Quyển 20 - Chương 24: Vĩnh viễn không thối nát! (3)
Zzhty
04/04/2013
Vương Hiệp vụt cắn răng, chuẩn bị lao về phía đàn côn trùng. Nhưng chưa đợi hắn bước được mấy bước, một thiếu nữ nhỏ nhắn đột nhiên xuất hiện giữa bầy côn trùng. Xoẹt xoẹt mấy tiếng, hai con côn trung đi đầu đã bị cắt thành hai đoạn, mà cô gái đó cũng không chút ngừng nghỉ, tiếp túc lóe hiện giữa đám côn trung. Lũ côn trùng khiến ba người Vương Hiệp bó tay không biết làm thế nào, vậy mà lại dễ dàng chết sạch trong tay thiếu nữ kia, đây đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Sau khi giải quyết xong đám côn trùng này, cô gái đó mới chậm rãi quay đầu lại, không ngờ lại là một trong những chủ chiến lực của Trung Châu đội, Triệu Anh Không. Có điều, nhìn vẻ mặt lúc này hình như có chút khác thường, tựa hồ so với trước kia còn lạnh lẽo hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn qua cũng thoáng vẻ trong suốt, chỉ là nếu không chú ý thì không thể phát hiện ra.
- ...Ta phải tới hỗ trợ Trịnh Xá, các ngươi thủ ở ngoài này, nhất định không được để bất kỳ ai quấy rầy bọn họ, Vương Hiệp... Ngươi giỏi lắm.
Triệu Anh Không liếc nhìn Vương Hiệp một cái thật sâu, trên mặt tựa như còn có vẻ đang thở dài. Tiếp đó cũng không biết nàng làm chuyện gì, cả người lóe lên một cái đã hoàn toàn biến mất, Vương Hiệp thậm chí không thể thấy được nàng di động như thế nào. Cùng lúc ấy, tinh thần lực khống chế giả đang ở trên trời đột nhiên đầu lìa khỏi cổ, thi thể từ trên không rơi xuống đất, đã chết đến không thể chết hơn được nữa.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Câu cuối cùng của Triệu Anh Không là có ý gì? Hơn nữa sao trông cô ấy lại có vẻ kỳ lạ như vậy?
Vương Hiệp giờ phút này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thu hồi tất cả đầu đạn hạt nhân mini đang lơ lửng quanh người. Chỉ là lúc nãy Triệu Anh Không xuất hiện và biến mất đều quá đột ngột, đến cả lời nói cũng vô cùng quỷ dị, nhất thời khiến trong đầu Vương Hiệp đầy nghi hoặc, căn bản không thể hiểu được nàng rút cuộc là có ý gì.
Bất quá lúc này ba người Ác Ma đội đều đã chết, tuy Trung Châu đội cũng chỉ còn lại Vương Hiệp và hai tên tay mơ nhưng dù sao cũng đã giải quyết sạch sẽ chiến trường chính rồi, trong thời gian ngắn sẽ không có kẻ nào tới quấy rầy chiến đấu của hai Trịnh Xá nữa. Chuyện tiếp theo đây càng không phải với ba người bọn họ là có thể thay đổi được gì, nhiệm vụ của họ đã hoàn thành, tất cả còn lại chỉ là chờ đợi trận chiến cuối cùng này kết thúc, không cần biết là chiến thắng, hay là thất bại...
Không lâu sau, Lâm Tuấn Thiên bị Vương Hiệp đánh ngất lúc trước cũng đã tỉnh lại. Hắn nhất thời còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, mãi đến sau khi nghe Lưu Úc kể lại toàn bộ quá trình chiến đấu, tên này mới rơi vào trầm tư. Đây gọi là thỏ chết cáo thương, cùng là thành viên Trung Châu đội, hắn chỉ vỏn vẹn là một tân nhân, thực lực cũng yếu kém, cũng chẳng có niềm tin kiên định để mạnh mẽ lên, có thể nói hắn là kẻ kém cỏi nhất trong Trung Châu đội còn yếu hơn cả Lưu Úc. Chứng kiến bao nhiêu cường giả như vậy đều chết trước mặt mình, trong lòng hắn thật chẳng biết là có tư vị gì nữa, vừa khó chịu vừa bất lực, chỉ hận không thể một mực hôn mê không tỉnh dậy mà thôi.
- Đừng có nghĩ ngợi nhiều như vậy, người tiến vào thế giới này chẳng mấy ai là có năng lực siêu cấp cả. Cái gì mà công năng đặc dị, cái gì mà cao thủ võ lâm, tất cả đều chỉ là trò lừa đảo mà thôi, hầu hết mọi người đều từ yếu ớt từng bước từng bước trở nên mạnh mẽ, vì niềm tin sống sót mà mạnh mẽ. Vì thế ngươi cũng không cần lo lắng mình quá yếu kém, chỉ là những gì ngươi trải qua còn quá ít thôi...
Vương Hiệp vỗ vỗ vai Lâm Tuấn Thiên, nói.
Lâm Tuấn Thiên cũng không quay đầu lại, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Vương Hiệp, ngươi vì cái gì mà cố gắng mạnh lên? Vì để Trung Châu đội trở thành mạnh nhất? Cách nói ấu trĩ như vậy không khỏi...”
- Ấu trĩ sao? Không, ta không thấy nó có chút ấu trĩ nào...
Vương Hiệp bỗng ngẩng đầu nhìn lên trời, một lúc lâu sau mới khẽ nói:
- Chỉ có Trung Châu đội giành được thắng lợi, tất cả những thứ chúng ta lấy được trong thế giới luân hồi này, không cần biết là công pháp, cường hóa, các loại số liệu gen, hay là khoa học kỹ thuật, ma pháp vân vân, mới có cơ hội đem về thế giới hiện thực, như vậy, đất nước ta mới phát triển lên... Đó là niềm tin để ta cố gắng mạnh mẽ.
Lâm Tuấn Thiên kinh ngạc nhìn Vương Hiệp, vẻ mặt chẳng có gì là cảm phục mà ngược lại, mang theo một loại khinh thường, dè bỉu, hồi lâu sau mới nói:
- Vì đất nước? Lý do như vậy lại càng...
- Vậy ư?
Vương Hiệp thoáng cười khổ, cũng không tranh cãi, chỉ lấy trong túi ra một điếu thuốc lá, lặng lẽ châm lửa.
Không khí giữa ba người nhất thời có chút nặng nề, Lưu Úc ở bên cạnh chợt lên tiếng:
- Lâm Tuấn Thiên ca ca, em cũng có lòng tin để mạnh mẽ lên của mình... Đó là kiêu ngạo, vì danh hiệu mạnh nhất của Trung Châu đội mà kiêu ngạo. Em muốn nỗ lực biến mình thành cường giả đủ xứng với danh hiệu đó. Mặc dù không biết còn phải mất bao lâu nữa, nhưng em tinh mình nhất định có thể làm được!
Nghe vậy, Lâm Tuấn Thiên rõ ràng là càng thêm trầm mặc, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Chỉ là sự im lặng giữa ba người không kéo dài được bao lâu, từ phía xa đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú, âm thanh vang vọng trời đất, phảng phất như đang có một con quái vật khổng lồ xuất hiện ở phía đó. Hướng ấy chính là nơi nguyên thần La Ứng Long tự bạo lúc trước, nhất thời, tâm trạng ba người lại căng thẳng hẳn lên, Vương Hiệp yên lặng nhìn lại chiến trường chính của hai tên Trịnh Xá rồi lập tức quyết đoán mang theo hai người Lâm Tuấn Thiên bay lên không trung, Goblin glider dùng tốc độ cực nhanh, tiến về phía âm thanh phát ra.
Bay không bao lâu, kẻ phát ra âm thanh cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Một người khổng lồ có thân thể cao mấy chục mét, không, nếu gọi là một quái vật khổng lồ có thân thể tương tự như con người thì thích hợp hơn. Sau lưng nó có hơn mười chiếc cánh ánh sáng, thân thể hiển lộ màu tím đỏ, cả người cơ bắp cuồn cuộn, mơ hồ có thể thấy được trường lực AT hình thoi xoay chuyển xung quanh.
EVA 01 một lần nữa hồi phục, bị La Ứng Long liên tiếp công kích cường độ cao hai lần, con quái vật có tỷ lệ đồng bộ 400% cùng ánh sáng tâm linh vô hạn này chung quy cũng bị ép phải yên tĩnh hơn mười phút. Thân thể vốn trong nháy mắt đã có thể hồi phục, đến bây giờ tựa như vẫn còn chưa hoàn toàn lành lặn, hơn nữa sức hành động của nó cũng giảm xuống rất nhiều, không dựa vào trường lực AT lơ lửng giữa không trung nữa mà đứng dưới đất từng bước từng bước tiến về phía chiến trường Trịnh Xá.
- Đây là quái vật chiến đấu với La Ứng Long lúc trước sao? Trông thật sự rất kinh người, mặt đất trong phạm vi mấy chục dặm đều hoàn toàn bị san bằng. Hai lần phát nổ lúc trước cũng đủ kinh khủng rồi, không ngờ vẫn không tiêu diệt được con quái vật này...
Vương Hiệp đầy vẻ trầm trọng nhìn EVA 01. Chỉ dựa vào cảm giác, hắn theo bản năng đã cảm nhận được sự khủng bố của EVA 01. Đây là một loại cảm giác bản năng của sinh vật sống, cũng giống như khi thỏ gặp sói, kiến gặp thú ăn kiến vậy, mà nó cũng đang thuyết minh thực lực của EVA 01 là đến mức nào.
- Lưu Úc, cậụ còn triệu hồi được Thần chiến binh không?
Vương Hiệp lập tức nhìn sang Lưu Úc, hỏi.
Thằng nhóc khẽ lắc đầu, đáp:
- Không có cách nào, tinh thần lực của em đã tiêu hao sạch sẽ rồi. Lúc trước chiến đấu với tiểu đội Thiên Thần đã triệu hồi một lần, vừa rồi lại triệu hồi lần nữa... Em không thể triệu hồi thần chiến binh lần nữa đâu.
- Vậy à?
Vương Hiệp lắc đầu cười khổ, lại quay sang phía Lâm Tuấn Thiên, hỏi tiếp:
- Ngươi thì sao? Có thể hiện thực hóa đồng vị hidro không?
La Tuấn Thiên cũng cười khổ lắc đầu, đáp:
- Không thể, lúc trước toàn nhờ Tề Đằng Nhất hỗ trợ ta mới có thể hiện thực hóa vật chấp cấp độ đồng vị hidro, bây giờ đừng nói là nguyên tố, vật chất cấp phân tử, không, cỡ nanomet đã không cách nào hiện thực hóa rồi, tối đa chỉ có thể nhỏ đến mức milimet thôi.
- Cũng không được sao?
Vương Hiệp trong lòng thầm thở dài.
Trong lúc ba người đối thoại, EVA 01 vốn tốc độ cực chậm lại càng lúc càng nhanh hơn, trường lực AT bên ngoài cơ thể cũng từ từ biến thành có thể thấy được bằng mắt thường. Theo thời gian trôi đi, EVA 01 có được ánh sáng tâm linh vô hạn đã càng lúc càng mạnh, có thể nói, chỉ cần cho nó đủ thời gian để khôi phục thì trở lại trạng thái mạnh nhất như trước khi giao chiến với La Ứng Long cũng không phải là không thể.
Vương Hiệp hiển nhiên là cũng phát hiện ra điểm này, hắn thấy tốc độ EVA 01 càng lúc càng nhanh, hơn nữa ánh sáng tâm linh bên ngoài cơ thể càng lúc càng mạnh lập tức khống chế một đầu đạn hạt nhân mini phát nổ bên cạnh người nó. Đám mây hình nấm khổng lồ từ dưới đất bốc lên, ba người đều bay ở giữa không trung cũng không bị đầu đạn ảnh hưởng đến. Khi tro bụi hạ xuống, EVA 01 vậy mà lại đứng nguyên chỗ cũ không hề bị thương, tựa hồ còn ngẩng đầu lên nhìn ba người đang bay.
- Không có tác dụng... Không, có hiệu quả. Ánh sáng tâm linh đó rõ ràng là nhạt hơn nhiều, hơn nữa tốc độ của hắn lại bắt đầu chậm lại rồi. Nếu có đủ hỏa lực để trùng kích nổ vào náo, trong nháy mắt phá vỡ ánh sáng tâm linh thì chắc chắn có thể hủy diệt thân thể nó lần nữa....
Vương Hiệp lẩm bẩm nói, đang chuẩn bị sử dụng đầu đạn hạt nhân mini tiếp thì thân thể chợt nhũn ra, thiếu chút nữa thì từ trên glider rơi xuống. Đến giờ phút này hắn đã liên tục chiến đấu mấy trường, đặc biệt là dẫn nổ siêu cường độ khi đối mặt với Adam thiếu chút nữa đã làm hắn mất mạng, sau đó lại sử dụng mấy lần đầu đạn hạt nhân mini, hiện tại hắn thật sự không còn bao nhiêu thực lực để đối phó với con EVA 01 gì gì đó này nữa.
- Khốn kiếp! Sao có thể thất bại trong thời khắc cuối cùng này! Sao có thể để con quái vật nhà ngươi tới quấy rầy Trịnh Xá quyết chiến?
Vương Hiệp vọt miệng chửi lớn, cũng không thèm nghĩ ngợi lôi hết tất cả đầu đạn hạt nhân mini trong túi không gian ra, tiếp đó lại lấy một máy phát xạ, tiếp đó quát lên:
- Người ta không thể bí tiểu mà chết đúng không? Nếu đã không cách nào tăng cường uy lực thì dùng số lượng đối đầu với ngươi!
Dứt lời, một đầu đạn đã từ máy phát xạ bắn về phía EVA 01.
Ầm một tiếng vang dội, Vương Hiệp căn bản không hề có ý dừng lại, liên tục không dứt bắn đầu đạn hạt nhân mini về phía EVA 01. Một trang tiếng nổ vang lên, mặt đất đã bị phá nổ thành hơn mười hố sâu, cho dù không tăng cường năng lực chất nổ, uy lực của đầu đạn hạt nhân này cũng cực lớn, liên tục hơn mười quả bắn xuống, đám mây hình nấm từ dưới mặt đất bốc lên không hề ngưng lại một chút nào. Đến khi trong tay Vương Hiệp chỉ còn lại một đầu đạn duy nhất, hắn mới dừng lại, đồng thời yên lặng nhìn về phía tro bui bay lên.
Lát sau, tất cả tro bụi hạ xuống, EVA 01 ở trung tâm vụ nổ đã bị phá nát gần một nửa thân thể, trường lực AT đã yếu đến mức mắt thường không nhìn thấy được nữa. Thân thể đó đang không ngừng nhúc nhích, hồi phục, nhìn qua thì trong vòng mười phút tới sẽ không thể di động nữa.Trông thấy vậy, Lâm Tuấn Thiên cùng Lưu Úc đều thở phào nhẹ nhõm, Lưu Úc vội vàng nói:
- Vương Hiệp đại ca, mau bắn nốt đầu đạn hạt nhân này xuống đi. Con quái vật đó sắp không xong rồi, đầu đạn này cho dù không nổ chết được nó thì chắc chắn cũng có thể khiến thân thể nó càng hư hại, khi ấy chúng ta lại có thể trì hoãn thêm chút thời gian...
- Không... Không được nữa rồi!
Vương Hiệp thoáng chút cay đắng, nói:
- Trong chiến đấu bọn ta thường để lại một viên đại, viên đạn đó bọn ta gọi là đạn vinh quang. Bởi vì bọn ta không muốn làm tù binh, cũng không muốn thất bại, viên đạn đó là niềm tin cuối cùng mà bọn ta dành cho mình khi đạn hết lương kiệt... Đầu đạn hạt nhân mini này cũng vậy. Ném xuống tuy có thể phá hắn thêm tan nát, nhưng nếu lại hồi phục lại thì sao đây? Chúng ta còn thủ đoạn gì có thể ngăn cản nó nữa? Không, không còn nữa, cho nên đầu đạn cuối cùng này là để dành cho bản thân ta...
- Lâm Tuấn Thiên, ngươi không phải cảm thấy tư tưởng ta quá ấu trĩ sao? Vậy bây giờ ta nói cho ngươi biết... Cho dù là chết, tư tưởng ta cũng vĩnh viễn không thay đổi! Đó là niềm tin để ta sống sót, để ta chiến đấu, để ta mạnh mẽ! Vĩnh viễn không thay đổi!
Vương Hiệp nghiêm trang nhìn Lâm Tuấn Thiên, nói xong, hắn yên lặng ôm đầu đạn hạt nhân mini vào lòng, cũng mặc kệ hai người kia kêu gào, cười lớn, điều khiến Goblin glider lao về phía EVA 01
- Lấy thân thành chất nổ, quái vật! Ta muốn xem xem ngươi có thể ngăn cản được vụ nổ cuối cùng này không!
...Trong lòng ta, thứ đẹp đẽ nhất, cao quý nhất luôn là ngũ tinh hồng kỳ (quốc kỳ Trung Quốc), đã có lúc chiến khăn đỏ ta đeo là một góc của ngũ tinh hồng kỳ... Vì thế ta tham gia quân ngũ, hy vọng mang thân mình cống hiến cho tổ quốc mà ta yêu quý, tổ quốc đã sinh ra ta, nuôi dưỡng ta...
Không biết từ khi nào, những người xung quanh lần lượt thay đổi suy nghĩ, từng người từng người rời khỏi quân đội, là do làn sóng kinh tế ư? Hay là vì tư tưởng hiện thực cười nhạo vào hai chữ “yêu nước”?
Đã có lúc... Ta đi qua Thiên An Môn, bia kỷ niệm nhân dân anh hùng đứng sừng sững giữa quảng trường, phản chiếu ánh mặt trời mới lên trong thật huy hoàng, thật mỹ lệ. Ta nhìn bia kính lễ... Nhưng lại bị đám thanh niên xung quanh chỉ trỏ, cười cợt. Chẳng lẽ, điều ta luôn kiên trì đã thật sự biến thành rẻ rúng như vậy sao?
Đã có lúc... Ta nhìn là cờ đỏ lập lời thề, phải dùng máu nóng của mình tưới đẫm nó, dùng tính mạng mình bảo vệ nó. Nhưng mà, quan chức thì biến chất, chính phủ thì đấu đá, còn cả dòng chảy ngầm tràn lan trong quân đội... Lời thề của ta, còn có một ngày ta có thể thực hiện nó sao?
Mẹ già... Tóc đã bạc như sương nhưng vẫn tin tưởng con trai của người là anh hùng. Ta có thể thay đổi đất nước này không? Ta thật sự có thể trở thành anh hùng không?
Trung Châu đội... Chỉ có Trịnh Xá giành được thắng lợi, cái gã lương thiện ấy, cùng với sự trợ giúp của Sở Hiên, bọn họ nhất định có thể đưa được sức mạnh và công nghệ của thế giới luân hồi này đề tổ quốc. Cho dù đất nước đó đã tràn ngập cặn bã, cho dù trong đất nước đó rất nhiều người đã bắt đầu thối nát...
Quân nhân... Ta vẫn luôn là quân nhân, chưa từng có khi nào ta lại kiên định như lúc này! Niềm tin của ta, dũng khí của ta, tính mạng của ta, vì tổ quốc mà ta yêu quý, cho dù là chết ta cũng tuyệt đối không bỏ cuộc...
Nam nhi khó đền nợ nước, chiến tử sa trường là cái chết bình yên... Vương Hiệp ta không phải là không biết đất nước ta có đủ loại thói hư tật xấu, cũng không phải là không biết có rất nhiều người đang lặng lẽ chịu đựng bất công, nhưng tổ quốc mãi mãi là tổ quốc của ta. Ta nhớ đã từng đọc một cuốn sách nói rằng trong sách giáo khoa quân sự của Mỹ có viết, đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ngươi mà là ngươi đã làm được gì cho tổ quốc? Ta cũng tự hỏi mình như vậy, ta đã làm được cái gì cho đất nước? Không nói đến đảng phái, không nói đến quan chức, không nói đến quân đội... Tất cả những chuyện đó đều chẳng liên quan gì, ta chỉ yêu đất nước ta, đất nước có tên là Trung Quốc! Chỉ khi Trịnh Xá thắng, Trung châu đội chúng ta mới có thể trở về thế giới hiện thực, vậy thì bây giờ là lúc để ta chết, vì thế ta... Chết cũng không hối hận!
Cho dù đất nước này đã có rất nhiều người thối nát, cho dù như vậy, ta...Ta, Vương Hiệp! Vĩnh viễn không thối nát!
Ầm một tiếng vang dội, vụ nổ có thể sánh với bom khinh khí trong cự ly gần, hoàn toàn bao trùm EVA 01....
Sau khi giải quyết xong đám côn trùng này, cô gái đó mới chậm rãi quay đầu lại, không ngờ lại là một trong những chủ chiến lực của Trung Châu đội, Triệu Anh Không. Có điều, nhìn vẻ mặt lúc này hình như có chút khác thường, tựa hồ so với trước kia còn lạnh lẽo hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn qua cũng thoáng vẻ trong suốt, chỉ là nếu không chú ý thì không thể phát hiện ra.
- ...Ta phải tới hỗ trợ Trịnh Xá, các ngươi thủ ở ngoài này, nhất định không được để bất kỳ ai quấy rầy bọn họ, Vương Hiệp... Ngươi giỏi lắm.
Triệu Anh Không liếc nhìn Vương Hiệp một cái thật sâu, trên mặt tựa như còn có vẻ đang thở dài. Tiếp đó cũng không biết nàng làm chuyện gì, cả người lóe lên một cái đã hoàn toàn biến mất, Vương Hiệp thậm chí không thể thấy được nàng di động như thế nào. Cùng lúc ấy, tinh thần lực khống chế giả đang ở trên trời đột nhiên đầu lìa khỏi cổ, thi thể từ trên không rơi xuống đất, đã chết đến không thể chết hơn được nữa.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Câu cuối cùng của Triệu Anh Không là có ý gì? Hơn nữa sao trông cô ấy lại có vẻ kỳ lạ như vậy?
Vương Hiệp giờ phút này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thu hồi tất cả đầu đạn hạt nhân mini đang lơ lửng quanh người. Chỉ là lúc nãy Triệu Anh Không xuất hiện và biến mất đều quá đột ngột, đến cả lời nói cũng vô cùng quỷ dị, nhất thời khiến trong đầu Vương Hiệp đầy nghi hoặc, căn bản không thể hiểu được nàng rút cuộc là có ý gì.
Bất quá lúc này ba người Ác Ma đội đều đã chết, tuy Trung Châu đội cũng chỉ còn lại Vương Hiệp và hai tên tay mơ nhưng dù sao cũng đã giải quyết sạch sẽ chiến trường chính rồi, trong thời gian ngắn sẽ không có kẻ nào tới quấy rầy chiến đấu của hai Trịnh Xá nữa. Chuyện tiếp theo đây càng không phải với ba người bọn họ là có thể thay đổi được gì, nhiệm vụ của họ đã hoàn thành, tất cả còn lại chỉ là chờ đợi trận chiến cuối cùng này kết thúc, không cần biết là chiến thắng, hay là thất bại...
Không lâu sau, Lâm Tuấn Thiên bị Vương Hiệp đánh ngất lúc trước cũng đã tỉnh lại. Hắn nhất thời còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, mãi đến sau khi nghe Lưu Úc kể lại toàn bộ quá trình chiến đấu, tên này mới rơi vào trầm tư. Đây gọi là thỏ chết cáo thương, cùng là thành viên Trung Châu đội, hắn chỉ vỏn vẹn là một tân nhân, thực lực cũng yếu kém, cũng chẳng có niềm tin kiên định để mạnh mẽ lên, có thể nói hắn là kẻ kém cỏi nhất trong Trung Châu đội còn yếu hơn cả Lưu Úc. Chứng kiến bao nhiêu cường giả như vậy đều chết trước mặt mình, trong lòng hắn thật chẳng biết là có tư vị gì nữa, vừa khó chịu vừa bất lực, chỉ hận không thể một mực hôn mê không tỉnh dậy mà thôi.
- Đừng có nghĩ ngợi nhiều như vậy, người tiến vào thế giới này chẳng mấy ai là có năng lực siêu cấp cả. Cái gì mà công năng đặc dị, cái gì mà cao thủ võ lâm, tất cả đều chỉ là trò lừa đảo mà thôi, hầu hết mọi người đều từ yếu ớt từng bước từng bước trở nên mạnh mẽ, vì niềm tin sống sót mà mạnh mẽ. Vì thế ngươi cũng không cần lo lắng mình quá yếu kém, chỉ là những gì ngươi trải qua còn quá ít thôi...
Vương Hiệp vỗ vỗ vai Lâm Tuấn Thiên, nói.
Lâm Tuấn Thiên cũng không quay đầu lại, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Vương Hiệp, ngươi vì cái gì mà cố gắng mạnh lên? Vì để Trung Châu đội trở thành mạnh nhất? Cách nói ấu trĩ như vậy không khỏi...”
- Ấu trĩ sao? Không, ta không thấy nó có chút ấu trĩ nào...
Vương Hiệp bỗng ngẩng đầu nhìn lên trời, một lúc lâu sau mới khẽ nói:
- Chỉ có Trung Châu đội giành được thắng lợi, tất cả những thứ chúng ta lấy được trong thế giới luân hồi này, không cần biết là công pháp, cường hóa, các loại số liệu gen, hay là khoa học kỹ thuật, ma pháp vân vân, mới có cơ hội đem về thế giới hiện thực, như vậy, đất nước ta mới phát triển lên... Đó là niềm tin để ta cố gắng mạnh mẽ.
Lâm Tuấn Thiên kinh ngạc nhìn Vương Hiệp, vẻ mặt chẳng có gì là cảm phục mà ngược lại, mang theo một loại khinh thường, dè bỉu, hồi lâu sau mới nói:
- Vì đất nước? Lý do như vậy lại càng...
- Vậy ư?
Vương Hiệp thoáng cười khổ, cũng không tranh cãi, chỉ lấy trong túi ra một điếu thuốc lá, lặng lẽ châm lửa.
Không khí giữa ba người nhất thời có chút nặng nề, Lưu Úc ở bên cạnh chợt lên tiếng:
- Lâm Tuấn Thiên ca ca, em cũng có lòng tin để mạnh mẽ lên của mình... Đó là kiêu ngạo, vì danh hiệu mạnh nhất của Trung Châu đội mà kiêu ngạo. Em muốn nỗ lực biến mình thành cường giả đủ xứng với danh hiệu đó. Mặc dù không biết còn phải mất bao lâu nữa, nhưng em tinh mình nhất định có thể làm được!
Nghe vậy, Lâm Tuấn Thiên rõ ràng là càng thêm trầm mặc, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Chỉ là sự im lặng giữa ba người không kéo dài được bao lâu, từ phía xa đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú, âm thanh vang vọng trời đất, phảng phất như đang có một con quái vật khổng lồ xuất hiện ở phía đó. Hướng ấy chính là nơi nguyên thần La Ứng Long tự bạo lúc trước, nhất thời, tâm trạng ba người lại căng thẳng hẳn lên, Vương Hiệp yên lặng nhìn lại chiến trường chính của hai tên Trịnh Xá rồi lập tức quyết đoán mang theo hai người Lâm Tuấn Thiên bay lên không trung, Goblin glider dùng tốc độ cực nhanh, tiến về phía âm thanh phát ra.
Bay không bao lâu, kẻ phát ra âm thanh cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Một người khổng lồ có thân thể cao mấy chục mét, không, nếu gọi là một quái vật khổng lồ có thân thể tương tự như con người thì thích hợp hơn. Sau lưng nó có hơn mười chiếc cánh ánh sáng, thân thể hiển lộ màu tím đỏ, cả người cơ bắp cuồn cuộn, mơ hồ có thể thấy được trường lực AT hình thoi xoay chuyển xung quanh.
EVA 01 một lần nữa hồi phục, bị La Ứng Long liên tiếp công kích cường độ cao hai lần, con quái vật có tỷ lệ đồng bộ 400% cùng ánh sáng tâm linh vô hạn này chung quy cũng bị ép phải yên tĩnh hơn mười phút. Thân thể vốn trong nháy mắt đã có thể hồi phục, đến bây giờ tựa như vẫn còn chưa hoàn toàn lành lặn, hơn nữa sức hành động của nó cũng giảm xuống rất nhiều, không dựa vào trường lực AT lơ lửng giữa không trung nữa mà đứng dưới đất từng bước từng bước tiến về phía chiến trường Trịnh Xá.
- Đây là quái vật chiến đấu với La Ứng Long lúc trước sao? Trông thật sự rất kinh người, mặt đất trong phạm vi mấy chục dặm đều hoàn toàn bị san bằng. Hai lần phát nổ lúc trước cũng đủ kinh khủng rồi, không ngờ vẫn không tiêu diệt được con quái vật này...
Vương Hiệp đầy vẻ trầm trọng nhìn EVA 01. Chỉ dựa vào cảm giác, hắn theo bản năng đã cảm nhận được sự khủng bố của EVA 01. Đây là một loại cảm giác bản năng của sinh vật sống, cũng giống như khi thỏ gặp sói, kiến gặp thú ăn kiến vậy, mà nó cũng đang thuyết minh thực lực của EVA 01 là đến mức nào.
- Lưu Úc, cậụ còn triệu hồi được Thần chiến binh không?
Vương Hiệp lập tức nhìn sang Lưu Úc, hỏi.
Thằng nhóc khẽ lắc đầu, đáp:
- Không có cách nào, tinh thần lực của em đã tiêu hao sạch sẽ rồi. Lúc trước chiến đấu với tiểu đội Thiên Thần đã triệu hồi một lần, vừa rồi lại triệu hồi lần nữa... Em không thể triệu hồi thần chiến binh lần nữa đâu.
- Vậy à?
Vương Hiệp lắc đầu cười khổ, lại quay sang phía Lâm Tuấn Thiên, hỏi tiếp:
- Ngươi thì sao? Có thể hiện thực hóa đồng vị hidro không?
La Tuấn Thiên cũng cười khổ lắc đầu, đáp:
- Không thể, lúc trước toàn nhờ Tề Đằng Nhất hỗ trợ ta mới có thể hiện thực hóa vật chấp cấp độ đồng vị hidro, bây giờ đừng nói là nguyên tố, vật chất cấp phân tử, không, cỡ nanomet đã không cách nào hiện thực hóa rồi, tối đa chỉ có thể nhỏ đến mức milimet thôi.
- Cũng không được sao?
Vương Hiệp trong lòng thầm thở dài.
Trong lúc ba người đối thoại, EVA 01 vốn tốc độ cực chậm lại càng lúc càng nhanh hơn, trường lực AT bên ngoài cơ thể cũng từ từ biến thành có thể thấy được bằng mắt thường. Theo thời gian trôi đi, EVA 01 có được ánh sáng tâm linh vô hạn đã càng lúc càng mạnh, có thể nói, chỉ cần cho nó đủ thời gian để khôi phục thì trở lại trạng thái mạnh nhất như trước khi giao chiến với La Ứng Long cũng không phải là không thể.
Vương Hiệp hiển nhiên là cũng phát hiện ra điểm này, hắn thấy tốc độ EVA 01 càng lúc càng nhanh, hơn nữa ánh sáng tâm linh bên ngoài cơ thể càng lúc càng mạnh lập tức khống chế một đầu đạn hạt nhân mini phát nổ bên cạnh người nó. Đám mây hình nấm khổng lồ từ dưới đất bốc lên, ba người đều bay ở giữa không trung cũng không bị đầu đạn ảnh hưởng đến. Khi tro bụi hạ xuống, EVA 01 vậy mà lại đứng nguyên chỗ cũ không hề bị thương, tựa hồ còn ngẩng đầu lên nhìn ba người đang bay.
- Không có tác dụng... Không, có hiệu quả. Ánh sáng tâm linh đó rõ ràng là nhạt hơn nhiều, hơn nữa tốc độ của hắn lại bắt đầu chậm lại rồi. Nếu có đủ hỏa lực để trùng kích nổ vào náo, trong nháy mắt phá vỡ ánh sáng tâm linh thì chắc chắn có thể hủy diệt thân thể nó lần nữa....
Vương Hiệp lẩm bẩm nói, đang chuẩn bị sử dụng đầu đạn hạt nhân mini tiếp thì thân thể chợt nhũn ra, thiếu chút nữa thì từ trên glider rơi xuống. Đến giờ phút này hắn đã liên tục chiến đấu mấy trường, đặc biệt là dẫn nổ siêu cường độ khi đối mặt với Adam thiếu chút nữa đã làm hắn mất mạng, sau đó lại sử dụng mấy lần đầu đạn hạt nhân mini, hiện tại hắn thật sự không còn bao nhiêu thực lực để đối phó với con EVA 01 gì gì đó này nữa.
- Khốn kiếp! Sao có thể thất bại trong thời khắc cuối cùng này! Sao có thể để con quái vật nhà ngươi tới quấy rầy Trịnh Xá quyết chiến?
Vương Hiệp vọt miệng chửi lớn, cũng không thèm nghĩ ngợi lôi hết tất cả đầu đạn hạt nhân mini trong túi không gian ra, tiếp đó lại lấy một máy phát xạ, tiếp đó quát lên:
- Người ta không thể bí tiểu mà chết đúng không? Nếu đã không cách nào tăng cường uy lực thì dùng số lượng đối đầu với ngươi!
Dứt lời, một đầu đạn đã từ máy phát xạ bắn về phía EVA 01.
Ầm một tiếng vang dội, Vương Hiệp căn bản không hề có ý dừng lại, liên tục không dứt bắn đầu đạn hạt nhân mini về phía EVA 01. Một trang tiếng nổ vang lên, mặt đất đã bị phá nổ thành hơn mười hố sâu, cho dù không tăng cường năng lực chất nổ, uy lực của đầu đạn hạt nhân này cũng cực lớn, liên tục hơn mười quả bắn xuống, đám mây hình nấm từ dưới mặt đất bốc lên không hề ngưng lại một chút nào. Đến khi trong tay Vương Hiệp chỉ còn lại một đầu đạn duy nhất, hắn mới dừng lại, đồng thời yên lặng nhìn về phía tro bui bay lên.
Lát sau, tất cả tro bụi hạ xuống, EVA 01 ở trung tâm vụ nổ đã bị phá nát gần một nửa thân thể, trường lực AT đã yếu đến mức mắt thường không nhìn thấy được nữa. Thân thể đó đang không ngừng nhúc nhích, hồi phục, nhìn qua thì trong vòng mười phút tới sẽ không thể di động nữa.Trông thấy vậy, Lâm Tuấn Thiên cùng Lưu Úc đều thở phào nhẹ nhõm, Lưu Úc vội vàng nói:
- Vương Hiệp đại ca, mau bắn nốt đầu đạn hạt nhân này xuống đi. Con quái vật đó sắp không xong rồi, đầu đạn này cho dù không nổ chết được nó thì chắc chắn cũng có thể khiến thân thể nó càng hư hại, khi ấy chúng ta lại có thể trì hoãn thêm chút thời gian...
- Không... Không được nữa rồi!
Vương Hiệp thoáng chút cay đắng, nói:
- Trong chiến đấu bọn ta thường để lại một viên đại, viên đạn đó bọn ta gọi là đạn vinh quang. Bởi vì bọn ta không muốn làm tù binh, cũng không muốn thất bại, viên đạn đó là niềm tin cuối cùng mà bọn ta dành cho mình khi đạn hết lương kiệt... Đầu đạn hạt nhân mini này cũng vậy. Ném xuống tuy có thể phá hắn thêm tan nát, nhưng nếu lại hồi phục lại thì sao đây? Chúng ta còn thủ đoạn gì có thể ngăn cản nó nữa? Không, không còn nữa, cho nên đầu đạn cuối cùng này là để dành cho bản thân ta...
- Lâm Tuấn Thiên, ngươi không phải cảm thấy tư tưởng ta quá ấu trĩ sao? Vậy bây giờ ta nói cho ngươi biết... Cho dù là chết, tư tưởng ta cũng vĩnh viễn không thay đổi! Đó là niềm tin để ta sống sót, để ta chiến đấu, để ta mạnh mẽ! Vĩnh viễn không thay đổi!
Vương Hiệp nghiêm trang nhìn Lâm Tuấn Thiên, nói xong, hắn yên lặng ôm đầu đạn hạt nhân mini vào lòng, cũng mặc kệ hai người kia kêu gào, cười lớn, điều khiến Goblin glider lao về phía EVA 01
- Lấy thân thành chất nổ, quái vật! Ta muốn xem xem ngươi có thể ngăn cản được vụ nổ cuối cùng này không!
...Trong lòng ta, thứ đẹp đẽ nhất, cao quý nhất luôn là ngũ tinh hồng kỳ (quốc kỳ Trung Quốc), đã có lúc chiến khăn đỏ ta đeo là một góc của ngũ tinh hồng kỳ... Vì thế ta tham gia quân ngũ, hy vọng mang thân mình cống hiến cho tổ quốc mà ta yêu quý, tổ quốc đã sinh ra ta, nuôi dưỡng ta...
Không biết từ khi nào, những người xung quanh lần lượt thay đổi suy nghĩ, từng người từng người rời khỏi quân đội, là do làn sóng kinh tế ư? Hay là vì tư tưởng hiện thực cười nhạo vào hai chữ “yêu nước”?
Đã có lúc... Ta đi qua Thiên An Môn, bia kỷ niệm nhân dân anh hùng đứng sừng sững giữa quảng trường, phản chiếu ánh mặt trời mới lên trong thật huy hoàng, thật mỹ lệ. Ta nhìn bia kính lễ... Nhưng lại bị đám thanh niên xung quanh chỉ trỏ, cười cợt. Chẳng lẽ, điều ta luôn kiên trì đã thật sự biến thành rẻ rúng như vậy sao?
Đã có lúc... Ta nhìn là cờ đỏ lập lời thề, phải dùng máu nóng của mình tưới đẫm nó, dùng tính mạng mình bảo vệ nó. Nhưng mà, quan chức thì biến chất, chính phủ thì đấu đá, còn cả dòng chảy ngầm tràn lan trong quân đội... Lời thề của ta, còn có một ngày ta có thể thực hiện nó sao?
Mẹ già... Tóc đã bạc như sương nhưng vẫn tin tưởng con trai của người là anh hùng. Ta có thể thay đổi đất nước này không? Ta thật sự có thể trở thành anh hùng không?
Trung Châu đội... Chỉ có Trịnh Xá giành được thắng lợi, cái gã lương thiện ấy, cùng với sự trợ giúp của Sở Hiên, bọn họ nhất định có thể đưa được sức mạnh và công nghệ của thế giới luân hồi này đề tổ quốc. Cho dù đất nước đó đã tràn ngập cặn bã, cho dù trong đất nước đó rất nhiều người đã bắt đầu thối nát...
Quân nhân... Ta vẫn luôn là quân nhân, chưa từng có khi nào ta lại kiên định như lúc này! Niềm tin của ta, dũng khí của ta, tính mạng của ta, vì tổ quốc mà ta yêu quý, cho dù là chết ta cũng tuyệt đối không bỏ cuộc...
Nam nhi khó đền nợ nước, chiến tử sa trường là cái chết bình yên... Vương Hiệp ta không phải là không biết đất nước ta có đủ loại thói hư tật xấu, cũng không phải là không biết có rất nhiều người đang lặng lẽ chịu đựng bất công, nhưng tổ quốc mãi mãi là tổ quốc của ta. Ta nhớ đã từng đọc một cuốn sách nói rằng trong sách giáo khoa quân sự của Mỹ có viết, đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ngươi mà là ngươi đã làm được gì cho tổ quốc? Ta cũng tự hỏi mình như vậy, ta đã làm được cái gì cho đất nước? Không nói đến đảng phái, không nói đến quan chức, không nói đến quân đội... Tất cả những chuyện đó đều chẳng liên quan gì, ta chỉ yêu đất nước ta, đất nước có tên là Trung Quốc! Chỉ khi Trịnh Xá thắng, Trung châu đội chúng ta mới có thể trở về thế giới hiện thực, vậy thì bây giờ là lúc để ta chết, vì thế ta... Chết cũng không hối hận!
Cho dù đất nước này đã có rất nhiều người thối nát, cho dù như vậy, ta...Ta, Vương Hiệp! Vĩnh viễn không thối nát!
Ầm một tiếng vang dội, vụ nổ có thể sánh với bom khinh khí trong cự ly gần, hoàn toàn bao trùm EVA 01....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.