Vô Hạn Lưu: Nhân Vật Bị Nghi Ngờ Là Bật Hack!
Chương 46: Trường Đào Tạo Lê Minh
Thập Vĩ Thố
11/05/2024
Các khán giả chắc chắn rằng Hòa Ngọc sẽ không sống nổi qua đêm nay.
Bọn họ đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp của chín người khác, cùng với bọn Vạn Nhất Trảm đều đang chờ Hòa Ngọc xuất hiện, chờ xem mặt hoảng sợ và sự tuyệt vọng của cậu.
Họ không đến phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc, việc "nổi tiếng nhất" của Hòa Ngọc đã kích thích họ.
Điều này cũng khiến họ kiềm chế bản thân mình và quyết không đóng góp thêm độ nổi tiếng cho tuyển thủ hành tinh rác đó, ngay cả khi cậu sắp chết đi nữa cũng không được.
Tuy nhiên, mãi cho đến khi chín người Vạn Nhất Trảm được đưa đến lớp học bởi giáo viên chủ nhiệm, Hòa Ngọc vẫn chưa xuất hiện.
Vạn Nhất Trảm thắc mắc: "Hòa Ngọc đâu?"
Vẻ mặt Cách Đới bối rối khó hiểu và lắc đầu.
Annie: "Liệu cậu ta có bị lạc đường hay không? Tại sao cậu ta vẫn chưa đến báo cáo?"
Sau khi giọng nói ngưng lại, tiếng bước chân truyền đến từ cửa.
Một khuôn mặt thanh tú xuất hiện trước mắt mọi người, cậu có mái tóc đen, đôi mắt đen, trên mũi là một cặp kính không độ đẹp mắt, cậu nở nụ cười, mặc áo sơ mi trắng, quần jeans, toàn bộ làm nổi bật thân hình như ngọc.
Vạn Nhân Trảm và những người khác sửng sốt.
Hòa Ngọc chậm rãi đi lên bục giảng, cậu đẩy kính lên, giọng nói khàn khàn dịu dàng:
"Chào buổi sáng các bạn học sinh, tôi là giáo viên đào tạo thứ năm của các bạn, Hòa Ngọc."
"Tôi sẽ giảng dạy cho các bạn Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu, các bạn hãy sẵn sàng cho buổi học."
Cậu nở nụ cười, đưa mắt nhìn qua mọi người, hơi dừng lại một chút khi nhìn Vạn Nhân Trảm rồi sau đó bình tĩnh rời đi.
Dường như cậu đang tự hỏi liệu điều này có bất ngờ hay không.
Vạn Nhân Trảm dường như tức giận tới mức đập bàn, chất vấn cậu: “Mày giả làm giáo viên đào tạo?!”
Ngoại trừ giả trang ra bọn họ không thể nghĩ ra được lý do tốt hơn.
Annie trầm mặt: “Trong lúc thi đấu, ngụy trang không có bất kỳ tác dụng gì.”
Nếu nói lời này là cảnh cáo, còn không bằng nói rằng hy vọng Hòa Ngọc phủ nhận tất cả những gì bọn họ đang nhìn thấy.
Những người khác cũng trừng lớn mắt nhìn Hòa Ngọc, trong ánh mắt đều ngập tràn vẻ khiếp sợ cũng như không thể nào tin được.
Vẻ mặt Hòa Ngọc bình tĩnh, cậu giơ tay đẩy kính mắt lên, chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt vô tội giơ tay ra: “Hai bạn học này, tôi không giả làm giáo viên đào tạo, tôi chính là giáo viên đào tạo của các em đó.”
Vạn Nhân Trảm: “…”
Không biết tại sao, nhìn thấy vẻ mặt này của Hòa Ngọc là tay gã ngứa cực kỳ.
Vạn Nhân Trảm nắm tay thành nắm đấm thật chặt rồi buông tay ra, gân xanh trên trán nổi rõ lên, gương mặt hơi run rẩy, cho dù có thế nào gã cũng không muốn tin, cùng là tuyển thủ như nhau, thế nhưng Hòa Ngọc lắc mình một cái là có thể biến thành thầy giáo.
Nếu không phải ban ngày không thể giết người, gã thậm chí còn có kích động muốn thử giết cậu.
“Thầy Hòa, tôi đem thẻ giáo viên tới cho cậu đây.” Ở ngoài cửa, giọng của một người đàn ông trung niên vang lên.
Mọi người theo bản năng nhìn qua.
Người tới khoảng chừng năm mươi tuổi, đầu trọc hơi mập, thẻ giáo viên ở trước ngực viết – hiệu trưởng.
Đây là hiệu trưởng đương nhiệm của trường đào tạo Lê Minh.
Ông ta đưa thẻ giáo viên cho Hòa Ngọc, chứng minh – Hòa Ngọc đã thật sự trở thành giáo viên.
Hòa Ngọc nhận lấy: “Cảm ơn hiệu trưởng.”
Nói xong cậu bình tĩnh đeo thẻ giáo viên vào.
Đám người Vạn Nhân Trảm và đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp…
“???”
“Sao cậu ta lại thành thầy giáo thế???”
“Cậu ta cũng là học sinh chuyển trường mà!”
“Tuyển thủ sao có thể trở thành NPC, chuyện này là không thể!”
“Có phải cậu ta bật hack không?”
…
Đường Kha hỏi luôn nghi hoặc của người xem: “Chuyện này không phù hợp với quy tắc, vì sao cậu lại có thể trở thành giáo viên đào tạo?”
Anh ta nhìn qua phía hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, cậu ta cũng là học sinh chuyển trường.”
Vẻ mặt hiệu trưởng bình tĩnh: “Cậu ấy có thực lực để trở thành thầy giáo, trường chúng tôi bồi dưỡng nhân tài không bám theo một khuôn mẫu nào cả, hoàn toàn có thể tuyển dụng cậu ấy làm giáo viên đào tạo thứ năm.”
Vạn Nhân Trảm nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên ý hiệu trưởng là ông để cho cậu ta dạy chúng tôi Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu mà trước kia bọn tôi đã học rồi sao?”
Một quyển sách cơ bản trước kia bọn họ đều đã được học qua rồi, thậm chí còn là sách vỡ lòng của công dân Liên Bang.
Vạn Nhân Trảm không tin thế giới ở phó bản này chưa học qua.
Bình thường, thế giới trong các phó bản đều lấy Liên Bang làm gốc, Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu là sách vỡ lòng của Liên Bang thì ở chỗ này cũng như thế.
Cho nên Hòa Ngọc trở thành thầy giáo, hơn nữa còn là thầy giáo dạy kiến thức cơ bản, chắc chắn có vấn đề!
Phó bản này có yêu cầu không thể giết giáo viên đào tạo, tức là giáo viên đào tạo là “người tốt”, cũng là NPC duy nhất bọn họ có thể tín nhiệm khi “tố cáo”.
Bọn họ đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp của chín người khác, cùng với bọn Vạn Nhất Trảm đều đang chờ Hòa Ngọc xuất hiện, chờ xem mặt hoảng sợ và sự tuyệt vọng của cậu.
Họ không đến phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc, việc "nổi tiếng nhất" của Hòa Ngọc đã kích thích họ.
Điều này cũng khiến họ kiềm chế bản thân mình và quyết không đóng góp thêm độ nổi tiếng cho tuyển thủ hành tinh rác đó, ngay cả khi cậu sắp chết đi nữa cũng không được.
Tuy nhiên, mãi cho đến khi chín người Vạn Nhất Trảm được đưa đến lớp học bởi giáo viên chủ nhiệm, Hòa Ngọc vẫn chưa xuất hiện.
Vạn Nhất Trảm thắc mắc: "Hòa Ngọc đâu?"
Vẻ mặt Cách Đới bối rối khó hiểu và lắc đầu.
Annie: "Liệu cậu ta có bị lạc đường hay không? Tại sao cậu ta vẫn chưa đến báo cáo?"
Sau khi giọng nói ngưng lại, tiếng bước chân truyền đến từ cửa.
Một khuôn mặt thanh tú xuất hiện trước mắt mọi người, cậu có mái tóc đen, đôi mắt đen, trên mũi là một cặp kính không độ đẹp mắt, cậu nở nụ cười, mặc áo sơ mi trắng, quần jeans, toàn bộ làm nổi bật thân hình như ngọc.
Vạn Nhân Trảm và những người khác sửng sốt.
Hòa Ngọc chậm rãi đi lên bục giảng, cậu đẩy kính lên, giọng nói khàn khàn dịu dàng:
"Chào buổi sáng các bạn học sinh, tôi là giáo viên đào tạo thứ năm của các bạn, Hòa Ngọc."
"Tôi sẽ giảng dạy cho các bạn Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu, các bạn hãy sẵn sàng cho buổi học."
Cậu nở nụ cười, đưa mắt nhìn qua mọi người, hơi dừng lại một chút khi nhìn Vạn Nhân Trảm rồi sau đó bình tĩnh rời đi.
Dường như cậu đang tự hỏi liệu điều này có bất ngờ hay không.
Vạn Nhân Trảm dường như tức giận tới mức đập bàn, chất vấn cậu: “Mày giả làm giáo viên đào tạo?!”
Ngoại trừ giả trang ra bọn họ không thể nghĩ ra được lý do tốt hơn.
Annie trầm mặt: “Trong lúc thi đấu, ngụy trang không có bất kỳ tác dụng gì.”
Nếu nói lời này là cảnh cáo, còn không bằng nói rằng hy vọng Hòa Ngọc phủ nhận tất cả những gì bọn họ đang nhìn thấy.
Những người khác cũng trừng lớn mắt nhìn Hòa Ngọc, trong ánh mắt đều ngập tràn vẻ khiếp sợ cũng như không thể nào tin được.
Vẻ mặt Hòa Ngọc bình tĩnh, cậu giơ tay đẩy kính mắt lên, chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt vô tội giơ tay ra: “Hai bạn học này, tôi không giả làm giáo viên đào tạo, tôi chính là giáo viên đào tạo của các em đó.”
Vạn Nhân Trảm: “…”
Không biết tại sao, nhìn thấy vẻ mặt này của Hòa Ngọc là tay gã ngứa cực kỳ.
Vạn Nhân Trảm nắm tay thành nắm đấm thật chặt rồi buông tay ra, gân xanh trên trán nổi rõ lên, gương mặt hơi run rẩy, cho dù có thế nào gã cũng không muốn tin, cùng là tuyển thủ như nhau, thế nhưng Hòa Ngọc lắc mình một cái là có thể biến thành thầy giáo.
Nếu không phải ban ngày không thể giết người, gã thậm chí còn có kích động muốn thử giết cậu.
“Thầy Hòa, tôi đem thẻ giáo viên tới cho cậu đây.” Ở ngoài cửa, giọng của một người đàn ông trung niên vang lên.
Mọi người theo bản năng nhìn qua.
Người tới khoảng chừng năm mươi tuổi, đầu trọc hơi mập, thẻ giáo viên ở trước ngực viết – hiệu trưởng.
Đây là hiệu trưởng đương nhiệm của trường đào tạo Lê Minh.
Ông ta đưa thẻ giáo viên cho Hòa Ngọc, chứng minh – Hòa Ngọc đã thật sự trở thành giáo viên.
Hòa Ngọc nhận lấy: “Cảm ơn hiệu trưởng.”
Nói xong cậu bình tĩnh đeo thẻ giáo viên vào.
Đám người Vạn Nhân Trảm và đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp…
“???”
“Sao cậu ta lại thành thầy giáo thế???”
“Cậu ta cũng là học sinh chuyển trường mà!”
“Tuyển thủ sao có thể trở thành NPC, chuyện này là không thể!”
“Có phải cậu ta bật hack không?”
…
Đường Kha hỏi luôn nghi hoặc của người xem: “Chuyện này không phù hợp với quy tắc, vì sao cậu lại có thể trở thành giáo viên đào tạo?”
Anh ta nhìn qua phía hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, cậu ta cũng là học sinh chuyển trường.”
Vẻ mặt hiệu trưởng bình tĩnh: “Cậu ấy có thực lực để trở thành thầy giáo, trường chúng tôi bồi dưỡng nhân tài không bám theo một khuôn mẫu nào cả, hoàn toàn có thể tuyển dụng cậu ấy làm giáo viên đào tạo thứ năm.”
Vạn Nhân Trảm nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên ý hiệu trưởng là ông để cho cậu ta dạy chúng tôi Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu mà trước kia bọn tôi đã học rồi sao?”
Một quyển sách cơ bản trước kia bọn họ đều đã được học qua rồi, thậm chí còn là sách vỡ lòng của công dân Liên Bang.
Vạn Nhân Trảm không tin thế giới ở phó bản này chưa học qua.
Bình thường, thế giới trong các phó bản đều lấy Liên Bang làm gốc, Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu là sách vỡ lòng của Liên Bang thì ở chỗ này cũng như thế.
Cho nên Hòa Ngọc trở thành thầy giáo, hơn nữa còn là thầy giáo dạy kiến thức cơ bản, chắc chắn có vấn đề!
Phó bản này có yêu cầu không thể giết giáo viên đào tạo, tức là giáo viên đào tạo là “người tốt”, cũng là NPC duy nhất bọn họ có thể tín nhiệm khi “tố cáo”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.