Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ

Chương 19: Cổ Trạch

Điều Văn Hoa Bình

23/05/2022

Hai người phụ nữ một trái một phải đứng thằng, đều mặc sườn xám, cô bên trái bụng cao cao phồng lên, hiển nhiên thời gian mang thai đã lâu, dù vậy vẫn khó có thể che giấu được vẻ đẹp của cô nàng. Cô ăn mặc cực kỳ sang quý, khoác tay người đàn ông bên cạnh, tươi cười trước ống kính.

Cô gái bên phải thậm chí không được coi là thanh tú, nhưng thắng ở khí chất dịu dàng, cũng khoác tay người đàn ông bên cạnh, chính là ý cười bên môi có chút nhạt nhẽo, bộ dáng không được vui vẻ cho lắm.

Đằng sau bức ảnh viết một hàng chữ: [ Từ trạch, Từ Nguyên Hồng cùng người nhà, ngày xuân lưu ảnh.]

Phông nền bức ảnh là Từ trạch, cũng chính là cổ trạch bọn họ đang ở.

Bốn người trong bức ảnh có những đặc điểm riêng biệt rõ ràng, khiến người ta nhìn qua là khó quên. Cho tới bây giờ bọn họ gặp qua không ít quỷ quái tại cổ trạch, nhưng trong đó đều không có mấy người này. Cổ trạch họ Từ, bọn họ rõ ràng là chủ nhân chân chính của cổ trạch. Không khó để đoán ra thân phận của đám quỷ quái bọn họ gặp trước đó, chúng nó đều là người hầu tại cổ trạch.

Gia đình giàu có, có nhiều người hầu cũng không kỳ quái.

Lầu một lầu hai không thấy phòng chủ nhân, vậy phòng của chủ nhân sẽ ở đâu đây?!

Tất cả mọi người đều nghĩ tới cùng một khả năng, Hoa Mông bước nhanh ra khỏi phòng, anh ta vốn đã cao lớn, một cánh tay to bằng ba cánh tay Cố Hề Lịch gộp lại, người này đứng chắn ở phía trước, người phía sau không nhìn tới được tình huống bên ngoài.

Cố Hề Lịch đứng sau lưng anh ta, có thể rõ ràng nhìn thấy những giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống gáy anh ta.

Rất nhanh Hoa Mông liền dịch người đi, Cố Hề Lịch hít sâu một hơi, nhìn về phía cầu thang, lập tức khó chịu bịt kín miệng. Tình cảnh khủng bố trước mắt quả thực y như phim kinh dị hoang đường trở thành sự thực, điên cuồng kích thích thần kinh mọi người.

Ở bậc thang thứ sáu trên cầu thang xoắn ốc, một trong ba du khách vừa mới rời đi khi nãy, đang ngồi đó, miệng ngậm một quả cầu không rõ chất liệu, gân xanh nhô lên trên mặt, tứ chi bị chém thành từng đoạn được đặt chỉnh tề bên cạnh thân thể.

Một người khác rõ ràng chỉ còn ba bước nữa là có thể xuống khỏi cầu thang, chính là hắn ta vĩnh viễn không thể xuống được, tử trạng của hai người giống nhau như đúc.



Mọi người đều rất chắc chắn, bất kể là ở trong phòng, hay trong phòng khách nhỏ, đều không nghe được tiếng động lạ. Không nghĩ tới đã có hai người vô thanh vô thức chết trên cầu thang, còn người dẫn bọn họ rời đi Mẫn Tam Húc lại không thấy bóng dáng.

Chẳng trách Hoa Mông bày ra bộ dáng kia, tình cảnh này không thua gì địa ngục nhân gian, không chỉ đáng sợ, mà còn thập phần hoang đường. Giết người bất quá là đầu rơi xuống đất, rốt cuộc là thứ gì dùng phương thức ghê tởm như vậy giết người, rõ ràng là muốn cho mỗi một người trước khi tử vong đều trải qua vô cùng thống khổ.

Nghĩ đến cầu thang này sau này mình cũng sẽ phải leo lên, ai nấy đều sắp không kìm nén được muốn nôn ra.

Lục tục đi thanh lí cho bản thân một phen, một đám sắc mặt đều kém. Tìm kiếm Mẫn Tam Húc một lúc lâu, ngay cả bóng người cũng không thấy.

Người mới suy đoán: “Có phải anh ta tìm được lối ra rồi rời đi rồi không?”

Không ai để ý đến cô ta.

Người mới bám riết không tha, lại nói: “Nếu anh ta thật sự rời đi, chúng ta có biết được không?”

Kiều Nguyên Bân: “Cho dù có người rời khỏi lĩnh vực, những du khách khác cũng sẽ không nhận được nhắc nhở.”

Người mới, héo.

Kết quả sau một hồi nháo lớn như vậy, vẫn là làm không công, hiện tại cũng không có manh mối gì khác. Nếu không nhìn thấy tình trạng thê thảm của hai thi thể trên cầu thang, phỏng chừng Hoa Mông cũng muốn thử lên lầu nhìn xem, hiện tại nào còn dám.

Cố Hề Lịch ngồi dựa vào tường, chống cằm nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường, Kiều Nguyên Bân ngồi xuống bên cạnh cô, trên người vẫn còn mang theo chút hơi nước, hiển nhiên là mới đi rửa mặt một phen.

Cố Hề Lịch: “Chị Kiều, vết thương của chị đang chảy máu kìa.”



Kiều Nguyên Bân mở lòng bàn tay ra, không thấy có vết máu mới nào dính trên tấm vải trắng: “Chút vết thương nhỏ mà thôi, đã tốt rồi.”

Cố Hề Lịch: “Ý em là vết thương trên cánh tay chị kìa.”

Đó là lúc Kiều Nguyên Bân chạy ra khỏi phòng, bị con dao rơi trúng nên bị thương, miệng vết thương khá dài, kỳ thật cũng rất sâu, nhưng lúc đó chỉ xử lý đơn giản, hiện tại chảy máu cũng thực bình thường. Cố Hề Lịch dùng băng gạc quấn lại cho cô ấy, còn buộc một cái nơ bướm xinh xắn nữa.

Kiều Nguyên Bân ngẩng đầu nhìn những bức tranh quái dị ở hai bên tường: “Em cảm thấy những bức tranh này có vấn đề sao?”

Cố Hề Lịch: “Ừ, em nghĩ nơi có thể còn ẩn giấu manh mối, chính là những bức vẽ này.”

Màn đêm tưởng chừng không bao giờ kết thúc, ánh nến chao động, quá trình giải mã thường xuyên đi vào ngõ cụt, dường như thời gian ở chỗ này đã mất đi ý nghĩa vốn có của nó. Người bị giam cầm ở chỗ này thời thời khắc khắc đều khẩn trương, lâu dần chắc chắn sẽ sụp đổ.

Kiều Nguyên Bân: “Thật không thấy em nhụt chí lúc nào cả.”

Cố Hề Lịch: “Khi nghĩ đến cảnh nếu em chết người trong nhà sẽ thương tâm biết bao thì nào còn dám nhụt chí nha. Haiz, chị không biết đâu, họ thương em lắm.”

Kiều Nguyên Bân nghĩ, có lẽ cô ấy biết được. Khi Tiểu Cố nhắc tới người nhà ngọt ngào như thế nào, liền biết từ nhỏ cô đã ở trong vại mật lớn thế nào, mật nhiều biết bao nhiêu. Nếu người này là em gái cô ấy, cô ấy cũng thích.

“Ầm”

Mọi người kinh hãi nhảy dựng lên, phát ra động tĩnh chính là ở phòng khách nhỏ, nhưng bọn họ không dám đi vào ngay lập tức, mà đợi một hồi mới tiến vào trong. Họ phát hiện cửa sổ vốn đóng chặt không biết vì sao bị mở ra, động tĩnh mới vừa rồi kia chính là do cửa sổ bị mở ra

Một trận gió lạnh thổi vào đại sảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook