Vô Hạn Khủng Bố

Quyển 11 - Chương 15: Kỹ năng tự sáng tạo

Zzhty

04/04/2013

Âm thanh không thể truyền được trong vũ trụ nếu không một chiến hạm bị tên lửa bắn trúng nhất định sẽ phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, Trịnh Xá đang hiện đang ở trong vũ trụ nên hắn cũng chẳng biết những chuyện đã xảy ra, cứ bình thản bước xuống tàu giao thông.

Bên ngoài tàu giao thông chỗ nào cũng thấy binh lính đang bối rối chạy tới chạy lui, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi. Trịnh Xá phát hiện những binh sỹ này đại đa số đều là tân binh theo quân đội cấp cao tới đây, họ chưa từng trải qua chiến trường thật sự nên khi gặp tình huống đột ngột phát sinh có vẻ không có kinh nghiệm xử lý, so với những lão binh thuần thục còn sống sót, họ chỉ biết nghe lệnh cấp trên mà thôi. Trịnh Xá nhìn thấy vài nhóm lính do một số binh sỹ có thâm niên chỉ huy hợp thành từng tiểu đội đang giằng co với một số tiểu đội khác, tiểu đội bên đó cũng có sỹ quan chỉ huy thậm chí còn có cả cấp úy, hẳn là sỹ quan có sẵn trong bộ đội chi viện.

Mấy tên lão binh chợt nhìn thấy Trịnh Xá đi đến, tất cả đều rất ngạc nhiên tiếp đó là vui mừng hướng về phía hắn làm quân lễ, trong đó một sỹ quan chạy tới cạnh hắn nói:

- Báo cáo chỉ huy, đại bộ phận binh sỹ trên kỳ hạm đã bị đám người ký sinh kích động, trước mắt mới huy động được một phần tư quân số trên kỳ hạm, nhưng chỉ huy cứ yên tâm, chúng tôi đang toàn lực đàm phán, tin rằng sẽ nhanh chóng có kết quả...

Trịnh Xá chào đáp lễ, nói:

- Nghỉ.... Không thể từ từ đàm phán với bọn chúng nữa, chúng ta nhất định phải ngăn cản trước khi chúng gây tổn thương cho mấy vị tướng quân, nếu như để bọn chúng ký sinh vào sỹ quan cấp tướng thì rất nhiều bí mật của quân đội sẽ lọt vào tay loài bọ. Thế này đi, quân đội do ta chỉ huy, bắt đầu xâm nhập tấn công, bất kỳ binh lính nào có ý cản trở chúng ta tiến vào trung ương kỳ hạm.... Giết không tha. Mặc dù có chút tàn nhẫn nhưng vì vô số dân thường trên trái đất, vì chiến thắng của loài người trong trận chiến này, cố gắng lên các anh em!

- Vâng!

Tên lính này lập tức hô lớn, hắn giơ tay chào rồi chạy ra xa, ra lệnh cho tiểu đội của hắn cùng mấy tiểu đội phía sau, nhóm người này liền giơ súng bắn thẳng vào nhóm quân đang cản đường.

Một người lính nếu chưa trải qua huyết tinh sát lục trên chiến trường thì hắn còn cách lão binh chân chính rất xa, ít nhất một binh lính có kinh nghiệm khi giết người tuyệt đối không run tay, hơn nữa đối với những sinh vật uy hiếp tới tính mạng mình hoặc với mục tiêu đã được chỉ định, lão binh chắc chắn sẽ không nương tay nhân từ, đây là chênh lệch, chênh lệch đủ để gạt bỏ kỹ năng chiến đấu sang một bên.

Khi đội ngũ của nhóm binh lính có kinh nghiệm đột nhiên tập kích, nhóm lính cản đường lập tức hỗn loạn, bởi vì họ căn bản không thể tưởng tượng được những người kia lại đột ngột tấn công. Họ mới từ hoàn cảnh yên ổn hòa bình của trái đất tới đây, mặc dù nghề nghiệp vốn là quân nhân nhưng chưa từng trải qua chiến trường khủng bố đầy máu tươi, đối với họ chiến tranh bất quá chỉ là một mệnh lệnh của cấp trên mà thôi, bây giờ đám lão binh này dùng máu để thức tỉnh bọn họ, có điều, máu này là máu của chính họ.

Lúc Trịnh Xá đi về phía phòng hội nghị ở trung tâm kỳ hạm, đám lão binh ở xung quanh khu vực tàu giao thông đã bắt đầu công kích những binh lính khác, hơn thế nữa, mệnh lệnh của Trịnh Xá còn được họ không ngừng tuyên truyền, khi những lão binh này nhìn thấy Trịnh Xá xuất hiện lập tức hoan hô, tiếp đó chỉ huy binh sỹ tấn công càng mãnh liệt, thường chỉ hô hạ vũ khí vài lần không có kết quả là lập tức quyết đoán ra lệnh công kích, tình huống như vậy Trịnh Xá thấy đến mấy lần.

“Nhưng thật sự có thể được không? Sở Hiên, ta đã ra lệnh như người yêu cầu, hiện tại cả kỳ hạm đã hoàn toàn hỗn loạn, nhưng ta vẫn thấy lo, trước mắt coi như phe ta chiếm ưu thế nhưng rút cuộc cũng không thể giết cả mấy vị tướng quân kia đúng không? Khi chúng ta không còn chiếm được ‘thế’ có lợi nữa thì cuộc binh biến này sẽ không dễ gải quyết đâu, kích động binh lính tiến hành bạo loạn, đợi khi chính phủ Liên bang địa cầu bình tĩnh lại, chúng ta có thể sẽ không khống chế được đám lính này nữa, dù bọ ký sinh có kinh khủng đến mức nào cũng không thể ký sinh toàn bộ quan chức cấp cao của Liên bang mà?”

Trịnh Xá thông qua ý thức nói với Sở Hiên.

Sau khi Sở Hiên phát biểu, hơn 80% số lão binh đã tiếp nhận mệnh lệnh của hắn bắt đầu cướp đoạt quân quyền trong hạm đội, Chiêm Lam cũng sử dụng kỹ năng tinh thần lực tảo miêu cùng tâm linh tỏa liên, hơn nữa nàng còn dùng tâm linh tiên thát tấn công tinh thần lực khống chế giả của Nam Viêm Châu đội. Đến lúc này, đối phương đã mất trợ giúp từ các kỹ năng tinh thần lực, từ mức độ nào đó mà nói, Trung Châu đội đang nắm ưu thế tuyệt đối, Zero và Chiêm Lam đang cùng Sở Hiên đi cứu La Cam Đạo.

“Không sao cả, chuyện lần này chẳng qua chỉ là một thí nghiệm của ta thôi, nhưng xem ra hiệu quả có vẻ cũng rất tốt... Ta được một nghìn điểm thưởng, ngươi thì sao?”

Sở Hiên lại tránh né không trả lời thẳng vấn đề Trịnh Xá đề cập mà hỏi ngược lại, Trịnh Xá ngẩn người rồi đáp:

“Cái này, hình như vừa rồi có tiếng thông báo được thưởng một nghìn điểm. Ủa? Giết một người bên đội đối phương hay làm cái gì? Tại sao tự nhiên lại được thưởng một nghìn điểm?”

Sở Hiên thản nhiên đáp:

“Ừm, vừa rồi là lúc Bá Vương bắn tên lửa phá hủy một chiến hạm cỡ nhỏ, nên được một nghìn điểm, nếu là chủ chiến hạm cỡ lớn điểm thưởng ít nhất phải gấp đôi, thậm chí càng nhiều, vậy cứ làm thế đi....”

Trịnh Xá lập tức toát cả mồ hôi nói:

“Chờ, chờ chút, cái gì mà ‘cứ làm như thế’, tính toán của ngươi làm ta run lắm rồi đấy, trước hết không nên vội phá hủy chiến hạm, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.... Nếu như bọn họ bình tĩnh lại thì phải làm thế nào? Ngươi giết quá nhiều người, nếu chiến dịch tiếp theo vì thế mà phải trì hoãn, khiến quân đội cấp cao truy cứu trách nhiệm thì chúng ở giữa vũ trụ biết làm sao? Không nên vừa mới đánh bại Nam Viêm châu đội mà đã đắc ý vong hình khiến cả đội thất bại!”

Thanh âm Sở Hiên thoáng mỉm cười đáp lại:

“Yên tâm đi, phương diện này ta đã suy tính kỹ rồi, nếu không đã không hành động lớn như vậy.... Ngươi còn nhớ đoàn đội trên hành tinh bọ không? Bọn chúng không thể cứ an toàn đợi tại đó, Chủ Thần công bằng với tất cả các đội, thực lực càng cao thì nguy hiểm càng lớn nhưng cũng không có nghĩa là đoàn đội yếu sẽ không gặp nguy hiểm, nếu không nơi này đã không gọi là luân hồi phim kinh dị mà gọi là dạo chơi cày điểm.... Nếu chiến trường đầu tiên tại Klendathu thì chiến trường thứ hai với loài bọ hẳn là tại Tango Urilla, vậy bọn chúng làm thế nào từ một hành tinh vượt qua khoảng không vũ trụ chạy tới hành tinh kia được? Ta không tin bọn chúng lại có nổi đạo cụ xa xỉ như tàu vũ trụ, khả năng duy nhất chỉ có thể là.... Loài bọ có thể sống được trong không gian vũ trụ sẽ xuất hiện, hơn nữa chúng nó nhất định sẽ tấn công chúng ta!”

Trịnh Xá nghe mà không hiểu gì cả, hắn kỳ quái hỏi:

“Có bọ xuất hiện trong vũ trụ, hơn nữa còn chắc chắn sẽ tấn công chúng ta, nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới tình huống của chúng ta hiện tại? Từ phi đám bọ này sẽ lập tức tấn công chúng ta.... Không phải chứ? Ý ngươi là đám bọ sẽ tấn công ngay lập tức?”

“Mặc dù không phải ngay lập tức nhưng cũng không chênh lệch lắm... Ngươi tính xem chúng ta đã tới thế giới này bao nhiêu lâu rồi? Cộng cả hôm nay tổng cộng đã được mười lăm ngày rồi, còn chưa tới năm ngày nữa thôi, suy luận theo thời gian, nếu lũ bọ còn không xuất hiện chúng ta sẽ an toàn về tới Chủ Thần không gian, mà Chủ Thần chắc chắn sẽ không tính toán để chúng ta bình yên vô sự vượt qua phim kinh dị như vậy, nó chỉ có cách gia tăng độ khó, gia tăng mức nguy hiểm. Nếu đám bọ này cũng có trí tuệ, vậy đây là cơ hội tấn công tốt nhất mà ta tạo cho chúng.... Tới đi, để chúng ta xem xem, Chủ Thần rút cuộc là đề ra nhiệm vụ khó khăn tới mức nào!”

Trịnh Xá lại chỉ có thể thở dài, hắn không có trí tuệ cùng khả năng suy luận gần như biến thái của Sở Hiên, cũng không có kiểu suy nghĩ cuồng nhiệt tìm kiếm khiêu chiến mới này, hắn là muốn thành viên trong đội có thể an toàn sống sót, bản thân cùng mọi người có thể mạnh mẽ lên.... Chỉ là thực tại luôn đẩy hắn ra chỗ đầu sóng ngọn gió.

Trịnh Xá vừa nói chuyện với Sở Hiên vừa đi tới, vốn hắn đang muốn trao đổi thêm mấy chuyện nhưng phía trước bỗng nhiên có một đám binh sỹ đứng chắn đường. Đám lính này là những tiểu đội tân binh được các binh lính có kinh nghiệm dẫn đầu, phía trước họ tiếng súng đạn đối kích vang lên kịch liệt, lúc này một người lính chạy tới chỗ Trịnh Xá nói:

- Thượng tá, đi tiếp về phía trước chính là phòng hội nghị trung ương, nhưng trước mặt đã bị người của đối phương chặn lại, chúng ta vừa lộ ra là sẽ lập tức bị công kích.... Thượng tá, những kẻ này rất có thể đã bị bọ ký sinh khống chế, cho dù chúng tôi cảnh báo kiểu gì cũng không có tác dụng... Đáng ghét, lại không thể sử dụng tên lửa hạt nhân mini!

Lực lượng quân sự của Liên bang trái đất, đặc biệt là bộ binh thật sự quá yếu kém, vũ khí hạng nặng duy nhất là tên lửa hạt nhân mini uy lực cũng không tồi, nhưng loại uy lực này không phải có thể an toàn sử dụng trong bất kỳ tính huống nào, ví dụ như trong chiến hạm tuyệt đối không thể sử dụng vũ khí hạng nặng cỡ đó, một khi sử dụng, mọi người không liên quan trong chiến hạm cũng sẽ bị giết sạch.

Trịnh Xá đánh giá một chút đoạn rẽ vào phòng hội nghị, rồi lại quay đầu nhìn lối đi tương tự sau lưng, một lúc sau mới nhìn tên lính kia nói:

- Áo giáp chống đạn trên người ngươi có thể chặn được đạn súng tự động không?

Tên lão binh hơi ngẩn người, gật đầu đáp:



- Có thể, nhưng không chặn được đạn súng ngắm, hơn nữa hai ba khẩu súng bắn liên tục cùng lúc cũng sẽ phá được áo giáp...

Trịnh Xá cười cười nói:

- Vậy cứ giao chỗ rẽ này cho ta... Giúp ta chuẩn bị hai chiếc áo giáp chống đạn còn nguyên vẹn.

Áo giáp chống đạn này cũng là đồ Liên bang chế tạo để thích ứng với chiến tranh vũ khí công nghệ cao, nhưng thật nực cười, loại áo giáp này chính là trang bị quân sự rác rưởi nhất, sức phòng ngự yếu đến đáng thương, người mặc nó bị súng tự động bắn chỉ được một thoáng là biến thành tổ ong nên công hiệu gần như bằng số không. Đương nhiên, so với kỹ thuật quân sự còn lạc hậu hơn các thời đại trước, kỹ thật dân dụng lại có tiến bộ lớn, ví dụ những chiếc áo giáp này nhìn có vẻ nặng nhưng thực chất lại rất nhẹ, có thể tự con giãn theo thể hình của từng binh sỹ, phương diện này coi như cũng có chút dáng vẻ công nghệ cao.

Trịnh Xá cầm hai chiếc áo giáp che trước người, giống như một tấm lá chắn, khi hắn vừa bước vào lối rẽ trên tấm giáp đã truyền đến tiếng lộp bộp, lực bắn cũng liên tục truyền tới. Đoạn rẽ này dài khoảng hai mươi mét, phía bên kia là hơn mười người lính đang cầm súng bắn không ngừng, mục tiêu của họ lúc này chính là Trịnh Xá.

Kỳ thật Trịnh Xá căn bản không cần e ngại vũ khí công nghệ cao có uy lực kiểu này, vòng cổ long tinh đến cả tên lửa mini cũng ngăn được một hai phát tự nhiên là không cần quan tâm tới loại đạn này. Bất quá Trịnh Xá cũng có khổ mà khó nói, lúc này hắn đang chiến đấu trước mặt cả đám binh sỹ, giống như lúc trước không thể sử dụng Hổ hồn, bây giờ hắn cũng không thể sử dụng long tinh để phòng ngự, nếu không sẽ có thể bị hiểu nhầm là kỹ năng vòng bảo vệ của loài bọ, đến lúc đó hắn có trăm cái miệng cũng không nói lại nổi.

Trịnh Xá vừa lao vào trong lối rẽ lập tức có vô số viên đạn quét về phía hắn, sở dĩ Trịnh Xá cần hai tấm áo giáp là để một che thân trên, một che thân dưới, sau đó hai mắt hắn trở nên mờ mịt, lao vọt về phía trước, cự li hai mươi mét chỉ thoáng cái đã vọt qua. Tốc độ này đúng là hơi quá nhanh, đương nhiên, đây còn là Trịnh Xá đã bảo lưu thực lực nên cũng không đến mức người ta không thể chấp nhận nổi, hơn mười tên lính còn đang bắn thì hắn đã lao vào giữa cả đám, tên lính ở gần nhất còn chưa định thần lại đã thấy đầu đau đớn trực tiếp hôn mê, một cước của Trịnh Xá đá trúng cằm, đẩy người này văng ra xa ba mét, không biết sống chết thế nào.

Hơn mười người kia đều sững sờ, không để họ kịp tỉnh táo lại, Trịnh Xá đã ném thẳng hai chiếc áo giáp rách nát tới, ba bốn người lập tức nghiêng người tránh qua nhưng ngay lúc họ vừa né sang Trịnh Xá đã lao vụt tới, hung hăng tung một cước vào giữa ngực, gần như đá bay một tên lính lên, người này chỉ kịp kêu hự một tiếng rồi đổ ập xuống đất.

Với tố chất thân thể của Trịnh Xá hiện tại, đám lính này căn bản không thể gây uy hiếp tới hắn, đặc biệt là trong tình huống cận chiến, tất cả dễ dàng bị hắn đánh gục, kể cả mấy sỹ quan cấp úy cũng chịu chung số phận, đối mặt với sức cận chiến đáng sợ của Trịnh Xá, cho dù không dốc toàn lực người bình thường cơ bản cũng không thể gây thương tổn cho hắn được.

Từng binh sỹ một ngất đi, Trịnh Xá cũng không hạ sát thủ, dù sao phía sau hắn cũng có rất nhiều binh lính đi theo, nếu thủ đoạn quá tàn bạo, đặc biệt là đối với binh sỹ thì khó tránh khỏi làm người ta phản cảm hoặc nghi ngờ, nhất là tình như hiện tại hắn không thể để binh lính nảy sinh bất kỳ nghi ngờ nào, ít nhất là không được để họ nghi rằng hắn bị bọ ký sinh.

Trịnh Xá tiếp tục đi tới phía trước, không lâu sau cửa phòng hội nghị đã xuất hiện trước mặt, nhưng chuyện khiến hắn kinh ngạc là trước cửa toàn binh sỹ Liên bang nằm la liệt, theo trang phục có thể thấy đây là tân binh vừa tới đây, tất cả đều bị người đánh ngã xuống đất, không biết đã bị giết hêt chưa?

Cửa phòng hội nghị bật mở, một người trung niên cao lớn bước ra, hắn nhìn Trịnh Xá cùng hơn trăm binh sỹ theo sau, khẽ nói:

- Việc đã đến nước này cũng không cần cố kỵ bọn họ nữa.... Tên ngươi là Trịnh Xá phải không? Đội trưởng Trung Châu đội... Ta từng gặp ngươi trên chiến hạm lúc trước, chúng ta coi như đã có duyên gặp mặt, bây giờ cũng chẳng có gì để nói nữa, vào đi, ta biết ngươi tới để bắt thành viên đội ta tại chiến hạm này đúng không? À quên, ta đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, giết ta có thể được rât nhiều điểm cùng chi tiết kịch tình đó.

Nói đoạn, hắn cười ha hả đi vào trong phòng.

Trịnh Xá cau mày nhìn cánh cửa phòng hội nghị, hắn quay đầu về phía những binh lính còn lại nói:

- Mọi người tản ra tiếp tục áp chế những binh sỹ bị kích động không chịu hạ vũ khí, nhất định phải đảm bảo an toàn cho phòng hội nghị. Mặt khác lưu lại hai tiểu đội canh gác ở đây, bây giờ ta sẽ vào xem sự an toàn của các vị tướng quân, không có mệnh lệnh của ta không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào trong phòng hội nghị, tránh làm chọc giận mấy kẻ bị ký sinh này, khiến chúng hạ độc thủ với các tướng quân.

Tất cả binh lính đều gật đầu liên tục, từ lúc họ nhìn thấy những người nằm dưới đất không biết sống chết ra sao đã thật sự chắc chắn rằng mấy kẻ kia đã bị ký sinh, ngoài hai tiểu đội lưu lại những tiểu đội khác yên lặng rời đi, Trịnh Xá đưa mắt nhìn xung quanh rồi im lặng bước vào phòng hội nghị.

Trong phòng hội nghị chỗ nào cũng có binh lính bị đánh chết, trong đó có cả cấp úy, cấp tá, phóng viên, thuyền viên chiến hạm, thậm chí cả mấy vị tướng quân cũng bị giết tại chỗ, những người còn sống duy nhất là hai thành viên của Nam Viêm Châu đội, gồm người trung niên cao lớn kia và một người da trắng khác.

Tên da trắng đó nhìn thấy Trịnh Xá liền bật cười vẻ điên cuồng, hắn chỉ đám sỹ quan nằm dưới đất nói:

- Ha ha, các ngươi không biết sao? Giết môn sỹ quan cấp tá được ba trăm điểm, giết một viên tướng có thể được đến một nghìn điểm. Mẹ kiếp, quá sảng khoái, vừa nãy ta giết thật sướng tay, nhẹ như không bỏ túi hơn năm, sáu nghìn điểm.... Ha ha ha, Trung Châu đội các ngươi không phải rất mạnh sao? Các ngươi không phải lợi hại muốn chết sao? Ta giành hết chỗ điểm thưởng này rồi, để xem các ngươi còn kiếm được cái gì, ha ha ha....

Trịnh Xá cùng người trung niên kia đồng thời nhíu mày, bất quá hai bên cũng không tỏ vẻ gì khác, chỉ có người trung niên gật đầu nhìn Trịnh Xá nói:

- Chào ngươi, đội trưởng Trung Châu đội, tên ta là Richard Robinson, người có sức chiến đấu mạnh nhất của Nam Viêm Châu đội... Ta muốn làm một cuộc giao dịch với Trung Châu đội.

Trịnh Xá ngạc nhiên hỏi:

- Giao dịch? Giao dịch kiểu gì? Ta không thấy đội các ngươi bây giờ còn có thể giao dịch với chúng ta chuyện gì.... Ít nhất các ngươi đã đẩy tình hình đến tuyệt lộ, bây giờ quân đội cấp cao đều đã bị giết, sự tình tiếp theo sẽ phức tạp hơn rất nhiều, hơn nữa cho dù lấy được điểm thưởng thì hẳn cũng không phải đội các ngươi lấy được đúng không? Ta không cảm thấy hiện tại các ngươi có cái gì đáng để giao dịch.

Người trung niên cao lớn thở dài, hắn còn chưa kịp lên tiếng, gã kia đã gầm lên:

- ***, ông đây muốn giết là giết, ngươi cản được à? Hay là muốn ta giết người đền mạng? ***, đừng có khinh người quá mức! Chính các ngươi ép ta vào đường cùng, ***, còn cả tên *** Nyos kia nữa! Cái gì mà tội phạm thiên tài, ta xem chẳng qua chỉ là một thằng ***, *** thôi, nếu còn sống mà gặp, ta thật muốn tự tay giết.....

Hắn còn chưa nói hết câu, tên trung niên kia đã vung tay tát thẳng vào mặt, đánh hắn bay ra mấy mét, đập gãy mấy chiếc ghễ nhựa, chỉ thấy hắn rên rỉ nằm gục xuống giữa đám đổ vỡ.

Người trung niên cao lớn nhìn Trịnh Xá cười vẻ áy náy:

- Trong mắt con người chỉ thấy sai lầm và khuyết điểm của người khác, sai lầm của bản thân lại chẳng hề nhắc tới.... Lần này đội bọn ta có vấn đề, vì chiếm được ưu thế nên muốn đoàn diệt các ngươi, tham lam khiến bọn ta mờ mắt, bây giờ rơi xuống bước này cũng chẳng còn gì để nói, vốn chính là chuyện bọn ta đáng phải nhận, nếu bọn ta đã muốn giết các ngươi trước thì bị các ngươi phản công giết sạch cũng coi như hợp lý.... Chỉ là trong đội bọn ta, ngoài hai người Rose ở phe trung lập còn có một cô bé vô tội.... Thân thế nó rất đáng thương, từ nhỏ đã bị Aids, khi sắp hấp hối thì ngẫu nhiên đụng vào máy vi tính mới tiến vào thế giới phim kinh dị này.....

- Cô bé này vô tội, tất cả quyết định đều do bọn ta làm, muốn giết các ngươi, muốn chiến đấy đều là tham vọng của bọn ta, là sai lầm của bọn ta.... Ta chỉ xin ngươi bỏ qua cho cô bé ấy, còn tính mạng ta giao cho ngươi cũng được, chỉ cần ngươi đồng ý ta có thể giúp ngươi giải quyết sức chiến đấu của tên này, để ngươi không tốn công sức cũng giết được hắn, thế nào? Có thể đáp ứng thỉnh cầu của ta không?

Gã da trắng chậm rãi đứng dậy, hắn lại bắt đầu cười lên điên cuồng:

- Mẹ kiếp, hai người các ngươi đừng tưởng ta dễ bắt nạt, ta tốt xấu gì cũng là đội trưởng mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất được Chủ Thần công nhận...

Trịnh Xá nghe hai người nói, nhất thời nhíu mày, Richard lại tưởng hắn không muốn tiếp nhận đề nghị nên thở dài nói:

- Khi Nyos còn sống, ta từng nhận ân tình của hắn, sáng tạo ra một kỹ năng uy lực rất mạnh “Cuồng chiến sỹ”, mặc dù thời gian duy trì liên tục không dài nhưng ta nghĩ chắc cũng có thể đối chiến với ngươi. Nếu như ngươi cảm thấy có thể dễ dàng giết được hai người chúng ta thì…. Cứ thử đi!



Trịnh Xá nghe vậy trong lòng chợt động, hắn cũng có kỹ năng tự sáng tạo, hơn nữa còn là hai cái, chỉ không biết kỹ năng mà người trung niên trước mặt này nghĩ ra có mạnh như vậy không, hoặc có thể còn mạnh hơn?

- Vậy thì.... Đánh một trận sẽ biết, kỳ thật ngươi cũng biết nói nhiều như thế cũng chẳng có nghĩa lý gì, khi đội các ngươi mở đầu tấn công bọn ta, hơn nữa còn có ý đồ toàn diệt chúng ta thì cuộc chiến này đã không thể nhân từ được nữa rồi.... Thử hỏi, nếu như bây giờ là bọn ta thất bại, các ngươi có bỏ qua một hai người vô tội trong đội ta không? Mỗi người tiến vào thế giới luân hồi phim kinh dị này nều có quá khứ của riêng mình, chẳng có ai hoàn toàn vô tội cả.... Ngươi dám nói cô bé đó hoàn toàn không tham gia vào cuộc chiến giữa hai đội chúng ta sao?

Trịnh Xá nhìn tên trung niên cao lớn khẽ nói:

- Nếu đã muốn kiếm được phần thưởng lớn thì cũng phải gánh chịu nguy hiểm tương đương, hiện tại chính là thất bại của các ngươi, đừng vọng tưởng có thể được đối đãi nhân từ... Tới đi, đánh bại ta, dùng ta để uy hiếp những người khác trong Trung Châu đội, như vậy cũng có thể bảo đảm an toàn cho đội các ngươi, nếu không hãy ngoan ngoãn tiếp nhận số phận thất bại đi!

Người trung niên còn chưa có phản ứng gã còn lại đã gào lên lao về phía Trịnh Xá, tố chất thân thể hắn khoảng gấp ba đến năm lần người bình thường, hơn nữa càng tới gần Trịnh Xá, hắn càng dần trở nên bình tĩnh, đặc biệt là hai mắt biến thành mở mịt. Khi còn cách Trịnh Xá khoảng mười mét, hắn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa, đồng thời hai tay hai tay hắn vang lên tiếng sấm nổ, ánh điện lập lòe, thoạt nhìn đúng là thanh thế kinh người.

Trịnh Xá lạnh lùng nhìn tên này tiếp cận, hắn vụt lấy Hổ hồn từ trong Nạp giới ra, thanh đao cực kỳ ấn tượng này vừa xuât hiện, người trung niên cao lớn và gã da trắng kia lập tức chấn động, hai người ở Chủ Thần không gian của mình cũng đã nghe Nyos phân tích tỉ mỉ vũ khí trong đó, đặc biệt là các loại vũ khí ma pháp truyền thuyết cực kỳ mạnh mẽ, thanh đao này nhìn kiểu gì cũng là một món vũ khí ma pháp truyền thuyết siêu cường. Gã da trắng còn chưa kịp tấn công đã kinh sợ, có điều hắn tốt xấu gì cũng ở trạng thái mở cơ nhân tỏa, khi Hổ hồn chém ngang tới, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc hắn đạp mạnh dưới chân lùi về phía sau, tránh không bị cắt thành hai đoạn.

Sắc mặt tên này càng tái nhợt, vội vã nói:

- Đây là vũ khí gì vậy? Dự cảm nguy hiểm nói với ta, một khi tới gần nó sẽ bị....

Thanh âm chưa dứt, tiếng xương thịt đứt gãy đã vang lên, gã da trắng ngây ngốc nhìn cánh tay mình bị chém đứt ngọt xớt, đồng thời vết thương còn ăn sâu vào chỗ ngực trái hắn ba phân, thiếu chút nữa là chạm đến phổi.

Hắn vội vàng ôm lấy cánh tay bị chặt đứt, gào lên:

- Tại sao? Ta không bị chém trúng mà! Thanh đao này là vũ khí loại ma pháp truyền thuyết khống chế gió sao? Vũ khí điều khiển gió giống như ta khống chế dòng điện? Mẹ kiếp, Richard, ta chết ngươi cũng đừng mong sống lâu, hai người chúng ta phải cùng tấn công!

Người trung niên cao lớn vẫn một mực quan sát Trịnh Xá, đến khi thấy tên kia kêu la hắn mới nói:

- Vừa rồi hắn truyền năng lượng vào đao.... Thứ chém trúng ngươi không phải gió mà là một loại tầng năng lượng vô hình hữu chất.... Hoffer! Hấp thu năng lượng của kỳ hạm đi, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa, thực lực của hắn quá khủng bố, so với hai người chúng ta cộng lại còn mạnh hơn nhiều. Khốn kiếp, chẳng còn cái gì nữa, hai chúng ta hợp lực đánh với hắn một trận cuối!

Dứt lời, trên tay tên trung niên xuất hiện một chiếc rìu chiến hai lưỡi, lưỡi rìu không ngờ to hơn gấp đôi Hổ hồn đao, gần tương đương với một người thấp nhỏ, tên trung niên cao lớn kia giống như đang cầm một người khác trên tay.

Gã da trắng kia vẫn ôm cánh tay cụt đang chảy máu không ngừng, kêu la thảm thiết:

- Richard, cường hóa tiếng sấm của ta thật sự chưa tới cấp 2A cuối cùng, bây giờ có hấp thu thêm nhiều năng lượng nữa cũng không thể biến thành lôi điện, hơn nữa hấp thu quá nhiều năng lượng sẽ tự nổ mà chết, ngươi muốn giết ta à? Đau quá.... Tay ta đau quá....

Tên trung niên thở dài, hắn cũng không nói nữa mà hét lớn một tiếng, trên người lập tức tỏa ra từng luồng ánh sáng vàng mãnh liệt, những luồng ánh sáng này bao phủ cả người hắn vào bên trong, nhất thời giống như một bức tượng vàng, chiếc rìu chiến hai lưỡi cũng lấp lóe kim quang. Theo thời gian, kim quang từ từ lặn vào trong thân thể người trung niên, cơ nhục trên cơ thể hắn bắt đầu rung động kịch liệt, tiếng hét cũng biến thành tiếng rên rỉ thống khổ.

Trịnh Xá nhìn rất kỳ quái, hắn không biết đây có phải là kỹ năng tự sáng tạo của người kia hay không, ít nhất Bạo tạc và Hủy diệt của hắn mặc dù di chứng sau khi sử dụng rất nặng nề nhưng lúc dùng cũng không thống khổ như thế, có thể giả thuyết rằng người trung niên cao lớn này sáng tạo kỹ năng khi đang tẩu hỏa nhập ma?

Gã da trắng kia lại gào lên sợ hãi:

- Mẹ nó, không nói câu nào đã dùng Cuồng chiến sỹ rồi, ta còn chưa muốn chết..... Hiểu rồi, hiểu rồi, hấp thu năng lượng của chiến hạm phải không? Đội trưởng Trung Châu đội! ?Ngươi đợi ông đây một chút, lát nữa sẽ cho ngươi xem một màn lôi điện thật khủng bố, ha ha ha....

Hắn vừa cười điên cuồng vừa chạy ra khỏi phòng hội nghị.

Trịnh Xá im lặng để mặc tên da trắng đó chạy ra khỏi phòng, tất cả sự chú ý của hắn đã bị người trung niên cao lớn trước mặt thu hút, khi cơ thịt trên người tên trung niên dần dần ngừng rung động, một loại áp lực đặc biệt cũng nảy sinh giữa hai bên, tình huống như thế này hắn căn bản không cách nào tấn công tên kia được nên cũng âm thầm đề phòng, chuẩn bị tùy lúc sử dụng Bạo tạc.

Khi cơ thịt trên người tên trung niên hoàn toàn ngừng co rút, hắn ngẩng đầu lên nhìn, Trịnh Xá bấy giờ mới thấy đôi mắt hắn đã hoàn toàn biến thành màu đỏ sậm, chỉ còn sự khát máu điên cuồng, tất cả lý trí cùng khắc chế lúc trước đều biến mất. Tiếp đó, tên trung niên dùng sức đạp mạnh dưới chân, sàn hợp kim bị hắn tạo thành một hố lõm, đến cả Trịnh Xá cũng có thể cảm nhận được sàn chiến hạm thoáng chấn động, khoảng cách hơn mười mét giữa hai bên trong nháy mắt bị rút ngắn, khi Trịnh Xá vừa định thần lại chiếc rìu chiến hai lưỡi to lớn đã bổ tới.

“Không lùi kịp! Tốc độ nhanh thật, gần như có thể so sánh với trạng thái Bạo tạc, sức mạnh còn lớn hơn.... Mẹ nó, đây không phải là một biến thể của Bạo tạc sao?”

Trông đầu Trịnh Xá chỉ lóe lên một ý niệm như vậy, hắn đã nâng Hổ hồn đao lên chắn lưỡi rìu đang chém tới, mặc dù cây rìu chiến hai lưỡi này hẳn cũng là vũ khí ma pháp truyền thuyết nhưng so với độ sắc bén cùng đao mang có thể cắt qua mọi thứ của Hổ hồn, chiếc rìu này hẳn sẽ bị chém cụt. Trịnh Xá thầm tính toán như vậy nhưng sự thật lại vượt ra ngoài dự đoán của hắn, động tác của người trung niên cao lớn trông có vẻ điên cuồng nhưng thật sự cũng không hoàn toàn phát điên, ngược lại, động tác cả hắn nhạy cảm hơn lúc trước rất nhiều, khi lưỡi sắc của hai món vũ khí vừa tiếp xúc, hắn đã xoay rìu chém vào sống Hổ hồn đao, không chỉ tránh được lưỡi đao mà còn thuận thế rạch vào tay Trịnh Xá, cắt ra một vết lớn.

Trịnh Xá cũng đã tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa, hơn nữa còn là tầng thứ hai, khi cánh tay bị rạch một đường dài, người trung niên lại cầm rìu chém vào đầu hắn, Trịnh Xá nhảy vọt lên, trước khi lưỡi rìu chém xuống đã hung hăng tung một cước đá trúng ngực người này, đẩy hắn bay ra xa mấy mét, Trịnh Xá cũng nương theo luồng lực này lùi ra xa, cự ly giữa hai bên lại giãn ra như cũ.

Phụt!

Lúc này, lồng ngực người trung niên cao loén bỗng vọt ra một dòng máu, trong nháy mắt giao chiến vừa rồi, Hổ hồn đao mặc dù bị đẩy lệch lưỡi nhưng đao mang dài hơn thân đao đã cắt đứt lồng ngực hắn. Đao mang này mặc dù không chém hắn làm đôi nhưng cũng đã làm bị thương tới nội tạng, đặc biệt là lá phổi trong lồng ngực hẳn là đã xuất hiện một vết thương lớn.

Người trung niên cao lớn không hề để ý tới vết thương trên ngực, giống như chẳng có cảm giác gì hết, lại nâng cây rìu chiến hai lưỡi xông tới, hơn thế nữa, khi hắn bị thương chảy máu, tốc độ cùng sức mạng lại như càng tăng thêm, lúc trước Trịnh Xá dựa vào mở cơ nhân tỏa vẫn có thể miễn cưỡng theo kịp tốc độ nhưng lần này lại có chút thua sút. Khi lưỡi rìu chém tới, Trịnh Xá chỉ có thể cắn răng đưa Hổ hồn chắn trước người, sau đó bị tên trung niên quật mạnh, đâm sầm vào tường, hắn còn chưa kịp có động tác tiếp theo, tên trung niên cao lớn đã chém tới liên tiếp, trong mấy giây ngắn ngủi đã chém hơn mười phát, lực lượng cũng cực kỳ kinh khủng, cuối cùng bức tường hợp kim bị xé rách.

Trịnh Xá lại bị đẩy xuyên thẳng qua tường, trên cánh tay cầm Hổ hồn, hổ khẩu đã vỡ ra, hơn nữa cây rìu chiến hai lưỡi bản thân còn mang thuộc tính băng hàn, cánh tay bị cắt trúng vừa nãy đã kết một tầng băng dày, làm hắn cử động không được linh hoạt, Hổ hồn cũng bị băng bao phủ, đây là kết quả một loạt chém từ lưỡi rìu lúc này.

“Đã xác nhận, kỹ năng tự sáng tạo của hắn cũng trả giá bằng thân thể, đổi lấy sức mạnh kinh khủng trong thời gian ngắn, cường độ mạnh hơn Bạo tạc một chút nhưng vẫn kém xa Hủy diệt... Vậy dùng Bạo tạc giải quyết ngươi thôi!”

Trịnh Xá bị đẩy ra ngoài phòng hội nghị, mắt thấy tên trung niên cao lớn lại lao tới, hắn cũng quát lên, một đường màu đỏ máu từ giữa trán chạy xuống, một luồng khí lưu kịch liệt từ đan điền bốc lên, hai bên hội tụ tại trái tim.

Bạo tạc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Khủng Bố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook