[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách

Chương 52: Tan Rã

Tiểu Sinh Vô Danh

01/09/2024

Editor: Gấu Gầy

Beta: Gấu Lãng Du

"Tô Mạch, cẩn thận!"

Trong tay Arthur xuất hiện một tấm khiên bạc, trên khiên tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt, một lớp màng chắn hình bầu dục khổng lồ đột ngột xuất hiện – chính là kỹ năng phòng ngự của Kỵ sĩ Ánh sáng: Thần thánh bảo hộ.

"Thần thánh bảo hộ" là kỹ năng bảo vệ tính mạng của Arthur, tiêu hao năng lương rất lớn. Khoảnh khắc sử dụng kỹ năng, sắc mặt vốn đã khó coi của anh ta càng thêm tái nhợt.

Mặc dù vậy, hiệu quả "Thần thánh bảo hộ" mang lại rất tốt, không chỉ cứu được Tô Mạch đang cõng Jenny mà còn bảo vệ bọn họ thoát khỏi lãnh địa của nhện ma hút máu.

Sau khi thoát khỏi hang động của nhện ma hút máu, ba người thân hình tàn tạ vội vàng tìm một nơi an toàn để ẩn nấp.

"Thế nào? Jenny cô ấy... còn cứu được không?"

Nhìn Jenny nằm trên mặt đất, mất một cánh tay, mặt mày tím tái, rõ ràng là trúng độc nặng rơi vào hôn mê sâu, khuôn mặt tái nhợt của Arthur tràn đầy áy náy và tự trách.

"Đều tại tôi, nếu tôi nhanh hơn một chút, Jenny cũng sẽ không..."

"Yên tâm, không chết được đâu."

Tô Mạch lạnh lùng cắt ngang lời lảm nhảm của Arthur, vừa cầm máu cho Jenny vừa liên tục nhét các loại thuốc vào miệng cô. Theo tác dụng của thuốc, sắc mặt tím tái của Jenny đỡ hơn rất nhiều.

"Nọc độc của nhện ma hút máu rất mạnh, may mà thể chất cô ấy không tệ, hơn nữa còn kịp thời chặt đứt cánh tay để tự cứu mình, nếu không thần tiên cũng không cứu được." Khuôn mặt Tô Mạch vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong mắt lại lóe lên tia u ám.

Arthur đang chìm trong tự trách không hề nhận ra sự khác thường của Tô Mạch, nhưng thái độ trấn tĩnh của Tô Mạch đã ảnh hưởng đến anh ta, ít nhất khiến anh ta lấy lại bình tĩnh.

Sắc mặt tái nhợt, Arthur nghiến răng nghiến lợi thi triển một thuật pháp trị liệu cho Jenny. Theo tác dụng của thuật pháp trị liệu, cánh tay bị đứt lìa của Jenny không còn chảy máu, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều.

"Không biết nhóm Biện Long thế nào, Hoàng tử điện hạ..."

"Yên tâm, bọn họ không sao."

Tô Mạch không nhận được thông báo Nelson tử vong, hơn nữa bọn họ là người chơi, có thể thông qua Sử Hưng Trạch để nắm bắt tình hình bất cứ lúc nào.

Ngay khi hai người đang cứu chữa cho Jenny đang bị thương nặng, một bóng người lặng lẽ xuất hiện phía sau bọn họ.

"Thành công?"

Tô Mạch quay đầu lại, khuôn mặt bình tĩnh mang theo một tia mong chờ.

Mặt Quỷ gật đầu, Tô Mạch thở phào nhẹ nhõm.

"Sư Thứu không đuổi theo sao?" Khuôn mặt Arthur đầy vẻ kinh ngạc. "Cậu làm cách nào để thoát khỏi bọn chúng?"

Mặc dù là câu hỏi, nhưng Arthur chỉ đơn thuần là cảm thán, cũng không mong đợi Mặt Quỷ đưa ra câu trả lời. Còn Sư Thứu trong miệng anh ta, chính là một trong những hung thú đáng sợ nhất ở sâu trong đầm lầy hoang dã.

Sư Thứu có thân hình và tứ chi của sư tử, đầu và cánh của đại bàng, là hung thú trong truyền thuyết, vô cùng đáng sợ. Sư Thứu cũng giống như cự long, đã tuyệt tích ở lục địa Thiên Pháp từ vạn năm trước, không ai ngờ trong đầm lầy hoang dã lại gặp phải nó, thậm chí không chỉ một con!

Không sai, nhóm người Tô Mạch đã gặp phải Sư Thứu, hơn nữa tới hai con, hoặc nói cách khác là một cặp "vợ chồng".

Lông của Sư Thứu đực có màu đồng, Sư Thứu cái có màu nâu sẫm. Cả hai con Sư Thứu đều đã trưởng thành, sống trên một vách đá dựng đứng ở sâu trong đầm lầy hoang dã.

Sự khủng bố và cường đại của Sư Thứu là điều không cần bàn cãi, đôi cánh như đại bàng khiến chúng có thể bay lượn trên bầu trời. Còn cơ thể cường tráng hơn cả sư tử giúp chúng có thể tung hoành trên mặt đất.

Quan trọng nhất là, Sư Thứu có một đôi mắt sắc bén, một đôi mắt xinh đẹp như hồng ngọc, ngay cả trong đêm tối cũng lóe lên ánh sáng chói mắt – Trong vòng vạn dặm, không một sinh vật nào có thể thoát khỏi tầm nhìn của nó.

Đầm lầy hoang dã quanh năm chìm trong độc tố cũng ảnh hưởng đến thị lực của Sư Thứu. Chính vì vậy, Mặt Quỷ mới có thể trốn thoát khỏi sự truy sát của hai con Sư Thứu. Đương nhiên, cũng chỉ có Mặt Quỷ thôi, đổi lại là người khác, ngay cả Tô Mạch cũng không tự tin.

Vấn đề là, Sư Thứu cường đại như vậy, tại sao nhóm người Tô Mạch còn trêu chọc?

Đúng vậy, trêu chọc.

Không phải là đi nhầm vào lãnh địa của Sư Thứu, mà là bọn họ đã chủ động trêu chọc!

Bọn họ không chỉ trêu chọc Sư Thứu, thậm chí còn trêu chọc cả một bầy độc vật khác sống không xa Sư Thứu – nhện ma hút máu!

Lẽ ra, có Mặt Quỷ – "trinh sát" đỉnh cao, cho dù không thể tránh khỏi Sư Thứu biết bay, nhưng ít nhất cũng có thể tránh được nhện ma hút máu. Bọn họ không những không tránh, mà còn chủ động mạo hiểm, là vì sao?

Lý do chỉ có một: đội ngũ của Sở Hàn đã tiến vào khu vực bên trong.

Đúng vậy, nhanh như vậy đấy!

Tính từ lúc bước chân vào đầm lầy hoang dã, nhóm người Tô Mạch tốn gần một tuần mới đến được khu vực bên trong mà không gặp nguy hiểm gì, điều này dựa vào việc Tô Mạch và Mặt Quỷ không hề giấu giếm thực lực.

Còn đội ngũ kia có Busa, Công chúa Ellie, Đại kiếm sư Hansen và năm người chơi chính thức bảo vệ Sở Hàn chỉ mất chưa đầy hai ngày, ngoại trừ một lính đánh thuê không quan trọng tử vong, gần như toàn bộ đều bình an vô sự bước chân vào khu vực bên trong đầm lầy hoang dã!

Tốc độ và hiệu quả đáng sợ như vậy, trong nháy mắt khiến nhóm người Tô Mạch ở phía trước cảm thấy nguy cơ nặng nề.

Mặc dù khu vực bên trong không thể so với khu vực bên ngoài, ngay cả đội ngũ xịn sò kia cũng không thể tung hoành ngang dọc mà phải trở nên cẩn thận như nhóm người Tô Mạch. Nhưng sự chênh lệch thực lực giữa hai bên rành rành ra đấy, nếu không nghĩ ra biện pháp, sớm muộn gì cũng bị đối phương đuổi kịp!

Đương nhiên, nhóm người Tô Mạch cũng có ưu thế, ví dụ như bản đồ khu vực bên trong, ví dụ như Nelson có thể cảm nhận được "kho báu".

Chính vì có hai ưu thế này, cộng thêm việc Mặt Quỷ thăm dò và Tô Mạch phán đoán, mới khiến bọn họ bớt đi nhiều đường vòng.

Tuy nhiên, bản đồ khu vực bên trong dù sao cũng rất sơ sài, hơn nữa nhìn mức độ mục nát của tấm da dê, ít nhất cũng đã tồn tại ngàn năm. Ngàn năm trôi qua, đủ để cục diện khu vực bên trong phát sinh thay đổi long trời lở đất.

Cho nên, mặc dù có bản đồ, mặc dù Tô Mạch và Mặt Quỷ dựa vào năng lực cường đại của mình để tránh được nhiều nguy hiểm, nhưng mọi người vẫn nhiều lần rơi vào hiểm cảnh. Thậm chí Tiểu Kiệt có thể chất kém nhất cũng không may tử vong trong một lần mạo hiểm.

Cái chết của Tiểu Kiệt đã khiến Arthur vô cùng áy náy, bây giờ lại thêm Jenny trọng thương nguy kịch, người đàn ông luôn mỉm cười và bình tĩnh trước mọi biến cố đã sớm không còn trầm ổn lạc quan như trước.

Cái chết của Tiểu Kiệt cũng gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Tô Mạch và Mặt Quỷ – không thể tiếp tục chờ đợi!

Hai người vốn định để trận chiến cuối cùng diễn ra sau khi tìm thấy kho báu của Hill, nhưng đội ngũ hùng mạnh phía sau đuổi theo quá gắt, khu vực bên trong đầm lầy hoang dã cũng nguy hiểm hơn tưởng tượng của bọn họ rất nhiều, nếu tiếp tục chờ đợi, lợi thế trong tay bọn họ sẽ càng ngày càng ít.

Chính vì vậy mới có màn hành động riêng lẻ trước đó.

Tô Mạch tương đối yên tâm về thực lực của Mặt Quỷ, hắn nói đã thoát khỏi Sư Thứu thì nhất định là đã thoát khỏi, chỉ là...

"Vẫn còn cảm giác đó sao?"

Mặt Quỷ do dự một lát, gật đầu.

Sắc mặt Tô Mạch tối sầm, sau đó lặng lẽ lấy ra "Quả cầu pha lê của phù thuỷ". Trên quả cầu pha lê liên tục thay đổi nhiều hình ảnh, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Thấy sắc mặt Tô Mạch ngưng trọng, Arthur chần chừ một lát rồi nói: "Có phải là ảo giác không?"

Mới đầu Tô Mạch cũng cho rằng là ảo giác, nhưng khi biết ngay cả Mặt Quỷ cũng thỉnh thoảng có cảm giác đó, sao y có thể không coi trọng được?

Bị nhìn trộm, cảm giác như bị nhìn trộm.

Kể từ khi bước chân vào khu vực bên trong, Tô Mạch thỉnh thoảng lại có cảm giác bị nhìn trộm.



Khu vực bên trong đầm lầy hoang dã có vô số hung thú và độc vật đáng sợ, ban đầu Tô Mạch chỉ cho rằng bọn họ bị một con hung thú cường đại nào đó theo dõi, tuy cũng lưu tâm, nhưng cũng không quá để ý.

Chủ yếu là vì cảm giác này rất mơ hồ, hơn nữa lúc có lúc không. Nếu không phải Tô Mạch cẩn thận, hơn nữa còn nhạy bén với "ánh mắt" xa lạ, rất có thể sẽ không phát hiện ra.

Tuy nhiên, theo bước chân không ngừng đi sâu vào của bọn họ, cảm giác "bị nhìn trộm" này không những không biến mất, ngược lại còn xuất hiện thường xuyên hơn!

Cảm giác "bị nhìn trộm" này vô cùng mơ hồ và ảo diệu, nhưng nơi này dù sao cũng là khu vực bên trong đầy rẫy nguy hiểm, Tô Mạch vẫn không dám chủ quan.

Khi Tô Mạch nói ra cảm giác của mình, phát hiện ra ngoại trừ y, Mặt Quỷ thỉnh thoảng cũng có cảm giác này, sắc mặt y lập tức trở nên vô cùng khó coi. Thậm chí, Mặt Quỷ còn đưa ra đáp án chính xác hơn – "ánh mắt" thỉnh thoảng nhìn trộm bọn họ, rất có thể đến từ cùng một người hoặc sinh vật!

Nếu thật sự có một đôi mắt theo dõi bọn họ trong bóng tối, Tô Mạch tự tin y nhất định sẽ phát hiện ra. Hơn nữa, bên cạnh y còn có Mặt Quỷ – một người vô cùng nhạy cảm với ánh mắt. Nhưng cả y và Mặt Quỷ, ngoài việc thỉnh thoảng có cảm giác ảo diệu này, đều không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của "kẻ nhìn trộm".

Tô Mạch bất an trong lòng, dọc đường lén thả xuống mấy con nhân thú cỡ nhỏ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

"Có lẽ thật sự là ảo giác."

Nhìn Jenny đang hôn mê chưa tỉnh, Tô Mạch do dự một lát, nói: "Kế hoạch không cho phép có sai sót, Jenny cô ấy... Hiện giờ chỉ có thể tìm một nơi an toàn bí mật để giấu cô ấy."

Tô Mạch nói nghe thì hay, nhưng nơi này là khu vực bên trong đầm lầy hoang dã, lấy đâu ra nơi an toàn?

Rõ ràng là muốn bỏ rơi Jenny!

"Không, không được!"

Sắc mặt Arthur liên tục thay đổi, sau một hồi giãy giụa, anh ta mang theo vẻ cầu xin, nói: "Cô ấy bị thương là vì chúng ta, chúng ta không thể bỏ rơi cô ấy!"

Bỏ rơi đồng đội, từ khi sinh ra tới giờ, Arthur chưa từng làm chuyện hèn hạ như vậy.

Hơn nữa, Jenny là vì anh ta mới ở lại. Vả lại, hiện giờ cô bị thương nặng, Arthur cũng có một phần trách nhiệm. Nếu có thể, anh ta ước gì có thể lấy mạng mình để cứu cô, làm sao chấp nhận đề nghị của Tô Mạch được?

"Arthur, anh quên lời hứa trước đó của chúng ta rồi sao?"

"Tôi..."

Tô Mạch đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra chút cảm xúc: "Bất kể là ai, chỉ cần ảnh hưởng đến kế hoạch, đều phải bỏ lại."

Đúng vậy, khi quyết định hành động riêng lẻ, Tô Mạch đã tiêm phòng trước. Chuyến đi này của bọn họ "chín phần chết một phần sống", bất kể là ai, chỉ cần ảnh hưởng đến kế hoạch, đều phải chuẩn bị tinh thần hy sinh, thậm chí bị vứt bỏ.

Tiểu Kiệt chính là chết như vậy.

Chỉ là, Tiểu Kiệt sau khi bị trọng thương đã chủ động rời khỏi đội ngũ, để không níu chân bọn họ. Jenny thì khác, cô là bị bỏ rơi, hơn nữa còn trong tình trạng trọng thương, thậm chí hôn mê sâu, không có khả năng phản kháng.

Arthur đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng đấm mạnh xuống đất, hung tợn rống lên: "Không được! Tôi không làm được! Tôi không thể máu lạnh như các người! Jenny đã đi theo tôi gần mười năm! Tôi không thể bỏ rơi cô ấy!"

Tô Mạch cau mày, định nói tiếp, nhưng Arthur lại đỏ hoe mắt cười khổ nói: "Tô Mạch, cậu đừng khuyên tôi nữa, tôi có lỗi với Hoàng tử điện hạ, tôi..."

"Đội, đội trưởng..."

"Hả? Jenny, cô tỉnh rồi?"

Arthur mừng rỡ, vội vàng ôm Jenny vào lòng: "Yên tâm, cô sẽ không sao đâu! Tôi nhất định sẽ đưa cô ra ngoài an toàn, tôi thề!"

Liếc nhìn cánh tay phải bị đứt lìa của mình, Jenny giật giật khoé môi, cười khổ nói: "Thực, thực ra... Khi quyết định ở lại, tôi đã biết mình sẽ chết. Chỉ là, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy..."

Arthur vội vàng nói: "Đừng nói nhảm! Bây giờ cô vẫn khỏe mạnh, sao có thể chết? Yên tâm, tôi..."

Jenny cố gắng giơ tay trái lên, Arthur sững sốt, vội vàng nắm lấy bàn tay run rẩy, đặt lên má mình.

"Đội trưởng, anh khóc vì tôi, tôi vui lắm."

Nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng tuôn rơi, Arthur nức nở: "Jenny, tôi..."

Jenny yếu ớt lắc đầu, sau đó quay sang nhìn Tô Mạch.

"Có, có thể để tôi và đội trưởng... nói chuyện riêng... một lát được không?"

Tô Mạch và Mặt Quỷ nhìn nhau, cùng đi về phía xa.

Sau khi xác nhận xung quanh an toàn, Mặt Quỷ hạ giọng nói: "Ngươi làm?"

Tô Mạch gật đầu: "Chúng ta không thể mất Arthur."

Thực lực của Arthur rất mạnh, thậm chí còn hơn cả y và Mặt Quỷ. Tiểu Kiệt đã chết, nếu mất thêm Arthur, kế hoạch tiếp theo nhất định sẽ thất bại.

Mặc dù trước khi hành động riêng lẻ, Tô Mạch đã tiêm phòng trước, nhưng y biết rõ, Arthur nhìn như sáng suốt quyết đoán nhưng thực chất rất trọng tình cảm.

Tiểu Kiệt tự mình lựa chọn hy sinh, Arthur dù giãy giụa, luyến tiếc cũng không thể làm gì. Nhưng Jenny thì khác, một đồng đội đang hôn mê, hơn nữa còn do "sai lầm" của mình gây ra, Arthur tuyệt đối không thể bỏ rơi cô được.

Vì vậy, Tô Mạch đã giúp anh ta quyết định.

Thuốc y cho Jenny uống, ngoài việc giảm bớt thương thế, còn có một loại độc dược. Không phải là kịch độc, nó có thể kích thích thần kinh não bộ của Jenny, cưỡng ép đánh thức cô đang hôn mê sâu.

Đương nhiên, cái giá phải trả cũng rất lớn. Do bị thuốc kích thích, độc tố vốn đã bị áp chế đã lan ra toàn thân Jenny, hai tiếng sau nhất định sẽ chết.

Tô Mạch rất tàn nhẫn, cũng rất độc ác, y đã tính toán đến tất cả tình huống bất ngờ.

Arthur tuyệt đối không thể bỏ rơi Jenny đang hôn mê, Tô Mạch chỉ có thể để Jenny tỉnh lại và tự mình lựa chọn rời đi. Tuy nhiên, con người đều có ham muốn sống sót, rõ ràng có cơ hội sống, Jenny sẽ từ bỏ sao?

Tô Mạch không thể đảm bảo cô cũng sẽ giống như Tiểu Kiệt, vì đồng đội mà cam tâm tình nguyện chịu chết. Nếu Jenny cũng muốn sống, hoặc cuối cùng Jenny không thuyết phục được Arthur, ngược lại bị Arthur thuyết phục, sau đó hai người cùng rời đi... Đây không phải là kết quả Tô Mạch muốn.

Vì vậy, y phải để Jenny hiểu rõ rằng, cô không thể sống được nữa.

Tô Mạch làm rất kín đáo, y lừa được Arthur đang đấu tranh trong đau khổ, nhưng không thể lừa được Jenny – người trong cuộc.

"Cậu nên trực tiếp giết cô ta."

Mặt Quỷ bất mãn nói: "Hoặc là lúc đó đừng cứu cô ta."

"Cô ta tự mình thoát ra, cho dù ta không cứu, Arthur cũng sẽ cứu." Tô Mạch bất lực nói: "Nếu làm vậy, Arthur và chúng ta nhất định sẽ nảy sinh hiềm khích."

Hiện giờ chỉ có thể đặt hy vọng vào "nhân tính" của Jenny, nhưng dù là Tô Mạch hay Mặt Quỷ, thứ bọn họ không tin vào nhất chính là "nhân tính".

Nửa tiếng sau, Arthur đi ra, bên cạnh không có ai khác. Dù trên mặt tràn đầy tĩnh mịch và tuyệt vọng, nhưng anh ta vẫn xuất hiện.

Tô Mạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, y không hỏi gì cả, chỉ nói: "Đi thôi."

...

Ở một nơi khác, sau khi bước chân vào khu vực bên trong, đội ngũ của Sở Hàn đã không còn thoải mái như ở khu vực bên ngoài, ngay cả mục sư Busa và Công chúa Ellie cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

"Ồ!?"

Cùng với tiếng kinh ngạc, đội ngũ dừng bước, Thai Cảnh Thiên có thị lực tốt nhất cau mày nói: "Kia là cái gì? Nhện ma hút máu?"



Nhện ma hút máu tương đối nổi tiếng ở khu vực bên trong đầm lầy hoang dã, chúng thích sống trong hang động ẩm ướt, tối tăm, hơn nữa không có lãnh địa cố định, thường xuyên "chuyển nhà". Không chỉ những nhà thám hiểm mà ngay cả những hung thú khác cũng rất đau đầu với đám nhện ma hút máu thích lang thang này.

Loại hung vật này thường thích hành động theo bầy đàn, hơn nữa con to nhất cũng không cao quá nửa người. Tuy nhiên, con nhện ma hút máu xuất hiện phía trước không chỉ to hơn nhện ma bình thường gấp mấy lần, mà xung quanh còn không có bất kỳ đồng loại nào.

Kỳ lạ hơn là, con nhện ma hút máu đang cố gắng leo lên kia chỉ dùng bốn chân sau để di chuyển, mấy chân trước thì co vào trong ngực, dường như đang ôm thứ gì đó.

"Hansen."

Sau khi tiến vào khu vực bên trong, ngay cả Công chúa Ellie cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Con nhện ma hút máu kỳ lạ đột nhiên xuất hiện phía trước khiến ả cảm thấy không bình thường, lập tức ra lệnh cho Hansen tiến lên xem xét.

Ngoại trừ nỗi sợ hãi đối với Sở Hàn, Đại kiếm sư này vẫn rất mạnh mẽ. Nghe Công chúa Ellie ra lệnh, Hansen không dám chậm trễ, lập tức cầm kiếm, cẩn thận tiến lên.

Hansen che giấu khí tức vô cùng cẩn thận, nhưng khi còn cách con nhện ma hút máu mười mấy mét, vẫn bị phát hiện. Con nhện đang khó khăn leo lên đột nhiên dừng lại, từ từ quay đầu lại.

"Ặc... Đây là quái vật gì vậy?"

Tiếng hít lạnh đến từ Thai Cảnh Thiên có thị lực tốt nhất, hắn lại nhìn thấy một khuôn mặt người trong khoảnh khắc con nhện ma hút máu quay đầu lại!

"Ớ? Kia chẳng phải là..."

Một thành viên của đoàn lính đánh thuê được thuê nhận ra khuôn mặt kia là ai, nhưng hắn vừa định nói ra, đã bị một tiếng kêu đầy kinh hỉ cắt ngang!

"Sư Thứu!"

Tiếng kêu kinh hỉ đến từ Công chúa Ellie.

Ả có kiến thức rộng rãi, lập tức nhận ra thứ được con nhện ma hút máu mặt người ôm trong ngực là gì: "Ôi trời, đó là trứng Sư Thứu!"

Không sai, thứ được con nhện ma hút máu mặt người ôm trong ngực chính là trứng của hung thú trong truyền thuyết đã tuyệt tích – Sư Thứu!

"Hansen, mau! Cướp lấy!"

Vừa ra lệnh cho Hansen hành động, Công chúa Ellie vừa lắc eo rắn xông về phía con nhện ma hút máu mặt người!

Không chỉ ả, đôi mắt đục ngầu của mục sư Busa cũng lóe lên ánh sáng. Lão không trực tiếp xông lên như Công chúa Ellie, ngược lại giơ cao cây gậy phép.

Công chúa Ellie đang xông lên, đột nhiên bị một đám sương mù đen bao vây. Sắc mặt ả lập tức thay đổi, hung dữ quát Busa: "Lão già, ngươi muốn tranh với ta sao?"

Busa dĩ nhiên cũng động lòng với trứng Sư Thứu, nhưng so với điều đó, trong lòng hắn lại càng thấy kỳ lạ.

"Công chúa điện hạ bớt giận! Nơi này là khu vực bên trong đầm lầy hoang dã, đột nhiên xuất hiện hai quả trứng Sư Thứu, người không thấy kỳ lạnsao?"

"Nhện ma hút máu vốn nổi tiếng là "kẻ trộm", có gì kỳ lạ? Hơn nữa, nếu thật sự Sư Thứu còn sống, sao có thể để trứng của mình bị trộm?"

Trong lúc hai người nói chuyện, Hansen đã ra tay!

Không chỉ Hansen, những người chơi của hai đoàn lính đánh thuê Thanh Vũ và Xích Viêm cũng ra tay!

Bọn họ tuy không biết Sư Thứu là gì, nhưng hai quả trứng kia đến Công chúa Ellie cũng thèm thuồng, kẻ ngu cũng biết là thứ tốt, làm sao những người chơi có thể bỏ qua được?

Hansen tuy ra tay trước, nhưng trong đoàn lính đánh thuê Thanh Vũ và Xích Viêm đều có người chơi tấn công từ xa.

Đặc biệt là Thanh Vũ, sau khi ý thức được tầm quan trọng của "trứng", cung thủ Đái Cảnh Thiên đã không chút do dự rút ra mấy mũi tên bắn về phía Hansen!

Hansen tuy là Đại kiếm sư nhưng cũng không dám xem thường những mũi tên đã được phù phép, đành phải xoay người dù đang lao tới, đại kiếm trong tay liên tục vung lên, chém bay tất cả mũi tên.

Tuy Hansen đã vượt qua nguy hiểm, nhưng do bị kéo chân, Cảnh Bằng Đào và Thượng Nguyên Long đã vượt qua hắn, xông thẳng về phía con nhện ma hút máu!

"Chết tiệt, mỗi người một quả, đừng có tranh giành!"

Thượng Nguyên Long miệng thì nói hay, nhưng nắm đấm lại trực tiếp hướng về phía Cảnh Bằng Đào!

Cảnh Bằng Đào cũng không chậm trễ, vừa né tránh công kích vừa dây dưa với Thượng Nguyên Long.

Lúc này, một ma pháp hệ lửa rực rỡ từ trên trời giáng xuống – Người ra tay chính là Chiêm Thanh Thanh chậm hơn Thai Cảnh Thiên một bước.

Chỉ là, mục tiêu của Thai Cảnh Thiên là Hansen, còn mục tiêu của Chiêm Thanh Thanh lại là con nhện ma hút máu!

Mọi người đoàn lính đánh thuê Xích Viêm phối hợp vô cùng ăn ý, phía sau ma pháp hệ lửa rực rỡ, lại ẩn giấu một bóng người – không ai khác, chính là Đỗ Thịnh có tốc độ nhanh nhất.

"Khốn kiếp! Bạch Tân, mau khống chế nó!"

Thượng Nguyên Long tức giận quát, ra hiệu cho pháp sư trong đội khống chế con nhện ma hút máu.

Không cần Thượng Nguyên Long nhắc nhở, sau khi ý thức được tầm quan trọng của "trứng", Bạch Tân lập tức giơ cây gậy phép màu xanh lá cây. Tuy nhiên, điều khiến hắn kinh ngạc là, thuật khống chế của hắn lại thất bại.

Sao có thể không thất bại? Con nhện ma hút máu mặt người kia... đã có chủ rồi!

Lúc này, con nhện ma hút máu ôm trứng Sư Thứu như bị dọa sợ, lại trực tiếp ném hai quả trứng lên cao, sau đó "phụt" một tiếng, chạy về phía bên kia.

Con nhện ma hút máu mặt người tuy kỳ quái, nhưng so với trứng Sư Thứu, căn bản không ai để ý đến nó.

Thấy trứng bị ném lên cao, tất cả mọi người đều nóng ruột!

Trùng hợp là, một quả trứng Sư Thứu bay về phía Đỗ Thịnh vừa kịp chạy đến.

Thấy vậy, Đỗ Thịnh lộ ra vẻ vui mừng trên mặt, vội vàng lao tới ôm quả trứng vào lòng. Ngay lúc định cất nó vào không gian lưu trữ, hệ thống lại thông báo không thể lưu trữ...

Còn quả trứng kia thì bị Công chúa Ellie dùng niệm lực cường đại điều khiển bay về phía mình, rất nhanh sẽ được thu vào túi!

Thấy trứng Sư Thứu sắp vào tay, Công chúa Ellie vui mừng ra mặt.

Ngay lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bên tai Công chúa Ellie đột nhiên vang lên tiếng cười giễu cợt đầy ác ý!

"Khà khà, trứng thuộc về bổn đại gia!"

Một bóng người đột ngột xuất hiện bên cạnh Công chúa Ellie, trên người hắn tỏa ra khí tức tà ác, không chỉ đánh gãy niệm lực của Công chúa Ellie, mà còn trực tiếp cướp lấy quả trứng Sư Thứu ngay trước mặt ả!

"Khốn kiếp, ngươi dám cướp đồ của bổn công chúa?"

Sắc mặt Công chúa Ellie lập tức trở nên vô cùng dữ tợn, cái đuôi rắn khổng lồ quất thẳng vào eo Sở Hàn!

Ầm...

Sở Hàn bị đánh trúng trực tiếp hóa thành một đám bong bóng, khi xuất hiện trở lại, hắn đã đứng thẳng trên mặt đất!

Lúc này, đội ngũ vốn đã không đoàn kết, chỉ vì hai quả trứng Sư Thứu mà tan rã, khiến mấy lính đánh thuê được thuê đứng xem trợn mắt há hốc mồm.

Tuy nhiên, ngay khi Ma kiếm sĩ Vệ Đông xông về phía Đỗ Thịnh, Công chúa Ellie tấn công Sở Hàn, trên không trung đột nhiên vang lên hai tiếng gầm rú chấn động – Không đúng, là tiếng kêu của đại bàng!

.......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook