[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong
Chương 5:
Vãng Sinh Khuyết
18/01/2023
Không bao lâu sau, âm thanh râm ran khiến da đầu người ta tê dại biến mất, một người trong số đó khẽ lên tiếng.
"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
Nơi bọn họ đang đứng cũng là một trạm xe buýt nhỏ, chẳng qua so với ga tàu điện ngầm vừa rồi thì rất cũ kỹ, trông như một tòa nhà những năm 90. Mặt tường hơi ố vàng và tróc phấn, độ chừng đang trong mùa nồm, tất cả bức tường đều có vết ẩm ướt và mùi ẩm mốc, cùng với đó là một mùi tanh nhàn nhạt.
Chỉ có điều... dường như mọi nhân viên làm việc trong trạm chờ này đang theo đuổi một minh tinh. Lẽ ra trên tường phải được dán số tàu, nhưng khắp nơi đều dán đầy những áp phích ố vàng, trên đó đều là hình một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc xoăn thật dài, làn da trắng nõn, vẻ mặt dịu dàng nhìn lại mọi người.
Tấm áp phích nữ minh tinh xuất hiện hết lần này đến lần khác, nói không dị thường thì chắc chắn là không thể. Mọi người nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trên ga tàu điện ngầm trước đó, không dám nhìn vào tấm áp phích quá lâu nữa. Tuy nhiên, nơi này thật sự dán quá nhiều poster, trừ khi bọn họ nhắm mắt lại, nếu không dù có đi tới đâu cũng sẽ bị đôi mắt dịu dàng nhưng âm lãnh kia nhìn chăm chú.
Lê Phương Uyển hỏi: "Anh Lục, anh có biết minh tinh này không? ”
Bọn họ không thuộc thế giới này nên không biết những người ở đây, đương nhiên cũng không rành người nổi tiếng gì đó.
Lục Ngôn Lễ lắc đầu: "Không có ấn tượng.”
Hắn nói thêm: "Tôi chỉ thích nghe các bài nhạc cũ, xem phim cũ vân vân, nếu có ngôi sao điện ảnh hay ca sĩ nào tự nhiên nổi lên thì dù có thâm niên tôi cũng không nhận ra." Hắn dừng lại hỏi: "Còn mọi người thì sao? Anh có biết không?”
Hạ Lâu nghe ra ý tứ của Lục Ngôn Lễ, người phụ nữ này hoặc là không nổi tiếng, hoặc là hư cấu, hắn đầu tiên nói: "Tôi cũng không biết. ”
"Tôi cũng vậy"
"Chưa từng thấy."
Lê Phương Chỉ lạnh lùng nói: "Chúng ta chờ ở đây hay là ra ngoài trước? Bị nhìn chằm chằm tôi thấy rất khó chịu.”
Poster của người phụ nữ ở khắp mọi nơi, nhìn lên, thậm chí ngay cả trên trần nhà cũng có, bị nhiều khuôn mặt giống hệt nhau nhìn chăm chú, cũng khó trách người nhạy cảm với phương diện này như Lê Phương Chỉ sẽ không thoải mái.
Lê Phương Uyển lại ngăn cản: "Tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ chúng ta đang ở trong nhà ga, điều này có nghĩa nhà ga tạm thời an toàn. ”
Những người khác cũng làm theo, thanh niên tóc vàng tên Hoàng Vĩ không thể chịu đựng được hỏi: "Chúng ta phải ở lại đến khi nào? Tôi cũng cảm thấy hơi sợ hãi.” Không biết có phải là bóng ma tâm lý hay không, cậu ta luôn cảm thấy những bức tranh kia sẽ đột nhiên thè lưỡi kéo cậu ta vào.
Khi nói đến việc tìm kiếm manh mối, tất cả mọi người đều có chút hoảng sợ.
Nói nghe thì dễ, chuyện này xem như hoàn toàn dựa vào may mắn, ai biết thứ ngươi tìm được manh mối hay là bùa đòi mạng đây?
Vẻ mặt Hoàng Vĩ đau khổ: "Ôi, vận may của tôi rất kém, còn nhớ lần trước vất vả lắm mới lấy được một cái túi, kết quả vừa định nhặt lên thì một bàn tay từ trong túi vươn ra làm tôi suýt chút nữa đã..."
Còn chưa kịp nói ra từ chết, Lê Phương Chỉ đột nhiên lên tiếng: "Câm miệng, đừng nói lung tung anh không hiểu sao? ”
Mỗi một nhiệm vụ đều là cửu tử nhất sinh, mỗi thế giới đều tồn tại sự quỷ dị khủng bố đến khó lường. Mỗi lời nói và hành động của bọn họ đều phải cẩn thận, có lẽ có thể chạy trốn trong chỗ chết đến cuối cùng, cũng có thể vì một câu nói trong lúc vô tình của bọn họ mà xúc động đến cơ quan nào đó khiến bọn họ chết oan uổng. Giống như hai người lúc trước, chỉ vì chạy mệt mỏi nên ngồi ở ghế chờ thôi nhưng rốt cuộc lại không thể đứng lên nữa.
Đáng buồn nhất chính là, bọn họ không có cách nào phản kháng, không có biện pháp nào có thể giúp bọn họ chống lại khủng bố, bọn họ chỉ có thể không ngừng chạy trốn, một mực chạy đi...
Cho dù phải hy sinh đồng đội cũng tuyệt phải sống sót!
Hạ Lâu không quản hai người suýt chút nữa đã cãi nhau, bọn họ nhiều lắm chỉ là một nhóm nhỏ chứ không phải một tập thể, đám người này trong miệng cung kính nhưng lúc cần kéo anh ta làm đệm lưng tuyệt đối sẽ không nương tay. Hiện tại chẳng qua là vì vẫn chưa tới thời khắc cuối cùng mà thôi.
Giữa bọn họ duy trì một loại cân bằng vi diệu, Hạ lâu và hai chị em Lê Phương Chỉ, Lê Phương Uyển nghĩ biện pháp phá giải thế cục, còn những người này tạm thời cam tâm tình nguyện làm con tốt cho bọn họ.
Anh ta đột nhiên quay đầu hỏi Lục Ngôn Lễ: "Cậu thấy gì? ”
"C-cái gì?"
Hạ Lâu giải thích: "Vừa rồi cậu nhìn thấy thứ chúng tôi đều không thấy, hiện tại cậu có thể nhìn thấy điều gì dị thường không? ”
Lục Ngôn Lễ trầm mặc trong chốc lát: "Trong mắt tôi chính là một... Trạm xe buýt cũ rất bình thường, rất nhiều áp phích của phụ nữ..."
Hạ Lâu truy vấn: "Áp phích giống nhau à? Hay là không giống nhau? ”
"Đều là cùng một người, giống nhau như đúc, chẳng qua kích thước lớn nhỏ bất đồng." Để trả lời, Lục Ngôn Lễ nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng phát hiện tấm áp phích dán ở cửa sổ bán vé, nụ cười nơi khóe miệng người phụ nữ nâng cao hơn, đôi mắt nhìn thẳng về phía hắn.
Hắn lập tức rũ mi mắt xuống, không dám nhìn nhiều.
Cái đó... Nó sẽ là gì?
Trong không khí lại chậm rãi nổi lên sương máu nhàn nhạt, từng chút từng chút phiêu đãng trên không trung.
"Đi trước đi." Mắt thấy sương máu dần dần nồng đậm, bọn họ không thể không rời đi, dọc theo phương hướng ngược lại của sương máu đi thẳng về phía trước.
Lục Ngôn Lễ đi theo bọn họ, chậm rãi rơi ở phía sau cùng.
Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn lướt qua mũi chân mọi người, trong lòng rét run.
Thấy bọn họ không có ai phát hiện, chỉ bước dọc theo con đường đi về phía trước, Lục Ngôn Lễ không nói thêm gì, chỉ tuột lại ở phía sau bước theo.
Ai ngờ, bọn họ đi tới một tòa nhà trống trải tiếp theo được dựng lên bên cạnh con đường vắng vẻ, nơi đó vẫn là một nhà ga giống hệt cái trước, trong và ngoài nhà ga vẫn dán áp phích của người phụ nữ kia.
"Mọi người có phát hiện khuôn mặt tươi cười của cô ta thay đổi không?" Trong đám người, có một người run rẩy nói ra những lời tất cả mọi người không dám nói.
Bọn họ đã phát hiện ra từ lâu. Trên poster, nụ cười của người phụ nữ nâng cao lên một chút, máu tươi chậm rãi chảy ra nơi khóe mắt, nhìn bọn họ một cách ác ý.
Bốn phía dường như lại truyền đến tiếng hát, loáng thoáng, nhu hòa, mềm mại, giống như một bàn tay mềm nhũn muốn kéo người ta vào địa ngục.
Tiếng hát càng lúc càng vang dội, sương mù nồng đậm, nụ cười của người phụ nữ càng lúc càng nở rộ, trong mắt tràn ngập ác ý lạnh như băng, không còn hình tượng ôn nhu lúc mới gặp nữa.
"Mọi người đi mau!!"
"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
Nơi bọn họ đang đứng cũng là một trạm xe buýt nhỏ, chẳng qua so với ga tàu điện ngầm vừa rồi thì rất cũ kỹ, trông như một tòa nhà những năm 90. Mặt tường hơi ố vàng và tróc phấn, độ chừng đang trong mùa nồm, tất cả bức tường đều có vết ẩm ướt và mùi ẩm mốc, cùng với đó là một mùi tanh nhàn nhạt.
Chỉ có điều... dường như mọi nhân viên làm việc trong trạm chờ này đang theo đuổi một minh tinh. Lẽ ra trên tường phải được dán số tàu, nhưng khắp nơi đều dán đầy những áp phích ố vàng, trên đó đều là hình một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc xoăn thật dài, làn da trắng nõn, vẻ mặt dịu dàng nhìn lại mọi người.
Tấm áp phích nữ minh tinh xuất hiện hết lần này đến lần khác, nói không dị thường thì chắc chắn là không thể. Mọi người nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trên ga tàu điện ngầm trước đó, không dám nhìn vào tấm áp phích quá lâu nữa. Tuy nhiên, nơi này thật sự dán quá nhiều poster, trừ khi bọn họ nhắm mắt lại, nếu không dù có đi tới đâu cũng sẽ bị đôi mắt dịu dàng nhưng âm lãnh kia nhìn chăm chú.
Lê Phương Uyển hỏi: "Anh Lục, anh có biết minh tinh này không? ”
Bọn họ không thuộc thế giới này nên không biết những người ở đây, đương nhiên cũng không rành người nổi tiếng gì đó.
Lục Ngôn Lễ lắc đầu: "Không có ấn tượng.”
Hắn nói thêm: "Tôi chỉ thích nghe các bài nhạc cũ, xem phim cũ vân vân, nếu có ngôi sao điện ảnh hay ca sĩ nào tự nhiên nổi lên thì dù có thâm niên tôi cũng không nhận ra." Hắn dừng lại hỏi: "Còn mọi người thì sao? Anh có biết không?”
Hạ Lâu nghe ra ý tứ của Lục Ngôn Lễ, người phụ nữ này hoặc là không nổi tiếng, hoặc là hư cấu, hắn đầu tiên nói: "Tôi cũng không biết. ”
"Tôi cũng vậy"
"Chưa từng thấy."
Lê Phương Chỉ lạnh lùng nói: "Chúng ta chờ ở đây hay là ra ngoài trước? Bị nhìn chằm chằm tôi thấy rất khó chịu.”
Poster của người phụ nữ ở khắp mọi nơi, nhìn lên, thậm chí ngay cả trên trần nhà cũng có, bị nhiều khuôn mặt giống hệt nhau nhìn chăm chú, cũng khó trách người nhạy cảm với phương diện này như Lê Phương Chỉ sẽ không thoải mái.
Lê Phương Uyển lại ngăn cản: "Tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ chúng ta đang ở trong nhà ga, điều này có nghĩa nhà ga tạm thời an toàn. ”
Những người khác cũng làm theo, thanh niên tóc vàng tên Hoàng Vĩ không thể chịu đựng được hỏi: "Chúng ta phải ở lại đến khi nào? Tôi cũng cảm thấy hơi sợ hãi.” Không biết có phải là bóng ma tâm lý hay không, cậu ta luôn cảm thấy những bức tranh kia sẽ đột nhiên thè lưỡi kéo cậu ta vào.
Khi nói đến việc tìm kiếm manh mối, tất cả mọi người đều có chút hoảng sợ.
Nói nghe thì dễ, chuyện này xem như hoàn toàn dựa vào may mắn, ai biết thứ ngươi tìm được manh mối hay là bùa đòi mạng đây?
Vẻ mặt Hoàng Vĩ đau khổ: "Ôi, vận may của tôi rất kém, còn nhớ lần trước vất vả lắm mới lấy được một cái túi, kết quả vừa định nhặt lên thì một bàn tay từ trong túi vươn ra làm tôi suýt chút nữa đã..."
Còn chưa kịp nói ra từ chết, Lê Phương Chỉ đột nhiên lên tiếng: "Câm miệng, đừng nói lung tung anh không hiểu sao? ”
Mỗi một nhiệm vụ đều là cửu tử nhất sinh, mỗi thế giới đều tồn tại sự quỷ dị khủng bố đến khó lường. Mỗi lời nói và hành động của bọn họ đều phải cẩn thận, có lẽ có thể chạy trốn trong chỗ chết đến cuối cùng, cũng có thể vì một câu nói trong lúc vô tình của bọn họ mà xúc động đến cơ quan nào đó khiến bọn họ chết oan uổng. Giống như hai người lúc trước, chỉ vì chạy mệt mỏi nên ngồi ở ghế chờ thôi nhưng rốt cuộc lại không thể đứng lên nữa.
Đáng buồn nhất chính là, bọn họ không có cách nào phản kháng, không có biện pháp nào có thể giúp bọn họ chống lại khủng bố, bọn họ chỉ có thể không ngừng chạy trốn, một mực chạy đi...
Cho dù phải hy sinh đồng đội cũng tuyệt phải sống sót!
Hạ Lâu không quản hai người suýt chút nữa đã cãi nhau, bọn họ nhiều lắm chỉ là một nhóm nhỏ chứ không phải một tập thể, đám người này trong miệng cung kính nhưng lúc cần kéo anh ta làm đệm lưng tuyệt đối sẽ không nương tay. Hiện tại chẳng qua là vì vẫn chưa tới thời khắc cuối cùng mà thôi.
Giữa bọn họ duy trì một loại cân bằng vi diệu, Hạ lâu và hai chị em Lê Phương Chỉ, Lê Phương Uyển nghĩ biện pháp phá giải thế cục, còn những người này tạm thời cam tâm tình nguyện làm con tốt cho bọn họ.
Anh ta đột nhiên quay đầu hỏi Lục Ngôn Lễ: "Cậu thấy gì? ”
"C-cái gì?"
Hạ Lâu giải thích: "Vừa rồi cậu nhìn thấy thứ chúng tôi đều không thấy, hiện tại cậu có thể nhìn thấy điều gì dị thường không? ”
Lục Ngôn Lễ trầm mặc trong chốc lát: "Trong mắt tôi chính là một... Trạm xe buýt cũ rất bình thường, rất nhiều áp phích của phụ nữ..."
Hạ Lâu truy vấn: "Áp phích giống nhau à? Hay là không giống nhau? ”
"Đều là cùng một người, giống nhau như đúc, chẳng qua kích thước lớn nhỏ bất đồng." Để trả lời, Lục Ngôn Lễ nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng phát hiện tấm áp phích dán ở cửa sổ bán vé, nụ cười nơi khóe miệng người phụ nữ nâng cao hơn, đôi mắt nhìn thẳng về phía hắn.
Hắn lập tức rũ mi mắt xuống, không dám nhìn nhiều.
Cái đó... Nó sẽ là gì?
Trong không khí lại chậm rãi nổi lên sương máu nhàn nhạt, từng chút từng chút phiêu đãng trên không trung.
"Đi trước đi." Mắt thấy sương máu dần dần nồng đậm, bọn họ không thể không rời đi, dọc theo phương hướng ngược lại của sương máu đi thẳng về phía trước.
Lục Ngôn Lễ đi theo bọn họ, chậm rãi rơi ở phía sau cùng.
Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn lướt qua mũi chân mọi người, trong lòng rét run.
Thấy bọn họ không có ai phát hiện, chỉ bước dọc theo con đường đi về phía trước, Lục Ngôn Lễ không nói thêm gì, chỉ tuột lại ở phía sau bước theo.
Ai ngờ, bọn họ đi tới một tòa nhà trống trải tiếp theo được dựng lên bên cạnh con đường vắng vẻ, nơi đó vẫn là một nhà ga giống hệt cái trước, trong và ngoài nhà ga vẫn dán áp phích của người phụ nữ kia.
"Mọi người có phát hiện khuôn mặt tươi cười của cô ta thay đổi không?" Trong đám người, có một người run rẩy nói ra những lời tất cả mọi người không dám nói.
Bọn họ đã phát hiện ra từ lâu. Trên poster, nụ cười của người phụ nữ nâng cao lên một chút, máu tươi chậm rãi chảy ra nơi khóe mắt, nhìn bọn họ một cách ác ý.
Bốn phía dường như lại truyền đến tiếng hát, loáng thoáng, nhu hòa, mềm mại, giống như một bàn tay mềm nhũn muốn kéo người ta vào địa ngục.
Tiếng hát càng lúc càng vang dội, sương mù nồng đậm, nụ cười của người phụ nữ càng lúc càng nở rộ, trong mắt tràn ngập ác ý lạnh như băng, không còn hình tượng ôn nhu lúc mới gặp nữa.
"Mọi người đi mau!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.