Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền
Chương 20: Mua Kĩ Năng Mới
Mai
25/04/2024
Những ngày qua, Nguyễn Tinh Nhã vẫn làm việc như bình thường, đám đồng nghiệp mê tín không còn đến làm phiền cậu nữa, xem như được thanh tĩnh.
Có một chút khác là, cậu bắt đầu đọc sách nhiều hơn, đặc biệt là sách văn học.
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Trước khi để con hàng hệ thống tự tìm tới cửa bạo lực đưa mình đi, cậu chuẩn bị qua thế giới bên kia trước. Lần trước vì mãi chỉ nghĩ thoát ra khỏi đó cho nên cậu không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác như là tìm hiểu thế giới Đen.
Thế giới với những trò chơi khủng bố, người chơi là nhân loại đang tìm cách sinh tồn, gọi là thế giới Đen. Còn thế giới, nơi mà cậu sinh ra, lớn lên và tồn tại, gọi là thế giới Trắng. Còn nhiều hơn nữa, thì một tân thủ như cậu không có quyền được biết.
[Hay không muốn đến Vô Hạn Thành?]
“Muốn.”
_______
Vô Hạn Thành.
Nguyễn Tinh Nhã mở mắt ra lần nữa, đã phát hiện mình đang đứng ở một quảng trường lớn, khắp nơi xung quanh đều là màn hình lớn đang truyền phát gì đó và người đứng xem, góc phải mỗi màn hình có đánh dấu một dãy các con số khác nhau.
Sự xuất hiện của cậu cũng không gây biến hóa quá lớn gì đối với xung quanh. Một đám người chơi từ mọi độ tuổi, nhỏ nhất cùng lắm mới 15, còn chưa thành niên. Trên mặt ai ai cũng đều là khẩn trương, nơm nớp lo sợ, không ai vui vẻ hay giữ được nụ cười.
Vô Hạn Thành được bao quanh bởi các tòa tháp cao chọc trời nhìn không thấy cuối, cứ như là vô tận. Không có ánh mặt trời, không có ngựa xe như nước ồn ào huyên náo, đen tuyền ảm đạm như cái thế giới này.
Thứ duy nhất chiếu sáng chính là, ánh sáng lập lòe của những người đang miệt mài tham gia phụ bản trên màn ảnh. Mỗi khi có một người chết đi, màn hình lại tối đen một cái.
Nguyễn Tinh Nhã không biết hiện tại mình có biểu cảm thế nào khi nhìn thấy người khác chết đi, nhưng biểu hiện của những người khác thì cậu vẫn thấy được. Điển hình là một người phụ nữ đứng bên cạnh cậu, cô ta thương cảm như bản thân cũng bị, đứng đó khóc lóc, cầu nguyện trước một dãy màn hình tối đen. . Truyện Hài Hước
Cậu không phải thánh mẫu, thấy người khác lìa trần là rơi nước mắt thương xót như vậy, đã chấp nhận làm một người chơi, thì tâm lý phải vững vàng.
Tòa tháp dành cho Tân Thủ.
Nguyễn Tinh Nhã bước vào trong theo chỉ dẫn của hệ thống.
Ở đây có không gian riêng của cậu và một cửa hàng vật phẩm, bán thêm kĩ năng phụ. Cảm thấy mình cũng không nghèo lắm, cậu cầm hơn sáu trăm điểm của mình tiến vào cửa hàng. So với người khác tích điểm, cậu càng muốn mua thêm cái gì đó phòng thân cho cảm giác nguy cơ giảm bớt.
[Ting!]
[Chào người chơi Nguyễn Tinh Nhã, em là hệ thống bán hàng 03, hân hạnh được phục vụ!]
Vừa mới bước chân vào ngạch cửa, tiếng hệ thống từ đâu vang lên trong đầu làm Nguyễn Tinh Nhã hết hồn: “T-Tiểu Tam?”
[...03 thưa ngài.]
[Ngài muốn mua phụ phẩm hay là tăng cấp kĩ năng ạ?]
Khuôn mặt của cậu trở nên vặn vẹo, bình thường đấu võ mồm với tổng hệ thống, lúc này lại nhảy ra một con hệ thống ngoan hiền làm cậu cảm thấy mình như thiếu niên bất lương nếu mắng nó.
“Ờm, kĩ năng đi.”
[Dạ rồi, để em đánh giá lại kĩ năng độc quyền của ngài rồi báo giá nha!]
“...” Nói chuyện cứ như chủ shop hàng nhiệt tình ấy nhể.
[Kĩ năng của ngài hiện tại là cấp D, nếu muốn tăng cấp C cần 1000 điểm ạ. Ngài hiện tại là tân thủ nên bên em đang có chương trình giảm giá dành cho khách hàng mới, 1000 chỉ còn 800!]
“...”
Nguyễn Tinh Nhã ha hả một tiếng, cười rộ lên: “Không tăng kĩ năng độc quyền nữa, cảm ơn.” Giảm giá rồi cậu cũng không đủ điểm. Bây giờ cậu biết lý do tại sao tân thủ có tỉ lệ tử vong cao ngất ngưỡng rồi.
[...]
[Bên em còn có gói kĩ năng phụ liên quan đến kĩ năng độc quyền của ngài ấy ạ. Ngài có muốn xem qua không?]
Những kĩ năng khác liên quan tới Văn học?
Nguyễn Tinh Nhã có chút tò mò, liền kêu nó giới thiệu cho mình.
Tuyển tập thơ Đường hay, tuyển tập thơ xuân, truyện ngắn, thành ngữ tiếng Việt,...Mỗi quyển giá cũng không đắt, chỉ 500 điểm, vừa lúc hợp túi tiền.
“Vậy tao mua quyển này...”
________
[Cập nhật hoàn tất!]
[Phụ bản 0000012: Làng Đại Thử]
[Nhiệm vụ chính: Làng Đại Thử nổi tiếng là làng du lịch huyền bí, không biết có từ khi nào. Người dân ở đây đặc biệt luôn mặc áo choàng xám, thức ăn cũng rất đặc biệt. Hãy tận hưởng 3 ngày du lịch ở đây, tham gia ít nhất 3 hoạt động vui chơi ở làng.]
[Nhân số: 10 người]
Nguyễn Tinh Nhã trộn lẫn trong đám người chơi, ngẩng đầu nhìn về phía ngôi làng đang bị mây mù che lấp.
Hiện tại là sáng sớm 6 giờ, mặt trời còn chưa thấy lên, không khí ẩm ướt se se lạnh, làm cậu muốn ôm chặt bản thân nhỏ yếu.
Một người tự xưng là trưởng làng kiêm hướng dẫn viên du lịch đột ngột lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người: “Nào mọi người, đã có mặt đông đủ thì chúng ta đi thôi!”
Phụ bản lần này chắc chắn cũng không dễ dàng gì.
Có một chút khác là, cậu bắt đầu đọc sách nhiều hơn, đặc biệt là sách văn học.
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Trước khi để con hàng hệ thống tự tìm tới cửa bạo lực đưa mình đi, cậu chuẩn bị qua thế giới bên kia trước. Lần trước vì mãi chỉ nghĩ thoát ra khỏi đó cho nên cậu không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác như là tìm hiểu thế giới Đen.
Thế giới với những trò chơi khủng bố, người chơi là nhân loại đang tìm cách sinh tồn, gọi là thế giới Đen. Còn thế giới, nơi mà cậu sinh ra, lớn lên và tồn tại, gọi là thế giới Trắng. Còn nhiều hơn nữa, thì một tân thủ như cậu không có quyền được biết.
[Hay không muốn đến Vô Hạn Thành?]
“Muốn.”
_______
Vô Hạn Thành.
Nguyễn Tinh Nhã mở mắt ra lần nữa, đã phát hiện mình đang đứng ở một quảng trường lớn, khắp nơi xung quanh đều là màn hình lớn đang truyền phát gì đó và người đứng xem, góc phải mỗi màn hình có đánh dấu một dãy các con số khác nhau.
Sự xuất hiện của cậu cũng không gây biến hóa quá lớn gì đối với xung quanh. Một đám người chơi từ mọi độ tuổi, nhỏ nhất cùng lắm mới 15, còn chưa thành niên. Trên mặt ai ai cũng đều là khẩn trương, nơm nớp lo sợ, không ai vui vẻ hay giữ được nụ cười.
Vô Hạn Thành được bao quanh bởi các tòa tháp cao chọc trời nhìn không thấy cuối, cứ như là vô tận. Không có ánh mặt trời, không có ngựa xe như nước ồn ào huyên náo, đen tuyền ảm đạm như cái thế giới này.
Thứ duy nhất chiếu sáng chính là, ánh sáng lập lòe của những người đang miệt mài tham gia phụ bản trên màn ảnh. Mỗi khi có một người chết đi, màn hình lại tối đen một cái.
Nguyễn Tinh Nhã không biết hiện tại mình có biểu cảm thế nào khi nhìn thấy người khác chết đi, nhưng biểu hiện của những người khác thì cậu vẫn thấy được. Điển hình là một người phụ nữ đứng bên cạnh cậu, cô ta thương cảm như bản thân cũng bị, đứng đó khóc lóc, cầu nguyện trước một dãy màn hình tối đen. . Truyện Hài Hước
Cậu không phải thánh mẫu, thấy người khác lìa trần là rơi nước mắt thương xót như vậy, đã chấp nhận làm một người chơi, thì tâm lý phải vững vàng.
Tòa tháp dành cho Tân Thủ.
Nguyễn Tinh Nhã bước vào trong theo chỉ dẫn của hệ thống.
Ở đây có không gian riêng của cậu và một cửa hàng vật phẩm, bán thêm kĩ năng phụ. Cảm thấy mình cũng không nghèo lắm, cậu cầm hơn sáu trăm điểm của mình tiến vào cửa hàng. So với người khác tích điểm, cậu càng muốn mua thêm cái gì đó phòng thân cho cảm giác nguy cơ giảm bớt.
[Ting!]
[Chào người chơi Nguyễn Tinh Nhã, em là hệ thống bán hàng 03, hân hạnh được phục vụ!]
Vừa mới bước chân vào ngạch cửa, tiếng hệ thống từ đâu vang lên trong đầu làm Nguyễn Tinh Nhã hết hồn: “T-Tiểu Tam?”
[...03 thưa ngài.]
[Ngài muốn mua phụ phẩm hay là tăng cấp kĩ năng ạ?]
Khuôn mặt của cậu trở nên vặn vẹo, bình thường đấu võ mồm với tổng hệ thống, lúc này lại nhảy ra một con hệ thống ngoan hiền làm cậu cảm thấy mình như thiếu niên bất lương nếu mắng nó.
“Ờm, kĩ năng đi.”
[Dạ rồi, để em đánh giá lại kĩ năng độc quyền của ngài rồi báo giá nha!]
“...” Nói chuyện cứ như chủ shop hàng nhiệt tình ấy nhể.
[Kĩ năng của ngài hiện tại là cấp D, nếu muốn tăng cấp C cần 1000 điểm ạ. Ngài hiện tại là tân thủ nên bên em đang có chương trình giảm giá dành cho khách hàng mới, 1000 chỉ còn 800!]
“...”
Nguyễn Tinh Nhã ha hả một tiếng, cười rộ lên: “Không tăng kĩ năng độc quyền nữa, cảm ơn.” Giảm giá rồi cậu cũng không đủ điểm. Bây giờ cậu biết lý do tại sao tân thủ có tỉ lệ tử vong cao ngất ngưỡng rồi.
[...]
[Bên em còn có gói kĩ năng phụ liên quan đến kĩ năng độc quyền của ngài ấy ạ. Ngài có muốn xem qua không?]
Những kĩ năng khác liên quan tới Văn học?
Nguyễn Tinh Nhã có chút tò mò, liền kêu nó giới thiệu cho mình.
Tuyển tập thơ Đường hay, tuyển tập thơ xuân, truyện ngắn, thành ngữ tiếng Việt,...Mỗi quyển giá cũng không đắt, chỉ 500 điểm, vừa lúc hợp túi tiền.
“Vậy tao mua quyển này...”
________
[Cập nhật hoàn tất!]
[Phụ bản 0000012: Làng Đại Thử]
[Nhiệm vụ chính: Làng Đại Thử nổi tiếng là làng du lịch huyền bí, không biết có từ khi nào. Người dân ở đây đặc biệt luôn mặc áo choàng xám, thức ăn cũng rất đặc biệt. Hãy tận hưởng 3 ngày du lịch ở đây, tham gia ít nhất 3 hoạt động vui chơi ở làng.]
[Nhân số: 10 người]
Nguyễn Tinh Nhã trộn lẫn trong đám người chơi, ngẩng đầu nhìn về phía ngôi làng đang bị mây mù che lấp.
Hiện tại là sáng sớm 6 giờ, mặt trời còn chưa thấy lên, không khí ẩm ướt se se lạnh, làm cậu muốn ôm chặt bản thân nhỏ yếu.
Một người tự xưng là trưởng làng kiêm hướng dẫn viên du lịch đột ngột lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người: “Nào mọi người, đã có mặt đông đủ thì chúng ta đi thôi!”
Phụ bản lần này chắc chắn cũng không dễ dàng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.