Quyển 16 - Chương 11: Kế hoạch cuối cùng và... Triệu Anh Không biến đổi (3)
Zzhty
04/04/2013
Đối với những gì Triệu Anh Không vừa nói, Triệu Chuế Không nói không chừng còn mạnh hơn, lợi hại hơn nàng, Trịnh Xá cũng không hề phản đối. Mặc dù thực lực của Triệu Chuế Không trong giấc mơ này thật sự chẳng ra sao, thậm chí còn không bằng được một vài người xung quanh, nhưng từng thấy qua Triệu Chuế Không tại thế giới luân hồi, Trịnh Xá sớm đã hoài nghi, tên khốn này đang ẩn giấu thực lực rất kỹ, hoặc có thể cho rằng hắn đang áp chế sức mạnh của mình, để bản thân không mau chóng tiến tới mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư.
“Vậy thì rút cuộc trường kịch biến đó là như thế nào đây? Càng xem càng thấy khó phân biệt. Triệu Chuế Không lúc này ôn nhu nho nhã như vậy, nhìn qua cũng không phải đang giả vờ, vậy tại sao sau khi tiến vào thế giới luân hồi lại trở nên điên cuồng, bệnh hoạn như thế? Chẳng lẽ do giết chết đồng đội từng cùng mình lớn lên từ bé nên tính tình đột biến sao? Hay là do mở cơ nhân tỏa thất bại nên biến thành bộ dạng đó?”
Trịnh Xá nhìn hoạt động của hai cô bé trước mắt, hắn cũng âm thầm cân nhắc cái gọi là lấy lực thành đạo này. Nhìn qua có vẻ nguy hiểm và hoang đường nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì cũng không phải là không có căn cứ, ít nhất là nếu xét theo tình hình trước mắt thì có vẻ cũng có thể thành công. Chỉ có điều, mức độ nguy hiểm trong đó cũng không thua kém cách vượt qua tâm ma chính thống là bao, hơn nữa còn cần phải có một tinh thần lực khống chế giả cực kỳ mạnh mẽ.
“Kỳ thực còn có một lối tắt khác.. Đó là chuyển hết luồng ý thức cuồng bạo khổng lồ này vào ý thức một người khác. Người đó buộc phải là tinh thần lực khống chế giả, hơn nữa còn căn bản không để ý tới việc sống chết của người đó hay là người đó có thể chịu đựng được không. Làm như vậy đối phương đương nhiên là chết chắc, nhưng người vượt qua tâm ma rất có khả năng sẽ bình yên vô sư... Loại thủ đoạn này không biết có tính là ma đạo hay không nữa.”
Tạm thời bỏ qua Trịnh Xá đang suy nghĩ mông lung, lúc này hai cô gái bắt đầu từ bãi cát quay về. Theo thường lệ mỗi ngày, sau khi chịu đựng ý thức cuồng bạo, thời gian đại khái cũng đến lúc hoàng hôn, hai người liền quay lại chỗ tiểu đội tụ tập, bắt đầu ăn uống, liên tục quan sát mấy ngày, Trịnh Xá cơ bản cũng đã nắm được về mức độ thời gian hiện tại.
Hai cô gái vừa đi vừa cười nói, sắc trời đã dần tối, ánh dư quang buổi chiều tà phủ lên mặt biển một màu vàng óng, đến cả hòn đảo nhỏ cũng phảng phất như chìm trong ánh vàng. Cảnh vật trông thật bình yên, vẫn giống như những gì Trịnh Xá đã chứng kiến suốt nửa năm chờ đợi ở đây, hôm nay cũng yên ả trôi qua...
Đột nhiên, hai cô gái nửa như vô tình nửa hữu ý, đưa mắt nhìn nhau. Do Triệu Nhị Không có tiềm chất tinh thần lực khống chế giả nên cơ bản cũng có thể dùng ý thức để trao đổi, có điều kỹ năng tinh thần lực của nàng không hẳn là thuộc về loại hình trao đổi ý thức nên khi giao lưu sẽ vô cùng tiêu hao tinh thần lực, cũng chỉ có tình huống khẩn cáp mới tạm thời trao đổi mấy câu.
“Tỷ tỷ, có mười bảy người... Do mấy ngày nay chúng ta đều tới bãi biển này nên bọn chúng mới tơi đây mai phục phải không?”
Triệu Nhị Không dùng ý thức vội vã hỏi.
Triệu Anh Không khẽ gật đầu, nàng cũng dùng ý thức đáp:
“Chắc là vậy. Thời gian gần đây ngày nào chúng ta cũng tới đây vào lúc này nên lũ đáng ghét của các tổ khác hẳn là đã có thể nắm rõ được tung tích của chúng ta. Mai phục ở đây mười bảy người cơ đấy, hầu hết thành viên của hai tổ rồi... Hi hi, bé ngoan, muội cảm thấy chúng ta mất bao lâu để giải quyết bọn chúng?”
Triệu Nhị Không bĩu môi khinh thường, đáp:
“Nếu một mình muội, mười mấy giây là đủ giải quyết cả bọn rồi. Chưa mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba căn bản không ngăn cản được tinh thần lực xâm nhập của muội... Anh Không tỷ tỷ, tỷ lên hay muội lên?”
Triệu Anh Không khẽ nắm nắm tay, nhíu mày nói:
“Vậy thì muội lên đi. Bé con, xuống tay nhẹ một chút, dạy cho bọn chúng một trận là được rồi... Tỷ vừa mới trải qua ý thức cuồng bạo của tầng thứ tư, khi ra tay rất có thể không nắm chắc nặng nhẹ.”
Triệu Nhị Không khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng theo bên cạnh Triệu Anh Không bước tới.
Đối với tranh đấu của đám trẻ tên Không này, nửa năm nay Trịnh Xá đã sớm nhìn đến quen mắt. Do thích khách thế gia có chút tư tâm nên đám trẻ bị tiêm thuốc thúc đẩy gen này bị chia làm vài tổ, đẩy hết lên hòn đảo hoang này. Hòn đảo này cũng không phải là nhỏ, có nguồn nước sạch và thức ăn, nhưng nơi đây dù sao cũng là đảo hoang, điều kiện khắc nghiệt, người bình thường tuyệt đối không thể sống sót nổi. Nguồn thức ăn ở đây tuy hỗn tạp nhưng lại không nhiều lắm, ví dụ như các giống cá sống quanh đảo lại có cá mập, người bình thường thực sự không dám tùy tiện xuống biển, các thức ăn khác trên bờ lại quá ít. Chính vì thế, trong số các tổ, chỉ có tiểu đội của Triệu Anh Không là hơi khá hơn một chút, ít nhất là không phải lo lắng về vấn đề thức ăn, còn các đội khác thì cơ bản đều ăn một bữa nhịn một bữa, trong tình huống như vậy, chắc chắn không thể tránh được việc tranh đấu. Đội thắng thông thường sẽ cướp đoạt thức ăn và nước sạch của đội thua, mà tiểu đội của Triệu Anh Không lại có rất nhiều thức ăn và nước uống, tuyệt đối là mơ ước của các tổ còn lại.
Có điều, do thực lực hai người Triệu Anh Không và Triệu Nhị Không quá mạnh, các tổ khác cho dù tất cả cùng tập kích cũng không nhất định có thể đánh thắng được hai người, cho nên sau một thời gian dài đấu đá, các tổ khác cơ bản đã bỏ hai người ra khỏi phạm vi tính toán. Hơn thế nữa, bọn họ là thích khách chứ không phải loại côn đồ đánh nhau đầu đường xó chợ, một kích thành công là lập tức mất mạng, một đòn không trúng cũng có thể lập tức bỏ trốn. Các đội khác một là không nắm chắc được vị trí của hai người, hai là không có đủ thời gian để mai phục họ, vì thế đến tận bây giờ, sau khi tìm được cơ hội, các đội cuối cùng mới liên kết với nhau, chuẩn bị phục kích hai người trên đường trở về.
Không thể không thừa nhận, thuốc thúc đẩy gen này có công hiệu rất mạnh, ngoài Triệu Anh Không và Triệu Nhị Không, hai thiên tài ra, trong các tổ khác không ngờ cũng có một hai người mở cơ nhân tỏa bậc cao. Đây là kết luận của Trịnh Xá sau nửa năm quan sát, các tổ còn lại tổng cộng cũng có ít nhất là hai đến ba người đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba... Có thể nói, chỉ cần bọn họ có thể khắc phục được nguy hiểm của tầng thứ ba, vậy thì đám trẻ này tuyệt đối sẽ là một lực lượng kinh khủng khó mà tưởng tượng nỏi, ít nhất là so với đại bộ phận các tiểu đội luân hồi thì đều mạnh hơn nhiều.
Trịnh Xá còn đang suy nghĩ, hai cô gái đã nhẹ nhàng bước vào trong rừng cây. Chân trước Triệu Anh Không còn chưa đặt xuống thảm rừng, mấy luồng kình phong đã ập tới. Nàng cũng không tránh né, đưa tay vỗ mạnh lên một gốc cây nhỏ cạnh người. Bàn tay bé nhỏ trắng nõn vậy mà chỉ một chưởng đã bẻ gãy thân cây to bằng miệng bát, cành cây đổ xuống chắn ngang trước mặt nàng, chỉ nghe hai tiếng bụp bụp trầm đục, mấy ngọn phi đao đã cắm ngập vào trong cây.
- Hì hì, Triệu Phúc Không, lại là ngươi đánh lén ta à? Lần trước giáo huấn ngươi chưa đủ sao?
Triệu Anh Không lùi về sau vài bước, thân cây đổ ầm xuống đất, ở phía đối diện, trong bóng tối quả nhiên có một thanh niên đang đứng, sắc mặt hơi đỏ lên nhìn Triệu Anh Không.
Gã tên là Triệu Phúc Không này Trịnh Xá cũng từng thấy qua, đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, kỹ xảo ám sát cùng thực lực khá mạnh, từng nhiều lần đối đầu với Triệu Anh Không vì vấn đề thức ăn. Ngoài một lần bị Triệu Anh Không áp sát đánh cho một trận no đòn ra, những lần khác hắn đều dựa vào kỹ xảo phi đao vừa đánh vừa chạy, ngoài ra Trịnh Xá còn nhìn ra được, tên thiếu niên này hình như đang thầm yêu Triệu Anh Không.
Quả nhiên, sau khi nghe Triệu Anh Không nói, sắc đỏ trên mặt hắn càng rõ ràng hơn, nhất thời phảng phất như chân tay cũng không biết phải để ra chỗ nào, mãi tới khi sau lưng hắn truyển tới một tràng cười lớn, hắn mới trấn định lại được.
Sau lưng Triệu Phúc Không, một thanh niên vóc người cường tráng bước ra. Hắn khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân hình cực kỳ cao lớn, gần đạt tới hai mét, thân thể săn chắc, bắp thịt cuộn lên từng khối, hơn nữa tên nhóc này hình như cũng muốn khoe cơ thể mình to khỏe, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng bó sát, đặc biệt là bộ dạng cười ha hả khoe khoang, giống như nghĩ mình là đại tướng, dũng sỹ cổ đại gì đó vậy.
Mặc dù ngoại hình phô trương, tức cười nhưng thực lực của hắn thật sự không kém. Trong nửa năm Trịnh Xá đã thấy qua rất nhiều thành viên các tổ, cũng chỉ có hai ba người, trong đó có hắn là có thể qua lại một hai chiêu với Triệu Anh Không. Hơn nữa, tên thanh niên này còn tự tìm được riêng, dung hợp kỹ xảo ám sát vào phương thức tấn công của bản thân, khi chiến đấu thật sự có chút dáng vẻ lấy lực phá xảo, tuy vẫn không đánh thắng được Triệu Anh Không nhưng gã tên là Triệu Li Không này thật sự có tư cách đánh một trận với nàng.
Triêu Li Không cười cười phóng túng, nói:
- Triệu Anh Không, bớt nói cái gì giáo huấn lần trước đi. Lần trước nếu không phải tại ta ăn nhiều quá bị đau bụng thì sao có thể để ngươi bắt nạt đám đàn em của ta được? Hôm nay coi như ngươi gặp xui, ngoan ngoãn nhận thua đi, để tổ viên của ngươi đem thức ăn và nước uống tới, bọn ta cũng sẽ không làm khó hai đứa con gái các ngươi.
Triệu Anh Không trề môi khinh bỉ, nàng cũng không nói gì mà lùi về phía sau hai bước, Triệu Nhị Không ở bên cạnh lập tức lộ ra trước mặt mọi người. Cô bé này cũng cười rất tươi tắn, khi Triệu Anh Không lùi về sau, nàng cũng xông lên trước. Lúc này hai cô gái còn cách hai người trước mặt khoảng năm mươi mét, bọn họ vừa động, Triệu Phúc Không đã nắm lấy phi đao.
Thiếu niên thoáng vẻ ngượng ngập lúc trước đã hoàn toàn biến mất, trong mắt Triệu Phúc Không giờ chỉ còn lại sự trầm tĩnh, phi đao nắm trong tay cũng không ném ra mà tập trung toàn bộ tinh thần, nhìn chằm chằm vào Triệu Nhị Không. Bỗng một âm thanh xé gió rít lên, Triệu Li Không đột ngột chắn trước mặt hắn.
Một khối đá đập vào tay Triệu Li Không, sức mạnh cực lớn va chạm với tay hắn phát ra một tiếng nổ trầm đục, giống như là đạn súng hơi bắn trúng tấm gỗ. Triệu Anh Không ở phía xa cười hì hì nói:
- Cận chiến thì cận chiến đi, đừng có tính chuyện đánh lén từ xa nhé, mọi người đồng ý chạm tới là dừng là được rồi, nếu quá đáng quá... Ta cũng sẽ ra tay đấy.
Khi nói , Triệu Anh Không đầy vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng, hàn ý trong đó sắc bén như một lưỡi dao.
Cùng lúc đó, Triệu Nhị Không đã vượt qua khoảng cách hơn hai mươi mét, nàng chợt đạp lên một cành cây lớn, tiếp đó lao vọt lên trên ngọn cây... Trong tán cây rậm rạp, có hai người đang ẩn nấp...
“Vậy thì rút cuộc trường kịch biến đó là như thế nào đây? Càng xem càng thấy khó phân biệt. Triệu Chuế Không lúc này ôn nhu nho nhã như vậy, nhìn qua cũng không phải đang giả vờ, vậy tại sao sau khi tiến vào thế giới luân hồi lại trở nên điên cuồng, bệnh hoạn như thế? Chẳng lẽ do giết chết đồng đội từng cùng mình lớn lên từ bé nên tính tình đột biến sao? Hay là do mở cơ nhân tỏa thất bại nên biến thành bộ dạng đó?”
Trịnh Xá nhìn hoạt động của hai cô bé trước mắt, hắn cũng âm thầm cân nhắc cái gọi là lấy lực thành đạo này. Nhìn qua có vẻ nguy hiểm và hoang đường nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì cũng không phải là không có căn cứ, ít nhất là nếu xét theo tình hình trước mắt thì có vẻ cũng có thể thành công. Chỉ có điều, mức độ nguy hiểm trong đó cũng không thua kém cách vượt qua tâm ma chính thống là bao, hơn nữa còn cần phải có một tinh thần lực khống chế giả cực kỳ mạnh mẽ.
“Kỳ thực còn có một lối tắt khác.. Đó là chuyển hết luồng ý thức cuồng bạo khổng lồ này vào ý thức một người khác. Người đó buộc phải là tinh thần lực khống chế giả, hơn nữa còn căn bản không để ý tới việc sống chết của người đó hay là người đó có thể chịu đựng được không. Làm như vậy đối phương đương nhiên là chết chắc, nhưng người vượt qua tâm ma rất có khả năng sẽ bình yên vô sư... Loại thủ đoạn này không biết có tính là ma đạo hay không nữa.”
Tạm thời bỏ qua Trịnh Xá đang suy nghĩ mông lung, lúc này hai cô gái bắt đầu từ bãi cát quay về. Theo thường lệ mỗi ngày, sau khi chịu đựng ý thức cuồng bạo, thời gian đại khái cũng đến lúc hoàng hôn, hai người liền quay lại chỗ tiểu đội tụ tập, bắt đầu ăn uống, liên tục quan sát mấy ngày, Trịnh Xá cơ bản cũng đã nắm được về mức độ thời gian hiện tại.
Hai cô gái vừa đi vừa cười nói, sắc trời đã dần tối, ánh dư quang buổi chiều tà phủ lên mặt biển một màu vàng óng, đến cả hòn đảo nhỏ cũng phảng phất như chìm trong ánh vàng. Cảnh vật trông thật bình yên, vẫn giống như những gì Trịnh Xá đã chứng kiến suốt nửa năm chờ đợi ở đây, hôm nay cũng yên ả trôi qua...
Đột nhiên, hai cô gái nửa như vô tình nửa hữu ý, đưa mắt nhìn nhau. Do Triệu Nhị Không có tiềm chất tinh thần lực khống chế giả nên cơ bản cũng có thể dùng ý thức để trao đổi, có điều kỹ năng tinh thần lực của nàng không hẳn là thuộc về loại hình trao đổi ý thức nên khi giao lưu sẽ vô cùng tiêu hao tinh thần lực, cũng chỉ có tình huống khẩn cáp mới tạm thời trao đổi mấy câu.
“Tỷ tỷ, có mười bảy người... Do mấy ngày nay chúng ta đều tới bãi biển này nên bọn chúng mới tơi đây mai phục phải không?”
Triệu Nhị Không dùng ý thức vội vã hỏi.
Triệu Anh Không khẽ gật đầu, nàng cũng dùng ý thức đáp:
“Chắc là vậy. Thời gian gần đây ngày nào chúng ta cũng tới đây vào lúc này nên lũ đáng ghét của các tổ khác hẳn là đã có thể nắm rõ được tung tích của chúng ta. Mai phục ở đây mười bảy người cơ đấy, hầu hết thành viên của hai tổ rồi... Hi hi, bé ngoan, muội cảm thấy chúng ta mất bao lâu để giải quyết bọn chúng?”
Triệu Nhị Không bĩu môi khinh thường, đáp:
“Nếu một mình muội, mười mấy giây là đủ giải quyết cả bọn rồi. Chưa mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba căn bản không ngăn cản được tinh thần lực xâm nhập của muội... Anh Không tỷ tỷ, tỷ lên hay muội lên?”
Triệu Anh Không khẽ nắm nắm tay, nhíu mày nói:
“Vậy thì muội lên đi. Bé con, xuống tay nhẹ một chút, dạy cho bọn chúng một trận là được rồi... Tỷ vừa mới trải qua ý thức cuồng bạo của tầng thứ tư, khi ra tay rất có thể không nắm chắc nặng nhẹ.”
Triệu Nhị Không khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng theo bên cạnh Triệu Anh Không bước tới.
Đối với tranh đấu của đám trẻ tên Không này, nửa năm nay Trịnh Xá đã sớm nhìn đến quen mắt. Do thích khách thế gia có chút tư tâm nên đám trẻ bị tiêm thuốc thúc đẩy gen này bị chia làm vài tổ, đẩy hết lên hòn đảo hoang này. Hòn đảo này cũng không phải là nhỏ, có nguồn nước sạch và thức ăn, nhưng nơi đây dù sao cũng là đảo hoang, điều kiện khắc nghiệt, người bình thường tuyệt đối không thể sống sót nổi. Nguồn thức ăn ở đây tuy hỗn tạp nhưng lại không nhiều lắm, ví dụ như các giống cá sống quanh đảo lại có cá mập, người bình thường thực sự không dám tùy tiện xuống biển, các thức ăn khác trên bờ lại quá ít. Chính vì thế, trong số các tổ, chỉ có tiểu đội của Triệu Anh Không là hơi khá hơn một chút, ít nhất là không phải lo lắng về vấn đề thức ăn, còn các đội khác thì cơ bản đều ăn một bữa nhịn một bữa, trong tình huống như vậy, chắc chắn không thể tránh được việc tranh đấu. Đội thắng thông thường sẽ cướp đoạt thức ăn và nước sạch của đội thua, mà tiểu đội của Triệu Anh Không lại có rất nhiều thức ăn và nước uống, tuyệt đối là mơ ước của các tổ còn lại.
Có điều, do thực lực hai người Triệu Anh Không và Triệu Nhị Không quá mạnh, các tổ khác cho dù tất cả cùng tập kích cũng không nhất định có thể đánh thắng được hai người, cho nên sau một thời gian dài đấu đá, các tổ khác cơ bản đã bỏ hai người ra khỏi phạm vi tính toán. Hơn thế nữa, bọn họ là thích khách chứ không phải loại côn đồ đánh nhau đầu đường xó chợ, một kích thành công là lập tức mất mạng, một đòn không trúng cũng có thể lập tức bỏ trốn. Các đội khác một là không nắm chắc được vị trí của hai người, hai là không có đủ thời gian để mai phục họ, vì thế đến tận bây giờ, sau khi tìm được cơ hội, các đội cuối cùng mới liên kết với nhau, chuẩn bị phục kích hai người trên đường trở về.
Không thể không thừa nhận, thuốc thúc đẩy gen này có công hiệu rất mạnh, ngoài Triệu Anh Không và Triệu Nhị Không, hai thiên tài ra, trong các tổ khác không ngờ cũng có một hai người mở cơ nhân tỏa bậc cao. Đây là kết luận của Trịnh Xá sau nửa năm quan sát, các tổ còn lại tổng cộng cũng có ít nhất là hai đến ba người đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba... Có thể nói, chỉ cần bọn họ có thể khắc phục được nguy hiểm của tầng thứ ba, vậy thì đám trẻ này tuyệt đối sẽ là một lực lượng kinh khủng khó mà tưởng tượng nỏi, ít nhất là so với đại bộ phận các tiểu đội luân hồi thì đều mạnh hơn nhiều.
Trịnh Xá còn đang suy nghĩ, hai cô gái đã nhẹ nhàng bước vào trong rừng cây. Chân trước Triệu Anh Không còn chưa đặt xuống thảm rừng, mấy luồng kình phong đã ập tới. Nàng cũng không tránh né, đưa tay vỗ mạnh lên một gốc cây nhỏ cạnh người. Bàn tay bé nhỏ trắng nõn vậy mà chỉ một chưởng đã bẻ gãy thân cây to bằng miệng bát, cành cây đổ xuống chắn ngang trước mặt nàng, chỉ nghe hai tiếng bụp bụp trầm đục, mấy ngọn phi đao đã cắm ngập vào trong cây.
- Hì hì, Triệu Phúc Không, lại là ngươi đánh lén ta à? Lần trước giáo huấn ngươi chưa đủ sao?
Triệu Anh Không lùi về sau vài bước, thân cây đổ ầm xuống đất, ở phía đối diện, trong bóng tối quả nhiên có một thanh niên đang đứng, sắc mặt hơi đỏ lên nhìn Triệu Anh Không.
Gã tên là Triệu Phúc Không này Trịnh Xá cũng từng thấy qua, đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, kỹ xảo ám sát cùng thực lực khá mạnh, từng nhiều lần đối đầu với Triệu Anh Không vì vấn đề thức ăn. Ngoài một lần bị Triệu Anh Không áp sát đánh cho một trận no đòn ra, những lần khác hắn đều dựa vào kỹ xảo phi đao vừa đánh vừa chạy, ngoài ra Trịnh Xá còn nhìn ra được, tên thiếu niên này hình như đang thầm yêu Triệu Anh Không.
Quả nhiên, sau khi nghe Triệu Anh Không nói, sắc đỏ trên mặt hắn càng rõ ràng hơn, nhất thời phảng phất như chân tay cũng không biết phải để ra chỗ nào, mãi tới khi sau lưng hắn truyển tới một tràng cười lớn, hắn mới trấn định lại được.
Sau lưng Triệu Phúc Không, một thanh niên vóc người cường tráng bước ra. Hắn khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân hình cực kỳ cao lớn, gần đạt tới hai mét, thân thể săn chắc, bắp thịt cuộn lên từng khối, hơn nữa tên nhóc này hình như cũng muốn khoe cơ thể mình to khỏe, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng bó sát, đặc biệt là bộ dạng cười ha hả khoe khoang, giống như nghĩ mình là đại tướng, dũng sỹ cổ đại gì đó vậy.
Mặc dù ngoại hình phô trương, tức cười nhưng thực lực của hắn thật sự không kém. Trong nửa năm Trịnh Xá đã thấy qua rất nhiều thành viên các tổ, cũng chỉ có hai ba người, trong đó có hắn là có thể qua lại một hai chiêu với Triệu Anh Không. Hơn nữa, tên thanh niên này còn tự tìm được riêng, dung hợp kỹ xảo ám sát vào phương thức tấn công của bản thân, khi chiến đấu thật sự có chút dáng vẻ lấy lực phá xảo, tuy vẫn không đánh thắng được Triệu Anh Không nhưng gã tên là Triệu Li Không này thật sự có tư cách đánh một trận với nàng.
Triêu Li Không cười cười phóng túng, nói:
- Triệu Anh Không, bớt nói cái gì giáo huấn lần trước đi. Lần trước nếu không phải tại ta ăn nhiều quá bị đau bụng thì sao có thể để ngươi bắt nạt đám đàn em của ta được? Hôm nay coi như ngươi gặp xui, ngoan ngoãn nhận thua đi, để tổ viên của ngươi đem thức ăn và nước uống tới, bọn ta cũng sẽ không làm khó hai đứa con gái các ngươi.
Triệu Anh Không trề môi khinh bỉ, nàng cũng không nói gì mà lùi về phía sau hai bước, Triệu Nhị Không ở bên cạnh lập tức lộ ra trước mặt mọi người. Cô bé này cũng cười rất tươi tắn, khi Triệu Anh Không lùi về sau, nàng cũng xông lên trước. Lúc này hai cô gái còn cách hai người trước mặt khoảng năm mươi mét, bọn họ vừa động, Triệu Phúc Không đã nắm lấy phi đao.
Thiếu niên thoáng vẻ ngượng ngập lúc trước đã hoàn toàn biến mất, trong mắt Triệu Phúc Không giờ chỉ còn lại sự trầm tĩnh, phi đao nắm trong tay cũng không ném ra mà tập trung toàn bộ tinh thần, nhìn chằm chằm vào Triệu Nhị Không. Bỗng một âm thanh xé gió rít lên, Triệu Li Không đột ngột chắn trước mặt hắn.
Một khối đá đập vào tay Triệu Li Không, sức mạnh cực lớn va chạm với tay hắn phát ra một tiếng nổ trầm đục, giống như là đạn súng hơi bắn trúng tấm gỗ. Triệu Anh Không ở phía xa cười hì hì nói:
- Cận chiến thì cận chiến đi, đừng có tính chuyện đánh lén từ xa nhé, mọi người đồng ý chạm tới là dừng là được rồi, nếu quá đáng quá... Ta cũng sẽ ra tay đấy.
Khi nói , Triệu Anh Không đầy vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng, hàn ý trong đó sắc bén như một lưỡi dao.
Cùng lúc đó, Triệu Nhị Không đã vượt qua khoảng cách hơn hai mươi mét, nàng chợt đạp lên một cành cây lớn, tiếp đó lao vọt lên trên ngọn cây... Trong tán cây rậm rạp, có hai người đang ẩn nấp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.