Vô Hạn Lưu: Nhân Vật Bị Nghi Ngờ Là Bật Hack!
Chương 28: Vòng Tuyển Chọn Trên Biển
Thập Vĩ Thố
30/10/2023
Đạn mạc…
“Đờ mờ! Rốt cuộc cậu ta cũng di chuyển rồi.”
“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng không đọc sách nữa, cuối cùng cũng có thể xem nội dung khác rồi.”
“Mau đi chết đi.”
“Người hành tinh rác năm điểm, nhanh chóng gia nhập chiến đấu đi!”
…
Lúc này có một đạn mạc mới được tô đậm nói:
“Mấy người suy nghĩ nhiều rồi, tôi dám cam đoan Hòa Ngọc là một người thông minh, cậu ta có thể tự biết mình biết ta, với năng lực chiến đấu năm điểm chắc chắn cậu ta sẽ không chủ động trêu chọc ai, chỉ huy cá lớn tìm được hòn đảo rồi lên bờ là được. Đây là người thông minh, nếu cậu ta sống được là có khả năng lên được bờ.”
Lời này được rất nhiều người xem lý trí đồng ý.
Nhưng mà, nửa tiếng đồng hồ sau.
Hòa Ngọc và cá lớn của Hòa Ngọc gặp một boss nhỏ khác, một con mực khổng lồ.
Cá lớn và mực khổng lồ đưa mắt nhìn nhau, cách một khoảng không cũng không hề động.
Lúc này, Hòa Ngọc lấy ra dao Vô Kỳ bình thường ba điểm của mình, quét tới đối diện con mắt của mực khổng lồ, khiến nó nổi giận, dùng sức đập xúc tu của mình về hướng cá lớn của Hòa Ngọc.
Cá lớn của Hòa Ngọc cũng nổi giận, đớp tới.
Hai boss nhỏ đánh nhau, Hòa Ngọc thì nhảy disco giữa hai đứa chúng nó, thao tác cực nhanh, thỉnh thoảng cậu còn dùng con dao ba điểm bình thường mà mình vừa nhặt được đâm lên người mực khổng lồ.
Vẫn chung một giả thiết như trước, giữa các boss nhỏ không có quan hệ chuỗi thức ăn, sẽ không chủ động tấn công nhau, càng không ăn thịt đối phương.
Hòa Ngọc nhặt được một cái xúc tu của mực khổng lồ, ném vào trong miệng cá lớn.
Cá lớn: ?
Sau một lúc ngu ngơ, cá lớn:… Đờ mờ, khó ăn quá đi!
Cá lớn ăn phải “đồ có độc” trở nên tức giận, dùng sức đập chết con mực khổng lồ, mỗi lần nó đập xuống đều giống như đang nói:
Sao mày có thể khó ăn như thế hả?!
Cá lớn đập mực khổng lồ thành một đống nát bấy, xong nó điên cuồng uống vô số nước biển để rửa ruột.
Hòa Ngọc cưỡi cá lớn đang không vui, vớt hai món trang bị rớt ra từ người mực khổng lồ lên, vui sướng đi về phía trước.
Đạn mạc: “???”
Đạn mạc: “…”
Cá lớn thật sự rất tức giận, bơi cũng rất nhanh, hai tiếng đồng hồ sau, hòn đảo xuất hiện trong tầm mắt của những người đang theo dõi phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc.
Chắc là cho tới tận bây giờ, cậu là “người hành tinh rác” đầu tiên tìm được hòn đảo.
Đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp:
“Đờ mờ! Hòa Ngọc tìm được hòn đảo rồi!”
“Cái này không khoa học, sao vận may của cậu ta lại tốt như thế?!”
“Trước mắt số người lên đảo chỉ mới có mấy chục người, một khi cậu ta lên đảo thì sẽ nằm trong số một trăm người đầu tiên qua vòng tuyển chọn.”
“Tôi không hiểu??”
“Một người của hành tinh rác dựa vào cái gì chứ??”
“Đờ mờ, người hành tinh rác năng lực chiến đấu năm điểm dựa vào cái gì mà được lên đảo, cậu ta xứng sao?!”
…
Đạn mạc bùng nổ, nhưng bọn người Vệ Gia Quốc và Trịnh Khắc kích động tới mức mặt đỏ hết cả lên.
Vệ Gia Quốc: “Thật tốt quá, Hòa Ngọc làm tốt lắm, cậu ta — điên rồi?!”
Đôi mắt ông ta trừng lớn, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng đột nhiên chuyển sang trạng thái không thể tin nổi, gân xanh trên trán nổi rõ lên, mắt trợn lên, tới nỗi tròng mắt muốn rớt ra khỏi hốc mắt.
Trên màn hình, Hòa Ngọc giống như không thấy được hòn đảo vậy, cậu bình tĩnh điều khiển cả lớn xoay người, thay đổi một hướng khác, tiếp tục bơi đi.
Đạn mạc: “??”
Người xem ở Lam Tinh: “???”
Đó là hòn đảo!
Bước lên đó là lập tức thông qua vòng tuyển chọn!!
“Cậu ta không nhìn thấy sao?”
“Chắc là không phải đâu, một hòn đảo lớn như vậy, chỉ cần không mù là có thể nhìn thấy ngay mà!”
“Vậy tại sao cậu ta lại không đi lên? Chẳng lẽ cho rằng bản thân là cao thủ, còn muốn đi săn giết những tuyển thủ khác nữa?”
“Tôi thiên về hướng cậu ta không nhìn thấy hơn.”
“Trăm phần trăm là mắt mù, xứng đáng, người của hành tinh rác không xứng đáng được lên bờ.”
...
Đúng lúc này, hệ thống phát thông báo nhắc nhở ——
[Tuyển thủ số 15732 Trảm Đặc của hành tinh chính, tuyển thủ số 1234 Lăng Bất Thần của Lam Tinh phù hợp với quy tắc lên bờ, chúc mừng chính thức tiến vào cuộc thi Show sống còn đỉnh lưu!]
Đạn mạc sửng sốt, một lát sau có người khiếp sợ lên tiếng ——
“Người của hành tinh hỗn loạn có vận may tốt được lên bờ thì còn hiểu được, vậy mà vẫn còn một tuyển thủ nữa của hành tinh rác?”
“Lam Tinh? Tới từ cùng một hành tinh rác với 2333 à?”
“Má ơi, dựa vào cái gì?! Tôi phải đến xem thật nhanh mới được!”
...
Vì thế, một số lượng lớn người rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc.
Ngay cả người của Lam Tinh cũng kinh ngạc thốt lên: “Lăng Bất Thần”, cái tên này đúng là có sức ảnh hưởng ở Lam Tinh, nhưng dựa trên góc độ thi đấu thì cậu ấy cũng giống như Hòa Ngọc, không được người của Lam Tinh coi trọng.
So với Bạc Kinh Sơn là bộ đội đặc chủng, hay một ca sĩ hoặc là một minh tinh nhỏ tuyến mười tám đều yếu hơn rất nhiều.
“Đờ mờ! Rốt cuộc cậu ta cũng di chuyển rồi.”
“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng không đọc sách nữa, cuối cùng cũng có thể xem nội dung khác rồi.”
“Mau đi chết đi.”
“Người hành tinh rác năm điểm, nhanh chóng gia nhập chiến đấu đi!”
…
Lúc này có một đạn mạc mới được tô đậm nói:
“Mấy người suy nghĩ nhiều rồi, tôi dám cam đoan Hòa Ngọc là một người thông minh, cậu ta có thể tự biết mình biết ta, với năng lực chiến đấu năm điểm chắc chắn cậu ta sẽ không chủ động trêu chọc ai, chỉ huy cá lớn tìm được hòn đảo rồi lên bờ là được. Đây là người thông minh, nếu cậu ta sống được là có khả năng lên được bờ.”
Lời này được rất nhiều người xem lý trí đồng ý.
Nhưng mà, nửa tiếng đồng hồ sau.
Hòa Ngọc và cá lớn của Hòa Ngọc gặp một boss nhỏ khác, một con mực khổng lồ.
Cá lớn và mực khổng lồ đưa mắt nhìn nhau, cách một khoảng không cũng không hề động.
Lúc này, Hòa Ngọc lấy ra dao Vô Kỳ bình thường ba điểm của mình, quét tới đối diện con mắt của mực khổng lồ, khiến nó nổi giận, dùng sức đập xúc tu của mình về hướng cá lớn của Hòa Ngọc.
Cá lớn của Hòa Ngọc cũng nổi giận, đớp tới.
Hai boss nhỏ đánh nhau, Hòa Ngọc thì nhảy disco giữa hai đứa chúng nó, thao tác cực nhanh, thỉnh thoảng cậu còn dùng con dao ba điểm bình thường mà mình vừa nhặt được đâm lên người mực khổng lồ.
Vẫn chung một giả thiết như trước, giữa các boss nhỏ không có quan hệ chuỗi thức ăn, sẽ không chủ động tấn công nhau, càng không ăn thịt đối phương.
Hòa Ngọc nhặt được một cái xúc tu của mực khổng lồ, ném vào trong miệng cá lớn.
Cá lớn: ?
Sau một lúc ngu ngơ, cá lớn:… Đờ mờ, khó ăn quá đi!
Cá lớn ăn phải “đồ có độc” trở nên tức giận, dùng sức đập chết con mực khổng lồ, mỗi lần nó đập xuống đều giống như đang nói:
Sao mày có thể khó ăn như thế hả?!
Cá lớn đập mực khổng lồ thành một đống nát bấy, xong nó điên cuồng uống vô số nước biển để rửa ruột.
Hòa Ngọc cưỡi cá lớn đang không vui, vớt hai món trang bị rớt ra từ người mực khổng lồ lên, vui sướng đi về phía trước.
Đạn mạc: “???”
Đạn mạc: “…”
Cá lớn thật sự rất tức giận, bơi cũng rất nhanh, hai tiếng đồng hồ sau, hòn đảo xuất hiện trong tầm mắt của những người đang theo dõi phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc.
Chắc là cho tới tận bây giờ, cậu là “người hành tinh rác” đầu tiên tìm được hòn đảo.
Đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp:
“Đờ mờ! Hòa Ngọc tìm được hòn đảo rồi!”
“Cái này không khoa học, sao vận may của cậu ta lại tốt như thế?!”
“Trước mắt số người lên đảo chỉ mới có mấy chục người, một khi cậu ta lên đảo thì sẽ nằm trong số một trăm người đầu tiên qua vòng tuyển chọn.”
“Tôi không hiểu??”
“Một người của hành tinh rác dựa vào cái gì chứ??”
“Đờ mờ, người hành tinh rác năng lực chiến đấu năm điểm dựa vào cái gì mà được lên đảo, cậu ta xứng sao?!”
…
Đạn mạc bùng nổ, nhưng bọn người Vệ Gia Quốc và Trịnh Khắc kích động tới mức mặt đỏ hết cả lên.
Vệ Gia Quốc: “Thật tốt quá, Hòa Ngọc làm tốt lắm, cậu ta — điên rồi?!”
Đôi mắt ông ta trừng lớn, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng đột nhiên chuyển sang trạng thái không thể tin nổi, gân xanh trên trán nổi rõ lên, mắt trợn lên, tới nỗi tròng mắt muốn rớt ra khỏi hốc mắt.
Trên màn hình, Hòa Ngọc giống như không thấy được hòn đảo vậy, cậu bình tĩnh điều khiển cả lớn xoay người, thay đổi một hướng khác, tiếp tục bơi đi.
Đạn mạc: “??”
Người xem ở Lam Tinh: “???”
Đó là hòn đảo!
Bước lên đó là lập tức thông qua vòng tuyển chọn!!
“Cậu ta không nhìn thấy sao?”
“Chắc là không phải đâu, một hòn đảo lớn như vậy, chỉ cần không mù là có thể nhìn thấy ngay mà!”
“Vậy tại sao cậu ta lại không đi lên? Chẳng lẽ cho rằng bản thân là cao thủ, còn muốn đi săn giết những tuyển thủ khác nữa?”
“Tôi thiên về hướng cậu ta không nhìn thấy hơn.”
“Trăm phần trăm là mắt mù, xứng đáng, người của hành tinh rác không xứng đáng được lên bờ.”
...
Đúng lúc này, hệ thống phát thông báo nhắc nhở ——
[Tuyển thủ số 15732 Trảm Đặc của hành tinh chính, tuyển thủ số 1234 Lăng Bất Thần của Lam Tinh phù hợp với quy tắc lên bờ, chúc mừng chính thức tiến vào cuộc thi Show sống còn đỉnh lưu!]
Đạn mạc sửng sốt, một lát sau có người khiếp sợ lên tiếng ——
“Người của hành tinh hỗn loạn có vận may tốt được lên bờ thì còn hiểu được, vậy mà vẫn còn một tuyển thủ nữa của hành tinh rác?”
“Lam Tinh? Tới từ cùng một hành tinh rác với 2333 à?”
“Má ơi, dựa vào cái gì?! Tôi phải đến xem thật nhanh mới được!”
...
Vì thế, một số lượng lớn người rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc.
Ngay cả người của Lam Tinh cũng kinh ngạc thốt lên: “Lăng Bất Thần”, cái tên này đúng là có sức ảnh hưởng ở Lam Tinh, nhưng dựa trên góc độ thi đấu thì cậu ấy cũng giống như Hòa Ngọc, không được người của Lam Tinh coi trọng.
So với Bạc Kinh Sơn là bộ đội đặc chủng, hay một ca sĩ hoặc là một minh tinh nhỏ tuyến mười tám đều yếu hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.