Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền
Chương 45: Phản Kháng
Mai
23/05/2024
“Chu pa pi.”
Lạch cạch.
Song sắt được mở ra từ bên ngoài, một đám trai tráng trong bộ tộc lần lượt ùa vào, áp giải Nguyễn Tinh Nhã và mấy người khác đi ra ngoài.
Cảm nhận được đầu nhọn của thanh giáo chỉa thẳng vào lưng hơi đau, Nguyễn Tinh Nhã không dám chần chừ hay cố tình đi chậm nữa.
Răng rắc!
Phập!
“Pu nha nhố!”
“A a a!”
Cậu giật thót khi nghe thấy tiếng hét thất thanh phát ra từ đằng sau, hoảng sợ nắm lấy Vu Thực đứng ở kế bên.
Có một người chơi muốn nhân cơ hội này bỏ chạy, nhưng chưa kịp chạy được xa đã bị bắt lại, tốc độ của tộc Thân Thiện này nhanh kinh khủng, hệt như con tinh tinh vồ mồi.
Người chơi kia chưa kịp dùng kĩ năng đã bị bẻ gãy tay chân, bị cây giáo đâm xiên qua cơ thể, máu bắn ra như mưa, sắc mặt nhanh chóng xám ngắt, đau đến chết ngất. Bất quá chỉ qua vài giây, người chơi còn lành lặn khi nãy, đã biến thành miếng thịt trên cây xiên que.
“A…!”
Chạy trốn là bất khả thi.
Nguyễn Tinh Nhã nuốt nước bọt, cậu và Vu Thực bàn với nhau muốn bỏ trốn cùng, xem ra kế 36 này bị ngâm nước nóng rồi.
Những người chơi khác nung nấu ý định bỏ chạy cũng nguôi ngoai xuống, tâm tình trầm trọng.
Tuy chết trong phụ bản đặc biết sẽ không chết thật, nhưng thất bại sẽ bị trừ điểm tích lũy. Và cảm giác khi bị giết cũng không mấy dễ chịu.
Bọn họ bị đưa đến một nơi trống trải chỉ toàn là núi và đá với những căn chòi được dựng lên xung quanh.
Ở đó, có một cái nồi siêu to khổng lồ đang nghi ngút khói, vừa lúc một người bị chặt đi phần đầu, ném vào nồi như luộc gà. Cách đó không xa, những người trong bộ tộc đang xử lý thi thể, chặt đầu moi não. Bọn họ đối xử với con người như đối với gia súc, làm người phẫn nộ.
Nguyễn Tinh Nhã vừa tức vừa run cầm cập, chỉ biết bám víu vào Vu Thực cho đỡ sợ. Vu Thực không nói gì, dùng cơ thể to lớn che che cho cậu và những người đứng cạnh. Bảo vệ nhỏ yếu đã trở thành bản năng của hắn.
Những cảnh máu me người bình thường nhìn vào cũng đã thấy tàn bạo, huống chi nó còn diễn ra ngay trước mắt, làm không ít người chơi kinh hồn bạt vía, giá trị tinh thần giảm xuống, chết thẳng cẳng. Phụ bản đặc biệt chỉ hạn chế người chơi tân thủ, đa số đều là sơ cấp, vì muốn kiếm thêm điểm mà vào. Bọn họ không bị hệ thống khắc khe như Nguyễn Tinh Nhã cho nên vẫn chưa thấm thía sự đáng sợ của mỗi phụ bản hệ số cao.
Đó cũng là lý do cậu không thường xuyên dùng kĩ năng nếu không phải lúc cấp thiết nhất, để tránh bị ỷ lại vào nó. Ngay từ ban đầu, Nguyễn Tinh Nhã đã xếp hệ thống vào phe đối lập.
Người chơi sơ cấp cũng như Nguyễn Tinh Nhã nhìn người bị xiên thành que nướng bị mần thịt rồi ném vào nồi, bị dọa muốn tè ra quần, vừa nôn nao vừa sợ hãi.
Chẳng lẽ không có cách nào chạy trốn khỏi đây sao?
…
Mà khoan, tại sao cậu chỉ nghĩ tới việc chạy trốn? Có thể tìm cách phản lại được mà?
Nhưng cậu cần chút thời gian suy nghĩ sách lược…
Nhìn từng người từng người bị kéo lê đến gần nồi to, tiếng la hét vang vọng khắp nơi. Nguyễn Tinh Nhã và Vu Thực cũng bị đẩy đi, dù cách thật xa cậu vẫn ngửi thấy được mùi nước luộc thoang thoảng và sức nóng tỏa ra. Không biết có bao nhiêu người đã bị nấu cho mềm xương, chỉ tưởng tượng thôi cũng đi khiến cậu buồn ói.
Lúc này, Vu Thực dừng lại bước chân, Nguyễn Tinh Nhã đi đằng sau, ập mặt vào tấm lưng săn chắc của hắn.
Nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, ngọn lửa đang cháy rực cũng tiêu điều đi trông thấy, sức nóng cũng trượt xuống không còn gay gắt nữa.
Bộ tộc Thân Thiện có khoảng 30 người cả nam lẫn nữ, không có người già hay trẻ nhỏ, tất cả đều tụ tập ở nơi này. Nhận thấy nhiệt độ càng ngày càng giảm mạnh giống như mùa đông đang tới, những người này có phần hoang mang, nhao nhao nhìn sang tộc trưởng.
Con nào cũng vậy, không thể nào chịu được nhiệt độ của mùa đông. Nên đi ngủ đông thì ngủ đông, nên trữ lương rồi trốn trong ổ đến mùa xuân năm sau. Hòn đảo này lại còn nằm giữa biển, khi mùa đông đến lạnh càng thêm lạnh.
Là Vu Thực làm!
Nguyễn Tinh Nhã vẫn có chút ấn tượng với kĩ năng của hắn, có thể khống chế nhiệt độ trong một thời gian nhất định.
Hắn muốn nhân cơ hội này xử lý tộc Thân Thiện.
Nhưng chỉ giảm xuống 7, 8 độ thì còn lâu mới đông lạnh cứng ngắc được mấy người của bộ tộc này.
Nhưng đối với Vu Thực cũng dùng đủ rồi.
Vụt!
“Chu pa!..A a a!”
Hắn đoạt lấy ngọn giáo từ tay một người, nhanh nhẹn cắt ngang qua yết hầu, sau đó tiếp tục xử lý những tên lông lá khác.
Nếu đã không thể chạy thoát thì đổi một cách khác, đánh trực diện!
“Chu pi pa nhố!”
Những người chơi khác thấy vậy, tranh thủ hỗn loạn một số nhát gan bỏ chạy mất dạng, số còn lại dù bị thương cũng cắn răng dùng kĩ năng trả thù.
Nguyễn Tinh Nhã cảm thấy độ lạnh chưa đủ đô, lấy ra sách kĩ năng, niệm thần chú.
Cái rét của nàng Bân, cậu còn chưa trải nghiệm qua thử đâu.
Lạch cạch.
Song sắt được mở ra từ bên ngoài, một đám trai tráng trong bộ tộc lần lượt ùa vào, áp giải Nguyễn Tinh Nhã và mấy người khác đi ra ngoài.
Cảm nhận được đầu nhọn của thanh giáo chỉa thẳng vào lưng hơi đau, Nguyễn Tinh Nhã không dám chần chừ hay cố tình đi chậm nữa.
Răng rắc!
Phập!
“Pu nha nhố!”
“A a a!”
Cậu giật thót khi nghe thấy tiếng hét thất thanh phát ra từ đằng sau, hoảng sợ nắm lấy Vu Thực đứng ở kế bên.
Có một người chơi muốn nhân cơ hội này bỏ chạy, nhưng chưa kịp chạy được xa đã bị bắt lại, tốc độ của tộc Thân Thiện này nhanh kinh khủng, hệt như con tinh tinh vồ mồi.
Người chơi kia chưa kịp dùng kĩ năng đã bị bẻ gãy tay chân, bị cây giáo đâm xiên qua cơ thể, máu bắn ra như mưa, sắc mặt nhanh chóng xám ngắt, đau đến chết ngất. Bất quá chỉ qua vài giây, người chơi còn lành lặn khi nãy, đã biến thành miếng thịt trên cây xiên que.
“A…!”
Chạy trốn là bất khả thi.
Nguyễn Tinh Nhã nuốt nước bọt, cậu và Vu Thực bàn với nhau muốn bỏ trốn cùng, xem ra kế 36 này bị ngâm nước nóng rồi.
Những người chơi khác nung nấu ý định bỏ chạy cũng nguôi ngoai xuống, tâm tình trầm trọng.
Tuy chết trong phụ bản đặc biết sẽ không chết thật, nhưng thất bại sẽ bị trừ điểm tích lũy. Và cảm giác khi bị giết cũng không mấy dễ chịu.
Bọn họ bị đưa đến một nơi trống trải chỉ toàn là núi và đá với những căn chòi được dựng lên xung quanh.
Ở đó, có một cái nồi siêu to khổng lồ đang nghi ngút khói, vừa lúc một người bị chặt đi phần đầu, ném vào nồi như luộc gà. Cách đó không xa, những người trong bộ tộc đang xử lý thi thể, chặt đầu moi não. Bọn họ đối xử với con người như đối với gia súc, làm người phẫn nộ.
Nguyễn Tinh Nhã vừa tức vừa run cầm cập, chỉ biết bám víu vào Vu Thực cho đỡ sợ. Vu Thực không nói gì, dùng cơ thể to lớn che che cho cậu và những người đứng cạnh. Bảo vệ nhỏ yếu đã trở thành bản năng của hắn.
Những cảnh máu me người bình thường nhìn vào cũng đã thấy tàn bạo, huống chi nó còn diễn ra ngay trước mắt, làm không ít người chơi kinh hồn bạt vía, giá trị tinh thần giảm xuống, chết thẳng cẳng. Phụ bản đặc biệt chỉ hạn chế người chơi tân thủ, đa số đều là sơ cấp, vì muốn kiếm thêm điểm mà vào. Bọn họ không bị hệ thống khắc khe như Nguyễn Tinh Nhã cho nên vẫn chưa thấm thía sự đáng sợ của mỗi phụ bản hệ số cao.
Đó cũng là lý do cậu không thường xuyên dùng kĩ năng nếu không phải lúc cấp thiết nhất, để tránh bị ỷ lại vào nó. Ngay từ ban đầu, Nguyễn Tinh Nhã đã xếp hệ thống vào phe đối lập.
Người chơi sơ cấp cũng như Nguyễn Tinh Nhã nhìn người bị xiên thành que nướng bị mần thịt rồi ném vào nồi, bị dọa muốn tè ra quần, vừa nôn nao vừa sợ hãi.
Chẳng lẽ không có cách nào chạy trốn khỏi đây sao?
…
Mà khoan, tại sao cậu chỉ nghĩ tới việc chạy trốn? Có thể tìm cách phản lại được mà?
Nhưng cậu cần chút thời gian suy nghĩ sách lược…
Nhìn từng người từng người bị kéo lê đến gần nồi to, tiếng la hét vang vọng khắp nơi. Nguyễn Tinh Nhã và Vu Thực cũng bị đẩy đi, dù cách thật xa cậu vẫn ngửi thấy được mùi nước luộc thoang thoảng và sức nóng tỏa ra. Không biết có bao nhiêu người đã bị nấu cho mềm xương, chỉ tưởng tượng thôi cũng đi khiến cậu buồn ói.
Lúc này, Vu Thực dừng lại bước chân, Nguyễn Tinh Nhã đi đằng sau, ập mặt vào tấm lưng săn chắc của hắn.
Nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, ngọn lửa đang cháy rực cũng tiêu điều đi trông thấy, sức nóng cũng trượt xuống không còn gay gắt nữa.
Bộ tộc Thân Thiện có khoảng 30 người cả nam lẫn nữ, không có người già hay trẻ nhỏ, tất cả đều tụ tập ở nơi này. Nhận thấy nhiệt độ càng ngày càng giảm mạnh giống như mùa đông đang tới, những người này có phần hoang mang, nhao nhao nhìn sang tộc trưởng.
Con nào cũng vậy, không thể nào chịu được nhiệt độ của mùa đông. Nên đi ngủ đông thì ngủ đông, nên trữ lương rồi trốn trong ổ đến mùa xuân năm sau. Hòn đảo này lại còn nằm giữa biển, khi mùa đông đến lạnh càng thêm lạnh.
Là Vu Thực làm!
Nguyễn Tinh Nhã vẫn có chút ấn tượng với kĩ năng của hắn, có thể khống chế nhiệt độ trong một thời gian nhất định.
Hắn muốn nhân cơ hội này xử lý tộc Thân Thiện.
Nhưng chỉ giảm xuống 7, 8 độ thì còn lâu mới đông lạnh cứng ngắc được mấy người của bộ tộc này.
Nhưng đối với Vu Thực cũng dùng đủ rồi.
Vụt!
“Chu pa!..A a a!”
Hắn đoạt lấy ngọn giáo từ tay một người, nhanh nhẹn cắt ngang qua yết hầu, sau đó tiếp tục xử lý những tên lông lá khác.
Nếu đã không thể chạy thoát thì đổi một cách khác, đánh trực diện!
“Chu pi pa nhố!”
Những người chơi khác thấy vậy, tranh thủ hỗn loạn một số nhát gan bỏ chạy mất dạng, số còn lại dù bị thương cũng cắn răng dùng kĩ năng trả thù.
Nguyễn Tinh Nhã cảm thấy độ lạnh chưa đủ đô, lấy ra sách kĩ năng, niệm thần chú.
Cái rét của nàng Bân, cậu còn chưa trải nghiệm qua thử đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.