Vô Hạn Lưu: Nhân Vật Bị Nghi Ngờ Là Bật Hack!
Chương 36: Vòng Tuyển Chọn Trên Biển
Thập Vĩ Thố
11/05/2024
Ngay khi vòng tuyển chọn đang dần đến hồi kết thúc, cái tên "Hòa Ngọc" này gần như đã đạt tới mức "người người đều biết".
"Choang ——" Diệp Khai Quân quăng ly xuống, mặt đầy giận dữ.
"Hòa Ngọc đạt được tất cả là nhờ vào bản lãnh, bọn họ chỉ thấy Hòa Ngọc bắt được trang bị, không thấy cậu ấy cực kỳ nguy hiểm sao? Nhiều người thấy cậu ấy cưỡi cá lớn đến vậy, sao lại không có ai bắt chước? Còn không phải vì không làm được sao!" Diệp Khai Quân tức điên.
"Bớt giận." Vệ Gia Quốc siết chặt tay, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói.
Diệp Khai Quân: "Tôi thật sự không nghĩ ra, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà chỉ vì Hòa Ngọc đến từ Lam Tinh, vì cậu ta chỉ có tám điểm năng lực chiến đấu liền gạt bỏ chuyện cậu ấy sáng tạo kỳ tích chứ?"
Vệ Gia Quốc: "Là vì bọn họ tự xưng cao cao tại thượng, vì bọn họ không muốn trang bị rơi vào tay người mà bọn họ khinh thường. Đây không phải trò chơi, trang bị có thể sử dụng lên cơ thể và trong thực tế, bọn họ vẫn luôn xem chúng ta là đám người thấp kém!"
Vệ Gia Quốc chậm rãi thả lỏng, mắt nhìn màn ảnh, ánh mắt sâu không thấy đáy: "Ông đoán thử xem, Hòa Ngọc đã sáng tạo ra kỳ tích, một lần, hai lần, bọn họ còn có thể gạt bỏ, cho qua, nhưng còn ba lần, bốn lần thì sao?"
Diệp Khai Quân kinh ngạc nhìn Vệ Gia Quốc.
Ông ấy biết rõ, Vệ Gia Quốc đây là đã bắt đầu tin tưởng Hòa Ngọc có thể tiếp tục tạo nên kỳ tích.
—— Còn về việc phần tín nhiệm này sinh ra vì biểu hiện của Hòa Ngọc, hay là vì Vệ Gia Quốc ủng hộ cho người Lam Tinh, điều đấy cũng chỉ có mình ông ta biết được.
Diệp Khai Quân chậm rãi ngồi xuống, dùng ánh mắt phức tạp nhìn màn ảnh.
Hòa Ngọc…
Còn có thể tiếp tục sáng tạo nên kỳ tích sao?
Tám điểm năng lực chiến đấu, có thể sáng tạo nên kỳ tích tại vòng loại cuộc thi sao?
"Số tuyển thủ lên bờ đã đạt 987864 người, chỉ tiêu còn lại là 12136 người, mong các vị tuyển thủ hãy cố gắng lên nhé."
Chỉ tiêu chỉ còn lại hơn mười ngàn người!
Rất nhiều người vẫn chưa tìm được hòn đảo bắt đầu điên cuồng, tuyệt vọng. Vô số người còn lại kiếm hòn đảo như phát điên, ngay cả những tên săn giết cao thủ trên biển kia cũng bắt đầu dồn dập quay lại.
Hòa Ngọc bình tĩnh khép sách lại, cẩn thận từng li từng tí cho cuốn sách mình đã xem qua rất nhiều lần vào ba lô.
Cậu giơ tay đẩy mắt kính một cái, giọng vừa khàn khàn vừa thong dong nói: "Được rồi, hẳn là nên lên bờ thôi."
Vừa dứt lời, cậu liền bỏ cá khô xuống một phía.
Cá lớn chuyển hướng.
—— Hướng bên đấy, chính là hướng của hòn đảo.
Điều này khiến toàn bộ khán giả ngồi xem trực tiếp vốn cho là cậu sẽ không lên bờ được trợn trừng mắt cả lên.
Thật lâu sau, mới có người kinh ngạc lên tiếng ——
"Con mẹ nó! Xác nhận, lúc trước quả thật Hòa Ngọc đã thấy hòn đảo rồi, cậu ta không lên bờ chính là vì còn tìm trang bị!"
"Năng lực chiến đấu có tám điểm, vãi c*t, sao cậu ta dám vậy?"
Lần này, ngay cả những người phản đối Hòa Ngọc cũng phải ngậm miệng lại, sắc mặt phức tạp.
Đã thấy hòn đảo rồi mà còn không lên bờ, có mỗi tám điểm cũng dám xông xáo vào vòng tuyển chọn, không, lúc trước cậu mới chỉ có năm điểm.
Hơn nữa, cậu còn thành công vượt ải.
Dù có xem thường cậu hơn nữa, có cảm thấy cậu may mắn hơn nữa thì cũng phải thừa nhận ——
Hòa Ngọc, cực kỳ có can đảm.
"Số tuyển thủ lên bờ đã đạt 999864 người, chỉ tiêu còn lại là 136 người, mong các vị tuyển thủ hãy cố gắng lên nhé."
Chỉ còn một trăm người!
Eugene bò lên trên đảo, quần áo rách tơi tả, người đầy vẻ chật vật, tư thế bò cũng rất đáng thương, tay nắm đầy cát đá.
Sau khi gian khổ bò lên bờ rồi, gã nằm trên bờ cát thở ra một hơi thật dài. Chiếu theo quy tắc trên hòn đảo, sau khi lên bờ không thể chém giết.
Vậy nên Eugene nằm rất là yên tâm, sau khi bình ổn hơi thở rồi, gã liền dựng thẳng một ngón giữa với bầu trời: "Mụ nội nó, suýt chút đã không tới kịp rồi!"
Như là nghĩ đến gì đó, gã giơ tay lên sờ sờ cánh tay máy của mình, trong mắt chợt hiện lên nụ cười giảo hoạt.
"He he he, nhưng vận may cũng không tệ lắm, hẳn là không có ai may mắn hơn mình rồi." Mặt Eugene rất khoa trương đắc ý.
Là một cao thủ của hành tinh Cơ Giới, là một trong những tuyển thủ dự thi được yêu thích nhất, Eugene có tư cách đắc ý.
Gã nằm đủ rồi, liền chuẩn bị đứng lên đi sâu vào hòn đảo.
Eugene đứng lên, giũ mớ quần áo chật vật, lẩm bẩm một câu: "Chỉ là có chút mất mặt, cơ mà cũng không sao, ai lúc lên bờ cũng phải chật vật cả thôi, không ai còn có thể tiêu sái được."
"Choang ——" Diệp Khai Quân quăng ly xuống, mặt đầy giận dữ.
"Hòa Ngọc đạt được tất cả là nhờ vào bản lãnh, bọn họ chỉ thấy Hòa Ngọc bắt được trang bị, không thấy cậu ấy cực kỳ nguy hiểm sao? Nhiều người thấy cậu ấy cưỡi cá lớn đến vậy, sao lại không có ai bắt chước? Còn không phải vì không làm được sao!" Diệp Khai Quân tức điên.
"Bớt giận." Vệ Gia Quốc siết chặt tay, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói.
Diệp Khai Quân: "Tôi thật sự không nghĩ ra, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà chỉ vì Hòa Ngọc đến từ Lam Tinh, vì cậu ta chỉ có tám điểm năng lực chiến đấu liền gạt bỏ chuyện cậu ấy sáng tạo kỳ tích chứ?"
Vệ Gia Quốc: "Là vì bọn họ tự xưng cao cao tại thượng, vì bọn họ không muốn trang bị rơi vào tay người mà bọn họ khinh thường. Đây không phải trò chơi, trang bị có thể sử dụng lên cơ thể và trong thực tế, bọn họ vẫn luôn xem chúng ta là đám người thấp kém!"
Vệ Gia Quốc chậm rãi thả lỏng, mắt nhìn màn ảnh, ánh mắt sâu không thấy đáy: "Ông đoán thử xem, Hòa Ngọc đã sáng tạo ra kỳ tích, một lần, hai lần, bọn họ còn có thể gạt bỏ, cho qua, nhưng còn ba lần, bốn lần thì sao?"
Diệp Khai Quân kinh ngạc nhìn Vệ Gia Quốc.
Ông ấy biết rõ, Vệ Gia Quốc đây là đã bắt đầu tin tưởng Hòa Ngọc có thể tiếp tục tạo nên kỳ tích.
—— Còn về việc phần tín nhiệm này sinh ra vì biểu hiện của Hòa Ngọc, hay là vì Vệ Gia Quốc ủng hộ cho người Lam Tinh, điều đấy cũng chỉ có mình ông ta biết được.
Diệp Khai Quân chậm rãi ngồi xuống, dùng ánh mắt phức tạp nhìn màn ảnh.
Hòa Ngọc…
Còn có thể tiếp tục sáng tạo nên kỳ tích sao?
Tám điểm năng lực chiến đấu, có thể sáng tạo nên kỳ tích tại vòng loại cuộc thi sao?
"Số tuyển thủ lên bờ đã đạt 987864 người, chỉ tiêu còn lại là 12136 người, mong các vị tuyển thủ hãy cố gắng lên nhé."
Chỉ tiêu chỉ còn lại hơn mười ngàn người!
Rất nhiều người vẫn chưa tìm được hòn đảo bắt đầu điên cuồng, tuyệt vọng. Vô số người còn lại kiếm hòn đảo như phát điên, ngay cả những tên săn giết cao thủ trên biển kia cũng bắt đầu dồn dập quay lại.
Hòa Ngọc bình tĩnh khép sách lại, cẩn thận từng li từng tí cho cuốn sách mình đã xem qua rất nhiều lần vào ba lô.
Cậu giơ tay đẩy mắt kính một cái, giọng vừa khàn khàn vừa thong dong nói: "Được rồi, hẳn là nên lên bờ thôi."
Vừa dứt lời, cậu liền bỏ cá khô xuống một phía.
Cá lớn chuyển hướng.
—— Hướng bên đấy, chính là hướng của hòn đảo.
Điều này khiến toàn bộ khán giả ngồi xem trực tiếp vốn cho là cậu sẽ không lên bờ được trợn trừng mắt cả lên.
Thật lâu sau, mới có người kinh ngạc lên tiếng ——
"Con mẹ nó! Xác nhận, lúc trước quả thật Hòa Ngọc đã thấy hòn đảo rồi, cậu ta không lên bờ chính là vì còn tìm trang bị!"
"Năng lực chiến đấu có tám điểm, vãi c*t, sao cậu ta dám vậy?"
Lần này, ngay cả những người phản đối Hòa Ngọc cũng phải ngậm miệng lại, sắc mặt phức tạp.
Đã thấy hòn đảo rồi mà còn không lên bờ, có mỗi tám điểm cũng dám xông xáo vào vòng tuyển chọn, không, lúc trước cậu mới chỉ có năm điểm.
Hơn nữa, cậu còn thành công vượt ải.
Dù có xem thường cậu hơn nữa, có cảm thấy cậu may mắn hơn nữa thì cũng phải thừa nhận ——
Hòa Ngọc, cực kỳ có can đảm.
"Số tuyển thủ lên bờ đã đạt 999864 người, chỉ tiêu còn lại là 136 người, mong các vị tuyển thủ hãy cố gắng lên nhé."
Chỉ còn một trăm người!
Eugene bò lên trên đảo, quần áo rách tơi tả, người đầy vẻ chật vật, tư thế bò cũng rất đáng thương, tay nắm đầy cát đá.
Sau khi gian khổ bò lên bờ rồi, gã nằm trên bờ cát thở ra một hơi thật dài. Chiếu theo quy tắc trên hòn đảo, sau khi lên bờ không thể chém giết.
Vậy nên Eugene nằm rất là yên tâm, sau khi bình ổn hơi thở rồi, gã liền dựng thẳng một ngón giữa với bầu trời: "Mụ nội nó, suýt chút đã không tới kịp rồi!"
Như là nghĩ đến gì đó, gã giơ tay lên sờ sờ cánh tay máy của mình, trong mắt chợt hiện lên nụ cười giảo hoạt.
"He he he, nhưng vận may cũng không tệ lắm, hẳn là không có ai may mắn hơn mình rồi." Mặt Eugene rất khoa trương đắc ý.
Là một cao thủ của hành tinh Cơ Giới, là một trong những tuyển thủ dự thi được yêu thích nhất, Eugene có tư cách đắc ý.
Gã nằm đủ rồi, liền chuẩn bị đứng lên đi sâu vào hòn đảo.
Eugene đứng lên, giũ mớ quần áo chật vật, lẩm bẩm một câu: "Chỉ là có chút mất mặt, cơ mà cũng không sao, ai lúc lên bờ cũng phải chật vật cả thôi, không ai còn có thể tiêu sái được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.