Vô Hạn Lưu: Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ
Chương 23: Cổ Trạch
Điều Văn Hoa Bình
23/05/2022
Cố Hề Lịch hít một hơi thật mạnh, vừa mới đối mặt với Từ Hành, ra một thân mồ hôi, ngược lại không cần chạy nữa. Tiến lại gần cửa sổ đóng lại cánh cửa đang mở. Khi đã sẵn sàng, đầu tiên cô ở trong phòng khách nhỏ thử thăm dò hô hai tiếng, nghe được tiếng kêu đáp lại của Kiều Nguyên Bân mới mở tung cửa ra.
“Không có chuyện gì chứ!”
Kiều Nguyên Bân kéo tay cô, nhìn trái ngó phải. Cố Hề Lịch trên người không có vết thương, lại nói cô còn được xem như sạch sẽ và gọn gàng nhất trong số những du khách còn sống, tuy có liên quan tới việc cô thời thời khắc khắc rất chú ý, máu dính lên người phải rửa sạch sẽ, nhưng nếu tinh tế nhớ lại, sẽ phát hiện cho tới bây giờ cô thật sự chưa hề bị thương.
Hoa Mông cơ bản cũng không bị thương, nhưng anh ta là người chơi thâm niên, không giống nhau.
Mặc dù đã cố gắng hết sức thu thập chính mình, nhưng vừa thấy cô chính là bộ dáng bị dọa đến kinh hãi, mặt đầy mồ hôi, sức nặng toàn thân cơ bản đều dồn lên người Kiều Nguyên Bân, chân mềm như bún. Cô vốn không nặng, Kiều Nguyên Bân đỡ cô hoàn toàn không cảm thấy cố sức, chỉ cảm thấy dựa vào gần mình là một nắm kẹo bông mềm mại, lại còn ngọt ngào nữa.
Cố Hề Lịch đặc biệt khổ sở nói: “Bảo hộ của em đều dùng hết rồi……”
Hoa Mông: “Cô ở bên trong đã xảy ra chuyện gì?”
“Thôi được rồi!”
Kiều Nguyên Bân nhíu mày, bảo Hoa Mông trước đừng hỏi: “Anh xem, cô ấy ngay cả thở còn không nổi, có chuyện gì không thể chờ lát nữa hỏi sao. Mọi người đều đói bụng rồi, trước lên lầu ăn chút gì đi!”
Cố Hề Lịch chán ghét cảm giácc chịu đói, đời này cô đều không muốn nếm lại mùi vị đó. Vừa rồi cô lo lắng đến mức không để ý đến trong bụng đang réo vang, chén mì ăn lúc trước cũng đã bị tiêu hóa hết, bây giờ vừa khát vừa đói, không cần giả bộ cô cũng cảm thấy cả người khó chịu.
Kiều Nguyên Bân đỡ Cố Hề Lịch ngồi xuống, cự tuyệt lời đề nghị muốn hỗ trợ nấu cơm, bảo cô nghỉ ngơi một lát.
Trên người Lý Khả có dụng cụ tính giờ, Cố Hề Lịch ở phòng khách nhỏ ngây người gần một giờ, ông ta là người rõ ràng nhất. Trong khoảng thời gian đó, Mẫn Tam Húc kể lại những gì hắn đã trải qua, kỳ thật hắn cũng nói không nên lời lầu 3 có cái gì, bởi vì hắn căn bản còn chưa chân chính bước chân lên lầu 3.
Mẫn Tam Húc đơn độc kể lại một lần nữa cho Cố Hề Lịch những gì xảy ra với hắn.
Sau khi tách khỏi nhóm người, Mẫn Tam Húc mang theo hai người khác đi lên lầu, còn tưởng rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra khi đi lên cầu thang, kết quả thuận lợi đến không thể tin được. Mẫn Tam Húc nói với đồng đội, cảm thán bọn họ vận may tốt, họ sẽ là những người đầu tiên rời khỏi cổ trạch. Vừa nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng là hai người đàn ông cùng đi ra với hắn, sao người bên cạnh lại để tóc dài.
Lúc ấy Mẫn Tam Húc lòng bàn tay đổ mồ hôi, dưới chân phát lạnh, vờ như không phát hiện nói với hai người kia: “Hai người cứ đợi ở đây, tôi lên trước xem thử. Nếu không có gì nguy hiểm, tôi sẽ kêu hai người.”
Thoát khỏi người bên cạnh, Mẫn Tam Húc co cẳng chạy lên trên, thế nhưng mới vừa rồi cầu thang chỉ còn cách vài bước là đến cuối nay đã trở thành vô tận, Dù có chạy thế nào cũng không tìm thấy điểm cuối, ý thức được điểm này, hắn rốt cuộc có can đảm quay đầu lại nhìn.
Hai cổ thi thể nằm ở chỗ kia, tử trạng thê thảm, đáng sợ chính là Mẫn Tam Húc căn bản không biết bọn họ chết như thế nào, cũng không biết bọn họ là khi nào bị ngộ hại.
Cầu thang đi lên không có điểm cuối, nhưng cầu thang đi xuống có thể đếm số bậc một cách rõ ràng.
Mẫn Tam Húc: “Tôi phải trả giá rất đắt để trở lại tầng 2, không dám cao giọng gọi mọi người, chỉ có thể tìm từng gian một. Vừa mới đi đến phòng khách nhỏ liền phát hiện các ngươi đều ở bên trong. Ánh nến nhoáng lên một cái, khiến tôi cảm thấy không đúng, có thật nhiều đồ vật đen như mực từ ngoài cửa sổ bò vào, mọi người vẫn đứng bên trong như thể không phát hiện ra.”
Xác thật là không phát hiện, suýt nữa bị giết sạch.
Nửa bên mắt kính của Mẫn Tam Húc đã bị vỡ, kính này là kính cận, không biết có ảnh hưởng tới việc hắn nhìn đường hay không. Cố Hề Lịch chú ý tới trước đây hắn có thói quen đẩy đẩy gọng kính lên trên, phỏng chừng là mắt kính hỏng rồi nên hiện tại thói quen này đã biến mất.
Cố Hề Lịch nghe thấy cái này rất thất vọng, những người khác nghe được Mẫn Tam Húc gặp phải chuyện gì cũng thực thất vọng. Tất cả đều trông cậy vào hắn có thể nói vài điều về tình huống ở lầu 3, kết quả chỉ biết được cầu thang lầu 3 có vấn đề. Chuyện này không cần hắn nói, nhìn thấy hai thi thể của du khách, mọi người đều đã rõ ràng.
Kiều Nguyên Bân nấu một nồi bánh canh to, trong phòng bếp có cà chua, trứng gà, rau xanh hầm thành một nồi hầm, mùi vị lại cũng không tệ lắm, Cố Hề Lịch ước chừng ăn hai bát to, sức ăn hoàn toàn không tương xứng với dáng người của cô, Kiều Nguyên Bân còn cười nói cô đây là đói rã ra rồi.
Cố Hề Lịch: “Là bởi vì tay nghề chị Kiều rất tốt.”
Kiều Nguyên Bân bị chọc cười: “Miệng thật ngọt.”
Một nồi bánh canh to như vậy, sáu người ăn đến không còn cả cặn. Mẫn Tam Húc không ăn, hắn nói mình đã ăn rồi, chưa đói bụng. Muốn ăn hay không, cũng không có ai khuyên hắn.
Cố Hề Lịch lúc này mới kể lại tình huống của mình.
“Trong hộp trang sức có một viên kim cương, tôi phát hiện viên kim cương này có thể tiêu trừ một ít chất dịch màu đen, nhưng nhiêu đó cũng vô dụng, chất dịch bên ngoài cửa sổ vẫn cuồn cuộn không ngừng tràn vào, kim cương lại đang dần nứt ra. Tôi vội vàng lao tới cửa sổ muốn đóng cửa lại, lúc này bảo hộ thứ nhất của tôi bị phát nổ. Khóa được cửa rồi, viên kim cương liền hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn còn rất nhiều chất dịch màu đen bên trong phòng, tất cả đều quấn lấy tôi.”
Cố Hề Lịch hít một hơi: “Liên tục ba cái bảo hộ bị phát nổ như vậy, suýt chút nữa đã bị nghẹn chết.”
“Không có chuyện gì chứ!”
Kiều Nguyên Bân kéo tay cô, nhìn trái ngó phải. Cố Hề Lịch trên người không có vết thương, lại nói cô còn được xem như sạch sẽ và gọn gàng nhất trong số những du khách còn sống, tuy có liên quan tới việc cô thời thời khắc khắc rất chú ý, máu dính lên người phải rửa sạch sẽ, nhưng nếu tinh tế nhớ lại, sẽ phát hiện cho tới bây giờ cô thật sự chưa hề bị thương.
Hoa Mông cơ bản cũng không bị thương, nhưng anh ta là người chơi thâm niên, không giống nhau.
Mặc dù đã cố gắng hết sức thu thập chính mình, nhưng vừa thấy cô chính là bộ dáng bị dọa đến kinh hãi, mặt đầy mồ hôi, sức nặng toàn thân cơ bản đều dồn lên người Kiều Nguyên Bân, chân mềm như bún. Cô vốn không nặng, Kiều Nguyên Bân đỡ cô hoàn toàn không cảm thấy cố sức, chỉ cảm thấy dựa vào gần mình là một nắm kẹo bông mềm mại, lại còn ngọt ngào nữa.
Cố Hề Lịch đặc biệt khổ sở nói: “Bảo hộ của em đều dùng hết rồi……”
Hoa Mông: “Cô ở bên trong đã xảy ra chuyện gì?”
“Thôi được rồi!”
Kiều Nguyên Bân nhíu mày, bảo Hoa Mông trước đừng hỏi: “Anh xem, cô ấy ngay cả thở còn không nổi, có chuyện gì không thể chờ lát nữa hỏi sao. Mọi người đều đói bụng rồi, trước lên lầu ăn chút gì đi!”
Cố Hề Lịch chán ghét cảm giácc chịu đói, đời này cô đều không muốn nếm lại mùi vị đó. Vừa rồi cô lo lắng đến mức không để ý đến trong bụng đang réo vang, chén mì ăn lúc trước cũng đã bị tiêu hóa hết, bây giờ vừa khát vừa đói, không cần giả bộ cô cũng cảm thấy cả người khó chịu.
Kiều Nguyên Bân đỡ Cố Hề Lịch ngồi xuống, cự tuyệt lời đề nghị muốn hỗ trợ nấu cơm, bảo cô nghỉ ngơi một lát.
Trên người Lý Khả có dụng cụ tính giờ, Cố Hề Lịch ở phòng khách nhỏ ngây người gần một giờ, ông ta là người rõ ràng nhất. Trong khoảng thời gian đó, Mẫn Tam Húc kể lại những gì hắn đã trải qua, kỳ thật hắn cũng nói không nên lời lầu 3 có cái gì, bởi vì hắn căn bản còn chưa chân chính bước chân lên lầu 3.
Mẫn Tam Húc đơn độc kể lại một lần nữa cho Cố Hề Lịch những gì xảy ra với hắn.
Sau khi tách khỏi nhóm người, Mẫn Tam Húc mang theo hai người khác đi lên lầu, còn tưởng rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra khi đi lên cầu thang, kết quả thuận lợi đến không thể tin được. Mẫn Tam Húc nói với đồng đội, cảm thán bọn họ vận may tốt, họ sẽ là những người đầu tiên rời khỏi cổ trạch. Vừa nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng là hai người đàn ông cùng đi ra với hắn, sao người bên cạnh lại để tóc dài.
Lúc ấy Mẫn Tam Húc lòng bàn tay đổ mồ hôi, dưới chân phát lạnh, vờ như không phát hiện nói với hai người kia: “Hai người cứ đợi ở đây, tôi lên trước xem thử. Nếu không có gì nguy hiểm, tôi sẽ kêu hai người.”
Thoát khỏi người bên cạnh, Mẫn Tam Húc co cẳng chạy lên trên, thế nhưng mới vừa rồi cầu thang chỉ còn cách vài bước là đến cuối nay đã trở thành vô tận, Dù có chạy thế nào cũng không tìm thấy điểm cuối, ý thức được điểm này, hắn rốt cuộc có can đảm quay đầu lại nhìn.
Hai cổ thi thể nằm ở chỗ kia, tử trạng thê thảm, đáng sợ chính là Mẫn Tam Húc căn bản không biết bọn họ chết như thế nào, cũng không biết bọn họ là khi nào bị ngộ hại.
Cầu thang đi lên không có điểm cuối, nhưng cầu thang đi xuống có thể đếm số bậc một cách rõ ràng.
Mẫn Tam Húc: “Tôi phải trả giá rất đắt để trở lại tầng 2, không dám cao giọng gọi mọi người, chỉ có thể tìm từng gian một. Vừa mới đi đến phòng khách nhỏ liền phát hiện các ngươi đều ở bên trong. Ánh nến nhoáng lên một cái, khiến tôi cảm thấy không đúng, có thật nhiều đồ vật đen như mực từ ngoài cửa sổ bò vào, mọi người vẫn đứng bên trong như thể không phát hiện ra.”
Xác thật là không phát hiện, suýt nữa bị giết sạch.
Nửa bên mắt kính của Mẫn Tam Húc đã bị vỡ, kính này là kính cận, không biết có ảnh hưởng tới việc hắn nhìn đường hay không. Cố Hề Lịch chú ý tới trước đây hắn có thói quen đẩy đẩy gọng kính lên trên, phỏng chừng là mắt kính hỏng rồi nên hiện tại thói quen này đã biến mất.
Cố Hề Lịch nghe thấy cái này rất thất vọng, những người khác nghe được Mẫn Tam Húc gặp phải chuyện gì cũng thực thất vọng. Tất cả đều trông cậy vào hắn có thể nói vài điều về tình huống ở lầu 3, kết quả chỉ biết được cầu thang lầu 3 có vấn đề. Chuyện này không cần hắn nói, nhìn thấy hai thi thể của du khách, mọi người đều đã rõ ràng.
Kiều Nguyên Bân nấu một nồi bánh canh to, trong phòng bếp có cà chua, trứng gà, rau xanh hầm thành một nồi hầm, mùi vị lại cũng không tệ lắm, Cố Hề Lịch ước chừng ăn hai bát to, sức ăn hoàn toàn không tương xứng với dáng người của cô, Kiều Nguyên Bân còn cười nói cô đây là đói rã ra rồi.
Cố Hề Lịch: “Là bởi vì tay nghề chị Kiều rất tốt.”
Kiều Nguyên Bân bị chọc cười: “Miệng thật ngọt.”
Một nồi bánh canh to như vậy, sáu người ăn đến không còn cả cặn. Mẫn Tam Húc không ăn, hắn nói mình đã ăn rồi, chưa đói bụng. Muốn ăn hay không, cũng không có ai khuyên hắn.
Cố Hề Lịch lúc này mới kể lại tình huống của mình.
“Trong hộp trang sức có một viên kim cương, tôi phát hiện viên kim cương này có thể tiêu trừ một ít chất dịch màu đen, nhưng nhiêu đó cũng vô dụng, chất dịch bên ngoài cửa sổ vẫn cuồn cuộn không ngừng tràn vào, kim cương lại đang dần nứt ra. Tôi vội vàng lao tới cửa sổ muốn đóng cửa lại, lúc này bảo hộ thứ nhất của tôi bị phát nổ. Khóa được cửa rồi, viên kim cương liền hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn còn rất nhiều chất dịch màu đen bên trong phòng, tất cả đều quấn lấy tôi.”
Cố Hề Lịch hít một hơi: “Liên tục ba cái bảo hộ bị phát nổ như vậy, suýt chút nữa đã bị nghẹn chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.