[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong
Chương 43:
Vãng Sinh Khuyết
20/03/2023
“Ra đây!” Cậu ta một kiếm bổ về phía những gian phòng khác, hơi thở dốc, ngực kịch liệt phập phồng.
Cậu ta có linh cảm, hai người kia nhất định còn ở trong căn hộ này.
Phải tìm được bọn họ...... nhất định phải tìm được bọn họ!
Đúng rồi... Nếu bọn họ ở trong căn hộ này, sao mình lại không tìm thấy?
Nhất định là trốn ở đó! Chính mình mượn tay hình nhân bố trí, có thể làm cho tất cả mọi người không cách nào phát hiện cái tầng lầu kia ... Không biết bọn họ đi vào thế nào? Bản thân lại cũng bị giấu đi.
Sau khi tỉnh táo lại, thiếu niên trầm mặt xuống, trở lại lầu bốn, một kiếm cắm vào mặt đất.
Hạ Lâu còn đang khẩn trương chờ đếm ngược, bỗng dưng, bên tai rơi xuống một chút mảnh vụn. Một giây sau, một thanh kiếm trực tiếp lướt qua gương mặt anh ta, sau đó thu lại.
Sàn nhà mở ra một lỗ hổng lớn, khuôn mặt thiếu niên xuất hiện ở cửa động.
“Tìm được hai người rồi.” Cậu ta hơi nhếch môi cười.
……
Trong phòng tối tăm, tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm đến mức khiến người ta buồn nôn. Phù văn quỷ dị vặn vẹo cùng với sợi máu đỏ tươi giăng khắp nơi, lá bùa vàng do gió nhẹ âm hàn sinh ra trên mặt đất mà tuôn rơi rung động, lá bùa đỏ tươi giống như muốn nhỏ máu xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân đầy tường đầy phòng dần dần treo lên mỉm cười ở trong từng tiếng chuông đồng, hai tròng mắt đen kịt từng chút từng chút tập trung ở trên người nam nhân trong trận pháp.
Cùng nhau tụ tập, còn có trăm ngàn sợi máu tự thân ngưng tụ thành, nối liền với mỗi một bức tranh xinh đẹp trên con mắt.
Đó là Hạ Lâu.
Đầu óc ngày xưa còn có thể bình tĩnh phân tích một mảnh hỗn loạn, cái gì cũng không cách nào suy nghĩ, chỉ có cảm giác ẩm lạnh thân thể huyết dịch dần dần làm lạnh liên đới với một chút tứ chi cứng ngắc.
Còn có...... bao lâu?
Sau khi bọn họ bị phát hiện, thiếu niên vết thương đã đầy người không rảnh cùng bọn họ hư dữ ủy xà, sau khi Lục Ngôn Lễ quát khẽ một tiếng, Hạ Lâu đột nhiên phúc chí tâm linh, phản ứng lại Lục Ngôn Lễ lúc trước nói có ý gì, hắn co cẳng chạy xuống lầu.
Đúng như dự đoán, thiếu niên bắt được bọn họ trở về, nhưng bị vây ở giữa trận pháp, là cậu ta. Lục Ngôn Lễ bị xếp gọn ở một bên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hết thảy phát sinh trước mắt.
Một mùi băng hàn cực điểm dần dần kèm theo, hết thảy trước mắt bắt đầu thấy không rõ lắm, khuôn mặt tinh xảo của nữ nhân ngồi đối mặt với cậu ta từng chút từng chút rút đi, tóc dài chậm rãi ngắn đi. Khuôn mặt xinh đẹp đến không giống người sống dần dần khôi phục sinh khí.
Ngược lại, bóng dáng phía sau Hạ Lâu chậm rãi sinh ra tóc dài, thân hình dần dần yểu điệu, đường nét khuôn mặt từng chút nhu hòa.
Thiếu niên mặt lộ vẻ vui mừng.
Hạ Lâu hỗn loạn, đã rất khó suy nghĩ chuyện gì nữa. Anh ta kiệt lực mở mắt, thấy Lê Phương Uyển ngồi ở đối diện mình đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai thống khổ, giơ tay gắt gao bóp cổ mình, sức lực to lớn, không bao lâu đầu lưỡi thè ra. Cô ta lại không thể khống chế gắt gao khép chặt hàm răng lại, cắn chặt đầu lưỡi của mình.
Cậu ta có linh cảm, hai người kia nhất định còn ở trong căn hộ này.
Phải tìm được bọn họ...... nhất định phải tìm được bọn họ!
Đúng rồi... Nếu bọn họ ở trong căn hộ này, sao mình lại không tìm thấy?
Nhất định là trốn ở đó! Chính mình mượn tay hình nhân bố trí, có thể làm cho tất cả mọi người không cách nào phát hiện cái tầng lầu kia ... Không biết bọn họ đi vào thế nào? Bản thân lại cũng bị giấu đi.
Sau khi tỉnh táo lại, thiếu niên trầm mặt xuống, trở lại lầu bốn, một kiếm cắm vào mặt đất.
Hạ Lâu còn đang khẩn trương chờ đếm ngược, bỗng dưng, bên tai rơi xuống một chút mảnh vụn. Một giây sau, một thanh kiếm trực tiếp lướt qua gương mặt anh ta, sau đó thu lại.
Sàn nhà mở ra một lỗ hổng lớn, khuôn mặt thiếu niên xuất hiện ở cửa động.
“Tìm được hai người rồi.” Cậu ta hơi nhếch môi cười.
……
Trong phòng tối tăm, tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm đến mức khiến người ta buồn nôn. Phù văn quỷ dị vặn vẹo cùng với sợi máu đỏ tươi giăng khắp nơi, lá bùa vàng do gió nhẹ âm hàn sinh ra trên mặt đất mà tuôn rơi rung động, lá bùa đỏ tươi giống như muốn nhỏ máu xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân đầy tường đầy phòng dần dần treo lên mỉm cười ở trong từng tiếng chuông đồng, hai tròng mắt đen kịt từng chút từng chút tập trung ở trên người nam nhân trong trận pháp.
Cùng nhau tụ tập, còn có trăm ngàn sợi máu tự thân ngưng tụ thành, nối liền với mỗi một bức tranh xinh đẹp trên con mắt.
Đó là Hạ Lâu.
Đầu óc ngày xưa còn có thể bình tĩnh phân tích một mảnh hỗn loạn, cái gì cũng không cách nào suy nghĩ, chỉ có cảm giác ẩm lạnh thân thể huyết dịch dần dần làm lạnh liên đới với một chút tứ chi cứng ngắc.
Còn có...... bao lâu?
Sau khi bọn họ bị phát hiện, thiếu niên vết thương đã đầy người không rảnh cùng bọn họ hư dữ ủy xà, sau khi Lục Ngôn Lễ quát khẽ một tiếng, Hạ Lâu đột nhiên phúc chí tâm linh, phản ứng lại Lục Ngôn Lễ lúc trước nói có ý gì, hắn co cẳng chạy xuống lầu.
Đúng như dự đoán, thiếu niên bắt được bọn họ trở về, nhưng bị vây ở giữa trận pháp, là cậu ta. Lục Ngôn Lễ bị xếp gọn ở một bên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hết thảy phát sinh trước mắt.
Một mùi băng hàn cực điểm dần dần kèm theo, hết thảy trước mắt bắt đầu thấy không rõ lắm, khuôn mặt tinh xảo của nữ nhân ngồi đối mặt với cậu ta từng chút từng chút rút đi, tóc dài chậm rãi ngắn đi. Khuôn mặt xinh đẹp đến không giống người sống dần dần khôi phục sinh khí.
Ngược lại, bóng dáng phía sau Hạ Lâu chậm rãi sinh ra tóc dài, thân hình dần dần yểu điệu, đường nét khuôn mặt từng chút nhu hòa.
Thiếu niên mặt lộ vẻ vui mừng.
Hạ Lâu hỗn loạn, đã rất khó suy nghĩ chuyện gì nữa. Anh ta kiệt lực mở mắt, thấy Lê Phương Uyển ngồi ở đối diện mình đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai thống khổ, giơ tay gắt gao bóp cổ mình, sức lực to lớn, không bao lâu đầu lưỡi thè ra. Cô ta lại không thể khống chế gắt gao khép chặt hàm răng lại, cắn chặt đầu lưỡi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.