Vô Hạn Khủng Bố

Quyển 17 - Chương 8: Người ngoài hành tinh đáp xuống cùng... Khốn cảnh

Zzhty

04/04/2013

Từ nhiều phương diễn mà nói, nước Mỹ thời đại này thật sự là đất nước phồn vinh nhất thế giới, không chỉ kinh tế mà cả quân sự, khoa học kỹ thuật cũng đều đứng hàng đầu trong xã hội loài người. Tuy nói chiến tranh không chỉ có quân đội cùng vũ khí công nghệ cao là có thể chiến đấu, nhưng nếu chỉ nói về mặt biên chế cùng trang bị quân sự thì khi người ngoài hành tinh phát động đợt tấn công đầu tiên, Mỹ chính là nước sớm nhất chuẩn bị phản kích xong xuôi, số lượng máy bay tồn trữ thậm chí còn nhiều hơn số phi công rất nhiều. Vậy cũng khiến cho sau khi lần phản kích đầu tiên thất bại thảm hại, đại đa số phi công bị tiêu diệt ngay giữa không trung, đến lần phản kích thứ hai mới xuất hiện trình trạng đáng xấu hổ, máy bay quá nhiều nhưng người lái thì lại chẳng có...

Sáng sớm, chiếc Air Force 01 cô độc bay giữa ánh bình minh vàng óng. Qua một đêm nghỉ ngơi phần lớn mọi người trên máy bay đều đã khôi phục sức sống, không còn bộ dạng quẫn bách như lúc mới chạy trốn hôm qua. Nhưng bề ngoài sảng khoái không có nghĩa là trong lòng những người này nhất định sẽ thoải mái, đặc biệt là sau khi nhận được báo cáo về uy lực của ba khẩu chủ pháo, tất cả các quan chức chính phủ Mỹ đều sắc mặt trắng bệch.

Trên không phận nước Mỹ có tổng cộng ba pháo đài ngoài hành tinh, sức mạnh của ba khẩu chủ pháo chẳng những xóa sổ hoàn toàn ba thành phố khổng lồ mà đến cả một số thành thị vệ tinh, thị trấn, đường giao thông quan trọng xung quanh ba thành phố đó cũng đều bị chủ pháo hủy diệt triệt để. Tổn thất trực tiếp không thể đo đếm nổi, còn số người tử vong đã lên tới cả chục triệu...

- Báo cáo chỉ huy, bộ tư lệnh phòng không đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Lúc này, trong phòng chỉ huy của Air Force 1, ngoài những người đang hôn mê cùng một số người không liên quan thì phần lớn những người còn lại đều không hề ngủ. Trong vòng một đêm, vừa phải liên hệ khẩn cấp với các nơi đóng quân, triệu hồi các binh sỹ không quân đang nghỉ phép, lại còn phải lập một kế hoạch phản kích quy mô lớn, thời gian một đêm tưởng như rất dài kỳ thực khi mọi chuyện xong xuôi thì sao mai đã lên đến đỉnh đầu, chuẩn bị hết thảy xong, tất cả mọi người đều kiệt sức.

Sau cuộc đào thoát giật gân ngày hôm trước, uy tín của mấy người Trịnh Xá đã tăng vọt. Theo hình ảnh thu được từ máy ghi hình bên ngoài Air Force 01, quá trình Trịnh Xá biến thân lúc đó, sức mạnh cùng tốc độ sau khi biến thân, đến cả một khe hở lớn trên vỏ máy bay cùng dấu chân ở phần đuôi, tất cả đều chứng minh, Trịnh Xá đã không còn thuộc về phạm trù con người nữa. Như vậy, những gì mấy người Trịnh Xá nói rất có khả năng là sự thật, nhưng cũng như thế lại càng thể hiện sự khủng bố của công nghệ ngoài hành tinh. Công nghệ đó đã đạt tới mức độ loài người không thể tưởng tượng nổi, nếu tiến thêm một bước nữa thì nhân loại thậm chí có thể sẽ coi nó thành thần thoại hoặc là truyền thuyết, giống như cách đối đãi với nền khoa học kỹ thuật siêu cao “Tu chân”...

Tổng thống sắc mặt tiều tụy nhìn những người xung quanh, bấy giờ mới nhận ra những người đó cũng đều có vẻ mệt mỏi, hắn khẽ hắng giọng nói:

- Lệnh cho bộ tư lệnh phòng không triển khai đợt phản công đầu tiên, đồng thời ra lệnh cho lục quân tiến về khu vực đổ nát của ba thành phố kia, tập hợp hỗ trợ cho dân chạy nạn... Nếu như vẫn còn người dân sống sót...

Đây là cuộc phản công đầu tiên của loài người trong hai lần phản kích lớn, kết quả lại là gần như toàn quân bị diệt. Ngoại trừ một thành viên may mắn đánh rơi được một đĩa bay, đồng thời cũng sống sót thì các phi công khác gần như đều chết trong cuộc phản kích này. Kết quả đó cũng trực tiếp khiến cho khi đánh trận cuối cùng, loài người tuy còn đủ phi cơ chiến đấu nhưng lại không đủ phi công điều khiển chúng. Có điều, đây đều là tình tiết mà đạo diễn thực hiện trong phim nhằm gây cảm giác xúc động cùng nêu bật hào tình anh hùng đồng quy vu tận lúc cuối, vì thế trong thế giới phim kinh dị thật sự này, chính phủ Mỹ hẳn là sẽ không chật vật như vậy.

Mấy người Trịnh Xá ở trong phòng hội nghị không hề có bất cứ đề nghị nào. Đây không phải là họ không có ý kiến tốt gì với tình tiết phim, ví dụ họ hoàn toàn hiểu trận phản kích đầu tiên này sẽ thảm bại, nhưng lúc này đưa ra dự đoán cũng hoàn toàn không có ý nghĩa. Tối đa chỉ có thể khiến quan chức chính phủ Mỹ cảm thấy cảnh giác một chút còn trận phản công này vẫn sẽ phải được lên kế hoạch, triển khai, kết quả nhận được cũng không có biến đổi gì lớn, mà muốn tới khu vực 51, cuộc phản kích này của quân đội Mỹ cũng buộc phải thất bại...

- ...Có một chuyện tôi cảm thấy rất hứng thú, đó là khi anh cứu mọi người ngày hôm qua đã dùng hết toàn lực chưa?

Tổng thống Mỹ ngồi trong phòng nghỉ bên cạnh phòng hội nghị,kết quả cuộc phản công phải sau mấy tiếng nữa mới biết được, trong thời gian này, tổng thống Mỹ đang muốn trao đổi một chút với các thành viên Trung Châu đội.

Trịnh Xá thoáng trầm tư rồi đáp:

- Chưa, chưa dùng hết toàn lực, nếu còn thêm nữa thì chiếc máy bay này sẽ tan vỡ giữa không trung, tôi nghĩ ngài cũng không muốn phải chứng kiến kết quả như vậy phải không? Tuy vẫn chưa dùng hết toàn lực nhưng chắc ngài cũng không nghĩ bằng sức mạnh của một mình tôi là đủ để đánh bại một đống pháo đài ngoài hành tính chứ?

Tổng thống Mỹ bật cười, tiện tay rút một điếu thuốc đưa cho Trịnh Xá, rồi mời tiếp mấy thành viên nam của Trung Châu đội, tiếp đó mới hỏi:

- Anh cảm thấy cuộc phản kích này sẽ thế nào?

Trịnh Xá còn chưa kịp mở miệng, tổng thống đã nói luôn:

- Anh không nói tôi cũng biết, người ngoài hành tinh có công nghệ cao như vậy, trận phản kích này thật sự không thể lạc quan, tôi thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhận tin chiến bại. Nói thực, trình độ khoa học của chúng ta và người ngoài hành tinh chênh lệch nhau quá xa, cơ hồ không thể dùng các loại nhân tố số lượng, địa lý, hoàn cảnh để bù đắp được. Trận chiến này rất có thể sẽ là trận chiến quyết sịnh số phận của loài người chúng ta... Có lẽ các vị sẽ cảm thấy khó tin nhưng sau khi thấy được sự mạnh mẽ của anh ngày hôm qua, chuyện duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới trong đầu là có nên để các vị lập thành một tiểu đội, dùng tên lửa đánh thẳng vào căn cứ của người ngoài hành tinh hay không. Chỉ cần có thể lọt vào được trong đó, dựa vào sức mạnh mà anh đã thể hiện ra, người ngoài hành tinh không sử dụng vũ khí hạng nặng trên quy mô lớn thì căn bản không thể làm khó được anh, nhưng làm như vậy...

Tổng thống cân nhắc từ ngữ một chút rồi thở dài nói:

- Làm như vậy gần như là tự tìm cái chết, đường sống duy nhất là nữ thần may mắn mỉm cười, để cho tên lửa lọt vào được trong căn cứ người ngoài hành tinh có công nghệ hiện đại hơn chúng ta cả mấy trăm năm. Hơn nữa cho dù nhiệm vụ hoàn thành thì các vị cũng gần như không có cách nào trở về, cho nên tôi thật không cách nào mở miệng nổi....

Trịnh Xá lẩm bẩm hai tiếng “tên lửa” rồi cười khổ nói:

- Nếu sử dụng tên lửa thì thật xin lỗi, tôi tuyệt đối không thể để cho các đồng đội đi hiến mạng như vậy. Ngài cho rằng tên lửa sẽ có thể tới gần được căn cứ của người ngoài hành tinh sao? Đó là chuyện chắc chắn không thể xảy ra...Đương nhiên, nếu như bắn rơi được đia bay của người ngoài hành tinh, hơn nữa còn bay lên được thì tôi cùng đội viên không ngại đóng giả làm người ngoài hành tinh một chuyến, lén lút lẻn vào trong căn cứ...

Tổng thống cũng cười khổ, bản thân hắn cũng không cách nào tưởng tượng được tên lửa bình thường lại có thể tiến vào căn cứ của người ngoài hành tinh ở ngoài vũ trụ. Trừ phi là mấy người Trịnh Xá giống như siêu nhân trong phim ảnh, không cần hô hấp vẫn sống được, có thể dùng tốc độ cực cao bay lượn ngoài vũ trụ, cộng thêm sức mạnh thân thể cực lớn, tất cả mọi loại vũ khí đều không thể làm bị thương thân thể đó, vân vân, một tên siêu nhân sống sờ sờ mới có thể làm được.

- Nếu như bắn rơi đĩa bay của người ngoài hành tinh... Ai, tất cả mọi chuyện cứ chờ kết quả lần phản kích đầu tiên này đi, có lẽ sẽ có đĩa bay còn được bảo tồn tương đối hoàn hào....

“Đĩa bay còn được bảo tồn hoàn hảo? Đương nhiên là hoàn hảo rồi, thậm chí còn không rơi một chiếc nào...”

Mặc dù kịch bản đã thay đổi nhưng chỉ theo chiều hướng càng lúc càng bất lợi cho loài người. Sau khi bàn luận với mấy người Trịnh Xá, tổng thống liền tới phòng chỉ huy, ở đó yên lặng chờ đợi đội chiến đấu cơ tiến tới mục tiêu. Tiếp đó, một tin tức ngoài dự đoán như lại khá hợp lý truyền tới... Rất nhiều quân đội ngoài hành tinh xuất hiện, không phải không quân mà là một loại quân bộ hình dạng như con nhện khổng lồ có sáu chân. Mỗi con nhện máy này dài hơn mười mét, cao hơn bảy, tám mét, từ trên một pháo đài có khoảng gần một nghìn con hạ xuống. Tạm thời chưa tính đến sức mạn tác chiến thế nào, chỉ riêng thể tích cùng ngoại hình của đám nhện này đã vượt xa quân đội mặt đất của loài người rồi.

Đây chỉ là tin xấu đầu tiên, tin xấu thứ hai là đám nhện máy này tràn ra khắp các khu vực đổ nát, tìm kiếm, vây bắt vô số dân chúng. May mắn là bọn chúng cũng không tiến hành đồ sát người dân, chỉ tấn công những ai mang theo súng ống. Đến lúc này, các đội chiến đấu cơ được phái đi để phản kích cuối cùng cũng tới được mục tiêu, tối đa là hai phút sau sẽ tiến hành tiếp xúc tác chiến.

- ...Phi đội Washington cùng phi đội New York đều đã khóa mục tiêu.

Một sỹ quan ngồi bên đài thu nhận tin tức, quay đầu lại nói. Một tướng quân khoảng hơn năm mươi tuổi đứng sau lưng hắn, nghe vậy liền đáp:

- Khai hỏa tự do.

- Khai hỏa tự do.

“Khai hỏa tự do...”



Mấy nhân viên tiếp nhận tín hiệu đồng thời hét vào micro đeo tai, người ở đầu bên kia lập tức truyền mệnh lệnh đó đên các phi công ở tiền tuyến, ở nơi mọi người không thể tận mắt chứng kiến, một cuộc chiến tàn khốc đã bắt đầu. Thân tại phòng chỉ huy, mọi người chỉ có thể nhìn màn hình radar để suy đoán chiến cục. Không lâu sau, sắc mặt các nhân viên tiếp nhận tín hiều đều trở nên tái nhợt, họ thu được thông tin máy bay chiến đấu truyền về, phi cơ cứ từng chiếc một không ngừng bị tiêu hủy, mà theo các phi công thì tựa hồ không có cách nào gây thương tổn đến pháo đài của người ngoài hành tinh. Trong khoảnh khắc lúc tên lửa bắn trúng, bên ngoài pháo đài liền xuất hiện một vòng năng lượng có thể thấy được bằng mắt thường, chính nó đã chặn lại mọi đòn tấn công. Tiếp đó từ trong pháo đài khổng lồ, vô số đĩa bay nhỏ không thể đếm nổi bay ra, độ lớn mỗi chiếc khoảng gấp hai gấp ba một máy bay chiến đấu. Bọn chúng không ngờ cũng có vòng năng lượng, vì thế trong trình huống phe địch không rơi một chiếc, chỉ sau vài phút, phi đội loài người đã tổn thất hơn 70%, hơn nữa số lượng còn đang tiếp tục gia tăng...

- Rút lui đi... Chúng ta thất bại rồi.

Tính nguy hiểm của bộ phim Independence Day cuối cùng cũng được thể hiện rõ ràng. Cái gọi là sống sót ba ngày chính là trong tình huống không có trang bị bay cá nhân, trốn thoát sự truy đuổi của quân bộ người ngoài hành tinh. Do hiện tại người ngoài hành tinh đã không còn giống như trong kịch bản chỉ vỏn vẹn có không quân, bây giờ bọn chúng mới thật sự có chút dáng vẻ của kẻ đi xâm lược, ít nhất là hệ thống quân đội cũng hoàn thiện hơn so với như trong phim gốc, chỉ phái quân đội bay xuất chiến.

- Nhưng chuyện đó đại biểu cho điều gì? Hình như chẳng có ý nghĩa gì cả? Chúng ta chỉ cần không tiếp xúc với quân đội dưới đất là được mà?

Trịnh Xá tò mò hỏi Sở Hiên.

Sở Hiên có vẻ đã hoàn thành kế hoạch chế tạo virus của hắn, ít nhất là từ sau khi khỏi Washington ngày hôm qua đã không còn thấy hắn đụng đến máy tính xách tay nữa. Ngược lại, cô gái kia lại vô cùng hăng hái, cầm máy tính xách tay xem tới xem lui, hơn nữa còn không ngừng hỏi hắn những chi tiết chế tạo trong đó. Đương nhiên, lần nào nàng cũng bị dội không thương tiếc nhưng vẫn tiếp tục kiên trì truy hỏi, phảng phất như căn bản không thấy vẻ mặt lạnh lẽo đã rất rõ ràng của Sở Hiên.

Sở Hiên lúc này đang bị cô gái đó làm phiền không thôi, đến cả kẻ không có tình cảm như hắn tựa hồ cũng thấy chán ngán, hắn nhíu mày đáp:

- Chuyện đó rất bình thường, phải biết rằng điều kiện vượt qua bộ phim kinh dị lần này là sống sót bao nhiêu lâu. Nếu suy luận theo hướng đó, chúng ta thuận lợi rời khỏi Washington rồi yên lặng trốn tránh trong một đường cống ngầm ở khu vực nào đó là sẽ cõ thể nhẹ nhàng vượt qua ba ngày. Hiện tại sở dĩ chúng ta phải chạy trốn nguyên nhân duy nhất là vì chúng ta không có tinh thần lực khống chế giả, không cách nào che phủ được quét hình tinh thần lực của Tây Hải đội, nhưng nếu tinh thần lực khống chế giả của chúng ta hoàn toành mạnh khỏe thì sao đây? Bộ phim kinh dị này là để chúng đến du lịch ư?

- Vì thế quân đội dưới đất của người ngoài hành tinh chắc chắn là có thệ thống tìm kiếm cực kỳ mạnh mẽ, hẳn là có thể truy tìm tất cả mọi sinh vật sống trong một phạm vi nhất định, hơn nữa còn không bị tinh thần lực che phủ ảnh hưởng…

Trịnh Xá nghe vậy liền ngần người, tiếp đó hưng phấn nói:

- Máy tìm kiếm sinh vật sống? Hơn nữa còn không bị tinh thần lực che phủ? Mẹ nó, đây không phải là thứ tốt nhất khi đoàn đội tác chiến sao? Hai bên đều có tinh thần lực khống chế giả, hai bên đều tiến hành che phủ, nếu có thứ này thì không phải sẽ đứng ở thế bất bại sao? Nhất định phải lấy được nó! Sở hiên, chế tạo thêm mấy cái, tranh thủ làm cho Trung Châu đội chúng ta mỗi người một chiếc!

Sở Hiên lập tức cười lạnh, đưa tay đẩy máy tính xách tay Dương Tuyết Lâm đang giơ đến trước mắt hắn ra, nhìn Trịnh Xá nói:

- Độ lớn thì sao?

- Độ lớn cái gì?

Trịnh Xá ngớ ngẩn hỏi lại.

- Radar nguyên thủy nhất cần cả một chiến hạm mới lắp đặt được, còn máy tác chiến hình nhện này của người ngoài tinh, về độ lớn không phù hợp để tác chiến trong mọi địa hình, chỉ tiện cho các chỗ như khu vực thành phố đổ nát. Mà sở dĩ phải chế tạo lớn hư vậy, ngoài hệ thống dự trữ năng lượng để duy trì vòng bảo vệ thì ta nghĩ, khả năng lớn nhất là độ lớn của hệ thống tìm kiếm. Ngươi nghĩ trong đội có bao nhiêu người có thể vác một thứ nặng cả tấn di động? Chẳng lẽ ngươi muốn cõng theo một khối to ba bốn chục mét khối quyết đấu với clone của ngươi? Trí tuệ của người bình thường…

Sắc mặt Trịnh Xá thoáng đỏ lên. Khi nói chuyện bình thường với đồng đội hắn luôn không mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, ngoài để tiết kiệm thể lực thì tôn trọng người nghe cũng là một nguyên nhân rất quan trọng. Nhưng khi nói chuyện với Sở Hiên, có vẻ như mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba mới gọi là tôn trọng hắn?

Trịnh Xá thở dài bất đắc dĩ, nói:

- Đúng thế, đúng thế. So với ngươi thì ta đương nhiên chỉ có trí tuệ của người bình thường, nhưng cũng không thể bỏ qua loại kỹ thuật này không sử dụng mà? Chẳng dễ dàng gì mới tới được thế giới Independence Day này, chẳng dễ dàng gì mới gặp được kỹ thuật mà người ngoài hành tinh sử dụng, nếu như lần này không lấy được thì cho dù hoàn thành phim xong, chúng ta có quay lại cũng sẽ không cách nào lấy được!

- Không cần gấp…

Sở Hiên đẩy đẩy mắt kính, lại đưa tay gạt máy tính xách tay Dương Tuyết Lam đưa qua sang một bên, bình thản nói:

- Sẽ có cơ hội… Càng nhiều công nghệ kỹ thuật nữa cũng sẽ có cơ hội…

“Không cần gấp? Chẳng lẽ là muốn tới khu vực 51 lấy đĩa bay rồi sau đó tới căn cứ của người ngoài hành tinh trộm khoa học kỹ thuật?”

Từ sau cuộc phản kích lần thứ nhất thất bại, không khí trên Air Force 01 cực kì nặng nề, mọi người đều ngậm kín miệng, không nói gì cả, chỉ có mấy người cấp cao nhất của chính phủ là rì rầm thương lượng chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại loáng thoáng nghe được mấy chữ “bom hạt nhân” các loại. Có thể thấy được, trận chiến người ngoài hành tinh không tổn thất một chút nào đã khiến cho mọi người thật sự kinh dự, trong tình huống này, thứ đầu tiên nghĩ đến tự nhiên chỉ có thể là vũ khí tối hậu mạnh mẽ nhất của loài người.

Bộ trưởng bộ quốc phòng của Mỹ có một đôi mắt sắc lẻm như mắt chim săn mồi, hắn đang không ngừng thuyết phục tổng thống ký lệnh sử dụng vũ khí hạt nhân oanh tạc những pháo đài trên không đó.

- Tổng thống! Đến cả bộ tư lệnh phòng không cũng đã bị tiêu diệt rồi! Hơn nữa bộ tham mưu cũng hoàn toàn đồng ý phát động một cuộc phản kích bằng vũ khí hạt nhân, xin ngài mau phê chuẩn lệnh đi. Nếu còn chần chừ nữa sợ rằng chúng ta đến cả cơ hội sử dụng vũ khí hạt nhân cũng không không có.

Bộ trưởng quốc phòng cao giọng nói với tổng thống.

Tổng thống cũng có vẻ rất mâu thuẫn, hắn thở dài rồi hỏi vè phí vị tướng lớn tuổi:

- Người dân xung quanh ba thành phố thế nào rồi? Còn lục quân nữa? Quân đội dưới đất của người ngoài hành tinh có phản ứng gì không?

Viên tướng đó lắc đầu đáp:

- Dân chúng xung quanh ba thành phố đó phần lớn đều bị bắt. Người ngoài hành tinh có vẻ đã sử dụng công nghệ tìm kiếm kỹ thuật cao, thậm chí cả binh lính đặc chủng của chúng ta xâm nhập vào cũng không may mắn hơn. Nhưng vẫn còn may là những người dân đó phần lớn đều bị quản thúc, người ngoài hành tinh cũng không tiến hành hủy diệt chủng tộc…



- Phần lớn?

Tổng thống hơi ngạc nhiên, vội hỏi:

- Vậy là có ý gì? Còn một bộ phận khác thì sao?

Viên tướng cao tuổi cúi thấp đầu, khẽ nói:

- Có khoảng một phần mười dân chúng không bị giam giữ… Theo hình ảnh giám sát từ một số vệ tinh quân dụng mà chúng ta còn khống chế được, những người đó hình như bị người ngoài hành tinh biến thành nguyên liệu cho một loại thí nghiệm nào đó. Máu thịt của họ bị rút sạch, chỉ còn lại một ít da ngoài bị vứt vương vãi, phần máu thịt thì bị người ngoài hành tinh đổ vào một chiếc máy li tâm khổng lồ, có lẽ chúng muốn chế tạo tự gì đó…

- Chế tạo thứ gì đó, chế tạo thứ gì đó!

Tổng thống gần như gầm lên:

- Cướp đoạt sinh mạng cùng máu thịt của loài người chúng ta làm cái gì? Đừng nói với tôi bọn chúng vượt qua vô số năm ánh sáng tới trái đất là để chén một bữa thịt người lớn! Khốn kiếp…

- Hệ thống miễn dịch.

Trịnh Xá ở bên cạnh đột nhiên mở miệng. Lúc này hắn cũng đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, sau khi nghe được hành động của người ngoài hành tinh, suy nghĩ này đột nhiên hiện lên trong đầu. Hắn đã từng xem một bộ phim khác, cũng nói về người ngoài hành tinh xâm lược địa cầu, có điều bộ phim đó đi theo một hướng cực đoan khác, ngược lại với Independence Day. Trong Independence Day, người ngoài hành tinh chỉ sử dụng vũ khí trên không, còn trong phim kia thì chỉ sử dụng vũ khí dưới đất để tấn công loài người. Bất quá trong bộ phim kia, loài người không thể thắng nổi cuộc chiến tranh, mà là đến thời điểm quan trọng nhất, người ngoài hành tinh lại tự thất bại, đánh bại bọn chúng chính là hệ thống vi sinh vật trên trái đất. Người ngoài hành tinh không có sức miễn dịch để chống chọi lại số vi sinh vật hoặc vi khuẩn đó, vì thế tất cả đều chết bệnh tại trái đất…

Trịnh Xá đang nghĩ đến chính chuyện này, hắn gật đầu nói:

- Do người ngoài hành tinh không có sức miễn dịch với vi sinh vật và vi khuẩn trên trái đất, nếu chúng muốn sinh sống lâu dài ở đầy thì nhất định phải thích nghi được với điều kiện cua trái đất. Loài người chúng ta cũng là sinh vật có trí tuệ giống như bọn chúng, nếu như cần có sức miễn dịch của sinh vật nào đó thì sức miễn dịch trong cơ thể nhân loại là thích hợp nhất với bọn chúng…

Tuy đây chỉ là suy đoán nhưng sau khi nghe xong tổng thống lập tức trầm mặc, cả nửa ngày sau hắn mới nói:

- Rất có khả năng là như vậy… Xác suất là rất lớn, đó không phải chứng minh rằng chúng chuẩn bị cư trú lâu dài tại trái đất sao? Bọn chúng muốn biến cả trái đất thành của chúng ư? Hơn nữa còn dùng tính mạng của chúng ta làm thuốc miễn dịch cho chúng…

Tổng thống bỗng nặng nề ngẩng đầu lên, nhìn bộ trưởng quốc phòng hỏi:

- Nếu sử dụng vũ khí hạt nhân thì những người dân đang bị giam giữ sẽ ra sao? Có thể cứu họ ra trước không?

Bộ trưởng quốc phòng giật mình, lập tức nói:

- Mục tiêu tác chiến của chúng ta không phải là tiêu diệt dất cả người ngoài hành tinh đang trong phạm vi trái đất mà là trước tiên phá hủy pháo đài vũ trụ có sức sát thương trên phạm vi lớn. Một khi pháo đài bị bắn rơi, đám người ngoài hành tinh dưới mặt đất sớm muộn gì cũng sẽ hoa kiệt năng lượng rồi bị chúng ta tiêu diệt. Mà hiện tại, pháo đài vũ trụ vẫn đang dừng ở trên các thành phố bị phá hủy, ở đó đã không còn dân chúng có thể cứu trợ được nữa, còn về những người bị bắt giữ… Thưa tổng thống, những vũ khí chiến đấu hình nhện đó cũng có vòng bảo vệ ngăn cản sức đòn tấn công, vì thế trước mắt chúng ta cứ tiêu diệt pháo đài trên không…

- Không được! Không thể sử dụng vũ khí hạt nhân!

Một giọng nói chợt vàng lên từ ngoài phòng hội nghị, nam diễn viên chính David đang đứng đó, sắc mặt nghiêm trang nhìn mọi người, nói:

- Các vị định sử dụng vũ khí hạt nhân trên chính hành tinh của chúng ta sao? Các vị có biết hậu quả của việc này sẽ thế nào không? Một khi chúng ta sử dụng vũ khí hạt nhân, các quốc gia khác cũng sẽ đồng loạt làm theo. Toàn thế giới có nhiều pháo đài ngoài hành tinh hạ xuống như vậy, lượng vũ khí hạt nhân đồng thời bắn ra đủ khiến chúng ta rơi vào mùa đông hạt nhân! Lúc đó sẽ đồng thời hủy diệt cả chúng ta lẫn người ngoài hành tinh!

Bộ trưởng quốc phòng thấy đã sắp thuyết phục được tổng thống, không ngờ lại có một gã ở đâu chạy tới làm loạn, hắn cực kỳ tức giận, lập tức đứng phắt dậy quát:

- Xin nhớ thân phận của anh, anh chẳng qua chỉ là khách ở đây thôi. Người đâu, đưa anh ta ra ngoài!

Ông lão hơn sáu mươi tuổi đi cùng David lập tức kêu lên:

- Dừng lại, ông không có tư cách gì mà bảo người khác im lặng. Nếu không nhờ con trai tôi thì các người sớm đã chết ở Nhà Trắng rồi, dựa vào cái gì mà bắt nó im lặng! Hơn nữa phải sử dụng vũ khí hạt nhân chẳng qua là do các ông vô dụng mà thôi, nếu như dùng vũ khí bình thường cũng có thể đánh bại người ngoài hành tinh thì sao còn muốn sử dụng vũ khí hạt nhân nữa? Đám chính khách này đúng là chỉ biết bốc phét, tôi nhớ các ông từ những năm bốn mươi năm mươi đã kiếm được đĩa bay rồi cơ mà? Ở chỗ đó... Hình như là phía gần Mexico có đúng không? Nghiên cứu suốt mấy chục năm mà vẫn không làm gì được người ngoài hành tinh sao?

Tổng thống cùng viên tướng cao tuổi kia nhìn nhau cười khổ, tổng thống tới cạnh chỗ ông lão nói:

- Xin cứ yên tâm, chúng tôi đang tìm cách có thể không sử dụng vũ khí hạt nhân vẫn đánh bại được người ngoài hành tinh. Còn về những chuyện liên quan đến người ngoài hành tinh đó thì đều chỉ là đồn đại mà thôi...

Nhưng khi tổng thống nói như vậy, bộ trưởng quốc phòng lại có chút ngượng ngập, lúng búng nói:

- Tổng thống, cái đó kỳ thực cũng không đúng... Khu vực 51 thật sự có tồn tại...

Ánh mắt mọi người lập tức chuyển hết về phía hắn, còn mấy người Trịnh Xá chung quy cũng thở phào nhẹ nhõm. Rút cuộc họ cũng sắp đến được nơi duy nhất có thể cung cấp cho họ công cụ di chuyển để phản kích, một chiếc đĩa bay hoàn hảo không hư tổn mà loài người đã lấy được từ mấy chục năm trước.

Nhưng bộ trưởng quốc phòng vừa dứt lời, đột nhiên trong người hắn có thứ gì đó kêu vang. Hắn nhất thời ngẩn người, vội vàng móc ra một máy liên lạc giống như điện thoại di đồng. Vừa nói dược mấy câu, máy liên lạc trên tay hắn đã rơi bộp xuống đất, gã này ngây ngốc nói:

- Bị tấn công.. Khu vực 51 vừa bị tấn công. Một pháo đài bay tới trên chỗ bọn họ, bắn một phát chủ pháo....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Khủng Bố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook