[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong
Chương 19:
Vãng Sinh Khuyết
11/02/2023
Lê Phương Chỉ không nhìn thấy, ở phía sau cô ta, Lê Phương Uyển đang lẳng lặng nhìn mình, cửa thang máy đóng lại, để lộ bóng lưng của Lê Phương Uyển, mái tóc đen nhánh xoăn dài đến eo, rõ ràng là một người phụ nữ khác!
Lê Phương Chỉ không để ý, như thể không nhìn thấy bóng dáng kỳ quái của chị mình, xoay người kéo cô ấy, còn tay kia nhắn tin cho Hạ Lâu.
【Anh Lâu, chúng ta đã bỏ qua một vấn đề.】
【Tòa nhà này không chỉ có chín tầng, mà là mười tầng!】
Hạ Lâu và Lục Ngôn Lễ gõ cửa nhà ở tầng một, sau khi nghe thấy âm thanh thông báo bèn cầm điện thoại di động lên nhìn, trong lòng chấn động.
Mười tầng?
Ở đâu ra nhiều hơn một tầng?
Cũng khó trách bọn họ không biết, mọi người bị hạn chế ở trong chung cư không thể đi ra ngoài, đương nhiên không thể nào đếm rõ tòa nhà này cao mấy tầng, chỉ có thể biết đáp án thông qua lời của Lục Ngôn Lễ.
Anh ta ổn định tinh thần, cửa bên kia đã mở ra, Hạ Lâu nhanh chóng trả lời một tin nhắn, bỏ điện thoại vào túi, bắt đầu nói chuyện với người thuê nhà.
Căn 101 là một nhà ba người, cuối tuần nên hai vợ chồng đều ở nhà, Hạ Lâu giả vờ nói mình đến thăm bạn bè, thấy tòa nhà này không tệ nên muốn mua một căn, mượn chuyện này hỏi một số câu.
Hai vợ chồng trẻ ngược lại rất nhiệt tình, nói với anh ta không ít chuyện, còn lặng lẽ nói cho anh ta biết nếu muốn ở chỗ này thì nên quên đi, hoặc là mua tầng trên cao, ở đây tối tối lại có người băm thịt, ầm ĩ muốn chết, báo cảnh sát cũng vô dụng.
"Đêm qua tôi ở nhà bạn cũng nghe được, thật sự rất ồn ào." Hạ Lâu tỏ vẻ rất thông cảm, sau khi tán gẫu vài câu, anh ta rất tự nhiên hỏi: "Tòa nhà này của mọi người nghe nói có mười tầng đúng không? Tại sao thang máy chỉ có chín tầng?”
"Mười tầng?" Hai vợ chồng sống ở tầng trệt tỏ vẻ nghi hoặc. Lục Ngôn Lễ cũng có chút kinh ngạc, đợi hai vợ chồng đóng cửa lại, hắn hỏi: "Anh Lâu, mười tầng là sao? Sao anh biết có mười tầng? ”
Hạ Lâu lắc đầu, không nói tại sao mình biết được, chỉ nhờ Lục Ngôn Lễ ra ngoài đếm xem có bao nhiêu tầng.
Hiện tại anh ta mới biết được chỗ sơ hở của nhiệm vụ này.
Bọn họ bị hạn chế không thể ra khỏi chung cư, trong thang máy cũng chỉ có chín tầng, nếu như không phải Lê Phương Chỉ nhạy bén với con số, phát hiện thời gian thang máy dùng để đi lên một tầng với thời gian lên đến đỉnh của tòa nhà không đúng lắm, bọn họ chưa chắc có thể phát hiện ra có thêm một tầng.
Lục Ngôn Lễ ngoan ngoãn ra ngoài đếm, hắn còn chụp ảnh lại, sau khi bước vào đếm cẩn thận, vẻ mặt ngưng trọng: "Thật sự có thêm một tầng..."
Nhưng tầng nhiều thêm này là tầng mấy?
Kỳ lạ thay, bức ảnh này dường như có phép thuật nào đó, dù họ có cố gắng thế nào cũng không thể đếm rõ ràng.
Trong lòng Hạ Lâu có một dự cảm không lành, không biết vì sao, anh ta luôn cảm thấy tầng nhiều thêm này có lẽ là ở gần lầu ba.
Mà phỏng đoán này đã khiến anh ta ớn lạnh cả người, dù thời tiết đang vào đầu mùa thu, cái nóng bức của mùa hè vẫn chưa biến mất.
"Anh Lâu, sao vậy?" Lục Ngôn Lễ khó hiểu, giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh ta.
Vẻ mặt hắn thân thiết, nhìn qua vẫn trông ngây thơ và ngu ngốc.
Hạ Lâu đột nhiên hỏi: "Cậu thật sự không biết sao? ”
Nếu luôn phải đối mặt với những thứ quỷ dị kia, hắn thật sự sẽ bỏ qua sự bất thường này của chung cư mình sao?
Nếu thực sự ngu ngốc như vậy, làm thế nào mà hắn có thể sống sót trong quá khứ?
Lục Ngôn Lễ chớp chớp mắt: "Hả?”
Chỉ còn lại ba người, dù Hạ Lâu có ngốc thế nào cũng nên hiểu được hắn có vấn đề.
Thế nhưng Lục Ngôn Lễ không quan tâm, nhiệm vụ của đám người này vẫn còn mấy ngày nữa, nếu như Hạ Lâu thức thời sẽ không trở mặt với hắn.
Hạ Lâu dừng một chút, quả nhiên không để lộ biểu hiện khác thường, thở dài nói: "Vẫn là chúng ta quá sơ suất, vậy mà không chú ý tới điểm mù lớn như vậy.”
Trong vòng một tuần phải ở trong chung cư và không được đi ra ngoài, ngoại trừ ngụ ý rằng có điều gì đó bất thường trong chung cư này, nó còn ám chỉ một số manh mối phải ở bên ngoài chung cư mới có thể lấy được.
Hai người họ nhìn như không hề có khúc mắc, nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều có động cơ riêng, tiếp tục tìm kiếm tin tức của gia đình tiếp theo.
Nhà 102 là một cặp vợ chồng già, nghe nói đã sống ở đây một thời gian dài.
Nhà 103 là một người phụ nữ độc thân, không biết vì sao Hạ Lâu luôn cảm thấy cô ta trông quen quen.
Nhà 104 chẳng thấy ai, không biết có ai sống bên trong hay không.
Tiếp theo là 201, 202...
Cả hai đều không nhận ra, họ đã bỏ qua một sai lầm lớn hơn.
Lê Phương Chỉ không để ý, như thể không nhìn thấy bóng dáng kỳ quái của chị mình, xoay người kéo cô ấy, còn tay kia nhắn tin cho Hạ Lâu.
【Anh Lâu, chúng ta đã bỏ qua một vấn đề.】
【Tòa nhà này không chỉ có chín tầng, mà là mười tầng!】
Hạ Lâu và Lục Ngôn Lễ gõ cửa nhà ở tầng một, sau khi nghe thấy âm thanh thông báo bèn cầm điện thoại di động lên nhìn, trong lòng chấn động.
Mười tầng?
Ở đâu ra nhiều hơn một tầng?
Cũng khó trách bọn họ không biết, mọi người bị hạn chế ở trong chung cư không thể đi ra ngoài, đương nhiên không thể nào đếm rõ tòa nhà này cao mấy tầng, chỉ có thể biết đáp án thông qua lời của Lục Ngôn Lễ.
Anh ta ổn định tinh thần, cửa bên kia đã mở ra, Hạ Lâu nhanh chóng trả lời một tin nhắn, bỏ điện thoại vào túi, bắt đầu nói chuyện với người thuê nhà.
Căn 101 là một nhà ba người, cuối tuần nên hai vợ chồng đều ở nhà, Hạ Lâu giả vờ nói mình đến thăm bạn bè, thấy tòa nhà này không tệ nên muốn mua một căn, mượn chuyện này hỏi một số câu.
Hai vợ chồng trẻ ngược lại rất nhiệt tình, nói với anh ta không ít chuyện, còn lặng lẽ nói cho anh ta biết nếu muốn ở chỗ này thì nên quên đi, hoặc là mua tầng trên cao, ở đây tối tối lại có người băm thịt, ầm ĩ muốn chết, báo cảnh sát cũng vô dụng.
"Đêm qua tôi ở nhà bạn cũng nghe được, thật sự rất ồn ào." Hạ Lâu tỏ vẻ rất thông cảm, sau khi tán gẫu vài câu, anh ta rất tự nhiên hỏi: "Tòa nhà này của mọi người nghe nói có mười tầng đúng không? Tại sao thang máy chỉ có chín tầng?”
"Mười tầng?" Hai vợ chồng sống ở tầng trệt tỏ vẻ nghi hoặc. Lục Ngôn Lễ cũng có chút kinh ngạc, đợi hai vợ chồng đóng cửa lại, hắn hỏi: "Anh Lâu, mười tầng là sao? Sao anh biết có mười tầng? ”
Hạ Lâu lắc đầu, không nói tại sao mình biết được, chỉ nhờ Lục Ngôn Lễ ra ngoài đếm xem có bao nhiêu tầng.
Hiện tại anh ta mới biết được chỗ sơ hở của nhiệm vụ này.
Bọn họ bị hạn chế không thể ra khỏi chung cư, trong thang máy cũng chỉ có chín tầng, nếu như không phải Lê Phương Chỉ nhạy bén với con số, phát hiện thời gian thang máy dùng để đi lên một tầng với thời gian lên đến đỉnh của tòa nhà không đúng lắm, bọn họ chưa chắc có thể phát hiện ra có thêm một tầng.
Lục Ngôn Lễ ngoan ngoãn ra ngoài đếm, hắn còn chụp ảnh lại, sau khi bước vào đếm cẩn thận, vẻ mặt ngưng trọng: "Thật sự có thêm một tầng..."
Nhưng tầng nhiều thêm này là tầng mấy?
Kỳ lạ thay, bức ảnh này dường như có phép thuật nào đó, dù họ có cố gắng thế nào cũng không thể đếm rõ ràng.
Trong lòng Hạ Lâu có một dự cảm không lành, không biết vì sao, anh ta luôn cảm thấy tầng nhiều thêm này có lẽ là ở gần lầu ba.
Mà phỏng đoán này đã khiến anh ta ớn lạnh cả người, dù thời tiết đang vào đầu mùa thu, cái nóng bức của mùa hè vẫn chưa biến mất.
"Anh Lâu, sao vậy?" Lục Ngôn Lễ khó hiểu, giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh ta.
Vẻ mặt hắn thân thiết, nhìn qua vẫn trông ngây thơ và ngu ngốc.
Hạ Lâu đột nhiên hỏi: "Cậu thật sự không biết sao? ”
Nếu luôn phải đối mặt với những thứ quỷ dị kia, hắn thật sự sẽ bỏ qua sự bất thường này của chung cư mình sao?
Nếu thực sự ngu ngốc như vậy, làm thế nào mà hắn có thể sống sót trong quá khứ?
Lục Ngôn Lễ chớp chớp mắt: "Hả?”
Chỉ còn lại ba người, dù Hạ Lâu có ngốc thế nào cũng nên hiểu được hắn có vấn đề.
Thế nhưng Lục Ngôn Lễ không quan tâm, nhiệm vụ của đám người này vẫn còn mấy ngày nữa, nếu như Hạ Lâu thức thời sẽ không trở mặt với hắn.
Hạ Lâu dừng một chút, quả nhiên không để lộ biểu hiện khác thường, thở dài nói: "Vẫn là chúng ta quá sơ suất, vậy mà không chú ý tới điểm mù lớn như vậy.”
Trong vòng một tuần phải ở trong chung cư và không được đi ra ngoài, ngoại trừ ngụ ý rằng có điều gì đó bất thường trong chung cư này, nó còn ám chỉ một số manh mối phải ở bên ngoài chung cư mới có thể lấy được.
Hai người họ nhìn như không hề có khúc mắc, nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều có động cơ riêng, tiếp tục tìm kiếm tin tức của gia đình tiếp theo.
Nhà 102 là một cặp vợ chồng già, nghe nói đã sống ở đây một thời gian dài.
Nhà 103 là một người phụ nữ độc thân, không biết vì sao Hạ Lâu luôn cảm thấy cô ta trông quen quen.
Nhà 104 chẳng thấy ai, không biết có ai sống bên trong hay không.
Tiếp theo là 201, 202...
Cả hai đều không nhận ra, họ đã bỏ qua một sai lầm lớn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.