Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền

Chương 25: Qua Sông

Mai

25/04/2024

“Trời ơi thúi kinh!”

Một người chơi từ trong túi áp lấy ra khẩu trang đeo vào, những vẫn ngửi được mùi thối, tức giận mắng.

Không phải chỉ có một mình Nguyễn Tinh Nhã đi khảo sát hiện trường, ở đây ngoài cậu ra còn có 2 người khác. Một là người chơi đeo khẩu trang nhìn là biết có kinh nghiệm, người còn lại là một tân nhân, mặc đồng phục thì chắc còn là học sinh.

Cậu học sinh chỉ tay qua một túp lều gần bờ sông, nó không lớn, nhìn sơ qua thì giống như bị bỏ hoang hơn, rụt rè nói: “H-Hình như đằng kia có người.”

Nguyễn Tinh Nhã cùng thanh niên khẩu trang hướng mắt về phía túp lều cũ kỹ, đúng là bên trong truyền ra tiếng động nhỏ, có một thân ảnh nho nhỏ đang ngồi trên ghế bập bênh, vì ngược sáng cho nên mọi người không thấy rõ.

Ở chỗ này mà có người, hoặc là NPC hoặc là ma.

“…” Thúi vậy mà cũng đắp lều ở, chắc chắn là ma.

Thanh niên khẩu trang đạp cậu học sinh vài chân, thái độ trịch thượng ra lệnh: “Vậy mày đi qua kia đi, còn đứng đây nhìn gì?”

“D-Dạ!” Cậu học sinh tuy sợ hãi nhưng không dám làm trái ý gã.

Tân nhân dựa vào người chơi có kinh nghiệm để được che chở, bảo hộ, đương nhiên là người sau có quyền được sai bảo, lấy tân nhân là đá dò đường.

Nói bảo kê, thực chất không khác gì xem người khác là nô lệ, công cụ người.

Nguyễn Tinh Nhã lăn lộn trong xã hội đổi vài ba cái nghề, không ngây thơ tới nổi chuyện đơn giản này mà nhìn không ra, cậu có chút khinh bỉ. Đều là đồng bào với nhau, làm được chuyện vô nhân tính như vậy thì gã kia không phải đang ở tù thì chắc cũng trong trại cải tạo.

Tội nghiệp cậu học sinh thật.



Thanh niên khẩu trang trừng mắt nhìn cậu, phẫn nộ: “Mày nhìn cái gì mà nhìn! Cút!” Gã có ấn tượng với Nguyễn Tinh Nhã, vì cậu và Vu Ngạn Thu có quen biết, gã rất dè chừng những người chơi cao hơn mình một bậc.

Nguyễn Tinh Nhã ỷ vào buff bảo hộ của tân nhân, nâng đầu ưỡn ngực, ra vẻ tự tin: “Mày giỏi thì tới đây đuổi tao hộ, cứ sủa riết quen, chắc tao sợ thứ quèn như mày.” Nghênh ngang mà đi về phía căn lều.

Thanh niên khẩu trang nghiến muốn nát hàm răng, hậm hực dậm chân.

Người chơi cấp cao đè đầu người chơi cấp thấp, người chơi cấp thấp chỉ có thể bắt nạt tân nhân, hình thành một vòng tuần hoàn như khối u ác tính.

“A a a!”

Nguyễn Tinh Nhã giật bắn cả mình, nghe tiếng la thất thanh của cậu học sinh, chậm chạp không dám bước qua.

Cậu học sinh té lộn nhào bò ra ngoài, vẻ mặt tái xanh, có vẻ như cậu nhóc bị dọa tới chân mềm, đứng không vững.

Trong lều không có động tĩnh gì kì lạ, cậu thấy vậy liền đi qua đỡ thằng bé lên: “Sao vậy?-”

Xoạt!

Lúc này, bên trong lều dò ra một cánh tay khô quắt như que củi, chỉ có bốn ngón, từ từ đẩy ra mành che.

Nguyễn Tinh Nhã hít một ngụm không khí, nội tâm căng thẳng, xuyên qua vải lều bị vén lên một góc, cậu thấy được hàng tá xác chết đắp lên thành một ngọn núi nhỏ, mấy chục đôi mắt trợn trừng về phía này.

Cậu có xúc động muốn nôn ra lần nữa.

Từ trong lều, một cụ ông già nua đi ra, đứng trước mặt hai người. Ông ta rất lùn, chỉ có một mét, mặc một chiếc áo choàng màu xám đã cũ, tay áo còn dính vệt máu chưa khô. Khuôn mặt nhọn hoắc cùng đôi mắt bé tí không nhìn thấy tròng trắng, cái mũi nhìn thế nào cũng thấy dị dạng. Điển hình cho câu mặt chuột tai dơi.



Ông ta nhìn cái áo lông xám đang mặc trên người của cậu, cho là đồng loại trong làng: “Muốn qua sông?”

Nguyễn Tinh Nhã hơi sợ nhưng nhanh nhẹn gật đầu, đỡ cậu học sinh cùng đứng lên: “Dạ, đúng là vậy.”

Thanh niên khẩu trang thấy hai người chiếm được tiên cơ, lập tức nhảy vào trước, đẩy hai người ra xa, khách sáo nói với lão NPC: “Cháu muốn qua sông thì phải làm thế nào? Ở đây ông cho thuê thuyền à? Hay là phải tự gom nguyên liệu để ông đóng thuyền…”

Nguyễn Tinh Nhã âm thầm mắng một câu não lợn, không xen miệng.

Loài chuột tầm nhìn vốn bị nhòe, không thể nhìn rõ sự vật, nó phân biệt đồng loại dựa vào mùi trên cái áo lông chuột. Giữa dân bản xứ và khách du lịch, tất nhiên cái giá phải trả là hoàn toàn khác biệt.

Lão NPC híp mắt nhìn gã, khẳng định mà nói: “Ngươi không phải là người trong làng.”

Thanh niên khẩu trang gật đầu, thân phận mà hệ thống sắp xếp cho người chơi là khách du lịch, làm theo chỉ dẫn của hệ thống, chắc chắn sẽ không sai: “Đúng vậy, cháu là khách du lịch tới đây tham quan một mình…” Gã tỏ ra thân thiện và có hiểu biết hòng muốn ghi hảo cảm với NPC.

Lão NPC nói với gã: “Muốn thuê thuyền cần giao cho ta một con mồi hoặc một đồng vàng.”

Một con mồi cũng tức là phải vào rừng săn thú, một đồng vàng kiếm được từ trò chơi đập chuột đất, chỉ cần bị đập trúng mà không chết trong vòng 5 phút, sẽ nhận được thù lao.

Cũng có thể hiểu là các nhiệm vụ đều có liên quan với nhau, không hoàn thành cái này thì không thể làm được cái kia.

Có hai trò chơi nguy hiểm nhất bắt buộc phải làm trước.

Hệ thống đúng là chó gian xảo mà.

[…] Lại mắng nó, mắng nhiều chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook