Vô Hạn Lưu: Trò Chơi Tiến Hóa

Chương 17: Khách Sạn Thế Giới Mới (12)

Khinh Vân Đạm

09/12/2023

Trong nháy mắt Vương Trạch tắt thở, bảng trong suốt tự động văng ra trước mặt Vân Hân.

[Chúc mừng người chơi thành công sống sót trong phó bản số 113179 - "Tai nạn mèo hoang đả thương người>>.

[Bởi vì bạn đã ngăn chặn nguy hiểm lan rộng hơn nữa, tránh thêm thương tích cho con người, vượt qua được đánh giá là "C", điểm thuộc tính thưởng: Độ nhạy cảm+0.1, Cơ thể+0.2.]

*

Tuy Vương Trạch đã chết, nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.

Khách hàng còn đang nằm viện, làm thế nào để bình ổn lửa giận của anh ta, biểu đạt xin lỗi của khách sạn, là chuyện hàng đầu trước mắt.

Quản lý bận rộn sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày chạy đến bệnh viện, đưa than ấm áp.

Hết lần này tới lần khác lúc này ông chủ đi nơi khác công tác, trong chốc lát không về được, toàn quyền trấn an khách hàng giao cho quản lý.

Sau lưng, Đồng Giai len lén nói với Vân Hân, "Cô biết không? Bình thường ông chủ của chúng ta chưa bao giờ đi công tác. Ông ấy thấy có cục diện rối rắm, không muốn dọn dẹp, mới tự mình chạy đi du lịch, giao tất cả mọi chuyện cho quản lý."

Ông chủ kiếm tiền, quản lý gánh chuyện xấu. Ai nhìn không được khen một câu, người làm ăn đúnh là khôn khéo.

Vân Hân nghe xong rất kinh ngạc, "Mọi chuyện đều nhờ quản lý, ông chủ cũng yên tâm."

Đồng Giai cười lạnh, "Cô cho rằng đây là lần đầu tiên quản lý bị lừa?"



Nói cách khác, chuyện tương tự ông chủ đã làm qua rất nhiều lần, thậm chí đã hố ra kinh nghiệm.

Vân Hân im lặng.

Thật là, chó nghe xong cũng phải lắc đầu.

Bởi vì một thân thần lực, Vân Hân ở phòng bếp vô cùng thoải mái.

Dùng lời của đầu bếp trưởng mà nói, đó chính là, "Sức lực như vậy, không dùng để lắc môi, thì là lãng phí."

Đáng tiếc Vân Hân không có ý định học nấu ăn. Thỉnh thoảng cô chạy vào bếp, giúp cắt rau, hoặc giúp đỡ gì đó.

Lâu ngày, lại quen thuộc với các đồ đệ.

Thỉnh thoảng có món gì ngon, đều sẽ được lén nhét vào chút.

Hôm nay lúc nhàn hạ, các đồ đệ tụ lại với nhau tán gẫu. Vân Hân là nhân viên ngoài phòng bếp, vừa ngồi ở bên cạnh lắng nghe, vừa ăn đồ ăn vặt bánh ngô nướng thuộc về cô.

Bánh ngô nướng là điểm tâm đặc sắc của khách sạn, không chỉ thơm ngọt mềm dẻo, còn chứa theo một chút vị ngọt. Nhất là lúc mới ra lò, ăn vào ngon nhất.

Có lúc đầu bếp Phó thèm ăn, sẽ tự mình xuống bếp làm một ít. Một phần để lại cho mình, một phần nhét cho cô. Nhưng hôm nay là các đồ đệ luyện tập, làm ra thành phẩm ăn thử một miếng nhỏ, còn lại đều cho nàng.

"Tôi nói, ông chủ của chúng ta có phải quá keo kiệt hay không? Tiền lương trả ít thì thôi, còn muốn trừ tiền lương. Ông ta thiếu chút tiền đi bệnh viện khám bệnh keo kiệt à?” Một người tức giận nói.

"Nghe người ta nói, không chỉ khách sạn, ngay cả tòa nhà này cũng là của ông chủ. Có tiền như vậy còn keo kiệt như vậy, thật sự không nghĩ ra.



Tiểu Lâm ở bộ phận vệ sinh chơi với tôi rất thân. Cô ấy nói lúc quét dọn, phát hiện cột trụ và tường tòa nhà đã xuất hiện vết nứt...... Ông chủ keo kiệt như vậy, tôi rất lo lắng ông ta làm công trình bã đậu."

"Không đến mức đó chứ...” Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

"Cậu nhắc tới như vậy, tôi lại nhớ tới.” Một người khác chần chờ mở miệng, "Ai đó nói với tôi người một chuyện, bàn trang điểm phòng khách lầu hai vỡ gương, xà nhà đại sảnh cũng bị nứt, là chuyện hai ngày nay."

Trước khi nói chuyện phiếm, bọn họ đã đặc biệt xác nhận, cửa phòng bếp đã khóa. Nhưng dù vậy, cũng không thể cam đoan tất cả mọi người ở đây, ai đó sẽ không nói lỡ miệng. Cho nên đôi khi không muốn nhắc đến tên người, sẽ dùng "Ai đó" thay thế. Dù sao tán gẫu nhiều lần, tất cả mọi người đều hiểu.

Lời này vừa nói ra, những người khác ầm ĩ hơn, giọng cũng không tự giác lớn lên, "Thật hay giả?

Nghe sao lại kinh khủng như vậy? Là mức độ khiến người ta muốn từ chức chạy trốn suốt đêm."

"Phàm là ông chủ đáng tin chút, hiện tại trong lòng tôi cũng không đến mức hoảng hốt như vậy."

"Có cần nói với ông chủ một tiếng, bảo ông ấy sửa chút đi?"

Mấy người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, "Ai đi? Nói ra còn không bị ông chủ chửi một trận?"

Còn có thể bị đổ tội.

"Nếu không, chúng ta cứ xem như không biết đi? Chờ tình huống càng nghiêm trọng, không chừng sẽ có người khác chạy tới nói."

Mấy người thương lượng đi thương lượng lại, cuối cùng nhất trí cho rằng, làm như vậy là tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Hạn Lưu: Trò Chơi Tiến Hóa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook