Quyển 20 - Chương 23: Tập hợp, trận chiến cuối cùng (2)
Zzhty
04/04/2013
- ...Đã đến lúc rồi. Bản chính của ta, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?
Phục Chế Thể đột nhiên lại nhìn lên trời, trên không trung mây đen cuồn cuộn, phảng phất như cả bầu trời cũng đang đổ sụp xuống. Dưới mặt đất, khu vực chỗ Trịnh Xá và Phục Chế Thể đang đứng đã dâng lên cao mấy trăm mét. Cho dù hai người đều chưa sử dụng toàn lực nhưng sức mạnh của họ thật sự quá lớn, khiến cho sức mạnh tiết ra đã tràn ngập Thập phương luân hồi trận, đẩy mặt đất trong phạm vi cả dặm hoàn toàn trồi hẳn lên cao mấy trăm mét, hình thành một khối đất hình trụ quái dị, hai tên Trịnh Xá đang chiến đấu ở chính giữa trên đỉnh hình trụ đó.
Sau khi La Ứng Long bày Thập phương luân hồi trận, clone Trịnh Xá đột nhiên giống như mất hết dục vọng liều mạng chiến đấu, mặc cho Trịnh Xá cường công mãnh đả kiểu gì hắn cũng đều chỉ phòng thủ. Ngọn lửa mau đen không ngừng bị đánh tan rồi lại tụ hợp, ánh sáng tâm linh trong cơ thể hắn phảng phất như vô cùng vô tận, dù cho trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt của Trịnh Xá có lợi hại hơn nữa cùng không cách nào phá hủy hoàn toàn.
Trịnh Xá vốn chuẩn bị lập tức tiến vào trạng thái Tiềm long biến, sau đó sử dụng Huy diệt thật sự, như vậy lực công kích trong nháy mắt sẽ tăng lên gấp trăm lần, cũng đủ để công phá ngọn lửa màu đen này rồi. Nhưng không biết tại sao, trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại những gì Phục Chế Thể nói lúc trước, đặc biệt là phần liên quan đến sự tồn tại của “hắn” cùng “thời gian chưa tới”. Mặc dù không hiểu ý nghĩa thật sự của những lời này nhưng trong lòng hắn vẫn sinh ra suy nghĩ nên làm thế nào cho phù hợp, vì thế hắn cũng chỉ sử dụng cấp độ sức mạnh như thế này, để chiến cục một lần nữa rơi vào giằng co. Mãi đến vừa rồi, luồng sát khí và bá khí trên người clone Trịnh Xá mới vụt bộc phát. Hắn vốn đang trầm tĩnh như màn đêm, giờ phút này đột nhiên lại phảng phất như núi lửa phun trào, tuy còn chưa có cử động gì khác nhưng chỉ với khí thế bộc phát ra cũng đủ làm Trịnh Xá không chịu được, phải lùi lại nửa bước.
- ...Thật là mạnh. Clone của ta, ngươi rút cuộc đã mạnh đến mức nào rồi?
Trịnh Xá thần sắc nghiêm túc nhìn nửa bước chân vừa lùi lại, rồi chợt cười lớn:
- Yên tâm đi, cho dù ngươi có mạnh hơn nữa ta cũng tuyệt đối không thua!
- Vậy sao?
Phục Chế Thể yên lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói:
- Thái thượng vong tình... Mặc dù ta còn chưa đạt đến trình độ thái thượng vong tình, nhưng ngươi đã không còn là đối thủ của ta nữa... Để ta xem thử đi. Rút cuộc là loại sức mạnh nào giúp ngươi chống đỡ. Dùng thứ sức mạnh hèn mọn như thế để ngăn cản bước chân ta, giúp một kẻ hèn mọn như ngươi chiến thắng ta, để ta xem thử sức mạnh của ngươi đi!
- …Như ngươi mong muốn! Đây là sức mạnh của ta!
Choang một tiếng kịch liệt, lửa cháy ngập trời xông thẳng lên độ cao cả nghìn mét, ngọn lửa màu đen không gì không thiêu đốt được, phảng phất như cả mây mù cũng đều bị đốt cháy. Trong phạm vi trăm dặm xung quanh, các thành viên Trung Châu đội, bao gồm cả mấy người Vương Hiệp cùng Trình Khiếu vừa mới chạy tới, các thành viên Ác Ma đội, mấy người vốn định chặn đường Trịnh Xá lúc trước, tất cả đều chứng kiến cảnh tượng biển lửa thiêu đốt rừng rực. Bất quá, ngọn lửa ngập trời chỉ kéo dài có vài giây, tiếp đó một luồng sức mạnh khổng lồ ập thẳng tới, trực tiếp phá tan một khoảng lửa lớn, tiếp đó tất cả mọi người lại nghe thấy một tiếng choang cực lớn, cho dù đã ở cách xa cả trăm dặm vẫn cảm thấy tâm thần chấn động.
- Cuối cùng cũng bắt đầu sao?
La Ứng Long ngồi xếp bằng trên phi kiếm, lúc này hắn đang lơ lửng giữa không trung, yên lặng liếc nhìn chiến trường của hai người Trịnh Xá một cái rồi dứt khoát quay đầu về hướng đông nam… Ở cách đó rất xa đang có một đốm đen nhanh chóng bay tới, với tầm mắt của La Ứng Long nhìn lại, đốm đen đó chính là vũ khí sinh vật khổng lồ… EVA 01.
- Vương Hiệp… Các ngươi nhất định phải bảo vệ chiến trường của Trịnh Xá không bị quấy rối. Trên đường không cần biết là xảy ra chuyện gì, cho dù có phải lấy cả tính mạng ra liều cũng nhất định phải đảm bảo chiến đấu của hai người Trịnh Xá không bị quấy nhiễu… Nhớ kỹ, nếu không chúng ta cũng chẳng còn một chút cơ hội sống sót nào nữa.
La Ứng Long vội vàng truyền lại mấy tiếng cho nhóm Vương Hiệp rồi đứng thẳng người dậy, vung tay khống chế phi kiếm bay về phía EVA 01.
Tốc độ hai bên đều cực nhanh, khoảng cách cực lớn cũng chỉ chớp mắt là qua. Chưa tới vài hơi thở, La Ứng Long đã bay đến trước mặt EVA 01, cách nhau khoảng vài tram mét, tiếp đó hai tay hắn chập lại, trăm ngàn luồng kiếm mang dày đặc bao trùm lấy EVA. Tuy kiếm mang lập tức bị trường lực AT EVA tự phát ra ngăn cản, nhưng dù sao cũng ép nó phải dừng lại. Đến khi đám kiếm mang mù mịt hoàn toàn bị trường lực AT tiêu tan, hai bên đã rơi vào trạng thái giằng co.
- Lại là ngươi! La Ứng Long! Rút cuộc là Trung Châu đội có ân huệ gì với người? Tại sao hết lần này tới lần khác cứ phải ngăn cản ta? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chết?
Lúc trước La Cam Đạo đã cắn nuốt ánh sang tâm linh của Adam, đó không chỉ vẻn vẹn là ánh sáng tâm linh của một cường giả tầng thứ tư mà còn là sản phẩm cuối cùng của kế hoạch hoàn thiện loài người, ánh sáng tâm linh của sinh mệnh thể tối cao. Không thể không thừa nhận, vận may của hắn tốt đến lạ kỳ. Trong giai đoạn bắt đầu của kế hoạch hoàn thiện loài người, Adam đã bị thương, khiến hắn hoàn thiện không trọn vẹn. Sau đó hắn muốn hấp thu ánh sang tâm linh của những người xung quanh, một lần nữa hoàn chỉnh kế hoạch hoàn thiện loài người, nhưng ai mà biết lại bị tiểu phân đội Trung Châu của Tiêu Hoành Luật sắp đặt một kế hoạch hoàn chỉnh, làm Zero cuối cùng cũng có cơ hội giết chết hắn. Tuy hắn không chết nhưng lúc đó quả thật là thời điểm yếu nhược nhất, chỉ còn lại duy nhất ánh sáng tâm linh tồn tại, ngay lập tức lại bị EVA 01 nuốt chửng, vì thế Adam đúng là thua quá oan uổng.
Có điều La Cam Đạo lại chiếm được lợi lớn, cho dù ánh sáng tâm linh của sinh mệnh thể tối cao này đã bị suy nhược nhưng vẫn cứ là sinh mệnh thể tối cao vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường. Đối với bản phục chế của Chủ Thần như EVA 01 mà nói, nguồn ánh sáng tâm linh đó đại biểu cho năng lượng vô cùng vô tận, khiến cho EVA 01 hoàn toàn tiến vào trạng thái hoàn hảo, cho dù chỉ còn lại một tế bào không bị hủy diệt thì hắn cũng có thể hồi phục vô cùng vô tận.
“Nếu không ngăn cản ngươi thì mới đúng là muốn chết...”
La Ứng Long khịt mũi cười nhạt, bấy giờ mới nghiêm túc nói:
- Ngươi và ta đều là quân cờ, hà tất phải đấu đến lưỡng bại câu thương chứ? Bây giờ chúng ta cùng dừng tay bình tĩnh chờ cuộc chiến của Trịnh Xá kết thúc có hơn không? Người của Ác Ma đội các ngươi không phải rất tin tưởng clone Trịnh Xá là vô địch sao? Vậy tốt nhất là cùng ta yên lặng xem chiến đấu giữa hắn và Trịnh Xa đi...
Trong lòng La Ứng Long vẫn ôm một phần vạn may mắn, lợi dụng sự tin tưởng với clone Trịnh Xá của La Cam Đạo để kéo dài cuộc chiến đòi mạng này, như vậy biết đâu hắn cũng có thể tránh được tử kiếp.
- Câm mồm!
La Cam Đạo lại gào lên điên cuồng, hắn quát lớn:
- Ngươi nghĩ ta chỉ vỏn vẹn muốn giành được thắng lợi sao? Không, ta muốn báo thù! Dùng sức mạnh của chính ta để báo thù, báo thù toàn bộ Trung Châu đội, cho nên tại sao ta lại phải chờ bọn hắn chiến đấu phân định thắng bại xong? Ta muốn phải chính tay mình giết được Trịnh Xá, giết được tất cả mọi thành viên Trung Châu đội! Đối với đám người giả dối như bọn chúng, hủy diệt mới là kết thúc cuối cùng!
- Vậy à?
La Ứng Long khẽ thở dài. Hắn hơi nhắm mắt rồi lại vụt mở ra, ánh mắt thâm trầm mà xa xăm, phảng phất như bên trong ẩn chứa cả thế giới vô biên, hắn nói:
- Vậy ta chỉ có thể đánh với ngươi một trận thôi! Để ta xem thử xem, sau khi nuốt chửng Adam, lúc này ngươi đã mạnh đến mức nào rồi!
- Được, vậy trước tiên giết ngươi, sau đó giết từng tên từng tên Trung châu đội một. Đúng rồi, trước hết phải giết tên dối trá Trịnh Xá bản chính!
La Cam Đạo lại gầm lên cuồng loạn, phảng phất như sau khi hợp thể với Eva, tâm trí hắn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tâm ma. Lúc trước còn có thể nói là trạng thái Berserk, khiến ý thức bản thân hắn không cách nào thể hiện, nhưng sau khi cắn nuốt Adam, ý thức chủ thể của hắn một lần nữa thức tỉnh, luồng ý niệm điên cuồng đó lại càng đậm đặc. Lúc này thấy La Ứng Long chặn đường tuyên chiến, hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, rống lên một tiếng vung quyền đánh tới. Hai người cách xa nhau mấy trăm mét nhưng một quyền này lại kéo theo vô số khối vật chất hình thoi, trong suốt nhưng hữu hình, đây rõ ràng là những khối trường lực AT ngưng tụ.
La Ứng Long cũng biết rõ lợi hại, trường lực AT là hình thái biểu hiện cấp cao của ánh sáng tâm linh, có thể công có thể thủ, uy lực đều mạnh đến đáng sợ. Trong hàng triệu, hàng chục triệu người bình thường cũng chưa chắc đã gặp được một người có thể thức tỉnh trường lực AT, từ đó có thể thấy sự đáng sợ của nó. Hắn cũng không dám khinh thường, phi kiếm đang đạp dưới chân bay vụt ra xa, còn bản thân hắn thì lơ lửng giữa không trung, mặc cho phi kiếm bay tới nghênh đỡ đám trường lực AT. Một luồng sóng nổ cực mạnh truyền tới, uy lực phảng phất như một quả bom hạt nhân thu nhỏ, La Ứng Long chỉ cảm thấy lồng ngực ngâm ngẩm đau, vỏn vẹn là sóng chấn động từ vụ nổ kịch liệt đã tiêu hao gần hết một phần mười chân nguyên lực trong cơ thể hắn, có thể thấy được uy lực của vụ nổ lớn đến mức nào.
Có điều cũng may hắn đã lập Thập phương luân hồi trận, khí cơ vận chuyển, trong mấy hơi thở đã bổ sung lại chân nguyên lực, còn thanh phi kiếm thì bay về bên người hắn, du động liên tục xung quanh giống như một dải ánh sáng.
“Quả là lợi hại, không hổ là sức chiến đấu cuối cùng mà “hắn” sắp xếp, chẳng trách có thể ảnh hưởng tới kết quả của trận chiến cuối cùng này...
La Ứng Long thở hắt ra một hơi, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng tu hành tại Thục Sơn mấy ngày trước...
- Ứng Long, có biết tại sao vi sư lại gọi con đến đây không?
- ...Dạ không, sư phụ có gì phân phó sao?
- Cũng coi là vậy đi. Từ lúc vi sư thu nhận con đến nay, chỉ để đại sư huynh con thay ta truyền nghệ, ngoài lần giao cho con Bát quái kỳ ra thì chưa lần nào gặp con nữa. Ứng Long, có phải con cảm thấy vi sư cố ý lạnh nhạt với con không?
- Không, đồ nhi chưa bao giờ...
- Cẩn thận nghe ta nói. Ứng Long, tuy con là người bên ngoài, không hề thuộc về thế giới này, nhưng vi sư cũng vẫn luôn chân tâm đối đãi con. Chỉ là con dù sao cũng không phải người của thế giới này, chung quy sẽ có một ngày rời đi, cho nên vi sư mới không muốn gặp con nhiều, sau này đỡ phải thương tâm tiếc nuối... Bất quá con cũng thật sự là thiên phú dị bẩm, thực lực còn xa mới đạt tới trình độ như vi sư nhưng đã có thể cảm nhận được vị trí của thiên đạo. Đây chính là nguyên nhân vi sư gọi con đến lần này...
- Thiên đạo? Sư phụ đang nói con cảm nhận được “hắn” phải không? Cái ý chí liên tục giám thị thế giới này, hắn không phải là tác...
- Không được nói ra. Đại đạo vô hình, thiên đạo vô tình, ai có thể thực sự đoán được ý chí của thiên đạo đây? Toàn bộ Thục Sơn, không toàn bộ tu chân giới, những người thực sự biết được “hắn” tồn tại cũng không quá vài ba người, chỉ là người tới từ thế giới bên ngoài các con thiên phú bất đồng, khi thực lực yếu ớt cũng đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của “hắn”, cho nên vi sư muốn ở đây nhắc nhở con một câu... Chớ có làm chuyện nghịch thiên, cho dù người từ thế giới bên ngoài các con có biết được nhiều hơn nữa, cho dù các con thật sự có thủ đoạn phá trời mà ra thì cũng ngàn vạn lần không được chọn đường nghịch thiên. Nếu quả làm như vậy, cho dù thực lực các con có mạnh hơn nữa thì cuối cùng cũng chỉ thành chuốc họa, biến thành tro bụi mà thôi. Ứng Long, nếu con thật sự có thể vứt bỏ ân oán của thế giới bên ngoài, vi sự nguyện ý cùng mấy lão bất tử khác toàn lực trợ giúp con, giúp con cắt đứt nhân quả của thế giới bên ngoài, để con thực sự cắm rễ ở thế giới này. Với thiên phú của con, lâu thì trăm năm, nhanh thì năm chục năm sẽ có thể thành tiên thành tổ, chẳng phải là tiêu dao khoái hoạt rồi sao?
- ...Không. Sư phụ, ở thế giới kia đệ tử vẫn còn vô số ràng buộc, chặt chưa đứt, tâm vẫn loạn, đệ tử tuyệt đối sẽ không trốn tránh. Cho dù thật sự phải chọn đường nghịch thiên thì đệ tử cũng phải liều một phen, phải cho kẻ đánh cờ là “hắn” biết, những kẻ thân làm quân cờ như chúng ta cũng có quyền bố y nhất nộ (*).
- Vậy ư? Ai... Ứng Long, sinh cơ của con nằm trong tay người có số mệnh “vai chính”. Đời này các con là “vai chính”, có lẽ thật sự có cơ hội chạm được tới hắn, chỉ là cơ hội như vật thật quá mơ hồ...
- Sư phụ, người không phải thường dạy chúng con sao? Đại đạo năm mươi diễn sinh đến bốn chín(**), vẫn còn lại một đường sinh cơ. Đệ tử lần này đi ra sẽ phải tiến vào trận chiến cuối cùng quyết định vận mệnh, sư phụ... Có lẽ sẽ không còn cơ hội được trông thấy sư phụ nữa, ở đây đệ tử xin được lạy người một lạy cuối cùng...
- Ai... Bỏ đi bỏ đi. Nếu con đã biết được tử kiếp của mình thì vi sư cũng có trách nhiệm phải trợ giúp con lần cuối này. Cờ bản mệnh tuy mạnh nhưng cũng không phải không gì phá nổi, đáng tiếc Bát quái kỳ đã bị mất, nếu không... Cũng được, Ứng Long, Thục Sơn ta thiên kiệt địa linh nhưng cũng chỉ có hai món bảo vật cấp tiên thiên linh bảo, vẫn luôn là trấn sơn chi bảo của Thục Sơn. Con đi lần này sống chết khó nói, ta ban cho con Thanh tác kiếm trong Tử Thanh song kiếm để phá tử kiếp, chỉ mong số mệnh của Thanh tác kiếm có thể giúp con vượt qua tử kiếp...
- Sư phụ! Con...
- Được rồi, đừng có lề mề như đàn bà vậy... Đi đi, đi đi...
La Ứng Long giật mình tỉnh lại, hắn lắc lắc đầu, giống như muốn vứt bỏ cái hồi ức đó ra khỏi não mình. Hắn hiểu rằng kẻ trước mắt đúng là tử kiếp của bản thân, nếu không người đã tới giai đoạn nguyên anh như hắn sao có thể dễ dàng chìm vào hồi ức được? Đây hẳn là thiên nhân cảm ứng, tử kiếp sắp kéo tới đó khiến hắn không tự chủ được mà rơi vào trong hồi ức.
- Sư phụ! Đệ tử phải dùng đến Thanh tác kiếm rồi!
-------------------------------
Chú thích:
(*)Bố y nhất nộ: Bố ý là áo vải, chỉ thường dân, có một điển tích như sau
Tần vương nổi giận khí thế hung hung, hỏi Đường Sư:
- Ngươi đã nghe đến Thiên tử nổi giận chưa?
Đường Sư đáp:
-Thần chưa từng nghe qua.
Tần vương nói:
- Thiên tử nổi giận, người chết trăm vạn, máu chảy ngàn dặm.
Đường Sư hỏi:
- Đại vương đã nghe đến bình dân nổi giận chưa?
Tần vương đáp:
- Bình dân nồi giận cùng lắm cũng chỉ là vứt mũ, đi chân không, lấy đầu mà húc thôi.
Đường Sư nói:
- Đó là kẻ bình dân bất tài nổi giận, không phải người có tài năng, có can đảm nổi giận. Ngày trước lúc Chuyên Chư hành thích Ngô vương Liêu, đuôi sao chổi quét qua mặt trời, lúc Nhiếp Chính hành thích Hàn Khôi, một luồng sáng trắng bốc lên tận trời, khi Yêu Ly hành thích Khánh Kỵ, diều hâu sà xuống kín cung điện. Ba người đó đều là kẻ có can đảm trong bình dân, trong lòng phẫn nộ còn chưa bộc lộ ra, trời cao đã ban dấu hiệu. Bây giờ Chuyên Chư, Nhiếp Chính, Yêu Ly, cộng cả thần là thành bốn người rồi. Nếu như kẻ có tài năng lại có cảm đảm phải nổi giận thì sẽ khiến hai cái xác đổ xuống, máu vung năm bước, nhân dân cả nước đều phải mặc đồ tang, hôm nay chính là như vậy
Nói đoạn, tuốt bảo kiếm đứng dậy
Tần Vương biến sắc, vái dài hướng Đường Sư tạ lỗi:
- Tiên sinh mời ngồi! Sao lại phải đến mức đó! Trẫm hiểu rồi, nước Hàn, nước Ngụy diệt vong, mà nước An Lăng lại có thể dựa vào năm mươi dặm đất mà may mắn tồn tại, chính là vì có người như tiên sinh.
(**) Trong Kinh Dịch có câu: "Đại diễn chi số ngũ thập, kỳ dụng tứ thập cửu".
Người xưa coi 50 mà số Đại diễn, bao hàm tất cả mọi biến hóa trong trời đất, nhưng theo phép diễn số thì chỉ dùng đến 49.
Tiếp theo là lịch truyện, đáng lẽ định post hôm qua coi như mừng sn nhưng bận đi chơi nên để hôm nay post. Sẽ có bi đến chương sát cuối, chương cuối cùng tiểu z chơi sang viết dài ngoằng ngoẵng nên chưa biết bao h sẽ có thời gian và hứng thú để dịch xong nhưng chắc sẽ kết thúc bộ này trước tháng 3.
Phục Chế Thể đột nhiên lại nhìn lên trời, trên không trung mây đen cuồn cuộn, phảng phất như cả bầu trời cũng đang đổ sụp xuống. Dưới mặt đất, khu vực chỗ Trịnh Xá và Phục Chế Thể đang đứng đã dâng lên cao mấy trăm mét. Cho dù hai người đều chưa sử dụng toàn lực nhưng sức mạnh của họ thật sự quá lớn, khiến cho sức mạnh tiết ra đã tràn ngập Thập phương luân hồi trận, đẩy mặt đất trong phạm vi cả dặm hoàn toàn trồi hẳn lên cao mấy trăm mét, hình thành một khối đất hình trụ quái dị, hai tên Trịnh Xá đang chiến đấu ở chính giữa trên đỉnh hình trụ đó.
Sau khi La Ứng Long bày Thập phương luân hồi trận, clone Trịnh Xá đột nhiên giống như mất hết dục vọng liều mạng chiến đấu, mặc cho Trịnh Xá cường công mãnh đả kiểu gì hắn cũng đều chỉ phòng thủ. Ngọn lửa mau đen không ngừng bị đánh tan rồi lại tụ hợp, ánh sáng tâm linh trong cơ thể hắn phảng phất như vô cùng vô tận, dù cho trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt của Trịnh Xá có lợi hại hơn nữa cùng không cách nào phá hủy hoàn toàn.
Trịnh Xá vốn chuẩn bị lập tức tiến vào trạng thái Tiềm long biến, sau đó sử dụng Huy diệt thật sự, như vậy lực công kích trong nháy mắt sẽ tăng lên gấp trăm lần, cũng đủ để công phá ngọn lửa màu đen này rồi. Nhưng không biết tại sao, trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại những gì Phục Chế Thể nói lúc trước, đặc biệt là phần liên quan đến sự tồn tại của “hắn” cùng “thời gian chưa tới”. Mặc dù không hiểu ý nghĩa thật sự của những lời này nhưng trong lòng hắn vẫn sinh ra suy nghĩ nên làm thế nào cho phù hợp, vì thế hắn cũng chỉ sử dụng cấp độ sức mạnh như thế này, để chiến cục một lần nữa rơi vào giằng co. Mãi đến vừa rồi, luồng sát khí và bá khí trên người clone Trịnh Xá mới vụt bộc phát. Hắn vốn đang trầm tĩnh như màn đêm, giờ phút này đột nhiên lại phảng phất như núi lửa phun trào, tuy còn chưa có cử động gì khác nhưng chỉ với khí thế bộc phát ra cũng đủ làm Trịnh Xá không chịu được, phải lùi lại nửa bước.
- ...Thật là mạnh. Clone của ta, ngươi rút cuộc đã mạnh đến mức nào rồi?
Trịnh Xá thần sắc nghiêm túc nhìn nửa bước chân vừa lùi lại, rồi chợt cười lớn:
- Yên tâm đi, cho dù ngươi có mạnh hơn nữa ta cũng tuyệt đối không thua!
- Vậy sao?
Phục Chế Thể yên lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói:
- Thái thượng vong tình... Mặc dù ta còn chưa đạt đến trình độ thái thượng vong tình, nhưng ngươi đã không còn là đối thủ của ta nữa... Để ta xem thử đi. Rút cuộc là loại sức mạnh nào giúp ngươi chống đỡ. Dùng thứ sức mạnh hèn mọn như thế để ngăn cản bước chân ta, giúp một kẻ hèn mọn như ngươi chiến thắng ta, để ta xem thử sức mạnh của ngươi đi!
- …Như ngươi mong muốn! Đây là sức mạnh của ta!
Choang một tiếng kịch liệt, lửa cháy ngập trời xông thẳng lên độ cao cả nghìn mét, ngọn lửa màu đen không gì không thiêu đốt được, phảng phất như cả mây mù cũng đều bị đốt cháy. Trong phạm vi trăm dặm xung quanh, các thành viên Trung Châu đội, bao gồm cả mấy người Vương Hiệp cùng Trình Khiếu vừa mới chạy tới, các thành viên Ác Ma đội, mấy người vốn định chặn đường Trịnh Xá lúc trước, tất cả đều chứng kiến cảnh tượng biển lửa thiêu đốt rừng rực. Bất quá, ngọn lửa ngập trời chỉ kéo dài có vài giây, tiếp đó một luồng sức mạnh khổng lồ ập thẳng tới, trực tiếp phá tan một khoảng lửa lớn, tiếp đó tất cả mọi người lại nghe thấy một tiếng choang cực lớn, cho dù đã ở cách xa cả trăm dặm vẫn cảm thấy tâm thần chấn động.
- Cuối cùng cũng bắt đầu sao?
La Ứng Long ngồi xếp bằng trên phi kiếm, lúc này hắn đang lơ lửng giữa không trung, yên lặng liếc nhìn chiến trường của hai người Trịnh Xá một cái rồi dứt khoát quay đầu về hướng đông nam… Ở cách đó rất xa đang có một đốm đen nhanh chóng bay tới, với tầm mắt của La Ứng Long nhìn lại, đốm đen đó chính là vũ khí sinh vật khổng lồ… EVA 01.
- Vương Hiệp… Các ngươi nhất định phải bảo vệ chiến trường của Trịnh Xá không bị quấy rối. Trên đường không cần biết là xảy ra chuyện gì, cho dù có phải lấy cả tính mạng ra liều cũng nhất định phải đảm bảo chiến đấu của hai người Trịnh Xá không bị quấy nhiễu… Nhớ kỹ, nếu không chúng ta cũng chẳng còn một chút cơ hội sống sót nào nữa.
La Ứng Long vội vàng truyền lại mấy tiếng cho nhóm Vương Hiệp rồi đứng thẳng người dậy, vung tay khống chế phi kiếm bay về phía EVA 01.
Tốc độ hai bên đều cực nhanh, khoảng cách cực lớn cũng chỉ chớp mắt là qua. Chưa tới vài hơi thở, La Ứng Long đã bay đến trước mặt EVA 01, cách nhau khoảng vài tram mét, tiếp đó hai tay hắn chập lại, trăm ngàn luồng kiếm mang dày đặc bao trùm lấy EVA. Tuy kiếm mang lập tức bị trường lực AT EVA tự phát ra ngăn cản, nhưng dù sao cũng ép nó phải dừng lại. Đến khi đám kiếm mang mù mịt hoàn toàn bị trường lực AT tiêu tan, hai bên đã rơi vào trạng thái giằng co.
- Lại là ngươi! La Ứng Long! Rút cuộc là Trung Châu đội có ân huệ gì với người? Tại sao hết lần này tới lần khác cứ phải ngăn cản ta? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chết?
Lúc trước La Cam Đạo đã cắn nuốt ánh sang tâm linh của Adam, đó không chỉ vẻn vẹn là ánh sáng tâm linh của một cường giả tầng thứ tư mà còn là sản phẩm cuối cùng của kế hoạch hoàn thiện loài người, ánh sáng tâm linh của sinh mệnh thể tối cao. Không thể không thừa nhận, vận may của hắn tốt đến lạ kỳ. Trong giai đoạn bắt đầu của kế hoạch hoàn thiện loài người, Adam đã bị thương, khiến hắn hoàn thiện không trọn vẹn. Sau đó hắn muốn hấp thu ánh sang tâm linh của những người xung quanh, một lần nữa hoàn chỉnh kế hoạch hoàn thiện loài người, nhưng ai mà biết lại bị tiểu phân đội Trung Châu của Tiêu Hoành Luật sắp đặt một kế hoạch hoàn chỉnh, làm Zero cuối cùng cũng có cơ hội giết chết hắn. Tuy hắn không chết nhưng lúc đó quả thật là thời điểm yếu nhược nhất, chỉ còn lại duy nhất ánh sáng tâm linh tồn tại, ngay lập tức lại bị EVA 01 nuốt chửng, vì thế Adam đúng là thua quá oan uổng.
Có điều La Cam Đạo lại chiếm được lợi lớn, cho dù ánh sáng tâm linh của sinh mệnh thể tối cao này đã bị suy nhược nhưng vẫn cứ là sinh mệnh thể tối cao vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường. Đối với bản phục chế của Chủ Thần như EVA 01 mà nói, nguồn ánh sáng tâm linh đó đại biểu cho năng lượng vô cùng vô tận, khiến cho EVA 01 hoàn toàn tiến vào trạng thái hoàn hảo, cho dù chỉ còn lại một tế bào không bị hủy diệt thì hắn cũng có thể hồi phục vô cùng vô tận.
“Nếu không ngăn cản ngươi thì mới đúng là muốn chết...”
La Ứng Long khịt mũi cười nhạt, bấy giờ mới nghiêm túc nói:
- Ngươi và ta đều là quân cờ, hà tất phải đấu đến lưỡng bại câu thương chứ? Bây giờ chúng ta cùng dừng tay bình tĩnh chờ cuộc chiến của Trịnh Xá kết thúc có hơn không? Người của Ác Ma đội các ngươi không phải rất tin tưởng clone Trịnh Xá là vô địch sao? Vậy tốt nhất là cùng ta yên lặng xem chiến đấu giữa hắn và Trịnh Xa đi...
Trong lòng La Ứng Long vẫn ôm một phần vạn may mắn, lợi dụng sự tin tưởng với clone Trịnh Xá của La Cam Đạo để kéo dài cuộc chiến đòi mạng này, như vậy biết đâu hắn cũng có thể tránh được tử kiếp.
- Câm mồm!
La Cam Đạo lại gào lên điên cuồng, hắn quát lớn:
- Ngươi nghĩ ta chỉ vỏn vẹn muốn giành được thắng lợi sao? Không, ta muốn báo thù! Dùng sức mạnh của chính ta để báo thù, báo thù toàn bộ Trung Châu đội, cho nên tại sao ta lại phải chờ bọn hắn chiến đấu phân định thắng bại xong? Ta muốn phải chính tay mình giết được Trịnh Xá, giết được tất cả mọi thành viên Trung Châu đội! Đối với đám người giả dối như bọn chúng, hủy diệt mới là kết thúc cuối cùng!
- Vậy à?
La Ứng Long khẽ thở dài. Hắn hơi nhắm mắt rồi lại vụt mở ra, ánh mắt thâm trầm mà xa xăm, phảng phất như bên trong ẩn chứa cả thế giới vô biên, hắn nói:
- Vậy ta chỉ có thể đánh với ngươi một trận thôi! Để ta xem thử xem, sau khi nuốt chửng Adam, lúc này ngươi đã mạnh đến mức nào rồi!
- Được, vậy trước tiên giết ngươi, sau đó giết từng tên từng tên Trung châu đội một. Đúng rồi, trước hết phải giết tên dối trá Trịnh Xá bản chính!
La Cam Đạo lại gầm lên cuồng loạn, phảng phất như sau khi hợp thể với Eva, tâm trí hắn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tâm ma. Lúc trước còn có thể nói là trạng thái Berserk, khiến ý thức bản thân hắn không cách nào thể hiện, nhưng sau khi cắn nuốt Adam, ý thức chủ thể của hắn một lần nữa thức tỉnh, luồng ý niệm điên cuồng đó lại càng đậm đặc. Lúc này thấy La Ứng Long chặn đường tuyên chiến, hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, rống lên một tiếng vung quyền đánh tới. Hai người cách xa nhau mấy trăm mét nhưng một quyền này lại kéo theo vô số khối vật chất hình thoi, trong suốt nhưng hữu hình, đây rõ ràng là những khối trường lực AT ngưng tụ.
La Ứng Long cũng biết rõ lợi hại, trường lực AT là hình thái biểu hiện cấp cao của ánh sáng tâm linh, có thể công có thể thủ, uy lực đều mạnh đến đáng sợ. Trong hàng triệu, hàng chục triệu người bình thường cũng chưa chắc đã gặp được một người có thể thức tỉnh trường lực AT, từ đó có thể thấy sự đáng sợ của nó. Hắn cũng không dám khinh thường, phi kiếm đang đạp dưới chân bay vụt ra xa, còn bản thân hắn thì lơ lửng giữa không trung, mặc cho phi kiếm bay tới nghênh đỡ đám trường lực AT. Một luồng sóng nổ cực mạnh truyền tới, uy lực phảng phất như một quả bom hạt nhân thu nhỏ, La Ứng Long chỉ cảm thấy lồng ngực ngâm ngẩm đau, vỏn vẹn là sóng chấn động từ vụ nổ kịch liệt đã tiêu hao gần hết một phần mười chân nguyên lực trong cơ thể hắn, có thể thấy được uy lực của vụ nổ lớn đến mức nào.
Có điều cũng may hắn đã lập Thập phương luân hồi trận, khí cơ vận chuyển, trong mấy hơi thở đã bổ sung lại chân nguyên lực, còn thanh phi kiếm thì bay về bên người hắn, du động liên tục xung quanh giống như một dải ánh sáng.
“Quả là lợi hại, không hổ là sức chiến đấu cuối cùng mà “hắn” sắp xếp, chẳng trách có thể ảnh hưởng tới kết quả của trận chiến cuối cùng này...
La Ứng Long thở hắt ra một hơi, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng tu hành tại Thục Sơn mấy ngày trước...
- Ứng Long, có biết tại sao vi sư lại gọi con đến đây không?
- ...Dạ không, sư phụ có gì phân phó sao?
- Cũng coi là vậy đi. Từ lúc vi sư thu nhận con đến nay, chỉ để đại sư huynh con thay ta truyền nghệ, ngoài lần giao cho con Bát quái kỳ ra thì chưa lần nào gặp con nữa. Ứng Long, có phải con cảm thấy vi sư cố ý lạnh nhạt với con không?
- Không, đồ nhi chưa bao giờ...
- Cẩn thận nghe ta nói. Ứng Long, tuy con là người bên ngoài, không hề thuộc về thế giới này, nhưng vi sư cũng vẫn luôn chân tâm đối đãi con. Chỉ là con dù sao cũng không phải người của thế giới này, chung quy sẽ có một ngày rời đi, cho nên vi sư mới không muốn gặp con nhiều, sau này đỡ phải thương tâm tiếc nuối... Bất quá con cũng thật sự là thiên phú dị bẩm, thực lực còn xa mới đạt tới trình độ như vi sư nhưng đã có thể cảm nhận được vị trí của thiên đạo. Đây chính là nguyên nhân vi sư gọi con đến lần này...
- Thiên đạo? Sư phụ đang nói con cảm nhận được “hắn” phải không? Cái ý chí liên tục giám thị thế giới này, hắn không phải là tác...
- Không được nói ra. Đại đạo vô hình, thiên đạo vô tình, ai có thể thực sự đoán được ý chí của thiên đạo đây? Toàn bộ Thục Sơn, không toàn bộ tu chân giới, những người thực sự biết được “hắn” tồn tại cũng không quá vài ba người, chỉ là người tới từ thế giới bên ngoài các con thiên phú bất đồng, khi thực lực yếu ớt cũng đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của “hắn”, cho nên vi sư muốn ở đây nhắc nhở con một câu... Chớ có làm chuyện nghịch thiên, cho dù người từ thế giới bên ngoài các con có biết được nhiều hơn nữa, cho dù các con thật sự có thủ đoạn phá trời mà ra thì cũng ngàn vạn lần không được chọn đường nghịch thiên. Nếu quả làm như vậy, cho dù thực lực các con có mạnh hơn nữa thì cuối cùng cũng chỉ thành chuốc họa, biến thành tro bụi mà thôi. Ứng Long, nếu con thật sự có thể vứt bỏ ân oán của thế giới bên ngoài, vi sự nguyện ý cùng mấy lão bất tử khác toàn lực trợ giúp con, giúp con cắt đứt nhân quả của thế giới bên ngoài, để con thực sự cắm rễ ở thế giới này. Với thiên phú của con, lâu thì trăm năm, nhanh thì năm chục năm sẽ có thể thành tiên thành tổ, chẳng phải là tiêu dao khoái hoạt rồi sao?
- ...Không. Sư phụ, ở thế giới kia đệ tử vẫn còn vô số ràng buộc, chặt chưa đứt, tâm vẫn loạn, đệ tử tuyệt đối sẽ không trốn tránh. Cho dù thật sự phải chọn đường nghịch thiên thì đệ tử cũng phải liều một phen, phải cho kẻ đánh cờ là “hắn” biết, những kẻ thân làm quân cờ như chúng ta cũng có quyền bố y nhất nộ (*).
- Vậy ư? Ai... Ứng Long, sinh cơ của con nằm trong tay người có số mệnh “vai chính”. Đời này các con là “vai chính”, có lẽ thật sự có cơ hội chạm được tới hắn, chỉ là cơ hội như vật thật quá mơ hồ...
- Sư phụ, người không phải thường dạy chúng con sao? Đại đạo năm mươi diễn sinh đến bốn chín(**), vẫn còn lại một đường sinh cơ. Đệ tử lần này đi ra sẽ phải tiến vào trận chiến cuối cùng quyết định vận mệnh, sư phụ... Có lẽ sẽ không còn cơ hội được trông thấy sư phụ nữa, ở đây đệ tử xin được lạy người một lạy cuối cùng...
- Ai... Bỏ đi bỏ đi. Nếu con đã biết được tử kiếp của mình thì vi sư cũng có trách nhiệm phải trợ giúp con lần cuối này. Cờ bản mệnh tuy mạnh nhưng cũng không phải không gì phá nổi, đáng tiếc Bát quái kỳ đã bị mất, nếu không... Cũng được, Ứng Long, Thục Sơn ta thiên kiệt địa linh nhưng cũng chỉ có hai món bảo vật cấp tiên thiên linh bảo, vẫn luôn là trấn sơn chi bảo của Thục Sơn. Con đi lần này sống chết khó nói, ta ban cho con Thanh tác kiếm trong Tử Thanh song kiếm để phá tử kiếp, chỉ mong số mệnh của Thanh tác kiếm có thể giúp con vượt qua tử kiếp...
- Sư phụ! Con...
- Được rồi, đừng có lề mề như đàn bà vậy... Đi đi, đi đi...
La Ứng Long giật mình tỉnh lại, hắn lắc lắc đầu, giống như muốn vứt bỏ cái hồi ức đó ra khỏi não mình. Hắn hiểu rằng kẻ trước mắt đúng là tử kiếp của bản thân, nếu không người đã tới giai đoạn nguyên anh như hắn sao có thể dễ dàng chìm vào hồi ức được? Đây hẳn là thiên nhân cảm ứng, tử kiếp sắp kéo tới đó khiến hắn không tự chủ được mà rơi vào trong hồi ức.
- Sư phụ! Đệ tử phải dùng đến Thanh tác kiếm rồi!
-------------------------------
Chú thích:
(*)Bố y nhất nộ: Bố ý là áo vải, chỉ thường dân, có một điển tích như sau
Tần vương nổi giận khí thế hung hung, hỏi Đường Sư:
- Ngươi đã nghe đến Thiên tử nổi giận chưa?
Đường Sư đáp:
-Thần chưa từng nghe qua.
Tần vương nói:
- Thiên tử nổi giận, người chết trăm vạn, máu chảy ngàn dặm.
Đường Sư hỏi:
- Đại vương đã nghe đến bình dân nổi giận chưa?
Tần vương đáp:
- Bình dân nồi giận cùng lắm cũng chỉ là vứt mũ, đi chân không, lấy đầu mà húc thôi.
Đường Sư nói:
- Đó là kẻ bình dân bất tài nổi giận, không phải người có tài năng, có can đảm nổi giận. Ngày trước lúc Chuyên Chư hành thích Ngô vương Liêu, đuôi sao chổi quét qua mặt trời, lúc Nhiếp Chính hành thích Hàn Khôi, một luồng sáng trắng bốc lên tận trời, khi Yêu Ly hành thích Khánh Kỵ, diều hâu sà xuống kín cung điện. Ba người đó đều là kẻ có can đảm trong bình dân, trong lòng phẫn nộ còn chưa bộc lộ ra, trời cao đã ban dấu hiệu. Bây giờ Chuyên Chư, Nhiếp Chính, Yêu Ly, cộng cả thần là thành bốn người rồi. Nếu như kẻ có tài năng lại có cảm đảm phải nổi giận thì sẽ khiến hai cái xác đổ xuống, máu vung năm bước, nhân dân cả nước đều phải mặc đồ tang, hôm nay chính là như vậy
Nói đoạn, tuốt bảo kiếm đứng dậy
Tần Vương biến sắc, vái dài hướng Đường Sư tạ lỗi:
- Tiên sinh mời ngồi! Sao lại phải đến mức đó! Trẫm hiểu rồi, nước Hàn, nước Ngụy diệt vong, mà nước An Lăng lại có thể dựa vào năm mươi dặm đất mà may mắn tồn tại, chính là vì có người như tiên sinh.
(**) Trong Kinh Dịch có câu: "Đại diễn chi số ngũ thập, kỳ dụng tứ thập cửu".
Người xưa coi 50 mà số Đại diễn, bao hàm tất cả mọi biến hóa trong trời đất, nhưng theo phép diễn số thì chỉ dùng đến 49.
Tiếp theo là lịch truyện, đáng lẽ định post hôm qua coi như mừng sn nhưng bận đi chơi nên để hôm nay post. Sẽ có bi đến chương sát cuối, chương cuối cùng tiểu z chơi sang viết dài ngoằng ngoẵng nên chưa biết bao h sẽ có thời gian và hứng thú để dịch xong nhưng chắc sẽ kết thúc bộ này trước tháng 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.