Vô Hạn Khủng Bố

Quyển 18 - Chương 6: Không gian? Thế giới? Nhà tù? (2)

Zzhty

03/04/2013

Một cảm giác như mộng như tỉnh khó diễn tả được, Trịnh Xá cũng không biết mình đã rơi xuống bao nhiêu mét, đến khi hắn định thần lại thì đã chỉ còn cách mặt đất chưa tới hai trăm mét, hơn nữa tốc độ còn cực kỳ kinh người. Chiếu theo tốc độ này rơi xuống, cho dù với cường độ thân thể hắn cũng không thể chịu đựng nổi sức xung kích đáng sợ đó.

Trịnh Xá chỉ liếc qua xuống mặt đất một cái, toàn thân đã toát hết mồ hôi lạnh, cơ nhân tỏa cứ tự nhiên khai mở trong nháy mắt. Bản năng của thân thể so với ý thức hành động của hắn còn nhanh hơn, một phát Nguyệt bộ lập tức được sử ra, nhưng tốc độ rơi của hắn thật sự quá nhanh, chỉ trong khoảnh khắc như vậy đã lại rơi xuống cả trăm mét, một phát Nguyệt bộ căn bản không thể giảm bớt được bao nhiêu sức rơi.

Trịnh Xá cũng bất chấp tất cả, trạng thái Hủy diệt lập tức được mở ra, hai chân dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp sử dụng Nguyệt bộ, đồng thời hắn cũng rút Hổ hồn đao ra nhắm chuẩn xuống đất. Theo tốc độ của hắn không ngừng giảm xuống, cơ thể đã chỉ còn cách mặt đất chưa tới mười mét, Trịnh Xá đem tất cả sức mạnh tập trung vào Hổ hồn đao, tiếp đó vung tay ném thẳng xuống đất. Một tiếng nổ lớn vang lên, Hổ hồn đao phá vỡ mặt đất thành một hố lớn, dựa vào khí lưu cuốn lên trên, Trịnh Xá cuối cùng cũng giảm được tốc độ xuống đến mức có thể chịu đựng được. Lại ầm một tiếng trầm đục, Trịnh Xá ngã vào trong hố sâu đó.

Tuy đã dùng hết toàn lực để ngăn cản nhưng cú rơi này vẫn làm cho hắn ngã đến thảm, sau lưng đau đớn kịch liệt, da thịt đều nứt rách, cũng may là tố chất thân thể hắn mạnh mẽ vô cùng, người bình thường sớm đã bị rơi chết rồi còn hắn thì chỉ đau chứ không bị thương.

- Khốn kiếp, chơi nhau kiểu gì vậy? Vừa tiến vào trong hang đã giống như bị thôi miên, dùng giọng của Chủ Thần thông báo mấy chuyện linh tinh. Nhưng những chuyện đó đều được Sở Hiên suy luận ra hết rồi còn đâu, tiếp theo thì thế nào? Phần quan trọng nhất tiếp theo thì lại không có! Ta chửi!

Trịnh Xá từ dưới đất nhảy dựng dậy, hắn cũng bất chấp đau đớn sau lưng, lập tức chửi ầm lên, cũng chẳng biết là đang mắng chửi ai.

Hóa ra khi hắn vừa tiến vào trong hang đá, tâm trí liền giống như lúc từ Chủ Thần không gian tiến vào thế giới phim kinh dị, đâu óc chỉ còn lại một mảnh mông lung, mơ hồ. Trong lúc như mộng như tỉnh đó, hắn lại nghe thấy âm thanh khô cứng của Chủ Thần, không ngừng thuyết minh, câu chuyện bắt đầu từ lúc Hồng hoang, trời đất thành lập, rồi tới nguồn gốc của người tu chân cùng Thánh nhân, sau lại tới trận đại chiến giữa Thánh nhân và người tu chân. Trận chiến đó cơ hồ hủy diệt toàn bộ hoàn cảnh sinh thái của trái đất, khiến cho khủng long tuyệt chủng, cũng làm cho loài người gần như chết hết. Sau đó những Thánh nhân cùng người tu chân còn sống sót một lần nữa tạo ra con người, dùng kho lưu trữ gen của loài người thu thập lúc trước tiến hành sinh sản trên quy mô lớn, nhân loại mới từ cảnh ngộ tuyệt diệt khôi phục lại, nhưng cũng phải tốn vô số năm tháng.

Lại nói về cuộc chiến giữa Thánh nhân và người tu chân, hơn bảy phần Thánh nhân và người tu chân đều bỏ mạng trong trận chiến đó. Nhưng chiến tranh quả không hổ là động lực tiến hóa mạnh nhất cho loài người, cuộc đại chiến khiến cho hai bên đều hơi thừa nhận “Đạo” của đối phương, cũng tức là truy cầu tiến hóa của hai bên. Trí giả của cả hai phía đều nhận định, khi sức mạnh của hai bên kết hợp lại thì nhân loại sẽ tiến hóa đến đỉnh cao, hoặc có thể gọi là đỉnh cao của cả vũ trụ này. Đến lúc đó không gian, thời gian, vật chất, năng lượng, không gì là loài người ngươi không thể sử dụng, mà vũ trụ hồng mông nhìn như khổng lồ cũng chỉ là sân chơi của loài người mà thôi. Hai bên đều nhận định đó chính là đỉnh cao tiên hóa của bên mình, cũng tức là cơ nhân tỏa tầng thứ sáu trong lời tiên tri của Thánh nhân, hoặc là Đại la vô thượng Hỗn độn kim tiên mà người tu chân luôn mơ tưởng.

Mặc dù “Đạo” bất đồng, giải thích đối với lực lượng cuối cùng cũng khác nhau, nhưng vì cuộc Đại chiến Hồng hoang đã gần như khiến đất trời tan vỡ cho nên Thánh nhân cùng người tu chân tuy không qua lại với nhau nhưng cũng không giao chiến nữa, cả hai đều chờ đến khi có phát hiện mang tính quyết định với sức mạnh. Nhưng đến lúc đó họ lại phát hiện...

- Mẹ kiếp, rút cuộc là phát hiện được cái gì? Muốn nhắn lại thì nhắn hết một lượt đi chứ! Sao lại cứ như tên khốn Sở Hiên chuyện gì cũng chỉ nói có một nửa, làm vậy đúng là chỉ muốn đánh nhau!

Trịnh Xá lúc này thật sự giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, chỉ muốn biết bọn họ rút cuộc là đã phát hiện ra chuyện gì, là cái gì khiến cho Thánh nhân và người tu chân liên kết lại với nhau, không để ý tới khác biệt về “Đạo” giữa hai bên nữa, là cái gì khiến họ xây dựng nên Chủ Thần không gian này? Là cái gì khiến họ sợ hãi như vậy, nên mới phải lưu lại rất nhiều lời nhắn?

Thực lực của Thánh nhân và người tu chân, tuy chỉ có một đoạn tin nhắn, không có hình ảnh gì nhưng Trịnh Xá thật sự hiểu bọn họ mạnh mẽ đến mức nào. Một người có thể sử dụng năng lượng gần như vô hạn, khống chế năng lượng, đây rõ ràng là sức mạnh mà chỉ thần mới có. Phe kia thì đã đạt tới công nghệ cao vượt xa khoa học hiện đại của loài người mấy chục thế kỳ thậm chí càng nhiều hơn, công nghệ văn tự ký hiệu, lại còn có có vô số công pháp tu luyện thần kỳ cùng vật phẩm kỳ diệu. Đừng nói là người khác, chỉ riêng Sở Hiên sử dụng được một chút cái chuông cổ kia thôi mà đã có thể thao túng thời gian và không gian trong một thời gian ngắn, năng lực như vậy đơn giản là đến thần cũng không bì được!

Rút cuộc là loại tồn tại nào mà có thể khiến cho Thánh nhân cùng người tu chân phải sợ hãi như vậy? Người ngoài hành tinh? Không thể nào! Cho dù là xuất hiện một vạn chủ hạm như trong Independence Day thì Thánh nhân cùng người tu chân cũng có thể đồ sát một trận thống khoái như mổ heo chém chó, chẳng lẽ là giống như suy luận của Sở Hiên... Chúng ta đang ở trong hộp còn họ đã biết được biện pháp vượt ra khỏi hộp?

- Ừm, suy luận này cũng không sai lắm.



Thanh âm của Sở Hiên chợt vang lên, chỉ là hơi có vẻ kiệt sức.

- Khốn kiếp, ngươi nhất định là đã giở trò gì đó trên mấy tấm thẻ kim loại này. Mẹ nó, lại định trốn trong tối.... Ngươi làm sao vậy? Sao nghe giọng lại có vẻ mệt mỏi như thế?

Trịnh Xá rút tấm thẻ kim loại màu bạc ra gào lên, đang hét bỗng nhiên kỳ quái hỏi.

Hiện tại Sở Hiên đang đứng ở tầng hầm thứ ba, xung quanh hắn đầy những bộ áo giáp bị bắn thành tổ ong, từ những lỗ đạn bốc lên từng luồng khí màu đen. Coilgun của Sở Hiên sử dụng đạn linh loại, tự nhiên là có thể khắc chế đám kỵ sĩ đen này, nhưng khiến cho người ta kinh hoàng là cánh tay hắn không ngờ đã bị chém cụt đến tận vai, cánh tay rụng nằm dưới chân hắn còn tên kỵ sĩ đen gây ra việc này đã bị đạn coilgun bắn ngã xuống đất.

- Vừa rồi khi ngươi tiến vào miệng hang đó, sức chú ý của ta vẫn tập trung vào ngươi, không ngờ là năng lực thôi miên đó lại có thể lan tới tận sang ta. Mặc dù cũng nghe được lời nhắn để lại nhưng chiến đấu hơi thất thần, kết quả là mất mất một cánh tay.

Sở Hiên bình thản chạm lên bờ vai cụt, tuy chỗ đứt đã ngừng chảy máu nhưng vết thương lộ cả xương cộng thêm cánh tay nằm dưới đất trông vẫn cực kỳ đáng sợ.

Trịnh Xá cũng không nói nhiều nữa, hắn vẫn rất tin tưởng vào sức chiến đấu của Sở Hiên, ít nhất là trong bộ phim kinh dị này hắn chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì. Hơi bình tĩnh lại, hắn liền quay đầu lại nhìn ra xung quanh.

Đến tận lúc này Trịnh Xá cuối cúng mới nhận rõ hoàn cảnh bốn phía, mà sự kinh ngạc của hắn đã không còn từ ngữ nào có thể hình dung được nữa, bởi vì... Đây mà gọi là tầng hầm thứ năm cái gì, đây rõ ràng là một thế giới khác. Trên cao là bầu trời màu đỏ máu, có ba vầng mặt trời màu đỏ tỏa sáng, mặc đất cũng toàn một màu đỏ máu, cả thế giới đầy một vẻ khủng bố , hung tợn của máu tươi. Ở giữa trời cao không biết là bao nhiêu mét có một lỗ lớn màu đen, qua chiếc lỗ đó có thể mơ hồ nhìn thấy bùn đất, tường đá, chỉ không biết tại sao lại có một lỗ hổng xuất hiện một cách kỳ dị tại đó.

- ...Thế giới này, thật sự quá kỳ quái?

Trịnh Xá ngẫm nghĩ một chút rồi lấy Goblin glider trong Nạp giới ra, bước lên đó bay lên trên cao. Tới độ cao một nghìn mét, hắn ngừng lại nhìn xuống nhưng phía dưới chỉ thấy mặt đất màu đỏ máu rộng lớn vô biên, căn bản không nhìn thấy điểm tận cùng.

- Có phải là ảo giác không? Sở Hiên, giúp ta xem thử tình huống ở chỗ này thế nào?

Trịnh Xá nhìn đến ngây người, lập tức cầm tấm thẻ kim loại, nói.

- ...Ngươi nghĩ ta là ai? Muốn xem là xem được sao?

Sở Hiên thở dài bất đắc dĩ, đáp:

- Thứ này cần rất nhiều năng lượng để hoạt động, ta chỉ có thể dùng tín niệm lực λ-drive để sử dụng nó, nhưng tín niệm lực không phải vô cùng vô tận. Hơn nữa, phía bên ngươi rất kỳ lạ, ta chỉ có nhìn thấy lối đi dẫn xuống tầng thứ năm còn không gian tầng thứ năm thì chẳng thấy được gì cả. Tóm lại ngươi ở dưới đó tự mình tìm kiếm một lượt, luôn tiện nhớ kỹ vị trí của ngươi hiện tại, đừng để đến lúc cần lại tìm không ra đường về.



Trịnh Xá ừm một tiếng, cũng không nói chuyện nữa mà điều khiển Gblin glider bay ra xa. Dù sao thì trên trời cũng có một cái hố to như vậy, nhìn phảng phất như một mặt trăng màu đen, được ba mặt trời màu đỏ máu bao quanh trông cực kỳ bắt mắt, chỉ cần không cách nơi này quá xa thì có muốn lạc đường cũng không dễ.

Trịnh Xá bay ra xa được một lúc, khu vực này cực kỳ rộng lớn, hắn đã bay như vậy rồi mà không thấy bất kỳ một sinh vật nào nhưng ở cách lỗ hổng trên bầu trời không xa lại phát hiện được một hang lớn. Cái hang này so với lỗ hổng kia còn rộng hơn nhiều, đường kính ít nhất cũng phải mấy nghìn mét, tạo thành một hình tròn méo mó, cũng toàn một màu đen kịt, không biết là sâu bao nhiêu.

- Vậy là có ý gì? Tầng này đã tương đương với môt thế giới, rộng lớn vô biên rồi, muốn tra xét toàn bộ chẳng biết phải mất bao nhiêu thời gian. Chúng ta chỉ có ba ngày có thể an toàn trở về không gian, sau đó tiếp tục đợi nữa thì phải bỏ điểm thưởng ra. Rút cuộc là có ý gì, lại xuất hiện một cái hang lớn bắt ta nhảy! Mẹ nó, có điên mới nhảy!

Trịnh Xá nhớ tới một màn giật gân, thiếu chút nữa thì mất mạng lúc trước, hắn lập tức vọt miệng chửi lớn.

- Ừm... Đây là phim Eragon phải không?

Đang lúc Trịnh Xá nổi giận chửi bới thì Sở Hiên đột nhiên chen vào một câu ngớ ngẩn như vậy. Trịnh Xá nghe xong lập tức sững sờ, một lúc sau mới cáu kỉnh đáp:

- Đương nhiên là trong Eragon rồi, chẳng lẽ đầu óc ngươi có vấn đề à?

- Cũng có thể cho rằng đây là thế giới quan lấy quy tắc Dragon&Dungeon làm chủ, hoặc là gần tương như vậy.... Bộ quy tắc này rất thú vị, gần như có thể nói là dùng quy tắc để tạo nên thế giới hư cấu, trong thế giới quy tắc đó có một nơi rất phù hợp với khung cảnh mà ngươi đang thấy. Ừm, nơi đó gọi là vực sâu không đáy, sinh vật bên trong đều được gọi là ác ma, chín tầng địa ngục hình như cũng là một bộ phận của vực sâu không đáy, chỉ là bộ phận đó hơi đặc biệt mà thôi...

Sở Hiên cũng chẳng để ý tới Trịnh Xá, cứ việc ta ta nói.

Trịnh Xá càng lúc càng ngơ ngác, hắn kỳ quái hỏi:

- Thế là có ý gì? Sao tự nhiên lại nhảy sang chuyện D&D ở đây?

- Bởi vì ta đại khái đã đoán được suy nghĩ của họ...

Sở Hiên dùng tay còn lại, đẩy đẩy mắt kính, nói:

- Nếu như ta đoán không sai, bọn họ đã cho chúng ta biết chuyện gì đó, chỉ là không thể dùng lời để nói ra thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Khủng Bố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook