Chương 6:
Khinh Vân Đạm
10/10/2023
Trên thực tế ngoại trừ hỏi đồng nghiệp vay tiền, còn có biện pháp khác, tuy nhiên đặt ở trên người Triệu Thiến Thiến không thể thực hiện được.
Ví dụ như rút tiền thẻ tín dụng, cô không có thẻ tín dụng.
Ví dụ như cho vay mạng, chỉ cần người dùng xin, website lập tức cho vay 3 đến 50 nghìn nhân dân tệ. Cô từng bị phán định là người sử dụng đủ tư cách, có tư cách cho vay nhanh, sau đó vì lo lắng tài khoản bị mất, không hiểu sao lại mắc nợ, đặc biệt đóng chức năng liên quan, bởi vậy con đường này bị chặn kín.
Ví dụ như tìm bạn bè thân thích giúp đỡ. Nhưng ngoại trừ mẹ, cô không có người thân nào khác. Về phần bạn bè, người quen biết chỉ có Lương Yến và đồng nghiệp. Giờ phút này có người thì không tìm thấy, có người thì có chỗ khó xử riêng.
Triệu Thiến Thiến hồi tưởng lại một loạt những người quen biết, cuối cùng cô phát hiện, cô không thể xin giúp đỡ ai cả!
Càng tính toán về sau, đáy lòng mơ hồ có chút tuyệt vọng.
Việc làm cho cô phát điên hơn chính là, nếu như cô không để tiền lì xì kết hôn là năm ngàn, nếu như sau hôn lễ kết thúc lập tức trở về, nếu như không ăn uống lung tung mua đồ, giờ phút này cũng sẽ không rơi vào quẫn cảnh như vậy.
“Ký chủ sắp phá sản, tôi tới hỗ trợ…”
Trong lúc bất chợt, Triệu Thiến Thiến nhớ tới những lời hình nhân đã nói. Trong lòng cô chấn động, lập tức la lên ở trong đầu, “Vân Lạc, cô còn ở đây không?”
Vân Lạc: “Có.”
Triệu Thiến Thiến giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng nói, “Không phải cô nói sẽ giúp tôi sao?”
Trong lúc đặt câu hỏi, cô nín thở, bất an chờ đợi. Cô rất sợ bởi vì thái độ không tốt lúc trước của cô, hình nhân sẽ không để ý tới cô nữa.
Vân Lạc: “Tài sản trên danh nghĩa ký chủ không có bất kỳ tài sản gì, tiền mặt trên tay tổng cộng có 101,5 đồng. Nếu muốn nhanh chóng lấy được tiền, đúng thật rất khó khăn.”
Triệu Thiến Thiến bị nói đến mức mặt già đỏ lên. Tuy nhiên trước mắt nhà mình có tình huống gì trong lòng cô rất rõ ràng, bởi vậy cô kiên trì truy vấn, “Chỉ là khó khăn, chứ không phải không có khả năng, đúng không?”
Vân Lạc trả lời, “Nói rõ tình hình với công ty, yêu cầu ứng trước tiền lương tháng sau.”
Triệu Thiến Thiến giật mình, lập tức vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho tài vụ công ty.
Một lát sau, cô đặt điện thoại xuống, như trút được gánh nặng, “Bộ phận tài chính đáp ứng, cô ấy nói ngày mai sau khi đi làm sẽ gọi tiền lương cơ bản tháng sau cho tôi.”
Ví dụ như rút tiền thẻ tín dụng, cô không có thẻ tín dụng.
Ví dụ như cho vay mạng, chỉ cần người dùng xin, website lập tức cho vay 3 đến 50 nghìn nhân dân tệ. Cô từng bị phán định là người sử dụng đủ tư cách, có tư cách cho vay nhanh, sau đó vì lo lắng tài khoản bị mất, không hiểu sao lại mắc nợ, đặc biệt đóng chức năng liên quan, bởi vậy con đường này bị chặn kín.
Ví dụ như tìm bạn bè thân thích giúp đỡ. Nhưng ngoại trừ mẹ, cô không có người thân nào khác. Về phần bạn bè, người quen biết chỉ có Lương Yến và đồng nghiệp. Giờ phút này có người thì không tìm thấy, có người thì có chỗ khó xử riêng.
Triệu Thiến Thiến hồi tưởng lại một loạt những người quen biết, cuối cùng cô phát hiện, cô không thể xin giúp đỡ ai cả!
Càng tính toán về sau, đáy lòng mơ hồ có chút tuyệt vọng.
Việc làm cho cô phát điên hơn chính là, nếu như cô không để tiền lì xì kết hôn là năm ngàn, nếu như sau hôn lễ kết thúc lập tức trở về, nếu như không ăn uống lung tung mua đồ, giờ phút này cũng sẽ không rơi vào quẫn cảnh như vậy.
“Ký chủ sắp phá sản, tôi tới hỗ trợ…”
Trong lúc bất chợt, Triệu Thiến Thiến nhớ tới những lời hình nhân đã nói. Trong lòng cô chấn động, lập tức la lên ở trong đầu, “Vân Lạc, cô còn ở đây không?”
Vân Lạc: “Có.”
Triệu Thiến Thiến giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng nói, “Không phải cô nói sẽ giúp tôi sao?”
Trong lúc đặt câu hỏi, cô nín thở, bất an chờ đợi. Cô rất sợ bởi vì thái độ không tốt lúc trước của cô, hình nhân sẽ không để ý tới cô nữa.
Vân Lạc: “Tài sản trên danh nghĩa ký chủ không có bất kỳ tài sản gì, tiền mặt trên tay tổng cộng có 101,5 đồng. Nếu muốn nhanh chóng lấy được tiền, đúng thật rất khó khăn.”
Triệu Thiến Thiến bị nói đến mức mặt già đỏ lên. Tuy nhiên trước mắt nhà mình có tình huống gì trong lòng cô rất rõ ràng, bởi vậy cô kiên trì truy vấn, “Chỉ là khó khăn, chứ không phải không có khả năng, đúng không?”
Vân Lạc trả lời, “Nói rõ tình hình với công ty, yêu cầu ứng trước tiền lương tháng sau.”
Triệu Thiến Thiến giật mình, lập tức vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho tài vụ công ty.
Một lát sau, cô đặt điện thoại xuống, như trút được gánh nặng, “Bộ phận tài chính đáp ứng, cô ấy nói ngày mai sau khi đi làm sẽ gọi tiền lương cơ bản tháng sau cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.