Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%
Chương 12: “Cháy” Máy
Long Nữ Dạ Bạch
18/08/2024
Cô lấy ra xem, là một dãy số xa lạ. Tô Chân nhận điện thoại: “Alo?”
“Xin hỏi đây là ‘Cái Quái Gì Đây’ sao?” Ở đầu dây bên kia là một giọng nữ vui vẻ.
Tô Chân theo bản năng nhìn về phía thiếu niên hoa hồng, đúng lúc cậu ta cũng đang nhìn lại. Cô nhíu mày, lớn tiếng trả lời: “Đúng, tôi chính là ‘Cái Quái Gì Đây’, cô muốn tìm tôi lập thành đội đúng chứ?”
Người ở bên kia thoáng sửng sốt, sau đó nói: “Đúng thế, cô...”
Lời người ta còn chưa dứt thì Tô Chân đã lên tiếng: “Việc này dễ nói lắm, mặc dù hôm nay có rất nhiều người tìm đến tôi, chẳng qua hiện tại tôi vẫn chưa gặp được bất kỳ ai muốn lập đội đâu...”
Tô Chân không cần bát canh cay tê nóng đã ăn một nửa nữa, cô dắt Phát Tài, vừa nói chuyện điện thoại vừa nghênh ngang đi ra ngoài trước ánh mắt bực dọc của thiếu niên hoa hồng.
Tối hôm đó cô thức trắng đêm, một mặt là bởi vì lo lắng, mặt khác là bởi vì điện thoại liên tục gọi đến trong đêm.
Người muốn lập đội với cô rất nhiều, song người bằng lòng cho cô phiếu ưu đãi chỉ có một mình Du Dung Dung.
Mặc dù Tô Chân không hỏi kỹ lưỡng về tình hình chi tiết liên quan đến phiếu ưu đãi, nhưng mà cô biết nó cực kỳ quan trọng đối với những người như bọn họ. Thậm chí có thể nói là quý giá, là kiểu một tấm cũng không nỡ cho người khác ấy.
Cũng chính bởi vì nhận ra điều này, cho nên cô mới không dám để lộ chuyện trong tay mình có một tấm phiếu ưu đãi.
Lúc này, cán cân trong lòng cô đã nghiêng về phía 2 người Du Dung Dung, không nói cái khác, Du Dung Dung rộng rãi hơn bất kỳ ai. Đương nhiên là vì sự an toàn của bản thân, Tô Chân cũng không thể chỉ cân nhắc đến mỗi yếu tố rộng rãi được. Tuy nhiên theo như những gì họ nói, thế giới đầu tiên của người mới như cô khá là dễ. Trong tình huống này, thật ra Tô Chân cũng không cần lập đội với một người hướng dẫn đáng gờm cỡ nào, đồng đội của cô chỉ cần có kinh nghiệm phong phú và đáng tin cậy là được.
Du Dung Dung và Ngô Vũ trông cũng có vẻ không mạnh mẽ lắm, song bọn họ cũng là người đã trải qua nhiều hiểm nguy, phương diện kinh nghiệm hẳn không thành vấn đề. Điều quan trọng nhất chính là, hợp tác với 2 người họ là có thể nhận được 1 tấm phiếu ưu đãi.
Sau một đêm suy tính, Tô Chân đã đưa ra quyết định, cô lựa chọn lập đội với Du Dung Dung và Ngô Vũ.
Thật ra không chỉ có Tô Chân không ngủ suốt đêm, Ngô Vũ cũng không ngủ ngon. Buổi sáng, khi ánh ban mai ló dạng, Ngô Vũ nhìn vợ và con gái đang ngủ say bên cạnh, rón rén xuống giường vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Du Dung Dung.
“Sao rồi?” Anh ta sốt ruột đến mức môi cũng tróc da: “Cả đêm cũng không có tin tức, cô ấy chắc chắn đã bị những thế lực lớn kia lôi kéo rồi.”
Du Dung Dung ở đầu dây bên kia chưa kịp lên tiếng, Ngô Vũ đã tiếp lời: “Tôi đã nói cô làm như vậy không đáng tin mà, cô dùng phiếu ưu đãi sợ hãi lừa gạt cô ấy, cô ấy chỉ cần tùy tiện hỏi người khác là sẽ biết đó vốn dĩ chỉ là một tấm phiếu ưu đãi vô dụng. Trừ việc có thể loại bỏ cảm xúc sợ hãi của người sử dụng ra thì không còn bất kỳ tác dụng nào hết. Cô ấy gian xảo như thế, sao có thể lập thành đội với chúng ta chứ?”
Đối mặt với lời chất vấn từ Ngô Vũ, Du Dung Dung không nói gì, trên thực tế trong lòng cô ấy cũng không chắc chắn.
Tình hình lúc đó là như vậy, 2 người là cô ấy và Ngô Vũ hoàn toàn không có bất cứ tư cách nào để cạnh tranh với những thế lực lớn kia. Thế nên cô ấy quyết định đánh cược 1 lần, đặt cược vào sự gian xảo của Tô Chân.
Cô tất nhiên rất thông minh, chỉ là người thông minh thường tương đối dễ overthinking. Cô ấy đưa 1 tấm phiếu ưu đãi cho đối phương, cố tình thổi phồng nó thật hay như thể nó rất ghê gớm rất quý giá. Tô Chân là một người thông minh thích nghĩ quá nhiều, nếu như cô cho rằng trong tay mình có một thứ hết sức giá trị như thế, vậy thì nhất định sẽ có xác suất cô sẽ không nói chuyện này cho người khác biết.
Cho dù cô hỏi thăm gần xa về phiếu ưu đãi, song chỉ cần không liên quan đến một loại phiếu ưu đãi cụ thể nào, thế thì câu trả lời Tô Chân nhận được sẽ là phiếu ưu đãi rất mạnh và rất hiếm. Người bình thường tuyệt đối sẽ không đưa phiếu ưu đãi cho người khác.
Trong tình huống này, trước mặt Tô Chân có 2 lựa chọn. Một là lựa chọn thế lực lớn có thực lực mạnh mẽ, khuyết điểm là không nhận được gì cả. Hai là lựa chọn Du Dung Dung và Ngô Vũ, mặc dù không có thực lực ghê gớm, nhưng là có thể nhận được phiếu ưu đãi hiếm hoi.
“Xin hỏi đây là ‘Cái Quái Gì Đây’ sao?” Ở đầu dây bên kia là một giọng nữ vui vẻ.
Tô Chân theo bản năng nhìn về phía thiếu niên hoa hồng, đúng lúc cậu ta cũng đang nhìn lại. Cô nhíu mày, lớn tiếng trả lời: “Đúng, tôi chính là ‘Cái Quái Gì Đây’, cô muốn tìm tôi lập thành đội đúng chứ?”
Người ở bên kia thoáng sửng sốt, sau đó nói: “Đúng thế, cô...”
Lời người ta còn chưa dứt thì Tô Chân đã lên tiếng: “Việc này dễ nói lắm, mặc dù hôm nay có rất nhiều người tìm đến tôi, chẳng qua hiện tại tôi vẫn chưa gặp được bất kỳ ai muốn lập đội đâu...”
Tô Chân không cần bát canh cay tê nóng đã ăn một nửa nữa, cô dắt Phát Tài, vừa nói chuyện điện thoại vừa nghênh ngang đi ra ngoài trước ánh mắt bực dọc của thiếu niên hoa hồng.
Tối hôm đó cô thức trắng đêm, một mặt là bởi vì lo lắng, mặt khác là bởi vì điện thoại liên tục gọi đến trong đêm.
Người muốn lập đội với cô rất nhiều, song người bằng lòng cho cô phiếu ưu đãi chỉ có một mình Du Dung Dung.
Mặc dù Tô Chân không hỏi kỹ lưỡng về tình hình chi tiết liên quan đến phiếu ưu đãi, nhưng mà cô biết nó cực kỳ quan trọng đối với những người như bọn họ. Thậm chí có thể nói là quý giá, là kiểu một tấm cũng không nỡ cho người khác ấy.
Cũng chính bởi vì nhận ra điều này, cho nên cô mới không dám để lộ chuyện trong tay mình có một tấm phiếu ưu đãi.
Lúc này, cán cân trong lòng cô đã nghiêng về phía 2 người Du Dung Dung, không nói cái khác, Du Dung Dung rộng rãi hơn bất kỳ ai. Đương nhiên là vì sự an toàn của bản thân, Tô Chân cũng không thể chỉ cân nhắc đến mỗi yếu tố rộng rãi được. Tuy nhiên theo như những gì họ nói, thế giới đầu tiên của người mới như cô khá là dễ. Trong tình huống này, thật ra Tô Chân cũng không cần lập đội với một người hướng dẫn đáng gờm cỡ nào, đồng đội của cô chỉ cần có kinh nghiệm phong phú và đáng tin cậy là được.
Du Dung Dung và Ngô Vũ trông cũng có vẻ không mạnh mẽ lắm, song bọn họ cũng là người đã trải qua nhiều hiểm nguy, phương diện kinh nghiệm hẳn không thành vấn đề. Điều quan trọng nhất chính là, hợp tác với 2 người họ là có thể nhận được 1 tấm phiếu ưu đãi.
Sau một đêm suy tính, Tô Chân đã đưa ra quyết định, cô lựa chọn lập đội với Du Dung Dung và Ngô Vũ.
Thật ra không chỉ có Tô Chân không ngủ suốt đêm, Ngô Vũ cũng không ngủ ngon. Buổi sáng, khi ánh ban mai ló dạng, Ngô Vũ nhìn vợ và con gái đang ngủ say bên cạnh, rón rén xuống giường vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Du Dung Dung.
“Sao rồi?” Anh ta sốt ruột đến mức môi cũng tróc da: “Cả đêm cũng không có tin tức, cô ấy chắc chắn đã bị những thế lực lớn kia lôi kéo rồi.”
Du Dung Dung ở đầu dây bên kia chưa kịp lên tiếng, Ngô Vũ đã tiếp lời: “Tôi đã nói cô làm như vậy không đáng tin mà, cô dùng phiếu ưu đãi sợ hãi lừa gạt cô ấy, cô ấy chỉ cần tùy tiện hỏi người khác là sẽ biết đó vốn dĩ chỉ là một tấm phiếu ưu đãi vô dụng. Trừ việc có thể loại bỏ cảm xúc sợ hãi của người sử dụng ra thì không còn bất kỳ tác dụng nào hết. Cô ấy gian xảo như thế, sao có thể lập thành đội với chúng ta chứ?”
Đối mặt với lời chất vấn từ Ngô Vũ, Du Dung Dung không nói gì, trên thực tế trong lòng cô ấy cũng không chắc chắn.
Tình hình lúc đó là như vậy, 2 người là cô ấy và Ngô Vũ hoàn toàn không có bất cứ tư cách nào để cạnh tranh với những thế lực lớn kia. Thế nên cô ấy quyết định đánh cược 1 lần, đặt cược vào sự gian xảo của Tô Chân.
Cô tất nhiên rất thông minh, chỉ là người thông minh thường tương đối dễ overthinking. Cô ấy đưa 1 tấm phiếu ưu đãi cho đối phương, cố tình thổi phồng nó thật hay như thể nó rất ghê gớm rất quý giá. Tô Chân là một người thông minh thích nghĩ quá nhiều, nếu như cô cho rằng trong tay mình có một thứ hết sức giá trị như thế, vậy thì nhất định sẽ có xác suất cô sẽ không nói chuyện này cho người khác biết.
Cho dù cô hỏi thăm gần xa về phiếu ưu đãi, song chỉ cần không liên quan đến một loại phiếu ưu đãi cụ thể nào, thế thì câu trả lời Tô Chân nhận được sẽ là phiếu ưu đãi rất mạnh và rất hiếm. Người bình thường tuyệt đối sẽ không đưa phiếu ưu đãi cho người khác.
Trong tình huống này, trước mặt Tô Chân có 2 lựa chọn. Một là lựa chọn thế lực lớn có thực lực mạnh mẽ, khuyết điểm là không nhận được gì cả. Hai là lựa chọn Du Dung Dung và Ngô Vũ, mặc dù không có thực lực ghê gớm, nhưng là có thể nhận được phiếu ưu đãi hiếm hoi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.