Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền

Chương 28: Trò Chơi

Mai

25/04/2024

Trong game kinh dị sẽ thường có giá trị SAN*, nó được tính theo nhiều cách khác nhau. Giá trị giảm về 0 cũng có nghĩa là mức độ sợ hãi của người chơi vượt quá lý trí, hoặc chết hoặc là hóa điên, mãi mãi lưu lại phụ bản, không thể thoát ra.

*Sanity: Mức độ chịu đựng, sợ hãi của player

<Cầu Sinh> cũng có, chỉ là nó bị hệ thống ác ý ẩn đi mà thôi.

Người chơi nữ này không biết đêm qua đã trải qua những gì, tinh thần trở nên bất bình thường, có dấu hiệu bị phụ bản đồng hóa. Vu Ngạn Thu ra tay cản lại Nguyễn Tinh Nhã là vì anh biết, không những không giúp được cô ta mà trái lại, cậu có thể bị vạ lây. Cho nên tốt nhất là đừng kích động gì hết.

Nguyễn Tinh Nhã bị Vu Ngạn Thu lùa về phòng sau khi tạm biệt người chơi nữ.



Nửa đêm trằn trọc không ngủ được, Nguyễn Tinh Nhã mở bừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu hình như vừa thấy một đôi mắt rất to, lóe lên ánh sáng xanh nhạt phản quang trong đêm, sắc lạnh. Đó rõ ràng là đôi mắt của một con mèo.

Mèo gì mà to như khủng long.

Mỗi đêm thứ rình mò ở bên ngoài là một con mèo khổng lồ?

Chúng sẽ ăn thịt những người chơi ra ngoài vào ban đêm để làm nhiệm vụ hoặc thăm dò. Mèo là loài động vật thuộc nhà hổ, thần kinh vận động nhanh nhẹn có tiếng. Nó mà vồ trúng con mồi thì xác định sẽ bị cắn giết.

Rõ ràng đêm qua cậu nghe tiếng nó kêu, khoảng cách ở khá xa. Nhưng mà hiện tại, hình như nó càng ngày càng gần?

Đến đêm thứ 3 nếu vẫn chưa làm xong nhiệm vụ, sẽ không bị thứ này giết chết chứ?

Chuyến du lịch ba ngày này có bốn đêm, hiện tại là đêm thứ hai bình yên…

Đột nhiên, cậu có chút sợ.

Muốn nói chuyện thâu đêm xua đi bất an với ai đó.



Nguyễn Tinh Nhã trộm liếc mắt nhìn Vu Ngạn Thu, trời thì tối đen, đèn phòng cũng tắt, đèn ngủ cũng không có, tiếc nuối thu hồi tầm mắt. Chắc là anh ta ngủ rồi.

Đêm qua ngủ chung một giường, ôm người ta ngủ tới hừng đông, vừa ấm vừa có cảm giác an toàn. Tuy cậu ngoài miệng ghét bỏ nhưng thú thật thì gối lên cánh tay của anh ngủ êm ái hơn nhiều.

“Không ngủ được à?”

Vu Ngạn Thu cũng không ngủ được, anh dùng kĩ năng biến ra đèn ánh cam, dù chỉ dùng được có 5 phút nhưng cũng đủ rồi.

Cậu thừa nhận mình đang lo lắng: “Ừ, không như phụ bản đầu tiên, phụ bản này nguy cơ phải nói là tùm lum.”

Vu Ngạn Thu không ngại chia sẻ kinh nghiệm của mình ra, nhếch miệng cười: “Thì phụ bản trên 4 sao nào cũng như vậy cả, sau khi cậu từ tân thủ lên người chơi sơ cấp, sẽ xuất hiện rất nhiều trị số giá trị khống chế người chơi.” Vì nó mà anh ăn không ít khổ, nếu không, cũng đã trở thành người chơi cao cấp.

Độ khó của phụ bản dựa trên tiêu chuẩn vượt ải của tổng số người chơi, không phải do hệ thống đánh giá. Thứ hệ thống thêm vào làm khó người chơi chính là hệ thống trị số. Ví dụ như: May mắn, sức mạnh, chống chịu, mị lực,…

Nguyễn Tinh Nhã chỉ mới là tân nhân, không biết có cơ chế này, âm thầm mắng mười tám đời tổ tông của hệ thống.

Vu Ngạn Thu lại kéo đề tài về phụ bản này, tin tức anh hứa sẽ trao đổi với cậu: “Trong cánh rừng, ở sâu bên trong trung tâm, có một căn nhà rất lớn. Tôi không thể lại gần bên trong xem xét kĩ hơn, nhưng có nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh cùng tiếng chuột kêu.”

Nguyễn Tinh Nhã nhíu mày: “Bệnh viện phụ sản?”

Anh bật cười: “Ha ha, có thể lắm.”

Hai người IQ đều không thấp, phụ bản này khá dễ đoán, từ đặc điểm nhận dạng của dân làng cho tới bản năng giống loài. Bù lại cái dễ đó, chính là những mối nguy hại đang kề cận.

Cậu nói ra tính toán: “Vậy ngày mai tôi đi đến đó làm nhiệm vụ vậy.” Ngày mai kĩ năng được reset, cậu có thể triệu hồi ra nhân vật siêu mạnh bảo kê mình.

Có thể sau khi đến đó, cậu sẽ biết được lý do tại sao người ở làng này lại giống chuột.

Vu Ngạn Thu rất nhanh đáp lại: “Chúng ta cùng nhau.”



Nguyễn Tinh Nhã không từ chối: “Ừ.” Mạng của cậu quan trọng hơn 100 Lữ Thiên Thiên.

Anh vươn tay, thu lại kĩ năng: “Ngủ ngon-”

“Vu Ngạn Thu.”

Nghe cậu gọi mình, anh hơi sững lại: “Sao vậy?”

Nguyễn Tinh Nhã quay sang, mặt dày nói: “Chúng ta đổi giường đi, tôi nằm ngoài cho, nhường cho anh nằm gần cửa sổ, siêu thoáng mát, tha hồ ngắm trăng.”

Cậu có ảo giác đôi mắt của con mèo ngoài kia có thể xuyên qua tầng kiến trúc, tỏa định mục tiêu là mình.

Vu Ngạn Thu đương nhiên không tin lý do vô lý này, ý xấu nổi lên, anh cười cười: “Thật ra tôi cũng không muốn ngắm trăng lắm, với lại cũng không nóng, không có nhu cầu hóng gió.”

Vu Ngạn Thu, được người ta đánh giá là người dễ gần, thân thiện tốt bụng, hiện tại đang làm khó một cậu tân thủ, nhìn thế nào cũng thấy khó tin.

“…”

Nguyễn Tinh Nhã muốn nhào qua cướp giường.

Anh biết cậu gan thỏ đế, nhiều lúc cho ra phản ứng thú vị còn hơn làm thí nghiệm hóa học: “Cậu Nhã sợ?”

“Ừ thì…” Cậu không muốn thừa nhận lắm, mất mặt chết đi được.

“Vậy nắm tay tôi này, ngủ cũng đừng buông.”

Một bàn tay theo đó đưa qua, Nguyễn Tinh Nhã ngại ngùng nắm chặt, cậu cười cười: “Đừng làm khó tôi chứ…”

Ngủ rồi thì biết có còn nắm hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook