Vô Hạn Khủng Bố

Quyển 20 - Chương 22: Không (3)

Zzhty

04/04/2013

Theo tình huống bình thường, về cơ bản khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư sơ cấp sẽ đều có được ánh sáng tâm linh, mà đến tầng thứ tư trung cấp sau khi vượt qua tâm ma, ánh sáng tâm linh sẽ căn cứ theo đặc điểm của từng người mà cá nhân hóa. Ví dụ như ánh sáng tâm linh của La Cam Đạo là trường lực AT, ánh sáng tâm linh của clone Trịnh Xá là Lệ viêm, ánh sáng tâm linh của Trịnh Xá là Tiềm long biến, hình thức biểu hiện cụ thể của ánh sáng tâm linh mỗi người đều khác nhau. Trường hợp bình thường là như vậy, nhưng cũng có những người thiên phú siêu quần cực cá biệt, ví dụ như Hạo Thiên, thậm chí còn chưa mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư đã có ánh sáng tâm linh, ví dụ như La Cam Đạo tuy thực lực bản thân cực yếu nhưng dựa vào hợp thể với EVA 01 mà cũng có ánh sáng tâm linh cá nhân hóa Trường lực AT. Lại còn cà Triệu Anh Không và Triệu Chuế Không, bọn họ đúng là chưa vượt qua được tâm ma nhưng cũng có ánh sáng tâm linh cá nhân hóa, mấy người này đều là loại thiên phú siêu quần, hoặc là có nguyên nhân đặc biệt.

Triệu Anh Không cười nhẹ, bấy giờ mới nói:

- Ta cũng phải sau khi hợp thể với nhân cách phụ mới lĩnh ngộ được ánh sáng tâm linh của bản thân mình, tên của nó là... Tấm gương hai mặt. Ban đầu ta là ta, cô ấy là cô ấy, sau đó hợp thể rồi ta không còn là ta, cô ấy không còn là cô ấy. Nhưng theo ánh sáng tâm linh xuất hiện, ta vẫn là ta, cô ấy vẫn là cô ấy, đến khi chiến đấu ca ca sẽ phải đối mặt với cả hai ta đấy. Vậy còn ca ca? Ánh sáng tâm linh của huynh là gì vậy?

- Ánh sáng tâm linh của ta à....

Triệu Chuế Không mỉm cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt lại dần dần tràn ngập tơ máu, giống như vừa có máu tươi nhỏ vào, trông cực kỳ đáng sợ. Hắn chầm chậm nói:

- Thốn bộ.

“Ca ca… Chung quy vẫn không bỏ được chấp niệm trong long, chung quy vẫn không cách nào vượt qua tâm ma sao?”

Kỳ thực với thực lực của Triệu Chuế Không mà nói, hẳn là phải có được thực lực tầng thứ tư trung cấp từ lâu rồi. Trên thực tế, nếu nói về sức mạnh không thôi thì hắn đúng là một trong những cường giả ở đẳng cấp này, nhưng hắn cũng thật sự chưa vượt qua được tâm ma, hoặc có thể nói bản than hắn chính là tâm ma…

“Thốn bộ à? Theo tên gọi có thể cho rằng…”

Triệu Anh Không cũng không còn cơ hội tiếp tục suy nghĩ nữa, bởi vì đòn tấn công tiếp theo của Triệu Chuế Không đã tới trước mặt. Chỉ là một cú lao tới đâm rất bình thường lại khiến nàng có cảm giác không thể tránh né, tuy mũi dao găm đỏ chót ở ngay trước mắt nhưng Triệu Anh Không lại thấy như con dao găm đâm tới từ khắp bốn phương tám hướng, dù di động sang phía nào cũng sẽ bị đâm trúng, cảm giác như vậy thật sự rất không ổn.

“Áp lực của khí thế sao? Không thể nào. Ta sao có thể bị áp lực khí thế ảnh hưởng được?”

Triệu Anh Không cũng không nghĩ ngợi nhiều, thân hình lóe lên, biến mất khỏi chỗ đứng, đồng thời một Triệu Anh Không khác chợt xuất hiện sau lưng Triệu Chuế Không, trọng kiếm vô hình chém ngang về phía hắn.

Roạt!

Một tiếng vang nhẹ, khi thanh trọng kiếm vô hình tiếp xúc với thân thể Triệu Chuế Không, hắn vẫn không chút do dự vung dao găm đâm thẳng tới trước. Kết quả thật khiến cho người ta phải kinh ngạc, nhát dao của Triệu Chuế Không rõ ràng là đâm vào khoảng không nhưng trên vai Triệu Anh Không sau lưng hắn lại bắn ra máu tươi. Vai bị dao găm đâm thủng, trường kiếm trong tay cũng không giữ được lực đạo, sánh hai bên, Triệu Anh Không quyết đoán nhảy lùi về sau.



- Triệu Chuế Không! Ngươi làm thế nào đâm trúng được ta?

Sắc mặt Triệu Anh Không lạnh băng, không có chút nào vẻ quyến rũ như khi mỉm cười dịu dàng lúc trước. Dung mạo tuy không thay đổi nhưng vẻ quyến rũ đó vừa biến mất, cả người trông lại thêm một phần anh khí, khuôn mặt thiên về trung tính nhìn qua thật sự có một vẻ mỹ lệ riêng, nàng là Triệu Anh Không nhân cách phụ.

- Quả táo nhỏ này, ồ, biến thành quả táo nhỏ xanh non rồi... Phải học quả táo nhỏ đã thành thục nhé. Dựa dẫm vào người khác không bằng dựa vào chính mình đâu. Nếu muốn biết ta làm thế nào đâm trúng muội thì tự suy nghĩ đi.

Triệu Chuế Không mimg cười ôn nhu, trong lúc cười lại vung dao găm nhẹ nhàng đâm tới. Triệu Anh Không sau lưng hắn lại lập tức biến mất, khi xuất hiện càng ở cách hắn mấy chục mét nhưng một dao này vẫn như trước tạo thành một vết thương trên người nàng. Cũng may Triệu Anh Không kịp thời nâng trường kiếm lên ngăn cản mới để vết thương chỉ trúng vào tay.

- Quả táo nhỏ, muội cứ che chở cho cô ấy mãi, như thế thì vĩnh viễn chỉ có thể trở thành một quả táo xanh chua thôi đấy.

- …Nhưng vẫn tốt hơn là bị ca ca tàn bạo hái xuống đúng không?

Triệu Anh Không mỉm cười dịu dàng, nói.

“Ánh sáng tâm linh của ta là hình thành hai bản thân ‘ta’ độc lập, tuy trong cùng một lúc chỉ có thể xuất hiện một người, người còn lại sẽ ở trong dị không gian giống như nấp trong gương, không thể công kích, không thể bị thương… Nói cách khác, chỉ cần một ‘ta’ thu hút kẻ địch, một ‘ta’ khác nhân cơ hội tiến tới chỗ an toàn, vậy chiến đấu tầm trung và tầm gần ta sẽ ở vào thế bất bại, vậy thì hắn làm thế nào đánh trúng ta?”

Triệu Anh Không trong lòng không ngừng suy nghĩ, vừa rồi Triệu Chuế Không nói không hề sai, Triệu Anh Không nhân cách phụ dù sao cũng không phải nhân cách chính, nàng không cách nào giống như nhân cách chủ trong tất cả tình huống nào cũng có thể bình tĩnh suy luận, có thể nói, đây là chênh lệch trời sinh giữa hai nhân cách.

“Thốn bộ, thốn bộ, nếu là năng lực mang tính không gian, chẳng lẽ là chỉ…”

Triệu Anh Không lại cản mấy lần công kích của Triệu Chuế Không, mỗi lần đều không thể tránh khỏi nhận thêm trên người một vết thương. Mỗi lần đều chỉ đâm ra một cách đơn giả, rõ ràng chỗ đó trống rỗng, nhưng lần nào cũng bị đâm trúng, liên tục mấy lần, Triệu Anh Không cuối cùng cũng tìm thấy quy luật bên trong.

- Thốn bộ… Ca ca, ánh sáng tâm linh của huynh là chỉ trong một phạm vi nhất định, tất cả mọi không gian huynh đều chỉ cần một bước là có thể tới sao? Nói cách khác, là thu hẹp không gian? Chẳng trách, dao găm của huynh có thể công kich tới ngoài trăm mét, chỉ cần khẽ vung lên là tới được. Ta lúc trước còn tưởng là tác dụng của niệm động lực, xem ra căn bản đều do ánh sáng tâm linh của huynh, thốn bộ.

Thời cổ có thứ gọi là thập bộ nhất sát, cũng tức là ở bất kỳ vị trí nào trong phạm vi mười bước đều thuộc phạm vi của một đòn. Mà cái gọi là thốn bộ, không phải có ý là mọi cự ly xung quanh người đều nằm trong phạm vi một bước di chuyển của hắn sao? Con dao găm đó nhỏ như vậy,trong phạm vi chỉ một bước ngắn, Triệu Chuế Không tùy ý đâm ra quả đúng là trăm phát trăm trúng, cũng chẳng trách Triệu Anh Không dù làm thế nào cũng không thể tránh nổi.

“Nếu là như thế...Vậy không thể cứ mãi tránh nẽ, ca ca, ý của huynh là thế phải không? Muốn giải thoát nhanh một chút ư?”

Triệu Anh Không khe khẽ thở dài, bất quá nàng lập tức xốc lại tinh thần, miệng nói:



- Ca ca, xin lỗi... Ta tuyệt đối không thể thất bại, cho dù có... Ta cũng tuyệt đối không thể bại trong tay huynh. Đồng đội ta còn đang khổ chiến, kể cả ta không cách nào trợ giúp họ thì cũng tuyệt đối không thể để ca ca tới làm hại họ. Vì thế ca ca, cùng ta...

Vừa dứt lời, Triệu Anh Không đột nhiên biến mất không thấy, xung quanh cũng không xuất hiện một Triệu Anh Không kia nữa. Lần này là biến mất thật sự, hoàn toàn khác với lúc trước một người xuất hiện, một người biến mất, mặc cho Triệu Chuế Không tìm tòi thế nào cũng không ra được một chút manh mối.

- Quả táo nhỏ, chỉ ẩn nấp thôi cũng không phải là cách...

Triệu Chuế Không còn chưa dứt lời, một thanh trường kiếm đã đâm thẳng vào sau lưng hắn. Hắn cũng không quay người, khẽ tung thân nhảy lên, dao găm lại đâm tới trước, nhưng trường kiếm sau lưng còn chưa biến mất, dao găm hắn đâm ra đột nhiên dính vào một bàn tay bé nhỏ, mềm mại vừa xuất hiện. Triệu Anh Không cứ như vậy, tươi cười rạng rỡ đứng trước mặt hắn, khoảng cách giữa hai người chỉ có mấy chục phân.

- Ca ca, bắt được huynh rồi nhé...

Triệu Anh Không thuận theo dao găm nhẹ nhàng miết lên ngón cái Triệu Chuế Không. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, tất cả chỉ phát sinh trong chưa tới không phẩy không mấy giây, từ lúc trường kiếm xuất hiện, Triệu Chuế Không nhảy lên, cho đến lúc Triệu Anh Không xuất hiện, bắt lấy ngón tay cầm dao găm của hắn, mọi thứ hoàn thành trong nháy mắt. Tiếp đó Triệu Chuế Không toàn thân thả lỏng, chi có cánh tay không cầm dao găm là khẽ rung động một chút.

- Cho dù là khéo léo mượn lực thì cũng cần có lực mới được. Ca ca đúng là rất quen thuộc với ta… Nhưng mà, huynh thật sự không dùng lực sao?

Triệu Anh Không mỉm cười, cũng không tiếp tục công kích mà khẽ đưa mắt ra sau lưng Triệu Chuế Không, ở đó không ngờ lại có một Triệu Anh Không khác hình dạng y hệt. Chỉ có điều thần sắc Triệu Anh Không này khi nhìn Triệu Chuế Không mang đầy thù hận, còn có một vẻ mê mang không cách nào diễn tả được, trên tay nàng đang cầm thanh trường kiếm vô hình.

- Ca ca, ta có đến hai ánh sáng tâm linh đấy nhé. Ánh sáng tâm linh của ta là hủy diệt, có thể làm tiêu tan ánh sáng tâm linh của đối phương, còn của cô ấy là tấm gương hai mặt... Đã hiểu chưa? Lần này ca ca không chạy thoát được đâu.

Cánh tay kia của Triệu Chuế Không khe khẽ chấn động, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra. Sau khi Triệu Anh Không bắt lấy ngón tay hắn, ánh sáng tâm linh của hắn liền tan biến với tốc độ cực nhanh. Tất nhiên, có được thì nhất định phải có mất, ánh sáng tâm linh của Triệu Anh Không cũng không ngừng tiêu hao với tốc độ cực nhanh, hơn nữa mức độ tiêu hao của nàng còn phải gấp đôi mới đúng. Một thân thể chịu đựng gánh nặng của hai ánh sáng tâm linh hoàn toàn khác biệt, độ tiêu hao như vậy cũng chỉ có loại cường giả như Triệu Anh Không mới có thể sử dụng được, cho dù là thiên phú dị bẩm như Hạo Thiên thì có lẽ cũng sẽ bị hút thành xác khô.

Triệu Chuế Không cũng không kinh hãi, trên mặt hắn vẫn mang nụ cười mỉm gần như điên cuồng. Đúng vậy, hai mắt giăng đầy tơ máu, ánh mắt đầy cuồng loạn, mặt lại nở nụ cười. Hắn cũng không di động nửa thân trên mà dưới chân dùng lực nhảy vọt lên trên. Nhưng hắn vừa mới nhảy lên liền trông thấy Triệu Anh Không trước mặt ý cười càng thêm đậm, còn Triệu Anh Không ở sau lưng hắn thì thanh trường kiếm vô hình trong tay đã bắt đầu lấp lóe quang mang kịch liệt.

Từng phân một của thanh trường kiếm vô hình tỏa ra ánh sáng trắng mãnh liệt, cả thanh kiếm cũng từ trạng thái trong suốt hiện ra hình dáng thực, đó là một thanh trọng kiếm kỵ sỹ màu vàng kim, trên thân kiếm cổ xưa có khắc những dấu ấn vô danh. Sau đó Triệu Anh Không vung kiếm lên, một dải ánh sáng màu trắng rực rỡ bao trùm lấy Triệu Chuế Không và Triệu Anh Không nhân cách chủ, mang theo hai ngươi bay vọt lên giữa không trung.

Hai người vừa bị đẩy lên trời, cánh tay cầm dao găm của Triệu Chuế Không đã rút lại kịch liệt. Do hai người lúc này hoàn toàn nằm trong “sức mạnh”, cho dù có hiệu quả hộ thân tự động của ánh sáng tâm linh, luồng kiếm quang đó còn chưa giết được họ nhưng bị trọng thương cũng là chắc chắn, hơn nữa lực lượng khi bị đánh trúng.... Tuy chỉ là lực bị động nhưng đó cũng là lực, mà với trình độ mượn lực khéo léo của Triệu Anh Không, trong điều kiện cận thân như thế này, mỗi động tác của nàng mới là sát chiêu chân chính.

Tất cả đều đã muộn, cùng là người có năng lực nhập vi, mỗi động tác nhẹ nhàng đều bị đối phương cảm ứng được, khi Triệu Chuế Không vụt dùng sức kéo tay lại, Triệu Anh Không cũng thuận theo luồng lực này vặn về phía trước. Bụp một tiếng nhẹ nhàng, mấy ngón tay nắm dao găm của Triệu Chuế Không đều bị vặn trật khớp, mà còn chưa hết, Triệu Anh Không lại càng thuận theo lực đạo nắm lấy cổ tay Triệu Chuế Không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Khủng Bố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook