[Vô Hạn Lưu] Đoàn Tàu Luân Hồi (Bản Dịch Full)
Chương 47: Quan Tài Treo Trong Hẻm Núi 04
Cung Thanh Hãn
28/03/2024
“Nơi này cũng ẩm ướt quá đi.” A Mao vừa đi theo An Hưng vừa dựng lều trại, vẻ mặt đau khổ oán giận nói.
Tuy rằng mỗi người đều mang theo lều trại riêng, nhưng buổi tối hôm nay hai người muốn ở cùng một chỗ, có thể an toàn hơn một chút, lỡ như nửa đêm đột nhiên xảy ra chuyện kỳ dị cũng có thể lẫn nhau nhắc nhở.
Không chỉ có hai người bọn họ, ba cô gái duy nhất của nhóm cũng quyết định đêm nay cùng ở một lều trại.
Triệu giáo sư tất nhiên ngủ cùng Đào Bân ở một chỗ.
Dư lại bốn người, Ngũ Hạ Cửu cùng Tiểu Phương, V tiên sinh cùng Tương Du, đều đã phân chia tốt.
Đến nỗi nhóm năm người Lỗ Thành, chỉ có A Hữu ngủ một mình..
Trong lúc đang dựng lều trại, Lỗ Thành bọn họ nhân lúc đi nhặt củi lửa ở cách đó không xa ghé vào cùng nhau.
Lão Hầu khoảng 30 tuổi, có một vết sẹo ở dưới đuôi mắt.
Lúc này, đôi mắt của anh ta quan sát động tĩnh xung quanh, trong miệng lại thấp giọng nói:
“Đại ca, nhóm người này hoá ra cũng là tới tìm kiếm bộ tộc người Quán, còn muốn nghiên cứu huyền quan, nếu như bọn họ ảnh hưởng tới việc của chúng ta thì phải làm sao bây giờ……”
Lỗ Thành sau khi nghe xong sắc mặt nặng nề, không thấy có một chút ý cười.
Ông ta trả lời:
“Tôi có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đi một bước tính một bước, chẳng lẽ cậu còn có thể ngăn cản bọn họ đi trước.”
“Lại nói, chẳng qua chỉ là một đám lão sư cùng học sinh, dám làm chậm trễ chuyện của tôi, ở chỗ sâu trong hẻm núi này, ai có thể tới cứu bọn họ.”
Sau khi nói xong câu cuối cùng, Lỗ Thành cười lạnh một tiếng, khuôn mặt biểu lộ ra biểu tình ngoan độc hung dữ.
Lão Hầu gật đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười giống như vậy.
Anh ta nói: “Đại ca nói không sai, nhóm người bọn họ toàn là giáo sư cùng học sinh, đến lúc đó còn không phải tùy ý chúng ta đắn đo, có đúng không, anh Hữu.”
Lão Hầu nhìn về phía A Hữu.
Tuy rằng anh ta lớn tuổi hơn nhiều so với A Hữu, nhưng lúc nói chuyện, giọng điệu của anh ta lại rất kính sợ.
Ở trong lòng mà nói, lão Hầu tất nhiên đem Lỗ Thành đặt ở vị trí số một, mà A Hữu xếp vị trí thứ hai.
“Ừ.” A Hữu nhàn nhạt mà lên tiếng.
Lão Hầu không thèm để ý đối với thái độ của A Hữu, ngược lại dặn dò Tiểu Dư và Tam Ma đi nhặt nhiều củi lửa trở về, buổi tối ở trong núi rất lạnh.
Không bao lâu, ba người vừa nhặt những nhánh cây tương đối khô ráo vừa đi xa.
Tại chỗ chỉ còn lại Lỗ Thành cùng A Hữu. Lỗ Thành biểu hiện thực tín nhiệm A Hữu, đưa cho cậu ấy một điếu thuốc, đồng thời chính mình trong miệng cũng ngậm một điếu, bật lửa.
Lúc bật lửa duỗi hướng A Hữu, lại bị cự tuyệt.
A Hữu xoay chuyển điếu thuốc, cười nói: “Không hút, cháu phải bỏ.”
Lỗ Thành tay dừng một lúc, ngay sau đó đem bật lửa thu hồi bỏ vào trong túi.
Ông ta hút mạnh một ngụm thuốc, chậm rãi phun ra vòng khói, thở dài một tiếng nói:
“A Hữu, chúng ta rất nhiều năm chưa thấy qua.”
“Nghĩ lại một chút, ấn tượng trước kia đối với cháu đều đã mơ hồ, hơn nữa đôi mắt này của cháu là……”
Lỗ Thành nhìn về mắt trái A Hữu. Bọn họ và A Hữu là hôm nay mới hẹn chạm mặt.
A Hữu là con trai của người bạn đã qua đời của Lỗ Thành. Nhiều năm đã không thấy, gần nhất mới tìm được cách liên lạc, bởi vì ông ta cần một ít tin tức mà người bạn cũ để lại cho A Hữu.
Phía trước sốt ruột lên đường, vẫn chưa từng nói chuyện tán gẫu một cách đàng hoàng.
A Hữu nói: “Ngoài ý muốn bị mù, vết sẹo khó coi, liền che đi.”
Lỗ Thành gật gật đầu.
Ông ta lại hút một ngụm thuốc nói:
“Cháu xác định ở bộ tộc người Quán thật sự có thể tìm được đồ vật mà chú yêu cầu sao? A Hữu, thời gian của chú Lỗ không còn nhiều lắm, lại lăn lộn không chịu nổi.”
“Nếu tìm không thấy nơi ở của bộ tộc người Quán, hoặc là tìm thấy bộ tộc người Quán nhưng lại không có đồ vật kia……”
Ánh mắt ông ta u ám mà nhìn về phía A Hữu, búng búng vết tàn của điếu thuốc, giọng khàn khàn nói:
“Như vậy chú Lỗ thật sự không thể bỏ qua cho cháu được.”
Những lời này không biết là ở nói giỡn vẫn là nghiêm túc.
Nói tóm lại, giọng điệu của Lỗ Thành làm người không thể nắm bắt được.
Biểu tình của A Hữu không thay đổi, khẽ cười nói: “Chú Lỗ cứ yên tâm.”
“Có những lời này của cháu là được.”
Lỗ Thành bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Nghe cha cháu nói, cháu được so sánh là trò giỏi hơn thầy.”
“Theo một đường lên núi, trước khi gặp phải Triệu giáo sư bọn họ, ngay cả lão Hầu trong thời gian ngắn đều bội phục cháu, Lỗ thúc rất tin tưởng vào cháu.”
Lão Hầu ban đầu không phục khi Lỗ Thành muốn nghe theo sự chỉ huy của A Hữu, luôn luôn khiêu khích, kết quả bị A Hữu không chút khách khí xử lý, bây giờ hiển nhiên thành thật rất nhiều.
“Chú Lỗ nói đùa.” A Hữu giọng điệu lười nhác như cũ, không có phản ứng đặc biệt gì
Lỗ Thành cười cười, không nói gì.
Chỉ một lát sau, ông ta ở trên thân cây dập tắt thuốc lá, nói một câu “Đi thôi”, liền rời đi.
A Hữu nhìn thoáng qua bóng dáng của ông ta, tiện thể đem điếu thuốc trên đầu ngón tay ném xuống đất, tiếp theo dùng chân nghiền nó vào bùn đất, thuốc cùng hỗn hợp dơ bẩn thoáng chốc đã bị dẫm thành hai đoạn.
Tuy rằng mỗi người đều mang theo lều trại riêng, nhưng buổi tối hôm nay hai người muốn ở cùng một chỗ, có thể an toàn hơn một chút, lỡ như nửa đêm đột nhiên xảy ra chuyện kỳ dị cũng có thể lẫn nhau nhắc nhở.
Không chỉ có hai người bọn họ, ba cô gái duy nhất của nhóm cũng quyết định đêm nay cùng ở một lều trại.
Triệu giáo sư tất nhiên ngủ cùng Đào Bân ở một chỗ.
Dư lại bốn người, Ngũ Hạ Cửu cùng Tiểu Phương, V tiên sinh cùng Tương Du, đều đã phân chia tốt.
Đến nỗi nhóm năm người Lỗ Thành, chỉ có A Hữu ngủ một mình..
Trong lúc đang dựng lều trại, Lỗ Thành bọn họ nhân lúc đi nhặt củi lửa ở cách đó không xa ghé vào cùng nhau.
Lão Hầu khoảng 30 tuổi, có một vết sẹo ở dưới đuôi mắt.
Lúc này, đôi mắt của anh ta quan sát động tĩnh xung quanh, trong miệng lại thấp giọng nói:
“Đại ca, nhóm người này hoá ra cũng là tới tìm kiếm bộ tộc người Quán, còn muốn nghiên cứu huyền quan, nếu như bọn họ ảnh hưởng tới việc của chúng ta thì phải làm sao bây giờ……”
Lỗ Thành sau khi nghe xong sắc mặt nặng nề, không thấy có một chút ý cười.
Ông ta trả lời:
“Tôi có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đi một bước tính một bước, chẳng lẽ cậu còn có thể ngăn cản bọn họ đi trước.”
“Lại nói, chẳng qua chỉ là một đám lão sư cùng học sinh, dám làm chậm trễ chuyện của tôi, ở chỗ sâu trong hẻm núi này, ai có thể tới cứu bọn họ.”
Sau khi nói xong câu cuối cùng, Lỗ Thành cười lạnh một tiếng, khuôn mặt biểu lộ ra biểu tình ngoan độc hung dữ.
Lão Hầu gật đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười giống như vậy.
Anh ta nói: “Đại ca nói không sai, nhóm người bọn họ toàn là giáo sư cùng học sinh, đến lúc đó còn không phải tùy ý chúng ta đắn đo, có đúng không, anh Hữu.”
Lão Hầu nhìn về phía A Hữu.
Tuy rằng anh ta lớn tuổi hơn nhiều so với A Hữu, nhưng lúc nói chuyện, giọng điệu của anh ta lại rất kính sợ.
Ở trong lòng mà nói, lão Hầu tất nhiên đem Lỗ Thành đặt ở vị trí số một, mà A Hữu xếp vị trí thứ hai.
“Ừ.” A Hữu nhàn nhạt mà lên tiếng.
Lão Hầu không thèm để ý đối với thái độ của A Hữu, ngược lại dặn dò Tiểu Dư và Tam Ma đi nhặt nhiều củi lửa trở về, buổi tối ở trong núi rất lạnh.
Không bao lâu, ba người vừa nhặt những nhánh cây tương đối khô ráo vừa đi xa.
Tại chỗ chỉ còn lại Lỗ Thành cùng A Hữu. Lỗ Thành biểu hiện thực tín nhiệm A Hữu, đưa cho cậu ấy một điếu thuốc, đồng thời chính mình trong miệng cũng ngậm một điếu, bật lửa.
Lúc bật lửa duỗi hướng A Hữu, lại bị cự tuyệt.
A Hữu xoay chuyển điếu thuốc, cười nói: “Không hút, cháu phải bỏ.”
Lỗ Thành tay dừng một lúc, ngay sau đó đem bật lửa thu hồi bỏ vào trong túi.
Ông ta hút mạnh một ngụm thuốc, chậm rãi phun ra vòng khói, thở dài một tiếng nói:
“A Hữu, chúng ta rất nhiều năm chưa thấy qua.”
“Nghĩ lại một chút, ấn tượng trước kia đối với cháu đều đã mơ hồ, hơn nữa đôi mắt này của cháu là……”
Lỗ Thành nhìn về mắt trái A Hữu. Bọn họ và A Hữu là hôm nay mới hẹn chạm mặt.
A Hữu là con trai của người bạn đã qua đời của Lỗ Thành. Nhiều năm đã không thấy, gần nhất mới tìm được cách liên lạc, bởi vì ông ta cần một ít tin tức mà người bạn cũ để lại cho A Hữu.
Phía trước sốt ruột lên đường, vẫn chưa từng nói chuyện tán gẫu một cách đàng hoàng.
A Hữu nói: “Ngoài ý muốn bị mù, vết sẹo khó coi, liền che đi.”
Lỗ Thành gật gật đầu.
Ông ta lại hút một ngụm thuốc nói:
“Cháu xác định ở bộ tộc người Quán thật sự có thể tìm được đồ vật mà chú yêu cầu sao? A Hữu, thời gian của chú Lỗ không còn nhiều lắm, lại lăn lộn không chịu nổi.”
“Nếu tìm không thấy nơi ở của bộ tộc người Quán, hoặc là tìm thấy bộ tộc người Quán nhưng lại không có đồ vật kia……”
Ánh mắt ông ta u ám mà nhìn về phía A Hữu, búng búng vết tàn của điếu thuốc, giọng khàn khàn nói:
“Như vậy chú Lỗ thật sự không thể bỏ qua cho cháu được.”
Những lời này không biết là ở nói giỡn vẫn là nghiêm túc.
Nói tóm lại, giọng điệu của Lỗ Thành làm người không thể nắm bắt được.
Biểu tình của A Hữu không thay đổi, khẽ cười nói: “Chú Lỗ cứ yên tâm.”
“Có những lời này của cháu là được.”
Lỗ Thành bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Nghe cha cháu nói, cháu được so sánh là trò giỏi hơn thầy.”
“Theo một đường lên núi, trước khi gặp phải Triệu giáo sư bọn họ, ngay cả lão Hầu trong thời gian ngắn đều bội phục cháu, Lỗ thúc rất tin tưởng vào cháu.”
Lão Hầu ban đầu không phục khi Lỗ Thành muốn nghe theo sự chỉ huy của A Hữu, luôn luôn khiêu khích, kết quả bị A Hữu không chút khách khí xử lý, bây giờ hiển nhiên thành thật rất nhiều.
“Chú Lỗ nói đùa.” A Hữu giọng điệu lười nhác như cũ, không có phản ứng đặc biệt gì
Lỗ Thành cười cười, không nói gì.
Chỉ một lát sau, ông ta ở trên thân cây dập tắt thuốc lá, nói một câu “Đi thôi”, liền rời đi.
A Hữu nhìn thoáng qua bóng dáng của ông ta, tiện thể đem điếu thuốc trên đầu ngón tay ném xuống đất, tiếp theo dùng chân nghiền nó vào bùn đất, thuốc cùng hỗn hợp dơ bẩn thoáng chốc đã bị dẫm thành hai đoạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.