Vô Hạn Lưu: Nhân Vật Bị Nghi Ngờ Là Bật Hack!

Chương 38: Vòng Tuyển Chọn Trên Biển

Thập Vĩ Thố

11/05/2024

Eugene không đuổi kịp Hòa Ngọc.

Trông hòn đảo này không lớn lắm, để chứa một triệu người, lại còn phải đề phòng tuyển thủ xung đột xích mích với nhau, hòn đảo đã sử dụng không gian chồng chất, nếu không có phương thức liên lạc đặc thù, người đã phân tán ra sẽ rất khó tìm.

Eugene từ bỏ, run run phủi bùn cát trên người, cau mày: "Làm gì vậy chứ, muốn chào hỏi cái thôi mà, nhìn thử người nọ là ai xíu cũng không được sao?"

Gã còn muốn tiếp tục tìm kiếm, bấy giờ gã lại nghe được một tiếng huýt sáo đặc thù.

Tiếng huýt sáo này rất nhẹ, nhưng lại truyền đi rất xa, hơn nữa thứ truyền đi còn là tín hiệu mà chỉ người từng nghe qua tiếng huýt mới biết.

—— Từng gặp một lần.

Mày Eugene lại càng cau chặt hơn, gã lầm bầm: "Tên Vạn Nhân Trảm này thật sự xem mình là đại ca rồi hả? Cho rằng ông đây sẽ nghe lời mày sao? Tao mới không ——"

Dường như nghĩ đến gì đó, con ngươi gã đảo một vòng, nhếch miệng lên một cái, cười xấu xa: "He he, Vạn Nhân Trảm lên bờ sớm như vậy, chắc chắn không lụm được nhiều trang bị, mình phải đi nhìn sắc mặt của tên đó."

Nói xong, Eugene chạy dọc tới theo tiếng huýt.

Còn về phần người gã muốn tìm kia, chỉ có thể nói có duyên gặp lại sau.

"Tích —— Xin chúc mừng một triệu tuyển thủ đã thông qua vòng tuyển chọn, chính thức tiến vào Show sống còn đỉnh lưu! Giờ để chúng ta cùng nói một tiếng vĩnh biệt với các tuyển thủ còn chưa thể lên bờ và bị đào thải nha."

"Giai đoạn tiếp theo sẽ là vòng đào thải từ một triệu xuống còn một trăm nghìn, mời các vị tuyển thủ nghỉ ngơi hồi phục một ngày, ngày mai sẽ công bố quy tắc của vòng đào thải thứ nhất của cuộc thi."

"Trong lúc nghỉ ngơi hồi sức trên hòn đảo, các vị tuyển thủ có mặt đều không được phép tấn công lẫn nhau, người vi phạm sẽ lập tức bị đào thải!"

"Nghỉ ngơi hồi sức đàng hoàng nha, chúc quý vị may mắn."

Âm thanh máy móc vang vọng trong óc tất cả mọi người, Hòa Ngọc thoáng nhướng mi.



Phải ở lại hòn đảo đợi tới ngày mai?

Bây giờ đã là chạng vạng, gần như ngủ một giấc đã đến ngày mai, cũng không tính là lâu lắm.

Còn về nội dung thi đấu ngày mai, Hòa Ngọc cũng không thấy hiếu kỳ.

—— Chẳng phải ngày mai sẽ biết à? Dù sao giờ cũng chưa biết được.

Như là nghĩ đến gì đó, bước chân Hòa Ngọc chợt dừng lại.

Tuy nói trên hòn đảo không được phép tấn công nhau, nhưng dù gì cậu cũng chỉ có tám điểm năng lực chiến đấu, một khi có người ra tay với cậu, chỉ cần động tay chút thôi là cậu cũng đã mất mạng được rồi.

Hòa Ngọc rất biết mình biết ta, cậu cúi đầu nhìn hạt châu trên cổ.

Loại chuyện này rất khó có khả năng xảy ra trên người người khác, nhưng giờ cũng rất có khả năng xảy ra trên người cậu mà, phải không?

Vậy nên…

Hòa Ngọc nhìn xung quanh, nhấc chân đi tới cây to trước mặt, vươn tay, chân thoáng động đậy nhanh chóng bò lên thân cây, chui vào cái hốc cây không lớn kia.

Từ trên cao nhìn xuống, người khác lại không thấy mình.

Hòa Ngọc an tâm.

Cậu nhàn nhã sửa soạn lại vật dụng của mình, chọn ra một miếng cá khô nhỏ, như là nghĩ đến gì đó, bàn tay trắng như ngọc của Hòa Ngọc chợt dừng lại, đột nhiên động lòng.

Lúc ở trên biển, không thể thu cá khô nhỏ vào ba lô.



—— Vì nó không phải là trang bị.

Vậy còn ở trên hòn đảo trung chuyển này thì sao đây?

Cậu đã mang đống cá khô nhỏ này lên bờ, theo lý mà nói nó đã là thứ hoàn toàn thuộc về cậu.

Tính là trang bị không?

Hòa Ngọc nhấc tay một cái, dây cá khô nhỏ nối liền nhau trong tay cậu biến mất không thấy đâu nữa. Cảm nhận được trong ba lô chất đống cá khô nhỏ, Hòa Ngọc nhếch miệng lên.

Quả nhiên là được!

Đạn mạc: "…"

Một phút yên lặng ngắn ngủi trôi qua, màn đạn nổ tung ——

"Con mẹ nó! Lần nào Hòa Ngọc cũng làm mới nhận thức của tôi hết!"

"Thế mà cậu ta lại bỏ cá biển vào trong ba lô trời ạ! Đó là chỗ để trang bị mà…"

"Không thèm quan tâm đến trang bị vậy sao! Đó là cá biển đó."

"Dù cho trang bị của cậu ta có rác rưởi thì nó cũng là trang bị mà, phải cẩn thận bảo quản trang bị chứ!"

"Tôi thật sự không dám kiểm tra ba lô Hòa Ngọc, tôi không thể chấp nhận được khi thấy cá khô nhỏ và vũ khí bị đặt cùng nhau."

"Tôi cũng vậy!!!"

"Hòa Ngọc, khá lắm, cậu ta lại thành công làm tôi khó thở rồi, thuốc trợ tim đâu?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Lưu: Nhân Vật Bị Nghi Ngờ Là Bật Hack!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook