Vô Hạn Khủng Bố

Quyển 20 - Chương 7: Tập hợp.... Thành phố Raccoon (3)

Zzhty

03/04/2013

Trịnh Xá, nói chính xác là clone Trịnh Xá đang ngồi trên môt đỉnh núi nhỏ bên ngoài sơn cốc, Hắc viêm bên ngoài cơ thể hắn giống như có sức sống, lan tràn ra xung quanh, cơ hồ bao trùm tất cả đỉnh núi. Hắn ngồi giữa đám lửa đen, giống như có vẻ rất hứng thú quan sát sơn cốc, hơn nửa ngày sau mới yên lặng nhắm mắt lại.

“Đây là công pháp của bản chính? Đúng là suy nghĩ độc đáo. Tuy là con dao hai lưỡi đả thương người cũng là bị thương mình, về độ duy trì thì đúng là hơi kém hơn Hắc viêm của ta nhưng lực sát thương trong chốc lát lại lớn hơn một chút... Tới đi, ta sẽ ở đây chờ ngươi...”

Trịnh Xá ngẩng đầu lên trời, trên không lôi điện lấp loáng, có vẻ như sắp có mưa lớn đổ xuống....

Hành trình của Bắc Hải đội, đội ngũ tiến vào thành phố Raccoon đầu tiên cũng không được thuận lợi. Toàn bộ khu vực ngoại vi thành phố yên lặng dị thường, đến cả một con zombie hoặc một cái xác thối rữa cũng không có, nhưng đâu đâu cũng là nhà cửa đổ nát, phần lớn đường xá cũng bị xe cộ hư hỏng chặn lấp. Mặc dù Bắc Hải đội đã tìm được xe đi nhưng nếu muốn lái xe tiến vào khu vực trung tâm thì không hề dễ dàng, vì thế Bắc Hải đội bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ việc sử dụng xe cộ, đi bộ tiến vào trong thành phố Raccoon.

- Mẹ nó, thành phố này lớn quá, quét hình tinh thần lực toàn thấy nhà với cửa, trụ sở của công ty Umbrella rút cuộc là ở đâu?

Một người da trắng cao lớn làu bàu bất mãn. Cô gái kiều mị đi đầu hàng đột nhiên quay lại khẽ mỉm cười, nụ cười lập tức khiến gã kia sợ gần chết, vội vã ngậm chặt miệng, đến cả đầu cũng cúi gằm xuống, không dám nói thêm nửa câu.

Cô gái lại mỉm cười quyến rũ, nói:

- Thành phố rõ ràng là đã bị Chủ Thần mở rộng, còn về mở rộng bao nhiêu lần thì tạm thời chưa thể khẳng định, chỉ có một điểm là có thể chắc chắn... Bản đồ trong tay chúng ta cơ bản là vô dụng rồi.

Cô gái vung vẩy tấm bản đồ trong tay, tiếp đó không chút tiếc nuối xé tan nó thành mảnh vụn.

Những người ở sau lưng đều bắt đầu do dự, một lúc lâu sau mới có thanh niên rụt rè hỏi:

- Đội trưởng, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

- Nên làm thế nào? Đương nhiên là tiếp tục tiến tới... Ngoài tiến lên chúng ta còn cách nào khác để làm sao? Đám đàn ông hèn mọn, tiến lên nào, vì nữ hoàng của các ngươi...

Cô gái che miệng cười lớn, tiếp đó vung roi quật đánh chát một cái rồi mới tiếp tục bước đi.



Lúc này trời đã bắt đầu có mưa nhỏ...

- Mưa à? Nơi khô nóng thế này mà cũng mưa được sao?

Trịnh Xá ngơ ngác nhìn lên trời, từ trên những đám mây đang có những giọt nước nhỏ như mũi kim rơi xuống. Trịnh Xá chưa nói dứt lời, giọt mưa đã càng lúc càng to, chỉ mấy chục giây sau, mưa lớn đã đổ xuống như trút nước, cơn mưa nhỏ cuối cùng cũng biến thành mưa bão.

- ....Là may mắn sao?

Sở Hiên cũng ngẩn đầu nhìn lên trời. Trong màn mưa dày đặc như vậy, cả thế giới nhìn hướng nào cũng mơ mơ hồ hồ. Giữa thế giới mờ ảo đó, tiểu phân đội Trung Châu đội có tổng tộng sáu người không ngừng tiến lên, những tòa nhà nằm tại ngoại vi thành phố Raccoon đã mơ hồ xuất hiện trước mặt họ.

Tiểu phân đội này có sáu người gồm Trịnh Xá, Sở Hiên, Trương Hằng, Triệu Anh Không, Trình Khiếu, Imhotep. Có thể nói đây là sáu đội viên thực lực tự thân khá mạnh, cho dù so với tiểu đội Ác Ma hoặc tiểu đội Thiên Thần thì tố chất bình quân của tiểu đội này cũng tuyệt đối không kém, chỉ kỳ lạ là lại không mang theo Chiêm Lam. Nói cách khác, tiểu phân đội này đối với các tiểu đội luân hồi khác có một khuyết điểm cực lớn, đó là thiếu sự tồn tại của tinh thần lực khống chế giả.

Nhưng đây lại là kết quả mà Sở Hiên cố ý yêu cầu, ngoài cần phải bảo vệ các thành viên của phân đội kia ra, còn có nguyên nhân khác càng làm họ không thể mang theo Chiêm Lam...

- ....Nếu trước khi đối kháng đã ở vào thế yếu tuyệt đối, vậy thì chúng ta cần có “hỗn loạn”... Không cần biết là chiến cục hỗn loạn hay là chiến đấu hỗn loạn, giành lấy thắng lợi từ trong hỗn loạn là hy vọng duy nhất của chúng ta....

Đây là nguyên văn lời Sở Hiên nhưng Trịnh Xá hoàn toàn có thể khẳng định, tên khốn này chắc chắn không nói thật, thậm chí còn có thể đang bán giời không văn tự. Nói tóm lại, Sở Hiên nhất định là lại giống như biểu hiện của hắn trước đây, luôn từ trong bóng tối tính toán, lên kế hoạch, cho đến khi toàn bộ chiếc cục đã hoàn toàn bị hắn khống chế mới thôi. Đến lúc đó cũng chẳng cần hắn bảo ngươi phải làm cái gì nữa, tự ngươi cũng có thể từ những đầu mối phát hiện ra sự thật.

“Nhưng tên đáng ghét này luôn ở bên cạnh ta, hắn rút cuộc là làm chuyện gì, ở đâu, vào lúc nào chứ? Khả năng duy nhất chỉ có... Phân đội bên kia? Hắn để lại bố cục ở phân đội bên kia?”

Trịnh Xá trong đầu âm thầm suy nghĩ. Hiện tại hắn cũng đã biết Ác Ma đội có thứ gì đó toàn tri toàn năng, nếu như bây giờ hắn lên tiếng hỏi thì tiểu đội Ác Ma rất có thể sẽ biết được bố cục của Sở Hiên. Đương nhiên, với biểu hiện từ trước tới nay của tên khốn này thì kể cả đối phương biết hắn muốn làm gì rồi thì thường thường cũng không có cách nào quật ngược lại hắn. Bất quá, nghĩ sâu hơn một chút, trí giả của Ác Ma đội cũng là Sở Hiên, trí tuệ của hai tên này tạm coi là ngang bằng nhau đi, vậy nếu để clone Sở Hiên biết được bố cục của phân đội bên kia thì sẽ rất khó đảm bảo hắn sẽ không giở trò gì đó...

“Tình hình đúng là phức tạp, nghĩ mà đau hết cả đầu.”



Trịnh Xá đã mở cơ nhân tòa tầng thứ ba nhưng mặc cho hắn suy nghĩ thế nào cũng hoàn toàn không hiểu nổi tình thế hiện tại. Có thể nói, tình hình trước mắt hoàn toàn mơ hồ, rất nhiều chuyện đều phảng phất như đang nằm sau một lớp sương mù, cũng chẳng biết đám trí giả này rút cuộc là đang muốn làm cái gì nữa... Lấy người làm quân cờ, chiến trường làm bàn cờ, thắng lợi trong trận chiến cuối cùng làm phần thưởng sao? Thật đúng là tàn khốc...

Đúng là vô cùng tàn khốc, có lẽ Trịnh Xá còn không biết loại virus biến dị đó mạnh mẽ đến mức nào, nhưng Trình Khiếu thì lại cực kỳ rõ ràng uy lực của nó, đặc biệt là khối thịt bị Sở Hiên tiêm virus, trong thời gian ngắn không biết là đã biến thành cái thứ gì nữa.... Hình tượng hung ác lúc đó thật sự còn kinh khủng hơn zombie, licker rất nhiều, nếu so sánh với khối thịt biến hình ấy thì zombie và licker cũng không khác mấy con búp bê đáng yêu là mấy.

- ....Nhất định phải nhớ kỹ, loại vaccine này chỉ có thể duy trì mấy tiếng đồng hồ, đó còn là căn cứ vào trình độ mở cơ nhân tỏa đề đánh giá, đối với cường giả tầng thứ tư tự nhiên là vô tác dụng, nhưng đối với tất cả mọi người dưới tầng thứ tư đều có hiệu quả cực tốt. Đương nhiên, loại virus này cũng sẽ cần thời gian để thích ứng, trước lúc phát tác còn có thể chống đỡ đại khái khoảng nửa tiếng đến một tiếng đồng hồ, trong thời gian ấy toàn dựa vào sức miễn dịch và tố chất thân thể của bản thân để đối kháng. Do vaccine chỉ có tác dụng trong một thời gian nên cố gắng tiêm vào càng chậm càng tốt, trước khi bị virus hoàn toàn xâm thực thì hãy tiêm, như vậy chung quy cũng có thể trì hoãn thêm một chút...

Lời Sở Hiên nói vang vọng lại trong đầu Trình Khiếu, hắn nghe mà nổi hết cả da gà, đặc biệt là lúc liên tưởng tới cảnh tượng khối thịt lúc ấy, hắn lập tức sinh ra dự cảm không hay, quả không ngoài dự đoán... Hắn đúng là bị chọn vào phân đội này, nói cách khác, bọn hắn sẽ phải ở lại trong thành phố sắp bị phát tán virus này khoảng mười tiếng đồng hồ... Trong thời gian đó, xung quanh người họ đều là loại virus biến dị kia.

- Đi thôi, chúng ta trước tiên hãy tới trụ sở của công ty Umbrella tại thành phố Raccoon, ở đó chắc là phải có lối dẫn vào Hive.

Trịnh Xá nhìn thành phố Raccoon đổ nát ở đằng xa, thở hắt ra một hơi, tiếp đó bước lên Goblin glider trực tiếp bay thẳng tới. Mưa lớn càng lúc càng kịch liệt...

Ầm!

.....

Trên trời truyền xuống từng đợt sấm rền, lôi điện như rồng như rắn không ngừng lóe lên. Đột nhiên ầm một tiếng, một tia sét đánh thẳng xuống khung cửa sổ kim loại của một toàn nhà cao tầng, phòng ở chỗ đó lập tức nổ tung, giống như có một quả bom lớn phát nổ ngay bên trong. Uy lực của sấm sét thật sự quá lớn, hơn nữa đó mới chỉ vẻn vẹn là một tia sét lạc xuống, nhìn bầu trời sấm chớp tung hoành quả giống như một con quái thú khủng bố.

- ....Hôm nay nghỉ lại đây đi. Xem ra Chủ Thần quả nhiên là đã đặt hạn chế cực lớn cho thế giới phim kinh dị này, đến cả loại thời tiết như vậy cũng xuât hiện.

Trong một tầng hầm ở ngoài rìa thành phố Raccoon, Nam Viêm Châu đội đang cùng nhau nghỉ ngơi. Bọn họ cũng vừa tiến vào thành phố Raccoon hôm nay, mà có được đạo cụ phi hành cá nhân, họ tự nhiên là không thể đi bộ tới trung tâm thành phố, chuẩn bị bay đi xa nhất có thể. Đúng lúc ấy, thời tiết mưa bão lại ập tới, vô số luồng sét to lớn không nghi ngờ gì đã chặt dứt đường bay trên không, nếu không sợ chết thì cũng có thể thử một chuyến. Sấm sét dù sao cũng rất mẫn cảm với kim loại, bây giờ bay lên trong không chỉ có thể là tự tìm cái chết.

Nyos thần sắc phức tạp đứng ở lối vào tầng hầm nhìn mưa lớn ào ào đổ xuống cùng lôi điện không ngừng lấp lóe trên bầu trời, trong lòng vừa thầm cảm thấy may mắn vừa bất đắc dĩ.

Cơn mưa lớn này xuất hiện chắc chắn sẽ làm giảm bớt tốc độ di chuyển của tất cả các tiểu đội luân hồi nhưng đồng thời cũng làm giảm tốc độ của đội hắn, làm dụng cụ bay cá nhân của đội hắn coi như vô dụng, cũng không thể trong thời gian ngắn liên lạc với Trung Châu đội. Chuyện thế này đơn giản là con dao hai lưỡi, thương người cũng làm thương mình... Ít nhất là khiến kế hoạch ban đầu của hắn không thể tiếp tục tiến hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Khủng Bố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook