Vô Hạn Khủng Bố

Quyển 20 - Chương 24: Vĩnh viễn không thối nát! (2)

Zzhty

04/04/2013

Theo tình huống bình thường mà nói, kỹ xảo thuốc nổ của Vương Hiệp kỳ thực cũng không thể gọi là quá mạnh. Có lẽ các cường giả đã mở cơ nhân tỏa cấp cao có thể vận hành loại kỹ xảo đó đến đỉnh cao, ví dụ như phát ra một âm thành là có thể dẫn nổ, hoặc một điểm, một chỉ tùy tiện cũng có thể phá nát một toà nhà, chỉ là khi đạt tới trình độ cơ nhân tỏa như vậy thì cũng chẳng ai để ý tới một kỹ năng như kỹ xảo thuốc nổ nữa.

Có điều, kỹ xảo thuốc nổ của Vương Hiệp lại khác với các kỹ năng bình thường, trong đó khác biệt lớn nhất là sự tồn tại của Sở Hiên, làm rất nhiều chất nổ uy lực cao được tạo ra, ứng dụng lớn nhất của kỹ xảo thuốc nổ cũng được phát hiện. Ứng dụng đó là khống chế chất nổ đã có sẵn, làm uy lực càng thêm mạnh mẽ, thời gian cùng vị trí phát nổ cũng hoàn toàn nằm trong kiểm soát. Đặc biệt sau khi có sản phẩm khoa học công nghệ cao của thế giới Starship Troopers, đầu đạn hạt nhân mini, sức chiến đấu tầm xa trên phạm vi lớn của Vương Hiệp đã đạt tới cực hạn của những người dưới cơ nhân tỏa tầng thứ tư.

Lúc này ba thành viên Ác Ma đội tập kích, một tinh thần lực khống chế giả chi biện từ xa, hai thành viên còn lại thực lực chưa rõ, mà trong mấy thành viên Trung Châu đội tại trường, thực lực hai gã tay mơ cơ bản có thế bỏ qua, phương thức chiến đấu của Vương Hiệp không thích hợp cận chiến đấu cứng, Trình Khiếu vừa trải qua một trận đại chiến, thực lực giảm mạnh là chắc chắn, còn về Trương Hằng...

Thật sự là quá đáng tiếc, nếu Trương Hằng chưa chết thì khi đối mặt với ba thành viên Ác Ma đội này gần như là mười phần chắc chín. Tốt xấu gì Trương Hằng cũng là một trong những thành viên chủ chiến có thực lực chân chính của Trung Châu đội, đừng nói là lục tiễn liên hoàn, cho dù là hai, ba mũi thôi cũng không phải thứ ba kẻ kia có thể ngăn cản. Không thể không thừa nhận, ba người tới thật sự quá trung hợp.

Lại nói một đầu đạn hạt nhân mini của Vương Hiệp phát nổ bên cạnh gã thanh niên dùng bọ, sóng chấn động kịch liệt tràn ra xung quanh. Do lúc này hai bên ở cách nhau quá gần, đầu đạn hạt nhân một khi phát nổ chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng tới mấy người Trung Châu đội. Tuy đã có Thần chiến binh ngăn cản lại sóng xung kích nhưng gió lốc cuộn lên vẫn thổi văng mọi người đi rất xa.

Gánh chịu đầu tiên là thi thể Trương Hằng và clone Minh Yên Vi, trong đợt sóng xung kích đầu tiên, xác hai người đã bị cuốn lên không trung, còn chưa đợi những người xung quanh kịp phản ứng lại đã bị sức mạnh cực lớn xé nát thành mảnh vụn, máu thịt vung vãi giữa không trung. Minh Yên Vi đang sống cũng bị sóng xung kích và gió lốc quấn lên trên, có điều, nàng may mắn hơn rất nhiều, khi vừa mới bay lên vài giây, Trình Khiếu đã nhảy lên không trung, thân thể vừa xoay vừa uốn lao tới bên cạnh, ôm lấy nàng vào lòng. Hai người bay ra xa ít nhất là một trăm mét rồi mới bịnh một tiếng, rơi xuống đất. Nếu không phải hai người đều là thành viên tiểu đội luân hồi, tố chất thân thể gần như siêu nhân vượt xa người bình thường thì một cú rơi này cũng đủ biến họ thành thịt nát rồi.

Trình khiếu còn chưa kịp ngồi dậy, vừa rơi xuống đất đã ộc ra mấy ngụm máu đen, trong máu lẫn đủ các loại mảnh thịt nhỏ bé, khuôn mặt càng xanh mét đến đáng sợ. Bất quá Minh Yên Vi được hắn bảo vệ thì không bị thương hại gì quá lớn, nhìn qua chỉ vỏn vẹn bị rơi choáng váng một chút thôi. Nàng vội vàng nhảy ra khỏi lòng Trình Khiếu, đồng thời cuống quýt hỏi:

- Tại sao phải cứu tôi? Anh còn không thấy tôi đang muốn chết sao? Trương Hằng cũng chết rồi, một mình tôi còn sống làm gì nữa? Hơn nữa trong trận chiến cuối cùng này, tôi chỉ làm liên lụy đến mọi người...

- Ngớ ngẩn... Cũng chẳng phải vì cô mà cứu cô, tôi còn chưa có hứng đi trêu chọc hoa đã có chủ...

Trình Khiếu bật cười hề hề, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi, tai mũi cũng có không ít tơ máu rỉ ra. Tuy thế tên này vẫn cười rất vui vẻ, hắn nói:

- Niềm tin của tôi chỉ có một điều... Không cho phép phụ nữ chết trước mặt mình, chỉ cần người phụ nữ ấy không phải kẻ địch là được, khì khì...

Trình Khiếu nói xong liền chống tay nhảy vụt lên, chỉ là làm vậy máu tươi từ miệng mũi hắn trào ra càng nhiều. Hắn cũng chẳng để ý, khẽ quyệt máu mũi, nói:

- Tôi biết, mỗi người đều có quá khứ của mình. Cô hận Trương Hằng cũng được, Trương Hằng hèn nhát cũng xong, Sở Hiên vô tình vô cảm cũng thế mà clone Trịnh Xá phẫn hẫn tuyệt vọng cũng chẳng sao, mỗi người đều có quá khứ của mình, tôi cũng có... Cho nên tôi mới tuyệt đối không cho phép phụ nữ chết trước mặt mình, nếu như muốn chết, vậy cũng phải chờ tôi chết trước rồi hẵng nói...

Dứt lời, hắn lại bật cười ha hả.

Cùng lúc đó, đầu đạn hạt nhân Vương Hiệp phóng ra cũng có hiệu quả tuyệt vời, gã thanh niên gầy gò ánh mắt mò mịt kia quả nhiên bị nổ tan xương nát thịt, mặt đất xung quanh hắn mấy chục mét đã lõm hẳn xuống, đến một chút thịt vụn cũng không còn, chết hoàn toàn sạch sẽ. Chỉ là vỏ ngoài của đám côn trung lại đúng là cứng rắn, mấy chục con côn trùng to lớn đều bị sóng xung kích và chấn động nổ ép chết, vậy mà vỏ ngoài vẫn bảo tồn hoàn hảo, nhìn chẳng phải sắt chẳng phải thép, cũng không biết làm thế nào mà thịt người lại biến thành loại vật chất cứng rắn như vậy.

Mặt khác, tên con lai cao lớn kia vì đứng ở cách xa, tựa hồ chẳng bị ảnh hưởng chút nào, khi sóng xung kích và gió lốc ập tới hắn không ngờ lại đứng thẳng dưới đất không chút động đậy. Đến khi toàn bộ sóng xung kích và gió lốc đều đã tan hết, tên này đột nhiên ngẩng đầu lên trời gào lớn, thân thể to phìn lên gấp đôi, da dẻ không ngừng biến thành đen kịt, lông tóc cũng càng lúc càng dài. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, gã cao lớn này đã biến thành một người sói lông xám khổng lồ.



“Ặc, lại là người sói?”

Trung lòng mấy người xung quanh đều có chút than thở, thuộc tính cường hóa người sói thật sự phổ biến trong thế giới luân hồi vậy sao? Lúc trước khi Trung Châu đội gặp Ấn Châu đội cũng gặp một cường giả người sói, sau này Bá Vương cường hóa huyết thống người sói, chẳng nghĩ là trong Ác Ma đội cũng có người cường hóa thuộc tính người sói. Chỉ có điều... Thực lực tên này có mạnh không?

Gã con lai biến hình xong xuôi, hắn ngẩng đầu lên trời tru lên rồi lao thẳng về phía Trình Khiếu và Minh Yên Vi. Hai người này đều đã bị trọng thương, trong khi ba người bên Vương Hiệp thì gần như nguyên vẹn không suy suyển, đặc việt là Thần chiến binh Obelisk cao vài chục mét, nhìn qua rất có cảm giác áp bức. Gã con lai này tuy đã bị khống chế nhưng bản năng cơ bản thì vẫn còn, nhất thời tự nhiên là lựa chọn giải quyết hai người vừa yếu vừa bị thương trước.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, gã người sói không ngờ chỉ trong một hai giây đã vượt qua khoảng cách cả trăm mét, tung trảo bổ về phía đầu Trình Khiếu. Nhìn tốc độ cùng sức mạnh của hắn cực kỳ kinh người, so với Bá Vương đâu chỉ mạnh hơn gấp trăm lần? Tên này ít nhất cũng đã mở cơ nhân tỏa đến tầng thứ ba, cho dù trong Ác Ma đội cũng tuyệt đối là một trong các thành viên chủ chiến.

Tốc độ và sức mạnh của người sói chiếm ưu thế mang tính áp đảo, Trình Khiếu cũng không dám đấu cứng, lăng không nhảy lên cao. Khi móng vuốt của người sói chém tới, hắn đã ngảy qua đầu nó, hạ xuống sau lưng, tiếp đó trên thân thể người sói bắn ra mấy luồng tơ máu. Nam Đẩu thủy điểu quyền khi nhảy lên cũng có thể tấn công, nhưng công kích có thể chém đinh chặt sắt vậy mà khi đánh lên thân người sói lại chỉ làm bắn ra mấy tia máu, thậm chí có khả năng đến cơ thịt cũng không bị cắt phá, chỉ vẻn vẹn làm rách da mà thôi. Gã người sói này so với thích khách người sói của Ấn Châu đội cùng với tên người sói nửa mùa Bá Vương của Trung Châu đội thì quả thật là mạnh hơn vô số lần.

Người sói đón đỡ một đợt công kích, cũng không quay đầu lại mà một chân dựng lên đá về phía sau. Lực đạo và tốc độ bộc phát khổng lồ được sức phối hợp kinh người kết hợp hoàn mỹ với nhau làm một, Trình Khiếp vừa mới hạ xuống đất sao có thể ngăn cản nổi, trúng một cước này lập tức lăn tròn như hồ lô bắn ra xa. Không chi như thế, khi bị đá trúng trên người hắn còn phát ra một tiếng rắc gọn ghẽ, rõ ràng xương cốt đã bị đá nứt.

Lượt giao thủ chỉ trong nháy mắt, Vương Hiệp ở đằng xa bấy giờ mới định thần lại, hắn cũng không dám dùng chất nổ uy lực cao đánh nổ gã người sói kia, chỉ lớn tiếng nói với Lưu Úc:

- Lưu Úc! Mau dùng Thần chiến bình tới cứu Trình Khiếu!

Nhưng Lưu Úc lại không hề đáp lời hắn, ngược lại sắc mặt hoảng sợ nhìn sang phía khác. Ở bên đó, một đàn mấy chục con côn trùng con lại đang tràn về phía hắn và Vương Hiệp. Mặc dù ở vào trung tâm vụ nổ, đám côn trung này đều hoặc ít hoặc nhiều đã bị chấn thương nhưng dù sao cũng là côn trùng, sinh mệnh lực đúng là vô cùng ngoan cường, sau vụ nổ kịch liệt như vậy vẫn còn mấy chục con cỡ nhỏ còn chưa chết, lại cố chấp tiến về phía ba người Vương Hiệp, thề chết phải xé xác bọn họ.

Nói là nhỏ nhưng đám côn trùng này cũng đều to mấy chục cm trở lên, ví dụ như một con bọ ngựa dài khoảng nửa mét, nếu bị nó chém trúng tuyệt đối có thể cắt đứt kim loại. Còn có một con muỗi bị nổ tan mất cánh cũng dài hơn nửa mét, chiếc ngòi dài ngoằng giống như một mũi kiếm sắc, nếu bị nó đâm trúng thì cái gì mà hút máu nữa, tuyệt đối là một lỗ hổng to bằng miệng bát.

Mắt thấy đám côn trùng tiến đến, Vương Hiệp cũng chẳng có cách nào, chỉ tiện tay ném một quả lựu đạn cường độ mạnh vào giữa đám, nhưng xung động nổ cực mạnh vậy mà cũng chỉ có thể vỏn vẹn đẩy văng chúng nó đi, căn bản không thể tiêu diệt triệt để, lũ côn trùng này thật sự là khó chơi.

Có điều nghĩ lại cũng đúng, kỹ năng uy lực càng lớn thì hạn chế cũng càng lớn, gã thanh niên kia muốn triệu hồi đám côn trung này rõ ràng là phải lấy máu thịt của bản thân làm vật dẫn sau đó mới gọi ra được. Nói khó nghe một chút, cả người hắn cũng chẳng có bao nhiều thịt rồi, vốn vừa gầy vừa nhỏ, sợ là dù biến thành xương khô, đem tất cả máu thịt toàn thân thành công trùng cũng chắc chắn không cách nào tạo thành một đại quân côn trung cả. Gặp phải cường giả tầng thứ tư, một đòn một con, chẳng cần mất bao lâu hắn đã không còn máu thịt để mà triệu hồi nữa, vì thế kỹ năng này cơ bản có thể coi là kỹ năng cùng chết, tự thương giết địch.

Cũng may Vương Hiệp kịp thời sử dụng đầu đạt hạt nhân mini, nếu không để tên gầy gò kia triệu hồi thêm một số côn trùng thì đối với đội ngũ không có thành viên vũ lực cao như bọn hắn mà nói, đó thật sự là địa ngục côn trùng rồi...

Mắt thấy lựu đạn uy lực cao của Vương Hiệp không có tác dụng, Lưu Úc căn răng khống chế Thần chiến binh lao vào giữa đám côn trung. Người khổng lồ kim loại này nhấc chân một cái đã tiến xa mấy chục mét, chỉ hai ba bước đã tiến vào đàn công trùng, bụp một tiếng đạp bẹo một con gián lớn. Nhưng ai mà biết, khi Thần chiến binh nhấc chân lên, con gián bị đạp bẹp không ngờ lại bắt đầu bò tới trước, chỉ là tốc độ chậm hơn lúc trước rất nhiều, quả không hổ là sinh vật có sức sống ngoan cường nhất, dưới sức mạnh khổng lồ như vậy ép xuống mà vẫn không chết. Vương Hiệp cùng Lưu Úc từ xa nhìn lại đều âm thầm líu lưỡi, nhất thời cũng không biết rút cuộc là phải dùng cách nào để có thể giải quyết được bọn chúng.

- Vương Hiệp! Bắn một đầu đạn hạt nhân nữa đi!



Trình Khiếu ở cách đó không xa chợt hô lên, đồng thời hắn lại bị người sói vung trảo đánh bay, ngực phải bị xé ra bốn vết thương sâu đến tận xương. Chỉ là hắn rơi xuống đất lại lập tức nhảy vọt lên, phảng phất như mỗi lần bị đánh bay đều chị thụ thương ngoài da, cường hành ép người sói phải quần đấu liên tục, khiến nó không cách nào tiếp cận Minh Yên Vi đang nằm gục dưới đất.

Gã người sói tựa hồ đã bị đánh đến phát cuồng, lần này khi Trình Khiếu lại nhảy lên, hắn cũng không vung móng vuốt lên tấn công nữa mà ngược lại há to cái miệng như chậu máu cắn về phía hắn. Tốc độ cắn này so với móng vuốt cào xé thì chậm hơn nhiều, Trình Khiếu vốn đang chuẩn bị nhảy lên tránh ra, nhưng đúng lúc hắn làm động tác nhảy thì đột nhiên trong đầu phảng phất như bị một cây búa lớn gõ vào, khiến cho tinh thần hắn vụt choáng váng, mơ hồ. Động tác nhảy lên không thể hoàn thành được nữa, Trình Khiếu liền bị người sói cắn thẳng trúng bụng, roạt một tiếng, đến cả ruột cũng lòi ra ngoài.

- Mẹ kiếp, con mụ tinh thần lực khống chế giả này quá đáng ghét... Vương Hiệp! Còn không mau bắn đầu đạn, ông đây chết cũng không nhắm được!

Trình Khiếu lại phun ra một ngụm máu tươi, hắn chỉ cảm thấy sức mạnh trong thân thể đang từ từ mất đi, lập tức há miệng chửi toáng lên.

Ở cách đó không xa, Vương Hiệp hai mắt như muốn trào máu, hận không thể lập tức xông lên tung một đám thuốc nổ, nổ nát gã người sói kia thành thịt vụn. Nhưng Trình Khiếu và Minh Yên Vi vẫn còn ở xung quanh người sói, đầu đạn này bắn xuống...

- Vương Hiệp, bắn đầu đạn đi... Còn nhớ trước khi khai chiến chúng ta đã nói gì không? Nhất định phải thắng được trận chiến cuối cùng này, ta nghĩ Minh Yên Vi cô ấy cũng đã có giác ngộ phải chết rồi. Hơn nữa cô ấy đã tha thứ cho Trương Hằng rồi, tâm chí cũng không kém gì chúng ta đúng không? Bắn đi!

Thanh âm Trình Khiếu đã có vẻ khàn đặc, hắn cơ hồ phá rách yết hầu mà gầm lên. Vương Hiệp cuối cùng cũng lấy ra một đầu đạn hạt nhân mini, dùng kỹ xảo thao túng chất nổ vận hành nó bay về phía chỗ Trình Khiếu và người sói. Trình Khiếu trông thấy như vậy, khuôn mặt hắn rút cuộc cũng mỉm cười một cách vô lại.

- Đúng là, chẳng giống ngươi gì cả, Vương Hiệp... Tạm biệt, chiến hữu.

- ....Chiến hữu, tạm biệt!

Vương Hiệp gào lên, vụt dẫn nổ đầu đạn hạt nhân. Trong khoảnh khắc, ánh sáng bùng lên chói chang như mặt trời phát nổ, bao trùm trọn vẹn không gian xung quanh Trình Khiếu. Tiếp đó, sóng xung kích cùng gió lốc cuồn cuộn ập tới, làm tro bụi bốc lên cao tới mấy trăm mét, ba người thân ở bên trong... Lúc này đã thi cốt vô tồn.

Sóng chấn động mạnh mẽ vẫn liên tiếp truyền tới, Lưu Úc đứng cạnh Vương Hiệp đã không nhịn được khóc òa lên. Hắn chung quy cũng chỉ là một thiếu niên, có lẽ hắn có thể đối mặt với rất nhiều thế giới phim kinh dị cùng hoàn cảnh nguy hiểm, có lẽ hắn cũng có thể đối mặt với thử thách sinh tử mà sống sót, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một thiếu niên. Đối mặt với sự hy sinh của chiến hữu, đối mặt với cái chết của đồng đội... Chuyện hắn có thể làm chỉ vỏn vẹn là khóc.

- Đừng khóc nữa... Lưu Úc, cậu cũng là một thành viên Trung Châu đội, tương lai cậu cũng có thể trở thành một chiến sỹ mạnh mẽ và một dũng sỹ chân chính, vì thế hãy nhớ kỹ... Trung Châu đội chúng ta nhất định có thể trở thành đội ngũ mạnh nhất trong cả thế giới luân hồi. Chúng ta là thành viên của đội ngũ mạnh nhất, cho nên ngàn vạn lần không được làm ô nhục hai chữ Trung Châu, cho dù là chết cũng tuyệt đối không do dự.

Trong lúc nói, Vương Hiệp đã quay đầu lại nhìn đám côn trùng đang ép tới gần. Sau khi bị Thần chiến binh Obelisk giẫm đạp một trận, đàn côn trùng chỉ còn lại hơn mười con nhưng tất cả đều cực kỳ nguy hiểm, lại cộng thêm tinh thần lực của Lưu Úc tiêu hao hết, Thần chiến binh một lần nữa biến thành lá bài, giữa ba người và đàn công trùng đã không còn một chút ngăn trở nào nữa. Mà Vương Hiệp thì vừa liên tục phóng ra hai đầu đạn hạt nhân, nhất thời cũng không cách nào sử dụng thêm nhiều thuốc nổ nữa... Bọn họ lúc này thật sự nguy hiểm cùng cực.

- ....Trung Châu đội nhất định phải thắng, cho dù ta phải chết cũng nhất định phải giúp Trung Châu đội chiến thắng trận chiến cuối cùng này!

Vương Hiệp đột nhiên ngẩng đầu lên trời, trong mắt hắn xuất hiện thần sắc bình thản mà kiên định. Cùng lúc đó, hắn cũng bắt đầu tiến về phía đàn công trung, xung quanh người hắn mấy đầu đạn hạt nhân mini không ngừng xoay tròn, cũng chẳng biết hắn rút cuộc là đang muốn làm gì.

“Ta có thuộc tính Tạc đạn chi phối giả, chiêu thức cuối cùng chính là biến mình thành một khối thuốc nổ cực lớn, nếu phối hợp với đầu đạn hạt nhân mini, uy lực tuyệt đối không thua kém gì bom khinh khí thật sự. Chỉ là làm như vậy, hai người Lưu Úc cũng chết chắc... Xin lỗi, vì để Trung Châu đội giành được thành lợi, đành liên lụy các ngươi cùng chết, đồng đội, xin lỗi...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Khủng Bố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook