói chúng không có khả năng công kích tới chỗ họ, sau đó chỉ cần chờ đến lúc chúng mở thân hình ra, vô số khẩu súng sẽ biến lũ bọ này thành mảnh vụn.
Trước khi tìm ra chiến thuật này, đã có một nghìn ba trăm người chết dưới vuốt của đám bọ hình nhện đó, trên trận địa tràn ngập một lớp máu thịt, chân tay gãy đỏ ngầu, nhưng chiến tranh đã diến ra đến lúc này, mỗi binh sỹ chỉ còn là một cỗ máy hoàn thành mệnh lệnh, bắn, đổi lượt, chuẩn bị đạn dược, vận chuyển thi thể, tất cả đều cảm thấy tê bại, cả thể xác lẫn tâm hồn...
“.....Số lượng đạn? Sở Hiên, còn bao nhiêu đạn?”
Trịnh Xá có chút vô lực ngồi trên một tảng đá lớn, vừa rồi hắn lại cùng Vương Hiệp hợp tác giết chết một con bọ tanker nữa. Liên tục chiến đấu kịch liệt suốt mấy giờ trước đó, với bọ tanker, bọ hình nhện, thậm chí với cả một số con bọ warrior thiếu chút nữa thì tiếp cận, thần kinh và cơ bắp hắn đã bắt đầu không chịu đựng nổi, dù sao mức tiêu hao năng lượng của hắn đã vượt hơn gấp mười lần người bình thường, cả số lượng lẫn chất lượng.
“Còn hơn hai nghìn băng đạn, mười một quả tên lửa, hơn bốn trăm quả lựu đạn.... Đó là tổng lượng đạn dược hiện tại của chúng ta, cách lúc tàu cứu viện tới ít nhất là nửa tiếng nữa...”
Thanh âm lạnh nhạt của Sở Hiên đáp lại.
Trịnh Xá thở dài, hắn nhìn chỗ chân núi dưới trận địa đã chất đống vô số xác bọ, có điều mỗi lần loài bọ tấn công đều phá hủy phần lớn số xác này, bọ tanker phun một loạt lửa là đủ thiêu cháy tất cả thành tro bụi hoặc khẽ giẫm lên là biến cả đống xác thành mảnh vụn dưới chân nó. Vừa qua một lượt bọ tanker xông lên, loài bọ tạm thời xuât hiện một khoảng thời gian không tấn công, vừa kịp cho binh lính vận chuyển đạn dược và đổi lượt phòng ngự, khoảng lặng ngắn ngủi cho mọi người thở phảo một hơi, Trịnh Xá cũng lấy ra bao thuốc lá, dùng một tay run run châm điếu thuốc, ngồi trên một tảng đá cao trước trận địa, yên lặng nhìn xuống.
“Yên tâm đi, chúng ta nhất định có thể sống sót.... Chúng ta nhất định phải sống sót, trên lưng còn quá nhiều gánh nặng, còn quá nhiều chuyện chưa làm được, dù phải liều mạng chiến đấu, dù đói đến mức phải ăn phân mà sống, chúng ta cũng nhất định phải sống sót!”
Trịnh Xá rít một hơi thật dài, yên lặng thông qua ý thức nói với mấy người còn lại, tiếp đó hắn ngậm điếu thuốc, tay trái run rẩy lấy mầu đầu lọc hút dở trong Nạp giới ra, nhìn nó một lúc rồi lại cất vào trong, bấy giờ hắn đứng dậy trên tảng đá nói:
- Các binh sỹ, chuẩn bị bắt đầu chiến đấu! Để cho đám bọ này biết chúng ta không phải loại ăn không, cho lũ đáng chết này nhớ rằng.... Ở ngọn núi này, chúng ta đã anh dũng chiến đấu!
“Bây giờ mới hiểu những người trên Thượng Cam Lĩnh (*) đại diện cho điều gì.... Đây còn là chiến đấu trong tình huống không bị tập kích từ trên trời, không có đạn pháo tầm xa, hơn nữa còn có ưu thế hỏa lực nữa. Ha ha, nếu Chủ Thần để chúng ta sang phim kia thì bảy người chúng ta tuyệt đối chết chắc...”
Trịnh Xá nhìn xuống thông đạo dưới chân núi, nới đám bọ warrior đang cuồn cuộn tràn ra không ngừng, phía sau lưng chúng là bọ tanker, thậm chí còn xuất hiện hai con bọ thiết giáp, hắn biết rằng loài bọ cuối cùng cũng bắt đầu tổng tấn công. Bây giờ mới là lúc tổng công kích thật sự, mặc dù loài bọ không sợ chết, số lượng của chúng nhiều đến kinh khủng nhưng số bọ chết trong chiến dịch này cũng đã khiến Brain bug cảm thấy đau đớn hoặc là tức giận, tóm lại, Brain bug trên hành tinh này chắc chắn đã ra lệnh bất kể hy sinh, tấn công toàn diện phá tan chiến tuyến của loài người!
“Trịnh Xá, điểm che chắn kia bắt đầu chuyển động, chúng theo thông đạo tiến lên gần mặt đất, đoàn đội kia... chuẩn bị tham chiến sao?”
Ánh mắt Trịnh Xá vụt lóe sáng, hắn lạnh lùng nói:
“Tới thì cứ tới đi, đã lâu như vậy rồi, đến lúc này mà bọn chúng còn không xuất hiện, vậy khi tàu cứu viện tới chúng ta có thể thuận lợi đào thoát.... Bọn chúng cho rằng chúng ta dễ bắt nạt sao? Không được dùng vũ khí của bản thân, không cách nào toàn lực chiến đấu, hoàn cảnh như vậy chúng lấy tư cách gì mà coi chúng ta là yếu? Hừ... Sở Hiên, nhìn thấy chuyển động của đám bọ đằng xa kia không? Bọn chúng bắt đầu tổng tấn công rồi, ngươi nghĩ biện pháp lập phương án phòng thủ, giữ cân bằng lượng đạn là được...”
Ý thức sở Hiên cũng có chút gấp gáp, hắn thì thào nói:
“Ta sớm đã phát hiện hành động của chúng, vừa rồi thời gian ngừng tấn công quá lâu, hơn nữa theo tinh thần lực tảo miêu, có bọ hopper gia nhập, nhưng hoàn cảnh địa hình núi như thế này căn bản không phù hợp để bọ hopper công kích, chẳng lẽ bọn chúng chuẩn bị bất chấp thương vong tấn công chúng ta? Một trăm con hopper, có một con bay được lên đây đã là tốt lắm rồi... Tóm lại, người ở đó thủ vững lối vào trận địa, phía sau cứ để ta sắp xếp....”
Trịnh Xá gật đầu nói:
“Hiểu rồi... Mọi người liều mạng, cố gắng sống sót nhé!”
Còn đang nói chuyện, tiếng súng đầu tiên đã vang lên, trên trận địa, cách binh sỹ đã bắt đầu liên tục bóp cò, những con bọ warrior đi đầu tiên bắt đầu gục xuống liên tiếp. Nhưng số lượng bọ thật sự quá nhiều, cứ con nọ tiếp nối con kia giống như từng đợt sóng trào không ngừng ập tới, hình thức cả biện bọ cùng tấn công thế này trước đây chưa từng xuất hiện, rất nhiều con chỉ vì hơi chậm chân cũng bị đồng bọn phía sau đạp chết. Bất quá do tràn tới bất kể tử vong, hỏa lực trên trận địa nhất thời có vẻ yếu đi, đám bọ warrior cứ lấn tới từng mét từng mét một, mỗi mét đều phải trả bằng vô số xác bọ nhưng cự ly cũng không ngừng rút ngắn, làm trong tâm trạng mõi người lính đều càng lúc càng nặng nề.
Khoảng mấy phút sau, mấy trăm người của đội số hai đã vội vã chạy tới, mang theo đạn dược, họ cũng gia nhập chiến đấu, hỏa lực từ một nghìn người phòng thủ cuối cùng cũng áp chế được cả biển bọ đang ào tới, mà bấy giờ, bọ tanker cũng đã xuất hiện giữa từng đợt sóng công kích.
Mỗi bước chân của một bọ tanker hạ xuống đều giẫm nát vài con bọ warrior thành thịt vụn, nhưng tất cả đám bọ vẫn không hề sợ hãi lao về phía thông đạo, mà lũ warrior lại càng có ý thức chắn trước mặt bọ tanker, không ngừng tiếp cận trận địa. Khoảng cách từ năm trăm mét rút xuống còn bốn trăm mét, rồi ba trăm mét, tiếp đó bọ tanker phun ra một loạt khối u tròn giống như đạn pháo về phía trận địa, nhưng lúc này bất kỳ ai cũng không thể lùi lại, so với chục con bọ hình nhện, hàng vạn con warrior dồn dập tràn trới trước mặt càng kinh khủng hơn nhiều. Tất cả binh sỹ đều đã đánh đến đỏ ngầu cả mắt, đối diện với tử thần đang ập tới, rất nhiều người thậm chí không tránh né một phân, cứ đứng súng tại chỗ nâng súng bắn đi.
Trịnh Xá gầm lên:
- Vương Hiệp, sử dụng tên lửa hạt nhân, hai quả, trên trời một dưới đất một, cứ đẩy lùi trận tuyến của bọn chúng lại rồi tính sau!
Trong lúc nói, Trịnh Xá đã cầm móng vuốt sắc bén lao tới, hắn vừa bẻ thứ này từ xác một con bọ hình nhện lúc trước, cũng là vũ khí cận chiến có thể sử dụng duy nhất hiện tại có độ cứng cao hơn dao găm quân dụng.
Vương Hiệp nghe vậy lập tức bắn tên lửa hạt nhân mini lên trời, trong thoáng chốc khi tên lửa phát nổ, ánh sáng mãnh liệt bùng lên, trong ý thức Trịnh Xá đột nhiên vang lên âm thanh gấp gáp của Chiêm La:
“Không hay rồi! Trịnh Xá, trên vách đá xung quanh đầy bọ hopper đang trèo lên, bọn chúng cứ bám vào vách đá bò tới, nếu bị gió mạnh bật ra thì lại bay xuống tiếp tục trèo lên, có tới mấy nghìn con đấy!”
Trịnh Xá trong lòng trầm xuống, hắn hít sâu một hơi vội vã nói với Zero:
“Zero, ngươi dẫn một nhóm tuần tra bốn phía, phát hiện bọ hopper đơn lẻ lập tức tiêu diệt, gió trên đỉnh núi rất mạnh, bọn chúng không bay lên được thì còn kém bọ warrior, cố gắng giết một ít đi. Sở Hiên, ngươi cũng sắp xếp điểu binh lính bên sườn núi về chỗ trung tâm, còn La Cam Đạo! Nhớ kỹ, phải bảo vệ Chiêm Lam cho tốt, đưa cô ấy tới chính giữa trung tâm.... Trước hết cứ làm vậy đi, tạm thời chưa thể ngăn cản được bọ hopper, chỉ có thể đi trước một bước, tấn công trước khi bọn chúng lên tới đỉnh núi”.
Thời gian vẫn còn lại một tiếng đồng hồ, theo chỉ dẫn của Sở Hiên, đã có ba đội lính bắt đầu tìm kiếm và vận chuyển đá tảng, theo lượng đạn tiêu hao liên tục, lại thêm phải chi một phần cho binh sỹ tuần tra sườn núi, dần dần chỉ còn một nghìn băng đạn. Nhưng các đợt công kích của đám bọ vẫn hung mãnh như trước, vô số bọ warrior giống như từng đợt sóng cuồn cuộn đổ tới, ngoài ra còn có bọ tanker và bọ hình nhện, thỉnh thoảng còn có một con bọ thiết giáp kéo tới, trận địa mấy lần suýt chút nữa đã bị đám bọ tiếp cận, phải tiêu tốn mấy quả tên lửa hạt nhân mini cùng gần như toàn bô số lựu đạn mới có thể giữ vững được.
Nhưng số lượng bọ thật sự quá nhiều, dù bị tanker đốt thành tro bụi hàng đống, bị cả đàn bọ đạp thành thịt vụn thì chỗ thịt đó vẫn đắp cả con đường cao lên. Do cách trận địa năm trăm mét là nơi lũ bọ tử vong phần lớn nên tại thông đạo chỗ đó xuát hiện một cảnh tượng kỳ quái, từ dưới chân núi tới gần năm trăm mét con đường cao dần lên tới tận hai mươi mét sau đó lại dần dần thấp xuống, rồi mới trở về như thường. Địa hình như vậy kéo dài quãng đường phải di chuyển của lũ bọ, từ trên cao bắn xuống, điểm nhô cao lên cách năm trăm mét đó giúp đám lính nhắm bắn chính xác hơn, uy lực đạn cũng tăng cao, chỉ là có lợi thì cũng có hại, uy lực đạn được con dốc tăng cường nhưng với tầm cao như vậy cũng khiến các khối đá bị hạn chế, không thể lăn từ đỉnh núi xuống tận chân núi, sẽ bị con dốc cản lại nên sức sát thương chỉ giới hạn trong phạm vi năm trăm mét...
Trịnh Xá quan sát cẩn thận đống xác bọ, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Vương Hiệp, để lại năm quả tên lửa không sử dụng, trước khi hết đạn không cần phải dùng tên lửa phá hủy con dốc kia, cứ như vậy đã... Mẹ nó, không được sử dụng vũ khí plasma, nếu không mấy quả địa lôi hoặc bom hẹn giờ uy lực chắc chắn không kém loại tên lửa hạt nhân mini này, sức bắn railgun của Bá Vương chắc chắn đủ để xử đẹp số lượng bọ như thế này, dù gặp bọ tanker cũng không sợ, Hổ hồn của ta cũng hoàn toàn có thể dễ dàng chém giết, khốn thật....
Vương Hiệp cũng chỉ biết cười khổ, uy lực vũ khí plasma vượt xa mấy loại lựu đạn này, nếu như có thể chế tạo loại lựu đạn chưa được năm thành nội lực của Trịnh Xá thì uy lực thật sự không kém tên lửa hạt nhân mini này bao nhiêu. Tuy nhiên, điều quan trọng chính là tên lửa mini là loại vũ khí dùng sức nổ và sóng xung kích làm biện pháp sát thương chủ yếu, như vậy uy lực rất mạnh nhưng càng lan ra xung quanh thì càng yếu, dù có thể nói là song xung kích lan rộng tới mấy trăm mét nhưng phạm vi sát thương chính thức cùng lắm chỉ được một trăm mét vuông quanh tâm nổ. Vũ khí plasma thì không như thế, chỉ cần nằm trong phạm vi lan truyền của plasma là tất cả mọi sinh vật sẽ bị thiêu thành tro bụi, có thể nói chắc chắn phạm vi bao nhiêu là lực sát thương bấy nhiêu.
Thời gian liên tục trôi đi, số lượng đạn còn lại cũng càng lúc càng ít, trong lòng tất cả các binh sỹ biết được sự tình đều cảm thấy quẫn bách, mà đồng thời đám bọ hopper sau khi bò mấy chục phút cuối cùng cũng lộ diện trên vách đá. Bọn chúng lúc đầu vẫn muốn bay lên nhưng vừa bay cao ba mét lập tức bị những cơn gió kịch liệt cuốn bay, cho nên lũ bọ này chỉ có thể cúi thấp bò về phía binh lính, tốc độ như vậy tự nhiên là bị tiểu đội tuần tra dễ dàng bắn chết, chỉ có điều số lượng bọ hopper lên tới mấy nghìn con, sau khi con đầu tiên lộ mặt, càng lúc càng có nhiều con khác chui lên từ vách núi.
- Thời gian còn bao lâu? Tàu cứu viện đâu? Sở Hiên, chỉ còn hơn hai trăm băng đạn! Còn bao lâu nữa đây?
Trịnh Xá gần như đã gào lên, từ hình quét trong ý thức hắn nhìn thấy vài con bọ thiết giáp đang tiến về phía thông đạo, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng thể hình to lớn cùng năng lực đặc thù của chúng có thể quyết định tất cả, một khi bị những con bọ khổng lồ này tiếp cận trận địa cũng có nghĩa là họ chắc chắn thất thủ!
- Bây giờ tính thời gian cũng vô dụng, vừa rồi đã liên lạc tới đội chi viện trên vũ trụ, bên đó đã phái mấy chục tàu cứu viện, đủ mang được vài vạn người.... Đúng là một đám ngu ngốc, nếu thật sự có mấy vạn người cho mà chở thì còn cần cố sống cố chết cố chết cầu cứu bọn chúng sao? Đúng là trí tuệ của kẻ tầm thường, luôn khiến người ta thấy nực cười.... Tình huống cơ bản là như vậy, khoảng ba mươi phút nữa, tàu cứu viện đại khái có thể từ ngoài vũ trụ tiến nhập bầu khí quyển, còn đến bao giờ chúng ta có thể lên phi thuyền.... Khoảng ba mươi đến bốn lăm phút nữa, đây chỉ là ước lượng thôi.
Giọng nói của Sở Hiên không xuất hiện trong ý thức Trịnh Xá mà trực tiếp vang lên sau lưng hắn, Trịnh Xá quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy Sở Hiên đang cầm hai khẩu coilgun đứng đó, trên mặt tên này vẫn thoáng nụ cười trào phúng.
Trịnh Xá ngạc nhiên nhìn hắn, một lúc sau mới nói:
- Ngươi tới đây làm cái gì? Bây giờ sử dụng vũ khí của chúng ta cũng không sao chứ?
Sở Hiên khẽ rung tay lấy ra một khẩu súng lúc nói:
- Coilgun và súng quân dụng Liên bang chế tạo rất giống nhau, ngoài uy lực ra cũng chỉ có cận chiến mới có thể thấy được sự bất đồng. Đến bây giờ mọi bố cục, sắp xếp hoặc mấy trò mèo đề cao sỹ khí cái gì đó đều đã vô dụng rồi, chuyện duy nhất có thể làm là theo hướng này tiếp tục chiến đấu, hoặc đến cuối cùng sẽ bị biển bọ nuốt chửng. Mặc dù cá nhân ta rất không thích cái kiểu chiến đấu cơ bắp ngu ngốc này nhưng hiện tại cũng chẳng còn biện pháp nào tốt hơn, cứ lựa chọn chiến đấu đi....
Trịnh Xá cười ha hả vỗ vai hắn, nói:
- Lại bắt đầu nói trí tuệ của kẻ tầm thường rồi đấy.... Bỏ đi, nếu có thể sử dụng coilgun của ngươi thì có thể giết thêm một ít bọ warrior, có điều không nên sử dụng Gun kata quá sớm, người hình như không thể kiên trì trong trạng thái đó lâu được.
Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên từ phía trận địa lại có hơn mười con bọ hình nhện bay tới, binh lính còn chưa kịp phản ứng, một quả tên lửa hạt nhân đã lướt qua chỗ họ bắn tới, trên bầu trời lập tức bừng lên ánh sáng chói mắt. Sau khi ánh sáng lóe lên, vẫn có ba quả cầu rơi xuống đất, tiếp đó toàn thân chúng rung lên, lập tức biến thành hình dạng như con nhện, Trịnh Xá cùng Sở Hiên đưa mắt nhìn nhau, hai người chia ra phóng về phía đám bọ, một người cận chiến một người bắn, trước khi ba con bọ hình nhện kịp gây thương vong trên quy mô lớn, hai người đã tiêu diệt chúng giữa trận địa, nhưng dù như thế vẫn có hơn mười người lính tử thương.
Trịnh Xá còn chưa kịp thở ra, thanh âm của Vương Hiệp đã truyền tới:
- Còn năm quả tên lửa, thêm mấy lần bọ hình nhện tập kích nữa là chúng ta sẽ không còn tên lửa hạt nhân để phản kích đâu.
Trịnh Xá liếc nhìn binh sỹ trên trận địa một thoáng rồi nói:
- Không sử dụng tên lửa nữa, cứ để chúng thả bọ tới đi... Sở Hiên, phái hết mấy đội ngũ khác đến đây, cần bắt đầu sử dụng đá tảng, nếu có người bị bọ hình nhện giết chết thì lập tức thay thế.... Mọi người liều mạng thôi.
Sở Hiên gật đầu đi tới đội ngũ ở phía sau, có điều hắn vẫn vừa đi vừa nói:
- Còn nhớ đề nghị của ta lúc trước không? Khi chúng ta lâm vào tuyệt cảnh, ngươi phải tới tấn công đội bên kia, giết chết bọn chúng cũng được, bắt sống cũng được, làm trọng thương cũng được, chỉ cần chúng ta có con tin trong tay, hẳn là đám bọ cũng sẽ có chút cố kỵ, tuy làm như vậy khả năng thành công không đủ 30% nhưng còn tốt hơn là ngồi chờ chết....
Thanh âm chưa dứt, Sở Hiên đã đi càng lúc càng xa.
Trịnh Xá cười khổ nhìn ra ngoài trận địa, ở đó biển bọ vẫn cuồn cuộn liên tục, giống như vô cùng vô tận tràn về phía trận địa, con dốc cũng tiến thêm được một trăm mét, cự ly giữa hai bên chỉ còn hơn bốn trăm mét, còn đạn dược... đã không còn đủ một trăm băng.
Trịnh Xá quyết đoán ra lệnh cho binh sỹ ngừng bắn, lưu lại năm mươi băng đạn, còn lại bao nhiêu giao hết cho đội tuần tra để họ đối phó với bọ hopper, tiếp theo mấy tiểu đội cùng hợp lực vận chuyển đá tảng, đẩy xuống chân núi. Trước đó, Trịnh Xá đã để Vương Hiệp sử dụng hai quả tên lửa hạt nhân mini, phá tan con dốc đắp bằng xác bọ, đẩy chúng lùi ra cách xa trận địa, nhân lúc ấy đám lính đẩy từng khối, từng khối đá tròn to lớn xuống dưới.
Từng hòn đá khổng lồ lăn xuống theo sườn núi, tốc độ càng lúc càng cao, tới khi chạy được một trăm mét thế rơi đã không thể ngăn cản nổi, không cần nói bọ warrior trên mặt đất bị ép thành thịt vụn, đám đầu tiên bị những tảng đá chính diện đánh trúng lập tức tan xác, thậm chí cả bọ tanker cũng bị đá đẩy ngã nhào. Đá tảng ném từ đỉnh núi xuống uy lực lớn đến kinh người, nhất thời không biết có bao nhiêu bọ bị giết chết, cả đàn bị đẩy lùi xuống cách trận địa bảy, tám trăm mét.
- Kiên trì, còn mười mấy hai mươi phút nữa thôi... Tiếp tục kiên trì!
Trịnh Xá hô lên với đám lính xung quanh, đồng thời hắn vung chân đạp thẳng vào một khối đá lớn cao đến bốn mét trước mặt, khối đá lập tức trượt theo sườn dốc lăn xuống dưới, do tảng đá thật sự quá lớn, một đường lăn xuống thanh thế kinh người, giống như một chiếc xe lu chạy qua, bất cứ thứ gì chắn trước mặt nó đều bị đập nát vụn.
Ánh mắt mọi người đều hướng về tảng đá lớn đang không ngừng hạ xuống, trong tình huống khẩn cấp này, tất cả đều quên bẵng rằng Trịnh Xá dùng một cước đạp khối đá rơi xuống, lực lượng này quá khoa trương, người bình thường chưa nói đến chuyện có sức mạnh như vậy, chỉ cần đá mạnh vào rất có thể cả khớp xương cũng gãy vụn rồi.
Khối đá lớn lăn xuống không gì ngăn cản nổi, không biết đã đè chết bao nhiêu bọ warrior, chỗ nó đi qua đầy máu thịt xanh lét, phải đến khi đâm sầm vào vòng bảo vệ do một con bọ thiết giáp dựng lên mới chịu dừng lại.
Trịnh Xá hít sâu một hơi, quát lớn:
- Tiếp tục ném đá xuống, không giết được bọ thì ít nhất cũng phải cản đường chúng lại, mọi người liều mạng đi, khoảng mười phút nữa tàu cứu viện sẽ tới, tới lúc này mà chết không cảm thấy oan uổng sao? Tiếp tục ném đi!
Mặc dù Trịnh Xá nói như vậy nhưng dù sao đám lính cũng không có thể chất siêu cường như hắn, qua hơi hai mươi tiếng chiến đấu liên tục, họ sớm đã chân tay rã rời, bây giờ lại còn phải vận chuyển đẩy đá xuống. Những tảng đá đen ngòm này vừa cứng rắn vừa to lớn, nặng nề, một khối đường kính chỉ khoảng một mét không ngờ phải cần ba người mới nâng lên nổi, mặc dù khi lăn xuống uy lực cũng mạnh hơn đá thường nhưng tóm lại tốc độ của hơn một nghìn người rút cuộc cũng bắt đầu chậm lại, mà ở dưới chân núi, lũ bọ cũng bắt đầu từ từ tụ tập lại, cứ dấn tới từng mét từng mét một, giống như sóng thủy triều, số lượng ào ạt đủ khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải lạnh sống lưng.
Trịnh Xá trong lòng càng lúc càng trầm trọng, hắn vẫn đứng ở đầu chiến tuyến, mỗi lần đều đẩy một khối đá lớn xuống chân núi, những tảng đá này đối phó với bọ warrior hoặc bọ tanker thì còn khá, nhưng gặp bọ thiết giáp thì căn bản là vô dụng, mắt thấy mấy con bọ khổng lồ đen xì từ xa mấy nghìn mét từng bước tiến lại, Trịnh Xá càng lúc càng lo lắng.
Đúng lúc này, ở phía xa Bá Vương đang cùng một tên lính khác nâng một khối đá đen lên, họ còn chưa kịp ném xuống thì Bá Vương đột nhiên khuỵu xuống, khối đá đè thẳng lên chân hắn, gã cao lớn này lập tức gào lên đau đớn. Trịnh Xá phản ứng nhanh nhất, hắn vội vã chạy tới đẩy khối đá ra, hỏi gấp gáp:
- Thế nào? Bá Vương! Ngươi không sao chứ?
Gã người Nga này đau đến đổ mồ hôi lạnh, hắn cười khổ nói:
- Không được rồi, cả người không còn một chút khí lực nào, xương chân cũng bị đè gãy... Trịnh Xá, đến lúc này ta lại làm liên lụy đến ngươi, ta....
Trịnh Xá biết Bá Vương sớm đã không chịu đựng nổi nữa, hắn không có tố chất gấp mười lần người thường như Trịnh Xá, cũng không có nội lực hay năng lượng vampire gì cả, cùng lắm chỉ được cường hóa bằng long huyết, tổng thể chỉ mạnh hơn người thường hai đến ba lần. Nhưng hắn lại chống đỡ đủ sáu tiếng đồng hồ, liên tục ban bố mệnh lệnh, lại còn tập trung toàn bộ tinh thần đối diện với biển bọ vô cùng vô cận tấn công tơi, nếu như không có hắn, không biết chừng trận địa này đã sớm bị loài bọ đột phá rồi....
Trịnh Xá vỗ vai Bá Vương nói:
- Nói mấy lời này làm gì? Mẹ nó, chỉ cố gắng giữ mạng thôi, đều là anh em với nhau cả, chúng ta đều phải cùng sống sót... Nơi này cứ giao hết cho ta, hai người kia, các ngươi đưa hắn về chỗ cứu thương.... Bá Vương, chúng ta nhất định có thể sống sót!
Bá Vương còn định nói gì đó, Trịnh Xá đã lấy bao thuốc lá trong túi ra vứt cho hắn, nói:
- Hút một hai điếu cho bớt đau....
Nói đoạn, hắn cũng không quay đầu lại, đi về phía trận địa.
Mặc dù nói như vậy, nhưng mà... Thật sự có thể sống sót ư?
Trịnh Xá nhìn đám bọ vô cùng vô tận dưới chân núi, lại nhìn sang xác binh sỹ đã bắt đầu thở dốc bên cạnh, tâm lý hắn càng lúc càng nặng nề, rất nhiều lần hắn muốn rút Goblin glider cùng Hổ hồn, dựa theo tinh thần lực tảo miêu trực tiếp tấn công chỗ đội ngũ kia, chỉ bọn chúng mới biết Brain bug đang ở chỗ nào, sau đó bắt lấy nó....
- Hộc, tàu cứu viện, giờ còn chưa tới sao?
Trịnh Xá ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nhìn thôn đạo dẫn lên đỉnh núi, do tốc độ ném đá giảm xuống nên đám bọ lại từ cách gần một nghìn mét từ từ ép tới. Mặc dù mỗi lượt đá ném xuống đều giết chết rất nhiều bọ, nhưng số lượng của chúng thật sự qua kinh người, dần dần chúng đã lại tiến tới ranh giới năm trăm mét, hơn nữa theo chân bọ thiết giáp từng bước tiếp cận, lũ bọ đi sau cũng không ngừng tơi gần trận địa.
“Hết đạn rồi, Trịnh Xá, sau khi giết mấy nghìn con hopper, còn khoảng hai trăm con thì không còn đạn để đối phó với chúng nữa. Ta đã ra lệnh cho một nghìn người phía sau tới tấn công vách núi, không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào cận thân chiến đấu....”
Tiếng của Sở Hiên lại vang lên trong ý thức Trịnh Xá, tin xấu liên tiếp truyền tới, Trịnh Xá cảm thấy có chút tê dại, đặc biệt là thấy con bọ thiết giáp chỉ còn cách trận địa chưa đầy hai trăm mét, phía sau là hàng đàn bọ đông nghìn nghịt đang nhe nanh múa vuốt, trái tim hắn cũng như chìm xuống, tay trái không ngừng run rẩy, mấy lần thiếu chút nữa đã rút Hổ hồn đao ra, bị đám bọ vây công áp bức đủ lâu rồi, hắn thật sự hận không thể sử dụng Hủy diệt xé xác con bọ khổng lồ kia ra....
Bỗng một loạt tiếng động lớn vang lên, mọi người đều vô thức ngẩng đầu lên trời, mấy chục chiếc phi thuyền to lớn phá vỡ tầng mây xuất hiện, vừa vượt khỏi màn mây những phi thuyền này lập tức tản ra bốn phía, trong đó khoảng mười chiếc bay tới chỗ đỉnh núi. Tất cả binh lính đều sửng sốt mất mấy giây rồi bắt đầu hét lên vui mừng, một số bắt đầu phát khóc, mà những người tại trận địa giống như được tiêm thuốc kích thích, thân thủ chậm chạp một lần nữa trở nên nhanh chóng, cứ vài người hợp lại một nhóm vận chuyển đá tảng, ném xuống, đẩy từng khối đá to lớn xuống thông đạo dưới chân núi, mặc dù không thể làm con bọ thiết giáp bị thương nhưng cũng ngăn cản được tốc độ tiến tới của nó. Lúc này trong đầu mọi người chỉ còn một ý nghĩ, kéo dài thời gian, đến khi nào tàu cứu viện hạ xuống mới thôi!
Trịnh Xá trong lòng cũng thở phào một hơi, đặc biệt khi hắn nhìn thấy độ lớn của tàu cứu viện, một chiếc có thể chở được khoảng hơn một nghìn người, mấy chiếc tàu này đủ để đưa tất cả bọn họ trở về vũ trụ, nói cách khác, một khi bay lên là họ sẽ được an toàn...
Thanh âm của Sở Hiên lại đột ngột truyền tới, hắn lạnh lùng nói:
“Trịnh Xá, phát năm mươi băng đạn cho năm mươi binh sỹ, để họ mau chóng tới chỗ tàu cứu viện hạ xuống! Nhanh lên, số đạn đó chính là để sử dụng vào lúc này! Đây là lúc nguy hiểm nhất, kẻ nào cũng muốn nhanh chóng tiến vào phi thuyền, không thể để nảy sinh hỗn loạn vào lúc này, nếu không tất cả chúng ta sẽ chết chắc!”
Trịnh Xá trong lòng chấn động, hắn lập tức để năm mươi người đi lấy năm mươi băng đạn còn lại, sau đó chạy tới giữa đỉnh núi. Quả đúng như Sở Hiên dự đoán, sau khi con tàu cứu viện đầu tiên hạ xuống, động tác của hơn một nghìn người tại trận địa lại chậm xuống, họ không ngừng ngoái nhìn về phía trung tâm, mà con bọ thiết giáp đã chỉ còn cách trận địa sáu, bảy mươi mét, mọi người thậm chí đều có thể nhìn thấy đám bọ đang nhe nanh múa vuốt, số lượng vượt xa các binh lính....
- Không được ngừng lại! Ném tiếp cho ta! Vương Hiệp, sử dụng tên lửa hạt nhân về phía sau con bọ thiết giáp kia đi! Mọi người ngàn vạn lần không được lùi lại, chỉ một bước là tất cả chúng ta đều phải chết!
Trịnh Xá đứng giữa đội ngũ gào lên, đồng thời hắn một cước đá vào một khối đã lớn, đẩy nó bay xuống dưới sơn đạo.
Vương Hiệp nghe vậy lập tức dùng tên lửa hạt nhân mini bắn về phía bọ thiết giáp, ánh sáng lóe lên, ngoài con bọ khổng lồ cùng hơn mười con warrior trong vòng bảo vệ của nó, tất cả bọ trong phạm vi hai, ba trăm mét đều bị tiêu diệt, mà do ngọn lửa còn đang thiêu đốt nên lũ bọ trong thời gian ngắn không thể tới gần.
Nhưng dù Trịnh Xá nói như vậy, vân xóc vài tên lính bắt dầu chạy về phái sau, bởi vì sau khi tàu cứu viện đầu tiên hạ xuống, chiếc thứ hai, thứ ba cũng đáp xuống, cơ hội chạy trốn lập tức tăng lên, không ai có thể chống cự được dục vọng như thế, đặc biệt là trong hoàn cảnh như hiện tại.
Từ lúc mấy tên lính đầu tiên bắt đầu chạy trốn, càng lúc càng có nhiều binh lính chạy về phía sau, Trịnh Xá nổi giận gầm lên một tiếng vận khinh công vọt tới trước mấy tên chạy trốn đầu tiên, trước khi họ kịp phản ứng đã đá ngã tất cả, trong đó một người còn bị hắn dùng chiếc móng vuốt sắc bén đâm xuyên ngực, hắn quát lớn:
- Tất cả những kẻ chạy trốn đều xử theo quân pháp! Ai dám chạy nữa?
Có khoảng hơn bốn mươi tên lính chạy trốn, họ liếc mắt nhìn nhau, trong đó mười mấy người lộ vẻ hung ác, rống lên lao về phía Trịnh Xá. Dù sao Trịnh Xá đang đứng trước mặt họ lúc này chỉ là một kẻ tay không tấc sắt, thậm chí là một phế nhân, một tay đã gãy, toàn thân đều là vết thương, nhưng khi họ vừa xông lên, mỗi kẻ tiếp cận lập tức bị Trịnh Xá tung một cước, đá vỡ tan đầu. Tất cả chỉ xảy ra trong có mấy chục giây ngắn ngủi, khi tất cả những kẻ chạy trốn ngừng lại, họ mới sợ hãi phát hiện ra trên mặt đất có thêm hơn mười thi thể, tất cả đều bị một cước đá chết.....
- Ta nói rồi! Chạy là chết! Các ngươi ai còn muốn chết nữa!
Trịnh Xá lúc này trong lòng cũng đã đầy lửa giận, hắn đạp lên một tên lính còn chưa chết, trong tiếng kêu thảm thiết, hắn nắm đầu người này dùng sức kéo mạnh, xé đôi kẻ đó thành hai đoạn, máu tươi bắn ra tung tóe. Đám binh lính chạy trốn lập tức chạy về chỗ trận địa, không dám nhìn Trịnh Xá một cái, điên cuồng nâng đá ném xuống chân núi... Lúc này, tàu cứu viện thứ tư cũng đã hạ xuống....
Khi những con bọ hình nhện bắn lên không, chúng hoàn toàn cuộn lại thành một khối tròn, trạng thái như vậy thực sự là đao thương bất nhập, vỏ ngoài cứng rắn như thép, đạn bắn vào chỉ ma sát tạo ra vô số hoa lửa, trải qua mấy lần cùng Trịnh Xá chính diện nghênh địch, tử thương thảm trọng, đám lính cuối cùng cũng nắm được cách chiến đấu với loại bọ này như thế nào.
Đầu tiên tốt nhất là có thể bắn chết cả bọ hình nhện lẫn bọ tanker từ xa, chỉ cần bắt chết tất cả bọ tanker từ cách xa hơn năm trăm mét thì những con bọ hình nhện gần như không có tính uy hiếp. Nếu như vì số lượng bọ tanker quá nhiều, không cách nào tiêu diệt từ xa, vậy các binh sỹ sẽ bắt đầu liều mạng lùi về sau, chỉ cần cách xa những con bọ hình nhện hơn ba mươi mét thì có thể nói chúng không có khả năng công kích tới chỗ họ, sau đó chỉ cần chờ đến lúc chúng mở thân hình ra, vô số khẩu súng sẽ biến lũ bọ này thành mảnh vụn.
Trước khi tìm ra chiến thuật này, đã có một nghìn ba trăm người chết dưới vuốt của đám bọ hình nhện đó, trên trận địa tràn ngập một lớp máu thịt, chân tay gãy đỏ ngầu, nhưng chiến tranh đã diến ra đến lúc này, mỗi binh sỹ chỉ còn là một cỗ máy hoàn thành mệnh lệnh, bắn, đổi lượt, chuẩn bị đạn dược, vận chuyển thi thể, tất cả đều cảm thấy tê bại, cả thể xác lẫn tâm hồn...
“.....Số lượng đạn? Sở Hiên, còn bao nhiêu đạn?”
Trịnh Xá có chút vô lực ngồi trên một tảng đá lớn, vừa rồi hắn lại cùng Vương Hiệp hợp tác giết chết một con bọ tanker nữa. Liên tục chiến đấu kịch liệt suốt mấy giờ trước đó, với bọ tanker, bọ hình nhện, thậm chí với cả một số con bọ warrior thiếu chút nữa thì tiếp cận, thần kinh và cơ bắp hắn đã bắt đầu không chịu đựng nổi, dù sao mức tiêu hao năng lượng của hắn đã vượt hơn gấp mười lần người bình thường, cả số lượng lẫn chất lượng.
“Còn hơn hai nghìn băng đạn, mười một quả tên lửa, hơn bốn trăm quả lựu đạn.... Đó là tổng lượng đạn dược hiện tại của chúng ta, cách lúc tàu cứu viện tới ít nhất là nửa tiếng nữa...”
Thanh âm lạnh nhạt của Sở Hiên đáp lại.
Trịnh Xá thở dài, hắn nhìn chỗ chân núi dưới trận địa đã chất đống vô số xác bọ, có điều mỗi lần loài bọ tấn công đều phá hủy phần lớn số xác này, bọ tanker phun một loạt lửa là đủ thiêu cháy tất cả thành tro bụi hoặc khẽ giẫm lên là biến cả đống xác thành mảnh vụn dưới chân nó. Vừa qua một lượt bọ tanker xông lên, loài bọ tạm thời xuât hiện một khoảng thời gian không tấn công, vừa kịp cho binh lính vận chuyển đạn dược và đổi lượt phòng ngự, khoảng lặng ngắn ngủi cho mọi người thở phảo một hơi, Trịnh Xá cũng lấy ra bao thuốc lá, dùng một tay run run châm điếu thuốc, ngồi trên một tảng đá cao trước trận địa, yên lặng nhìn xuống.
“Yên tâm đi, chúng ta nhất định có thể sống sót.... Chúng ta nhất định phải sống sót, trên lưng còn quá nhiều gánh nặng, còn quá nhiều chuyện chưa làm được, dù phải liều mạng chiến đấu, dù đói đến mức phải ăn phân mà sống, chúng ta cũng nhất định phải sống sót!”
Trịnh Xá rít một hơi thật dài, yên lặng thông qua ý thức nói với mấy người còn lại, tiếp đó hắn ngậm điếu thuốc, tay trái run rẩy lấy mầu đầu lọc hút dở trong Nạp giới ra, nhìn nó một lúc rồi lại cất vào trong, bấy giờ hắn đứng dậy trên tảng đá nói:
- Các binh sỹ, chuẩn bị bắt đầu chiến đấu! Để cho đám bọ này biết chúng ta không phải loại ăn không, cho lũ đáng chết này nhớ rằng.... Ở ngọn núi này, chúng ta đã anh dũng chiến đấu!
“Bây giờ mới hiểu những người trên Thượng Cam Lĩnh (*) đại diện cho điều gì.... Đây còn là chiến đấu trong tình huống không bị tập kích từ trên trời, không có đạn pháo tầm xa, hơn nữa còn có ưu thế hỏa lực nữa. Ha ha, nếu Chủ Thần để chúng ta sang phim kia thì bảy người chúng ta tuyệt đối chết chắc...”
Trịnh Xá nhìn xuống thông đạo dưới chân núi, nới đám bọ warrior đang cuồn cuộn tràn ra không ngừng, phía sau lưng chúng là bọ tanker, thậm chí còn xuất hiện hai con bọ thiết giáp, hắn biết rằng loài bọ cuối cùng cũng bắt đầu tổng tấn công. Bây giờ mới là lúc tổng công kích thật sự, mặc dù loài bọ không sợ chết, số lượng của chúng nhiều đến kinh khủng nhưng số bọ chết trong chiến dịch này cũng đã khiến Brain bug cảm thấy đau đớn hoặc là tức giận, tóm lại, Brain bug trên hành tinh này chắc chắn đã ra lệnh bất kể hy sinh, tấn công toàn diện phá tan chiến tuyến của loài người!
“Trịnh Xá, điểm che chắn kia bắt đầu chuyển động, chúng theo thông đạo tiến lên gần mặt đất, đoàn đội kia... chuẩn bị tham chiến sao?”
Ánh mắt Trịnh Xá vụt lóe sáng, hắn lạnh lùng nói:
“Tới thì cứ tới đi, đã lâu như vậy rồi, đến lúc này mà bọn chúng còn không xuất hiện, vậy khi tàu cứu viện tới chúng ta có thể thuận lợi đào thoát.... Bọn chúng cho rằng chúng ta dễ bắt nạt sao? Không được dùng vũ khí của bản thân, không cách nào toàn lực chiến đấu, hoàn cảnh như vậy chúng lấy tư cách gì mà coi chúng ta là yếu? Hừ... Sở Hiên, nhìn thấy chuyển động của đám bọ đằng xa kia không? Bọn chúng bắt đầu tổng tấn công rồi, ngươi nghĩ biện pháp lập phương án phòng thủ, giữ cân bằng lượng đạn là được...”
Ý thức sở Hiên cũng có chút gấp gáp, hắn thì thào nói:
“Ta sớm đã phát hiện hành động của chúng, vừa rồi thời gian ngừng tấn công quá lâu, hơn nữa theo tinh thần lực tảo miêu, có bọ hopper gia nhập, nhưng hoàn cảnh địa hình núi như thế này căn bản không phù hợp để bọ hopper công kích, chẳng lẽ bọn chúng chuẩn bị bất chấp thương vong tấn công chúng ta? Một trăm con hopper, có một con bay được lên đây đã là tốt lắm rồi... Tóm lại, người ở đó thủ vững lối vào trận địa, phía sau cứ để ta sắp xếp....”
Trịnh Xá gật đầu nói:
“Hiểu rồi... Mọi người liều mạng, cố gắng sống sót nhé!”
Còn đang nói chuyện, tiếng súng đầu tiên đã vang lên, trên trận địa, cách binh sỹ đã bắt đầu liên tục bóp cò, những con bọ warrior đi đầu tiên bắt đầu gục xuống liên tiếp. Nhưng số lượng bọ thật sự quá nhiều, cứ con nọ tiếp nối con kia giống như từng đợt sóng trào không ngừng ập tới, hình thức cả biện bọ cùng tấn công thế này trước đây chưa từng xuất hiện, rất nhiều con chỉ vì hơi chậm chân cũng bị đồng bọn phía sau đạp chết. Bất quá do tràn tới bất kể tử vong, hỏa lực trên trận địa nhất thời có vẻ yếu đi, đám bọ warrior cứ lấn tới từng mét từng mét một, mỗi mét đều phải trả bằng vô số xác bọ nhưng cự ly cũng không ngừng rút ngắn, làm trong tâm trạng mõi người lính đều càng lúc càng nặng nề.
Khoảng mấy phút sau, mấy trăm người của đội số hai đã vội vã chạy tới, mang theo đạn dược, họ cũng gia nhập chiến đấu, hỏa lực từ một nghìn người phòng thủ cuối cùng cũng áp chế được cả biển bọ đang ào tới, mà bấy giờ, bọ tanker cũng đã xuất hiện giữa từng đợt sóng công kích.
Mỗi bước chân của một bọ tanker hạ xuống đều giẫm nát vài con bọ warrior thành thịt vụn, nhưng tất cả đám bọ vẫn không hề sợ hãi lao về phía thông đạo, mà lũ warrior lại càng có ý thức chắn trước mặt bọ tanker, không ngừng tiếp cận trận địa. Khoảng cách từ năm trăm mét rút xuống còn bốn trăm mét, rồi ba trăm mét, tiếp đó bọ tanker phun ra một loạt khối u tròn giống như đạn pháo về phía trận địa, nhưng lúc này bất kỳ ai cũng không thể lùi lại, so với chục con bọ hình nhện, hàng vạn con warrior dồn dập tràn trới trước mặt càng kinh khủng hơn nhiều. Tất cả binh sỹ đều đã đánh đến đỏ ngầu cả mắt, đối diện với tử thần đang ập tới, rất nhiều người thậm chí không tránh né một phân, cứ đứng súng tại chỗ nâng súng bắn đi.
Trịnh Xá gầm lên:
- Vương Hiệp, sử dụng tên lửa hạt nhân, hai quả, trên trời một dưới đất một, cứ đẩy lùi trận tuyến của bọn chúng lại rồi tính sau!
Trong lúc nói, Trịnh Xá đã cầm móng vuốt sắc bén lao tới, hắn vừa bẻ thứ này từ xác một con bọ hình nhện lúc trước, cũng là vũ khí cận chiến có thể sử dụng duy nhất hiện tại có độ cứng cao hơn dao găm quân dụng.
Vương Hiệp nghe vậy lập tức bắn tên lửa hạt nhân mini lên trời, trong thoáng chốc khi tên lửa phát nổ, ánh sáng mãnh liệt bùng lên, trong ý thức Trịnh Xá đột nhiên vang lên âm thanh gấp gáp của Chiêm La:
“Không hay rồi! Trịnh Xá, trên vách đá xung quanh đầy bọ hopper đang trèo lên, bọn chúng cứ bám vào vách đá bò tới, nếu bị gió mạnh bật ra thì lại bay xuống tiếp tục trèo lên, có tới mấy nghìn con đấy!”
Trịnh Xá trong lòng trầm xuống, hắn hít sâu một hơi vội vã nói với Zero:
“Zero, ngươi dẫn một nhóm tuần tra bốn phía, phát hiện bọ hopper đơn lẻ lập tức tiêu diệt, gió trên đỉnh núi rất mạnh, bọn chúng không bay lên được thì còn kém bọ warrior, cố gắng giết một ít đi. Sở Hiên, ngươi cũng sắp xếp điểu binh lính bên sườn núi về chỗ trung tâm, còn La Cam Đạo! Nhớ kỹ, phải bảo vệ Chiêm Lam cho tốt, đưa cô ấy tới chính giữa trung tâm.... Trước hết cứ làm vậy đi, tạm thời chưa thể ngăn cản được bọ hopper, chỉ có thể đi trước một bước, tấn công trước khi bọn chúng lên tới đỉnh núi”.
Thời gian vẫn còn lại một tiếng đồng hồ, theo chỉ dẫn của Sở Hiên, đã có ba đội lính bắt đầu tìm kiếm và vận chuyển đá tảng, theo lượng đạn tiêu hao liên tục, lại thêm phải chi một phần cho binh sỹ tuần tra sườn núi, dần dần chỉ còn một nghìn băng đạn. Nhưng các đợt công kích của đám bọ vẫn hung mãnh như trước, vô số bọ warrior giống như từng đợt sóng cuồn cuộn đổ tới, ngoài ra còn có bọ tanker và bọ hình nhện, thỉnh thoảng còn có một con bọ thiết giáp kéo tới, trận địa mấy lần suýt chút nữa đã bị đám bọ tiếp cận, phải tiêu tốn mấy quả tên lửa hạt nhân mini cùng gần như toàn bô số lựu đạn mới có thể giữ vững được.
Nhưng số lượng bọ thật sự quá nhiều, dù bị tanker đốt thành tro bụi hàng đống, bị cả đàn bọ đạp thành thịt vụn thì chỗ thịt đó vẫn đắp cả con đường cao lên. Do cách trận địa năm trăm mét là nơi lũ bọ tử vong phần lớn nên tại thông đạo chỗ đó xuát hiện một cảnh tượng kỳ quái, từ dưới chân núi tới gần năm trăm mét con đường cao dần lên tới tận hai mươi mét sau đó lại dần dần thấp xuống, rồi mới trở về như thường. Địa hình như vậy kéo dài quãng đường phải di chuyển của lũ bọ, từ trên cao bắn xuống, điểm nhô cao lên cách năm trăm mét đó giúp đám lính nhắm bắn chính xác hơn, uy lực đạn cũng tăng cao, chỉ là có lợi thì cũng có hại, uy lực đạn được con dốc tăng cường nhưng với tầm cao như vậy cũng khiến các khối đá bị hạn chế, không thể lăn từ đỉnh núi xuống tận chân núi, sẽ bị con dốc cản lại nên sức sát thương chỉ giới hạn trong phạm vi năm trăm mét...
Trịnh Xá quan sát cẩn thận đống xác bọ, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Vương Hiệp, để lại năm quả tên lửa không sử dụng, trước khi hết đạn không cần phải dùng tên lửa phá hủy con dốc kia, cứ như vậy đã... Mẹ nó, không được sử dụng vũ khí plasma, nếu không mấy quả địa lôi hoặc bom hẹn giờ uy lực chắc chắn không kém loại tên lửa hạt nhân mini này, sức bắn railgun của Bá Vương chắc chắn đủ để xử đẹp số lượng bọ như thế này, dù gặp bọ tanker cũng không sợ, Hổ hồn của ta cũng hoàn toàn có thể dễ dàng chém giết, khốn thật....
Vương Hiệp cũng chỉ biết cười khổ, uy lực vũ khí plasma vượt xa mấy loại lựu đạn này, nếu như có thể chế tạo loại lựu đạn chưa được năm thành nội lực của Trịnh Xá thì uy lực thật sự không kém tên lửa hạt nhân mini này bao nhiêu. Tuy nhiên, điều quan trọng chính là tên lửa mini là loại vũ khí dùng sức nổ và sóng xung kích làm biện pháp sát thương chủ yếu, như vậy uy lực rất mạnh nhưng càng lan ra xung quanh thì càng yếu, dù có thể nói là song xung kích lan rộng tới mấy trăm mét nhưng phạm vi sát thương chính thức cùng lắm chỉ được một trăm mét vuông quanh tâm nổ. Vũ khí plasma thì không như thế, chỉ cần nằm trong phạm vi lan truyền của plasma là tất cả mọi sinh vật sẽ bị thiêu thành tro bụi, có thể nói chắc chắn phạm vi bao nhiêu là lực sát thương bấy nhiêu.
Thời gian liên tục trôi đi, số lượng đạn còn lại cũng càng lúc càng ít, trong lòng tất cả các binh sỹ biết được sự tình đều cảm thấy quẫn bách, mà đồng thời đám bọ hopper sau khi bò mấy chục phút cuối cùng cũng lộ diện trên vách đá. Bọn chúng lúc đầu vẫn muốn bay lên nhưng vừa bay cao ba mét lập tức bị những cơn gió kịch liệt cuốn bay, cho nên lũ bọ này chỉ có thể cúi thấp bò về phía binh lính, tốc độ như vậy tự nhiên là bị tiểu đội tuần tra dễ dàng bắn chết, chỉ có điều số lượng bọ hopper lên tới mấy nghìn con, sau khi con đầu tiên lộ mặt, càng lúc càng có nhiều con khác chui lên từ vách núi.
- Thời gian còn bao lâu? Tàu cứu viện đâu? Sở Hiên, chỉ còn hơn hai trăm băng đạn! Còn bao lâu nữa đây?
Trịnh Xá gần như đã gào lên, từ hình quét trong ý thức hắn nhìn thấy vài con bọ thiết giáp đang tiến về phía thông đạo, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng thể hình to lớn cùng năng lực đặc thù của chúng có thể quyết định tất cả, một khi bị những con bọ khổng lồ này tiếp cận trận địa cũng có nghĩa là họ chắc chắn thất thủ!
- Bây giờ tính thời gian cũng vô dụng, vừa rồi đã liên lạc tới đội chi viện trên vũ trụ, bên đó đã phái mấy chục tàu cứu viện, đủ mang được vài vạn người.... Đúng là một đám ngu ngốc, nếu thật sự có mấy vạn người cho mà chở thì còn cần cố sống cố chết cố chết cầu cứu bọn chúng sao? Đúng là trí tuệ của kẻ tầm thường, luôn khiến người ta thấy nực cười.... Tình huống cơ bản là như vậy, khoảng ba mươi phút nữa, tàu cứu viện đại khái có thể từ ngoài vũ trụ tiến nhập bầu khí quyển, còn đến bao giờ chúng ta có thể lên phi thuyền.... Khoảng ba mươi đến bốn lăm phút nữa, đây chỉ là ước lượng thôi.
Giọng nói của Sở Hiên không xuất hiện trong ý thức Trịnh Xá mà trực tiếp vang lên sau lưng hắn, Trịnh Xá quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy Sở Hiên đang cầm hai khẩu coilgun đứng đó, trên mặt tên này vẫn thoáng nụ cười trào phúng.
Trịnh Xá ngạc nhiên nhìn hắn, một lúc sau mới nói:
- Ngươi tới đây làm cái gì? Bây giờ sử dụng vũ khí của chúng ta cũng không sao chứ?
Sở Hiên khẽ rung tay lấy ra một khẩu súng lúc nói:
- Coilgun và súng quân dụng Liên bang chế tạo rất giống nhau, ngoài uy lực ra cũng chỉ có cận chiến mới có thể thấy được sự bất đồng. Đến bây giờ mọi bố cục, sắp xếp hoặc mấy trò mèo đề cao sỹ khí cái gì đó đều đã vô dụng rồi, chuyện duy nhất có thể làm là theo hướng này tiếp tục chiến đấu, hoặc đến cuối cùng sẽ bị biển bọ nuốt chửng. Mặc dù cá nhân ta rất không thích cái kiểu chiến đấu cơ bắp ngu ngốc này nhưng hiện tại cũng chẳng còn biện pháp nào tốt hơn, cứ lựa chọn chiến đấu đi....
Trịnh Xá cười ha hả vỗ vai hắn, nói:
- Lại bắt đầu nói trí tuệ của kẻ tầm thường rồi đấy.... Bỏ đi, nếu có thể sử dụng coilgun của ngươi thì có thể giết thêm một ít bọ warrior, có điều không nên sử dụng Gun kata quá sớm, người hình như không thể kiên trì trong trạng thái đó lâu được.
Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên từ phía trận địa lại có hơn mười con bọ hình nhện bay tới, binh lính còn chưa kịp phản ứng, một quả tên lửa hạt nhân đã lướt qua chỗ họ bắn tới, trên bầu trời lập tức bừng lên ánh sáng chói mắt. Sau khi ánh sáng lóe lên, vẫn có ba quả cầu rơi xuống đất, tiếp đó toàn thân chúng rung lên, lập tức biến thành hình dạng như con nhện, Trịnh Xá cùng Sở Hiên đưa mắt nhìn nhau, hai người chia ra phóng về phía đám bọ, một người cận chiến một người bắn, trước khi ba con bọ hình nhện kịp gây thương vong trên quy mô lớn, hai người đã tiêu diệt chúng giữa trận địa, nhưng dù như thế vẫn có hơn mười người lính tử thương.
Trịnh Xá còn chưa kịp thở ra, thanh âm của Vương Hiệp đã truyền tới:
- Còn năm quả tên lửa, thêm mấy lần bọ hình nhện tập kích nữa là chúng ta sẽ không còn tên lửa hạt nhân để phản kích đâu.
Trịnh Xá liếc nhìn binh sỹ trên trận địa một thoáng rồi nói:
- Không sử dụng tên lửa nữa, cứ để chúng thả bọ tới đi... Sở Hiên, phái hết mấy đội ngũ khác đến đây, cần bắt đầu sử dụng đá tảng, nếu có người bị bọ hình nhện giết chết thì lập tức thay thế.... Mọi người liều mạng thôi.
Sở Hiên gật đầu đi tới đội ngũ ở phía sau, có điều hắn vẫn vừa đi vừa nói:
- Còn nhớ đề nghị của ta lúc trước không? Khi chúng ta lâm vào tuyệt cảnh, ngươi phải tới tấn công đội bên kia, giết chết bọn chúng cũng được, bắt sống cũng được, làm trọng thương cũng được, chỉ cần chúng ta có con tin trong tay, hẳn là đám bọ cũng sẽ có chút cố kỵ, tuy làm như vậy khả năng thành công không đủ 30% nhưng còn tốt hơn là ngồi chờ chết....
Thanh âm chưa dứt, Sở Hiên đã đi càng lúc càng xa.
Trịnh Xá cười khổ nhìn ra ngoài trận địa, ở đó biển bọ vẫn cuồn cuộn liên tục, giống như vô cùng vô tận tràn về phía trận địa, con dốc cũng tiến thêm được một trăm mét, cự ly giữa hai bên chỉ còn hơn bốn trăm mét, còn đạn dược... đã không còn đủ một trăm băng.
Trịnh Xá quyết đoán ra lệnh cho binh sỹ ngừng bắn, lưu lại năm mươi băng đạn, còn lại bao nhiêu giao hết cho đội tuần tra để họ đối phó với bọ hopper, tiếp theo mấy tiểu đội cùng hợp lực vận chuyển đá tảng, đẩy xuống chân núi. Trước đó, Trịnh Xá đã để Vương Hiệp sử dụng hai quả tên lửa hạt nhân mini, phá tan con dốc đắp bằng xác bọ, đẩy chúng lùi ra cách xa trận địa, nhân lúc ấy đám lính đẩy từng khối, từng khối đá tròn to lớn xuống dưới.
Từng hòn đá khổng lồ lăn xuống theo sườn núi, tốc độ càng lúc càng cao, tới khi chạy được một trăm mét thế rơi đã không thể ngăn cản nổi, không cần nói bọ warrior trên mặt đất bị ép thành thịt vụn, đám đầu tiên bị những tảng đá chính diện đánh trúng lập tức tan xác, thậm chí cả bọ tanker cũng bị đá đẩy ngã nhào. Đá tảng ném từ đỉnh núi xuống uy lực lớn đến kinh người, nhất thời không biết có bao nhiêu bọ bị giết chết, cả đàn bị đẩy lùi xuống cách trận địa bảy, tám trăm mét.
- Kiên trì, còn mười mấy hai mươi phút nữa thôi... Tiếp tục kiên trì!
Trịnh Xá hô lên với đám lính xung quanh, đồng thời hắn vung chân đạp thẳng vào một khối đá lớn cao đến bốn mét trước mặt, khối đá lập tức trượt theo sườn dốc lăn xuống dưới, do tảng đá thật sự quá lớn, một đường lăn xuống thanh thế kinh người, giống như một chiếc xe lu chạy qua, bất cứ thứ gì chắn trước mặt nó đều bị đập nát vụn.
Ánh mắt mọi người đều hướng về tảng đá lớn đang không ngừng hạ xuống, trong tình huống khẩn cấp này, tất cả đều quên bẵng rằng Trịnh Xá dùng một cước đạp khối đá rơi xuống, lực lượng này quá khoa trương, người bình thường chưa nói đến chuyện có sức mạnh như vậy, chỉ cần đá mạnh vào rất có thể cả khớp xương cũng gãy vụn rồi.
Khối đá lớn lăn xuống không gì ngăn cản nổi, không biết đã đè chết bao nhiêu bọ warrior, chỗ nó đi qua đầy máu thịt xanh lét, phải đến khi đâm sầm vào vòng bảo vệ do một con bọ thiết giáp dựng lên mới chịu dừng lại.
Trịnh Xá hít sâu một hơi, quát lớn:
- Tiếp tục ném đá xuống, không giết được bọ thì ít nhất cũng phải cản đường chúng lại, mọi người liều mạng đi, khoảng mười phút nữa tàu cứu viện sẽ tới, tới lúc này mà chết không cảm thấy oan uổng sao? Tiếp tục ném đi!
Mặc dù Trịnh Xá nói như vậy nhưng dù sao đám lính cũng không có thể chất siêu cường như hắn, qua hơi hai mươi tiếng chiến đấu liên tục, họ sớm đã chân tay rã rời, bây giờ lại còn phải vận chuyển đẩy đá xuống. Những tảng đá đen ngòm này vừa cứng rắn vừa to lớn, nặng nề, một khối đường kính chỉ khoảng một mét không ngờ phải cần ba người mới nâng lên nổi, mặc dù khi lăn xuống uy lực cũng mạnh hơn đá thường nhưng tóm lại tốc độ của hơn một nghìn người rút cuộc cũng bắt đầu chậm lại, mà ở dưới chân núi, lũ bọ cũng bắt đầu từ từ tụ tập lại, cứ dấn tới từng mét từng mét một, giống như sóng thủy triều, số lượng ào ạt đủ khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải lạnh sống lưng.
Trịnh Xá trong lòng càng lúc càng trầm trọng, hắn vẫn đứng ở đầu chiến tuyến, mỗi lần đều đẩy một khối đá lớn xuống chân núi, những tảng đá này đối phó với bọ warrior hoặc bọ tanker thì còn khá, nhưng gặp bọ thiết giáp thì căn bản là vô dụng, mắt thấy mấy con bọ khổng lồ đen xì từ xa mấy nghìn mét từng bước tiến lại, Trịnh Xá càng lúc càng lo lắng.
Đúng lúc này, ở phía xa Bá Vương đang cùng một tên lính khác nâng một khối đá đen lên, họ còn chưa kịp ném xuống thì Bá Vương đột nhiên khuỵu xuống, khối đá đè thẳng lên chân hắn, gã cao lớn này lập tức gào lên đau đớn. Trịnh Xá phản ứng nhanh nhất, hắn vội vã chạy tới đẩy khối đá ra, hỏi gấp gáp:
- Thế nào? Bá Vương! Ngươi không sao chứ?
Gã người Nga này đau đến đổ mồ hôi lạnh, hắn cười khổ nói:
- Không được rồi, cả người không còn một chút khí lực nào, xương chân cũng bị đè gãy... Trịnh Xá, đến lúc này ta lại làm liên lụy đến ngươi, ta....
Trịnh Xá biết Bá Vương sớm đã không chịu đựng nổi nữa, hắn không có tố chất gấp mười lần người thường như Trịnh Xá, cũng không có nội lực hay năng lượng vampire gì cả, cùng lắm chỉ được cường hóa bằng long huyết, tổng thể chỉ mạnh hơn người thường hai đến ba lần. Nhưng hắn lại chống đỡ đủ sáu tiếng đồng hồ, liên tục ban bố mệnh lệnh, lại còn tập trung toàn bộ tinh thần đối diện với biển bọ vô cùng vô cận tấn công tơi, nếu như không có hắn, không biết chừng trận địa này đã sớm bị loài bọ đột phá rồi....
Trịnh Xá vỗ vai Bá Vương nói:
- Nói mấy lời này làm gì? Mẹ nó, chỉ cố gắng giữ mạng thôi, đều là anh em với nhau cả, chúng ta đều phải cùng sống sót... Nơi này cứ giao hết cho ta, hai người kia, các ngươi đưa hắn về chỗ cứu thương.... Bá Vương, chúng ta nhất định có thể sống sót!
Bá Vương còn định nói gì đó, Trịnh Xá đã lấy bao thuốc lá trong túi ra vứt cho hắn, nói:
- Hút một hai điếu cho bớt đau....
Nói đoạn, hắn cũng không quay đầu lại, đi về phía trận địa.
Mặc dù nói như vậy, nhưng mà... Thật sự có thể sống sót ư?
Trịnh Xá nhìn đám bọ vô cùng vô tận dưới chân núi, lại nhìn sang xác binh sỹ đã bắt đầu thở dốc bên cạnh, tâm lý hắn càng lúc càng nặng nề, rất nhiều lần hắn muốn rút Goblin glider cùng Hổ hồn, dựa theo tinh thần lực tảo miêu trực tiếp tấn công chỗ đội ngũ kia, chỉ bọn chúng mới biết Brain bug đang ở chỗ nào, sau đó bắt lấy nó....
- Hộc, tàu cứu viện, giờ còn chưa tới sao?
Trịnh Xá ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nhìn thôn đạo dẫn lên đỉnh núi, do tốc độ ném đá giảm xuống nên đám bọ lại từ cách gần một nghìn mét từ từ ép tới. Mặc dù mỗi lượt đá ném xuống đều giết chết rất nhiều bọ, nhưng số lượng của chúng thật sự qua kinh người, dần dần chúng đã lại tiến tới ranh giới năm trăm mét, hơn nữa theo chân bọ thiết giáp từng bước tiếp cận, lũ bọ đi sau cũng không ngừng tơi gần trận địa.
“Hết đạn rồi, Trịnh Xá, sau khi giết mấy nghìn con hopper, còn khoảng hai trăm con thì không còn đạn để đối phó với chúng nữa. Ta đã ra lệnh cho một nghìn người phía sau tới tấn công vách núi, không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào cận thân chiến đấu....”
Tiếng của Sở Hiên lại vang lên trong ý thức Trịnh Xá, tin xấu liên tiếp truyền tới, Trịnh Xá cảm thấy có chút tê dại, đặc biệt là thấy con bọ thiết giáp chỉ còn cách trận địa chưa đầy hai trăm mét, phía sau là hàng đàn bọ đông nghìn nghịt đang nhe nanh múa vuốt, trái tim hắn cũng như chìm xuống, tay trái không ngừng run rẩy, mấy lần thiếu chút nữa đã rút Hổ hồn đao ra, bị đám bọ vây công áp bức đủ lâu rồi, hắn thật sự hận không thể sử dụng Hủy diệt xé xác con bọ khổng lồ kia ra....
Bỗng một loạt tiếng động lớn vang lên, mọi người đều vô thức ngẩng đầu lên trời, mấy chục chiếc phi thuyền to lớn phá vỡ tầng mây xuất hiện, vừa vượt khỏi màn mây những phi thuyền này lập tức tản ra bốn phía, trong đó khoảng mười chiếc bay tới chỗ đỉnh núi. Tất cả binh lính đều sửng sốt mất mấy giây rồi bắt đầu hét lên vui mừng, một số bắt đầu phát khóc, mà những người tại trận địa giống như được tiêm thuốc kích thích, thân thủ chậm chạp một lần nữa trở nên nhanh chóng, cứ vài người hợp lại một nhóm vận chuyển đá tảng, ném xuống, đẩy từng khối đá to lớn xuống thông đạo dưới chân núi, mặc dù không thể làm con bọ thiết giáp bị thương nhưng cũng ngăn cản được tốc độ tiến tới của nó. Lúc này trong đầu mọi người chỉ còn một ý nghĩ, kéo dài thời gian, đến khi nào tàu cứu viện hạ xuống mới thôi!
Trịnh Xá trong lòng cũng thở phào một hơi, đặc biệt khi hắn nhìn thấy độ lớn của tàu cứu viện, một chiếc có thể chở được khoảng hơn một nghìn người, mấy chiếc tàu này đủ để đưa tất cả bọn họ trở về vũ trụ, nói cách khác, một khi bay lên là họ sẽ được an toàn...
Thanh âm của Sở Hiên lại đột ngột truyền tới, hắn lạnh lùng nói:
“Trịnh Xá, phát năm mươi băng đạn cho năm mươi binh sỹ, để họ mau chóng tới chỗ tàu cứu viện hạ xuống! Nhanh lên, số đạn đó chính là để sử dụng vào lúc này! Đây là lúc nguy hiểm nhất, kẻ nào cũng muốn nhanh chóng tiến vào phi thuyền, không thể để nảy sinh hỗn loạn vào lúc này, nếu không tất cả chúng ta sẽ chết chắc!”
Trịnh Xá trong lòng chấn động, hắn lập tức để năm mươi người đi lấy năm mươi băng đạn còn lại, sau đó chạy tới giữa đỉnh núi. Quả đúng như Sở Hiên dự đoán, sau khi con tàu cứu viện đầu tiên hạ xuống, động tác của hơn một nghìn người tại trận địa lại chậm xuống, họ không ngừng ngoái nhìn về phía trung tâm, mà con bọ thiết giáp đã chỉ còn cách trận địa sáu, bảy mươi mét, mọi người thậm chí đều có thể nhìn thấy đám bọ đang nhe nanh múa vuốt, số lượng vượt xa các binh lính....
- Không được ngừng lại! Ném tiếp cho ta! Vương Hiệp, sử dụng tên lửa hạt nhân về phía sau con bọ thiết giáp kia đi! Mọi người ngàn vạn lần không được lùi lại, chỉ một bước là tất cả chúng ta đều phải chết!
Trịnh Xá đứng giữa đội ngũ gào lên, đồng thời hắn một cước đá vào một khối đã lớn, đẩy nó bay xuống dưới sơn đạo.
Vương Hiệp nghe vậy lập tức dùng tên lửa hạt nhân mini bắn về phía bọ thiết giáp, ánh sáng lóe lên, ngoài con bọ khổng lồ cùng hơn mười con warrior trong vòng bảo vệ của nó, tất cả bọ trong phạm vi hai, ba trăm mét đều bị tiêu diệt, mà do ngọn lửa còn đang thiêu đốt nên lũ bọ trong thời gian ngắn không thể tới gần.
Nhưng dù Trịnh Xá nói như vậy, vân xóc vài tên lính bắt dầu chạy về phái sau, bởi vì sau khi tàu cứu viện đầu tiên hạ xuống, chiếc thứ hai, thứ ba cũng đáp xuống, cơ hội chạy trốn lập tức tăng lên, không ai có thể chống cự được dục vọng như thế, đặc biệt là trong hoàn cảnh như hiện tại.
Từ lúc mấy tên lính đầu tiên bắt đầu chạy trốn, càng lúc càng có nhiều binh lính chạy về phía sau, Trịnh Xá nổi giận gầm lên một tiếng vận khinh công vọt tới trước mấy tên chạy trốn đầu tiên, trước khi họ kịp phản ứng đã đá ngã tất cả, trong đó một người còn bị hắn dùng chiếc móng vuốt sắc bén đâm xuyên ngực, hắn quát lớn:
- Tất cả những kẻ chạy trốn đều xử theo quân pháp! Ai dám chạy nữa?
Có khoảng hơn bốn mươi tên lính chạy trốn, họ liếc mắt nhìn nhau, trong đó mười mấy người lộ vẻ hung ác, rống lên lao về phía Trịnh Xá. Dù sao Trịnh Xá đang đứng trước mặt họ lúc này chỉ là một kẻ tay không tấc sắt, thậm chí là một phế nhân, một tay đã gãy, toàn thân đều là vết thương, nhưng khi họ vừa xông lên, mỗi kẻ tiếp cận lập tức bị Trịnh Xá tung một cước, đá vỡ tan đầu. Tất cả chỉ xảy ra trong có mấy chục giây ngắn ngủi, khi tất cả những kẻ chạy trốn ngừng lại, họ mới sợ hãi phát hiện ra trên mặt đất có thêm hơn mười thi thể, tất cả đều bị một cước đá chết.....
- Ta nói rồi! Chạy là chết! Các ngươi ai còn muốn chết nữa!
Trịnh Xá lúc này trong lòng cũng đã đầy lửa giận, hắn đạp lên một tên lính còn chưa chết, trong tiếng kêu thảm thiết, hắn nắm đầu người này dùng sức kéo mạnh, xé đôi kẻ đó thành hai đoạn, máu tươi bắn ra tung tóe. Đám binh lính chạy trốn lập tức chạy về chỗ trận địa, không dám nhìn Trịnh Xá một cái, điên cuồng nâng đá ném xuống chân núi... Lúc này, tàu cứu viện thứ tư cũng đã hạ xuống....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.