[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách

Chương 34: Khung xương nở rộ

Tiểu Sinh Vô Danh

11/06/2024

Editor: Gấu Gầy

Beta: Gấu Lãng Du

Từ thời nhà Minh đến nhà Thanh, mặc dù đào kép nam đã thành hình, nhưng dần dần trở thành món đồ chơi của tầng lớp quyền quý, đặc biệt là vào thời Dân Quốc. Mọi người vừa thưởng thức họ, vừa sỉ nhục, chà đạp họ, cái gọi là tôn vinh nghệ thuật, trên người họ lại tạo thành sự tương phản mạnh mẽ.

Người đời đều nói trong sạch tự nhiên sẽ trong sạch, hèn hạ tự nhiên sẽ hèn hạ, nhưng thực tế tàn khốc lại không ngừng chứng minh câu nói này ngây thơ đến mức nào.

Cũng giống như Liễu Như Mai. Liễu Như Mai tự cam hạ tiện, chết không đáng tiếc, nhưng bỏ qua việc phản bội Hạ Thiểu Tuyền, cuộc đời của hắn vẫn là một bi kịch lớn.

Liễu Như Mai, ngay cả cái tên cũng mang theo hương vị của pháo hoa. Ban đầu hắn không có cái tên này, là ông chủ gánh hát đã đặt cho hắn, nói cái tên này hay, sau này có thể thành “đại gia“.

Liễu Như Mai sáu tuổi bị bán vào gánh hát, cho đến mười sáu tuổi lên sân khấu, chưa từng được ăn no một bữa nào. Ông chủ nói người ta ăn no sẽ lười biếng, ăn no cơ thể sẽ cứng, sẽ to khỏe, đối với đào kép nam mà nói, cơ thể to khỏe đồng nghĩa với việc bỏ đi.

Còn bản thân Liễu Như Mai, từ nhỏ hắn đã được giáo dục rằng hát tuồng là quan trọng nhất, nhưng kỹ năng phục vụ đàn ông mới là thứ nhất. Vì vậy, hắn mười tuổi đã mất trinh, sau đó nhiều năm liền là “thùng rác” để ông chủ gánh hát “giải tỏa“.

Trước khi ông chủ gánh hát qua đời, những vở kịch mà Liễu Như Mai biểu diễn chủ yếu là “kịch phấn”, lấy sắc đẹp làm chủ, kỹ thuật rất ít. Cũng chính vì vậy, cho dù Liễu Như Mai đã trở thành danh linh (người nổi tiếng), vẫn là đối tượng để nhiều quyền quý, thương gia chà đạp.

Mãi đến khi ông chủ gánh hát bất ngờ qua đời, tân ban chủ lên nắm quyền, Liễu Như Mai có chút danh tiếng mới coi như thoát khỏi cảnh khổ, cuối cùng cũng không cần phải tiếp tục lấy sắc hầu người nữa.

Tuy nhiên, dấu ấn từ nhỏ để lại không phải nói mất là mất, tự cam hạ tiện cũng không phải là thói quen hình thành trong một sớm một chiều. Sự xuất hiện của Hạ Thiểu Tuyền đã mang đến cho Liễu Như Mai hy vọng mới, khiến hắn trở nên không còn hèn hạ như vậy. Tuy nhiên, tất cả đều là ảo ảnh, sau khi trở về Nhã Châu, Liễu Như Mai bị một gậy đánh trở lại thực tế.

Liễu Như Mai từ nhỏ đã được ông chủ gánh hát nuôi như “cục vàng cục bạc”, mặc dù bữa nào cũng không được ăn no, mặc dù ngày nào cũng phải phục vụ người khác, nhưng ngoài hát tuồng, hắn chưa từng làm bất kỳ việc nặng nhọc nào. Và ngoài hát tuồng, hắn không còn kỹ năng nào khác để kiếm sống.

Nhã Châu không giống như Tứ Cửu Thành, thân phận như hắn đừng nói là bước vào cửa chính, ngay cả lỗ chó cũng không xứng đáng chui, thậm chí người hầu chăm sóc hắn cũng cao quý hơn hắn.

Vì vậy, để sống sót, hắn đã dâng hiến cơ thể cho người hầu.

Liễu Như Mai phản bội Hạ Thiểu Tuyền là sự thật, nhưng Hạ Thiểu Tuyền chẳng lẽ chưa từng phản bội Liễu Như Mai?

Rõ ràng là Hạ Thiểu Tuyền bỏ rơi Liễu Như Mai để kết hôn trước, nhưng bất kể là bản thân Liễu Như Mai hay người khác, đều cho rằng là Liễu Như Mai phản bội Hạ Thiểu Tuyền, Hạ Thiểu Tuyền cũng nghĩ như vậy.

Không còn cách nào khác, dù sao xã hội cũng phân chia giai cấp, kẻ hát tuồng hạ tiện nhất là cấp thứ mười.

Ngày hôm đó, khi Hạ Vĩnh Khang trước mặt Hạ Thiểu Tuyền liên tục sỉ nhục Liễu Như Mai, không chỉ Hạ Thiểu Tuyền chán ghét hắn, ngay cả bản thân Liễu Như Mai cũng chán ghét chính mình.

Nhưng, vậy thì sao?

Hắn chính là một kẻ hạ tiện, hắn còn không bằng một con chó, nhưng...

Hắn muốn sống, hắn không muốn chết, hắn cũng không có lý do gì để chết.

Ông chủ gánh hát nói đúng, hắn sinh ra là để phục vụ đàn ông. Kẻ hát tuồng vốn vô tình vô nghĩa, tình yêu gì đó, hắn không thể cũng không xứng đáng có được.

Vì vậy, cho dù đã sống hơn trăm năm, cho dù trong xã hội hiện đại đã hiểu được thế nào là “lòng tự trọng”, nhưng hắn vẫn là Liễu Như Mai, tên hát tuồng hạ tiện chỉ biết hát tuồng.

Người đời đều than thở Liễu Như Mai đã hủy hoại cuộc đời Hạ Thiểu Tuyền, vậy cuộc đời của Liễu Như Mai thì nên tìm ai để bồi thường đây...

Rõ ràng vừa mới được phục vụ xong, Hạ Vĩnh Khang vẫn không nể mặt Liễu Như Mai, thậm chí sau khi xong việc liền đá hắn sang một bên, còn không bằng búp bê tình dục.

Hạ Tử An dường như rất bất mãn với hành động của Hạ Vĩnh Khang, hắn vội vàng đưa tay đỡ Liễu Như Mai, trên mặt tràn đầy sự đấu tranh, sợ hãi, thậm chí cả phẫn nộ.

“Sao, ngươi cũng nhìn trúng tên hạ tiện này à?”

“Tử An... không dám.”

“Hừ, tốt nhất là như vậy!”

Nói xong, Hạ Vĩnh Khang không để ý đến Liễu Như Mai và Hạ Tử An nữa, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào hai người lạ mặt trong linh đường.

Vừa rồi còn không cảm thấy gì, lúc này trên mặt gã lại lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy: “Ồ? Nhóc con này thú vị đấy!”

Nhóc con trong miệng Hạ Vĩnh Khang không ai khác, chính là Tô Mạch... không đúng, lúc này phải là Sở Hàn!

Ác nhân còn cần ác nhân trị, cương thi Hạ Vĩnh Khang sát khí ngút trời, nhưng khí tức hôi thối đã biến mất sau khi hắn ra khỏi quan tài, rõ ràng không phải là cương thi bình thường. Loại hung vật trời đất này, tự nhiên cần người hung ác hơn để đối phó - Sở đại gia rất phù hợp.

Mặc dù Sở Hàn đã thu hút sự chú ý của cương thi đại nhân, nhưng lại dọa Phàn Tinh Vĩ sợ chết khiếp.

Phàn Tinh Vĩ đứng gần Sở Hàn hơn, càng có thể trực tiếp cảm nhận được khí tức đáng sợ tỏa ra từ người Sở Hàn - máu tanh, tàn bạo, dơ bẩn, ô uế... thậm chí còn khiến người ta kinh hãi hơn cả sát khí trên người Hạ Vĩnh Khang!

Phàn Tinh Vĩ theo bản năng cảm thấy Tô Mạch bị tà linh nhập xác, nhưng rõ ràng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để “cứu” Tô Mạch. Ngay khi cương thi Hạ Vĩnh Khang xuất hiện, hắn đã nhận ra rằng mình phải sử dụng lá bài tẩy rồi!

“Vô Lượng Thiên Tôn, phù chú trấn sát!”

Năm lá bùa lấp lánh ánh vàng, xếp thành hàng ngang bay thẳng về phía Hạ Vĩnh Khang. Cùng lúc đó, trong tay Phàn Tinh Vĩ xuất hiện một thanh kiếm tiền được kết từ những đồng xu!

“Hừ, hạt gạo nhỏ bé cũng dám tranh sáng với trăng rằm? Thật sự là không biết tự lượng sức mình!”

Trang phục trên người Hạ Vĩnh Khang là quan phục thời kỳ cuối nhà Thanh, hơn nữa còn là quan văn, cách nói chuyện cũng mang theo sự rườm rà của kẻ hay cắn chữ.

Đối với những lá bùa mà Phàn Tinh Vĩ đánh ra, Hạ Vĩnh Khang vô cùng khinh thường, hắn thậm chí không né tránh, mà lao thẳng về phía những lá bùa!

Năm lá bùa va chạm với Hạ Vĩnh Khang giữa không trung, lập tức biến thành một tấm lưới vàng.

Lưới vàng trừ tà, có tác dụng khắc chế chí mạng đối với cương thi và các tà vật khác. Hạ Vĩnh Khang không những không sợ, mà còn trực tiếp đưa hai tay ra, xé nát tấm lưới vàng!

Không sợ chính, không sợ tà, đây còn là cương thi sao?

Tuy nhiên... vẫn chưa xong!

Công kích của Phàn Tinh Vĩ vẫn chưa kết thúc!

Hóa ra, năm lá bùa chỉ là màn dạo đầu, sát chiêu thực sự của Phàn Tinh Vĩ vẫn còn ở phía sau!

Kiếm tiền trừ tà, là “thần binh lợi khí” hiếm có của Đạo gia. Phàn Tinh Vĩ cầm kiếm bằng một tay, dựng trước ngực, đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng chính nghĩa, miệng nhanh chóng niệm chú ngữ phức tạp.

Cùng lúc đó, một tia sét màu xanh lam dần dần xuất hiện ở đầu mũi kiếm tiền - chính là một trong những thuật pháp mạnh nhất của Đạo gia, Thiên Lôi Chú!

“Thiên lôi ẩn ẩn, long hổ đồng hành. Thái Hoa Thái Diệu, lôi điện phi bôn. Phi sa tẩu thạch, đảo hải thu vân. Năng tình năng vũ, thu phách thu hồn. Bồng Lai chi bộ, phong vũ thượng khanh. Phích lịch thiết phủ, Hạo Ông linh tôn. Khu tà phạt ác, Mộc Lang khu vân. Lôi sang đảm hống, Lôi Công tiền bôn. Phong luân hỏa xa, chấn linh tướng quân. Phích lịch vạn lý, phá phục quỷ thần... Cấp cấp như luật lệnh!”

Chú ngữ dài dòng, phức tạp được Phàn Tinh Vĩ niệm một cách thuần thục, ngay khi chú ngữ kết thúc, tiếng sấm “ầm ầm” vang lên từ khắp nơi trong linh đường!

Lúc này, cương thi Hạ Vĩnh Khang vừa xé rách lưới vàng, cơ thể vẫn đang lơ lửng giữa không trung chưa kịp đáp xuống đất!

Lời vừa dứt - mây đen hình thành!

Trong nháy mắt, một đám mây đen kịt xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Hạ Vĩnh Khang, những tia sét cuồng loạn nhảy múa trong đám mây, lập tức trấn áp tất cả yêu ma.

Hạ Vĩnh Khang đang lơ lửng giữa không trung lần đầu tiên biến sắc, ngay cả trong mắt cũng hiện lên nỗi sợ hãi rõ ràng.

Hắn gầm lên một tiếng, quan phục trên người lập tức vỡ nát!

Cùng lúc đó, Hạ Vĩnh Khang ngẩng đầu há miệng, sát khí màu xanh lam nồng đậm trực tiếp chắn giữa gã và đám mây đen!

“Thiên lôi giáng xuống, chỉnh đốn kỷ cương.”

Ngay khi thiên lôi giáng xuống, đừng nói là Hạ Vĩnh Khang bị thiên lôi nhắm vào, ngay cả Hạ Tử An và Liễu Như Mai ở cách đó không xa, cũng bị dư uy của thiên lôi định trụ tại chỗ, không thể nhúc nhích. Thậm chí, ngay cả Sở Hàn đứng cách xa hơn, bên cạnh Phàn Tinh Vĩ, cũng cảm nhận được mối đe dọa nồng đậm!

Thiên lôi này không chỉ có tác dụng với Hạ Vĩnh Khang, ngay cả Sở Hàn cũng bị nó khắc chế!

“Ầm ầm...”

Tiếng sấm rung trời, thiên lôi đánh vào người Hạ Vĩnh Khang, cũng đánh vào trong lòng Hạ Tử An và Liễu Như Mai. Hai người ánh mắt đờ đẫn, kinh hãi nhìn Hạ Vĩnh Khang đang bị sát khí màu xanh lam bao phủ.

“Chết rồi?”

“Hay là... chưa chết?”

Chưa chết! Hạ Vĩnh Khang chưa chết!

Đối mặt với sát chiêu cuối cùng của Phàn Tinh Vĩ, Hạ Vĩnh Khang lại vẫn chưa chết!

Chỉ là...

Mây đen và sát khí tan hết, lộ ra không còn là vị công tử tuấn tú, phong độ ngời ngời nữa, mà là một con quái vật ghê tởm với quần áo rách rưới, mặt xanh nanh vàng!

Lộ nguyên hình.

Dưới Thiên Lôi Chú, một trong những thuật pháp đỉnh cao của Đạo gia, trăm năm tâm huyết của Hạ Vĩnh Khang tan thành mây khói, trở về con số không như thuở ban đầu.

Trường sinh bất tử, đây là mục tiêu cả đời của Hạ Vĩnh Khang.

Vì điều này, gã không tiếc biến Liễu Như Mai thành con rối giấy, không tiếc hy sinh linh hồn của nhiều thế hệ nhà họ Hạ để tế cho mình. Tuy nhiên, dưới một tia sét của Phàn Tinh Vĩ, Thiên Sát Thần Thể mà gã khó khăn lắm mới tu luyện thành nhờ linh hồn của nhiều thế hệ nhà họ Hạ, lập tức tan biến!

“A! Thiên Sát Thần Thể của ta!”

Con quái vật mặt xanh nanh vàng không ngừng tỏa ra mùi hôi thối, mỗi lần há miệng là một luồng hôi thối xộc ra.

“Ta phải giết ngươi! Ta phải ăn thịt ngươi, uống máu ngươi, ta phải luyện linh hồn ngươi thành con rối để ngày ngày tra tấn!”

Thiên Sát Thần Thể bị phá hủy, cương thi Hạ Vĩnh Khang lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng, hắn vung vuốt sắc nhọn, điên cuồng lao về phía Phàn Tinh Vĩ.

Chiêu thức này đã tiêu hao rất nhiều năng lượng của Phàn Tinh Vĩ, nhiều đến mức ngay cả bàn tay đang cầm kiếm tiền cũng không ngừng run rẩy.

Hắn vạn lần không ngờ, dưới “Thiên Lôi Chú” uy lực mạnh mẽ, tên cương thi vương này vẫn không chết!

Sát chiêu đã dùng, sức lực gần như cạn kiệt, Phàn Tinh Vĩ nhất thời hoảng loạn - chạy trốn, hay là liều mạng?

Nếu tiếp tục chiến đấu, có lẽ hắn thực sự có thể giết chết cương thi vương, nhưng như vậy, phó bản tiếp theo của hắn sẽ trở nên vô cùng khó khăn, nhiệm vụ chuyển chức tám chín phần mười sẽ thất bại!

So với nhiệm vụ thực tế “không đáng kể”, chuyển chức mới là quan trọng nhất. Thấy “Thiên Lôi Chú” không thể giết chết kẻ địch, Phàn Tinh Vĩ tiêu hao quá nhiều năng lượng không khỏi nảy sinh ý định bỏ chạy...

“Khà khà!”

“Làm tốt lắm, tiếp theo giao cho đại gia đây!”

Cầm Cửu U trong tay, Sở Hàn với nụ cười xấu xa, từng bước tiến về phía cương thi vương xấu xí.

“Cút đi!”

Khuôn mặt xanh nanh vàng của Hạ Vĩnh Khang tràn đầy phẫn nộ, trăm năm mưu tính tan thành mây khói, lý trí của gã đã sụp đổ từ lâu, chỉ muốn trả thù kẻ đã gây ra tất cả những điều này, Phàn Tinh Vĩ. Cũng chính vì vậy, hắn mới không coi Sở Hàn đang cầm Cửu U ra gì.

Cửu U, Bản Mệnh Sát Hồn của Tô Mạch và Sở Hàn.



Ngay khi Cửu U xuất hiện, Liễu Như Mai và Hạ Tử An ở cách đó một đoạn đã lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Đặc biệt là Liễu Như Mai, cơ thể hắn làm bằng giấy, linh hồn càng nhạy cảm hơn, đối với Cửu U có khả năng khoá hồn, từ sâu thẳm linh hồn, hắn vô cùng sợ hãi.

Hạ Vĩnh Khang dám xem thường Cửu U, xem thường Sở Hàn, kết cục của hắn chỉ có...

“Tên xấu xí, đại gia vừa nghiên cứu ra tác phẩm nghệ thuật mới, ngươi có phúc trở thành vật thí nghiệm đầu tiên, nên lấy làm vinh dự!”

Liếm liếm khóe miệng, đôi mắt vốn đỏ sẫm của Sở Hàn, lập tức trở nên đỏ như máu - Sở đại gia rất hưng phấn.

Cho đến khi nhìn rõ đôi mắt khát máu của Sở Hàn, lý trí sụp đổ của Hạ Vĩnh Khang cuối cùng cũng quay trở lại.

Đáng tiếc, đã muộn...

Một người một quái, cách nhau chưa đầy một mét.

Sở Hàn cười, nụ cười mang theo sự điên cuồng và tàn nhẫn vô tận - đây là nụ cười của ác quỷ.

“Khóa Hồn, kích hoạt.”

Hạ Vĩnh Khang mặt xanh nanh vàng trợn to mắt không thể tin nổi, dao găm Cửu U từ từ đâm vào ngực hắn...

Ngực bị phá vỡ, nhưng tất cả chỉ là bắt đầu.

Sở Hàn lại cất Cửu U đi, trực tiếp đưa hai tay vào theo khe hở - trong cung điện nghệ thuật, không tồn tại sự sạch sẽ.

“Khung xương nở rộ, cái tên thật giàu ý nghĩa, giàu tính nghệ thuật... tên xấu xí, ngươi thích không?”

...

Tiếp theo, Phàn Tinh Vĩ trải qua hai tiếng đồng hồ u ám và đáng sợ nhất trong cuộc đời mình.

Nếu cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn thề nhất định sẽ không nhận nhiệm vụ thực tế này. Nếu phải trả giá, cho dù nhiệm vụ chuyển chức thất bại, hắn cũng cam lòng.

Từ đó có thể thấy, khung xương nở rộ... không đúng, là người tạo ra “khung xương nở rộ”, đã để lại bóng ma tâm lý lớn đến mức nào cho Phàn Tinh Vĩ...

Không chỉ Phàn Tinh Vĩ, Liễu Như Mai và Hạ Tử An cũng sợ đến ngây người.

Đặc biệt là Liễu Như Mai, khi “khung xương nở rộ” được tạo ra xong, Sở Hàn liếm liếm khóe miệng nhìn hắn, hắn sợ đến mức hét lên một tiếng... ngất xỉu.

Thực ra Liễu Như Mai đã hiểu lầm Sở Hàn.

Mặc dù tâm hồn Liễu Như Mai có chút dơ bẩn, nhưng ngoại hình vẫn không tệ. Với nền tảng hát tuồng, dáng người của hắn còn mềm mại hơn cả phụ nữ, là người đàn ông duy nhất khơi dậy cảm hứng sáng tạo “bướm máu” cho Sở Hàn.

Vì vậy, Sở Hàn căn bản không định biến hắn thành “khung xương nở rộ”, mà là “bướm máu” giàu tính nghệ thuật hơn!

“Ờ, hình như cũng không khá hơn là bao?”

“Ngất xỉu cũng tốt...”

Sau khi tạo ra “khung xương nở rộ”, Sở Hàn ôm “nó” từng bước đi về phía xa, và trực tiếp gắn “nó” lên bức tường trắng ở chính giữa linh đường - cả linh đường lập tức tràn ngập “khí chất nghệ thuật“.

Tất nhiên, cái gọi là “khí chất nghệ thuật” chỉ dành cho Sở Hàn, cảm nhận của người khác khi nhìn thấy “nó”, thì còn phải bàn lại.

Hạ Vĩnh Khang vẫn chưa chết, cương thi đại nhân vẫn còn thoi thóp.

Tuy nhiên, thứ duy nhất trên người gã có thể nhận ra là “người”, chỉ có cái đầu lâu trắng hồng, và đôi mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên đầu lâu...

Trong cả linh đường, ngoài tiếng bước chân của Sở Hàn, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác - Hạ Tử An và Phàn Tinh Vĩ thậm chí không dám thở mạnh.

Kẻ điên rất đáng sợ, kẻ biến thái càng đáng sợ, Sở Hàn còn đáng sợ hơn cả kẻ điên và kẻ biến thái!

“Lộp cộp...”

Khi Sở Hàn với những bước chân thanh thoát từng bước tiến về phía Hạ Tử An, tâm lý phòng tuyến đã hoàn toàn sụp đổ, Hạ Tử An không dám nảy sinh ý định phản kháng - cho dù hắn là huyết thi, cho dù hắn vẫn còn sức chiến đấu.

Cho dù sợ hãi đến chết đi sống lại, Hạ Tử An vẫn nghiến răng che chắn cho Liễu Như Mai phía sau, kiên định nói: “Muốn chém muốn giết tùy anh, tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng! Chỉ cầu... chỉ cầu xin anh cho Liễu tiên sinh một cái chết thống khoái!”

Ngay cả Hạ Vĩnh Khang cũng thất bại, Hạ Tử An không nghĩ rằng mình có thể đưa Liễu Như Mai thoát khỏi đây.

Tương tự, đối mặt với Sở Hàn, con quái vật khiến người ta tuyệt vọng, Hạ Tử An cũng không dám nói ra những lời viển vông như “tha cho Liễu Như Mai“. Lúc này, hắn chỉ cầu xin Sở Hàn có thể cho Liễu Như Mai một cái chết thống khoái, còn bản thân hắn...

Quay người lại, ôm lấy Liễu Như Mai đang bất tỉnh, Hạ Tử An thâm tình nói: “Liễu tiên sinh, anh có biết không? Ngay từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã bị anh mê hoặc.”

Ngày đó Hạ Tử An mới bảy tuổi, hắn ham chơi, nửa đêm lén lút lẻn vào sân sau. Sau đó, hắn nhìn thấy Liễu Như Mai trang điểm đậm, yểu điệu như tiên nữ trên sân khấu.

Khúc “Du Viên Kinh Mộng” đã múa ra cuộc đời bi thương như mộng như ảo của Liễu Như Mai, chiếc quạt lụa màu xanh cũng chinh phục trái tim thuần khiết của đứa trẻ bảy tuổi.

Kịch như cuộc đời, cuộc đời cũng như giấc mộng, Liễu Như Mai đang diễn kịch, đứa trẻ bảy tuổi kia đã nhập tâm.

“Nhưng, trong mắt anh, trong lòng anh chỉ có người kia, chỉ có người kia... anh thậm chí không thèm liếc nhìn tôi một cái, tôi thật không cam lòng!

Ôm chặt Liễu Như Mai đang bất tỉnh, trên mặt Hạ Tử An chỉ còn lại sự si mê: “Sau đó, cuối cùng tôi cũng lớn lên, anh cũng dần dần chú ý đến tôi, tôi thật vui! Mặc dù tôi biết anh nhìn thấy người khác qua tôi, nhưng vậy thì sao? Vì anh, tôi sẵn sàng đóng giả người khác.”

“Bộ quân phục đó là mặc vì anh, anh nhớ người kia, tôi liền diễn thành người kia... cả đời chí tình, nếu có kiếp sau nhất định không quên! Liễu tiên sinh, tôi đã nhập tâm, còn anh thì sao?“. Truyện Full

Liễu Như Mai không trả lời, vì hắn vẫn đang bất tỉnh.

Cạch...

Dao găm Phá Ma rơi xuống dưới chân hai người, Hạ Tử An quay đầu nhìn lại.

Sở Hàn đã rời đi, người đứng trước mặt cậu ta là Tô Mạch lạnh lùng vô tình.

Hạ Tử An lặng lẽ nhặt dao găm lên.

“Liễu tiên sinh, hát cho tôi nghe một khúc nữa được không? Hãy hát 'Du Viên Kinh Mộng'...”

Dao găm Phá Ma đâm xuyên qua tim Liễu Như Mai, cũng đâm sâu vào trái tim Hạ Tử An...

“Y... y... y... a!”

“Chốn ngập tràn hoa đào đỏ thắm, giờ chỉ còn giếng cạn tường loang, thời gian thấm thoát thoi đưa, cảnh tan người mất đường xưa đâu còn...”

[Đời người như mộng, khác nào ảo ảnh. Nơi Tứ Cửu Thành hoa lệ vàng son, chôn vùi biết bao máu và nước mắt của những cô đào, kép hát. Kẻ vì tình mà bỏ nhà, bỏ nước, người vì yêu mà chấp mê bất ngộ, cuối cùng vẫn không thể vượt qua sự bào mòn của hiện thực. Tình cạn, yêu tàn, chỉ còn lại xác thân trống rỗng và cuộc sống lay lắt. Thế nhưng, sự si mê vẫn tiếp diễn. Đây không phải là kết thúc, mà chỉ là sự khởi đầu...]

[Thông báo hệ thống: Chúc mừng người chơi Tô Mạch hoàn thành nhiệm vụ thực tế “Say mê trong hào nhoáng“.]

[Thông báo hệ thống: Chúc mừng người chơi tìm thấy và giết chết kẻ chủ mưu âm mưu của nhà họ Hạ, cương thi vương Hạ Vĩnh Khang, nhận được phần thưởng: cuộn giấy luyện chế Thiên Sát Thần Thể. 300 đồng mộng ảo.]

[Thông báo hệ thống: Chúc mừng người chơi giết chết con rối giấy Liễu Như Mai, huyết thi Hạ Tử An. nhận được phần thưởng: con rối giấy. huyết thi châu. 50 đồng mộng ảo.]

[Thông báo hệ thống: Hạ Bội đã chạy thoát khỏi nhà họ Hạ khi cương thi vương Hạ Vĩnh Khang xuất hiện, do người chơi mang theo “oán hận của chị gái”, Hạ Bội đã tiến hóa thành lệ quỷ, xin người chơi cẩn thận.]

[Thông báo hệ thống: Do người chơi Tô Mạch lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ thực tế, thưởng cho người chơi một gợi ý nhiệm vụ đặc biệt trong phó bản tiếp theo.]

Liên tiếp vài thông báo, nhiệm vụ thực tế đầu tiên của Tô Mạch cuối cùng cũng hoàn thành...

Chiều ngày hôm sau, khách sạn xx lớn nhất thành phố Nhã An.

“Cậu nói xem rốt cuộc là chuyện gì vậy!”

“Xin lỗi, xin lỗi, máy móc gặp trục trặc, tôi cũng bất lực!”

Người ngồi đối diện Ngụy Tư Hàn là một người lạ, Tô Mạch biết tên hắn: Mạnh Đông Nhạc.

Mạnh Đông Nhạc, bạn học đại học của Ngụy Tư Hàn, tốt nghiệp chuyên ngành pháp y, chính là người đã làm hai báo cáo khám nghiệm tử thi cho Hạ Vạn Lý.

Ngụy Tư Hàn nghi ngờ bác sĩ pháp y ban đầu là kẻ điên, vì vậy mới nhờ bạn học thời đại học Mạnh Đông Nhạc giúp đỡ làm giám định tử thi, kết quả đưa ra vẫn là tử vong 30 năm.

Tuy nhiên, còn chưa đợi Ngụy Tư Hàn hồi phục sau cú sốc, ngày hôm sau Mạnh Đông Nhạc lại gửi đến một báo cáo khám nghiệm tử thi khác, thời gian tử vong của Hạ Vạn Lý lại biến thành 60 năm!

Bị đả kích đến mức hoài nghi nhân sinh, Ngụy Tư Hàn gần như sụp đổ, liên tục gặp ác mộng mấy ngày liền. Ngày mai là ngày an táng Hạ Vạn Lý, suy nghĩ cả đêm, Ngụy Tư Hàn cuối cùng cũng quyết định, sáng sớm đã triệu tập cảnh sát trong cục - hắn định liều cả bộ cảnh phục này, cũng phải ngăn cản việc chôn cất, và điều tra rõ chân tướng!

Tuy nhiên, ngay khi Ngụy Tư Hàn đã quyết tâm chuẩn bị đại náo một trận, điện thoại của Mạnh Đông Nhạc lại gọi đến.

Sau đó, một màn kịch tính xuất hiện: máy móc phân tích phim chụp X-quang tử thi lại bị lỗi, Hạ Vạn Lý tử vong không phải là 30 năm, cũng không phải là 60 năm, mà là vừa mới chết cách đây vài ngày...

Nắm đấm đánh vào bông, Ngụy Tư Hàn đã chuẩn bị sẵn sàng, khí thế hừng hực tức đến mức suýt chút nữa phun máu.

Mạnh Đông Nhạc cũng cảm thấy sơ suất của mình đã gây ra không ít rắc rối cho Ngụy Tư Hàn, sau khi cúp máy, lập tức từ Đế Đô chạy đến Nhã An, và đích thân đến cửa xin lỗi.

Mẹ kiếp, vậy là vẫn là tên bác sĩ pháp y điên kia lừa chúng ta? Ngụy Tư Hàn nghi ngờ nói: “Trùng hợp như vậy sao?”

“Không có sự trùng hợp nào là không có lý do cả.”

Phàn Tinh Vĩ cười nói: “Trên thế giới này chuyện trùng hợp nhiều lắm, cậu mới gặp phải một chuyện thôi, nên thấy đủ đi!”

Vậy là hắn nên “thiên ân vạn tạ, cảm ân đái đức” sao?

“Tô Mạch, có phải vậy không?” Ngụy Tư Hàn vẫn không từ bỏ.

Tô Mạch gật đầu không phủ nhận.

“Thôi bỏ đi, tôi coi như xui xẻo được chưa? Nói chứ Tô Mạch, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao lại quan tâm đến vụ án này như vậy? Còn có họ Phàn kia, mẹ nó Tổ chuyên án linh dị” rốt cuộc là thứ quỷ quái gì vậy?”

“Haha, đùa thôi, đùa thôi...”

Cuối cùng, “vở hài kịch” này chỉ có thể kết thúc trong im lặng.

Không có vụ án nào trong người, nhẹ nhõm hơn nhiều. Do nguyên nhân của vụ án trước đó, Ngụy Tư Hàn vẫn chưa có cơ hội ăn mừng việc đoàn tụ với Tô Mạch sau nhiều năm. Cộng thêm việc bạn tốt thời đại học cũng ở đây, Ngụy Tư Hàn lúc này vô cùng vui vẻ - nếu Phàn Tinh Vĩ chuyên ăn ké không có ở đây thì càng tốt.

Tuy nhiên, niềm vui mới kéo dài được một nửa, một cuộc điện thoại đã cắt ngang khoảnh khắc tốt đẹp hiếm có này.

“Cái gì? Tai nạn xe hơi? Tám xe đâm liên hoàn?”

“Ai? Ai chết?”

Cúp máy, mặt Ngụy Tư Hàn lại đen xì.

“Sao vậy?” Tô Mạch biết rõ còn cố ý hỏi.

Ngụy Tư Hàn nghiến răng nói: “Mẹ nó xảy ra tai nạn xe hơi! Tám xe đâm liên hoàn! Ngày mai là ngày Hạ Vạn Lý xuất phát, nhà họ Hạ thật xui xẻo!”

Phải nói là xui xẻo đến mức đổ máu mới đúng.



Vụ tai nạn xe hơi này, ba người chết tại chỗ, hai người bị thương nặng.

Ba người chết không ai khác, chính là Hạ Tử An, Liễu Như Mai và... bạn học cũ của họ, Mai Linh.

Đây là vụ án lớn, Ngụy Tư Hàn không thể không lập tức đến hiện trường, Mạnh Đông Nhạc cảm thấy áy náy cũng tự nguyện đi theo làm giám định viên pháp y. Sau khi hai người vội vàng rời đi, trên bàn chỉ còn lại Tô Mạch và Phàn Tinh Vĩ.

“Hệ thống làm?”

Phàn Tinh Vĩ gật đầu: “Ừ, mỗi lần sau khi nhiệm vụ thực tế kết thúc, hệ thống sẽ giúp người chơi giải quyết hậu quả.”

Ánh mắt Phàn Tinh Vĩ nhìn Tô Mạch vô cùng phức tạp, trong đó xen lẫn nhiều cảm xúc, rõ ràng nhất là sợ hãi.

Mặc dù nhiệm vụ thực tế đã hoàn thành, nhưng trải nghiệm đáng sợ ngày hôm qua đã để lại bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa cho Phàn Tinh Vĩ. Cho dù đã qua một ngày, hắn vẫn có chút không dám đối mặt với Tô Mạch.

“Tô Mạch, cậu ngày hôm qua... rốt cuộc là chuyện gì vậy? Người đó, không phải là cậu đúng không?”

Biết rõ không nên hỏi, nhưng Phàn Tinh Vĩ vẫn không nhịn được mà hỏi ra. Không còn cách nào khác, Sở Hàn đã để lại chấn thương tâm lý quá lớn cho hắn.

Tối qua, ngay khi thông báo nhiệm vụ kết thúc xuất hiện, Phàn Tinh Vĩ thậm chí không chào hỏi Tô Mạch, người đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, mà vội vàng chạy mất.

Tối qua lại là một đêm mất ngủ, mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu hắn không khỏi tự chủ mà hiện lên “khung xương nở rộ”, và nụ cười điên cuồng trên mặt Sở Hàn, người tạo ra nó.

Điều đáng sợ nhất là, Phàn Tinh Vĩ luôn không nhịn được mà tưởng tượng mình là Hạ Vĩnh Khang, sau đó... càng đáng sợ hơn!

Phàn Tinh Vĩ không nghĩ ngay đến “nhân cách phân liệt”, mà định nghĩa Sở Hàn là đạo cụ mà Tô Mạch có được trong một thế giới phó bản nào đó.

Tuy nhiên, dáng vẻ điên cuồng của Sở Hàn, và đôi mắt đỏ như máu kia thực sự quá đáng sợ. Vì vậy, cho dù hiện tại đối mặt là khuôn mặt hiền lành của Tô Mạch, hắn vẫn theo bản năng liên tưởng đến Sở Hàn, nên mới hỏi như vậy.

Chỉ là, Tô Mạch không định giải thích cho hắn.

Không có được lời giải thích, Phàn Tinh Vĩ cũng không thất vọng. Nghĩ đến nhiệm vụ của mình, hắn vội vàng đưa ra nhành ô liu: “Nhiệm vụ lần này chúng ta phối hợp không tệ! Tôi thấy cậu cũng là nhân tài hiếm có, có hứng thú gia nhập “Thiên Phủ Công hội” của chúng tôi không?”

Thiên Phủ Công hội là bảng hiệu vàng, trước đó hắn hoàn toàn tự tin có thể lôi kéo Tô Mạch gia nhập. Nhưng sau khi trải qua chuyện tối qua, sự tự tin của hắn đã giảm đi hơn một nửa.

Quan trọng hơn là, nếu như Tô Mạch tối qua không phải là “đạo cụ” gì của hệ thống mà là bản chất thật sự của y, vậy người này... người đáng sợ như vậy, Thiên Phủ Công hội có dám nhận không?

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú gia nhập bất kỳ tổ chức nào.”

Sự từ chối của Tô Mạch nằm trong dự đoán, Phàn Tinh Vĩ lo lắng lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói: “Cậu không cần vội vàng trả lời tôi. Lúc tôi mới tham gia “Thiên đường mộng ảo” cũng giống như cậu, tự cho mình là hơn người, cố chấp cho rằng mình không cần hợp tác với bất kỳ ai. Sau đó tôi phát hiện mình đã sai, Thiên đường mộng ảo không phải là trò chơi của một người.”

Tô Mạch không phủ nhận cũng không khẳng định.

“Sau này khi cậu có ý định gia nhập, nhất định phải ưu tiên cân nhắc chúng tôi nhé!”

Dù sao cũng đã kết bạn, đợi hắn hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức, sau đó tiếp tục lôi kéo Tô Mạch cũng không muộn.

Phàn Tinh Vĩ tin rằng, chỉ cần Thiên Phủ Công hội đưa ra giá đủ cao, không tin Tô Mạch không gia nhập. Chỉ là, trải nghiệm đáng sợ tối qua vẫn còn nguyên vẹn, Phàn Tinh Vĩ cẩn thận vẫn quyết định tiếp tục quan sát thì hơn, và không hứa hẹn gì vào lúc này.

“Có phải tất cả các phó bản diễn sinh đều có mối liên hệ nào đó với thế giới thực không?” Tô Mạch đột nhiên hỏi.

Phàn Tinh Vĩ sững sờ, sau đó ngạc nhiên nói: “Vậy, nhiệm vụ thực tế này là do cậu kích hoạt trong thế giới diễn sinh?”

Hắn đã nói mà, Tô Mạch ở chỗ xa xôi, sao lại vô duyên vô cớ nhận nhiệm vụ thực tế ở Tứ Xuyên.

“Cậu đoán không sai, đại đa số thế giới diễn sinh đều có mối liên hệ nào đó với thế giới thực. Tất nhiên, mối liên hệ này muôn hình vạn trạng, không phải cái nào cũng có thể kích hoạt nhiệm vụ thực tế.”

Giải thích xong, Phàn Tinh Vĩ lại nói: “Tuy nhiên, tôi vẫn khuyên cậu sau này đừng làm như vậy.”

Lý do Phàn Tinh Vĩ không nói, Tô Mạch cũng không hỏi.

Trụ sở chính của Thiên Phủ Công hội ở Thành Đô, trước khi rời đi, Phàn Tinh Vĩ chân thành mời Tô Mạch đến bang hội của họ tham quan. Tô Mạch do dự một chút, vẫn từ chối. Phàn Tinh Vĩ cũng không để ý, sau khi chào tạm biệt Tô Mạch, lập tức lên xe rời khỏi Nhã An...

Mặc dù Phàn Tinh Vĩ đã đi, nhưng Tô Mạch đã thu hoạch được không ít kiến thức cơ bản về “Thiên đường mộng ảo” từ hắn, cũng có hiểu biết sâu sắc hơn về “Thiên đường mộng ảo“. Hai thu hoạch quan trọng nhất là: thứ nhất, công dụng của hạt giống; thứ hai, cách xem thời gian mở phó bản tiếp theo.

Theo lời Phàn Tinh Vĩ, “hạt giống” còn quan trọng hơn cả hộp kho báu, mỗi hạt giống đều đại diện cho một kỹ năng, hơn nữa còn là kỹ năng được thiết kế riêng theo đặc điểm của người chơi. Tuy nhiên, cách mở khóa kỹ năng hạt giống, chỉ có thể biết sau khi Tô Mạch trở thành người chơi chính thức.

Còn về cách xem thời gian mở phó bản tiếp theo, cũng rất đơn giản, chỉ cần tốn 50 đồng mộng ảo là được. Sau khi Phàn Tinh Vĩ rời đi, Tô Mạch đã kiểm tra thời gian mở phó bản tiếp theo của mình, phát hiện lại còn bốn ngày nữa.

Có bốn ngày để chuẩn bị, Tô Mạch cũng không vội vàng nữa. Trở về khách sạn, y đang định xem phần thưởng nhiệm vụ thực tế, thì Ngụy Tư Hàn lại xông vào, miệng lẩm bẩm chửi rủa.

“Thật mẹ nó xui xẻo!”

Tô Mạch không nói gì, Ngụy Tư Hàn vừa tự rót nước cho mình, vừa lẩm bẩm oán trách: “Cả nhà họ Hạ đều là thần kinh! Nhất là bà già Hạ Uyển, người chết cũng không phải con trai bà ta, cha ruột người ta còn chưa làm gì, bà ta lại như bà điên mà làm ầm ĩ không ngừng.”

Khóe miệng Tô Mạch nhếch lên: “Biết đâu Hạ Tử An thực sự là con trai bà ta...”

Hạ Tử An có phải là con trai của Hạ Uyển hay không cũng không quan trọng, dù sao người cũng đã chết.

Tuổi già mất con, Hạ Dương Huy bỗng chốc già đi mười tuổi, không thể không nói là bi thương. So với Hạ Dương Huy, Hạ Uyển càng điên cuồng hơn. Bà ta tỉnh rồi lại ngất, ngất rồi lại tỉnh, khóc lóc thảm thiết yêu cầu Ngụy Tư Hàn điều tra rõ chân tướng, và buông lời cay độc bắt Hạ Tử Thuận phải đền mạng.

Thuyết âm mưu của Hạ Uyển rõ ràng là không thực tế, lúc này bản thân Hạ Tử Thuận vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt chưa ra được!

Làm gì có ai muốn hại người, mà lại tự đưa mình vào chỗ chết?

Dù sao đi nữa, nhà họ Hạ đã hoàn toàn rối loạn. Ngụy Tư Hàn bận rộn, mới chạy đến chỗ Tô Mạch để than thở một trận.

Cho đến khi Ngụy Tư Hàn than thở xong, Tô Mạch mới bình thản nói: “Ngày mai tôi sẽ rời đi.”

Ngụy Tư Hàn dường như vẫn luôn chờ câu nói này, hắn cũng không tỏ ra bất ngờ, mà cẩn thận hỏi: “Đi đâu?”

Do dự một chút, Tô Mạch trả lời: “Thành Đô.”

Nghe thấy hai chữ “Thành Đô”, Ngụy Tư Hàn không khỏi vui mừng: “Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt rồi? Quyết định về nhà?”

Tô Mạch cười lạnh: “Tôi không có nhà.”

“Ơ...”

Gãi đầu bứt tai, Ngụy Tư Hàn rất muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, chỉ có thể thở dài: “Được rồi, bất kể cậu đưa ra quyết định gì, tôi đều ủng hộ cậu... Tuy nhiên, đã về Thành Đô rồi, lần họp lớp sau chắc chắn không thể bỏ lỡ chứ?”

Tô Mạch lười tham gia họp lớp. Nhưng nhìn thấy ánh mắt vừa lo lắng vừa mong đợi của Ngụy Tư Hàn, sợ phiền phức, Tô Mạch vẫn nói: “Đến lúc đó hãy xem.”

“Haha, vậy thì cứ quyết định như vậy nhé! Ngày mai tôi tiễn cậu!”

Sau khi Ngụy Tư Hàn rời đi, Tô Mạch ngồi trên ghế sofa ngẩn người một lúc, mới lấy điện thoại ra.

Nhiệm vụ thực tế lần này Tô Mạch thu hoạch không tệ, thứ khiến y hài lòng nhất chính là cuộn giấy luyện chế Thiên Sát Thần Thể và miếng ngọc bội của Liễu Như Mai.

Cuộn giấy là đạo cụ sử dụng một lần, và cần không ít linh hồn để hỗ trợ, Tô Mạch không hứng thú với Thiên Sát Thần Thể, nhưng thứ này có thể để dành cho Sở Hàn. Còn về miếng ngọc bội của Liễu Như Mai, lại mang đến cho Tô Mạch không ít bất ngờ.

Ngọc bội Uyên Ương Định Tình: mỗi ngày có thể tiến hành một lần dịch chuyển tức thời đến địa điểm đã định.

[Chú thích: Hai người nếu thật lòng yêu nhau, há lại cần ngày ngày quấn quýt? Người quan trọng đang chờ đợi, hãy mau trở về bên cạnh người ấy!]

Mặc dù cái tên sến súa muốn chết, nhưng hiệu quả lại không tệ.

Mặc dù tên là “Ngọc bội Uyên Ương Định Tình”, nhưng không quy định hai người đeo phải là tình nhân. Người Tô Mạch có thể tin tưởng không nhiều... được rồi, gần như không có. Người duy nhất y có thể tin tưởng, và có thể yên tâm dịch chuyển tức thời đến chỉ có chính mình - tức là Sở Hàn.

Độ khó của phó bản tiếp theo khá cao, để Sở Hàn xuất hiện gần như là lựa chọn chắc chắn, thậm chí có thể sẽ tách ra giữa chừng. Có miếng ngọc bội này, cả hai đều có thêm một tầng bảo đảm.

Cất ngọc bội đi, Tô Mạch lại lấy ra hai đạo cụ khác: con rối giấy và huyết thi châu.

Con rối giấy: có thể chứa đựng linh hồn người sống. [Người chơi không thể sử dụng]

[Ghi chú: sợ nước sợ lửa, chọc một cái là vỡ, hãy cất giữ cẩn thận nhé!]

Con rối giấy là một tờ giấy hình người to bằng bàn tay, ngoài việc có thể chứa đựng linh hồn của một người, không có tác dụng gì khác, hơn nữa còn rất dễ vỡ.

Đây cũng là một bảo bối hiếm có. Ví dụ, nếu một nhân vật quan trọng nào đó không may chết trong quá trình làm nhiệm vụ, chỉ cần cất giữ linh hồn của người đó trước khi nó tan biến, có lẽ còn có cơ hội hồi sinh.

Điểm đáng tiếc duy nhất là người chơi không thể sử dụng, nếu không thì mới đáng sợ.

Hãy thử tưởng tượng, vạn nhất bạn chết trong phó bản, sau đó linh hồn bị cất giữ, đợi khi trở về thế giới thực, để hệ thống giúp bạn khôi phục cơ thể... chỉ cần đội ngũ không bị toàn quân bị diệt, đây gần như là đạo cụ hồi sinh vô hạn!

Hệ thống e rằng cũng đã nghĩ đến điểm này, nên mới thêm lựa chọn [Người chơi không thể sử dụng]. Như vậy, giá trị của con rối giấy lập tức giảm đi vô số lần.

Huyết thi châu [cấp D quý hiếm]: sau khi sử dụng, có thể miễn dịch 50% sát thương từ thuật pháp hệ quang minh dưới cấp D.

Thứ tốt, mặc dù cái tên nghe có vẻ ghê tởm, nhưng Tô Mạch ngay cả “phân của tộc Lỗ Lạp” cũng dám ăn, huyết thi châu này tự nhiên không thành vấn đề.

Sau khi ăn huyết thi châu, Tô Mạch lại gửi tin nhắn cho Tiểu Hồ ở phòng bên cạnh, báo cho hắn biết ngày mai sẽ khởi hành về Đế Đô, và cảnh báo hắn không được nói cho Lê thúc.

Sau khi tắm rửa xong, Tô Mạch vốn định đi ngủ ngay, nhưng nghĩ đến điều gì đó, y lại lấy con rối giấy ra.

“Người chơi không thể sử dụng, không có nghĩa là...”

Nói được một nửa, con rối giấy nhỏ trên tay đột nhiên lóe lên một tia sáng vàng yếu ớt.

Sau đó, con rối giấy biến mất, thay vào đó là một người sống sờ sờ.

Quân phục, giày da, thắt lưng...

Người mặc trang phục sĩ quan thời Dân Quốc ra dáng lưu manh, ngoài Sở Hàn còn ai vào đây?

“Không tệ, quả nhiên có thể.”

Tô Mạch đầu tiên là khẳng định đạo cụ, sau đó lại không nhịn được mà phàn nàn: “Đây là thời hiện đại, anh mặc bộ đồ này ra ngoài sẽ bị đánh đấy.”

Sở Hàn nhe răng cười: “Đại gia sẽ biến bọn họ thành tác phẩm nghệ thuật hết!”

Vừa cười xong, Sở Hàn mặc quân phục lại lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Cơ thể yếu ớt, chọc một cái là vỡ! Hơn nữa...”

Sở Hàn chỉ vào một chỗ nào đó trên cơ thể mình, với vẻ mặt đầy tiếc nuối nói: “Chỗ này lại không dùng được!”

Nhìn theo hướng ngón tay của Sở Hàn, mặt Tô Mạch lập tức đen xì.

“Anh muốn dùng nó để làm gì?”

Giọng điệu bình tĩnh của Tô Mạch không hề có chút dao động nào.

Sở Hàn nhìn chằm chằm vào môi Tô Mạch, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng rộng...

—------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook