[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong
Chương 3:
Vãng Sinh Khuyết
18/01/2023
Lục Ngôn Lễ duy trì biểu cảm, nhích gần đến bên cạnh đoàn đội nhỏ, làm ra dáng vẻ sợ hãi. Hắn không nói ra phát hiện của bản thân mà để cho nhóm người này tự quan sát.
Tàu điện ngầm lung lay “cót két ---” một tiếng thật dài, cửa xe chậm rãi đóng kín, sau đó từng chút tiến về trước.
Trên tường quảng cáo, ánh mắt oán hận của nữ minh tinh bị bỏ lại phía sau rất xa, không còn nhìn thấy.
Sáu vị hành khách đã hơi yên tâm, trong đó có mấy người to gan muốn hỏi chuyện đoàn đội nhỏ đối diện một chút nhưng không ngoại lệ đã bị ánh mắt trợn trừng sắc bén nhìn về.
Lục Ngôn Lễ vẫn không yên tâm, hắn nghiêng đầu nhìn ra sau lưng một cái, sương mù máu dày đặc lờ mờ ở đầu tàu điện ngầm.
Thứ kia không tiến vào tàu điện ngầm, sương máu giống như ngưng tụ ngay đầu đoàn tàu. Một là vì ở phía sau tàu điện ngầm chính là “chỗ tị nạn”, hai là, phía sau còn có một sự tồn tại sự đáng sợ hơn cả bọn nó.
Bộ dạng hắn vẫn nhát cáy như cũ, đám người kia lôi kéo hắn đứng cách những hành khách khác xa một chút, sau đó cùng hạ thấp giọng thương lượng.
“Bây giờ chúng ta đứng đây đợi đến trạm kế sao? Tôi vẫn có chút linh cảm không ổn.” Người nói câu này là một nữ sinh tóc ngắn, khuôn mặt cô ta vô cùng tinh xảo, kiểu tóc cũng rất ngắn, gần như không dài hơn nam sinh bao nhiêu, môi đỏ lông mày đinh, rất có cá tính.
Nữ sinh này là em gái sinh đôi của Lê Phương Uyển - Lê Phương Chỉ.
Lê Phương Uyển nói theo: “Rất có thể trên người một hành khách vừa nãy đã mang theo nguyền rủa, chúng ta nên tránh xa bọn họ thì hơn.”
Trong đám người ngoại trừ Hạ Lâu ra, mọi người đều rất tin tưởng và nghe theo Lê Phương Uyển, thấy cô ta nói như vậy, Hạ Lâu cũng gật gật đầu, trực tiếp đi vào bên trong.
Vị có tướng tá cao lớn nhất bẻ ngón tay nắm đấm với nhóm hành khách đang muốn đuổi theo, vẻ mặt hung hãn: “Cảnh cáo các người, đừng theo tới đây.”
Lục Ngôn Lễ đi theo người đàn ông trung niên mập mạp, cùng ông ta nói chuyện phiếm, hắn có chút lo lắng nhìn thoáng qua mấy hành khách phía sau muốn theo lại không dám theo, len lén thở dài nhưng vẫn không khuyên bảo.
Không biết có thể “sống sót” được mấy người, liệu có đủ ngăn cản tử kiếp thay cho hắn không đây?
Trong mắt kẻ khác chính là hắn có thiện tâm nhưng lại không dám biểu hiện ra.
Có mấy người hơi khinh thường loại chuyện này.
Có thể sống sót qua đủ loại chuyện linh dị khủng bố đến tận bây giờ, bọn họ đã sớm bỏ qua thứ gọi là đồng cảm và lương thiện. Nếu không phải nhiệm vụ nhất định cần có Lục Ngôn Lễ cung cấp manh mối, e rằng hắn cũng chỉ có một kết cục mà thôi.
Tàu điện ngầm lặng lẽ chạy về phía trước, ngoài cửa sổ một mảng đen kịt, bóng đêm dày đặc bao lấy toàn bộ tàu điện ngầm, mà không khí bên trong thùng xe cũng càng thêm lạnh lẽo, âm u.
Thật giống như, có gì đó, sắp xuất hiện...
“A!!!”
Tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh, mấy người vừa rồi còn nhỏ giọng nói chuyện với nhau đột nhiên giật mình.
“Đã xảy ra chuyện!”
“Đi mau!”
Bọn họ cực kỳ nhanh nhẹn chạy về phía sau buồng xe, vô tình hoặc cố ý kẹp Lục Ngôn Lễ ở giữa, người to con hung hãn bọc hậu, Lục Ngôn Lễ chạy theo, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn.
Vốn tưởng không nhìn thấy gì, ai ngờ Lục Ngôn Lễ vẫn quan sát được phía trên vai người cao to, nhìn thấy một hành khách nhảy lên thật cao.
Sắc mặt tên kia xanh mét, cổ bị thứ gì đó cắn hơn phân nửa, lộ ra vết thương to bằng miệng chén đang chuyển đen, còn lại một chút da thịt bám trên khung xương, khiến cho người ta lo lắng cái đầu lâu biểu tình cứng ngắc kia liệu có rơi xuống không.
Do người đàn ông phía sau quá cao, Lục Ngôn Lễ chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu. Hắn vội vàng nhìn thoáng qua, lập tức lộ ra biểu cảm hoảng sợ, xoay người tiếp tục chạy đi theo.
Trong tiếng bước chân hỗn loạn, còn có thể nghe được thứ gì đó nhảy lên, rơi xuống “thùng, thùng, thùng.”
Người cao to phía sau vừa thấy Lục Ngôn Lễ như vậy, lập tức hiểu được sau lưng mình khẳng định đang có thứ gì đó, nhưng gã không dám quay đầu lại, chỉ có thể liều mạng chạy theo.
Lục Ngôn Lễ vừa chạy vừa suy nghĩ.
Bên trong tàu điện ngầm không lớn, bọn họ một đường xông về phía trước cũng không nhìn thấy những hành khách khác, không biết những người này đã đi đâu.
Còn nữa, vị hành khách vừa rồi... Người cao to phía sau tuyệt đối là cao nhất trong đám người này, mà vừa nãy hắn vẫn có thể nhìn thấy cái đầu của tên kia ở sau lưng gã. Lại liên tưởng đến tiếng vang ‘thùng thùng thùng’ có quy luật, Lục Ngôn Lễ suy đoán có lẽ là một loại cương thi, hoặc nếu không thì chính là đối phương chỉ còn lại cái đầu, đành phải nhảy nhảy đi.
Đáng tiếc, sáu người cùng lắm cũng chỉ kéo dài được chút thời gian, một người cũng không còn.
Nghĩ tới đây, Lục Ngôn Lễ vừa chạy vừa hô: “Mọi người nhanh lên một chút! Phía sau có thứ đuổi theo!”
Trước mắt mình vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên đám người này sẽ cố gắng bảo vệ mình, chờ đến khi hắn nói ra toàn bộ tin tức, sau này có chạy trốn như hôm nay, cái đệm lót chắc chắn sẽ biến thành hắn.
Nhưng hiện tại, mọi người vẫn chưa trở mặt, nhắc nhở là cần thiết, nếu đám người kia phía trước cho rằng không có việc gì mà dừng lại, hắn sẽ không có lợi.
Nghe vậy, đại đội chạy trốn lập tức tăng tốc độ.
Không biết vì sao, tàu điện ngầm này đặc biệt dài, bọn họ đã chạy rất lâu rất lâu, lại cảm giác chạy thế nào cũng không đến điểm cuối, bọn họ chạy rất lâu, tàu điện ngầm cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Nhất thời chỉ còn lại tiếng bước chân hỗn loạn cùng hơi thở hổn hển nặng nề.
Hơn nữa, không biết có phải do ảo giác hay không, càng chạy về phía sau, cách bày biện trong buồng xe càng cổ xưa.
Lục Ngôn Lễ né tránh mấy mảnh vụn rơi xuống từ nóc xe cũ nát, lại nhìn bối cảnh xung quanh không biết đã biến thành kiểu xe điện cũ của Thượng Hải từ lúc nào, trong lòng thấy yên tâm.
Hắn quay đầu nhìn lại lần nữa, thứ đồ không thấy được kia vẫn đang đuổi theo, toàn bộ ánh đèn phía sau thùng xe tối đi, một mảnh đen kịt. Chỉ có buồng xe ở chỗ bọn họ cùng khu vực phía trước chưa chạy tới là sáng trưng một mảnh.
“Có thể.. Có thể..... Không sao nữa.”
Tên to con phía sau vẫn chạy theo, hắn không thể không gọi mọi người dừng lại trước, sau đó bản thân cũng chậm rãi dừng bước. Hắn liếc nhìn mọi người chậm rãi dừng lại theo tiếng mình gọi, đứng trước mắt bọn họ chậm chạp phục hồi lại hô hấp.
Khẩu trang đã sớm tụt xuống một nửa trong lúc chạy trốn, chỉ che khuất đến cằm. Chạy lâu như vậy, nếu mặt vẫn không đổi sắc, rất dễ khiến cho bọn họ sinh nghi.
Mà sau khi bọn họ dừng lại, “tàu điện ngầm” cũng thả chậm tốc độ.
Buồng xe thật sự quá mức cũ kỹ, bởi vậy chỉ mới giảm tốc độ đã làm cho nó phát ra tiếng vang cót két không chịu nổi gánh nặng. Nhưng mọi người nghe vào, âm thanh này không hề giống như tiếng kiến trúc gỗ lão hóa, ngược lại càng khiến người ta nghĩ đến... tiếng xương cốt phát ra giòn vang lúc bị kéo duỗi.
Thật giống như, cái tàu điện ngầm này là một vật sống...
Tàu điện ngầm càng lúc càng chạy chậm lại, cuối cùng phát ra một tiếng vang thật dài không chịu nổi gánh nặng, trong nháy mắt, mảng tối đen ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên, tất cả cửa xe tự động mở ra hai bên.
Lục Ngôn Lễ nhìn ra ngoài cửa, đồng tử co rụt lại.
Mặc dù bọn họ chạy xa như vậy, trên bức tường quảng cáo cách cửa không xa vẫn là tấm biển quảng cáo cực lớn của nữ minh tinh kia. Tuy rằng phong cách trang điểm cổ điển hơn, còn mặc sườn xám, nhưng rõ ràng đây là cùng một người.
Tàu điện ngầm lung lay “cót két ---” một tiếng thật dài, cửa xe chậm rãi đóng kín, sau đó từng chút tiến về trước.
Trên tường quảng cáo, ánh mắt oán hận của nữ minh tinh bị bỏ lại phía sau rất xa, không còn nhìn thấy.
Sáu vị hành khách đã hơi yên tâm, trong đó có mấy người to gan muốn hỏi chuyện đoàn đội nhỏ đối diện một chút nhưng không ngoại lệ đã bị ánh mắt trợn trừng sắc bén nhìn về.
Lục Ngôn Lễ vẫn không yên tâm, hắn nghiêng đầu nhìn ra sau lưng một cái, sương mù máu dày đặc lờ mờ ở đầu tàu điện ngầm.
Thứ kia không tiến vào tàu điện ngầm, sương máu giống như ngưng tụ ngay đầu đoàn tàu. Một là vì ở phía sau tàu điện ngầm chính là “chỗ tị nạn”, hai là, phía sau còn có một sự tồn tại sự đáng sợ hơn cả bọn nó.
Bộ dạng hắn vẫn nhát cáy như cũ, đám người kia lôi kéo hắn đứng cách những hành khách khác xa một chút, sau đó cùng hạ thấp giọng thương lượng.
“Bây giờ chúng ta đứng đây đợi đến trạm kế sao? Tôi vẫn có chút linh cảm không ổn.” Người nói câu này là một nữ sinh tóc ngắn, khuôn mặt cô ta vô cùng tinh xảo, kiểu tóc cũng rất ngắn, gần như không dài hơn nam sinh bao nhiêu, môi đỏ lông mày đinh, rất có cá tính.
Nữ sinh này là em gái sinh đôi của Lê Phương Uyển - Lê Phương Chỉ.
Lê Phương Uyển nói theo: “Rất có thể trên người một hành khách vừa nãy đã mang theo nguyền rủa, chúng ta nên tránh xa bọn họ thì hơn.”
Trong đám người ngoại trừ Hạ Lâu ra, mọi người đều rất tin tưởng và nghe theo Lê Phương Uyển, thấy cô ta nói như vậy, Hạ Lâu cũng gật gật đầu, trực tiếp đi vào bên trong.
Vị có tướng tá cao lớn nhất bẻ ngón tay nắm đấm với nhóm hành khách đang muốn đuổi theo, vẻ mặt hung hãn: “Cảnh cáo các người, đừng theo tới đây.”
Lục Ngôn Lễ đi theo người đàn ông trung niên mập mạp, cùng ông ta nói chuyện phiếm, hắn có chút lo lắng nhìn thoáng qua mấy hành khách phía sau muốn theo lại không dám theo, len lén thở dài nhưng vẫn không khuyên bảo.
Không biết có thể “sống sót” được mấy người, liệu có đủ ngăn cản tử kiếp thay cho hắn không đây?
Trong mắt kẻ khác chính là hắn có thiện tâm nhưng lại không dám biểu hiện ra.
Có mấy người hơi khinh thường loại chuyện này.
Có thể sống sót qua đủ loại chuyện linh dị khủng bố đến tận bây giờ, bọn họ đã sớm bỏ qua thứ gọi là đồng cảm và lương thiện. Nếu không phải nhiệm vụ nhất định cần có Lục Ngôn Lễ cung cấp manh mối, e rằng hắn cũng chỉ có một kết cục mà thôi.
Tàu điện ngầm lặng lẽ chạy về phía trước, ngoài cửa sổ một mảng đen kịt, bóng đêm dày đặc bao lấy toàn bộ tàu điện ngầm, mà không khí bên trong thùng xe cũng càng thêm lạnh lẽo, âm u.
Thật giống như, có gì đó, sắp xuất hiện...
“A!!!”
Tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh, mấy người vừa rồi còn nhỏ giọng nói chuyện với nhau đột nhiên giật mình.
“Đã xảy ra chuyện!”
“Đi mau!”
Bọn họ cực kỳ nhanh nhẹn chạy về phía sau buồng xe, vô tình hoặc cố ý kẹp Lục Ngôn Lễ ở giữa, người to con hung hãn bọc hậu, Lục Ngôn Lễ chạy theo, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn.
Vốn tưởng không nhìn thấy gì, ai ngờ Lục Ngôn Lễ vẫn quan sát được phía trên vai người cao to, nhìn thấy một hành khách nhảy lên thật cao.
Sắc mặt tên kia xanh mét, cổ bị thứ gì đó cắn hơn phân nửa, lộ ra vết thương to bằng miệng chén đang chuyển đen, còn lại một chút da thịt bám trên khung xương, khiến cho người ta lo lắng cái đầu lâu biểu tình cứng ngắc kia liệu có rơi xuống không.
Do người đàn ông phía sau quá cao, Lục Ngôn Lễ chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu. Hắn vội vàng nhìn thoáng qua, lập tức lộ ra biểu cảm hoảng sợ, xoay người tiếp tục chạy đi theo.
Trong tiếng bước chân hỗn loạn, còn có thể nghe được thứ gì đó nhảy lên, rơi xuống “thùng, thùng, thùng.”
Người cao to phía sau vừa thấy Lục Ngôn Lễ như vậy, lập tức hiểu được sau lưng mình khẳng định đang có thứ gì đó, nhưng gã không dám quay đầu lại, chỉ có thể liều mạng chạy theo.
Lục Ngôn Lễ vừa chạy vừa suy nghĩ.
Bên trong tàu điện ngầm không lớn, bọn họ một đường xông về phía trước cũng không nhìn thấy những hành khách khác, không biết những người này đã đi đâu.
Còn nữa, vị hành khách vừa rồi... Người cao to phía sau tuyệt đối là cao nhất trong đám người này, mà vừa nãy hắn vẫn có thể nhìn thấy cái đầu của tên kia ở sau lưng gã. Lại liên tưởng đến tiếng vang ‘thùng thùng thùng’ có quy luật, Lục Ngôn Lễ suy đoán có lẽ là một loại cương thi, hoặc nếu không thì chính là đối phương chỉ còn lại cái đầu, đành phải nhảy nhảy đi.
Đáng tiếc, sáu người cùng lắm cũng chỉ kéo dài được chút thời gian, một người cũng không còn.
Nghĩ tới đây, Lục Ngôn Lễ vừa chạy vừa hô: “Mọi người nhanh lên một chút! Phía sau có thứ đuổi theo!”
Trước mắt mình vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên đám người này sẽ cố gắng bảo vệ mình, chờ đến khi hắn nói ra toàn bộ tin tức, sau này có chạy trốn như hôm nay, cái đệm lót chắc chắn sẽ biến thành hắn.
Nhưng hiện tại, mọi người vẫn chưa trở mặt, nhắc nhở là cần thiết, nếu đám người kia phía trước cho rằng không có việc gì mà dừng lại, hắn sẽ không có lợi.
Nghe vậy, đại đội chạy trốn lập tức tăng tốc độ.
Không biết vì sao, tàu điện ngầm này đặc biệt dài, bọn họ đã chạy rất lâu rất lâu, lại cảm giác chạy thế nào cũng không đến điểm cuối, bọn họ chạy rất lâu, tàu điện ngầm cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Nhất thời chỉ còn lại tiếng bước chân hỗn loạn cùng hơi thở hổn hển nặng nề.
Hơn nữa, không biết có phải do ảo giác hay không, càng chạy về phía sau, cách bày biện trong buồng xe càng cổ xưa.
Lục Ngôn Lễ né tránh mấy mảnh vụn rơi xuống từ nóc xe cũ nát, lại nhìn bối cảnh xung quanh không biết đã biến thành kiểu xe điện cũ của Thượng Hải từ lúc nào, trong lòng thấy yên tâm.
Hắn quay đầu nhìn lại lần nữa, thứ đồ không thấy được kia vẫn đang đuổi theo, toàn bộ ánh đèn phía sau thùng xe tối đi, một mảnh đen kịt. Chỉ có buồng xe ở chỗ bọn họ cùng khu vực phía trước chưa chạy tới là sáng trưng một mảnh.
“Có thể.. Có thể..... Không sao nữa.”
Tên to con phía sau vẫn chạy theo, hắn không thể không gọi mọi người dừng lại trước, sau đó bản thân cũng chậm rãi dừng bước. Hắn liếc nhìn mọi người chậm rãi dừng lại theo tiếng mình gọi, đứng trước mắt bọn họ chậm chạp phục hồi lại hô hấp.
Khẩu trang đã sớm tụt xuống một nửa trong lúc chạy trốn, chỉ che khuất đến cằm. Chạy lâu như vậy, nếu mặt vẫn không đổi sắc, rất dễ khiến cho bọn họ sinh nghi.
Mà sau khi bọn họ dừng lại, “tàu điện ngầm” cũng thả chậm tốc độ.
Buồng xe thật sự quá mức cũ kỹ, bởi vậy chỉ mới giảm tốc độ đã làm cho nó phát ra tiếng vang cót két không chịu nổi gánh nặng. Nhưng mọi người nghe vào, âm thanh này không hề giống như tiếng kiến trúc gỗ lão hóa, ngược lại càng khiến người ta nghĩ đến... tiếng xương cốt phát ra giòn vang lúc bị kéo duỗi.
Thật giống như, cái tàu điện ngầm này là một vật sống...
Tàu điện ngầm càng lúc càng chạy chậm lại, cuối cùng phát ra một tiếng vang thật dài không chịu nổi gánh nặng, trong nháy mắt, mảng tối đen ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên, tất cả cửa xe tự động mở ra hai bên.
Lục Ngôn Lễ nhìn ra ngoài cửa, đồng tử co rụt lại.
Mặc dù bọn họ chạy xa như vậy, trên bức tường quảng cáo cách cửa không xa vẫn là tấm biển quảng cáo cực lớn của nữ minh tinh kia. Tuy rằng phong cách trang điểm cổ điển hơn, còn mặc sườn xám, nhưng rõ ràng đây là cùng một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.