Vô Hạn Lưu: Nhân Vật Bị Nghi Ngờ Là Bật Hack!

Chương 49: Trường Đào Tạo Lê Minh

Thập Vĩ Thố

11/05/2024

Hòa Ngọc lại vô cùng bình tĩnh, giống như không hề để trong lòng chút nào: “Ông xem, đây là trang bị, cục đá có thuộc tính hỏa, rót năng lực chiến đấu vào trong đó là có thể đốt cháy đá lửa. Đá nước cũng giống như vậy, nếu không sử dụng đá lửa và đá nước thì là sao có thể đốt lửa và đổ nước chứ?”

Hiệu trưởng: “…”

Ông ta lại ngồi xuống một lần nữa, hoài nghi nhìn Hòa Ngọc: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì? Đây không phải chuyện tất cả mọi người đều biết sao? Trong sách Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu đã có.”

Mọi người đều biết cái nội dung này rồi, còn cần phải dùng hai món trang bị tới nghiệm chứng sao?!

Hiệu trưởng lại bắt đầu thấy đau lòng.

Hòa Ngọc cũng ngồi xuống: “Đúng vậy, Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu là ấn tượng đã ăn sâu bén rễ vào trong đầu chúng ta, tôi cũng vẫn luôn cho rằng như thế, tôi cảm thấy suy nghĩ của ba mẹ mình là sai lầm.”

Đột nhiên Hòa Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp xen lẫn bi thương: “Nhưng mà, hình như họ thành công rồi.”

Hiệu trưởng sửng sốt, theo bản năng phản bác: “Không thể nào được!”

Không có trang bị sao có thể sử dụng năng lực.

Hốc mắt Hòa Ngọc đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào: “Ba mẹ tôi đã chết, chết trong lửa lớn, dùng năng lực chiến đấu của ba tôi đốt lên ngọn lửa lớn.”

Hiệu trưởng há miệng thở dốc: “Chẳng phải ba cậu không thể sử dụng trang bị sao?”

Hòa Ngọc đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt dính chặt lấy hiệu trưởng: “Đúng vậy, ông ấy không thể sử dụng trang bị, bị phế rồi, nhưng ông ấy dùng năng lực chiến đấu để đốt lửa, thiêu chết bản thân và mẹ, thiêu hủy một tòa nhà lớn của dòng họ chúng tôi!”

Hiệu trưởng trừng lớn mắt.

Ông ta đã bị Hòa Ngọc dẫn dắt, giống như đang nghe kể câu chuyện cũ, đi theo mạch cảm xúc của câu chuyện.



Hòa Ngọc: “Từ một ít đồ vật và bút ký còn sót lại của ba, tôi biết được một vài thứ. Ông ấy nói, trang bị là phương tiện, giống như đá lửa và đá nước ở màn trình diễn lúc nãy, năng lực chiến đấu mượn dùng phương tiện để phát huy tác dụng.”

Ánh mắt Hòa Ngọc trở nên điên cuồng: “Như vậy, phương tiện chỉ có thể là trang bị sao? Vì sao… Không thể là người? Vì sao bản thân con người không thể trở thành phương tiện trang bị?”

Hiệu trưởng: “Không có khả năng!”

Hòa Ngọc châm chọc: “Thật sự không có khả năng sao? Vậy chuyện ba tôi chết thì sao? Ông ấy tự đốt cháy năng lực chiến đấu sao?”

Nói khơi khơi có thể không đủ uy tín, nhưng có “ví dụ chân thật” thì sao?

Hơn nữa, đối phương đã hơi tin tưởng vào ví dụ này.

Hiệu trưởng mở miệng thở dốc nhưng không phản bác được.

Hòa Ngọc hơi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại mở ra lần nữa, vẻ điên cuồng trong đôi mắt bị giấu đi nhưng vẫn đủ để người đối diện phát hiện ra: “Hiệu trưởng, ông có biết nếu con đường ba tôi đi thông suốt rồi sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn tới cỡ nào không?”

Một lúc lâu sau hiệu trưởng mới gật đầu.

Sẽ làm điên đảo thế giới quan, sẽ định nghĩa lại năng lực chiến đấu một lần nữa.

Hòa Ngọc khôi phục vẻ bình tĩnh, mặt không biểu cảm nhìn hiệu trưởng: “Hiện giờ trường đào tạo Lê Minh đang gặp rắc rối, vẫn còn chưa tìm được thủ phạm giết người, rất nhiều học sinh đã chuyển đi rồi, danh tiếng của trường cũng xuống dốc không phanh. Cho dù sau này có tìm được hung thủ thì cũng không cứu vãn được danh tiếng. Cho nên, ông có muốn hợp tác với tôi, đồng ý để tôi giảng dạy khoa học căn bản, thí nghiệm con đường của ba tôi?”

Một đĩa bánh từ trên trời rơi xuống ai mà không muốn chứ.

Nhưng đĩa bánh này yêu cầu đánh đổi một vài thứ?

“Không thể nào! Tôi không thể để cậu làm thí nghiệm trên người học sinh được!” Đột nhiên hiệu trưởng đứng lên, tức giận nói: “Nếu bởi vậy mà chết người, hậu quả sẽ do ai gánh vác?!”



Hòa Ngọc ngẩng đầu nhìn ông ta.

Cậu biết, người này động lòng rồi.

Hòa Ngọc nói: “Tôi gánh vác, hơn nữa tôi bảo đảm, sẽ không khiến bất kỳ học sinh nào thiệt mạng. Chỉ cần cho tôi nửa năm, không, một tháng, sau một tháng ông có thể sa thải tôi bất cứ khi nào.”

Giọng nói của Hòa Ngọc vô cùng có sức hấp dẫn: “Hiệu trưởng, ông không có bất kỳ tổn thất nào, không phải sao? Chỉ là thuê tôi một tháng mà thôi, nếu thành công, công lao đều thuộc về ông. Trường đào tạo Lê Minh lập tức sẽ trở thành trường đào tạo hàng đầu trong vũ trụ, ông sẽ trở thành vị hiệu trưởng đứng đầu vũ trụ, một thế hệ bậc thầy huyền thoại, tất cả mọi người đều muốn gia nhập trường đào tạo Lê Minh… Án giết người mà thôi, chẳng quan trọng chút nào.”

Đối mặt với đĩa bánh cần phải đánh bạc, người đầu cơ trục lợi sẽ nguyện ý đánh cược một lần.

Đặc biệt là khi dân cờ bạc này cùng đường bí lối.

Hòa Ngọc không thấy được sự lo lắng cho học sinh trên người hiệu trưởng, chỉ có lo âu cho tình hình của trường học, vì thế ông ta sẽ đồng ý.

Quả nhiên, hiệu trưởng im lặng một lúc thật lâu rồi nói: “Một tháng?”

Hòa Ngọc thong dong gật đầu: “Đúng vậy, một tháng, tôi đã có phương hướng, chỉ còn thiếu thực nghiệm.”

Ngón tay hiệu trưởng vô thức gõ mặt bàn, nhíu mày.

Đồng ý hay là không đồng ý?

Nếu những suy đoán của Hòa Ngọc là thật, hơn nữa thật sự thí nghiệm thành công, tất cả vấn đề của ông ta sẽ được giải quyết rất dễ dàng.

Nếu phỏng đoán của Hòa Ngọc là giả, hoặc là cuối cùng cậu thất bại, tạo nên hậu quả không tốt…

Hậu quả tệ nhất chính là có học sinh chết, dường như cũng chẳng có gì khác biệt với tình hình hiện tại của trường huấn luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Lưu: Nhân Vật Bị Nghi Ngờ Là Bật Hack!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook