[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 1:

Vãng Sinh Khuyết

18/01/2023

Điều hòa không khí phả ra hơi lạnh, từng đợt gió thổi đến cuốn theo mùi vị protein thối rữa nào đó hòa cùng mùi máu tươi, trộn lẫn với mùi nước khử trùng tạo thành một hương thơm tanh ngọt mục rữa quen thuộc.

Lục Ngôn Lễ đã sớm quen với cái mùi này, sau khi hắn tạm biệt đồng sự, nhìn thấy đồng sự đi xa còn quay đầu tươi cười với mình liền phất phất tay với người kia, sau đó hắn bước lên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.

Hắn đội mũ trùm đầu, mang khẩu trang bước vào cửa tàu, dưới chân giẫm trúng một bàn tay tái nhợt đang muốn chen vào bên trong, cảm nhận nó có hơi mềm nát. Hắn không ngừng bước chân, dùng sức đá vật kia ra ngoài một cái, đúng lúc đá nó lên trên tấm biển quảng cáo loang lổ vết rỉ sét ở đối diện.

Nữ minh tinh trên biển quảng cáo ôn nhu mỉm cười, khóe môi chậm rãi nhếch đến tận mang tai, trong đôi mắt đang mỉm cười, đôi con ngươi bắt đầu di chuyển xuống nhìn chăm chú vào bàn tay rơi trên chóp mũi mình.

Miệng há to, một cái đầu lưỡi đỏ tươi vừa mảnh vừa dài vươn ra, bàn tay nhúc nhích muốn thoát khỏi đó nhưng vẫn bị đầu lưỡi khổng lồ vươn khỏi môi cuốn lấy kéo vào, răng nanh trắng khép lại, hai má phồng lên.

Tiếng nhai vang lên.

Rõ ràng bàn tay kia mềm nhũn không xương, Lục Ngôn Lễ lại nghe thấy tiếng lộp cộp của xương cốt vỡ vụn.

Một lát sau, người phụ nữ trên biển quảng cáo lộ ra nụ cười thỏa mãn, môi đỏ tươi.

Lục Ngôn Lễ không nhìn thẳng vào cặp mắt kia, hắn biết, cô gái trên biển quảng cáo nhất định đang nhìn chằm chằm hắn không buông, cho nên hắn cúi đầu tự chơi điện thoại di động.

Cửa đóng lại, toa tàu điện ngầm lắc lư, bắt đầu tiến về phía trước.

Cái cảm giác bị quan sát này vẫn không biến mất.

Không biết từ lúc nào, mỗi một cánh cửa sổ trên toa tàu đều xuất hiện nữ minh tinh xinh đẹp nhìn chằm chằm Lục Ngôn Lễ mỉm cười.

Lục Ngôn Lễ chăm chú chơi điện thoại, không để ý đến chuyện ngoài cửa sổ.

Ánh đèn tàu điện ngầm mờ nhạt, hòa lẫn với ánh đỏ lờ mờ, màn hình điện thoại di động phản chiếu khóe miệng nữ minh tinh trên cửa sổ càng lúc càng giương cao, còn có cái lưỡi dài chậm rãi vươn ra.

Dường như có thể nghe thấy tiếng “xì xì” như rắn bò, dù nữ minh tinh đang cười nhưng ánh mắt ả lại lạnh như băng.

Trong chớp mắt thùng xe tối sầm đi, một giây sau ánh đèn sáng rõ.

Đầu mũi hắn giật giật.

Cái mùi vị tràn ngập nãy giờ đã biến mất, buồng xe trở nên tươi mát sạch sẽ.

Hắn lại ngẩng đầu nhìn, tất cả vết rỉ sét, vết máu trong buồng xe biến mất không vết tích, sáng sủa sạch sẽ, hành khách tuy ít nhưng cũng an phận, hoặc ngồi hoặc đứng, giọng nữ điện tử thông báo đã đến trạm dừng. Hơi lạnh từ máy điều hòa xua tan cái nóng cuối cùng của đêm hè, thậm chí có chút thấm lạnh.

Tĩnh lặng, yên ổn, đúng như một thế giới bình thường vẫn luôn in sâu trong trí nhớ của Lục Ngôn Lễ, hắn không cần phải cẩn thận từng li từng tí.



Nhưng Lục Ngôn Lễ biết, ngược lại cái này mình phải bắt đầu cảnh giác.

Khi thế giới quỷ dị bắt đầu ngụy trang thành bình thường, vậy nhất định nó che giấu đi răng nanh, sau đó bắt đầu gieo rắc ác ý đến… khắp mọi nơi.

Trạm kế tiếp, một đám người bước lên.

Những người này biết nhau rất rõ, nhìn qua không hề có điểm tương đồng, già trẻ gái trai đều có, thân phận tuổi tác mỗi người không giống nhau, sau khi lên xe liền hạ âm thanh xuống, nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Lục Ngôn Lễ nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt lại tiếp tục chơi điện thoại, những hành khách khác dường như cũng tò mò liếc mắt một cái. Bởi vậy hành vi này của hắn hoàn toàn không thể nói là bất thường.

Mà đám người kia hiển nhiên cũng không phải không hề hứng thú với hắn.

Lục Ngôn Lễ đang cúi đầu, trên màn hình điện thoại đột nhiên có thêm một bóng mờ.

Là một phụ nữ trong nhóm người đó, khoảng chừng hai mươi, nụ cười ôn hòa, tràn đầy thiện ý, giống như có chút ngượng ngùng hỏi hắn: “Ngài có rảnh không? Tôi có chút chuyện muốn nói với ngài.”

Những hành khách kia ném tới ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Đây là tình huống gì? Đội mũ mang khẩu trang mà cũng được mỹ nữ bắt chuyện sao?

Trên mặt cô gái trẻ tuổi còn mang chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu, ngữ khí mềm mại ôn hòa, lời nói cũng không phải là mờ ám như những người qua đường kia nghĩ, cô ta thấp giọng nói: “Tôi đoán, gần đây ngài nhất định gặp phải vài chuyện quỷ dị?”

Lúc này ánh mắt người đàn ông mới di chuyển từ màn hình điện thoại sang người cô gái, gần như theo bản năng, hắn lui về phía sau một bước, trong lời nói tràn ngập cảnh giác: “Ý của cô là gì?”

“Ngài không cần sợ, bởi vì chúng ta cũng là cùng một loại người.” Cô gái trẻ tuổi mỉm cười, “Chúng tôi cũng gặp phải những thứ kia...” Cô gái xích lại gần một chút, giọng nói càng thêm mềm mỏng, không biết nói cái gì, người đàn ông phản ứng rất lớn, hô hấp dồn dập trong nháy mắt, cô ta gần như nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của đối phương.

“Làm sao tôi biết mọi người nói thật hay nói dối?” Giọng nói Lục Ngôn Lễ có chút căng thẳng, hiển nhiên anh cũng ý thức được vấn đề này, hắng giọng, “Tôi nói, dựa vào đâu tôi có thể tin tưởng Mọi người?”

“Tóm lại hiện giờ anh không có lựa chọn nào tốt hơn, chi bằng thử một lần?” Cô gái cười với hắn, "Chẳng lẽ anh bằng lòng ngồi chờ chết?"

Lục Ngôn Lễ lắc đầu theo bản năng, cô gái cười một tiếng: “Đừng sợ, chúng tôi đều sẽ giúp đỡ anh.”

“Giúp tôi? Mấy người?”Lục Ngôn Lễ do dự nói.

Thấy đồng đội giỏi giao tiếp nhất của bọn họ thành công bắt chuyện hai ba lần với NPC, một người đàn ông hơi mập trong đám người giơ ngón cái với cô gái, nhe răng cười.

Mọi người chậm rãi tiến lại gần, tụ tập bên cạnh Lục Ngôn Lễ.

“Mọi người chính là... đồng đội của cô ấy?”Lục Ngôn Lễ nói, dứt lời có chút ảo não nhíu mày, hắn mới phát hiện mình còn không biết tên của cô gái.

Cô gái đúng lúc lên tiếng: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên Lê Phương Uyển.”



Những người khác cũng nói tên của mình.

Bọn họ tự xưng là giống với Lục Ngôn Lễ, bị "Quỷ dị" làm hại, mỗi giờ mỗi khắc đều sống trong sợ hãi. Do đó, bọn họ hợp thành một đoàn đội nhỏ, cố tìm cách cứu vớt chính mình, cũng để tìm ra chân tướng của thế giới này.

Lục Ngôn Lễ quan sát thấy dù vô tình hay cố ý, cả một đoàn đội này đều nghe theo lời một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy ở giữa, nghe anh ta vừa tự giới thiệu mình tên là Hạ Lâu, là một dân đi làm phổ thông.

Nhưng nhìn khí chất lạnh lùng của anh ta, cùng với thái độ người khác tin tưởng nghe theo, hiển nhiên anh ta không chỉ là một người đi làm.

Lục Ngôn Lễ cũng không biết có nên tin bọn họ hay không, tóm lại bước đầu quen biết, hắn mang theo vài phần tò mò hỏi: “Mọi người hợp thành nhóm nhỏ, đối với... những thứ đồ này liệu có cách giải quyết nào không?”

Lúc nói đến hai chữ “thứ đồ”, thần sắc của hắn rõ ràng đặc biệt sợ hãi, thanh âm cũng không tự chủ đè thấp lại. Có thể thấy được, hắn hiển nhiên đã chịu đựng đủ sự tra tấn của một số chuyện.

Mọi người trao đổi ánh mắt, đều lắc đầu, hạ thấp giọng mồm năm miệng mười nói tiếp.

“Quỷ hồn, quỷ dị, nguyền rủa... đều không phải thứ mà sức người có thể tiêu trừ, đến bây giờ chúng tôi gặp phải những việc kỳ quái này cũng chỉ có thể tìm đường chạy trốn, không có bất kỳ phương pháp lấy đá chọi đá nào.”

“Muốn tự thân chúng ta giải quyết là bất khả thi, chỉ có cách liên tục chạy trốn, đương nhiên có vài việc cũng không phải là không có dấu vết để tìm kiếm, chỉ cần tìm được đường chạy trốn, muốn sống sót vẫn rất đơn giản.”

“Cầu thần bái Phật cũng vô dụng, giáo đường cũng vậy, mà chùa chiền cũng vậy, không có bất kỳ nơi nào có thể ‘một lần vất vả suốt đời nhàn nhã’. Chỉ có thể dựa vào chính mình tìm ra quy luật.”

“Mặc dù nguy hiểm rất lớn, nhưng chỉ cần cậu tìm được quy luật, là có thể sống sót.”

Nghe bọn họ nói xong, ưu sầu giữa mày Lục Ngôn Lễ càng khắc sâu hơn.

Dáng dấp của hắn rất tuấn tú, cho dù đội mũ mang khẩu trang, đôi mắt nhuộm vẻ u sầu có chút lãnh đạm lộ ra cũng rất dễ khiến thiếu nữ động lòng.

“Tôi đây chẳng phải là...” Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn liền nuốt trở lại, tựa như ý thức được không ổn.

“Lục tiên sinh có tiện thì nói thử đi, liệu gần đây cậu có gặp phải việc gì khó khăn không? Có lẽ chúng tôi có thể giúp cậu.” Hạ Lâu hỏi.

Hạ Lâu không nói nhiều, cho người ta một cảm giác mặt lạnh tim nóng.

Lục Ngôn Lễ nhíu mày càng chặt hơn, thở dài, muốn nói gì đó, há miệng cái, lại nhịn trở về, hắn có chút hoài nghi liếc mắt nhìn mọi người lần nữa, cuối cùng vẫn bắt đầu nói chậm rãi.

“Gần đây... nói như thế nào nhỉ, trên lầu nhà tôi có một hàng xóm dọn đến rất kỳ quái, từ sau khi hắn dọn đến, sự việc kỳ quái xung quanh tôi càng lúc càng nhiều...”

Lục Ngôn Lễ đang nói, Hạ Lâu đột nhiên giơ tay ngắt lời hắn: “Chờ một chút.”

Sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm đèn hướng dẫn trong toa xe: “Mọi người có phát hiện ánh đèn này hơi tối không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook